Không lý do - Dương Bàn Vũ & Lambert

------------------------

- Này, mày thấy thằng đấy chứ?

- Trông nó có vẻ mệt đấy!

- Nhưng mà ăn mặc thì giống con nhà giàu!

- Đến dẫn nó vào hẻm đi!

Bọn cướp vặt gồm bốn năm tên đang tụ đứng dưới cây cột đèn trên đoạn đường khá vắng người, thấy đối tượng thích hợp liền nói to nói nhỏ rồi tản ra. Lần này, đối tượng của bọn chúng là một cậu thanh niên đang bước hờ hững trên đường, trông có vẻ thiếu sức sống, nhưng vẻ ngoài vẫn rất dễ nhìn.

Bộp!

Như kịch bản thường lệ, đám người này giả bộ va chạm vào cậu thanh niên rồi lớn tiếng quát:

- Này, mắt mày nhìn đâu đấy!

- Đi đường không nhìn à, đụng trúng tao rồi này!

- ...

Cậu thanh niên kia dường như chẳng thèm để tâm, mặc cho chúng la hét kiếm chuyện, cậu cũng chẳng cất một lời nào.

- Mau, đi theo tụi tao!

Tụi kia lại như cũ, giả bộ lôi lôi cậu thanh niên kia đi, nhưng kỳ lạ thật, người này, lại không có một chút phản kháng nào, cứ bảo gì là làm đấy.

- Dừng lại.

Bỗng, một giọng nữ vang lên, mặc dù ngữ điệu vô cùng lạnh nhạt nhưng cả đám cũng nhận ra rằng cô ta đang nói bọn họ. Đám kia thấy con mồi thứ hai xuất hiện, liền nhìn nhau cười ra hiệu, một gã trông bảnh trai nhất đám liền bước ra:

- Này cô gái, cô cũng thấy đấy, là thằng nhóc này đụng trúng bọn tôi!

- Xin lỗi, tôi chỉ thấy một đám cướp sắp lấy được tiền từ người này mà thôi.

Ngữ điệu lạnh nhạt vẫn giữ nguyên không đổi, nhưng chính thái độ lạnh lùng ấy cùng lời châm biếm thâm cay kia lại khiến cả đám cướp cùng chột dạ, không kiềm được nóng giận mà toan bước về phía cô gái đấy.

Bộp!

Bỗng, một tên bị thanh niên kia - con mồi đầu tiên giữ lại, hắn ta còn chưa kịp định hình thì một cú đấm bất ngờ lao thẳng vào mặt hắn, khiến hắn ta nhất thời ngã ra đất. Mấy tên còn lại thấy động tĩnh, liền quay sang nhìn thanh niên vừa rồi. Lúc này, cậu thanh niên kia mới ngẩng mặt mình lên, đôi mắt màu hổ phách đột nhiên tỏa ra ngùn ngụt hắc tức:

- Cấm bọn mày đụng vào chị ấy!

Bốp! Bốp! Bốp!

Vừa dứt lời, cậu thanh niên kia liền lao vào đánh nhau với đám người đó, một người cũng không bỏ qua.

- Hừ, bỏ đi!

- Lần này tao tha cho mày đấy!

- Đi!

Mặc dù to mồm là vậy, nhưng kẻ thất thế ở đây chính là lũ người này, đánh không lại cậu thanh niên kia liền kéo nhau bỏ chạy. Sau khi đám người bọn họ đi rồi, cậu thanh niên kia cũng tính rời đi, nhưng lại bị một bàn tay giữ lại:

- Tử Hàn, đứng lại.

- Chị...

10 phút sau...

Thiên Bình sau khi mua xong một số thứ cần thiết từ tiệm thuốc gần đấy thì chạy đến băng ghế đá gần lề đường - nơi Tử Hàn đang ngồi chờ.

Soạt... soạt...

Mấy việc như sơ cứu vài vết thương ngoài da, đối với Thiên Bình là chuyện như cơm bữa. Đó cũng là nhờ Sư Tử góp phần mang đến thời gian thực hành cho cô, vậy nên, lúc này, trông Thiên Bình chẳng khác dân chuyên là bao.

Tử Hàn vẫn ngồi đấy, chăm chú nhìn vào từng cử chỉ của người đối diện với một ánh mắt mơ màng. Cậu chưa bao giờ nghĩ, sẽ gặp lại Thiên Bình vào đúng hoàn cảnh này. Kể từ lúc bị từ chối, cậu đã cảm thấy cuộc sống này không còn là màu hồng. Thời gian qua, cậu chỉ biết trốn tránh, tìm bar giải sầu, nhưng đều không có hiệu quả.

Cậu không có ý định về nhà, cũng không biết làm gì tiếp theo, chỉ hờ hững sống cho qua ngày, như một cái xác không hồn, vô cùng vô vị.

- Gia đình cậu đang tìm cậu đấy! Đừng ở ngoài nữa, về nhà đi.

Thiên Bình bôi thuốc lên các khớp tay của Tử Hàn, tiện thể lên tiếng. Nhưng Tử Hàn không đáp lại, chỉ im lặng, để Thiên Bình sơ cứu cho mình. Thiên Bình lại tiếp tục cất giọng đều đều:

- Cho dù cậu có thế này, chị cũng không thể thương hại mà chấp nhận cậu được.

- Em không cần chị thương hại!

Cuối cùng, Tử Hàn cũng lên tiếng, ngữ điệu mang vẻ giận dỗi. Thiên Bình nhìn vào cậu, nhưng cậu lại không dám đối mặt với cô, chỉ biết quay mặt sang hướng khác.

- Cự Giải và ba mẹ cậu rất lo cho cậu đấy, nếu không thấy thương bản thân, thì hãy thương cho họ đi!

- ...

- Đừng để bản thân bị thương nữa, không tốt đâu!

- ...

Thiên Bình cứ nói một câu, thì Tử Hàn lại im lặng đáp lại. Tình hình này, thật ngược với tình hình của cả hai trước đây. Người lạnh lùng trở thành kẻ lên tiếng nói chuyện, kẻ nói nhiều lại đột nhiên im lặng. Bầu không khí lúc này, thật kỳ dị.

- Đưa mặt lại đây, để chị xử lý!

- Hmnn...

Như một thói quen, Tử Hàn bất giác lại nghe lời của Thiên Bình mà đưa mặt lại. Lúc này, cậu lại được dịp quan sát gương mặt thiên thần mà cậu đã bị trúng tiếng sét ái tình ngay lần đầu nhìn thấy. Biểu cảm của cô vẫn không thay đổi gì, vẫn lạnh lẽo kiêu sa như thiên sứ, không vướng chút bụi trần nào.

Ra vậy, hiểu rồi... chính vì là thiên thần nên cô mới không động lòng trước tình cảm của cậu. Thì ra là vậy.

- Chị Thiên Bình!

- Chuyện g... umnh!!!

Thiên Bình không bao giờ nghĩ đến, sau khi cô quay lại theo tiếng gọi của Tử Hàn, lại bất ngờ bị cậu hôn như thế này. Mọi việc diễn ra quá đột ngột và ngoài ý muốn khiến cô nhất thời không phản ứng được gì, cả người đều sốc đến độ bất động toàn thể.

Soạt!

Bốp!

Phịch!

Bất ngờ hơn, đột nhiên có người xuất hiện và kéo Tử Hàn ra khỏi ghế đá, đấm một cú vào mặt cậu khiến cậu ngã xuống đất. Người kia còn chưa muốn bỏ qua cho cậu, thì Thiên Bình liền can lại:

- Song Tử, dừng tay lại!

- Anh Song Tử?

Không ai lường trước được điều gì, như điều mà Tử Hàn làm, cậu cũng không bao giờ ngờ đến Song Tử lại xuất hiện vào ngay thời điểm này mà kéo cậu ra khỏi nụ hôn với Thiên Bình. Đứng trước mặt của Tử Hàn lúc này, là gương mặt trầm lạnh tỏa đầy sát khí của Song Tử. Vì Thiên Bình ngăn lại, nên anh cũng không đụng chạm đến tên nhóc trước mặt nữa, nhưng lúc này, anh lại lấy điện thoại ra:

- Cự Giải hả? Em trai cậu đang ở tiệm thuốc Long Châu cơ sở bên đường Lewis này! Cậu qua đón nó nhé!

Pip!

15 phút sau...

- Tử Hàn, lạy trời, con đây rồi!

Mẹ Tử Hàn là người đầu tiên bước xuống xe, thấy con trai liền mừng rỡ. Theo sau đó là hai người đáng sợ nhất nhà, ông Lâm trầm giọng lên tiếng:

- Lâm Tử Hàn, mày chuẩn bị tinh thần khi về nhà đi!

- Song Tử, Thiên Bình!

Khi ba mẹ mình "hộ tống" Tử Hàn đi rồi, Cự Giải mới quay sang cảm kích hai người bạn của mình:

- Cảm ơn hai cậu đã báo tin nhé! Gia đình tớ tìm nó từ chiều đến giờ đấy!

- Không có gì, cậu nhớ để mắt đến nó giúp tớ, lần sau tớ sẽ không bỏ qua đâu!

- Hả?

Cự Giải còn chưa hiểu ý của Song Tử nói là gì, thì Thiên Bình lên tiếng xen ngang, mặc dù ngữ điệu vẫn nhàn nhạt như cũ:

- Ý cậu ta là cậu đừng để thằng nhóc qua đêm nữa!

- À, tất nhiên rồi, vậy tớ về trước nhé! Tạm biệt hai cậu!

Nói rồi Cự Giải cũng lên xe về nhà, mặc dù thấy có chút đáng nghi, nhưng thái độ của Song Tử hình như hơi khác với thường ngày... Hình như, cậu ấy đang tức giận?

Tử Hàn cũng kỳ lạ, từ lúc lên xe, nói đúng hơn là từ lúc gặp lại nó, nó lại im lặng bất thường. Nếu như bình thường, khi bị bắt, nó sẽ la oai oái chứ không im bặt như thế này đâu.

...

- Sao cậu lại đánh Tử Hàn, trông chẳng giống cậu chút nào!

Sau khi xe của nhà Cự Giải đi rồi, Thiên Bình chợt lên tiếng phá tan bầu khí im lặng lạnh lẽo khó thấy này.

- Lại đây!

- Hả?

Phịch!

Thiên Bình còn chưa kịp tiếp thu được ngữ điệu băng lãnh kỳ quái của Song Tử, đã bị một bàn tay kéo cả người mình sà vào lòng của người đối diện, ngay khi còn chưa kịp hiểu tình hình trước mặt, thì giọng điệu của Song Tử lại vang lên một lần nữa, âm thanh vẫn lãnh khoát như vừa rồi:

- Tôi sẽ không để cậu còn bất kỳ cảm giác gì về cái chạm môi vừa rồi nữa!

- Hả... umnh!!!

Chẳng để Thiên Bình phản ứng, Song Tử lập tức chặn đôi môi kia lại bằng một nụ hôn sâu kéo dài. Điều này hoàn toàn ngoài ý muốn của Thiên Bình. Trước đây, đúng là cô và Song Tử đã từng hôn nhau, không phải là một lần, nhưng những lần đó chỉ là hôn phớt mà thôi, còn lần này, nó giống như lần đầu tiên khi Song Tử có phản ứng kỳ quái sau bữa đính ước. Chỉ có điều, cảm giác mà cô nhận được, không hề kinh tởm và ghê sợ như lần đó. Lần này, cô không có bất kỳ cảm xúc tiêu cực nào, chỉ đơn giản là tiếp nhận nó như một phản xạ tự nhiên mà thôi.

- Cậu...

Sau khi được buông lỏng, Thiên Bình liền đẩy mạnh Song Tử ra, gương mặt bất giác đỏ lựng như say rượu, cả từ ngữ nói cũng không nên. Song Tử một lần nữa kéo Thiên Bình ôm vào lòng, không xin phép trước mà tiếp tục đổ nụ hôn xuống trên môi cô.

- Này!

- Đã nói rồi, tôi sẽ khiến cậu quên đi cảm giác chạm môi với thằng nhóc kia! Cho đến khi cậu quên đi, tôi sẽ tiếp tục hôn cậu!

- Vì cái gì chứ?

- Vì tôi là hôn phu của cậu! Hợp pháp mà!

- Cậu... umnh!!!

- Dừng lại... umnh!!!

- Tôi quên rồi!

- Gì cơ?

- Tôi nói tôi quên rồi! Đồ vô vị!

Thiên Bình lần này dùng nhiều lực hơn, đẩy cả người Song Tử ra rồi bỏ chạy. Song Tử chợt bật cười một tiếng, trong một khoảng khắc, đôi mắt của anh chợt sáng lên, trong màn đêm, nó như hút tất cả mọi sự sống về mình, vừa mạnh mẽ, nhưng cũng đầy hiểm họa. Một chốc, anh liền đuổi theo cô gái phía trước, cho đến khi cô ấy về đến tận nhà.

.

.

Tại một căn cứ bí mật...

- Này, Giải Hoa Thần, nghe nói cậu mới chuyển đến trường cao trung Zodiac phải không?

Dịch Thiên Ân là người thứ hai có mặt tại căn cứ bí mật, sau Giải Hoa Thần. Vẫn như thường lệ, anh lại cất giọng nhiều chuyện chuyện của đối phương:

- Có nhiệm vụ gì với cái trường đấy à?

- ...

Và vẫn như thường lệ, Giải Hoa Thần vẫn không đáp lại Dịch Thiên Ân, khiến Dịch Thiên Ân bất mãn:

- Này, sao cậu im lặng vậy? Định biến tôi thành kẻ tự kỷ à?

- Đợi K.C đến rồi nói!

- Haizzz... Chán ghê, cậu chẳng bao giờ để tôi vào mắt cả, lúc nào cũng K.C, K.C, đúng là ganh tỵ mà!

- Cậu bớt xàm ngôn đi!

- Ầuy ây, hai anh lại như thế nữa à?

Bất chợt, giọng nói thứ ba vang lên khiến cả hai đều chú ý đến. Lần này, người xuất hiện lại là con gái, hơn nữa, ngoại hình trông rất kỳ quái. Dịch Thiên Ân chẹp miệng ngao ngán:

- Tiểu Hy, hai năm rồi em vẫn không thay đổi, cách ăn mặc của em vẫn quái gở như vậy, không thấy lạnh à?

- Đa tạ Ân ca ca quan tâm, nhưng em quen rồi!

Phịch!

- Ối, là bánh bao Triều An, anh vẫn nhớ à, cảm ơn nhé Thần ca ca!

Tống Tử Hy vừa đáp lời với Dịch Thiên Ân xong thì Giải Hoa Thần ném cho cô một túi giấy lớn, chắc chứa cả chục chiếc bánh bao bên trong. Nhận lấy, Tống Tử Hy liền cảm kích. Giải Hoa Thần chỉ đáp một cách lãnh đạm:

- Đừng có bỏ nhà đi nữa, ba mẹ em đang tìm em trên báo kìa!

- Này này hai người kia, tôi chưa có chết nha, với cả Giải Hoa Thần, sao cậu lại đối xử lạnh nhạt với tôi vậy, tôi cũng thích bánh bao Triều An mà!

- Nè, cho anh đấy!

Ngay lập tức, Tống Tử Hy ném hai chiếc bánh qua cho Dịch Thiên Ân để chặn họng anh ta lại, sau đó mới đáp lời của Giải Hoa Thần:

- Mai em về, sẽ không làm ảnh hưởng đến băng mình đâu, anh khỏi lo!

- ...

- Chà, mấy đứa đến đủ rồi đấy hả? Anh lại là người cuối cùng nữa sao?

Cuối cùng, bộ ba cũng đã có mặt đầy đủ, với thành viên xuất hiện sau cùng là Cảnh Kỳ. Dịch Thiên Ân lại cất tiếng, mặc dù trong miệng đang nhai dở chiếc bánh bao:

- Tụi này có bao giờ đến sau anh đâu chứ... ngoằm... hyung?

- Ô, là hyung thật đấy à Kỳ Kỳ, hai năm không gặp, hyung hình như đẹp trai hơn đó nha!

Tống Tử Hy chạy đến bên cạnh Cảnh Kỳ như một chú cún con, đáp lại, Cảnh Kỳ đưa cho Tử Hy một chiếc thẻ:

- Đừng có ăn mặc phong phanh như vậy nữa, em sẽ bị cảm đấy!

- Hí hí hí... hyung lại vậy nữa rồi, quả nhiên là cháu trai đích tôn của Cảnh gia, nhưng mà em không nhận đâu!

Tống Tử Hy nghiêng người, làm vẻ không muốn nhận đồ mà Cảnh Kỳ đưa. Cảnh Kỳ bật cười một tiếng, rồi cởi chiếc áo khoác ngoài của mình ra, khoác lên người cô bé:

- Vậy thì đừng có khiến anh em phải lo nữa!

- Nhất em rồi nhé Tiểu Hy, trong đây ai cũng quan tâm đến em cả, ngay cả Thần mặt đơ cũng mua bánh bao cho em! Chỉ có mình anh là bị đá ra ngoài, huhu... sao số tôi nó khổ thế này...

Giọng nói đầy uẩn ức của Dịch Thiên Ân lại vang lên, ngoại trừ hứng được điệu cười cho có của Cảnh Kỳ cùng gương mặt tự mãn của Tống Tử Hy, thì còn hứng cả ánh mắt nửa vời của Giải Hoa Thần. Cái người này, nghiêm túc một chút cũng không được hay sao?

- Đủ rồi à?

Cuối cùng, người mà ai cũng chờ đợi và mong chờ nhất cũng xuất hiện - K.C.

Vừa nhìn thấy người thanh niên mang mặt nạ cáo xuất hiện, lập tức, bốn người trong căn nhà, không cần biết đang ngồi hay đang nằm, đang pha trò hay nghiêm túc, đều đứng thẳng người dậy và nghiêm mặt cung kính chào đón.

- Mọi người vẫn chưa biết lý do cho buổi hẹn tối nay đúng chứ?

Giọng nói bị biến dạng bởi thiết bị âm thanh vang lên, giống như giọng của một người máy được truyền qua chiếc mặt nạ, khiến cho cả bốn người cùng đồng thanh:

- Chỉ cần lệnh của K.C, chúng tôi nhất định hoàn thành!

- Tốt. Mọi người cũng đã biết... _Nói đoạn, người mang mặt nạ cáo liền nhìn về phía bọn họ, mặc dù gương mặt đã được che đi, nhưng bọn họ vẫn cảm nhận được rõ ràng, lãnh khí của một kẻ săn mồi đang tỏa ra sùng sục từ người K.C:

- Trước khi chính thức quay trở lại, băng của chúng ta sẽ làm chuyện gì.

- A...

- Vậy có nghĩa là...

- Thanh tẩy!

Ngay lập tức, bộ ba đều nhận ra được hàm ý của kẻ đứng đầu băng Con Rết. Thật không ngờ, vào hai năm trước, K.C tuyên bố băng Con Rết tạm ngưng hoạt động, buộc tất cả các thành viên phải loại bỏ tất cả các hành động liên quan. Một số người không tuân theo đã bị chính tay K.C đánh hạ. Từ đấy, không còn ai dám nghĩ đến ý định trái lệnh. Và hôm nay, K.C đừng trước mặt bọn họ thông báo băng Con Rết sẽ quay trở lại. Giống như bốn năm trước, khi băng Con Rết càn quét tất cả băng đảng trong Zodiac, thì bây giờ, cũng sẽ có một cuộc thanh tẩy như vậy.

Nhưng thanh tẩy ai?

Những kẻ đang truy lùng K.C - ngay trong đêm nay.

Khu Demino...

Tại một căn nhà bỏ hoang...

- Lão đại, người trong băng chúng ta sẽ có mặt đầy đủ nội trong đêm nay để ngày mai hành động ạ!

- Hmnn... cử người đến địa chỉ của cô gái đấy rồi chứ?

Tên lão đại cất giọng trầm khàn, lập tức, người kia đáp lời:

- Đã xuất phát 15 phút trước ạ!

- Theo như điều tra, ngày mai cô ta sẽ rời khỏi nhà. Lúc đấy, chúng ta sẽ hành động!

- Người đó nhất định có liên quan đến K.C, hắn ta cử Rết Con đến bên cạnh để bảo vệ cô ta, nên nếu bắt cô ta, cho dù là Rết Con hay K.C, chúng ta cũng sẽ tóm gọn bọn chúng!

Sở Thái Thú đứng một bên nghe ngóng tình hình, trong lòng liền dậy sóng, nét kinh hỉ quái gở hiện rõ lên trên mặt hắn. Bởi vì, những đối tượng mà băng đảng này muốn xử lý, đều là kẻ thù của hắn ta. Đặc biệt, kẻ khiến cho cuộc sống của hắn lâm vào tình trạng mất tất cả như hiện giờ - K.C.

Ầm... ầm... rầm!!!

Xì xào... xì xào...

- Có chuyện gì?

Đột nhiên, bên ngoài xảy ra hàng loạt tiếng động va chạm lớn, theo sau đó là những âm thanh xôn xao đầy hoang mang của đám người phía ngoài, lập tức gây náo động cho những người bên trong.

- Ra ngoài xem có chuyệ...

RẦM!

Chất giọng uy lãnh trầm khàn kia còn chưa nói hết câu, đã bị tiếng đập cửa vang lên cắt ngang. Chiếc cửa sắt cũ kỹ bay thẳng vào bên trong, làm nền cho sự xuất hiện hoành tráng của một nhóm cực kỳ đông người, mà dẫn đầu chính là một trong những kẻ vừa được nhắc đến - Rết Con Giải Hoa Thần.

- Ha... hắn ta... làm sao mà...

Người phản ứng đầu tiên, chính là kẻ đã bị Giải Hoa Thần rạch lưỡi - Sở Thái Thú. Dù hiện tại vết thương của lão đã khỏi, nhưng nỗi ám ảnh thì vẫn còn. Tuy vừa rồi vẫn mạnh miệng kinh hỉ, nhưng khi người xuất hiện, sợ hãi bất giác bao trùm lão.

- Chậc... thì ra con chuột bạch bị lỗi đang trốn ở đây?

Giải Hoa Thần cất giọng mỉa mai, phía sau cậu là một băng đảng hùng mạnh - băng đảng trong lời đồn - băng Con Rết. Những âm thanh vừa rồi, chính là do đám người này gây nên. Từ bên trong, ở vị trí trên cao thì vẫn dễ thấy hơn, quang cảnh bên ngoài, đám người nằm gục xuống đất, chất như đống rơm rạ, hoàn toàn bị đánh bại, mặc dù số lượng đông không kém gì.

- Ba... băng Con Rết?

Kẻ đang báo cáo kế hoạch với tên lão đại, nhìn thấy trên người những kẻ mới xuất hiện có vết xăm hình con rết, nhất thời bị cả kinh. Chính tên lão đại cũng không hình dung được tình hình trước mặt là thế nào.

Bỗng, đồng loạt những người đang đứng bao vây trước cửa đều tự động lui về một bên, có vẻ như đang nhường lối cho ai đó bước đến.

- Là hắn!

Đập vào mắt bọn người kia, là hình ảnh một cậu thanh niên cao ráo đang ung dung bước đến, phong thái vô cùng nhàn nhã cùng chiếc mặt nạ hình con cáo trên mặt. Không thể nhầm vào đâu được, kẻ này, chính là K.C khét tiếng.

- Vẻ mặt gì vậy? Chẳng phải mày đang tìm tao sao?

Giọng nói bị biến dạng qua thiết bị âm thanh gắn trên chiếc mặt nạ vang lên, khiến những kẻ kia bị hù dọa thêm một lần nữa. Đây đích thị không phải là kẻ mạo danh rồi.

- K.C, chắc là chúng nó vẫn chưa phản ứng kịp, rằng ngài đã xuất hiện đấy!

- Xem kìa, không chừng chúng nó sợ té đái ra quần rồi haha!

- Không phải lúc trước bọn mày truy lùng K.C bọn tao ráo riết sao? Sao thế, sao giờ lại ngây mặt ra rồi?

- Càn quét hơn một nửa băng đảng ở Zodiac, hóa ra chỉ có vậy thôi ư?

Người trong băng Con Rết lần lượt lên tiếng châm chọc lũ người như bị hóa đá kia. Ngay lúc đấy, thì tên lão đại liền bật dậy, khiến đám đàn em của hắn ta cũng giật mình. Chất giọng trầm khàn khô khan đáng sợ kia lại vang lên, mang theo ngữ điệu vừa vui mừng, vừa hận thù:

- Hóa ra đây là K.C mà tao đang tìm, hahaha, cũng chỉ là thằng oắt con mà dám to mồm!

- Lão đại!

Thật không ngờ, khi cái người lão đại kia đứng lên, cái bóng của hắn đổ dài trên mặt đất, dưới ánh đèn vàng mờ nhạt, hắn ta... lại to con, vạm vỡ đến không ngờ. Dưới sự chứng kiến của nhiều người, gương mặt hắn ta đáng sợ hơn với giọng nói khàn đặc của hắn nhiều. Nhìn chắc cũng tầm lứa tuổi tứ tuần. Điều khiến mọi người chú ý là, dưới con mắt trái của hắn, có một vết sẹo kéo dài đến dưới cơ hàm. Như một phản xạ, những người trong băng Con Rết đều cảm thấy lạnh sống lưng.

- K.C... bọn tao còn tính ngày mai mới hành động, nhưng hôm nay mày đã tự dâng mình đến, trước hết, tao nên nói lời cảm ơn!

Gã lão đại bước đi, cũng giống như vừa rồi khi K.C xuất hiện, đàn em của hắn tự động lui về một bên nhường lối cho hắn. Cho đến khi cả hai còn cách nhau chỉ khoảng ba mét, thì hắn dừng bước, vô tình khiến cho cục diện thêm biến động, hắn ta với K.C, trông chẳng khác gã quái vật với con mồi là bao.

...

Vùng ngoại ô...

Tại một dải đất trống bên cạnh bờ sông Moonlight, có rất nhiều người đang nằm gục xuống đất. Kẻ bất tỉnh, người thương tật, chồng chất lên nhau khiến khung cảnh trông vô cùng điêu tàn và lạnh lẽo. Giữa đám người ấy, có một thân hình đứng sừng sững mà không hề bị hạ gục, trong màn đêm đen vẫn có thể cảm nhận được màu đỏ như máu từ mái tóc và đôi mắt vương giả của cậu ta.

- Báo cáo, phía nam ngoại ô đã xử lý xong!

...

Cảng biển Gashina...

- Cái gì thế này?

- Đã xảy ra chuyện gì?

- Mau gọi cấp cứu!

Hai cảnh sát biển trên đường tuần tra bến cảng, liền bị dọa một phen kinh hãi bởi phát hiện ra một đám người đầy thương tích đang nằm vật vã tại đây. Bọn họ vội vàng gọi người đến giúp và gọi xe cấp cứu. Tình hình chỗ này càng lúc càng rối loạn.

Gần đấy, ẩn trong màn đêm đen kịt, là một bóng người cao ráo với mái tóc bay lả lướt theo ngọn gió biển, trông vô cùng tĩnh lặng và yên ắng.

- Đã hoàn thành nhiệm vụ!

...

Đại lộ Lucid - phía tây thành phố...

- C... chuyện gì ở phía trước vậy?

- Tai nạn à?

Lucid là một trong bốn đại lộ bao bọc thành phố Zodiac, nổi tiếng là đoạn đường vắng vẻ về đêm. Thế nhưng hiện tại, cả một đại lộ rộng lớn này lại bị kẹt bởi ngã tư có rất nhiều người bất tỉnh trên những chiếc mô tô siêu hạng. Những bác tài lái xe hàng tấn, xe container, xe vận tải hạng nặng đều phải dừng lại vì tình hình trước mặt.

Brm... Brm... Brmm...

Cách đó không xa, mà mọi người không để ý, có một kẻ điều khiển xe mô tô lái băng qua đại lộ và dẫn vào đường trong nội ô thành phố. Tống Tử Hy thích thú rồ mạnh tay ga, trong khi đang kết nối cuộc gọi với một người bằng chiếc điện thoại với chiếc ốp hình con mèo cũ kỹ:

- Em gái đã giải quyết xong nhiêm vụ!

...

Căn nhà hoang tại khu Demino...

- K.C, đã nhận được báo cáo từ bộ ba, đã xử lý xong xuôi!

- Nghe thấy rồi chứ, ông bác?

Tình hình hiện tại ở căn cứ của băng đảng truy tìm K.C cũng không khác ba nơi kia là bao. Đặc biệt, kẻ được gọi là lão đại với thân hình đồ sộ như quái vật đang nằm bẹp dưới chân của người thanh niên đeo mặt nạ cáo. Người đang nắm chắc trong tay thế chủ động lúc này, chính là băng Con Rết. Chỉ sau 15 phút ngắn ngủi, mọi chuyện đều đã đi vào đúng trật tự của nó. Trong đấy, kẻ lão đại chỉ tốn đúng một phút để bị bại dưới tay của K.C.

Những ai có mặt ở đây, dù là cùng phe hay kẻ địch, đều bị kinh hãi bởi khả năng của K.C. Cho dù đem hai người đứng đầu hai phe ra so sánh, gã lão đại kia chiếm tiện nghi hơn nhiều với thân hình đô con và vẻ ngoài đáng sợ của gã. Nhưng khi xuống tay, dường như bên trong con người nhỏ bé đeo mặt nạ kia chứa rất nhiều sức mạnh tiềm ẩn, mà chỉ với ba chiêu, hắn ta đã khiến cho gã lão đại này sống không bằng chết.

Giải Hoa Thần vừa nhận điện thoại của ba người kia, liền xác định được, những tay chân râu ria đang trên đường đến họp mặt với tên lão đại, đều đã bị xử lý sạch sẽ.

Nói cách khác, chỉ trong một đêm, băng đảng đang truy lùng K.C đều đã bị san bằng.

-------------- End Chap 137 ----------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play