Trả chap lần thứ 7 nhé, còn 1 chap nữa là hết nợ rồi nè <3
Where we started - Lost Sky x Jex
----------------------
- Giải Hoa Thần?
Nhân Mã nhận được tin nhắn của Thiên Yết, liền vội chạy đến phòng hồi sức số 7, nhưng cậu lại không ngờ, khi đến nơi, Giải Hoa Thần lại đang đứng trước cửa phòng bệnh ấy.
Vốn dĩ, Giải Hoa Thần nghe được thông báo từ Song Tử rằng Tống Tử Hy gặp chuyện, anh liền chạy đến bệnh viện và tìm kiếm phòng bệnh của cô bé. Quả không ngoài lời nhắc nhở trước của Song Tử, Thiên Yết và Nhân Mã hiện đang là người trông coi cho Tống Tử Hy. Nhưng anh không ngờ đến, mình lại bị bắt gặp ở tại đây, bởi Nhân Mã.
- Mày đứng đấy!
Đang toan bước rời đi, thì Giải Hoa Thần bị Nhân Mã giữ lại. Trông Nhân Mã có vẻ ngốc, nhưng vẫn có thể nhìn ra được cảm xúc thật sự của Giải Hoa Thần khi anh nhìn vào bên trong. Cũng không có ý định gạt bỏ Nhân Mã như trước đây, Giải Hoa Thần lên tiếng:
- Ở đây nói chuyện không tiện, đến chỗ khác đi!
- Nói ở đây đi!
Chợt, một giọng nam từ bên trong phòng bệnh vang lên, ngữ điệu trầm ổn khiến cả hai người đứng ở ngoài đều bị ngoài ý muốn. Ngay lập tức, cánh cửa phòng được kéo sang, sau đó là sự xuất hiện lãnh cảm của Thiên Yết:
- Không còn chỗ nào tiện hơn ở đây đâu!
Trong phòng bệnh...
- Tôi cũng không muốn mọi chuyện thêm rắc rối nữa, nên tôi sẽ nói thẳng với cậu, Thiên Yết...
Vừa bước vào phòng, Giải Hoa Thần đã đối mặt với Thiên Yết mà lên tiếng:
- Đúng như lúc trước cậu nghi ngờ, tôi và Nhân Mã đích thị là đã quen biết nhau từ trước!
- Hmn...
- Giải Hoa Thần!
Một lời của Giải Hoa Thần khiến cho hai người còn lại đều có phản ứng khác nhau. Thiên Yết có vẻ đã lường trước được chuyện, nhưng trái lại, Nhân Mã lại trở nên cảnh giác:
- Không phải mày bảo không muốn người khác biết...
- Cậu ta thì khác.
Giải Hoa Thần nhàn nhạt ngắt lời của Nhân Mã, sau đó bình tĩnh hồi phục lại dáng vẻ ngạo mạn của mình, ngồi xuống ghế mà nói:
- Tôi nói điều này không phải sợ cậu đâu, Thiên Yết, mà là có điều kiện... _Nói đến đây, Giải Hoa Thần bỗng lướt ánh mắt sang bên Nhân Mã, rồi lại trở về đối diện với Thiên Yết:
- Hãy bảo vệ Nhân Mã giúp tôi!
- Hả?
Nhân Mã giống như một đứa con nít trong cuộc trò chuyện của người lớn vậy, cậu không hiểu Giải Hoa Thần đang làm điều gì, trong khi trước đó, cậu ta lại luôn cố phớt lờ và bỏ qua cậu. Lúc này, lại nói cho Thiên Yết biết quan hệ thật sự giữa hai người và muốn bảo vệ cậu?
- Nhân Mã, hãy im lặng mà lắng nghe những điều tao sắp nói đây!
Nói rồi, Giải Hoa Thần giải thích cho Thiên Yết biết về mối quan hệ thật sự giữa anh và Nhân Mã, bao gồm cả quá khứ trước đây của cả hai. Lý do anh phớt lờ và không muốn nhìn nhận Nhân Mã ngay cả khi Nhân Mã đã nhớ ra mọi chuyện, là an toàn của Nhân Mã. Vì hiện tại, Giải Hoa Thần đang là người của một băng đảng, mà thẳng thắn nói ra, chính là băng Con Rết. Là người duy nhất công khai thân phận của mình, nếu để kẻ khác biết anh có bạn bè thân thiết là Nhân Mã, khả năng cao Nhân Mã sẽ bị làm phiền.
Vốn dĩ, Giải Hoa Thần vẫn chưa muốn tiết lộ chuyện này cho người thứ ba, nhưng đã bị Nhân Mã bắt tại trận việc đi thăm Tống Tử Hy, cũng như bị Thiên Yết bắt tại trận chuyện anh và Nhân Mã có mối quan hệ, nên anh đành nói sự thật. Vì trước giờ, mọi hành động của anh đều có cùng một lý do, là không muốn Nhân Mã gặp rắc rối. Mà giờ, bên cạnh Nhân Mã đã có Thiên Yết, nên anh cũng tin tưởng mà ủy thác vào cậu ta.
- Người duy nhất biết được chuyện này, chỉ có cậu và duy nhất cậu thôi, Thiên Yết! Lời của tôi có ý gì, cậu tự biết rồi đấy!
Nói rồi Giải Hoa Thần đứng lên, nhìn Tống Tử Hy một lát rồi rời đi, trong khi Nhân Mã vẫn đang như người hóa đá, thì anh khẽ lên tiếng:
- Bây giờ vẫn chưa phải thời điểm thích hợp, một ngày nào đó, tao sẽ chính thức gọi tên mày trước mặt mọi người, Nhân Mã!
Cạch!
Dù Giải Hoa Thần đã rời đi rồi, căn phòng vẫn yên ắng như không có người ở trong. Hóa ra mọi chuyện trước giờ Nhân Mã đều tích cực điều tra, từ việc gặp gỡ Tống Tử Hy, điều tra người đeo mặt nạ cáo, rồi điều tra ra băng Con Rết và K.C, cuối cùng điều tra ra được thân phận thật sự của Giải Hoa Thần là Rết Con, và lý do ban đầu cậu điều tra lại dễ dàng được tiết lộ bởi chính miệng của Giải Hoa Thần như thế, lý do là muốn cậu an toàn.
Nhân Mã cậu rốt cuộc là thần thánh phương nào, mà hết người này đến người khác đều phải bảo vệ cậu? Để bảo vệ cậu, còn phải tự nói dối, tự dằn vặt, tự ngược chính cảm xúc của bản thân mình, để đổi lấy câu chữ "Nhân Mã an toàn"? Cần thiết sao? Tại sao bi kịch của cuộc đời cậu, lại do chính an toàn của bản thân cậu gây nên? Sự thật này, cậu không nuốt nổi.
Cuối cùng thì sau tất cả, đều xuất phát từ bản thân cậu.
- Thiên Yết... _Bất chợt, Nhân Mã cất giọng, ngữ điệu vô cùng chán ghét bản thân:
- Tớ tự hỏi, có chuyện gì mà tớ đã giúp ích cho mọi người chưa?
- ...
- Tại sao, tớ luôn là nguyên nhân của mọi rắc rối và bi kịch? Tớ không làm được gì cả, ngược lại, còn đem đến bất hạnh cho người khác! Bản thân tớ... vô dụng như vậy sao? Hmn...
Trong khi mọi thứ đều sụp đổ, Nhân Mã chợt cảm nhận được một cái ôm ấm áp, cùng một cái xoa đầu nhè nhẹ, ngữ điệu trầm ổn bên tai cậu vang lên đều đều:
- Cậu không vô dụng,... vì cậu đã đem ánh sáng mới đến cho cuộc đời nhàm chán của tôi! _Nói rồi anh siết cậu vào lòng, dạt dào nói:
- Tôi không quan tâm cậu đã làm được những gì cho người khác, tôi chỉ quan tâm những điều cậu dành cho tôi... cậu là thế giới của tôi! Vì vậy, đừng tự trách bản thân mình, nếu không, thế giới của tôi sẽ hoàn toàn sụp đổ!
Đoạn, Thiên Yết ngồi xổm xuống, đối diện với Nhân mã đang ngồi trên ghế, đưa tay nâng hai gò má của cậu lên, trên gương mặt lãnh soái chợt hiện lên một nụ cười của thiên sứ:
- Khi cậu mệt mỏi, có thể dựa vào vai tôi!
Phịch!
Ngay khi lời Thiên Yết vừa dứt, Nhân Mã liền cắn môi rồi lao vào ngực anh như đứa trẻ vừa bị bắt nạt. Cậu ôm chặt bả vai anh, từng đợt, từng đợt run lên nhưng không bật được lời nào. Rốt cuộc sau bao nhiêu lần tự cường với bản thân, cuối cùng cậu cũng được một lúc xả hết nỗi lòng của mình với người mà cậu tin tưởng.
Cậu không phải là thế giới của Thiên Yết, mà Thiên Yết mới là cả thế giới của cậu.
Khẽ đặt tay vỗ nhẹ lên lưng cậu, anh nhẹ nhàng ôm cậu vào lòng, người trong vòng tay anh, không kẻ nào được tùy tiện làm hại. Cho dù Giải Hoa Thần không nhờ vả, anh cũng không để yên cho kẻ nào dám đụng đến cậu. Sau này, anh còn phải tính sổ một trận với Giải Hoa Thần, vì dám ngược bảo bối của anh.
.
.
Ở một căn phòng nào đó...
Xoẹt...
Dưới ánh đèn vàng yếu ớt, chủ nhân của ngôi nhà lại chậm rãi bước đến bừng tường dán hình kia, nhẹ nhàng cầm bút lông đỏ gạch chéo tấm hình đã gắn phi tiêu, khóe môi cong thấp thoáng một điệu cười:
- Cô gái tóc xù, out!
Ánh mắt hắn ta chợt lướt đến tấm hình ghim ở phía trên một chút, bàn tay xoay xoay chiếc phi tiêu đang cầm, lùi một bước, lùi hai bước, rồi lùi năm sau bước...
Phịch!
Phi tiêu đã ghim trúng tâm của bức hình phía trên, tấm hình đó là ảnh của một người đàn ông trẻ tuổi. Bỗng, trong căn phòng nhỏ bé ấy, lại cất lên một điệu cười quỷ dị đầy thích thú.
.
.
Khu biệt thự Noblest...
- Song Tử, sao hôm nay lại đi học về trễ vậy?
Song Tử vừa vào đến nhà, đã bị bà Tương Di đứng đón chặn ở cửa. Nhìn bà, anh mỉm cười như đang lấy lòng mẹ mình:
- Người quen của bạn con bị thương, con cũng đến bệnh viện xem sao! Chứ con nào dám chơi bời lêu lổng rồi mới về!
- Hừm, được rồi, lên tắm rửa rồi xuống ăn cơm đi!
- Vâng, mẫu hậu nương nương!
Song Tử làm động tác chào trong quân đội rồi bay tít lên tầng trên, bộ dáng hài hước đó của anh khiến bà mẹ phải bật cười. Nhí nhố như vậy, Thiên Bình băng lãnh sao có thể chấp nhận được nó chứ.
Cạch!
Vừa về phòng, Song Tử lập tức khóa trái cửa lại, nụ cười trên mặt anh liền biến mất. Cầm lấy chiếc điện thoại màu đen, anh gọi điện cho ai đó:
- Thông báo đến tất cả mọi người, truy tìm kẻ đã ra tay với Tống Tử Hy, khi nào có phát hiện, lập tức báo cáo!
Pip!
Chuyện Tống Tử Hy bị người khác ra tay đến mức trọng thương, nhưng lại cố tình không để mất mạng như vậy, hoàn toàn đáng ngờ. Tống Tử Hy ngoại trừ là con cháu của Tống gia, tập đoàn kinh tế có tiếng trong nước, thì còn là Tống Tử Hy - một trong ba trụ cột của băng Con Rết. Theo như tình hình mà anh quan sát, hung thủ không có dấu hiệu gì tống tiền hay đe dọa đến Tống gia, vậy thì chỉ còn khả năng liên quan đến băng Con Rết. Cũng có thể có khả năng đây là một trong những tên tội phạm thích phạm tội như Viên Trí hay Đỗ Tu, nhưng linh cảm của Song Tử cho biết, điều này không khả quan.
Anh đã thông báo cho Giải Hoa Thần để cậu ta tự liên lạc với những người còn lại. Chuyện này, chỉ trong băng mới biết được, tuyệt đối không để các băng đảng khác biết. Dù sao có thể làm hại đến Tống Tử Hy, tên đó cũng không phải dạng vừa. Chỉ có điều, đụng vào người của anh, sẽ không có kết quả tốt lành gì đâu.
Chợt, đôi mắt của Song Tử lại ánh lên tia quỷ dị, không rõ là đang tức giận... hay đang thích thú.
.
.
Ngày hôm sau...
Trường cao trung Zodiac...
Lớp 12S...
- Hửm?
Kim Ngưu và Bảo Bình là hai người đến lớp sớm nhất bọn, chợt nhìn thấy dưới bàn của Nhân Mã và Thiên Yết có đồ ăn, liền chú ý đến. Hôm qua thì chỉ có Nhân Mã là có đồ ăn, sao hôm nay, đến cả Thiên Yết cũng có? Mà cả hai phần đều giống nhau?
Cùng một lúc, cả hai đều quay sang nhìn nhau với vẻ mặt kỳ lạ. Rồi quay sang nhìn những gương mặt đã có mặt trong lớp, bọn họ cũng lắc đầu một cách bất lực.
Chuyện quái gì thế này?
Cạch!
Trong khi hai đứa vẫn đang thắc mắc chuyện đồ ăn kia, thì cửa lớp được mở ra, xuất hiện hai bóng hình có chút mệt mỏi, là Nhân Mã và Thiên Yết.
- Đêm qua, hai cậu ổn chứ?
Bảo Bình lên tiếng hỏi thăm trước, Kim Ngưu thì bỉu môi:
- Không biết mệt mỏi do chăm bệnh nhân, hay là mệt mỏi chăm sóc nhau nữa đây!
- Cậu làm như bọn này giống cậu với Song Ngư ấy!
Nhân Mã hôm nay không còn sức để phản đòn lại Kim Ngưu, cũng chỉ thốt một lời rồi về chỗ ngồi. Giống như hai người kia, vừa về chỗ, cả Thiên Yết và Nhân Mã đều ngạc nhiên khi có đồ ăn trên bàn. Cả hai đều biết được điều gì đó, Thiên Yết về chỗ, khi lướt qua Nhân Mã thì nói vu vơ một câu:
- Bảo cậu ta, tôi không thích uống sữa! Lần sau đổi nước giải khát đi!
- Haha... cậu tự đi mà bảo!
Đoạn hội thoại này tuy ngắn nhưng gây hoang mang cực mạnh đến Kim Ngưu và Bảo Bình, Kim Ngưu liền bay xuống nhiều chuyện:
- Sao vậy, hai người biết ai mua thức ăn cho mình à?
- Một người bạn nhút nhát thôi ấy mà!
Nhân Mã cười, rồi ngáp một cái rõ to, chứng tỏ cậu vẫn còn đang rất buồn ngủ, nên Kim Ngưu cũng không nhiều chuyện mà hỏi thêm.
Cạch!
- OÁP~
Cái đứa vừa vào lớp, đã ngáp cái mồm muốn ngoác đến tận mang tai. Nhìn thấy anh, Bảo Bình đưa ánh nhìn nửa vời đến:
- Gì đây, nay con cừu này đi học một mình à? Em yêu cậu đâu?
- Hả? Vừa đến cầu thang đã bị "quỷ làm việc" Xà Phu tóm lên phòng Hội học sinh rồi! Thiệt tình, mới sáng ra đã chia rìa đôi uyên ương người ta rồi!
- Oẹ!!!!
Bạch Dương vừa dứt lời, thì cả Kim Ngưu lẫn Bảo Bình cùng Nhân Mã đều cảm thấy buồn nôn. Xử Nữ mà nghe thấy, chắc gọt đầu thằng này luôn.
Ngoài hành lang...
- Xà Phu, việc tổ chức văn nghệ mừng ngày lễ "truyền thuyết đô thị" của khối 10 và 11 vào tuần sau, cậu và mọi người đã bàn bạc xong hết rồi à?
- Chưa, thiếu cậu thì làm sao xong cho được!
Xà Phu đáp lại với ngữ điệu bình bình. Vừa rồi, trên đường lên Hội học sinh, cô thấy Xử Nữ liền kéo cậu đi theo. Tuần tới có lễ hội "truyền thuyết đô thị", Hội học sinh cần phải họp để đưa ra kế hoạch tổ chức cho hai khối dưới. Mặc kệ Xử Nữ đang đi cùng Bạch Dương, cô cũng quyết tâm phá đám mà kéo cậu đi.
- Ô, anh Xử Nữ... _Tiêu Vỹ với Tử Hàn đang trên đường đến lớp 12S, liền gặp Xử Nữ và...
- Hội trưởng?
Xà Phu khẽ lướt ánh mắt qua Tiêu Vỹ, nhưng không có biểu cảm gì cả, chỉ có Xử Nữ là đáp lại:
- Ờ, chào hai đứa, anh có việc nên cần phải...
- Alo, Ân Tuệ Dương, bảo mọi người đến phòng luôn nhé... ừ!
Xử Nữ còn chưa dứt lời, thì giọng nói của Xà Phu đã xen ngang, sau khi cúp máy, cô liền kéo cậu đi nhanh hơn, lướt qua hai đứa nhóc cấp dưới luôn.
- Giờ mới nhìn kỹ, Hội trưởng trông có chút hơi khó gần nhỉ!
Tử Hàn bị Xà Phu lơ một cục, ngay cả Tiêu Vỹ cũng chỉ nhìn thoáng qua, trong khi tuần vừa rồi nó đã bị oan trong vụ của Vưu Cổ Nhữ. Hời, quả nhiên là học sinh quyền lực nhất trường, ngay cả con nhỏ tiểu thư họ Vưu kia còn không làm gì được chị ta.
- Này, tính đứng thần người ra đến bao giờ hả?
Tử Hàn huých vai Tiêu Vỹ một cái, rồi Tiêu Vỹ mới chợt bình thường lại mà di chuyển đến hướng của lớp 12S. Trong đầu bỗng hiện ra một suy nghĩ khá táo tợn.
Lớp 12S...
- Hả? Bạn của anh Nhân Mã đang nằm viện á?
Hai đứa trẻ vừa đến lớp anh chị đã nhận được tin dữ, Tử Hàn liền quan tâm:
- Nếu là bạn của anh Nhân Mã thì em cũng phải thăm một lần chứ! Với lại, nghe nói người nhà cô ấy chưa nhận được tin này?
- Ừ, bên phía cảnh sát vẫn đang điều tra, nó khó hơn chị nghĩ! Cô bé không có giấy tờ tùy thân, điện thoại liên lạc cũng không có số người quen, gương mặt thì băng bó khó nhận dạng... _Cự Giải thở dài, đoạn nhìn lên đồng hồ:
- Giờ ra về chị phải đến phụ dì Hoa làm chút đồ ăn để đem đến bệnh viện, mày rảnh không, đến trông coi con bé vài tiếng giúp chị!
- Hử, em rảnh chứ! Chị hai cứ để đấy cho em! Còn hai anh chị... _Nói đến đây, Tử Hàn nhìn Sư Tử và Cự Giải bằng một vẻ mặt đểu cáng:
- Cứ từ từ chuẩn bị bữa cơm gia đình hí hí~
Bốp!
Ngay lập tức, đầu Tử Hàn mọc ra hai cục u, một là của Cự Giải, hai là của Sư Tử. Tội thân em trai.
.
.
Giờ ra chơi...
Phòng Hội học sinh...
Trước cửa phòng Hội học sinh, có một bóng dáng thấp thỏm nhìn vào trong, bộ dạng như muốn vào nhưng lại không dám.
Tiêu Vỹ lấy hết can đảm, cuối cùng cũng vặn tay nắm mà bước vào.
- Xin lỗi đã làm phiền...
Lời còn đang trên môi, Tiêu Vỹ bỗng dưng im bặt, khi chẳng thấy một bóng người nào ở bên trong. Không phải Xử Nữ nói, Hội trưởng đang ở trên đây sao?
Chẳng là, sáng nay tình cờ chạm mặt Xà Phu, Tiêu Vỹ đột nhiên nhớ đến vụ của cậu và Vưu Cổ Nhữ, 90% cậu được minh oan, đều là nhờ công của Xà Phu, mà trước đó, cậu lại có thái độ không nên với cô. Nên lúc này, cậu muốn gửi một xíu lòng thành của mình đến Hội trưởng, coi như là trả ơn.
Lúc sáng hỏi Xử Nữ, thì thời điểm thích hợp nhất để đem đồ tặng là ngay đầu giờ ra chơi. Khi đó mọi người đang đi trực, chỉ còn Xà Phu ở trong phòng. Mà món mà cô thích nhất, chính là trà sữa. Thật không nghĩ đến, người con gái quyền lực và uy nghiêm như Hội trưởng lại thích trà sữa, mà còn là loại cực béo.
Nhưng, không có người ở đây thì sao mà đưa. Tiêu Vỹ cậu cũng không thể vì vậy mà bỏ lỡ chút thời gian ngắn ngủn để đến gặp chị Bảo Bình được.
Nghĩ đến, cậu liền đưa ly trà sữa đến trên bàn của Xà Phu.
- Hửm?
Trên bàn có một tập tài liệu về môn toán, chữ viết màu đỏ ngoằn nghèo bên cạnh các đáp án, cây bút vẫn chưa được đóng nắp vào. Nhìn thấy, Tiêu Vỹ mơ hồ hình dung ra, con người này cũng đang là học sinh cuối cấp, chuẩn bị ôn thi vào đại học, vậy mà còn phải mỗi giờ ngoài giờ học đều phải lên đây để giải quyết những rắc rối của học sinh trong trường. Bận bịu như thế này, sao chị ấy có thể chịu đựng được?
- Em nói rồi, không là không, anh hai tự giải quyết đi! Em còn việc phải lo, cúp máy đây!
Pip!
Bỗng, phía ngoài cửa ban công vang lên một giọng nói giận dữ. Sau đó là tiếng cúp máy đầy lạnh lùng. Ngay sau đó, cánh cửa mở ra, là sự xuất hiện của Hội trưởng.
- Cậu...?
Xà Phu bị ngoài ý muốn khi thấy có người trong phòng Hội học sinh, hơn nữa, còn không phải thành viên của Hội, nên cất tiếng:
- Cậu vi phạm cái gì à?
- Dạ? À không... Là....
Cạch!
Đúng vào lúc này, thì cửa phòng được một người mở ra, cậu trai bước vào trong, phía sau có thêm hai gương mặt trầy trụa khác. Cậu trai kia nói:
- Hội trưởng, em bắt gặp hai đứa này đánh nhau ở sân sau khối 11! Là Bạch Phi Vũ và Lộc Hồng!
- Lại là Bạch Phi Vũ? _Dường như cái tên Bạch Phi Vũ không còn xa lạ với Xà Phu, cô liền đáp:
- Gọi Ân Tuệ Dương lên đây!
- Này bà chị tóc bạc kia, sao cứ mỗi lần tôi bị bắt là chị đều gọi cậu ta đến vậy! Hôm nay nói có lý một chút coi!
- Cậu ở khối 10, Ân Tuệ Dương là người phụ trách khối 10, tôi không gọi con bé, thì gọi cho ai?
Xà Phu dường như quên mất sự hiện diện của Tiêu Vỹ mà tiến về bàn của mình, mắt vẫn còn dán lên người Bạch Phi Vũ:
- Nếu như không muốn Ân Tuệ Dương gặp thêm rắc rối vì cậu, thì cậu tự xem lại mình đi! Có tuần nào mà cậu không bị bắt lên đây vì đánh nhau không hả? Hay là thích gặp mặt tôi nên cố tình?
- Hứ, bà chị thôi ảo tưởng đi! _Bạch Phi Vũ bỉu môi:
- Vẫn là lạm dụng chức quyền gây khó dễ cho người khác!
- Tôi là người vậy đấy, nếu muốn làm theo ý mình thì lật đổ chức của tôi đi rồi tha hồ tung hoành giang hồ! Chỉ cần mấy cậu gây chuyện trong khuôn viên cái trường này, thì không thoát khỏi đôi mắt đại ma đầu này đâu!
Xà Phu vừa càm ràm, vừa gấp tài liệu môn toán lại. Chợt lúc này cô mới nhìn thấy ly trà sữa và Tiêu Vỹ ở kế bên.
- À quên, sao cậu lại ở đây?
- À, cái này là em gửi lời cảm ơn chị vì lần trước đã minh oan giúp em...
Cạch!
- Hội trưởng cho gọi em ạ?
Lại đúng lúc có người mở cửa bước vào. Lần này là Ân Tuệ Dương, Tiêu Vỹ nhìn vào đồng hồ, nãy giờ cậu đã phải chờ mất mấy phút rồi, không lẽ phải chờ thêm nữa sao?
- Ngồi xuống trước đi! _Xà Phu khẽ đưa lệnh cho Ân Tuệ Dương, rồi như có như không nói chuyện với Tiêu Vỹ:
- Cậu mang đồ này về đi, tôi không nhận! Tôi làm việc dựa trên sự thật, không phải giúp ai cả! Đừng hiểu lầm!
Nói rồi Xà Phu trực tiếp bỏ qua Tiêu Vũ mà tiến đến chỗ Ân Tuệ Dương cùng hai tên mặt trầy kia và làm việc.
Bị nói đến thế rồi, Tiêu Vỹ cũng không muốn nán lại thêm, đành mang ly trà sữa ra về.
.
.
Phòng giáo viên...
- Đây là danh sách ôn thi theo khối của lớp!
Bảo Bình mang danh sách đăng ký khối thi đại học của lớp 12S mang lên cho Ma Kết. Thái độ cô lúc này khiến cho Ma Kết nhớ đến hồi đầu năm, dáng vẻ bất cần và một chút vô lễ. Anh khẽ bật cười, tình thế lúc này nào đơn thuần như khi ấy.
- Làm phiền em rồi, em có thể về lớp!
Ma Kết mỉm cười, vẫn như thường lệ, nó không là gì trong mắt Bảo Bình.
- A này lớp trưởng 12S~
Bảo Bình vừa mới xoay đầu bước đi, thì một giọng nữ õng ẹo vang lên. Trước mắt đã thấy có điều gì đó phiền toái, thì giọng nói kia lại cất lên:
- Vừa tiện đây là tài liệu ôn thi môn tiếng Anh, em đưa về lớp cho các bạn nhé~ Hôm nay cái tay cô bị đau quá nên làm phiền em vậy! Aidaaasss!!!
Giáo viên mà cũng có những lúc lươn lẹo ra mặt như vậy. Này là thấy cô chướng mắt nên mới cố tình kiếm chuyện đây mà. Không hiểu sao trên đời này lại luôn luôn tồn tại một loại học sinh - học cực giỏi hóa nhưng lại đặc biệt dốt tiếng Anh. Bảo Bình cô, chính là loại học sinh đó. Vậy nên cô luôn bị giáo viên tiếng Anh khinh thường.
- Vânggg---
Thái độ của Bảo Bình cũng chẳng phải loại cam chịu, một từ vâng kéo dài ra như cố tình dằn mặt vậy. Thấy Bảo Bình vừa ra khỏi phòng, cô giáo tiếng Anh lại quay sang thảo mai với Ma Kết:
- Thầy Dương này, thầy rảnh chưa, chúng ta đi ăn trưa đi, tôi mới đặt ở ngoài một món ngon lắm...
- Xin lỗi cô Khương, tôi bận mất rồi!
Lời của cô giáo tiếng Anh vẫn chưa nói xong, đã bị Ma Kết ngắt ngang rồi vội vã rời đi.
Ngoài hành lang...
Soạt!
- !!!
Bảo Bình đang ôm một thùng đựng tài liệu mới nhận được từ giáo viên Tiếng Anh, tự dưng trên tay xuất hiện cảm giác nhẹ bẫng đi, đến khi nhìn lại, thì đã có một bóng hình lớn bước đi bên cạnh.
- Em mới xuất viện không lâu, bê nặng là không nên!
- Thầy cũng mới xuất viện không lâu, không tiện để ra tay tương trợ đâu!
Nói rồi Bảo Bình toan giật lại thùng cacton, nhưng rất tiếc, người kia có cánh tay quá dài để cô có thể với tới. Cố tình không để Bảo Bình đụng được chiếc thùng, Ma Kết cười:
- Thầy nói gì cũng là người xuất viện sớm hơn em, còn là đàn ông con trai nữa, không thể so sánh ngang hàng với nữ học sinh như em được!
- Đúng rồi, tôi làm sao dám ngang hàng với thầy được, chúng ta đâu cùng một đẳng cấp! _Vẫn với ngữ điệu đầy ẩn ý, Bảo Bình cũng chẳng thèm đôi co với Ma Kết và đi trước:
- Nếu thầy thích tỏ vẻ tốt bụng như vậy, tôi cũng không dám cản trở!
Nói rồi cô rẽ sang một hướng khác, hoàn toàn không muốn đi về lớp 12S cùng Ma Kết. Bị phũ phàng, Ma Kết khẽ lắc đầu, so với việc mà ba anh đã đối xử với gia đình Bảo Bình, đây chẳng là gì cả.
Thời gian này, chỉ cần có thể nhìn thấy Bảo Bình mạnh khỏe, là đủ rồi.
Mỉm cười và tiếp tục bước đến lớp 12S, Ma Kết trông vẫn sáng sủa như bình thường. Nhưng anh không ngờ, hình ảnh anh giúp đỡ Bảo Bình lại lọt vào tầm nhìn của người khác.
Đứng trong góc khuất của hành lang, Trương Tiểu Khải bắt gặp Ma Kết đang quấn quýt bên Bảo Bình, khiến lòng ganh ghét của cậu dành cho Ma Kết bị đẩy lên đỉnh điểm. Người này, nhìn thế nào cũng không ra được một điểm tốt để hắn ta dám đe dọa đến tình cảm của cậu dành cho Bảo Bình.
--------------- End chap 152 ------------------