Wake up - Elaine (Bài này hợp với chap)

Trả nợ lần thứ nhất (1 chap)

---------------------------

Ngày hôm sau...

Phố Wet...

- Cự Giải, hôm nay con đến trường huấn luyện phải không?

Cửu Tần Lan chuẩn bị bữa sáng trong bếp, thấy Cự Giải dậy sớm mặc dù hôm nay là chủ nhật, liền nhớ ra. Cự Giải loay hoay trước gương nhà tắm, đáp vọng lại:

- Vâng, hôm nay cũng là lần đầu tiên con đến đấy!

- Ừm, tranh thủ ăn sáng đi rồi đi, mẹ làm xong rồi này!

Cạch!

Ngay lúc này, ông Lâm Viễn Ca từ bên ngoài bước vào nhà, trên tay là một cuộn báo, sắc mặt có chút cảm xúc hơn thường ngày. Ngồi vào bàn, ông khẽ hắng giọng:

- Con đi cùng Sư Tử à?

- Hả? Dạ, đúng rồi... sao ba biết?

- Thấy nó đang đứng ở ngoài.

- Hả?!

Mông Cự Giải còn chưa đặt xuống ghế, cô đã đứng lên ngay khi ba mình vừa dứt lời. Cô vội vàng chạy ra cửa sổ, vén rèm lên thì quả nhiên, thấy một bóng dáng cao ráo ở ngoài hàng rào. Thấy vậy, cô liền khẩn trương ra ngoài, miệng không khỏi lẩm bẩm:

- Thật là, đến rồi sao không gọi cho mình chứ!

- Cự Giải, con còn chưa ăn sáng!

Bà Cửu Tần Lan cất tiếng, đáp lại là giọng của Cự Giải từ bên ngoài vọng vào:

- Con sẽ ăn sáng cùng Sư Tử, chào ba mẹ con đi!

Lâm Viễn Ca và Cửu Tần Lan nhìn nhau, trên gương mặt thoáng biểu đạt một vẻ cười nhẹ nhàng. Nghĩ lại khi nãy, Lâm Viễn Ca ra ngoài để lấy báo ngày mới, thì thấy một cậu trai đang ngồi trên chiếc xe đạp, mặc dù đang chờ người nhưng lại toát ra dáng vẻ ngạo nghễ ngông cuồng. Nhưng cái dáng vẻ trời không sợ đất không sợ ấy khi bắt gặp ông lại trở nên vô cùng lúng túng và thấp thỏm. Đúng là một loại trải nghiệm kỳ lạ.

Bên ngoài...

- Sư Tử!!!

- Hở?

Nghe giọng nói, Sư Tử liền quay đầu lại, thì thấy Cự Giải từ trong nhà chạy ra với dáng vẻ vội vã, ngay cả cách mở cổng cũng thấy cô đang vô cùng gấp gáp. Thấy vậy, anh cất giọng:

- Cẩn thận, tôi có chạy mất đâu mà cậu quýnh lên thế!

- Cậu không chạy mất, nhưng cậu đợi lâu!

- ...

Câu này, Sư Tử nghe lại có cảm giác vui vui. Không nhìn ra được cảm xúc của Sư Tử, Cự Giải liền lên giọng trách mắng:

- Cậu đến đón tớ thì phải nói cho tớ biết chứ, mà đến nơi rồi sao không gọi điện cho tớ?

- Tiện đường qua thôi, với lại tôi cũng mới đến!

Sư Tử trả lời, tiện tay vuốt vuốt mấy cọng tóc rối trên đỉnh đầu của Cự Giải, cư nhiên, hành động này lại vô tình khiến mọi câu bắt bớ của cô nuốt ngược vào trong.

Soạt!

Bất giác, Cự Giải muốn ôm người trước mặt một lúc, muốn cảm nhận hơi ấm của cậu ấy thêm một chút, vì thế không tự chủ được mà sà vào lòng anh, ôm chặt. Sư Tử bị hành động này của Cự Giải làm cho bất ngờ, nhưng cũng không cằn nhằn gì, nhẹ nhàng vòng tay ra sau đầu, ôm cô vào lòng.

- Này, trễ giờ rồi đấy!

O_O

Giọng của phụ huynh đại nhân vang lên khiến cả hai con người thâm tình mờ ám kia vội vàng tách nhau ra, lúng ta lúng túng. Người vội vã cúi đầu chào phụ huynh, người quýnh quáng gạt chân chống xe đạp mà đi.

Bà Cửu Tần Lan nhìn theo, khẽ lắc đầu, hai đứa trẻ này lộ liễu quá đi.

Quán ăn kế bên trường huấn luyện...

- Chị ơi, cho em hai phần mỳ lạnh!

Vào quán ăn, Cự Giải gọi món cho cả hai người, vừa ngồi xuống, cô liền cảm thán:

- Sư Tử, nhìn xem, toàn là người của trường huấn luyện không!

- Nói thừa, quán ở cạnh trường huấn luyện, đương nhiên khách toàn là người của trường đó rồi!

Sư Tử cục súc đáp lại, sau đó đứng dậy đi đâu đó, khiến Cự Giải cạn ngôn thật sự, đến cảm thán cô cũng không được sao?

- Mới sáng ra ăn đồ nguội không tốt đâu, uống thêm ly sữa nóng đi!

Khi hai tô mỳ vừa được đưa ra, thì Sư Tử cũng quay trở lại, trên tay là ly sữa đậu nành nóng cho Cự Giải, của anh là nước khoáng. Cái này, cho Cự Giải rút lại những oán trách vừa rồi đi.

Sau khi ăn sáng xong, hai người rời đi, lúc Sư Tử đang lấy xe đạp ra, thì đột nhiên một bóng hình quen thuộc lướt qua trước mặt cô, khóe môi cô bất giác thốt lên:

- Yến Tử Thanh?

- Này, lên xe đi, còn tẩn ngẩn tần ngần cái gì vậy?

Thấy Cự Giải còn đứng im, Sư Tử đành cất giọng ngông ngạnh. Thấy động, cô liền đến chỗ Sư Tử, thành thật trả lời:

- Tớ vừa mới thấy Yến Tử Thanh, đó, người phía trước đó!

- Nhìn quen quen...

- Đại ngáo à, cậu ấy học trường mình đấy, hôm qua chúng ta vừa nhắc đến xong, bạn gái của Lục Bắc - người mà chút nữa cậu sẽ thách đấu đó!

- À... à... tôi nhớ ra rồi!

Sư Tử u mờ nhận ra, cũng không nên trách anh, vì cô gái Yến Tử Thanh kia ít khi nào xuất hiện trong mắt anh, hơn nữa cũng chẳng dính dáng gì nhau, làm sao mà nhớ được. Cự Giải ngồi lên yên sau, không khỏi lên tiếng:

- Cậu ấy đến đây, chắc là do hôm nay Lục Bắc cũng đến đây, ai chà... Sư Tử à, lát nữa cậu phải làm tớ tự hào đó nha!

- Hả? Liên quan? _Đáp lại thắc mắc của Sư Tử, Cự Giải liền giải thích:

- Yến Tử Thanh có Lục Bắc, tớ có cậu, Yến Tử Thanh từng thua tớ trong cuộc thi nữ sinh duyên dáng, cậu cũng không được thua Lục Bắc đâu đấy!

- Xời, tưởng gì, ba cái đồ yêu! Bạch Sư Tử này là một nam tử hán, có thể thua tên xanh lam kia như lời cậu sợ sao?

- Hí hí hí, tớ tin tưởng cậu đấy!

Hai bạn trẻ à, bớt chàng chàng nàng nàng đi có được không?

- Hả? Đâu ra có con dốc này vậy?

Sư Tử và Cự Giải đang êm ả đạp xe trên đoạn đường bằng phẳng, chợt có một con dốc cua bất ngờ khiến chiếc xe lao đi như mũi tên xé gió, khiến Sư Tử và Cự Giải đều phủ một tầng hoang mang.

- Thắng... thắng xe đi Sư Tử!

- Bám, bám chắc vào, đừng buông tay!

Cô la làng bảo anh bóp thắng, anh lại quát cô bám chắc vào anh, phút chốc, những người đang đi bộ trên đoạn dốc đấy đều đưa ánh nhìn dành cho chiếc xe đạp đang lao đi trong gió kia, nhìn kỹ lại, hai người ngồi trên đó cũng thật đẹp trai xinh gái đi.

- Ế ế ế... Yến Tử Thanh và Lục Bắc đang nói chuyện kìa...

- Giờ là lúc quan tâm đến bọn họ à, liệu hồn mà bám vào tôi, Cự Giải!

Rốt cuộc, con dốc ấy cũng kết thúc, dẫn thẳng vào trường huấn luyện cảnh sát. Ẩn dưới ngọn đồi thoải này, là trường huấn luyện cảnh sát đặc biệt, được xây dựng để huấn luyện thể lực riêng cho những học sinh cao trung cuối cấp cùng những sinh viên các trường khác có ý định chuyển ngành.

Trông thật hoành tráng, thật vững chãi.

Sau khi xếp xe đạp gọn vào khu để xe đạp trên vỉa hè, Sư Tử và Cự Giải như hai chú chim non chập chững bước vào trường huấn luyện.

"Cái gì? Em nói em có thai rồi? Tiểu Thanh, em không đùa anh chứ?"

"Em cũng không tin, nhưng em đã thử bằng cái đó, là hai vạch! Bắc Bắc, em... em có thai với anh rồi!"

"Từ từ... từ từ đã... Em chắc đó là của anh chứ? Tiểu Thanh, sao có thể..."

"Lục Bắc! Anh nói vậy là sao? Chuyện đó, ngoài anh ra, em không làm với ai cả, anh... anh nghĩ em là dạng người nào vậy?"

"Tiểu Thanh, em bình tĩnh, là anh sai, là anh sai, anh xin lỗi em, nhưng mà... Anh vẫn chưa chuẩn bị tâm lý để làm cha, anh còn chưa ra trường..."

"Lục Bắc! Anh tưởng em đã chuẩn bị tâm lý rồi chắc! Anh chưa ra trường, còn em, em mới chỉ là học sinh cao trung! Anh như vậy là có ý gì?!"

"Anh... Chúng ta đều còn trẻ người non dạ, em... em hãy phá nó đi..."

"Lục Bắc! Anh vừa mới nói gì? Phá nó? Anh điên à? Nó là một sinh mạng!"

"Nhưng chúng ta đều không có điều kiện để đón nó chào đời! Yến Tử Thanh, em nghĩ đi, em sinh nó ra, ở độ tuổi này, cha của nó là anh, ở độ tuổi này, em không sợ mọi người dị nghị dèm pha sao?"

"Em không sợ!"

"Em không sợ nhưng anh sợ, được chứ?!"

"Anh... Lục Bắc, anh... Đêm đó anh nhất quyết muốn làm, bây giờ lại nói sợ? Nếu sợ, thì đừng có làm! Tôi... tôi không thể tin được anh lại là con người như vậy!"

"Em bảo đó là ngày an toàn nên anh mới... Cho dù thế nào đi chăng nữa, em cũng phá nó đi, nếu em không phá, thì anh xin lỗi, chúng ta chia tay đi!"

- Hả?

- !!!

Thấy có người thứ ba, hai người kia đột nhiên giật mình. Chính người thứ ba cũng cả kinh, không nghĩ đến, trên đường vào trường lại vô tình nghe được cuộc trò chuyện này.

- Hai cậu?...

Yến Tử Thanh hoang mang, khi người nghe được cô và Lục Bắc nói chuyện lại là học sinh cùng trường, hơn nữa còn là Cự Giải và Sư Tử - bạn của Kim Ngưu và Song Ngư - hai người từng bị trường học nghi ngờ là chủ nhân que thử thai của cô.

- Xin lỗi, khu E ở đâu vậy?

Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời, Sư Tử bị bắt gian tại trận nghe lén. Cũng không đúng, anh không nghe lén, anh chỉ tình cờ đi ngang qua và nghe được cuộc hội thoại này thôi. Lục Bắc có chút ngoài ý muốn, khi đối diện với thái độ nghênh ngang không kiêng nể chuyện gì của Sư Tử, rồi cũng đáp lời:

- Đi về khu bên trái, có bảng phân khu chỉ dẫn!

- Cảm ơn!

Nói rồi, Sư Tử và Cự Giải cùng dắt tay nhau đánh bài chuồn, để lại hai con người lộ rõ sự bối rối ở lại. Một người là bạn cùng khối, một người là đàn anh tương lai, nói gì thì nói, cả hai hẳn sẽ rất khó xử khi ứng xử với hai người này, sớm hay muộn gì cũng sẽ gặp nhau thôi.

Khu E...

- Wow... Đông ghê ta! Năm nay thi vào trường cảnh sát có vẻ đông đó nha!

Vừa đến khu E, Cự Giải không khỏi trầm trồ, người đông như kiến. Sư Tử trái lại chẳng có phản ứng gì, lại cục súc đáp:

- Tất cả các quận đều đến đây, không đông mới lạ!

Sư Tử lại phá mood rồi.

- Roét! Roét!

Đồng hồ điểm đúng 08h30 phút, thì có hai tiếng còi hiệu vang lên, gây sự chú ý đến mọi người. Trên khán đài cao hơn mặt đất một mét, là một người đàn ông mặc quân phục, hai bên có sáu người khác, nhưng nhìn vào quân phục, sáu người đó có vẻ có cấp bậc thấp hơn. Người đàn ông đứng giữa hô hớn:

- Tất cả chú ý! Tập hợp!

Theo sự hướng dẫn của sáu người đàn ông hai bên, chẳng mất chốc, cả cộng đồng người trong khu E đều xếp ngay hàng thẳng lối, trông vô cùng quy củ. Sau khi đội hình tập trung xong, người đàn ông kia liền đứng nghiêm, đưa tay phải lên chào một góc 45 độ với gương mặt, hô to:

- Trung - thành! Đại úy Nhất Nghị Lâm, quân chủng cảnh sát nhân dân Horoscope! Chào!

Với lời giới thiệu hùng hồn và oai nghiêm trên, nhiều người ở dưới không tự chủ cũng đưa tay lên chào như một phản xạ. Sau khi chào tên theo đúng khẩu hiệu của ngành, Nhất Nghị Lâm liền hắng giọng, tự mình giới thiệu:

- Xin chào các bạn trẻ đang chuẩn bị thi vào trường cảnh sát quốc gia, tôi xin phép được tự giới thiệu, tôi tên Nhất Nghị Lâm - đại úy trực thuộc quân chủng cảnh sát nhân dân, đồng thời, cũng sẽ là người hướng dẫn các bạn trong buổi huấn luyện này hôm nay!

Clap! Clap! Clap!

Đáp lại Nhất Nghị Lâm, là tiếng vỗ tay rần rần của đám nam thanh nữ tú ở phía dưới. Sau một hồi thông báo quy củ, hình thức huấn luyện với trăm nghìn điều, cuối cùng, đại úy Nhất Nghị Lâm cũng vào trọng đề chính, ông cất tiếng:

- Trước khi đi vào các buổi huấn luyện tàn khốc, chúng ta sẽ làm một bài kiểm tra nho nhỏ, mục đích là để khảo sát thể lực của mọi người để đưa ra phương pháp huấn luyện hợp lý. Sau buổi này, chúng ta sẽ chia ra các lớp khác nhau với khả năng thể lực khác nhau! Đầu tiên, nam tập trung ở bên phải tôi, nữ tập trung bên trái, sau đó tiến hành kiểm tra!

Xôn xao... xôn xao...

- Ớ, thế là tớ và cậu phải tách ra à?

Cự Giải nghe thông báo xong, liền cảm thấy hụt hẫng, sau đó luyến tiếc nhìn sang Sư Tử. Sư Tử nhướn mày, sau đó đẩy Cự Giải đi:

- Cậu cũng đừng có bám người vậy chứ, chỉ tạm thời tách ra để kiểm tra thôi mà! Lát nữa gặp lại!

- Bạch Sư Tử, cậu và tớ tách ra mà cậu không có cảm giác gì sao? Phu nhân nhà cậu không thích thái độ này của cậu đâu nhé!

Cự Giải đưa ánh nhìn dọa dẫm chiếu lên Sư Tử, khiến anh phải hắng giọng nhắc nhở:

- Cậu... nghiêm chỉnh lại đi! E hèm... ráng làm tốt vào, tôi đợi cậu ở lớp A!

Nói rồi Sư Tử khẽ vỗ vai Cự Giải, rồi gật đầu nhìn cô đầy tín nhiệm. Cái khích lệ này, coi như Cự Giải nhận làm động lực tinh thần đi.

Nửa buổi sau...

- Đi xem Sư Tử thế nào rồi!

Cầm thẻ A mà thiếu úy phụ trách kiểm tra thể lực của cô đưa cho, Cự Giải nhảy chân sáo về khu vực của nam giới. Có vẻ bên đó, bài kiểm tra chưa thực hiện xong. Càng đến gần, Cự Giải càng thấy ồn ào xôn xao rôm rả, những bạn nữ kiểm tra xong cũng kéo nhau ào ào về phía này. Khi nhìn thấy sự tình bên trong, Cự Giải mới ngờ ra, bảo sao, hóa ra là sự xuất hiện của nam thần Lục Bắc.

Nhìn thấy Lục Bắc, cô lại nhớ đến cuộc hội thoại khi sáng nghe được. Bề ngoài hắn ta là một đại nam thần, cao ráo, thân hình chuẩn múi, soái khí ngời ngời, hoàn toàn xứng đáng với vị trí đại thần trường cảnh sát quốc gia, thế mà, lại không có một chút dũng khí nào để đối mặt với vấn đề cùng bạn gái, với trách nhiệm của bản thân. Xem những nữ sinh khác trầm trồ tán thưởng anh ta xem, hoàn toàn là bị vẻ ngoài đó lừa rồi.

- Tiếp theo đây, là bài kiểm tra cuối cùng!

Giọng của thiếu úy vang lên, dõng dạc thông báo nội dung kiểm tra:

- Lần này, là bài kiểm tra sức bền! Mỗi người kéo một vỏ bánh xe lớn, chạy xung quanh đường đua, người nào chạy trên năm vòng, sẽ được vào lớp A! Ngoài ra, bài kiểm tra này sẽ có sự tham gia của Lục Bắc - đàn anh của mọi người trong trường cảnh sát!

Xôn xao... ồn ào...

- Trật tự! Trong số các em, chỉ cần có người vượt qua được Lục Bắc, sẽ được trực tiếp làm người đứng đầu bài kiểm tra của ngày hôm nay, cũng sẽ có thêm điểm tích lũy cho bài kiểm tra thể lực chính thức của trường trong năm nay!

Ồn ào...

Thiếu úy càng lên tiếng, đám con trai càng thêm hừng hực ý chí cùng hứng thú. Đám con gái thì liên tục hú hét, bài kiểm tra bên nam cũng thực thú vị quá đi.

Lượt cuối cùng, trùng hợp Sư Tử và Lục Bắc cùng thực hiện bài kiểm tra trong lượt này. Nhanh chóng nhận ra câu trai tóc cam này chính là người hồi sáng, Lục Bắc có chút ngoài ý muốn. Không lâu sau đó, anh ta chợt cong môi, cố tình bước đến bên cạnh Sư Tử, giọng điệu như có như không khiêu khích:

- Trông cậu có vẻ muốn vị trí đứng đầu nhỉ?

- Hở? _Sư Tử đang nắm dây thừng cột vào hông mình, khá ngạc nhiên khi thấy Lục Bắc bắt chuyện với mình, anh lười biếng đáp:

- Cũng đáng để thử!

- Nếu cậu muốn vị trí đầu, cũng dễ thôi, tôi có thể nhường, chỉ cần... _Nói đến đây, Lục Bắc chợt trầm giọng:

- Biết giữ mồm kín miệng trong một số chuyện là được!

- ...

.

.

Hạ gia...

Ánh nắng gay gắt chiếu qua khung cửa, hắt lên gương mặt xinh đẹp vẫn đang chìm sâu vào giấc ngủ. Loại ánh sáng này vừa nóng, vừa sáng, bất giác khiến cơ mặt người kia cau có lại, cuối cùng, đôi mắt phượng cũng từ từ hé mở.

Mang theo cơn nhức đầu do tác dụng phụ của thuốc mê, Thiên Bình mệt mỏi ngồi dậy, đầu óc có chút choáng váng. Chợt, cô ý thức được bản thân đang nằm trong phòng của mình, không phải căn phòng màu xám bắt chước kia. Như vậy có nghĩa, cô đã về nhà rồi, nhưng bằng cách nào?

Hai giờ chiều?

Màn hình điện thoại hiện lên giờ giấc hiện tại, khiến Thiên Bình bị ngoài ý muốn, cô đã ngủ nhiều như vậy sao?

Cũng đúng thôi, cô bị tiêm thuốc mê mà, người tiêm... lại là Song Tử.

Mang theo tâm trạng u ám vô định, Thiên Bình nặng nề bước vào phòng tắm, cô muốn ngâm mình một chút để tỉnh táo lại, cô muốn phân tích lại tình hình của ngày hôm qua.

Người hôm qua cô gặp, không phải là Song Tử, đó hoàn toàn là một người khác. Đặc biệt là ánh mắt chưa đầy sự cuồng si và mê đắm, trực tiếp khiến cô cảm thấy ngột ngạt, dù lời lẽ toàn là sủng ái, nhưng lại vô cùng xa lạ đáng sợ. Cho đến tận lúc này, cô vẫn còn cảm giác đấy, cảm giác như cô chính là con mồi bị mãnh thú đùa cợt trước khi chết vậy.

Những lời anh nói, cô càng không dám quên.

Mọi thứ, tình cảm này, chỉ là trò đùa của anh? Tất cả đều là anh đóng kịch? Tất cả đều là đùa giỡn?

Hơn tất cả, chỉ vì muốn nhìn thấy bộ dạng rơi nước mắt của cô mà anh mới khổ công diễn một màn kịch lớn như vậy? Như vậy cũng quá tàn nhẫn đi, tất cả tình cảm dần dần được hình thành từ cô, lại sinh ra từ một trò đùa tình ái?

Không đúng, không thể, không phải...

Đây không phải là sự thật, đây là nói dối, cô không tin tất cả mọi chuyện từ rất lâu trước đó đều là giả dối. Song Tử giỏi giang khác người, nhưng cũng không thể diễn kịch không một chút sơ hở như vậy. Quan tâm cô như vậy, lo lắng như vậy, chu đáo như vậy, tinh tế như vậy, ngay cả ánh mắt của anh khi bị cô phát hiện thân phận K.C, nếu tất cả đều là giả, thì cũng quá đáng sợ đi.

Nếu tất cả đều là giả, thì trên đời này, điều gì mới là thật?

- Tiểu thư, cô tỉnh rồi?

Bà Trần cùng Tiểu Hoa, Tiểu Phong đang dọn dẹp nhà bếp, thấy cô chủ xuất hiện liền kinh ngạc. Thiên Bình khẽ gật đầu, gương mặt vẫn vô thần vô định. Thấy cô ngồi vào bàn ăn, Tiểu Phong liền lên tiếng:

- Tiểu thư, để tôi hâm đồ ăn lại cho người!

Nói rồi ba người nhanh chóng mang đồ ăn trên bàn đêm đi hâm lại. Bà Trần rót nước vào ly cho Thiên Bình, còn chưa kịp lên tiếng thì Thiên Bình chợt cất giọng, có chút lãnh đạm:

- Làm sao tôi về được đây?

- Dạ?... _Bà Trần có chút ngoài ý muốn, cô chủ vẫn chưa gỡ bỏ lệnh cấm kia, khiến bà không biết mở lời làm sao, thì Thiên Bình khẽ nghi hoặc:

- Là Song Tử hay người khác?

- Là cậu Dương ạ! _Bà Trần trả lời:

- Tối qua, chú Lý suýt bị tấn công...

- Chú Lý bị tấn công?

Ly nước được đưa đến môi thì ngưng lại, chú Lý là tài xế mới của Thiên Bình, nghe ông bị tấn công, cô không khỏi cả kinh. Nhận thấy sự lo lắng của Thiên Bình, bà Trần liền giải thích:

- Chú Lý không bị sao cả, may mà hôm qua có một nhóm người lạ mặt vô tình cứu chú ấy, nói là cậu Dương sẽ đưa tiểu thư về sau, kêu chú Lý yên tâm về trước đi! Quả nhiên, cậu Dương có đưa tiểu thư về an toàn thật, nhưng tiểu thư lại ngủ say. Tôi có hỏi chuyện gì đã xảy ra, cậu ấy chỉ nói tiểu thư gặp vài rắc rối, nhưng đã giải quyết xong rồi! Sau đó, cậu ấy rời đi!

- Hmnn... _Thiên Bình có chút trầm lặng, sau đó hỏi:

- Song Tử còn nói gì không?

- Hmnn... _Bà Trần như nhận ra sự quan tâm của cô chủ dành cho Dương thiếu, bà cố nhớ một chút, rồi đáp:

- Không nói gì nhiều, cậu ấy chỉ nói đừng đánh thức tiểu thư và chú ý đến người hơn thôi ạ!

- ...

Thiên Bình rơi vào trầm tư, như những lời của bà Trần nói, trong lòng cô đột nhiên có một ánh lửa ấm áp.

Song Tử, cậu có thể lừa tôi được sao? Hạ Thiên Bình này đâu phải con ngốc.

.

.

Trường huấn luyện cảnh sát...

Khu E...

- Nếu cậu muốn vị trí đầu, cũng dễ thôi, tôi có thể nhường, chỉ cần... Biết giữ mồm kín miệng trong một số chuyện là được!

Sư Tử vốn chẳng bận tâm đến lời của Lục Bắc, nhưng vế sau của câu vừa rồi đã thành công trong việc gây sự đến anh. Cột dây thừng vào hông, anh cao ngạo đứng vào vạch xuất phát, ngữ điệu vẫn ngay thẳng không chút lung lay:

- Thứ nhất, Bạch Sư Tử này không rảnh mà bận tâm đến chuyện riêng của người khác, dù có tên khốn nào đấy hèn nhát vô sỉ, tôi cũng bất lực không xen vào được. Thứ hai, vị trí đứng nhất sẽ là của tôi... _Nói đến đây, Sư Tử chợt liếc nhìn sang Lục Bắc, ánh mắt chứa đầy sự khinh thường:

- Có sự tham gia của anh hay không, cũng chẳng ảnh hưởng gì!

- Cậu!!!

Lục Bắc bị khí thế quang minh chính đại của Sư Tử làm cho đứng hình. Dáng vẻ ấy, chính là cao ngạo, ngạo nghễ chân chính, khiến anh ta như trở thành một kẻ tiểu nhân bày trò thủ đoạn. Kẻ hèn nhát vô sỉ nào đấy trong lời của Sư Tử, không phải đang nói chính anh ta sao. Quan trọng là câu cuối cùng, ý từ chẳng phải đang xem thường khả năng của Lục Bắc - người đứng đầu trường cảnh sát - đàn anh của cậu ta sao?

Nỗi nhục nhã này, Lục Bắc không nuốt nổi, không thể để một kẻ tân binh xem thường mình được.

Kết quả, thế mà Sư Tử lại là người xếp đầu bài kiểm tra, cho dù Lục Bắc đã dùng hết khả năng, cũng thua Sư Tử hai vòng rưỡi.

Nhìn mọi người tung hô tân binh mới xuất sắc, ngay cả các vị thiếu úy cũng có ánh nhìn bất ngờ dành cho Sư Tử. Người mới khi nãy còn được nhiều kẻ ngưỡng mộ, ganh tỵ giờ lại trở thành kẻ thua cuộc lu mờ, ánh hào quang phút chốc chuyển từ người Lục Bắc sang Sư Tử, khiến một kẻ thỏa mãn tự cao như Lục Bắc không kiềm nổi oán giận. Lúc sáng cuộc trò chuyện giữa anh và bạn gái bị cậu ta nghe thấy, cậu ta xem thường anh là kẻ hèn nhát, cậu ta không để anh vào mắt trong cuộc thi này, đã vậy còn cướp ánh hào quang của anh.

Bị sỉ nhục như vậy, Lục Bắc chẳng còn mặt mũi nào để ở lại, liền rời đi trong tức giận. Cự Giải có chút chú ý đến anh ta, nhưng cũng không để tâm lắm mà bước đến chỗ Sư Tử.

- Aigoooo... tướng công của tớ cuối cùng cũng đứng đầu bảng xếp hạng thành tích rồi nga, thật là tự hào quá đi~

Ngữ điệu này, Sư Tử có chút dựng lông gáy, anh đã làm gì khiến Cự Giải phật lòng sao. Còn chưa nghĩ ra bản thân mình mắc lỗi gì, thì bóng hình Cự Giải ngày càng hiện rõ, chỉ là cô đi đến đâu, hai tay liền thô bạo đẩy những đứa con gái bâu bâu xung quanh anh ra. Gương mặt xinh đẹp gượng gạo cười vài tiếng, khớp xương bẻ rôm rốp:

- Bạch - Sư - Tử! Chẳng phải trước đây cậu biết tránh gái lắm sao? Gặp đứa nào cũng bảo phiền phức, cũng lạnh nhạt! Sao vậy, bây giờ cũng phải cần tớ dọn dẹp hậu cung giùm?

Hóa ra, đây chính là Cự Giải tự ăn giấm rồi nổi đình. Sư Tử vội vàng cầm lấy thẻ A rồi lên tiếng thanh minh:

- Cự Giải, hiể... hiểu nhầm rồi, hậu cung... e hèm... hậu cung này chỉ đủ chỗ cho một mình cậu thôi, hừm, đúng vậy, chỉ cho một mình cậu thôi!

- Hửm? Thế thì được... _Nói đoạn, Cự Giải đưa ánh nhìn cảnh cáo dành cho những nữ sinh kia, ngữ điệu đanh đá vang lên:

- Các cậu cũng nghe rồi đấy, người này là hoa đã có chủ, mong là mấy cậu biết phận mà tránh ra! Còn nếu muốn đập chậu cướp bông... _Nói đến đây, Cự Giải chợt nhếch khóe môi, nở một nụ cười vô cùng kỳ quái:

- Vậy thì đến đập chậu đi, con này không ngán một ai đâu!

O_o

Chỉ số ngầu không tự dưng bị mất đi, mà chỉ là chuyển từ người này sang người khác. Sư Tử à, chúc mừng anh đã rước được một nàng sư tử hà đông về nhà rồi nhé! Cung hỷ, cung hỷ!

.

.

Tại một căn phòng nào đó...

- Hmnn...

Đôi mắt dần mở, người đàn ông nằm trên giường liền cảm thấy có gì đấy không đúng lắm. Chẳng phải đêm qua, hắn đã bị K.C treo lên làm bao cát đến mức thừa sống thiếu chết rồi sao?

- Tỉnh rồi à?

Chợt, một giọng nói lạ vang lên, sau đó, ông nhìn thấy một cậu thanh niên vẫn còn nét non dạ, hẳn là chỉ tầm tuổi học sinh cao trung mà thôi. Cậu thanh niên đó bước lại gần ông ta, gương mặt tươi sáng chợt nhoẻn lên một điệu cười độc ác, trông vô cùng khó nhìn, cậu ta nói:

- Tôi đã cứu mấy người từ địa ngục trở về, thì mấy người nên dưỡng vết thương cho tốt đi!

Nói rồi, cậu ta quay lưng đi, bước một bước, rồi ngừng lại, nụ cười kia vẫn giữ nguyên:

- Sắp tới, tôi cần mấy người làm chút việc đấy!

Lúc này, người đàn ông mới nhận thức được, không chỉ mình ông ta, mà những người anh em khác cũng đang ở đây, trên cơ thể đều được băng bó vết thương cẩn thận. Ông nhìn cậu thanh niên kia, rốt cuộc cậu ta là ai?

---------------- End Chap 175 ---------------


[Phiên ngoại] Sư Tử - Cự Giải: Bắt đầu thích cậu từ lúc đấy.

Chap này đặc biệt chị muốn tặng bạn @Mea_Mei - người đã vẽ cho chị rất nhiều tác phẩm, chị nên trả từ trước lâu rồi, nhưng quên mất, giờ cố gắng bù đắp lại lỗi lầm. Mong là em sẽ hưởng thụ chap này nhé hihi.

Đây là tranh bạn ấy vẽ, cảnh đầu năm Sư Tử và Thiên Bình nhận lớp 10, gặp một số thành phần gây sự, xinh lung linh luôn ahihi

---------------------------

Hai năm trước...

Ngày nhận lớp...

- Thật không ngờ năm người chúng ta lại học chung một lớp, lại còn đi trễ cùng nữa, đây hẳn là định mệnh để chúng ta thân thiết với nhau đấy!

Sau cuộc gặp mặt tình cờ ngoài cổng trường, cậu trai tóc vàng lanh lợi liền cất tiếng trước. Đáng tiếc, cậu nam sinh đeo kính lại không muốn làm thân gì cả, khẽ đẩy gọng kính, cậu hắng giọng:

- Xin lỗi, tôi không có nhu cầu, hơn nữa... _Nói đến đây, Xử Nữ đưa ánh nhìn khinh thường dành cho Bạch Dương:

- Tôi không đi trễ như cậu!

- Ơ!!!

Bạch Dương ngây người nhìn bạn học khó tính kia rời đi, người gì mà cọc cằn. Người như cậu ta, chắc chắn sẽ chẳng có người bạn thân thiết nào.

- Xử Nữ, nhận lấy!

Suy nghĩ Bạch Dương vừa dứt, thì một giọng nói lạ vang lên, ngay sau đó là sự xuất hiện của hai người. Người ném chai nước cho Xử Nữ là một nam sinh cao ráo, mái tóc vô cùng nổi trội với màu của đại dương.

- Tao với Song Tử học 10S2, chỉ ngay cạnh lớp mày thôi, lúc về tụi mình đi ăn một bữa đi, coi như nhân dịp nhập học!

Người còn lại, là một cậu nam sinh thấp thấp, mái tóc màu xanh mạ, trông vô cùng dương quang rạng rỡ. Xử Nữ phất tay Nhân Mã ra khỏi vai mình, thở dài:

- Hôm nay chắc không được rồi, tao mới vào Hội học sinh, phải ở lại sau giờ ra về một lúc!

- Èo, chán thế, vậy thì chiều nay đi!

Bla... bla...

Bạch Dương câm nín, người như cậu ta, mà cũng có hai người bạn thân thiết, ông trời đùa nhau à?

- Hóa ra là vậy, cậu ta có bạn rồi, bảo sao không thèm tiếp nhận thành ý của mình, vậy thì... _Tự kỷ một hồi, Bạch Dương đành quay sang những người còn lại, lạc quan lên tiếng:

- Bốn người chúng ta...

Lời còn chưa dứt, Bạch Dương đã thấy bóng dáng hai người một nam một nữ, một ngạo nghễ một vô cảm đã đi thật xa đằng trước. Những con người cùng lớp này, có thiện ý một chút đi có được không?

- Cậu định nói chuyện gì tiếp vậy?

Cũng may, vẫn còn một người chịu nghe anh nói, Bạch Dương quay sang, tính tiếp tục câu chuyện làm thân, thì gương mặt nữ tính dịu dàng của Cự Giải hiện diện, cư nhiên khiến cả người anh phủ một tầng mồ hôi, miệng lưỡi đột nhiên quắn lại, lắp ba lắp bắp:

- Tớ... tớ nói, chúng ta mau về lớp thôi, á.... tớ đi trước đây, cáo từ!

Nói năng lời được lời mất, Bạch Dương liền vắt chân lên cổ chạy. Bởi vì gương mặt của Cự Giải quá ư là xinh đẹp, quá ư là thân thiện, quá ư là dịu dàng, khiến cho bản tính nhát gái của Bạch Dương nổi lên, chạy là thượng sách.

Cự Giải ngơ người đứng tại chỗ, thái độ đó là sao thế, mặt cô trông rất dọa người à?

...

Lớp 10S1...

- Được rồi, chỗ đã xếp xong, mấy em lần lượt lên giới thiệu bản thân nhé, dù sao chúng ta cũng sẽ gắn bó với nhau ba năm! Nào, bắt đầu từ bạn nam đầu bàn ngoài cửa ra vào đi!

Thầy chủ nhiệm lên tiếng, như những buổi nhận lớp khác, việc quan trọng không thể thiếu đó chính là giới thiệu bản thân trước lớp.

- Wao...

- Dễ thương quá!

- Xinh quá, trông cậu ấy như thiên thần ấy!

Không biết ai bước lên, nhưng cả lớp ai ai cũng cất lời khen ngợi dành cho người này. Vì vị trí trước mặt Sư Tử trống đi, nên anh không thể nằm bẹp lên bàn được nữa, đôi mắt vô tình hướng lên bục giảng.

- Xin chào các cậu, tớ là Lâm Cự Giải, từng học trường sơ trung A.R, năm nay được học cùng các cậu trong lớp 10S1, là niềm vinh hạnh của tớ! Thời gian này chúng ta hãy chiếu cố nhau nhé, cảm ơn!

Kết lời giới thiệu là một nụ cười mỉm phi thường dịu dàng của Cự Giải, khiến khối nam sinh dưới lớp phát điên, đến cả thầy chủ nhiệm cũng yêu mến. Hơn nữa, sơ trung A.R là một trong những trường sơ trung nổi tiếng của thành phố, toàn con nhà thế gia học ở đấy, đến cả đồng phục, chỉ cần nhìn cũng nhận diện được tên trường.

- !!!

- Sao vậy?

Thấy mặt Sư Tử cau có như khỉ, lại đang nhìn cô bạn Cự Giải, Thiên Bình như có như không lên tiếng. Đáp lại cô, chỉ là lời thẳng thắn từ Sư Tử:

- Không biết, chỉ là thấy chướng mắt thôi!

Câu trả lời của Sư Tử cũng chẳng khiến Thiên Bình có phản ứng gì. Thế nhưng, người ngồi trước Sư Tử lại nghe thấy được. Cự Giải khó hiểu, cô chướng mắt ở chỗ nào? Đây là người đầu tiên trong cuộc đời cô dám nói cô như vậy.

- Bạch Sư Tử, biết vậy là được rồi!

Sư Tử bước lên giới thiệu một cách ngắn gọn, đang toan bước về chỗ thì anh chợt nhớ ra một chuyện, lại cất giọng ngang ngang của mình một lần nữa:

- À, mấy cậu nhớ kỹ, kẻ nào dám gây sự với Thiên Bình, tôi sẽ không bỏ qua đâu!

- Ố ồ... hai người hẹn hò đấy à?

Người phản ứng đầu tiên, là anh chàng tóc vàng trước đó đã bị Sư Tử bơ một cục. Bạch Dương thống khoái nhìn Sư Tử rồi nhìn sang Thiên Bình, tay vừa vỗ rần rần, miệng cười ngoác đến tận mang tai.

- Ngu xuẩn!

- Ơ!

Đáp lại Bạch Dương, lại là hai từ cộc lốc chẳng có thiện ý gì từ Sư Tử, kèm theo đó là ánh nhìn nửa vời của Thiên Bình, khiến anh chàng tội nghiệp chỉ biết đần mặt ra.

Cự Giải chợt cười một tiếng, hóa ra người này không phải cố tình gây sự với cô, mà người này có khả năng gây sự với tất cả mọi người. Những từ như chướng mắt, ngu xuẩn, cùng thái độ ngạo mạn ngông ngạnh của cậu ta chỉ là tính cách vốn có. Vì vậy, cô cũng không so đo với câu nói khó nghe vừa rồi của anh. Dám chắc, có rất nhiều người ghim thù từ bạn học Sư Tử này lắm, lời lẽ khó nghe, thái độ khó coi, vẫn là con người khó gần đi.

...

Buổi lao động đầu năm...

Tầng năm khối 10...

- Cự Giải, cậu đi giặt khăn với tớ không?

Một cô bạn rủ Cự Giải đi giặt khăn cùng. Hôm nay, lớp 10S1 và 10S2 lao động ở tầng năm khối 10. Chia ra mỗi lớp phụ trách lau dọn hai phòng và khu vệ sinh, cầu thang. Thấy khăn của mình đã bẩn, nước trong các xô cũng đang được các bạn nam đem đi đổi, nên Cự Giải mỉm cười đồng ý:

- Có chứ, tớ đi cùng cậu!

- !!!

Cự Giải lại khó hiểu, cậu bạn Sư Tử này, tại sao mỗi lần nhìn cô đều có ánh mắt chán ghét khó coi như vậy. Vừa mới chạm mặt cậu ta ở cửa lớp, cậu ta lại nhìn cô một cách khó chịu, miệng còn lẩm bẩm:

- Chướng mắt!

Cô đã làm gì cậu ta, đáp lại vẻ mặt cọc cằn của Sư Tử, Cự Giải chỉ biết cười mỉm, không sao, quân tử không so đo với lòng dạ tiểu nhân, không sao.

Cự Giải không biết, cô càng cười, thì vẻ mặt Sư Tử càng khó coi.

- Lớp 10S2 đang sử dụng khu vệ sinh rồi, hay là chúng ta lên lầu sáu giặt khăn đi!

Đến khu vệ sinh của tầng năm, Cự Giải thấy bên trong toàn là học sinh 10S2 đang chờ nước xả đầy xô, chắc sẽ lâu, nên cô đành quay ngược trở về, đi cả một dãy hành lang, cuối cùng cũng phải lên tầng sáu để giặt. Thế quái nào, lúc cô sắp đến cầu thang thì lại chạm mặt Sư Tử đang xách nước từ tầng sáu trở về lớp, như một phản xạ, cô mỉm cười xã giao, ấy thế mà mặt Sư Tử đang bình thường lại cau có như khỉ ăn ớt, khiến nụ cười cô tắt nắng luôn.

- Á, Cự Giải, cẩn thận!

ÀOOOO!!!

Cự Giải còn chưa kịp định hình bản thân cẩn thận cái gì, thì một dòng nước từ trên đổ ào lên đầu cô, trực tiếp đổ lên đầu cô, khiến cô nhất thời không phản ứng được gì. Chỉ nghe thấy tiếng hoảng loạn của ai đó ở phía trên. Người đó vội vàng chạy xuống, cuống quýt lên tiếng:

- Xin lỗi cậu, xin lỗi cậu, tớ không cố ý! Tại, tại tay cầm trơn quá, tớ bị tuột tay! Cậu có sao không?

Cự Giải vừa vuốt những sợi tóc ướt át đang dính trên mặt sang một bên, tiện tay vuốt những hạt nước trên mặt đi, gắng gượng nở nụ cười:

- Kh... không sao!

- Không sao cái gì mà không sao, bị một xô nước đổ thẳng lên người mà còn nói là không sao?

Chợt, Sư Tử bước đến, vô cớ nổi nóng với Cự Giải, khiến Cự Giải càng thêm khó hiểu. Này bạn trẻ, trước sau gì nạn nhân cũng là cô, anh không chửi hung thủ, lại quay sang chửi nạn nhân là sao? Tuy nghĩ vậy, nhưng Cự Giải vẫn miễn cưỡng nở nụ cười mềm dẻo:

- Không sao, cậu ấy không cố ý mà, tớ cũng không bị thương gì!

- Cậu dẹp cái điệu cười kinh tởm này đi có được không? Lúc này mà cũng có thể cười được à?

- Kinh tởm?

Sắc mặt Cự Giải phút chốc đanh lại, con người thô thiển trước mặt dám nói cô kinh tởm?

Soạt!

Cự Giải còn đang muốn quát lại Sư Tử vì lời lẽ bừa bãi mà cậu ta nói ra, chợt cảm nhận được một lớp vải khoác trên người mình. Ngay lúc này, giọng nói cau có của Sư Tử vang lên:

- Che lại đi, áo của cậu ướt rồi!

- ...

Cô nhìn lại mình, chiếc áo phông màu trắng bị ướt từ khi nào đã bám dính lên da thịt cô, khiến cô nhất thời cảm thấy đỏ mặt. Vội vàng mặc chiếc áo sơ mi sọc caro của Sư Tử vào, khóe môi cô bập bẹ:

- Cảm... cảm ơn!

- Không cần, tôi đơn giản chỉ không muốn thấy những thứ không nên thấy thôi!

Sư Tử không bận tâm nhiều, nói xong thì chuẩn bị xách xô nước mới về lớp, thì Cự Giải lên tiếng:

- Tớ mặc áo của cậu thế này, cậu không sợ Thiên Bình giận sao?

- Giận? Cậu hâm à? Mắc gì Thiên Bình giận?

- Cậu ấy là bạn gái cậu, bạn gái cậu thì sẽ ghen...

- Vớ vẩn! Ai nói nó là bạn gái tôi, cậu điên à! _Cự Giải còn chưa nói xong đã bị Sư Tử cắt lời, ngữ điệu anh vẫn ngông ngang như thường lệ:

- Bạn gái cái quái gì! Nó là bạn tôi, không hiểu sao mấy cậu lại nghĩ như vậy, đúng là hết thuốc chữa!

- Ơ...

Chẳng hiểu sao, nghe một lời xác minh từ Sư Tử khiến tim Cự Giải vô thức đập mạnh. Cậu ấy tuy lỗ mãng, nhưng chân thật. Cậu ấy tuy thô thiển, nhưng tốt tính. Cậu ấy tuy ngoài miệng buông lời khó nghe dành cho cô, nhưng hành động lại giúp đỡ cô.

Cậu ấy với Thiên Bình nhìn như hẹn hò, nhưng cả hai chỉ là bạn thân.

Bạch Sư Tử, biết cậu chưa có bạn gái, tớ... chợt thích cậu mất rồi.

Cự Giải vô thức nắm lấy vạt áo sơ mi đang mặc, gương mặt chợt ửng hồng, môi cười mỉm, trong lòng tựa như có ngàn thiên thần đang nhảy múa. Trước đó cô có nhiều kiến nghị, nhưng chỉ đơn giản bằng một hành động tinh ý, mọi kiến nghị của cô đối với anh đều biến mất.

Chỉ mới bước vào năm nhất cao trung, cô đã thích một người mất rồi, người đó lại là Bạch Sư Tử - kẻ khó ở, lúc nào cũng cau có khó chịu, lúc nào cũng sát thương bằng lời nói. Nhưng không quan trọng, quan trọng, cậu ấy là người khẩu thị tâm phi, bên ngoài lạnh nhạt nhưng bên trong ấm áp.

Đó, là thời điểm Cự Giải bắt đầu thích Sư Tử.

- Trịnh Nhân Mã!!!

Vốn dĩ cậu bạn hung dữ kia đi rồi, cô bạn nạn nhân này cũng không tính toán so đo gì nữa, cậu có thể thoát thân, ai ngờ, một giọng nói giận dữ vang lên khiến cậu bạn này nhất thời giật mình.

Người vụng về đổ xô nước từ trên cầu thang xuống người Cự Giải, ấy thế mà lại là Nhân Mã. Đối mặt với Xử Nữ đang bằm bằm sát khí bước đến, Nhân Mã khẽ lau mồ hôi.

Toang rồi ông giáo ạ.

----------- End ----------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play