Trả chap lần 6 nè mọi người ơi 😘😘😘

Touch the Sky 💛
------------------------

Trường cao trung Zodiac...

Chuyện mà Thiên Yết và Nhân Mã quen nhau giống như Bạch Dương và Xử Nữ đã bị cả đám phát giác vào ngày hôm qua. Bởi vậy mới nói, nếu có quen nhau thì tốt hết nên công khai trước đi, chứ tuổi gì mà đòi giấu giếm trước mấy chục con mắt tinh tườm này.

Kết quả, bữa ăn sáng của ngày hôm nay sẽ được tân cặp đôi chiêu đãi.

Lớp 12S...

- Hửm?

Sau khi ăn sáng xong, cả lũ mới kéo vào lớp. Nhưng về đến chỗ, Nhân Mã lại thấy ngạc nhiên, tại sao trên bàn cậu lại có một hộp mỳ xào cay hải sản và một chai sữa gạo?

- Ô, đây đúng là những món mà mày thích này!

Nhân Mã còn chưa hiểu tình hình trước mắt thì Xử Nữ đi sau đã cất tiếng. Song Tử cũng gật đầu:

- Này, là ai mua ấy nhỉ? Không lẽ Nhân Mã có em nào để ý à?

- Vậy thì chết với Thiên Yết rồi!

- Đồ ăn không rõ lai lịch, không được đụng vào!

Lời Bạch Dương vừa vang lên thì Thiên Yết đã bước đến, cùng lúc đem hai món đồ kia đi. Nhưng chưa kịp mang đi thì Nhân Mã đã ngăn lại, điều này khiến nét mặt lạnh lẽo của Thiên Yết có chút không vui. Nhân Mã vội cười:

- Cái này không sao đâu, có lẽ tớ biết chủ nhân của nó là ai!

- Ai?

- Chỉ là không tiện nói mà thôi!

Đối với câu hỏi của Thiên Yết, Nhân Mã lại tỏ vẻ bí mật. Điều này càng khiến mặt Thiên Yết đen lại.

Cả đám có mắt mù cũng nhìn ra, tảng băng di động đại ma nhân đang tỏa hắc khí nồng nặc, thế mà Nhân Mã lại chẳng để ý gì đến cả. Tội nghiệp Thiên Yết.

Khẽ đưa ánh mắt xuống dưới vị trí ngồi của Giải Hoa Thần, ngoài Xử Nữ, Song Tử và Thiên Yết, thì chỉ có một người có khả năng này. Nhưng tại sao sau khi vạch rõ ranh giới với cậu, Giải Hoa Thần lại làm thế? Không lẽ cậu đa nghi?

.

.

Giờ học thể dục...

Phòng thay đồ nữ...

- Này Kim Ngưu...

Khi trong phòng thay đồ chỉ còn hai mống là Bảo Bình và Kim Ngưu, thì Bảo Bình lên tiếng. Kim Ngưu không mảy may mà đáp lại:

- Hả?

- Mày với Song Ngư lại làm sao đấy?

- Hả?

Cạch!

Đóng cửa tủ cá nhân lại, Bảo Bình chống tay lên thành tủ mà nói:

- Hai bọn mày lại giận lẫy nhau nữa à?

- Sao mày lại nói vậy?

- Còn hỏi ngược lại tao, mày biết tao không thích cái dáng vẻ giả ngây lúc này của mày mà!

"Bỏ đi, đây là bộ dạng mà tôi không muốn nhìn thấy nhất của cậu!"

Chợt, lời nói cùng ánh mắt thất vọng khi ấy của Song Ngưu chợt hiện ra khi Kim Ngưu nghe được câu vừa rồi từ Bảo Bình. Bỗng nhiên, cô thức tỉnh ra một điều gì đó, rồi lập tức chạy ra ngoài.

- Này, đi đâu vậy! Này!

Bảo Bình gọi theo, nhưng Kim Ngưu đã chạy đi xa rồi. Chậc, chân ngắn mà chạy nhanh gớm.

Sân thể dục...

Vẫn như thường lệ, thứ hai là 12S có tiết thể dục... và học chung với 11S1.

- Ủa, cái tình hình gì thế này?

Tử Hàn và Tiêu Vỹ lại như mọi khi, chạy đến chỗ anh chị mình hóng vui. Nhưng cái bầu không khí ở 12S lúc này có chút lạ thường, nói chính xác hơn thì là có vẻ căng thẳng. Mà cái cột tỏa khí căng thẳng ấy, chẳng phải ai ngoài hai anh chàng mặt lạnh Thiên Yết và Song Ngư.

- Được rồi, cả lớp chú ý, khởi động rồi bắt đầu chạy bền! Như cũ, nam 4 vòng, nữ 2 vòng!

Thầy giáo thể dục hô khẩu hiệu, rồi để lớp phó lao động tự quản lớp mình. Kim Ngưu lâu lâu lén nhìn xuống Song Ngư ở hàng cuối, cho dù có chạm mắt, thì sau đó anh cũng cố tình lơ đi.

- Gì chứ, không phải nhỏ nhen đến thế chứ! _Khẽ bỉu môi, cô cũng không thèm nhìn nữa. Cự Giải đứng ở phía sau Kim Ngưu, liền nói nhỏ:

- Kim Ngưu à, làm gì thì làm chứ tớ thấy lạnh sống lưng lắm rồi đó!

- Đúng là bọn yêu nhau, suốt ngày giận hờn, ngứa cả mắt!

- Bảo Bình!

- Này, nhóm kia, làm gì đấy, ồn ào lần nữa là cho chạy 4 vòng như nam nhá!

Thấy phía cuối hàng đầu và hàng hai ồn ào, Sư Tử lập tức ra oai, nhưng lại ra oai trúng người nhà. Cự Giải lên tiếng đáp lại:

- Ô hô, cậu dám phạt phu nhân tương lai của mình đấy à?

- A... Ai bảo cậu... nói chuyện... làm gì!

Sư Tử đột ngột bị nói vậy, liền lắp ba lắp bắp không rõ lời, mặt đỏ ửng lên như trái cà chua. Lập tức, đám đồng bọn bên dưới reo lên:

- Ái chà chà, anh em lại đây mà xem!

- Bạch Sư Tử ngáo đá dữ tợn hung hăng của anh em lại sợ bạn gái mình giữa ban ngày kìa ô hô hô~

- Eo ơi không thể tin nổi~

- Còn đâu hình tượng Sư Tử trời không sợ, đất không sợ của chúng ta nữa chứ!

- Trời đã lạnh còn phát cẩu lương!

- Im hết coi! Có tin bố cho chúng mày chạy 6 vòng sân không hả?! _Bị chọc quê, Sư Tử liền thẹn quá hóa giận, nhưng đám bạn anh đâu có vừa:

- Thầy ơi, Sư Tử công tư không phân rõ kìa thầy!

- Cậu ấy không phạt bạn gái mà phạt lên người tụi em nè thầy~

- Thầy ơi~

Sau sự ồn ào đó, cả lớp 12S bị phạt chạy thêm một vòng quanh sân thể dục nữa.

Giờ giải lao...

- Này Song Ngư...

Song Ngư vừa đi mua nước cùng đám Bạch Dương, Sư Tử, Thiên Yết và Song Tử về, đang chia cho những người còn lại thì Kim Ngưu rón rén mò tới. Đáp trả, anh đưa ánh mắt lạnh lẽo nhìn cô, khiến cơ miệng cô tự động khép lại, những lời muốn nói tự dưng đều bị đẩy ngược vào trong, rồi cười ngu:

- Hờ hờ... không có gì đâu...

Lần đầu tiên thấy Song Ngư đáng sợ như vậy, còn hơn cả lần cô đi uống rượu nữa.

Bên phía 11S...

Vưu Cổ Nhữ cũng mới đi mua nước về, chẳng ngờ lại thấy bên 12S đông anh trai nam thần thế. Đúng như lời của những cô bạn kia, nhóm người ở canteen hôm đó quả nhiên thiếu đi mấy nam thần thật. Mà đúng kiểu cô thích nhất, chính là kiểu lạnh lùng bá đạo như hai anh tóc đen và tóc nâu cam kia.

Cô ta mặt dày mò đến lớp 12S cùng đám bạn, có vẻ như trường hợp gây sự với bốn cô nàng lớp 12S hôm trước, cô ta đã quên? Chỉ là không ngờ đến, con nhỏ dân thường thích lo chuyện bao đồng cũng học chung lớp với những nam thần này, hơn nữa, điều mà khiến Vưu Cổ Nhữ tức điên nhất, chính là cô ta đang ngồi kế bên anh trai tóc đen, đang quàng vai bá cổ vô cùng thân thiết.

Như một phản xạ, chai nước cam trên tay bị Vưu Cổ Nhữ bóp chặt, tháo tung nắp chai ra.

Soạt!

Ào!!

- !!!

Kim Ngưu đang léo réo bên tai Thiên Yết về chuyện giận ra mặt Nhân Mã, trong khi đương sự ngốc nghếch kia thì không biết gì, thì một tiếng động như nước đổ vào người vang lên, khiến cô chưa kịp phản ứng thì đã bị một bàn tay lớn dúi đầu mình xuống, và cảm nhận được vài giọt nước bắn trúng.

Mặc dù hai mắt đang chăm chú "nhìn" Nhân Mã, nhưng Thiên Yết lại trở tay đè Kim Ngưu xuống và kịp thời bảo vệ cô khỏi âm thanh đáng ngờ vừa rồi.

Tuy nhiên, đến khi nhìn kỹ lại tình hình, ai ai cũng trố mắt kinh ngạc. Vì người bị ướt nhem bởi nước cam, lại chính là người đang cầm chai nước đó - Vưu Cổ Nhữ. Đứng trước mặt của Vưu Cổ Nhữ, cũng là người chắn ngay sau lưng Thiên Yết và Kim Ngưu, là Song Ngư.

Mọi chuyện diễn ra quá nhanh khiến Vưu Cổ Nhữ không bắt kịp được tình hình. Tại sao, người đáng lẽ ra bị nước cam đổ vào là bà chị tóc cam kia chứ, sao kết quả lại thành ra thế này? Tại sao ngay lúc quyết định thì có người đã ra tay kịp thời và đảo lộn cả tình thế trước mắt.

- Song Ngư... _Lúc này, Thiên Yết và Kim Ngưu mới phản ứng được chuyện gì đang xảy ra.

Chát!

Âm thanh này vừa vang lên, đã khiến mấy người tự động nhắm mắt lại và tự cảm thấy đau rát bên má, khi mà Song Ngư bất chợt hạ xuống một bạt tai cho Vưu Cổ Nhữ. Chẳng để người xung quanh phản ứng, anh vẫn đối diện với Vưu Cổ Nhữ bằng ánh mắt cao lãnh đáng sợ, ngữ điệu cảnh cáo vang lên:

- Cô chưa gặp tôi sau khi đã phá hỏng mái tóc của Kim Ngưu, không có nghĩa tôi sẽ dễ dãi để cô tiếp tục lộng hành! _Nói rồi, Song Ngư từng bước, từng bước tiến đến, ngữ điệu vẫn âm lãnh mà cất lên:

- Có thể bạn gái tôi tốt bụng đến mức ngốc nghếch mà bỏ qua cho cô, nhưng tôi thì không! Con người tôi rất rõ ràng, yêu ra yêu, mà đã hận, thì đừng trách tại sao tôi độc ác! Nói cho cô hay, đây không phải là lần đầu tiên tôi đánh con gái, tôi chẳng sợ tiểu thư như cô nói với thiên hạ tôi là thằng hèn hay vũ phu! Chỉ cần đụng đến bạn gái tôi, tôi... _Nói đến đây, Song Ngư liền lạnh lùng cảnh cáo:

- Sẽ không ngại khiến cô không còn mặt mũi nào để sống đâu, Vưu Cổ Nhữ!

- A... Anh dám...

Vưu Cổ Nhữ dường như sợ quá hóa điên, dù ngoài miệng cứng cáp vậy, nhưng tay chân thì bủn rủn không đứng vững. Đáp lại, vẫn là ánh mắt lạnh lẽo cùng lời nói băng lãnh:

- Cô thử xem!

Vưu Cổ Nhữ lại một lần nữa bị nhục nhã trước mặt mọi người, mà lần này, cô ta lại không thể làm gì để vớt vát lại, khi người vừa mới ra tay với cô, đã từng là người mà cô ta hứng thú. Cô không hề nghĩ đến, bà chị tóc cam tầm thường kia lại là bạn gái của người này, càng không nghĩ đến hành động bất minh của cô lại bị anh ta phát giác và thẳng tay trừng trị.

Mặc cho mọi ánh mắt đang nhìn mình, Vưu Cổ Nhữ liền bỏ chạy.

- Song Ngư!... Đợi đã...

Sau khi Vưu Cổ Nhữ chạy mất, Song Ngư cũng đi ra chỗ khác, Kim Ngưu thấy thế, liền đuổi theo. Khi lướt qua lớp 11S1, Song Ngư không biết là vô tình hay cố ý, mà trao cho một nữ sinh đang đứng nép phía sau bạn học một ánh nhìn lạnh lẽo, khiến nữ sinh ấy bỗng dưng toát mồ hôi hột. Nữ sinh đó, là Vương Chi Lộ - người đã từng được Kim Ngưu giúp đỡ nhưng lại không biết ơn.

...

Hành lang trường...

- Đã bảo là đợi đã rồi mà!

Lúc Kim Ngưu đuổi kịp Song Ngư, thì đã hết hơi, trong khi cậu ta đi bộ đàng hoàng, còn cô thì chạy ná thở. Đến lúc này, Song Ngư mới đưa tầm mắt nhìn sang Kim Ngưu, ngữ điệu như đang giận hờn:

- Cậu đuổi theo tôi làm gì?

- Cậu còn giở cái giọng đấy ra với tôi? Tôi đuổi theo chẳng phải cậu đã quá rõ rồi sao?

Kim Ngưu hai tay chống nạnh, làm vẻ mặt hung dữ mà đáp lại. Thế mà Song Ngư vẫn giữ nguyên biểu cảm hờ hững của mình, khiến cô có chút áy náy, cơ miệng chu lên, mắt không dám nhìn thẳng mà cất tiếng:

- Chẳng phải cậu bảo ghét bộ dạng giả ngu của tôi sao? Tôi cũng không thích bộ dạng giả ngu của cậu...

- Sự giả ngu của tôi và cậu hoàn toàn khác nhau.

- Thì tôi biết! Nên tôi mới... chỉ "không thích" chứ không có "ghét"...

- Rốt cuộc là cậu muốn nói gì? _Ngữ điệu của anh, cứ như đang dần mất kiên nhẫn, khiến cô lập tức thẳng thắn lên tiếng:

- Tôi muốn nói là... xin lỗi... _Hai từ "xin lỗi" của Kim Ngưu còn nhỏ hơn tiếng con muỗi vo ve, mặc dù có nghe, nhưng Song Ngư vẫn giả điếc:

- Hả? Cậu nói gì cơ? Tôi không nghe?

- Xin lỗi... Tôi xin lỗi vì không thẳng thắn với cậu, tôi giấu giếm cậu chuyện liên quan đến Vưu Cổ Nhữ, trong khi cậu lo lắng cho tôi... Tôi... Hmn!!!

Lời xin lỗi của cô vẫn chưa dừng lại, nhưng hiện tại, cô lại không thể lên tiếng được nữa, bởi vì môi cô đã bị một bờ môi ấm nóng khác chặn lại. Hai mắt Kim Ngưu trố lên đầy kinh ngạc khi Song Ngư bất ngờ chặn lời cô lại bằng một nụ hôn.

Dưới ánh nắng mỏng nhẹ chiều tà, xuyên qua lỗ thông hơi của nhà trường, làn nắng đầu tiên sau những ngày lạnh giá, lại trở thành nền lãng mạn cho một nụ hôn tuổi học trò.

Sau khi chạm môi với Kim Ngưu, Song Ngư nhẹ nhàng tách rời khỏi cô, sự lạnh lẽo mà mấy ngày qua anh trao cho cô hoàn toàn biến mất, thay vào đó là ánh mắt tự mãn và khẳng định chủ quyền, ngữ điệu tự đắc vang lên:

- Lần sau, sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cậu như vậy đâu, đồ ngốc!

- ...

Còn có lần sau ư? Kim Ngưu không dám đâu.

.

.

Giờ ra về...

- Như vậy cũng được à?

Suốt cả buổi học, Nhân Mã không hề nhận ra Thiên Yết đang "chiến tranh lạnh" với mình, cho đến khi ra về, Xử Nữ vì muốn bảo toàn tính mạng của cả bọn, nên đã nói với Nhân Mã tình trạng của Thiên Yết.

Hiện tại, Nhân Mã đang đi cạnh Thiên Yết và giải thích vì vụ việc lúc sáng. Đi sau hai bọn nó, giống như đang chứng kiến cảnh trong phim học đường vậy, người thì lạnh lùng bước đi, người thì bám theo làu bàu không thôi cái miệng.

- Tại sao không nói tôi biết người đưa thức ăn cho cậu là ai -_-?

- Bởi vì tớ cũng không chắc có phải là cậu ấy không...

- Cậu nói ra thì tôi mới giúp cậu chắc chắn được!

- Xin lỗi Thiên Yết, nhưng người này tôi không được nhắc tên đến, hơn nữa, cho dù là thế nào đi thì giữa cậu ấy và tôi hoàn toàn là mối quan hệ thuần khiết, cậu không cần ghen... đâu!

- Vậy xin lỗi, tôi về trước, cậu ở lại với người bạn đấy của cậu đi!

- Thiên Yết!

Rốt cuộc, kết cục còn thảm hơn cả ban đầu.

.

.

Ở một nhà vệ sinh công cộng...

Cạch!

Soạt... soạt...

Phịch!

Bên cạnh một công viên vắng vẻ, có một khu nhà vệ sinh công cộng. Buổi chiều tà nhuốm đượm màu nắng xuống, xóa tan đi cái lạnh của mấy ngày nay. Bỗng dưng, một cô gái lết mình ra khỏi khu nhà vệ sinh đó, những nơi cô đi qua đều lưu lại vết máu, trên tường và dưới sàn nhà. Gương mặt sáng sủa của cô giờ đây như bị rút mòn sinh khí, trông vô cùng xanh xao. Gượng không nổi, cô gái liền ngã xuống, bàn tay run rẩy tìm kiếm chiếc điện thoại hình con mèo cũ kỹ của mình, miệng lẩm bẩm trong kiệt sức:

- Op... Oppa...

.

.

Trường cao trung Zodiac...

- Mau lên Nhân Mã, trong khi Kim Ngưu đang cố giữ Thiên Yết lại thì mày mau giảng hòa với cậu ấy đi!

- Ờ ờ để tao...

"Brm... Brm..."

Vẫn là hoạt cảnh làm hòa của Nhân Mã và Thiên Yết sau khi tan học, nhưng khi Nhân Mã định chạy đến trạm xe buýt thì chiếc điện thoại trong túi quần rung lên. Nhìn thấy tên người gọi, Nhân Mã liền khựng người lại. Đây là số điện thoại của Tống Tử Hy, không lẽ cô ấy lại có tin tức gì mới về chuyện anh đang tìm?

- Còn đứng đó làm gì, xe buýt đến tới nơi rồi kìa!

Nhưng hiện tại, nếu không giảng hòa với Thiên Yết, thì từ nay về sau, cậu sẽ sống không nổi đâu. Sau một lúc băn khoăn, Nhân Mã quyết định chạy đến trạm xe buýt.

- Thiên Yết, nghe tớ...

Pip!

- [Op... Oppa... cứu... cứu em... Nhân Mã oppa...]

Vừa đến trạm xe buýt, thì vừa vặn cuộc gọi của Tống Tử Hy kết thúc, đồng thời đoạn thoại sau cuộc gọi vang lên, nội dung của đoạn thoại ngắn ngủi này ngay tức khắc khiến Nhân Mã đứng hình. Vừa rồi là lời cầu cứu của Tống Tử Hy, Tống Tử Hy đã xảy ra chuyện rồi sao?

Như một phản ứng, Nhân Mã vội vàng bấm gọi lại cho Tống Tử Hy, tâm trạng vô cùng lo lắng và sốt ruột. Nếu biết có chuyện nguy cấp thế này, đáng ra cậu phải nhận cuộc điện thoại ngay chứ. Trước giờ Tống Tử Hy trông có vẻ không nghiêm túc, nhưng lần nào cô gọi điện, cũng đều là có chuyện quan trọng, tại sao cậu lại không nghe máy của cô ngay từ đầu chứ?

- Alo, Tống Tử Hy, em đang ở đâu, em đã gặp chuyện gì rồi hả?

- [Oppa... công viên sinh thái... nhà vệ sinh... h... cứu...]

[Phịch!]

- Tử Hy! Tử Hy! Tử Hy em sao vậy?!

Sau tiếng động như hoàn toàn gục ngã, dù Nhân Mã có gọi tên ráo riết cỡ nào thì đầu dây bên kia vẫn không có lời đáp lại, mặc dù vẫn còn giữ máy. Linh cảm có chuyện không hay, Nhân Mã liền lao ra ngoài đường đón taxi.

Pặc!

- Vừa rồi có chuyện gì?

Tất nhiên, Thiên Yết đều chứng kiến từ đầu đến cuối mọi chuyện, anh tuy làm vẻ không quan tâm, nhưng mọi cử chỉ và biểu cảm của Nhân Mã, anh đều ghi trong lòng. Vừa thấy Nhân Mã hoảng hốt và hoang mang, anh liền chạy theo. Nhân Mã trong tâm rối lên một mớ hỗn loạn, quên mất Thiên Yết đang giận mình, chỉ tùy tiện đáp một câu:

- Có người gặp nguy hiểm, tớ phải đến chỗ em ấy!

- Tôi đi với cậu!

- ...

Không hiểu sao, nghe lời này của Thiên Yết, lòng hỗn mang của Nhân Mã chợt lặng sóng trở lại, cậu nhìn anh với ánh mắt ngạc nhiên và bất ngờ, nhưng anh không để tâm đến lời vừa rồi đã khiến cậu cảm thấy an tâm hơn, mà lên tiếng hối:

- Xe đến rồi, mau đi thôi!

- Này, này, hai người đi đâu vậy?!

Kim Ngưu đứng ngay cạnh Thiên Yết, tất nhiên cũng nhận ra những cuộc hội thoại không đầu không đuôi kia. Thấy bóng dáng hai người kia trở nên vội vã, cô cũng lo lắng không kém. Đám Bạch Dương, Xử Nữ ở xa nhưng nhìn thấy cảnh Nhân Mã nghe điện thoại trong lo lắng, rồi cảnh Thiên Yết cùng Nhân Mã bắt taxi đi đâu đó, cũng chạy lại. Theo lời của Kim Ngưu, cái gì mà có người cầu cứu Nhân Mã, tên là Tử Hy hay gì đó, nghe có vẻ rất nguy kịch.

Lập tức, cả bọn cũng bắt taxi đuổi theo.

- Hmnn... nghe máy đi chứ thằng này!

Xử Nữ gọi điện cho Nhân Mã, nhưng không cuộc nào nghe máy cả. Kim Ngưu thì không nghe rõ nơi đến là nơi nào, khi bắt được taxi thì xe của Nhân Mã đã chạy mất hút.

- Alo, Cự Giải à?... Công viên sinh thái hả? Ok, bọn tớ đến liền!

Vừa hay, Cự Giải gọi điện báo, Thiên Bình liên lạc được với Thiên Yết và bọn họ đang đến công viên sinh thái.

- Xử Nữ, cậu báo cho Bạch Dương đi!

Bảo Bình vừa nghe được thông tin, liền bảo Xử Nữ liên lạc với Bạch Dương, vì Bạch Dương đi học bằng xe mô tô.

Chiếc taxi khác...

Thiên Bình ngồi ở hàng ghế sau, nhưng đôi mắt vô thần lại nhìn người đang ngồi ở phía trước, qua gương chiếu hậu. Không hiểu sao, cô có một linh cảm gì đó liên quan đến Song Tử, không rõ là tốt hay xấu, chỉ có gì đó khiến cô nghi ngờ phản ứng hiện tại của anh.

Không biết có phải do thói quen quan sát người khác một cách lặng lẽ, mà cô dường như thấy, sau khi nghe cái tên "Tử Hy" từ miệng Kim Ngưu, mà Song Tử có vẻ gì đó rất quen thuộc với cái tên này.

Công viên sinh thái...

- Tử Hy! Tử Hy!

Nhân Mã vừa xuống xe đã chạy thẳng đến khu nhà vệ sinh, cả người bỗng bàng hoàng ra khi thấy thân ảnh quen thuộc đang nằm sõng soài trên mặt đất, cả thân người toàn màu đỏ máu. Cả người cậu dường như bị chấn động mạnh mà không di chuyển được.

- Nhân Mã! Tỉnh lại mau!

Thiên Yết thấy người mà Nhân Mã tìm kiếm bị thương tích nặng, liền lớn giọng thức tỉnh Nhân Mã lại. Anh chạy đến chỗ cô gái lạ lẫm kia, kiểm tra hơi thở rồi khẩn trương lên tiếng:

- Mau gọi cấp cứu!

Pip... pip... pip...

Nhân Mã chân tay lẩy bẩy gọi điện cho xe  cứu thương, gương mặt vẫn chưa thôi nét cả kinh hoảng loạn. Rốt cuộc Tống Tử Hy đã gặp phải chuyện gì mà lại lâm vào tình trạng nguy cấp như vậy. Khắp nhà vệ sinh đều có vết máu. Trên tường và dưới sàn.

- Có chuyện gì vậy?

- Sao máu nhiều quá vậy, giết người à?

Lần lượt, xe của Kim Ngưu và xe của Cự Giải cùng Bạch Dương đều đến nơi. Nhìn thấy Thiên Yết đang cởi áo sơ mi cầm máu tạm cho một cô gái lạ mặt, cả đám không khỏi bàng hoàng.

Và trong một khắc, Song Tử lại toát lên một vẻ cả kinh trên đôi mắt màu đại dương kia, đó đích thị là người của anh - Tống Tử Hy, mà không phải trùng tên.

- Thiên Yết, tránh ra cho chị!

Kim Ngưu vội vàng chạy đến, kiểm tra thân trạng của Tống Tử Hy, cô đang ôn thi cho khối B - y học. Ít nhiều, cũng có thể giúp cô gái này trụ đến khi xe cấp cứu đến. Thiên Yết nghe lời Kim Ngưu, ngồi sang một bên. Cự Giải cùng Bảo Bình cũng chạy đến, trước mắt có rất nhiều thắc mắc, nhưng phải chú ý đến tình trạng của cô gái này trước tiên.

Công viên sinh thái là một trong những công viên ít người đến nhất, trong thời điểm này. Ngoài rừng cây thì chẳng có bóng người, cô gái này mà không nhanh trí gọi điện cầu cứu trước khi mất ý thức, e rằng đến mạng đến giữ không nổi. Thương tích của cô gái này không đơn giản, không chỉ bị đánh đập dã man, trên đầu thậm chí còn có vết bạo hành, dưới mạn bụng lại có vết đâm.

Chỉ là nhìn cảnh này, những con người có mặt tại đây đều có cùng một tâm trạng căm phẫn, người nào lại ra tay vô nhân tính như vậy?

Bệnh viện Zodiac...

- Bệnh nhân cấp độ đỏ, yêu cầu làm phẫu thuật gấp!

Tống Tử Hy được đội ngũ y tế chuyển đến, nhanh chóng cấp báo tình trạng hiện tại. Các bác sĩ nghe thấy cấp độ đỏ, liền không dám chần chừ.

Sau khi Tống Tử Hy được đưa vào phòng phẫu thuật, cả đám mới ngồi xuống ghế, vừa rồi, mọi chuyện quá khẩn trương, đến giờ mới được thở.

- Nhân Mã, cô gái này, rốt cuộc là ai vậy?

Xử Nữ nhìn vào cửa phòng phẫu thuật, rồi lên tiếng tra hỏi. Nhân Mã như người mất hồn, đáp:

- Em họ tớ!

- Vậy cậu gọi cho ba mẹ cô ấy chưa? Hai bác ấy chắc lo lắm đấy!

- !!!

Lời này của Kim Ngưu, khiến Nhân Mã như bừng tỉnh lại, người nhà? Người nhà của Tống Tử Hy là ai?

- Tớ... không biết ba mẹ của em ấy, xin lỗi, tớ đã nói dối các cậu...

Chợt, Nhân Mã mệt mỏi gục người xuống, cuộc đời cậu, rốt cuộc lời nào là thật, lời nào là giả? Thật giả lẫn lộn, cảm giác này thực khó chịu.

Lời của Nhân Mã khiến cả bọn đều chú ý đến, nhất thời, không gian nơi này lặng lẽ rơi vào im ắng. Nhân Mã tiếp:

- Thực ra, tớ chỉ quen biết sơ sơ với em ấy thôi!

Ầm!

Bỗng, cả đám giật nảy mình khi một tiếng động lớn vang lên. Ngay khi nhìn lại, thì thấy nắm đấm của Thiên Yết đã ghim chặt vào tường, trên mặt anh có dính máu của Tống Tử Hy, càng khiến cho gương mặt thêm tức giận lãnh khí.

- Thiên Yết?...

- Rốt cuộc cậu còn muốn giấu giếm điều gì nữa? _Không để Nhân Mã kịp bàng hoàng, Thiên Yết đã cất giọng, ngữ điệu vô cùng nộ sát:

- Quen biết sơ sơ? Quen biết sơ sơ mà khi gặp nạn, người liên lạc đầu tiên lại là cậu à? Nhìn xem! _Dứt lời, Thiên Yết ném điện thoại con mèo của Tống Tử Hy vào người Nhân Mã, nói:

- Trong danh bạ không có một số nào được lưu tên, trừ số điện thoại của cậu! Còn mật khẩu, mã pin hoàn toàn trùng hợp là ngày sinh của cậu! Đã đến mức này rồi, cậu còn định giấu tôi nữa hả?!

Lần đầu tiên, Thiên Yết bày tỏ thái độ tức giận lên tới đỉnh điểm như vậy. Nhân Mã ngẩn người nhìn chiếc điện thoại của Tống Tử Hy trên tay mình, những điều mà Thiên Yết nói, hoàn toàn là sự thật. Chỉ có một cái tên được lưu trong danh bạ, là "Oppa".

Những người còn lại nhìn ra phản ứng của Nhân Mã, liền im lặng. Bọn họ rốt cuộc, cũng chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra.

- Xin hỏi, ai là người nhà của bệnh nhân Tống Tử Hy ạ?

Bỗng, một vị y tá bước đến, phá tan bầu khí im lặng đầy ngột ngạt đang bao trùm nơi đây.

Cũng... không một ai trả lời. Cô y tá thắc mắc:

- Ở đây không có ai là người nhà của bệnh nhân Tống Tử Hy? Vậy có ai biết người nhà bệnh nhân không? Chúng tôi cần người để làm thủ tục nhập viện gấp, nếu không có sự đồng ý của người nhà để ca phẫu thuật tiếp tục, e rằng tính mạng của bệnh nhân sẽ không qua khỏi.

- Nhân Mã? _Kim Ngưu ngồi cạnh Nhân Mã, liền nhỏ giọng cất nhắc. Nhân Mã lắc đầu trong bất lực:

- Tớ thật sự không biết người nhà của em ấy!

Ở đây Nhân Mã là người duy nhất dính dáng đến bệnh nhân Tống Tử Hy, trên người Tống Tử Hy lại không có giấy tờ tùy thân nào, mà Nhân Mã lại không biết gì về người nhà của cô ấy. Tình hình thế này, có phải quá mù tịt rồi không?

- Xin hỏi, làm thủ tục để tiếp tục phẫu thuật, người ngoài làm được không ạ?

Bất chợt, Song Tử lên tiếng hỏi lại cô y tá. Cô y tá cũng cân nhắc mà gật đầu:

- Vì tình hình của bệnh nhân đang rất gấp, nên cũng đành bất đắc dĩ như thế, nhưng vẫn phải là người đã trưởng thành trên 20 tuổi. Các em... vẫn là học sinh cao trung mà nhỉ?

- 5 phút, chị chờ 5 phút thôi, anh trai tôi sẽ đến để làm thủ tục, trước mắt, có thể tiến hành phẫu thuật cho bệnh nhân được không?

- Hmnn... nếu đã như vậy, chúng tôi sẽ ưu tiên việc cứu mạng bệnh nhân trước vậy... _Cô y tá nói rồi nhắc nhở:

- Khi nào anh trai em đến, hãy đến gặp chị ở khu vực lễ tân số 03!

- Vâng! Cảm ơn chị!

Cô y tá vừa rời đi, thì cả bọn đều thở phào. Cũng may Song Tử nhanh trí nhớ đến Ma Kết, nếu không tình trạng của Tống Tử Hy thật không dám nhắc đến.

Đối với Tống Tử Hy mà nói, tuy cả bọn không ai quen biết, nhưng là con người, thấy người gặp nạn đương nhiên sẽ nảy lòng tốt bụng mà lo cho đến cùng, còn chưa nói đây là người quen của Nhân Mã.

Riêng hành động vừa rồi của Song Tử, lại khiến Thiên Bình không suy nghĩ đơn giản như vậy.

- Nhân Mã, trong lúc chờ thầy đến làm thủ tục nhập viện cho cô gái kia, cậu có thể nói rõ ràng cho bọn tớ nghe, rốt cuộc hai người là quan hệ gì không?

Bạch Dương lựa thời điểm thích hợp mà lên tiếng, không lẽ trước mặt mười mấy con người ở đây, mà Nhân Mã lại muốn giấu giếm tiếp? Chưa kể đến, Thiên Yết hiện đang rất tức giận. Không chỉ riêng mình Thiên Yết, mà Xử Nữ cũng vậy. Không nghĩ đến, Nhân Mã còn có chuyện để giấu.

- Tớ... mới gặp em ấy thời gian gần đây, lúc Sư Tử và thầy Ma Kết vừa nhập viện thôi! _Nhân Mã rốt cuộc cũng chịu lên tiếng:

- Hôm đó chỉ là tình cờ tớ giúp em ấy thoát khỏi đám đòi nợ, và em ấy mắc nợ tớ! Thấy em ấy còn nhỏ mà đã mất cha mất mẹ, không còn nơi nương tựa, nên tớ mua đồ ăn cho em ấy. Sau đó, hai bọn tớ làm quen và liên lạc với nhau, chỉ vì em ấy vẫn chưa trả hết nợ cho tớ! Mối quan hệ của bọn tớ, thật sự chỉ có vậy thôi! Còn chuyện của ngày hôm nay... _Nói đoạn, chính Nhân mã cũng cảm thấy khó tin:

- Vì sao em ấy lại chỉ lưu số của tớ và gọi điện cho tớ đầu tiên, tớ thật sự không biết! Tống Tử Hy em ấy, tớ cũng không hiểu rõ như mấy cậu nghĩ đâu!

- Ra là vậy, vậy... chỉ còn cách chờ em ấy tỉnh dậy thì chúng ta mới biết được!

Cự Giải lên tiếng để vớt vát lại bầu khí của mọi khi, Kim Ngưu cũng đồng tình:

- Nói không chừng, cô bé ấy thực sự xem cậu là anh trai! Mọi người đều biết Nhân Mã tốt bụng mà! Một cô gái có cuộc sống khổ sở như em ấy, khi nhận được sự tốt bụng của người khác, sẽ thật sự tin tưởng thôi!

- Kim Ngưu nói có lý, vì vậy, Thiên Yết... _Nói đến đây, Bảo Bình cũng phải nhắc nhở:

- Cậu đừng giận cậu ấy nữa, vừa rồi sự nổi nóng của cậu đã làm Nhân Mã sợ đấy!

- Mọi chuyện đã rõ ràng rồi, thì chúng ta cũng bàn đến chuyện tiếp theo đi! _Song Ngư chợt lên tiếng, khiến mọi người thắc mắc:

- Chuyện tiếp theo?

- Nếu đã như lời Nhân Mã nói, cô gái này không có người quen, vậy mấy cậu nghĩ xem, tiền viện phí, thời gian chăm sóc cho nó, chúng ta nên làm gì đây? _Sư Tử hiểu được ý của Song Ngư, cũng lên tiếng.

- Tiền viện phí thì mấy đứa không cần lo!

Bỗng, một giọng nói vang lên từ nơi khác khiến cả bọn chú ý đến, người vừa xuất hiện, lại là Ma Kết. Ma Kết đang cầm một số giấy tờ trên tay, khóe môi tự động nở nụ cười:

- Thầy thanh toán xong rồi, cô bé ấy sẽ được chăm sóc một cách chu toàn thôi!

- Quả là người giàu có! _Chẳng biết vô tình hay cố ý, mà Bảo Bình lại bật lên một lời đầy hàm ý thế.

- Trong khi cảnh sát đang điều tra về lai lịch của cô gái này, tạm thời, chúng ta hãy là người quan tâm đến nó đi!

Cự Giải lên tiếng, cô vừa gọi điện cho ba mình và nhờ sự trợ giúp, không thể có công dân vô gia cư ở tuổi học sinh cấp 2 lại sinh sống được trong thành phố này. Thiên Bình cũng cất giọng:

- Vậy mình chia ca đi, mỗi tối hai người!

- Tối nay, tớ với cậu ta sẽ ở lại!

Lời Thiên Bình vừa dứt, thì Thiên Yết đã lên tiếng, mà không hề hỏi trước ý kiến của Nhân Mã.

Nhưng kết quả này cũng hợp lý, vì vậy chẳng ai phản đối. Chỉ có điều, hai người này phải về nhà để thay quần áo và ăn cơm, cũng như chuẩn bị mọi thứ để ngày mai đi học. Trong lúc ấy, người ở lại, sẽ là hai anh em Ma Kết và Song Tử.

Vài tiếng sau...

Sau khi Thiên Yết và Nhân Mã quay lại, thì hai anh em nhà họ Dương ra về. Lúc này, trước cửa phòng phẫu thuật chỉ còn hai người. Nhân mã chợt lên tiếng, ngữ điệu nhỏ nhẹ:

- Thiên Yết, tay cậu...

Vừa nói, cậu vừa đem trong túi áo khoác ra một chai thuốc đỏ và một miếng băng gạc. Thiên Yết đánh ánh mắt lạc lõng sang, khi cảm nhận được sự đụng chạm ở bàn tay. Nhân Mã cầm bàn tay lúc chiều bị Thiên Yết đấm mạnh vào tường lên, tuy không có gì nguy hiểm, nhưng đã sưng đỏ lên cùng vài vết xước. Nhìn thấy, cậu chợt thở dài:

- Cậu tức giận đến vậy sao?

- Hmn...

- Nếu có tức giận, thì cũng đừng khiến bản thân bị đau chứ! Tớ ghét điều đó! Như thế... _Khẽ băng lại bàn tay sưng tấy của anh, cậu nói trong bất lực:

- Tớ lại càng ghét bản thân mình hơn!

- Nếu không muốn tôi nổi nóng, thì cậu đừng có ôm chuyện một mình nữa!

Chợt, Thiên Yết khẽ nắm ngược bàn tay của Nhân Mã lại, ngữ điệu phẳng lặng mà lên tiếng:

- Tôi thích sự tốt bụng của cậu, tôi chưa bao giờ nghi ngờ về điều đó cả! Cậu lương thiện, không có nghĩa cậu sẽ không gặp rắc rối! Dù là khách quan hay chủ quan, tôi cũng muốn biết tất cả về cậu, để khi cậu gặp vấn đề, tôi mới có thể thực hiện khả năng của mình... là bảo vệ cậu, Nhân Mã!

- Thiên Yết...

- Bình thường tôi không thích mở miệng, nhưng mọi chuyện tôi đều ghi nhớ rõ, tôi không hề vô tâm như bề ngoài, tôi không giỏi việc hỏi han tâm trạng của người khác, tôi chỉ lặng lẽ quan sát và đoán xem người khác đang nghĩ gì, những điều đó dần trở thành một thói quen. Vì vậy, nhiều lúc tôi ghen với cậu, đứa ngốc như cậu lại chẳng nhận ra. Nhiều lúc tôi giận cậu, cậu cũng ngu ngơ không biết gì, những chuyện đó, tôi có thể bỏ qua, nhưng nếu... _Nói đoạn, anh ngước sang nhìn cậu, trong phút chốc, gương mặt băng lãnh kia phất phảng một tia lo lắng:

- Cậu có chuyện gì nguy hiểm mà giấu tôi, tôi sẽ không thể tha thứ... cho chính mình được! Vì tôi chưa đủ tin tưởng để cậu có thể dựa dẫm hoàn toàn vào mình!

Những lời chân thật của Thiên Yết cùng vẻ mặt lo lắng của anh khiến Nhân Mã mơ hồ trong chốc lát. Bởi vì nó khiến cậu cảm thấy rất tội lỗi, rất nặng nề. Trong khi Thiên Yết luôn đấu tranh để lo lắng, để quan tâm, để bảo vệ cậu, thì cậu lại che giấu cậu ấy tất cả. Cậu nghĩ mình làm vậy để anh không phải lo lắng cho mình, nhưng cậu lại luôn để lại sơ hở một cách vô tư, khiến anh từng chút, từng chút phát hiện những chuyện mà cậu giấu.

Dẫu biết điều ấy sẽ làm tổn thương anh, nhưng cậu vẫn chưa thể nói hết mọi chuyện ra được. Quá căm phẫn chính bản thân mình, Nhân Mã chợt buông tay Thiên Yết ra, không dám đối mặt với anh mà khổ sở nhìn xuống dưới sàn, thanh âm càng thêm nhỏ nhoi:

- Xin lỗi Thiên Yết... tớ không xứng để cậu lo lắng... xin lỗi!

Nói rồi cậu bỏ chạy mất, khiến anh ngồi đấy như một bức tượng. Khẽ xiết chặt bàn tay lại, cả cơ tay anh đều run lên, tâm trạng của Thiên Yết lúc này thực sự rất tồi tệ, thực sự muốn phá hủy mọi thứ.

Cạch!

Không lâu sau đó, phòng phẫu thuật bật tín hiệu xanh, một dàn bác sĩ đưa bệnh nhân Tống Tử Hy ra. Thiên Yết đi theo, không quên nhắn tin cho Nhân Mã về tình trạng hiện tại. Dù quan hệ giữa anh và cậu lúc này đã tiêu cực hơn, thì cô gái này, trước sau gì cũng là người mà cậu quan tâm.

Phòng hồi sức 07...

- Vết thương sâu nhất của bệnh nhân là vùng bụng giữa, tuy nhiên cậu không cần lo, chúng tôi đã phẫu thuật và khâu vết thương ấy rồi. Vết thương trên đầu cũng không đáng quan ngại, nó chưa ảnh hưởng đến hộp sọ và não bộ của bệnh nhân, những vết thương ngoài da khác cũng không nghiêm trọng. Nhưng trước khi người giám hộ xuất hiện, mong cậu sẽ để ý đến cô ấy!

- Vâng, bác sĩ!

Sau khi nghe bác sĩ dặn dò, Thiên Yết liền ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường bệnh, cô gái này băng mặt kín mít, không thể nhận dạng được, nhưng nhìn chung ngũ quan sáng sủa.

Rốt cuộc cô gái này là ai, tại sao lại gọi điện cho Nhân Mã đầu tiên khi gặp nguy hiểm. Và tại sao cô ta lại bị hại đến mức này?

- Giải Hoa Thần?

------------ End Chap 151 ----------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play