Eoooo... Hơn 9500 từ, văn phong của Au ngày càng dài dòng lê thê T^T
----------------------------------
Thứ hai...
Trường cao trung Zodiac...
- Ế, Nhân Mã! Nhân Mã a!
Vừa vào cổng trường, Cự Giải nhìn thấy quả đầu màu xanh lá ở đằng trước, liền cất tiếng gọi. Nhân Mã quay lại, trên gương mặt hiện lên vẻ bất ngờ:
- Cự Giải? Sư Tử? Hai cậu lại cùng nhau đến trường à?
- Tiện đường thôi!
Chất giọng ngang tàn của Sư Tử vang lên, khiến Nhân Mã cười đểu:
- Từ quận Zolia sang quận Wet mà gọi là tiện đường đấy hả?
- Haha, được rồi, không nói bọn tớ nữa... _Nói đến đây, Cự Giải chợt hắng giọng:
- Không thấy cậu ấy đâu nhỉ?
- Thiên Yết ấy hả? Tớ với cậu ấy cũng đâu có "tiện đường" như ai đó đâu! _Nhân Mã từ khi nào đã học được thói cà khịa, mà ám chỉ hai người nào đó:
- Bọn tớ không có lúc nào cũng kè kè nhau giống như hai cậu đâu!
- Không kè kè, chỉ như hình với bóng thôi!
Xôn xao... ồn ào...
Chợt, mọi người xung quanh đột nhiên xì xầm to nhỏ, hầu hết là những người mới đến trường. Hình như ngoài đường lớn có chuyện gì đấy. Bị xung quanh xao nhãng, ba người Cự Giải, Nhân Mã và Sư Tử cũng không nói qua nói lại với nhau nữa.
- Uả, có chuyện gì ngoài đấy vậy?
Với bản tính nhiều chuyện, Nhân Mã không kiềm được mà hỏi một bạn nữ mới từ ngoài vào trường. Người bạn kia cũng thành thật đáp:
- Không giấu gì cậu, ngoài đường lớn có một chiếc xe bus bị lật, trên xe có rất nhiều học sinh trường mình!
Lời cô bạn vừa dứt, thì cô Như Hòa cùng một số thầy cô, bảo vệ khác từ trong trường chạy ra, mang theo dụng cụ y tế. Cũng có nhiều học sinh tò mò đi theo. Nhờ thế mà trường học lúc này lại thêm một phen rôm rả.
- Thấy gì không, là chiếc xe bus số 06 đó!
- A, đúng rồi, đợt trước tao có đi chuyến số 06 một lần, ông tài xế lái xe ẩu lắm, chắc chiếc xe bị lật kia là của ổng đấy!
Vô tình nghe được hai người kia nói chuyện, tâm Nhân Mã chợt nổi lên một trận sóng lớn, cậu vội vàng chạy ngược ra hướng cổng trường. Đột nhiên Nhân Mã chạy đi với vẻ lo lắng, khiến Cự Giải và Sư Tử hoang mang:
- Nhân Mã, cậu đi đâu vậy?
Nhưng người đã chạy mất tiêu rồi.
Bên ngoài...
Hiện tại, một chiếc xe bus bất ngờ xảy ra tai nạn trên đường lớn, khiến tình trạng giao thông bị tắc nghẽn. Nhà trường Zodiac nhận được tin sớm nhất, liền cử đội ngũ y tế của mình đến hiện trường trước. Đội ngũ cảnh sát gần nhất cũng đã có mặt để điều khiển giao thông và giúp đỡ những người trên xe bus ra ngoài. Nơi này, vô cùng đông người và hỗn loạn.
Tài xế lái ẩu, vì phóng nhanh thắng gấp nên mới đơn phương khiến xe bị ma sát mà lật. Cũng may không gây thiệt hại đến những chiếc xe xung quanh, tuy nhiên, những hành khách trên xe thì không thoát khỏi có chấn thương.
- Thiên Yết! Thiên Yết!
Dùng mọi sức bình sinh để chạy đến đây, Nhân Mã không kịp thở đã lao vào, tìm kiếm một bóng hình. Xe bus số 06 chính là chuyến xe Thiên Yết thường đi, đó là lý do vì sao Nhân Mã đã từ trường chạy thẳng ra đây.
Nhân Mã chạy đến chỗ này, chui vào chỗ kia, hỏi thăm chỗ nọ, những người trên xe bus đã được đưa ra sơ cứu, cậu nhìn mặt không xót một ai, nhưng lại không kiếm thấy thân ảnh cần tìm. Trong lòng lại càng thêm lo lắng.
- Em học sinh, đừng chạy lung tung nữa, ra ngoài đi, đừng cản trở người khác cứu trợ!
Một người cảnh sát lên tiếng khi thấy cậu nhóc tóc xanh này cứ lăng xăng khắp nơi. Thế nhưng Nhân Mã càng không an tâm, cậu sốt ruột đáp lại:
- Chú cảnh sát, nãy giờ chú có thấy bạn nam sinh nào cao chừng này, tóc đen, mặc đồng phục giống cháu không ạ?
- Đừng làm loạn nữa...
- Lão Huyền, mau vào đây giúp tôi một tay, có một nam sinh bị thanh sắt đâm xuyên vai, trước khi đội ngũ bác sĩ chuyên môn đến thì cần hai người hỗ trợ!
- Cái gì?
Chỉ là nghe lời này, trước mắt Nhân Mã như một mảng mờ tịt. Gương mặt lo lắng trở nên kinh hãi, Thiên Yết... Thiên Yết vậy mà bị thanh sắt đâm xuyên vai?
- Này em học sinh, em làm gì vậy?
Như Hòa chuẩn bị vào xem xét tình hình của nam sinh bị xuyên kia, chợt thấy Nhân Mã có ý định lao vào thì ra tay ngăn lại, cô nhận ra, đây là người trong nhóm bạn Bảo Bình, Kim Ngưu.
- Cô, tình hình của cậu ấy, Thiên Yết cậu ấy... em... cô...
Nhân Mã biết mình không có phận sự để được vào trong, nhưng cậu lo lắng đến phát điên, cậu biết mình đang cản trở người thi hành công vụ, nhưng sao lý trí lại không đủ sáng suốt để điều khiển cơ thể đừng gây rối nữa. Cậu chỉ là, muốn được gặp Thiên Yết ngay bây giờ. Giờ đây, trong cậu chỉ có sự lo sợ xót xa tột cùng.
Cậu muốn gặp anh.
- Trịnh Nhân Mã!
- !!!
Tâm Nhân Mã như được một gáo nước lạnh dội vào, ba chữ vừa rồi, giọng nói vừa rồi, chẳng phải là..
- Thiên Yết?
Nhân Mã không dám tin vào mắt mình, quả nhiên có một bóng dáng quen thuộc đang đứng ở bên lề đường nhìn cậu. Đây... không phải hồn ma của Thiên Yết chứ? Không thể nào, anh không thể chết được, không thể nào.
- Còn đứng đấy, mau qua đây!
Nghe lời này, Nhân Mã vô thức bước đi về phía của Thiên Yết, đi được vài bước, cậu vội vàng chạy thật nhanh đến đấy, không nói không rằng mà lao đến ôm chặt con người trước mặt, như sợ rằng anh sẽ biến mất. Lực ôm của Nhân Mã mạnh ngoài dự đoán, đẩy Thiên Yết lùi hẳn về sau.
- Cậu... làm sao vậy?
Thiên Yết đưa tay vuốt nhẹ đầu Nhân Mã, trong giọng nói hoàn toàn là quan tâm. Nhân Mã lắc đầu, vẫn ôm anh thật chặt, cậu không dám mở miệng, sợ rằng mở miệng rồi sẽ không cầm được mà gào khóc lên. Cảm nhận được người trong lòng đang run rẩy, Thiên Yết khẽ vỗ vai trấn an cậu, cất giọng trầm ấm:
- Đừng sợ, tôi vẫn ở đây mà!
- C- cậu... cậu nói d-dối... cậuu...
Nhân Mã khó khăn nấc lên vài từ, lại không kìm được cảm xúc mà hai tròng mắt rưng rưng, cậu vùi đầu vào ngực anh, cắn môi gằn lên từng từ:
- Cậu sẽ biến mất sau đó, cậu, chỉ đang lừa tớ bình tĩnh lại thôi... Rõ ràng cậu đang bị thương nặng trên xe bus...
- Bị thương nặng? Ai? _Thiên Yết khẽ chau mày, ngữ điệu trở nên nghi vấn:
- Cậu nói tôi?
- Cậu... tớ nghe cảnh sát nói cậu bị thanh sắt đâm xuyên vai, tình trạng vô cùng nguy kịch... _Ngừng một chút, Nhân Mã gắt lên:
- Cảnh sát không có nói dối!
Thiên Yết dường như đã nhận ra được tình hình, trên gương mặt tiêu soái chợt phảng phất một điệu cười nhẹ, ngữ điệu đùa cợt vang lên:
- Nhân Mã, cậu bị ngốc thật à? _Càng nghĩ đến, Thiên Yết càng không giấu được sự buồn cười, anh đành lên tiếng:
- Tôi ở trong lớp, nghe Sư Tử nói cậu vội vội vàng vàng chạy ra ngoài đường không có lý do, nên mới ra đây tìm cậu, cậu lại nghĩ tôi là hồn ma? Còn cho rằng người trên xe là tôi? Vậy cho tôi hỏi... _Nói đến đây, Thiên Yết chợt cúi xuống nhìn vào mặt cậu, nói:
- Cảnh sát có nói người trên xe tên là Lãnh Thiên Yết, học sinh lớp 12S trường cao trung Zodiac không?
- !!!
Lúc này, đầu óc Nhân Mã mới bừng tỉnh đại ngộ, cảnh sát kia không hề nói người trên xe là Thiên Yết, ngay từ đầu, cũng chẳng có ai nói là Thiên Yết đang đi trên chuyến xe này. Xe số 06 có rất nhiều chuyến, cứ 15 phút là có một chuyến đi qua trạm bus của trường, nhưng điều đó không có nghĩa Thiên Yết buộc sẽ đi chuyến bị lật này. Hay đơn giản mà kết luận, chính là Nhân Mã tay nhanh hơn não. Không chịu bình tĩnh suy nghĩ mà lại lao đi như một kẻ ngốc.
Vậy ra vừa rồi, cái gì mà cậu bị thương nặng, cái gì mà cậu là hồn ma, cái gì mà cậu sẽ biến mất, cái gì mà cậu lừa tớ, cái gì mà ôm chặt cứng, tất cả, hoàn toàn đều là sự hiểu lầm ngu ngục nhất lịch sử loài người.
- Tớ... tớ...
Nhận thấy tình hình hiện tại không đúng, Nhân Mã toan buông tay ra thì lại bị Thiên Yết siết chặt vào lòng, chính là không muốn thả cậu, gương mặt anh dần dần trở nên gian tà:
- Sao vậy? Ôm đủ rồi là muốn buông tay?
- Không... không phải... chỉ, chỉ là hiểu nhầm...
Nhân Mã không dám đối diện với Thiên Yết sau sự ngu ngốc mất mặt của mình, nhưng cậu càng tìm cách tránh né, thì người kia lại càng ôm cậu chặt hơn:
- Vậy thì cứ tiếp tục hiểu nhầm, nào, ôm lại đi, giống như khi nãy vậy!
Cuối cùng, tên cáo cũng lộ bản chất của mình, khiến chú thỏ nhỏ không khỏi nóng mặt, khóe môi lắp ba lắp bắp:
- Th... Thiên Yết,... ở đây rất đông người a...
- Vừa rồi cậu ôm tôi, cũng đâu quan ngại đông người hay ít người!
- E hèm! Vậy người quen thì có quan ngại không?
O_O!!!
Một giọng nữ nhàn nhạt vang lên, nhất thời khiến cả Thiên Yết và Nhân Mã đều giật mình. Đến khi nhìn lại, thì bị ánh mắt hững hờ vô cảm kia chiếu đến.
- Á, Thiên Bình!
Trong lúc Thiên Yết thả lỏng cảnh giác, Nhân Mã vội vàng đẩy anh ra, lúng ta lúng túng nhìn cô gái trước mặt, cư nhiên mọi hành động đều vấp va vụng về, hai má hồng hào thấy cưng. Trái lại, mặt của Thiên Yết lại trở nên đen kịt, miệng lầm bầm:
- Đường đi rộng vậy, cậu nhắm mắt làm ngơ đi qua không được à?
- Tôi cũng không muốn phá chuyện tốt của hai người, nhưng mà nghe lời của cậu vô sỉ quá nên mới lên tiếng.
- Cậu...
Khóe môi Thiên Yết giật giật, nhìn bóng lưng dửng dưng như vô tội của Thiên Bình, càng khiến anh thêm đen mặt:
- Đứng đây từ khi nào rồi?
- Còn đứng đấy, mau qua đây!
- Được, được, bọn tớ qua liền, chúng ta cùng vào trường nào!
Thiên Bình vừa dứt lời, thì Nhân Mã ngây ngô chạy theo sau, mà không biết đằng sau cậu là một tảng băng đang tỏa lãnh khí. Thiên Yết khó kìm được mà giật giật cơ mặt, sắc thái âm trầm khó coi.
Hạ Thiên Bình, kẻ biến thái cậu, đã đứng đây từ khi anh nói câu nói đấy, và theo dõi đến tận bây giờ? Biến thái, quá biến thái.
Khóe môi Thiên Bình khẽ cong, sáng sớm đã được xem phim tình cảm miễn phí, tâm tình khá lên không ít.
- Ơ Thiên Bình, cậu bị thương à? _Nhân Mã chợt lên tiếng, nhìn Thiên Bình một cách lo lắng:
- Cổ cậu...
- Hửm?
Mặc dù đang thầm rủa Thiên Bình, nhưng Thiên Yết cũng không đến nỗi không đếm xỉa đến khi Nhân Mã nói vậy. Thiên Bình chợt nhớ đến, vô thức đưa tay chạm vào vết băng dán trên cổ, khẽ đáp:
- Không nghiêm trọng, không đáng lo.
- Vết thương ở giữa cổ, một vị trí khó mà gây thương tích bằng những nguyên do bình thường, ngoại trừ bị kề dao vào cổ, thì tôi chẳng nghĩ ra được nguyên nhân khác cho vết thương của cậu, đúng chứ Thiên Bình?
- A... đúng vậy... _Lời của Thiên Yết cất lên, khiến Nhân Mã không suy diễn được nhiều, cũng nhận ra có lý mà càng lo lắng hơn:
- Thiên Bình, cậu bị ai uy hiếp sao? Đã có chuyện gì xảy ra...
- !!!
Nhân Mã đang nói dở thì đột nhiên Thiên Bình dừng bước, không chỉ cậu, cả Thiên Yết cũng có chút ngoài ý muốn.
Chỉ là, trước mặt bọn họ, là sự hiện diện của Giải Hoa Thần và... Song Tử. Ánh mắt hai người vô tình chạm nhau, nhất thời khiến bản thân như đóng băng tại chỗ. Nhưng, chưa được bao lâu, người kia đã thu hồi ánh nhìn rồi rời đi, một cách xa lạ.
Tình cờ chạm mặt nhau trước cửa lớp, nhưng lại chẳng thể nói gì. Chưa bao giờ Thiên Bình cảm thấy bất lực như vậy.
- Thần Thần, mày mới xuất viện, đi học lại sớm như vậy, có ổn không?
Nếu Nhân Mã còn không lên tiếng, e rằng, sự im lặng ngột ngạt này sẽ không bao giờ được phá vỡ. Giải Hoa Thần khẽ gật đầu, sự tình đã đi đến phút này, trong lúc anh nhập viện, mối quan hệ bí mật giữa anh và Nhân Mã đã bị bại lộ, còn tỏ ra là người không quen biết với Nhân Mã, cũng chẳng để ai xem.
- Chiều nay có tiết thể dục, với vết thương của mày, tao sẽ xin thầy cho mày ngồi nghỉ, nhớ đừng có hoạt động gì mạnh đấy!
Nhân Mã chu đáo nhắc nhở, Giải Hoa Thần có chút giãn cơ mặt, đáp:
- Tao cũng không phải dạng thích ngược đãi bản thân, đổi lại là mày... _Ngừng một chút, anh như có như không nói lời đầy hàm ý:
- Hành xử cẩn thận, đừng khiến tảng băng đằng sau chiếu sát khí lên người tao như vậy!
- Hả?!!
Nhân Mã theo phản xạ quay ra đằng sau, quả nhiên, mặt Thiên Yết đang hiện lên ba chữ "muốn giết người" rồi. Đến khi nhìn lại, thì Giải Hoa Thần đã vào lớp, trước đó, Giải Hoa Thần có lướt ánh nhìn sang Thiên Bình một chút, nhưng không biểu lộ tâm tình gì. Chính Thiên Bình, cũng chẳng còn tâm trạng để ý xung quanh.
Cạch!
Vào lớp, bầu không khí còn căng thẳng hơn cả bên ngoài. Song Tử đã vào lớp từ lâu, kể từ lúc đó, cái lớp như bị câm, ngược lại còn căng thẳng ngột ngạt.
Xử Nữ và Bạch Dương chưa đến.
Song Ngư vẫn giữ im lặng, trên mặt vẫn giữ nét bất cần như mọi ngày. Kim Ngưu ngồi cạnh anh, nét mặt thất kinh không biết nên hành xử thế nào.
Bảo Bình âm trầm bình ổn, không nhìn ra được suy nghĩ của cô.
Sư Tử vẫn thể hiện sự khó coi ngang ngược vốn có của mình, mặc dù ác cảm giữa anh với Song Tử không còn như ban đầu. Cự Giải ở phe trung gian, chỉ có thể án binh bất động.
Giải Hoa Thần bước vào, cũng không tỏ thái độ gì, vẫn là một Giải Hoa Thần im lặng vô cảm như trước đây.
Nhân Mã nhận ra bầu khí quỷ dị này, nhưng lại không biết mở lời làm sao. Mọi người đều hiểu hoàn cảnh của Song Tử, đối với cậu, cậu càng rõ hơn.
- Hế lô cả nhà yêu~ Bạch Dương đại thần của mấy cậu đã có mặt rồi đây~
Trước tình cảnh khó xem trong lớp, vậy mà lại có kẻ chọc cười xuất hiện. Bạch Dương mở toang cánh cửa và gây sự chú ý một cách lố lăng, thế nhưng, trò đùa này lại không được ai tiếp nhận cả. Thấy có gì đấy sai sai, Bạch Dương chợt nhận ra hình bóng một người lâu rồi anh không gặp, vui vui vẻ vẻ bước đến:
- Ớ, Song Tử, cậu đi học lại rồi à?
- ...
Đối phương im lặng, khiến Bạch Dương không biết làm gì tiếp theo, bởi vì sắc mặt của Song Tử, không thể tùy tiện đùa được. Anh quay sang phía dưới, cười toe:
- Cả cậu nữa Giải Hoa Thần, xuất viện rồi à? Vết thương sao rồi?
- Còn sống được.
Giải Hoa Thần chỉ đáp gỏn gọn ba từ, cái này, Bạch Dương liền quay sang cầu cứu Xử Nữ, nhưng Xử Nữ từ lúc vào lớp, chỉ đứng trân trân nhìn Song Tử bằng ánh mắt phức tạp.
Renggggg... Renggggg...
Chưa bao giờ mọi người nhận thức được tầm quan trọng của tiếng chuông báo giờ học như lúc này, ít nhất, cũng có việc để làm, không còn căng thẳng khó xử như lúc nãy nữa.
Rengggg... Rengggg...
Chuông reo giờ nghỉ trưa vang lên, chuông còn chưa dứt, Song Tử đã đứng dậy và rời khỏi lớp. Giải Hoa Thần cũng tiếp bước đi theo, đến cả giáo viên cũng không để vào mắt. Giờ ra chơi cũng vậy, giờ nghỉ trưa cũng vậy, Song Tử thế này, là đang muốn xa tránh với mọi người luôn sao?
Canteen...
Xôn xao... ồn ào...
Như mọi ngày, đến giờ nghỉ trưa, mọi người vẫn xuống canteen dùng bữa, chỉ có điều, canteen hôm nay đông nghẹt người, chẳng mấy chốc, chỉ còn một chiếc bàn trống ở giữa.
Cạch! - Cạch!
Kim Ngưu vừa kéo ghế ra để chuẩn bị ngồi, ai ngờ được đối diện cô cũng có người đến, nhìn lại, cũng chẳng phải ai xa lạ.
- Gì đây? Cái tổ hợp này vẫn chưa giải tán à? Còn mặt mũi mà dành chỗ với Vưu gia tôi?
Đúng vậy, người đến, chính là Vưu Cổ Nhữ. Đã quá nhàm chán với kiểu gây sự của Vưu Cổ Nhữ, chẳng để người khác kịp phản ứng, Kim Ngưu đã ngồi vào ghế, hai tay chống cằm thản nhiên đáp:
- Thứ nhất, cái tổ hợp mà cô nói, tại sao tôi phải giải tán? Thứ hai, mặt mũi tôi không xầy không xước không một chút tổn hại nào, cô lại ngu xuẩn cái gì mà nói tôi không còn mặt mũi? Cuối cùng... _Nói đến đây, Kim Ngưu chợt nhếch môi đầy khinh thường:
- Ở đây, cô chỉ là một hậu bối nhỏ tuổi hơn bọn tôi, Vưu gia gì đó, căn bản là không có sức nặng nào để xen vào chuyện trong trường được, nên là... Nói qua cũng phải nói lại, một tiểu bối như cô, có mặt mũi để dành chỗ với tiền bối của mình sao?
- Ha! Tiền bối? Tiền bối cái gì? _Vưu Cổ Nhữ nghe lời Kim Ngưu mà cảm thấy nực cười, người khác còn chưa lên tiếng, đã đến lượt của chị ta sao, cô ta liền hống hách đáp trả:
- Chị là đang ỷ có bạn trai là người của Yên gia mà lên mặt với tôi sao? Đừng quên, bà già nhà chị đã từng suýt nữa thì quỳ gối tạ tội trước mặt tôi đấy!
- Mày chán sống à?
Bảo Bình vốn đang bình tĩnh, bị lời này khiến cô phải mở miệng. Phút chốc, sắc mặt Kim Ngưu trầm lại, bàn tay đặt trên bàn bất giác siết tròn. Thấy vậy, Vưu Cổ Nhữ càng thêm ngạo mạn:
- Tôi không nói chuyện với chị! _Rồi quay sang công kích Kim Ngưu:
- Nếu chị không muốn chuyện này lặp lại, thì khôn hồn...
Bốp!
Vưu Cổ Nhữ còn chưa nói xong, đã bị một chai nước khoáng đập thẳng vào mặt, cảm giác như mũi bị gãy làm hai, đau đến chóng mặt. Loại việc chịu ủy khuất trước mặt đông người như vậy, khiến cô ta tức giận hét lên:
- Lãnh Kim Ngưu, chị!!!
- Xin lỗi, tôi là cố tình đấy!
Kim Ngưu thản nhiên thừa nhận, tiện tay lấy thêm một chai nước khác từ trong lô nước của cả nhóm, thẳng thắn đối đầu với Vưu Cổ Nhữ:
- Tôi cũng xin phép thông báo, nếu cô không muốn bị chai nước này đập vào mặt lần nữa, thì khôn hồn câm cái mồm chó lại đi! Có biết con chó dại cắn tôi lúc nhỏ có kết cục gì không? Tôi đã cầm cục đá phang nát đầu nó đấy! Cô! Còn gây sự nữa, thì Lãnh Kim Ngưu này sẽ lấy xích chó trói cái mồm chó cô lại chung với đám chó trong trại chó đấy nhé! Con mẹ nó, bà đây đang đọc kinh niệm phật cũng chẳng để yên cho bà!
Kim Ngưu đột nhiên nổi nóng khiến Vưu Cổ Nhữ cùng những người khác một phen giật mình, thấy Vưu Cổ Nhữ còn trân trân nhìn mình, Kim Ngưu liền quát:
- Còn không mau cút đi! Nhìn cái gì? Tin tao móc mắt mày ra không? Cút!
Thấy kẻ mình hay gây chuyện nay đột ngột trở nên hung dữ đáng sợ, khiến Vưu Cổ Nhữ nhất thời hậm hực cuốn gói bỏ đi. Kim Ngưu khó chịu nhìn bóng dáng cô ta, rồi hậm hực ngồi vào chỗ lại. Trong khi đấy, những người khác đều thất kinh nhìn cô chăm chăm. Bảo Bình lên tiếng trước:
- Hôm nay mày bị gì vậy? Bà dì đến hả?
- Bà dì đến? _Song Ngư như nhận ra điều gì, liền quan tâm:
- Có đau bụng nhiều không?
- Cậu điên à? Đau bụng cái gì, bà dì cái gì? Tôi hoàn toàn bình thường vui tươi yêu đời lạc quan, không có gì xảy ra hết!
Kim Ngưu kịp thời chặn được bàn tay hư hỏng của Song Ngư, cô vừa dứt lời thì Cự Giải cất giọng:
- Vừa rồi cậu đột nhiên khác hẳn thường ngày, khiến cho con đỗn lỳ kia hoảng quá bỏ chạy luôn rồi kìa!
- Ừ đúng vậy, Bảo Bình nổi nóng còn đáng tin, Kim Ngưu cũng hung dữ thì hơi lạ! _Xử Nữ tiếp lời.
- Thì ai mượn nó gây sự với tớ làm gì!
- Đây đâu phải lần đầu nó gây sự với cậu, nhưng đây là lần đầu cậu hung dữ như vậy! Đến tớ còn bay màu luôn nữa là!
Bạch Dương giả bộ bị thất vía, thừa cơ bám vào người Xử Nữ, nhưng đáng tiếc, lại bị Xử đại nhân phũ phàng đuổi đi. Nhưng lời của Bạch Dương nói không sai, mà nghe anh nói, Kim Ngưu lại có chút xấu hổ, cô ngượng ngùng gãi gãi đầu, cười ha ha hai tiếng:
- Mấy lần trước, thật ra... là do tớ... đọc kinh niệm phật, nên là...
- Hả? Đọc kinh niệm phật?!!!
Thấy mọi người phản ứng dữ dội, Kim Ngưu cũng thành thật khai báo lại:
- Đợt trước Bảo Bình bị xuất huyết dạ dày, tớ đã cầu xin bồ tát phù hộ cho nó bình an, đổi lại, tớ sẽ không chửi thề, chửi người, đánh người, đánh vật trong vòng một tháng! Nên là việc của Vưu Cổ Nhữ...
Thế tức là, không phải Kim Ngưu hiền, mà do Kim Ngưu đang nhịn để thực hiện lời hứa với Quan Âm Bồ Tát đã nhận lời cầu nguyện của cô ấy hả?
Bảo Bình a, người bạn này của cô thật đáng quý hiếm có khó tìm quá đi a.
Sau khi biết chuyện, mấy đứa con trai không khỏi tỏ thái độ bất lực nói không nên lời, sau đó nhận ra phải đi lấy cơm, liền rời đi. Lúc này, bọn họ mới để ý đến xung quanh, đặc biệt là Cự Giải và Xử Nữ. Lý do khiến canteen hôm nay đông như vậy, là bởi vì tất cả những học sinh cá biệt, hay đánh nhau của trường cũng đến đây ăn trưa.
Kỳ quái thật, sao tụi nó lại không lên sân thượng như mọi khi nữa nhỉ?
- À đúng rồi Cự Giải, sao khi nãy Yến Tử Thanh gặp cậu mà cứ như thấy ma vậy?
Nhớ ra một chuyện, Kim Ngưu lên tiếng thắc mắc. Bảo Bình cũng gật đầu, vừa rồi trên đường xuống canteen, bọn họ có chạm mặt với Yến Tử Thanh, cô ấy đi không nhìn đường mà đụng trúng Cự Giải, ai ngờ cô ấy lại đột ngột hoảng hốt rồi bỏ chạy như trốn nợ vậy. Cự Giải chợt nhớ đến chuyện hôm qua, chỉ cười trừ:
- Chắc là do hôm qua tớ gặp cậu ấy nói chuyện với Lục Bắc ở trường huấn luyện nên cậu ấy thấy ngại chăng?
- Wao, cậu ấy đến trường gặp Lục Bắc luôn à, tình cảm tốt ha!
- Tốt đến mấy cũng đâu bằng cậu với Song Ngư!
- Làm gì có, tớ thì chẳng là gì so với cậu và Sư Tử cả, hôm qua cùng đến trường huấn luyện chắc tình chàng ý thiếp lắm nhỉ?
-_-!!!
Bảo Bình nhìn hai con người đẩy đẩy kéo kéo trước mặt mà chán chẳng buồn nói. Bọn con trai đi lấy cơm hết rồi, chỉ còn lại bốn đứa con gái, nhưng hai con người này lại...
- Thiên Bình? THIÊN BÌNH!
- Hở?
Thiên Bình hồn như để trên mây, phải để Bảo Bình gọi lớn tiếng thì mới phản đáp. Cả Cự Giải lẫn Kim Ngưu cũng chú ý đến. Cô còn chưa kịp nhận biết tình hình thì Bảo Bình lại lên tiếng:
- Cậu sao vậy? Nãy giờ không thấy cậu chú ý đến tụi này!
- Hả... à... Không có gì.
Thiên Bình nhàn nhạt đáp, Bảo Bình nói không sai, ngay cả việc Kim Ngưu hung dữ với Vưu Cổ Nhữ cô cũng không để ý, vì tâm cô đang lắng nghe những người ở bàn bên cạnh nói chuyện. Đó là những học sinh cá biệt, bọn họ đang lầm bầm về việc sân thượng bị chiếm mất. Mà ai chiếm mất, cũng không cần suy diễn cũng biết, là Song Tử.
.
.
Tiết thể dục...
- Chán ghê, tưởng trời mưa thì chiều nay sẽ được đúp môn thể dục, ai ngờ nghỉ trưa xong thì trời hết mưa!
Lớp 12S di chuyển ra sân thể dục, trên nền cỏ vẫn còn ướt nước, khiến ai cũng lười biếng e ngại. Ngoại trừ một người.
- Nào, mấy cậu đừng có ảo não thế, học thể dục vừa được chạy nhảy thoải mái, không cần ngồi một chỗ nghe giảng, còn được chơi nhiều trò chơi thú vị, chúng ta phải phấn chấn lên chứ!
Bạch Dương vác vài chiếc gậy bóng chày, đi theo sau thầy thể dục mà hào hứng nói. Phía sau anh là đám Song Ngư, Thiên Yết, Sư Tử, cũng vác mấy cây gậy bóng chày và bóng đến. Thế là chiều nay bọn họ sẽ học về môn thể thao bóng chày à?
Bốp!
- Bảo Bình!
Bảo Bình đang tính ném bóng đi, không chú ý đến lại bị một trái bóng từ phía khác bay đến đập trúng đầu, thấy vậy, Kim Ngưu cùng những người khác vội vàng rời vị trí mà chạy đến.
- Bảo Bình, có sao không?
- Không... không chết...
Bảo Bình choáng váng đưa tay đỡ đầu, không chết nhưng sống cũng không ổn. Cô cảm thấy hơi chóng mặt, liền muốn ngồi xuống để đỡ hơn.
- Bóng chuyền?
Thiên Yết nhìn trái bóng vừa trúng vào đầu Bảo Bình mà lên tiếng, Nhân Mã cơ hồ nhận ra:
- Nhưng lớp mình đang học bóng chày mà...
- A, xin lỗi đằng đó nha, bọn tôi không cố ý!
Đúng lúc này, thì một giọng nói quen thuộc vang lên. Ở khu vực lớp 11S1, Vưu Cổ Nhữ đang đứng chống nạnh, ngang ngược cất giọng:
- Có thể ném trả bóng lại cho tôi được không?
- Vưu Cổ Nhữ, mày chê không có xích chó cho mày à...
Pặc!
Kim Ngưu vừa định bước ra xử lý Vưu Cổ Nhữ, lại bị một bàn tay giữ lại. Bảo Bình đứng lên, giọng lẩm bẩm:
- Để tao trả bóng cho nó!
Nói rồi cô nhặt trái bóng chuyền bên cạnh lên, nói với Vưu Cổ Nhữ:
- Muốn tao ném bóng sang cho mày à?
- Bộ chị bị điếc à, bảo ném qua thì ném đ...
BỐP!
Lời của Vưu Cổ Nhữ bị đứt quãng giữa chừng, một âm thanh bốp vang lên, khiến ai cũng thấy thốn. Nhìn lại tình hình, thì Vưu Cổ Nhữ đã ngã ra nền cỏ, trên mặt hằn nguyên một mảng màu đỏ hồng lớn, bên cạnh là trái bóng chuyền của cô ta. Bảo Bình phủi tay, dửng dưng nói:
- Xin lỗi, mày không cố ý nhưng tao lại không muốn vô cớ chịu đau một mình, bằng phẳng nhé!
- Á!!! Chị đợi đấy!
Vưu Cổ Nhữ tức điên lên, cũng chỉ thốt được ba chữ đe dọa, mà đối phương, lại chẳng thèm để vào tai. Tử Hàn và Tiêu Vỹ thấy vậy, che miệng cười hí hí, lại càng khiến cho cô tiểu thư họ Vưu kia tức tối hơn.
Mọi người xem ra có vẻ rất bình thường, chỉ trừ hai thanh niên đang ngồi ở gốc cây gần đấy. Một người vì vết thương mà không tham gia vận động, một người vì không có hứng thú hòa nhập với người khác, cả hai như hai tảng lãnh khí giữa hoạt cảnh nam nữ vận động bừng tuổi thanh xuân trên sân cỏ.
- ÁAAAAAA!!!
- Lại cái gì nữa vậy?
Đến giờ giải lao cũng không yên, Bảo Bình chán chườm khi thấy tiếng hét vang lên bên phía 11S1. Không chỉ cô, 12S ai cũng mang cùng cảm giác.
- Á! Rắn! Có rắnnnnnnn!
Vưu Cổ Nhữ sợ hãi vừa la hét vừa bỏ chạy, không chỉ cô, những người khác cũng hét lên rồi tránh đi, nhất là đám con gái. Kể cả Tử Hàn và Tiêu Vỹ cũng thất kinh.
Loạt soạt! Loạt soạt!
- Coi chừng, nó kìa!
Một con rắn màu xanh lục rẽ cỏ lao đi vô cùng nhanh, khiến ai cũng không phản ứng kịp. Có lẽ trời vừa tạnh mưa, nên mới có con rắn xuất hiện ở đây. Rắn lục nhỏ luồn lách bò chạy, ẩn trong đám cỏ khó mà nhìn theo được, đến khi nhìn ra thì đầu Tử Hàn đột nhiên báo hiệu đỏ, cậu vội vàng hét lên:
- Không được! Nó bò qua 12S rồi!
- Hả?
12S trong giờ giải lao, có mấy bạn nữ đang nghịch nghịch cây gậy bóng chày, vẫn chưa nhận thức rõ tình hình như bên 11S1. Nhưng đám con trai đang ngồi ở trong đường đua thì biết rõ, đám Song Ngư, Bạch Dương, Nhân Mã vội hô lên:
- Kim Ngưu, Bảo Bình, ra khỏi chỗ đó mau!
- Có rắn đấy!
- Hả?
- Á!!! Rắn!!!
Bảo Bình và Kim Ngưu vẫn chưa nuốt trôi thông tin mấy thằng bạn gửi đến, còn chưa định hình được thì đã có người hét lên. Theo phản xạ, mọi người bắt đầu hoảng lên rồi tản ra. Lý Yên chậm chạp chưa kịp chạy, thì con rắn kia đã lao đến, không hề có dấu hiệu đổi hướng. Gấp quá, Lý Yên vô thức túm lấy một người rồi đẩy người đấy về phía con rắn, làm bia đỡ đạn cho mình.
Mà Kim Ngưu vô tình lại trở thành kẻ hy sinh đấy. Trong chốc lát, tim Song Ngư như nhảy ra ngoài, hai mắt mở to kinh hoàng.
Cốp!
Soạt!
Kim Ngưu bị đẩy ngã, tâm rối loạn sợ hãi, thì một đầu gậy bóng chày giáng mạnh xuống ngay bên cạnh cô, chặn đứng con rắn đang lao vun vút lại. Bảo Bình tay cầm gậy, thở nhẹ một hơi, vốn dĩ cô không hạ một gậy này, nhưng còn rắn cứ lao đến chỗ Kim Ngưu nên cô phải một ăn cả ngã về không một phen.
- Kim Ngưu!
Lúc này Song Ngư mới đến nơi, anh vội kéo cô dậy, vừa rồi thật quá đáng sợ, anh không thể tưởng tượng được con rắn đấy cắn Kim Ngưu và sau đó sẽ ra sao.
- Con mẹ nó đâu rồi?
Con rắn thấy động, tránh được cú đập của Bảo Bình mà chạy về hướng ngược lại, Bảo Bình không thấy con rắn đâu liền hô hào mọi người cảnh giác. Đột nhiên Nhân Mã la lên:
- Nó kia kìa! Á, Cự Giải, Thiên Bình!!!
Con rắn đấy thế mà lại bỏ chạy đúng hướng mà đám Cự Giải, Thiên Bình, Sư Tử và Thiên Yết đi mua nước về. Những người khác đồng loạt hô lên:
- Cẩn thận, có rắn!!!
- Hả?
Cự Giải là người đi trước tiên, trên tay vẫn cầm chai nước mà không hiểu mọi người nói gì, đến lúc nhìn thấy hai mét phía trước có gì thì đã không kịp.
- Lùi lại!
Người đi trước sẽ không minh bạch bằng người phía sau, Thiên Bình theo phản xạ liền nhanh trí kéo Cự Giải lùi ra sau mình, đúng ngay lúc ấy, thì con rắn kia đột nhiên phóng lên, ngang với tầm mắt của cô, dứt khoát tấn công sau nhiều lần bò chạy.
Pặc! Phập!
Sự tình xảy ra khiến những người chứng kiến đều như đóng băng tại chỗ, còn chưa kịp hô lên hai tiếng cẩn thận, thì một bàn tay từ đâu đã vươn ra, chụp gọn đầu con rắn lại, dừng ngay trước mắt Thiên Bình chỉ một ngón tay.
Phụpppp!!!
Hai đồng tử Thiên Bình còn chưa kịp giãn ra, thì một mùi tanh tưởi đã xộc thẳng vào mũi, vài giọt lạnh bắn lên gương mặt. Song Tử bóp nát đầu con rắn trong tay một cách dễ dàng, trên gương mặt soái khí không có chút tâm vị.
Mà mọi người xung quanh, không khỏi câm nín.
Hình ảnh con rắn bị bàn tay Song Tử siết bẹp hiện ngay trước mắt mình, khiến Thiên Bình không khỏi sốc. Nhưng cô không thể nhìn ra tâm trạng lúc này của anh.
- Tay cậu...
Với khoảng cách gần trong gang tấc, Thiên Bình dù không nói lên lời nhưng vẫn nhìn ra răng con rắn đã cắm vào lòng bàn tay Song Tử, mặc dù nó đã bị nát đầu, cô lo lắng toan chạm vào tay anh, thì bị anh tránh đi, giọng lạnh vang lên:
- Giải Hoa Thần!
Nghe tên, Giải Hoa Thần đang ngồi một chỗ, liền đi đến, nhận ra tình hình, liền rời đi cùng Song Tử.
Song Tử vốn ngồi một chỗ khiến mọi người mải hoảng loạn mà quên mất sự tồn tại của anh, nhưng anh lại xuất hiện đúng thời điểm mọi người cùng chú ý đến, khiến họ nhận thức lại, Song Tử đã đi học trở lại rồi. Nhưng hành động vừa rồi của anh, khiến không ít người cảm thấy đáng sợ và khó tin.
Dùng tay không bóp nát đầu rắn?
Đến cả Sư Tử và Thiên Yết ở phía sau lưng Thiên Bình còn không phản ứng kịp, vậy mà Song Tử ở một vị trí khác lại xuất hiện kịp thời một cách hoàn hảo?
- Thiên Bình, có sao không?
Song Tử vừa đi khỏi, Sư Tử liền chuyển sự chú ý từ cậu ta sang an toàn của Thiên Bình, Cự Giải và Thiên Yết lúc này cũng mới phản ứng. Những người khác thấy Song Tử và Giải Hoa Thần đã đi, liền chạy đến chỗ Thiên Bình hỏi han. Nhân Mã, Xử Nữ, Kim Ngưu, Bảo Bình, Bạch Dương là những người lo lắng hơn cả:
- Thiên Bình, cậu không sao thật chứ?
- Có phải bị nó phun nọc độc vào mặt rồi không?
Nhưng đối với mọi cậu hỏi quan tâm, Thiên Bình đều không có phản ứng, gương mặt biểu hiện sự khó tin, khóe môi cô mấp máy một cách vô hồn:
- Song Tử... bị cắn trúng rồi.
- Cậu nói cái gì?
Lời này vừa thốt ra, cả đám liền cả kinh. Thiên Bình không nói thêm lời nào mà chạy theo hướng Song Tử và Giải Hoa Thần vừa đi. Nhìn ra phản ứng của cô, Xử Nữ và Nhân Mã cũng đuổi theo sau.
- Đừng đi nữa!
Những người khác cũng lo lắng muốn chạy theo thì Thiên Yết lên tiếng ngăn lại, chưa để mọi người phản ứng, anh trầm giọng:
- Cứ để ba người kia xem tình hình của Song Tử trước đi, lúc này chúng ta đi cũng chẳng thể làm được gì!
Lời của Thiên Yết nghe có vẻ vô tình, nhưng không hẳn không có lý. Sau khi bại lộ thân phận K.C, thái độ của Song Tử, dù là bạn bè thân thiết, cũng không thể tác động đến cậu ta được. Lúc này có làm ầm lên, chưa chắc là chuyện tốt, mặc dù ai cũng lo lắng, nhưng với tình hình nhạy cảm trước mặt, không phải ai cũng có bổn phận. Nghe lời Thiên Yết, mọi người đều đồng ý không đuổi theo nữa. Lúc di chuyển, bọn họ vô tình nhìn thấy xác con rắn trên nền cỏ, đầu nát bẹp đầu máu.
Chính con rắn nhỏ này, đã đại náo hai lớp học trong buổi thể dục chiều nay, lại có kết cục thảm hại như vậy.
Cốp!
- Á!
Tiếng hét của Lý Yên vang lên kéo đến sự chú ý của mọi người. Đến khi nhìn lại, thì thấy cô ta đang ôm đầu co rún trên mặt đất, đối diện là Song Ngư đã đập nát quả bóng chày bằng gậy. Lý Yên sợ hãi thút thít từng từ sau khi bị dọa một màn, mà Song Ngư lại không hề bị ảnh hưởng, thái độ như muốn ăn tươi nuốt sống cô ta.
- Lý Yên!
Bảo Bình suýt thì quên mất Lý Yên - kẻ đã vô duyên vô cớ đẩy Kim Ngưu vào nguy hiểm, nếu lúc đó cô không hạ một gậy chặn con rắn lại, e rằng người đi cấp cứu là Kim Ngưu chứ không phải Song Tử.
Chát!
Không báo trước cũng chẳng hề do dự, Bảo Bình đã giáng một bạt tai thật mạnh giành cho Lý Yên. Lý Yên run rẩy ôm gò má ửng đỏ của mình, đau đớn không thốt lên lời, ánh mắt rưng rưng đầy phẫn uất nhìn lại Bảo Bình.
- Nhìn cái gì? Một cái tát này có thể so với nọc độc của con rắn kia không? Lý Yên, nếu lúc đó Kim Ngưu bị rắn cắn thật, thì tôi có tát đến mức mặt cậu hoàn toàn biến dạng như con rắn kia, cũng không thể so với tình trạng của bạn tôi!
- Tớ... tớ không cố ý đâu, tớ... _Lý Yên nghe vậy, liền mếu máo:
- Tớ thật sự không cố ý, lúc đó... là lúc đó tớ sợ quá nên mới có phản ứng đấy hic... tớ không ngờ tớ lại kéo trúng Kim Ngưu huhu...
- Cái gì? Đến cả lời kiểu này cậu cũng có thể nói được sao? Là tôi xem thường cậu rồi Lý Yên! _Nói rồi Bảo Bình xoắn tay áo lên, miệng lầm bầm:
- Hôm nay tôi nhất định phải đánh chết cậu!
- Đủ rồi Bảo Bình!
Kim Ngưu bỗng kéo Bảo Bình lại, Bảo Bình còn chưa kịp thông chiếc não ngu muội dễ dãi của Kim Ngưu thì Kim Ngưu lại quay sang Song Ngư, khác xa với bình thường là cất giọng điềm tĩnh:
- Cả cậu nữa Song Ngư, hù dọa cậu ta như vậy đủ rồi!
Song Ngư đưa ánh nhìn nhàn nhạt dành cho Kim Ngưu, chợt nhận ra điều gì đấy, anh chợt thu gậy bóng chày về, ngoan ngoãn nghe lời cô mà không tỏ thái độ ăn tươi nuốt sống Lý Yên nữa.
- Mày lại bị cái quái gì đấy?
Bảo Bình bực mình hất tay Kim Ngưu ra, chửi:
- Ngay từ đầu cậu ta đã không biết ăn năn là gì cả rồi, thay đổi ngoại hình để giống mày, vu oan cho mày vụ que thử thai, rồi giờ suýt nữa thì hại chết mày rồi! Chẳng phải cậu ta biết yên phận mà sống đâu, chẳng qua cậu ta chưa có thời cơ để hại mày thôi, con ngu ạ!
- Tao biết, tao chỉ có vài chuyện muốn hỏi cậu ta thôi! Mày đừng làm loạn nữa!
Trái với bình thường, lúc này Kim Ngưu lại điềm tĩnh đững đạc lạ thường. Khẽ vỗ vai Bảo Bình hai cái, rồi cô quay sang nhìn Lý Yên, nghiêm túc lên tiếng:
- Lời cậu vừa nói có thật không?
- Hả?
Trước sự rộng lòng dễ dãi của Kim Ngưu, Lý Yên dần dần không còn hoảng sợ nữa. Cũng không biết ý của Kim Ngưu là gì.
- Cậu bảo vừa rồi cậu hoảng sợ nên mới có phản ứng đấy và không nghĩ đến người cậu kéo lại là tôi, có thật vậy không?
- Thật, là thật, Kim Ngưu, tớ thật sự không muốn làm hại đến cậu đâu, chỉ là ngoài ý muốn thôi, tớ không ngờ tớ lại kéo trúng cậu...
Nghe đến đây, bàn tay Kim Ngưu khẽ siết lại. Lý Yên lại không hề chú ý đến mà ôm lấy chân Kim Ngưu, khóc lóc thanh minh:
- Đột nhiên con rắn bò tới, tớ chạy không kịp, theo phản xạ tớ mới túm lấy người khác, nhưng không ngờ là trúng cậu lại hic...
- Lý Yên!
Lý Yên còn chưa khóc xong, đã bị Kim Ngưu hét tên mình lên. Hai bàn tay Kim Ngưu siết đến run rẩy, cô khó tin nhìn Lý Yên, ngữ điệu dần dần trở nên bất bình:
- Cậu vì bản thân mà muốn đẩy người khác làm lá chắn cho mình? Tôi bị cậu đẩy ra phía trước, không phải vì tôi là Kim Ngưu, mà bởi vì tôi là người ở ngay bên cậu? Nếu như người đó không phải là tôi, mà là người khác, cậu vẫn theo phản xạ mà đẩy người đó để hy sinh cho cậu? Cậu bảo đó là phản xạ nên không cố ý, không có lỗi? Ngụy biện!
Nói rồi Kim Ngưu hất Lý Yên ra khỏi chân mình, căm phẫn cất tiếng:
- Mạng của cậu đáng quý, đáng bảo vệ, vậy còn mạng của bọn tôi là gì? Có rắn, ai cũng như ai, chạy là thượng sách! Nhưng cậu vụng về chạy không kịp, đồng ý là ai cũng ưu tiên mạng của mình hơn đi, nhưng sao cậu có thể vì bản thân mà kéo người khác ném xuống đất để bảo toàn cho mình vậy? Rõ ràng cậu làm sai, nhưng vừa mở miệng ra, cậu chỉ biết thanh minh cho hành động của mình! Cậu khóc lóc thì ích gì? Cậu ôm chân tôi thì ích gì? Trong khi thứ tôi mong chờ nhất, cậu lại không nói ra!
Nói đến đây, Kim Ngưu chợt thở dài, ánh mắt đầy thất vọng mà nhìn Lý Yên:
- Hai từ "xin lỗi", khó nói đến vậy sao?
----- Im ắng -----
Bầu không khí xung quanh đột nhiên lặng hẳn. Mọi ánh mắt đều hướng về Lý Yên đang ngồi trên nên cỏ với bộ dạng ngỡ ngàng. Lời của Kim Ngưu không chỉ khiến Lý Yên, mà đến những người khác cũng nhận ra. Ở đây, ai ai cũng biết Lý Yên có lỗi với Kim Ngưu, nhưng từ đầu đến cuối, đều không nghe được hai từ xin lỗi của cô ta dành cho Kim Ngưu.
Đến khi này, Bảo Bình và những người khác mới hiểu được sự điềm tĩnh hiếm thấy này của Kim Ngưu. Đó là lý do vì sao lần này, Song Ngư lại chịu nghe lời cô để cô tự giải quyết với Lý Yên.
Sau đó, Lý Yên như đã chết lặng, một lời nói, một cử chỉ đều không có, chỉ ngồi bất động trên đất. Cho đến khi bị bạn bè nhìn ngó, bàn tán và tỏ thái độ thất vọng quá nhiều, cô ta mới bặm bẹ được một câu:
- Kim Ngưu... x-xin lỗi...
Bây giờ, Kim Ngưu đã không còn cần lời xin lỗi đấy nữa rồi.
- Bị xước da rồi, đến phòng y tế thôi.
Kim Ngưu đến chỗ Song Ngư, anh liền cất tiếng đầy bảo bọc, sau đó đưa cô đi, đến cả một cái liếc mắt cũng chẳng thèm trao cho Lý Yên. Vừa rồi, anh nhận ra trong ánh mắt cô một sự kiên định bình tĩnh, khiến anh tin tưởng vào hành động của cô mà lui về phía sau. Kim Ngưu là vậy, đối với bản thân mình thì không quan tâm, nhưng đối với người khác lại hết mực lo lắng. Lý Yên nhiều lần ác ý với cô, nhưng lần nào cô cũng bỏ qua, nhưng lần này, cô lại khiến Lý Yên phải nhục nhã hổ thẹn với chính bản thân, với mọi người, không phải là vì Kim Ngưu chịu nhịn đủ rồi, mà vì sự an nguy của bạn bè. Lý Yên có thể đẩy bất cứ người nào về phía con rắn để mình thoát thân, chính vì vậy nên Kim Ngưu mới nổi giận.
Bất chợt, anh đưa tay xoa nhẹ đầu cô, gương mặt hiện lên vẻ tự hào bảo bọc. Cô vì người quên mình, còn anh sẽ vì cô mà quên mình.
.
.
Phòng y tế...
- Trời ạ? Em trai Ma Kết, em làm thế nào mà để bị rắn cắn thế?!
Như Hòa lần đầu tiên trong đời sơ cứu vết thương rắn cắn cho học sinh, không khỏi kêu thán. Nhưng bệnh nhân không có phản ứng gì. Cô vừa tiến hành băng ép, rồi dùng thuốc tẩy nọc rửa sạch vết rắn cắn trên tay Song Tử, trách thì trách, nhưng cô vô cùng chuyên tâm khi thực hành sơ cứu. Xử Nữ và Nhân Mã thì ngược lại, Xử Nữ lo lắng:
- Cô Như Hòa, tình hình sao rồi ạ?
- Thật may vì con rắn này là rắn lục, không phải rắn độc mạnh. Hiện tại, cô có thể băng ép và tẩy nọc độc để ngăn chặn các biến chứng sưng nề, xuất huyết và hoại tử tạm thời...
- Như vậy có nghĩa là không nguy hiểm ạ? _Nhân Mã mừng ra mặt, nhưng chưa được bao lâu thì Như Hòa lại lên tiếng:
- Không, cô chỉ có thể sơ cứu tạm thời thôi, cần phải đưa đến bệnh viện càng sớm càng tốt! Mấy em gọi thầy Ma Kết đến đi!
- Dạ!
- Không cần.
Nhân Mã toan gọi điện, Xử Nữ toan đi tìm thì Song Tử cất giọng. Bên cạnh, Giải Hoa Thần giải thích:
- Em sẽ chở cậu ấy đi.
- Hai đứa mày bớt làm màu đi có được không vậy? _Giải Hoa Thần vừa dứt lời thì Nhân Mã quát lên, trong phòng, chỉ có Như Hòa là giật mình. Nhân Mã bực mình nói:
- Mày vừa xuất viện, thân mình lo chưa xong còn đòi chở ai đi! Còn mày, mày bị cái quái gì vậy Song Tử, rõ ràng là bị rắn cắn, mà không lo khẩn trương đến phòng y tế cho nhanh, còn giả vờ bình thường để vết cắn nghiêm trọng hơn. Giờ cần đi bệnh viện thì không chịu báo cho thầy biết! Thầy ấy không chỉ có nhiệm vụ chở mày đi, còn có nhiệm vụ làm thủ tục nhập viện và mấy cái khác nữa! Mày bớt cái dáng vẻ người lớn chướng mắt đó hộ tao đi có được không?
- K.C thì K.C, K.C cũng là con người, dù là ai thì mày cũng là con người. Mày như vậy để ai xem, để ai sợ hãi, để ai ngưỡng mộ? _Xử Nữ thay Nhân Mã lên tiếng, sau đó thấp giọng xuống:
- Hãy khoan thể hiện, mà chú ý đến an nguy của bản thân đi, mày như thế này, bác gái muốn sao?
- !!!
Lời của Xử Nữ khiến Song Tử có chút phản ứng, nhưng không nhiều. Xử Nữ nhạy bén nhìn ra, cảm thấy đây là thời cơ tốt, đành cất giọng âm trầm, ngữ điệu chân thành:
- Song Tử, mày đã bao giờ để ý, mẹ tao và mẹ mày cùng một họ, có phải là trùng hợp hay không?
- !!!
Lời này vừa nói xong, Xử Nữ liền đối diện với ánh mắt có chút ngạc nhiên của Song Tử. Ngay lúc này, thì Như Hòa tẩy nọc xong, cô lên tiếng, ngắt ngang sự liên kết mỏng manh giữa Song Tử và Xử Nữ:
- Nào, mau đến bệnh viện thôi! Nhân Mã, em gọi thầy Ma Kết chưa?
Cạch!
- Song Tử!
So với sớm hay muộn, chi bằng xuất hiện đúng lúc như lúc này. Ma Kết có chút thở gấp, có lẽ do liều mạng chạy đến đây. Song Tử chợt đứng dậy, ngữ điệu trầm thấp:
- Đến rồi thì đi thôi.
Câu nói này có hai nghĩa, một là anh sẽ để Ma Kết đưa mình đến bệnh viện. Hai là Giải Hoa Thần sẽ đi cùng anh. Và không còn ý gì khác. Ma Kết không nói nhiều, liền gật đầu với Như Hòa và đám trẻ một cái, thể hiện ý "mọi người yên tâm, đã có tôi lo rồi", sau đó liền rời đi.
Cạch!
- !!!
Song Tử có chút ngoài ý muốn khi phát hiện ra sự hiện diện của Thiên Bình ở ngoài phòng y tế. Nhưng cũng nhanh chóng bỏ mặc rời đi. Ma Kết có vẻ nhận ra tình hình, không rõ ý đồ mà lên tiếng:
- Con bé là người tìm và thông báo chuyện của em cho anh!
Nhưng Song Tử không có phản ứng gì, Ma Kết không nói anh cũng biết, dáng vẻ thở gấp bị giấu đi một cách vụng về của cô, anh còn không nhận ra được sao?
- Thiên Bình?
Sau khi ba người kia đi rồi, Xử Nữ và Nhân Mã cũng ra khỏi phòng y tế, chợt phát hiện ra bộ dạng hơi bất ổn của Thiên Bình liền quan tâm.
- Thiên Bình, cậu có vấn đề gì, vào bên trong liền đi!
- Không, tớ không có gì.
Xử Nữ và Nhân Mã thấy Thiên Bình không có gì đáng lo, nên nghĩ chắc bản thân đã quan trọng hóa quá mà bỏ qua. Thiên Bình cũng là người cùng đến đây với bọn họ, nhưng lại không dám vào trong. Hoàn cảnh bất đắc dĩ nên khi nãy hai người họ không làm rõ với cô được, lúc này, họ mới quan tâm đến:
- Cậu... rõ ràng là còn lo lắng cho nó, sao lại không trực tiếp để nó biết? Hai người như vậy không thấy đau khổ sao?
- Không...
- Thiên Bình, tớ nói thẳng nhé, sự ra đi của bác tài xế ấy đúng là đáng tiếc, nhưng nếu cậu cứ tiếp tục hận Song Tử như vậy, cậu thoải mái sao?
- Không... tớ không phải đang tránh cậu ấy... _Sau lời của Nhân Mã và Xử Nữ, Thiên Bình rốt cuộc cũng thốt được một câu, ngữ điệu có chút vô vọng:
- Mà là cậu ấy đang tránh tớ.
- !!!
.
.
Tiết thể dục kết thúc...
- Lý Yên, cậu có thể nói chuyện với tôi một chút được không?
Không ai nghĩ đến, Kim Ngưu lại chủ động gọi Lý Yên ra nói chuyện riêng. Không phải đã giải quyết hết rồi sao? Nhận thấy hành động bất thường của bạn thân, Bảo Bình liền lên tiếng:
- Tao đi cùng mày, ngộ nhỡ...
- Không sao đâu, là tao có chuyện riêng muốn hỏi cậu ta, cậu ta sẽ không làm gì đâu, mày đừng loạn nữa!
- Hừm... vậy tao ngồi đợi ở đây, nếu qua ba phút mà mày chưa quay lại, tao sẽ tìm nó tính xổ!
Bảo Bình nán lại tại chỗ, Cự Giải cũng ở lại, bảo đám con trai về lớp trước đi. Lý Yên cũng không dám từ chối yêu cầu của Kim Ngưu, mà lẽo đẽo bước theo cô. Đến một nơi riêng tư, Kim Ngưu chợt dừng bước, lưng vẫn hướng về mặt Lý Yên:
- Lý Yên, tôi hỏi cậu một câu! _Ngưng một chút, Kim Ngưu mới tiếp tục, ngữ điệu chân thành nghiêm túc:
- Cậu vẫn còn thù địch với tôi vì chuyện của Song Ngư có đúng không?
- ...
Lý Yên im lặng, cúi đầu mà không nói gì. Biết được câu trả lời, Kim Ngưu đành quay mặt đối diện với người bạn trước mặt, nếu tóc Kim Ngưu không gặp sự cố mà cắt ngắn đi, hẳn sẽ có nhiều người nhầm lẫn đây là hai hình ảnh phản chiếu của nhau. Cô lên tiếng:
- Nếu cậu ghét tôi vì chính con người tôi, có lẽ tôi sẽ kiểm điểm lại bản thân, nhưng nếu cậu ghét tôi vì chuyện giữa tôi và Song Ngư, thì Lý Yên à, tôi xin lỗi... _Nói đến đây, ánh mắt Kim Ngưu chợt trở nên kiên cường, ngữ điệu vừa lịch sự nhưng không kém phần đanh thép mà tuyên bố:
- Tôi sẽ không vì cậu mà từ bỏ Song Ngư. Nếu cậu còn có ý định gây chuyện với tôi, lần tới, tôi sẽ không bỏ qua đâu. Nên cậu dừng lại được rồi, hãy giữ lại cho mình một chút mặt mũi đi, đừng dõi theo người khác nữa, mà hãy... _Khẽ vỗ nhẹ lên vai Lý Yên, âm điệu Kim Ngưu trở nên nhẹ nhàng:
- Dõi theo chính mình đi, cậu là cậu, không phải ai khác cả!
- ...
Nói rồi Kim Ngưu rời đi trước, để lại Lý Yên câm lặng một mình. Cô vẫn không thể tiếp thu kịp cái vỗ vai nhẹ vừa rồi của Kim Ngưu, chỉ một hành động bình thường mà bất kỳ ai cũng có thể làm, nhưng trong đời cô, đây là lần đầu tiên được người khác khích lệ.
Cô luôn bị hắt hủi, khinh thường, miệt thị, cô không có một người bạn nào. Người đầu tiên khiến cô không còn áp lực khi đến trường nữa, là Song Ngư. Nhưng sau đó, Song Ngư cũng rời bỏ cô mà đi. Cô vô cùng tiếc nuối và đau lòng, cô tìm mọi cách để tìm được anh, nhưng anh lại lạnh nhạt xa lánh cô hệt như bao người khác, hơn thế, anh còn dứt khoát với cô để đến với người khác. Người đó lại là người bạn đã vô cùng nhiệt tình và thân thiện khi cô chuyển đến trường mới, lớp mới. Sự ganh tỵ, đố lỵ nổi lên chiếm lấy lý trí cô, cô đối với người bạn kia vô cùng hận thù. Vì cớ gì cướp đi người đối tốt với cô lại còn tỏ vẻ tốt bụng với cô, đó chính là lòng thương hại bố thí sao? Đó là kiểu mỉa mai mới sao? Cô ghét, cô ghét Kim Ngưu, người lúc nào cũng nhiệt huyết với mọi người xung quanh kia, giả tạo, bạch liên hoa. Dù cô đã vu oan giá họa cho Kim Ngưu, nhưng không một ai đứng về phía cô, không một ai hiểu nhầm Kim Ngưu, cho dù có bằng chứng rõ ràng, họ cũng không tin Kim Ngưu đã làm chuyện đó, còn có người đi tìm chứng cứ tố giác cô đổ thừa, kế hoạch cô bị phản tác dụng, khiến cô càng bị mọi người xa lánh, mọi thứ... lại quay về như ban đầu. Cô vốn dĩ định từ bỏ, nhưng cô không thể, cô không cam tâm. Cô đột nhiên phát hiện, chỉ cần cô giống Kim Ngưu, chắc chắn sẽ mọi người sẽ đối với cô như đối với Kim Ngưu, chắc chắn... Song Ngư cũng sẽ vậy. Vì thế, cô đã đến salon nhuộm lại tóc của mình thành màu cam, đi mua kính áp tròng để thay thế kính cận, cô một bước thay đổi ngoại hình giống hệt Kim Ngưu, đến mức kể cả Bảo Bình - bạn thân của Kim Ngưu cũng nhận nhầm. Ngỡ tưởng cô sẽ có thể bắt đầu lại từ đầu, nhưng vẫn có người phát giác được ý định của cô, mà thẳng thừng công khai trước mặt mọi người, nhưng vì cô xám hối nên Kim Ngưu bỏ qua cho cô. Nhưng đối với ý tốt của Kim Ngưu, cô lại càng khinh thường. Tại sao mọi thứ cô làm, trong mắt người khác, luôn là xấu, là sai, còn đối với Kim Ngưu lại luôn đúng? Kể cả vụ que thử thai, cô chỉ nói những gì mình thấy, nhưng lại bị mọi người miệt thị cô đang gây chuyện, vu oan giá họa cho Kim Ngưu.
Tại sao lại bất công như vậy, cô làm gì, cũng bị người khác xét xử, trong khi Kim Ngưu đứng im cũng có người bảo vệ, che chở? Câu hỏi này, cuối cùng cũng có lời giải đáp. Kim Ngưu không tự nhiên mà có được những đặc quyền ấy, tất cả những gì cậu ấy có, đều xuất phát từ cậu ấy. Đến cuối, kẻ luôn ganh ghét Kim Ngưu là cô, lại được Kim Ngưu khích lệ.
Khóe môi Lý Yên chợt cong lại, thoát ẩn thoát hiện một nụ cười đắng.
"Kim Ngưu, cậu quá cao thượng rồi, cậu thật sự cao thượng, kẻ như tôi, mãi mãi không thể bắt chước được cậu, mãi mãi không thể với đến cậu, mãi mãi không thể có được những thứ cậu có."
------------ End Chap 176 -----------