Bài hát: Thật muốn yêu thương thế giới này - Hoa Thần Vũ
Vì chap trước không ai đoán đúng hung thủ nên theo thường lệ, chap này Au thân ái tặng bạn friendlyshit nhaaaa.
--------------------------
Bệnh viện Zodiac...
Phòng hồi sức kép...
- Bạch Dương, cậu có số điện thoại của Thiên Ân mà đúng không? Mau gọi cho cậu ấy đi!
Bốn người Bạch Dương, Xử Nữ, Nhân Mã và Thiên Yết đến thăm bệnh thì Dịch Thiên Ân đã mất tích, Xử Nữ liền lên tiếng. Không chậm trễ, Bạch Dương liền lấy điện thoại ra.
Tút... tút... tút...
- Cậu ấy không nghe máy!
- Dì Nam Cung, chú Giải, mấy ngày nay có người nào ngoài bọn cháu và đội bóng của Dịch Thiên Ân đến thăm hay nói chuyện riêng với cậu ấy không?
Trong khi Bạch Dương vẫn tiếp tục liện lạc với Dịch Thiên Ân, thì Thiên Yết lên tiếng nghi vấn. Giải Vu Thuần và Nam Cung Ly Đồ lắc đầu:
- Không có ai lạ mặt đến thăm cả!
- A... cũng không hẳn là không có... _Đột nhiên, Nam Cung Ly Đồ nhớ đến chuyện tối hôm qua, rồi nói:
- Hôm qua, có một cô bé tóc nâu xù xù đến trả lại điện thoại cho Thiên Ân...
- Tóc nâu xù? Tống Tử Hy? _Nhân Mã nghi hoặc:
- Có phải con bé cao chừng này, và có vẻ tươi tắn không ạ?
- Ừ, đúng rồi, con bé đến trả điện thoại, nhưng đột nhiên sau đó Thiên Ân lại chạy ra khỏi phòng bệnh, rồi ngất đi vì tình trạng sức khỏe!
- Nhân Mã, cậu gọi cho Tống Tử Hy đi!
Lời Nam Cung Ly Đồ vừa dứt thì Thiên Yết liến cất giọng. Nhân Mã cũng khẩn trương bấm điện thoại. Trong khi đó, Thiên Yết trấn an hai vợ chồng Giải Vu Thuần và Nam Cung Ly Đồ:
- Bọn cháu sẽ tìm Dịch Thiên Ân, hai người cứ yên tâm ở bên Giải Hoa Thần ạ!
Nói rồi, anh ra hiệu cho ba người còn lại ra ngoài.
- Thiên Yết, theo như cậu nói, Tống Tử Hy cùng Dịch Thiên Ân quen biết nhau ư?
Đi theo Thiên Yết, trừ hai kẻ đang bận liên lạc kia, còn có Xử Nữ lên tiếng thắc mắc. Thiên Yết khẽ gật đầu:
- Chuyện đến mức này cũng chẳng thể nào giấu nữa, không chỉ hai người họ, mà cả anh Cảnh Kỳ - bạn của thầy Ma Kết và Giải Hoa Thần, đều là những người mạnh của băng Con Rết!
- Hả?
Không chỉ Xử Nữ, mà cả Bạch Dương đang gọi điện cũng kinh ngạc. Thiên Yết vẫn khẩn trương bước đi, giải thích gọn gàng:
- Chuyện dài dòng lắm, nhưng nói chung, hung thủ tấn công bọn họ đều là muốn nhắm đến Con Rết, và bọn họ sợ rằng nạn nhân tiếp theo sẽ là K.C - lãnh đạo của bọn họ! Chuyện Dịch Thiên Ân biến mất, e là liên quan đến chuyện này!
- K.C?
- Ừm, hôm qua Thiên Ân đã nói như vậy, nhưng tôi không biết tại sao hôm nay cậu ta đã hành động, chẳng lẽ bên hung thủ đã có động tĩnh gì? Không đúng, Dịch Thiên Ân đâu biết hung thủ là ai!
"Nhanh lên, đã thu gom hết đồ đạc liên quan đến hắn rồi chứ?"
"Vâng!"
"Khẩn trương lên, rất có thể hắn đang đi tìm mục tiêu tiếp theo, đội 7 mới liên lạc, báo rằng hắn không có ở nhà!"
Đột nhiên, trong sảnh bệnh viện có rất nhiều cảnh sát, có vẻ như đang thu gom đồ của một tên tội phạm nào đấy. Nhưng tội phạm lại làm việc ở trong bệnh viện? Không lẽ vị bác sĩ nào tham ô hối lộ hay phẫu thuật chết người?
"Brm... Brm..."
Bỗng, điện thoại của Xử Nữ rung lên, hóa ra người gọi là Cự Giải.
- Có chuyện gì...
-[ Xử Nữ, hôm nay cậu đến thăm Dịch Thiên Ân ở bệnh viện đúng không?]
- Ừ, sao thế?
-[Tớ gọi báo cho cậu một tin vui, đã điều tra ra hung thủ tấn công các cậu ấy rồi, hiện công tố và cảnh sát đang tiến hành bắt giữ hắn á, hắn là bác sĩ trong bệnh viện Zodiac...]
- Cậu nói gì? Hung thủ tấn công bốn người kia là bác sĩ trong bệnh viện? Công tố và cảnh sát đang tiến hành bắt giữ? Vậy ngoài hắn ta ra, còn có tội phạm nào ở bệnh viện này không? _Cự Giải chưa nói xong thì Xử Nữ cắt ngang, sau đó nhận được một câu trả lời từ Cự Giải:
-[ Không còn, nhưng sao cậu lại hỏi thế?]
- Vừa vặn tớ nghe được phía bên cảnh sát nói, hắn ta không có ở nhà, tức là hắn vẫn chưa bị bắt!
- [Cái gì?]
- Và cả, Dịch Thiên Ân cũng bỏ đi đâu mất tiêu rồi!
- [Hả?]
.
.
Tiệm hoa Sunshine...
Kể từ khi xảy ra tranh cãi giữa Bảo Bình với bà ngoại và bà Mộc Lộ, vẫn chưa có bữa cơm nào mà Bảo Bình ăn cùng gia đình. Diệp Anh thở dài, Mộc Lộ vẫn không có ý định làm hòa với Bảo Bình, nên ông đành đi nói chuyện với con gái.
- Bảo Bình, ba vào nhé?
Đứng trước cửa phòng con gái, ông khẽ lên tiếng, thì có một giọng nói vọng lại:
- Vânggg...
Cạch!
Bước vào, Diệp Anh mang cơm lên cho Bảo Bình, thở dài:
- Con và mẹ định như vậy đến khi nào đây?
- Nhưng con không sai!
Bảo Bình vẫn chăm chú làm bài tập, ông Diệp Anh khẽ thấp giọng:
- Đúng là vậy thật, nhưng mẹ cũng là lo cho con nên mới... Hầy...
"Brm... brm..."
Bỗng, điện thoại của Diệp Anh rung lên, nhìn thấy người gọi, ông không thể không nghe máy:
- Có chuyện gì vậy, cậu Châu?... Hung thủ tấn công người hàng loạt không có ở nhà như dự đoán? Viện công tố đang truy nã hắn?... Hả? Có người báo tin biết hắn ở đâu?... Được, cậu gửi địa chỉ sang, tôi sẽ đến đấy!
Ông Diệp Anh nghe điện thoại xong, liền nói với Bảo Bình:
- Ba có việc đột xuất rồi, con tiếp tục làm bài đi nhé!
- Vâng!
Bảo Bình có vẻ thờ ơ đáp lại, nhưng cô đã nghe được ba mình lẩm bẩm địa chỉ vừa được gửi đến, đồi Lewis.
.
.
Hội quán liên minh...
- A, chết tiệt, thấy rồi, thấy hắn rồi! Haha!
Tống Tử Hy rốt cuộc cũng tìm thấy tung tích của hung thủ, thì điện thoại của cô lại reo lên, vốn tưởng là của Nhân Mã, nhưng không phải, là của Dịch Thiên Ân.
.
.
Căn hộ 1043...
Ầm!
Vừa nghe cuộc điện thoại của Cảnh Kỳ, Ma Kết liền vội vã rời khỏi nhà. Anh khẩn trương bấm gọi cho một người, hay còn gọi là người đã khiến Cảnh Kỳ phải nhờ vả anh để bảo vệ cho người đó - K.C Song Tử.
Tút... tút... tút...
Ma Kết cắn chặt môi, hôm nay Song Tử đột nhiên ra ngoài, anh đã không nghi ngờ gì, không ngờ tên hung thủ lại trực tiếp tìm em ấy.
Song Tử, mau nghe máy đi.
.
.
Đồi Lewis...
- Ồ, cậu có vẻ không ngạc nhiên khi tôi biết được thân phận của cậu nhỉ, Dương Song Tử?
Hiện tại, trên ngọn đồi anh hùng chỉ có hai bóng người. Tuy vậy, bầu không khí ở đây lại quỷ dị bất thường, người ngoài khó mà chịu nổi loại áp lực vô hình này.
- Trên đời này, có điều gì khiến tôi ngạc nhiên sao?
Song Tử từ tốn gỡ bỏ mặt nạ ra, ngay khoẳng khắc mặt nạ con cáo được hạ xuống, lộ lên đôi mắt đầy sát khí, nhất thời khiến tên hung thủ có chút lạnh gáy. Ánh mắt ấy, trong màn đêm lại sáng tựa như một loại hung khí sắc bén, chỉ khiến đối phương cảm thấy sợ hãi và khiếp đảm.
Đây, quả thực là ánh mắt của quỷ trong lời đồn.
Vừa rồi, có vẻ như người đàn ông này mới là người ở thế áp đảo, nhưng bây giờ, mọi thế sự đã bị đảo ngược.
Ném mặt nạ con cáo sang một bên, Song Tử ngạo lãnh tiến từng bước đến hung thủ, khóe môi đầy cao ngạo cong lên:
- Tôi có lời khen cho ông đấy, bác sĩ ngoại khoa Đông Bá Cung!
- Quả nhiên là K.C trong lời đồn, cậu hẳn đã biết tôi là hung thủ trước khi tôi hẹn cậu ra đây, đúng chứ?
Đông Bá Cung cười khẩy, nhớ họ tên của một bác sĩ phẫu thuật mà mình chẳng bao giờ tiếp xúc kỹ, là điều không thể. Song Tử vẫn giữ nguyên ngữ điệu ngạo mạn mà cất lời:
- Tôi cũng chỉ biết ông là ai sau khi ông tấn công Giải Hoa Thần thôi. Vì ông đã bị con chíp camera của tôi ghi hình lại.
- !!!
Đông Bá Cung có chút kinh ngạc, ông đã tránh tất cả các camera, làm sao mà... người này, có thể đọc được bước đi của ông sao? Thấy vẻ mặt ngỡ ngàng của Đông Bá Cung, Song Tử chợt không vui, lãnh khí từ đôi mắt hiện ra rõ ràng hơn, ngữ điệu trầm xuống:
- Điều này làm ông ngạc nhiên? Là tôi đã đánh giá cao ông rồi sao?
- Haha... đáng sợ thật! _Đông Bá Cung chợt bật cười, sau đó hứng thú nhìn Song Tử, nói:
- Quả nhiên, không nghĩ đến, cậu lại đoán chính xác những gì tôi sẽ làm để mà giăng mai phục trước! Quả nhiên không thể xem thường cậu!
- Ông biết được Tống Tử Hy, Cảnh Kỳ và Dịch Thiên Ân là những người mạnh dưới trướng tôi, còn biết những nơi bọn họ thường ghé đến, hẳn là đã điều tra Con Rết từ lâu rồi. Vậy chắc chắn ông sẽ điều tra ra mối quan hệ giữa Giải Hoa Thần với bạn thuở nhỏ của cậu ấy - Trịnh Nhân Mã. Cách hành động của ông quá rõ ràng, đối phó với một người cẩn trọng như Giải Hoa Thần, chỉ có thể sử dụng quan hệ đó để dụ cậu ta ra. Vì vậy, nên tôi mới gắn chip ở khắp mọi nơi của khu phố đấy.
- Vậy khi đã biết tôi rồi, tại sao cậu không báo cảnh sát? Mà còn đến đây gặp tôi? Cậu không sợ tính mạng của mình sẽ bị đe dọa sao?
Nghe lời này từ Đông Bá Cung, Song Tử chợt cười khẩy, và rồi, ánh mắt ác quỷ kia lại một lần nữa hiện hữu, khóe môi cong lên tựa tiếu phi tiếu:
- Tôi cũng mong ông sẽ không làm tôi thất vọng.
BỐP! - PẶC!
Song Tử có chút bất ngờ, vì lực đạo từ gối chân của Đông Bá Cung mạnh hơn anh nghĩ, khóe môi càng cong hơn, tia lãnh sát trong mắt hiện lên càng dày hơn.
Đông Bá Cung có chút kinh ngạc, cú đá nửa gối của hắn ta, chưa một ai có thể né được, nhưng kẻ này, lại đỡ được nó. Đúng như hắn ta nghĩ, kẻ này rất xứng đáng là một đối thủ ngang tầm với hắn.
- Cú đá không tồi... _Song Tử buông lời khen một cách bố thí, sau đó vẻ mặt lại trở nên cao ngạo:
- Tôi sẽ cho ông thấy "mãnh cước" thật sự là như thế nào!
Bốp! - Pặc... Ầm!
Lời Song Tử vừa dứt, thì một cú đá xuất hiện khiến Đông Bá Cung may mắn đỡ được kịp thời, nhưng do lực đạo của nó quá mạnh khiến hắn ta không chuẩn bị đủ sức mà bị đẩy văng ra phía sau và đập lưng vào bệ tượng Lewis.
Đông Bá Cung cảm thấy ngực trái đau nhói, chấn thương từ lưng nhưng ngực mới là nơi bị đau? Đây... đây là loại chiêu thức gì vậy. Cú đá của hắn ta, cơ bản chỉ như trẻ sơ sinh so với cú đá của Song Tử. Hắn ta thở dốc vài hơi, khó tin nhìn kẻ nhàn hạ đang đứng phía trước, giống như vừa rồi kẻ đấy chỉ mới phẩy tay mà thôi.
- Có thực ông là kẻ tẩn thương người ưu tú của tôi không vậy? Đông Bá Cung?
- Ha... _Đông Bá Cung mạnh mẽ xoay khớp xương, thích thú đáp lại:
- Quả nhiên là K.C, ra tay không nương tình một chút nào!
- Hở? _Song Tử thấp giọng, ngữ điệu đột nhiên lạnh nhạt, ánh mắt hiện lên tia khinh thường:
- Tôi còn chưa dùng hết lực.
- !!!
Chưa dùng hết lực, mà đã khủng khiếp như vậy? Đông Bá Cung nhổ ra một bãi nước bọt, rồi lao tới:
- Vậy là lão già này đã khiến cậu chê cười rồi!
Bốp! Huỵch! Đốp! Pặc! Thụp! Phịch!
Song Tử càng trở nên khác thường, anh không tránh đòn tấn công của Đông Bá Cung, cũng không thèm đỡ chúng, mà lại để cơ thể chịu những lực tác động từ nó, chiêu thức càng hiểm, ánh mắt anh lại càng sáng rực, khóe môi càng cong lên.
Mặc dù điều đó là có lợi cho Đông Bá Cung, nhưng hắn ta lại không thấy vui vẻ sảng khoái gì, mà chỉ cảm thấy quỷ dị. Hắn ta biết rất rõ, Song Tử đang ngày càng biến đổi, lãnh khí cùng sát ý trong đôi mắt cao ngạo kia càng ngày càng nồng, nó dần dần lan tỏa khắp cơ thể anh, trong mắt Đông Bá Cung, hắn ta chỉ nhìn thấy một thứ - là ác quỷ.
Xoẹt!
- ...
Cơ thể Song Tử đột nhiên bất động, gương mặt chợt trở nên khó đoán. Đông Bá Cung cầm con dao trên tay mà run run, có chút lạnh sống lưng khi thấy phản ứng khác lạ của Song Tử. Hắn ta vừa mới chém một đường trên lưng anh, nhưng sao anh lại không có biểu cảm đau đớn gì?
- Này Đông Bá Cung...
Chợt, ngữ điệu của Song Tử trở nên trầm thấp tựa âm ngàn độ C, chất giọng đục ngầu như một con quái thú vừa bị đánh thức sau một giấc ngủ sâu:
- Có biết K.C nghĩa là gì không? King of Centipedes! Trước mặt một vị vua... _Nói đến đây, gương mặt của Song Tử trở nên lãnh khốc đầy sát ý:
- Phải quỳ xuống.
Bốp! - Soạt!
Không đỡ kịp cú đá bất ngờ của Song Tử, Đông Bá Cung đang theo phản xạ mà văng ra thì lại bị một bàn tay túm lấy cổ áo, còn chưa kịp định hình thì hắn ta cảm thấy cả cơ thể nâng nâng như đang rơi tự do, con dao trong tay cũng văng ra...
Bốp!
Hắn không hề chạm đất, mà là bị một lực cực khủng từ dưới hướng lên, cảm tưởng có thể nghe thấy cả tiếng rắc rắc của xương bị gãy. Ngay lúc đấy, lại có hai bàn tay vươn đến, túm hai vai áo hắn ta, lần nữa đem hắn quẳng lên không, âm thanh rắc rắc lại vang lên, sau đó, hai khuỷu tay hắn không còn cảm nhận được gì nữa. Ngỡ tưởng đã xong, nhưng hắn lại bị túm và lại lần nữa đem hắn vất ra xa, đập mạnh vào bệ tượng Lewis. Tất cả đều xảy ra trong vài tích tắc, khiến hắn còn không kịp ra tay phản ứng.
- Khụ... hộc... hộc...
Đông Bá Cung ho ra vài ngụm máu, rồi thở dốc, muốn gượng người dậy nhưng không thể, hai tay và xương bả vai của hắn đều không cử động được, vừa rồi còn không có cảm giác, nhưng lúc này lại rất đau đớn. Đến sức để hét lên, cũng không còn.
Bộp... bộp... bộp...
Bước chân người kia tiến đến ngày càng gần, Đông Bá Cung bỗng thấy lạnh sống lưng khi đôi mắt ác quỷ kia chợt đối diện trước mặt hắn, gương mặt của đối phương vẫn lãnh sát và ngạo mạn như một vị quân vương mà cất giọng:
- Đáng tiếc, ngươi không phải thần dân của ta. Kết cục, là cái chết.
- Hahaha...
Chợt, Đông Bá Cung cười lớn vài tiếng, nhưng vẫn không làm sắc mặt Song Tử thay đổi. Hắn ta chợt lên tiếng nghi vấn:
- Hóa ra đây là con người khác của cậu - K.C thực sự, quả là đáng sợ a...
- ...
Thấy Song Tử không đáp lời, Đông Bá Cung tiếp tục:
- Ta thật sự công nhận là cậu mạnh hơn ta, nhưng, sức mạnh không phải là tiêu chuẩn ta đặt ra trong trận đấu này... _Nói đến đây, Đông Bá Cung chợt mang một biểu cảm đắc ý:
- Người chiến thắng sau cùng... vẫn sẽ là ta!
- Vậy sao?
Song Tử chợt cười một tiếng, nụ cười nửa miệng đầy ngạo mạn:
- Tôi cũng muốn xem, ông thắng kiểu gì.
Cộp!
Song Tử vừa định túm cổ Đông Bá Cung lôi lên, thì lại có tiếng động như có vật gì rơi xuống đất. Đến khi nhìn lại, đôi mắt lãnh sát của anh chợt ánh lên tia kinh ngạc, biểu cảm nhanh chóng thay đổi, khóe môi mấp máy:
- Th... Thiên Bình?
- ...
Chiếc điện thoại trên tay rơi xuống, nhưng Thiên Bình vẫn đứng ngây người ra đấy, gương mặt vô cảm lại hiện lên sự kinh ngạc tột cùng. Đôi mắt phượng hoàng màu xám tro chỉ chứa đựng nét bàng hoàng.
Thiên Bình nhận được tin nhắn liên quan đến K.C và phát hiện trong túi áo mình có một tờ giấy nhỏ, với nội dung "19 giờ tối thứ sáu, ta sẽ hẹn gặp mặt với K.C ở đồi Lewis. Ký tên "Kẻ đã tấn công cô bé tóc xù, bác sĩ, tóc đỏ và Rết Con."
Cô không hiểu tại sao hung thủ lại gửi lời nhắn này, nhưng bây giờ, có lẽ cô đã hiểu. K.C lại chính là người mà cô luôn nghi ngờ, mặc dù vậy, cô vẫn chưa tin vào mắt mình những điều đang xảy ra.
- Cậu... _Nuốt một ngụm nước bọt, Thiên Bình khó khăn mở miệng, ánh mắt như đang dò xét:
- Thật sự là K.C?
- Tôi...
- Tôi muốn chính miệng cậu xác nhận chuyện này! _Song Tử đang còn ngập ngừng thì Thiên Bình chợt quát lớn, ánh mắt chứa đựng đầy bi thương:
- Phải... hay không?
- Phải.
- !!!
Dù đã biết trước câu trả lời là gì, nhưng cô vẫn không thể tiếp thu nổi đáp án này, tia hy vọng mỏng manh cuối cùng đã bị dập tắt, khiến tâm trạng cô chợt rơi thẳng xuống vực thẳm. Bất giác, cô chợt cười nhạt:
- Thì ra đây mới là lý do cậu luôn che giấu và bảo vệ phía sau lưng mình... Vậy... _Nói đến đây, Thiên Bình nhìn Song Tử, ánh mắt vẫn đầy nét truy xét:
- Có phải Giải Hoa Thần luôn nhận lệnh từ cậu?
- Ừ.
- Chuyện Giải Hoa Thần phát hiện tôi và Cự Giải bị Viên Trí bắt đi, không phải là tình cờ đúng chứ? Cái gì mà có bạn gái ở khu Wet, căn bản là cậu ta không hề có bạn gái! Một người thấy người khác bị bắt đi, lại có phản ứng như Giải Hoa Thần? Theo dõi qua định vị? Có thể sao? Nói đi, chuyện này... có phải cậu cũng liên quan?
Lời này Thiên Bình nói ra, nghe vô cùng chua xót. Ánh mắt cô dường như nói lên mong muốn sẽ nhận được câu trả lời là "không".
- ...
Nhưng, đáp lại cô là một sự im lặng, Song Tử không khẳng định, càng không phủ nhận, khiến Thiên Bình như bị bóp nghẹn, ngữ điệu xa lạ chợt vang lên:
- Dương Song Tử, cậu...thật đáng sợ!
- Thiên Bình, tôi...
- Xin lỗi, tôi không quen cậu!
Nói rồi, Thiên Bình vội bỏ chạy, không một ánh nhìn dành cho anh.
Chỉ là, ngay khoảng khắc cô quay đầu bỏ đi, lồng ngực trái của anh tựa như ngàn kim châm đâm vào.
Hóa ra, đây chính là cách chiến thắng mà Đông Bá Cung đã tự đắc nhắc đến. Như thế này, đau đớn thể xác nào có thể sánh bằng.
- K.C! K... Song Tử?
Đột nhiên, một cái bóng chạy đến, là Dịch Thiên Ân. Sau khi Tống Tử Hy báo địa điểm cho cậu, cậu đã chay thẳng đến đây. Nhưng lúc này, gương mặt cậu kinh hoàng vô đối, K.C mà cậu luôn tò mò, lại chính là Song Tử. Thu sự kinh ngạc vào trong, nhìn thấy Đông Bá Cung, cậu liền chạy đến để trấn áp hắn ta. Nhưng khi nhìn lại tình trạng của hắn, khiến cậu hoàn toàn ngỡ ngàng, lại một lần nữa, cậu đưa ánh mắt ngưỡng vọng dành cho K.C.
- Cảnh sát đây!
- Có ai bị thương không?
Đội ngũ cảnh sát cũng đã đến, xác nhận đối tượng phạm tội là Đông Bá Cung liền bắt lại, nhưng hiện trạng của hắn thì chẳng khác gì tàn phế, bọn họ liền quay sang người được cho là nạn nhân kia, cậu ấy cũng mang nhiều thương tích, và còn bị dao rạch một đường lớn sau lưng, máu cơ hồ đã nhuốm đỏ hai lớp áo.
Đội ngũ y tế liền đưa Đông Bá Cung và hỗ trợ Song Tử đến bệnh viện. Trong mắt bọn họ, chỉ có một khả năng, cậu học sinh này bị Đông Bá Cung tấn công và đã dùng hết khả năng để tự vệ, mà chẳng hoài nghi gì.
- Dịch Thiên Ân, hãy trả điện thoại đấy cho Thiên Bình.
- Vâ... Vâng!
Theo sự chỉ định của Song Tử, Dịch Thiên Ân liền nhìn thấy chiếc điện thoại nằm trơ trọi trên nền đất gần đấy. Cách đó không xa, là chiếc mặt nạ cáo của K.C. Cậu nhặt nó lên, rồi nhìn về hướng Song Tử đang được các nhân viên y tế đưa đi, càng chắc chắn hơn, đây đích thực là K.C.
- Thiên Bình?
Đám Nhân Mã, Thiên Yết, Xử Nữ và Bạch Dương khi biết được người báo tin tung tích của hung thủ là Thiên Bình, càng có thêm lý do để đến đây, ngoại trừ việc tìm ra Dịch Thiên Ân, nhưng đi được nửa đường thì thấy Thiên Bình chạy từ trên đồi xuống, trên mặt không mang một cảm xúc gì, đến cả bọn họ, dường như cũng không rơi vào tầm nhìn của cô.
- Song Tử?
Chạy thêm được vài bước, bọn họ lại gặp nhân viên cứu thương đang đưa Song Tử xuống, bên cạnh còn có Dịch Thiên Ân. Thế nhưng, trong mắt họ chỉ có sự bàng hoàng khi thấy sự xuất hiện của Song Tử. Nhìn ra thương tích của Song Tử, Nhân Mã và Xử Nữ càng thêm lo lắng:
- Song Tử, mày...
Câu quan tâm vừa đến cửa miệng bỗng dưng hóa không khí, khi bọn họ đều nhìn thấy tấm lưng trần đang được sơ cứu tạm thời của Song Tử.
- Đ... Đùa à...
- Không thể nào...
Bọn họ còn đang thắc mắc tại sao Song Tử lại ở đây, trong khi hung thủ có hẹn với K.C. Giờ... thì biết rồi.
Thái độ xa lạ của Song Tử, đặc biệt khiến Xử Nữ và Nhân Mã khó tin đến mức không nói lên lời. Người này... là bạn thân của hai người họ, không phải chơi thân một hai năm, mà là sáu năm, sáu năm trời.
K.C - một kẻ nguy hiểm và đáng sợ, lại chính là người bạn luôn nói, luôn cười, luôn tan học cùng nhau của họ. Đây là lúc họ cần một lời giải thích rõ ràng, thì anh lại hành xử như một người xa lạ.
Xử Nữ có thể im lặng, nhưng Nhân Mã thì không, ít nhất, cậu cũng là người quen biết với Song Tử lâu hơn, vụ đánh ghen lần nào khiến Song Tử nhập viện, cậu đều đến thăm và đưa nó xuất viện. Song Tử còn là người đến nhà cậu chơi nhiều hơn cả số lần mà Thiên Yết đến, cậu không chấp nhận được thái độ này, định tra hỏi rõ ràng thì lại bị một người ngăn lại.
Thiên Yết lắc đầu nhìn cậu, ngữ điệu âm trầm vang lên:
- Chuyện này ai cũng kinh ngạc, ai cũng muốn hiểu rõ rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào, nhưng có lẽ không phải lúc này. Chúng ta nên hỏi cậu ta sau!
- Tớ...
Nhân Mã biết lời của Thiên Yết là hợp lý, nhưng trong lòng vẫn rối như tơ vò, thì giọng của Xử Nữ vang lên, âm trầm lạnh lẽo:
- Thiên Yết nói đúng. Chúng ta hãy chuẩn bị đủ câu hỏi để ngày mai nói chuyện với nó.
Bạch Dương khẽ đánh ánh nhìn sang người con trai bên cạnh. Tình trạng của Xử Nữ lúc này, ắt hẳn đang rất kiềm nén sự tức giận và khó tin.
Két!
Két! Két!
Ở dưới chân đồi, không chỉ có xe cảnh sát và cứu thương, mà giờ đây còn xuất hiện thêm chục chiếc ô tô và xe mô tô. Ma Kết vừa bước khỏi xe liền chạy đến lối dẫn lên đồi, thì chợt nhìn thấy Thiên Bình chạy sượt qua, vẻ mặt không thể đọc ra cảm xúc là gì.
Điều này... có nghĩa là thân phận của Song Tử đã bị lộ?
- Ma Kết, khẩn trương mau!
Cảnh Kỳ cùng đông đảo anh em trong băng Con Rết kéo nhau chạy lên đồi, không khỏi nhắc nhở Ma Kết tập trung lại. An nguy của K.C, cũng là an nguy của em trai anh, Ma Kết bất đắc dĩ bỏ qua Thiên Bình, mà cùng mọi người chạy lên đồi.
Đội ngũ cảnh sát và y tế đang áp giải Đông Bá Cung và hỗ trợ Song Tử xuống dưới, nửa đường thì gặp một đội ngũ đông đảo người mặc đồ đen khiến họ một phen bàng hoàng. Đám người này, ít nhiều cũng phải trên dưới 500 người, đẫn đầu là Cảnh Kỳ và Ma Kết. Bọn họ cũng thể hiện sự khó tin trên gương mặt, khi không thấy K.C đâu, mà chỉ thấy Song Tử. Ma Kết thấy Song Tử bị thương khá nhiều, liền lo lắng lại gần. Chưa kịp lên tiếng quan tâm thì Song Tử khẽ cất giọng:
- Dịch Thiên Ân, nói chuyện với Cảnh Kỳ và giải tán mọi người đi!
- Vâng!
Dịch Thiên Ân nhận lời liền khẽ trao đổi ký hiệu với Cảnh Kỳ. Cảnh Kỳ nhận được tín hiệu, liền xuất hiện bên cạnh Song Tử. Lúc này, Song Tử lại cất giọng với bên cảnh sát và cứu thương:
- Người này là bác sĩ chuyên khoa ở bệnh viện Cảnh Gia, anh ta sẽ tiếp nhận thương tích của tôi. Nên... tôi có thể về nhà nghỉ ngơi rồi chứ?
- À... Nhưng...
Nhân viên cứu thương cùng cảnh sát cho chút khó bằng lòng, thì Cảnh Kỳ vội lấy bằng y khoa và danh thiếp của mình để chứng minh, Ma Kết cũng đưa chứng minh thư ra và nói:
- Mọi người yên tâm, tôi và thằng bé là anh em ruột!
Sau khi đối chứng rõ ràng, bên phía cảnh sát và cứu thương đều đồng ý chấp nhận yêu cầu của Song Tử. Trên đường xuống đồi, sau khi chia tay với nhóm của Thiên Yết và Dịch Thiên Ân, thì Ma Kết khẽ cất giọng:
- Bị lộ rồi à?
- Ừ.
Song Tử như có như không đáp lại, cười mà như không cười, thừa nhận như không thừa nhận.
Trạng thái này... giống như cuộc sống đã không còn ý niệm gì.
.
.
Hạ gia...
Phòng riêng...
Thiên Bình bước về nhà với trạng thái hỗn loạn, cô vẫn chưa thể tiếp nhận sự thật này. Nó vượt quá khả năng của cô.
Chuyện Song Tử là K.C cũng sẽ chẳng khiến cô lâm vào vực thẳm của cảm xúc như lúc này, nếu cô không nhận được một tin nhắn kể về tất cả những chuyện K.C làm sau lưng cô, vào khoảng một tiếng trước.
Một tiếng trước, điện thoại Thiên Bình có một tin nhắn qua Email, nội dung nói về K.C. Cô không biết người nào đã gửi, nhưng vẫn đọc nó vì tò mò.
"K.C và cô thật ra không hẳn không có quan hệ, hắn ta vẫn luôn dõi theo cô.
Lương Nhã Ý, Sở Thái Thú - thủ lĩnh băng khăn trắng, ba cậu nam sinh cùng trường từng dồn cô và bạn cô vào đường cùng, sau đó đều bị trừng trị, người ra lệnh, là K.C.
Băng Đại Vu điều tra ra cô là đầu mối của K.C qua những sự kiện ấy, đã lên kế hoạch sẽ bắt cóc cô, nhưng K.C đã điều Rết Con Giải Hoa Thần âm thầm bảo vệ cô, đó là lý do vì sao lớp cô có học sinh mới Giải Hoa Thần. Đọc tới đây, cô hiểu rồi chứ? Về cái chết của người tài xế của cô - Ngô Vĩ Khang, K.C hoàn toàn có thể cứu ông ấy, nhưng vì không thể để bại lộ thân phận, nên đã đứng ngoài như chưa có chuyện gì xảy ra.
K.C - một kẻ máu lạnh và tàn độc khiến cả thế giới đen đều kinh hãi, vì sao lại đối với cô có loại tâm tình này?
Hạ Thiên Bình, cô không tò mò hắn là ai sao?
Hãy kiểm tra lại áo khoác hôm qua của cô, sẽ có lời nhắn tiếp theo."
Lời nhắn tiếp theo, chính là thời gian và điểm hẹn của Đông Bá Cung với K.C. Cô đã tò mò, rốt cuộc K.C này là ai và tại sao lại như thế đối với cô. Trước giờ, cô đều không bao giờ tiếp xúc với người ngoài, chứ đừng nói đến việc có tiếp xúc với K.C nổi tiếng đấy, làm sao người đấy có thể giống như trong những lời nhắn nói chứ.
Cho đến khi cô đến đồi Lewis để xác nhận, thì mọi chuyện đều được sáng tỏ.
Chỉ là, cô không dám tin rằng, kẻ đã khiến Lương Nhã Ý hóa điên hóa dại thật sự là Song Tử. Rốt cuộc anh đã dùng những hình phạt gì mới có thể khiến cô ta thành ra như vậy.
Điều khiến cô kinh sợ và mang đầy ý hận nhất, chính là cái chết của chú Ngô. Lúc nãy Song Tử cũng đã thừa nhận, giống như trong lời nhắn ấy, vậy là anh luôn cho Giải Hoa Thần theo dõi và bảo vệ cô. Quả nhiên, khi cô và Cự Giải bị bắt cóc, nhờ có sự báo tin của Giải Hoa Thần mà cô và Cự Giải đều được cứu. Nhưng nhiệm vụ của Giải Hoa Thần, bảo vệ cô nên chỉ một mình cô mới được bảo vệ, còn những người khác đều không quan trọng? Giải Hoa Thần, mọi sự đều nghe theo chỉ dẫn của Song Tử, nên mới đứng ở ngoài dù có nhìn thấy người sắp bị giết chết như thế? Tại sao vậy, chỉ vì không muốn bại lộ thân phận? Chuyện đó quan trọng đến vậy sao, có gì quan trọng hơn mạng người sao?
Tại sao...
Cái chết của người đàn ông đáng kính ấy, Thiên Bình cô chưa bao giờ và suốt đời này đều không thể quên được. Cảm giác tội lỗi và áy náy luôn luôn tồn tại khiến cô không dám đối mặt với người nhà chú ấy, mặc dù họ không còn trách cô nữa. Tại sao Song Tử lại làm vậy? Đây là một mạng người, không phải là trò đùa, tại sao? Tại sao...
Khóe mắt Thiên Bình từ khi nào đã ướt đẫm. Cô không muốn chấp nhận sự thật này, cô không tin người cô thích lại là người tàn độc như vậy?
Cộc! Cộc!
- Tiểu thư... có điện thoại từ cậu Sư Tử ạ!
Tiếng của bà Trần ngoài cửa vang lên, phải một lúc lâu, bà mới thấy tiểu thư mở cửa. Chỉ có điều, trông tiểu thư thật khó nhìn. Thiên Bình không chú ý nhiều đến bộ dạng của mình, cất giọng lãnh cảm:
- Từ chối tất cả cuộc gọi liên quan đến tôi, cũng đừng nói chuyện này với ba mẹ tôi, và... _Nói đến đây, đôi mắt của Thiên Bình chợt trở nên lạnh lẽo:
- Đưa tôi chìa khóa của hầm rượu!
- T... tiểu thư?
.
.
Quán ăn Hoa Tử...
- Chết tiệt!
Sư Tử gọi điện thoại cho Thiên Bình cả mấy chục cuốc, nhưng không lần nào bắt máy. Anh lo lắng đến tận nhà cô, thì cô đã ra ngoài. Đến giờ vẫn chẳng biết cô ở đâu. Nghe Cự Giải báo Thiên Bình đã báo tin cho cảnh sát hành tung của hung thủ Đông Bá Cung đang ở đồi Lewis, anh liền đến đấy, nhưng Thiên Bình cũng chẳng còn ở đấy. Anh tiếp tục gọi điện, nhưng kết quả vẫn như cũ. Anh đành gọi vào số điện thoại bàn nhà cô, cô lại từ chối không tiếp. Đến mức anh đến tận nhà cô một lần nữa, cô cũng không cho vào nhà.
Email mà Thiên Bình dùng, cũng chính là Email mà Sư Tử đang dùng. Nội dung của tin nhắn được gửi đến một tiếng trước, anh đều đã đọc.
.
.
Căn hộ 1043...
Soạt... soạt...
- K.C, vết thương đã được xử lý rồi, một ngày cậu thay băng hai lần...
- Được rồi, cảm ơn.
Cảnh Kỳ đang ân cần nói về các lưu ý về thương tích, thì bị Song Tử cắt ngang lời:
- Anh về dưỡng thương đi.
- À... Vâng, vậy, cậu nhớ chú ý sức khỏe! Chào tạm biệt cậu!
Trước giờ chưa một ai dám trái lại lời của K.C, cho dù biết danh tính thật, K.C là em trai của bạn thân mình, nhưng Cảnh Kỳ vẫn không dám tùy tiện. Ma Kết tiễn Cảnh Kỳ ra ngoài cửa, rồi đi vào trong, lên tiếng:
- Anh vừa gọi cho dì Mạc rồi, em không cần lo lắng!
- ...
Song Tử không nói gì, thả lỏng cơ thể xuống ghế sofa, mắt lơ đễnh nhìn lên bầu trời bên ngoài cánh cửa kính. Tâm trạng chợt bình lặng như nước. Từ lúc trở về, Song Tử đều như thế, so với chuyện thân phận thật của mình bị bại lộ, thế này thật quá thất thường. Chợt nhớ đến phản ứng của Thiên Bình trước đó, Ma Kết liền cất giọng:
- Dù biết em là K.C, nhưng không đến mức Thiên Bình lại sốc đến mức trốn tránh em vậy chứ?
- ...
Song Tử không đáp lại, khiến căn phòng trở lên tĩnh mịch. Chợt, nét thờ thẫn hiện lên trên mặt anh, ngữ điệu trầm thấp khẽ cất lên:
- Giả sử bà ngoại Bảo Bình bị sát hại, lúc đấy, chỉ có mình anh mới có thể cứu bà ấy, nhưng anh lại quyết định đứng im không làm gì, rồi bị Bảo Bình phát hiện, sau đó, Bảo Bình sẽ như thế nào?
- Điều này...
Ma Kết có chút khó nói, thì giọng của Song Tử lại vang lên:
- Cảm xúc của Thiên Bình lúc này, cũng như vậy... _Khẽ nhắm đôi mi lại, anh chợt bật một nụ cười đắng:
- Tôi đã để mặc cho bác tài của cậu ấy bị giết, lúc này... chắc cậu ấy hận tôi lắm.
- !!!
Ma Kết nhất thời kinh động không nói nên lời, nhưng nhìn nụ cười giả tạo của Song Tử, lại khiến người khác cảm thấy bi thương đau lòng.
Rốt cuộc, K.C cũng chỉ là một người bình thường.
------------------ End Chap 167 ------------
P/S: Thật sự không có năng khiếu miêu tả tâm trạng bi thương của các nhân vật -_-!!!