---------------------------

CHAP 21: THU PHỤC ĐƯỢC SONG NGƯ

Giờ ra về...

- Tại sao... tôi phải tham gia?

Đứng giữa đám thanh niên cao to của câu lạc bộ Karate, Song Ngư bất cần phán.

Cao trung Zodiac cũng như bao ngôi trường khác, hoạt động câu lạc bộ đã trở thành văn hóa của ngôi trường này. Hằng năm, cứ vào thời điểm tuần học thứ hai, các câu lạc bộ sẽ đi chiêu mộ thành viên mới. Càng có nhiều thành viên, câu lạc bộ sẽ phát triển và có ý nghĩa hơn. Đặc biệt, những ai có tố chất "viên ngọc thô" sẽ được rất nhiều câu lạc bộ săn đón.

Mà tình huống hiện tại, Song Ngư chính là "viên ngọc thô" ấy.

Một nhóm con trai mặc võ phục màu trắng vây bủa xung quanh Song Ngư, họ đồng thanh:

- Xin hãy gia nhập vào câu lạc bộ Karate của chúng tôi!

- Tôi không hứng thú, mấy người tránh ra đi.

- Vậy cậu đến với câu lạc bộ Bóng chày của chúng tôi đi!

- Thế cậu có hứng thú với câu lạc bộ Cầu lông của chúng tôi không?

- Câu lạc bộ Âm nhạc Kpop luôn đón chào cậu!

Song Ngư vừa từ chối câu lạc bộ Karate, những câu lạc bộ khác liền nhanh chân vây quanh trước mặt anh, lôi kéo và chiêu tuyển. Sắc mặt Song Ngư càng ngày càng trở nên tồi tệ, bởi vì bọn người này quá làm phiền đến anh.

- Ố, Song Ngư!Tôi tìm thấy cậu rồi!

Ngay lúc này, một giọng nói quen thuộc lanh lảu vang lên. Tuy Kim Ngưu có vóc dáng nhỏ bé, nhưng những người đại diện cho các câu lạc bộ ở đây, ai ai cũng tự giác nhường đường cho cô. Những người đang chặn đường Song Ngư, đều nhận ra:

- Lãnh Kim Ngưu của câu lạc bộ Tennis?

- Này, cái tay.

Kim Ngưu đến đã quàng cổ Song Ngư. Nhưng với chiều cao của cô, Song Ngư phải còng lưng xuống, nên anh nhàn nhạt nhắc nhở. Kim Ngưu không thèm để tâm đến thái độ của anh, lại quay sang nhìn những người trước mặt, nhe răng cười:

- Xin lỗi mấy cậu nhé. Cậu bạn này thuộc Tennis Club của tôi rồi!

- A, ra vậy! Xin lỗi vì lúc nãy cứ bám lấy cậu, Song Ngư!

Chỉ một câu của Kim Ngưu, một đám người trước mặt đều không dám tranh giành, mau chóng rút lui. Nhìn đám người phiền phức kia đã đi, Song Ngư vỗ vào cánh tay Kim Ngưu, nhạt giọng:

- Buông ra đi.

- À phải phải. Giờ thì chúng ta đi thôi!

Kim Ngưu vỗ vai Song Ngư rồi tự tiện kéo anh đi. Song Ngư như nhận thức được mình sẽ bị đưa đi đâu, liền lên tiếng:

- Này. Tôi không tham gia câu lạc bộ Tennis của cậu đâu nhé.

- Xí, câu lạc bộ của tôi mới không thèm chào đón cậu ấy! _Kim Ngưu làm vẻ mặt hắt hủi, khiến Song Ngư chau mày:

- Vậy cậu đưa tôi đi đâu?

Khu thể chất - Phòng bóng rổ...

Cạch!

- Ta rá tá rà~ Tớ đã đưa cậu ta đến theo như yêu cầu của mấy cậu đây!

Kim Ngưu mở toang cánh cửa và một phát đẩy Song Ngư vào. Sau đấy đến chỗ Thiên Yết đầy hãnh diện:

- Em trai ngoan, đừng quên thỏa thuận của chúng ta đấy!

Gương mặt lãnh khí của Thiên Yết có chút giật giật.

Các người, bán đứng tôi thật đấy à?

------- Trước đó -------

Giờ ra chơi...

Đám người của câu lạc bộ bóng rổ đang tổ chức hội nghị bàn tròn, mà trung tâm là vị trí của lãnh đạo Hàn Bạch Dương. Bọn họ đang bàn tính cho việc tuyển thêm thành viên. Mà mục tiêu bọn họ đang hướng đến, là cậu bạn mới có vẻ khó gần – Doãn Song Ngư.

Nói là hội nghị bàn tròn, nhưng hiện chỉ có Song Tử, Nhân Mã, Thiên Yết và Bạch Dương. Hai tên còn lại đã đi ăn sáng. Đặc biệt, Sư Tử từ chối tham gia hội nghị này, vì cậu ta vẫn đang có ác cảm với Doãn Song Ngư.

Việc này cũng có vẻ không dễ, vì Song Ngư là người không có lấy một người bạn. Không hòa nhập với mọi người và đặc biệt, bắt chuyện với cậu ta rất là khó. So với độ lạnh lùng của Thiên Yết thì Song Ngư không bằng, nhưng so với cái độ khinh người thì Song Ngư có thừa.

Nhân chứng số một, là Kim Ngưu. Kim Ngưu mấy lần vẫy chào cậu ta, nhưng chưa bao giờ được đáp lại.

Nhân chứng số hai, là Sư Tử. Bằng chứng là ác cảm của Sư Tử.

Nhân chứng số ba, là Bảo Bình. Bảo Bình ngay từ ngày đầu cũng đã có thái độ bài xích với Song Ngư.

Nhưng sau khi Song Ngư đột ngột tìm đến Kim Ngưu nói chuyện, bọn họ đột nhiên có một tia hy vọng.

Kim Ngưu vừa trở về, Song Tử đã lên tiếng dò hỏi:

- Có vẻ cậu hay nói chuyện với Song Ngư nhỉ?

- À, cũng thường thôi. Có ai mà tớ không nói chuyện được chứ!

Nhận được câu trả lời này, bọn họ lập tức hành động:

- Kim Ngưu đại nhân! Bọn này có thể nhờ cậu giúp một chuyện không?

Sau khi nghe Bạch Dương giải bày tâm sự, Kim Ngưu liền hiểu ra:

- À, ra ý các cậu là vậy! _Nhìn những cặp mắt hy vọng xung quanh, Kim Ngưu liền có một cảm giác vĩ đại, cong môi cười:

- Xin lỗi chứ, các cậu định trả công tớ thế nào đây?

- Hả?

- Tớ làm điều tốt cho đội các cậu, các cậu phải trả công hậu hĩnh cho tớ chứ?

Kim Ngưu vuốt cằm, hai chữ xấu xa liền hiện trên gương mặt nở nụ cười tà đạo hắc ám của cô. Vốn dĩ cô chẳng tính toán so đo gì, nhưng là chuyện liên quan đến Song Ngư, cô cũng muốn có chút lợi. Song Tử mới lên tiếng:

- Bà chủ Lãnh à~ Chúng ta là bạn bè, mà đã là bạn thì phải giúp nhau chứ!

- Xin lỗi nhé ông chủ Dương, thời buổi này không đào đâu cái vụ đó đâu a~

Kim Ngưu nhanh chóng nhái lại giọng của Song Tử. Bạch Dương lại hào phóng, đáp ứng:

- Vậy cậu muốn gì?

- Ây dà, thằng nhóc Thiên Yết đấy cũng ở trong đội các cậu đúng chứ?

Vẻ mặt Kim Ngưu dần trở nên nham hiểm, dường như đã nghĩ ra một cái giá thích hợp. Mà Nhân Mã cũng cảm thấy toát mồ hôi:

- Đúng là thế. Cậu định làm gì a?

- Đơn giản thôi! _Kim Ngưu đại vui vẻ ngồi xuống ghế, một chân gác lên mặt ghế, khóe môi cười càng sâu:

- Nó phải làm ô sin của tớ một tuần, bắt đầu sau khi tớ giúp các cậu! Được chứ?

Mọi người nghe xong liền quay sang để gửi gắm hy vọng lên người Thiên Yết.

Nhưng chính chủ đã biến mất tự bao giờ.

Chính vì thế, hội anh em rất tốt bụng, đã quyết định thay Thiên Yết:

- Ok! Thành giao!

---------------- Kết thúc hồi tưởng -----------

- Em xin lỗi vì đã vô lễ với chị trong những ngày qua, chị Kim Ngưu!

- Á há há há...

Thiên Yết cúi đầu sâu hơn chín mươi độ, cung kính nói lời xin lỗi với Kim Ngưu. Mà Kim Ngưu khoái chí không ngậm được mồm.

Đây là yêu cầu đầu tiên, xin lỗi Kim Ngưu theo lời thoại của cô.

- Được! Chấp nhận! Yêu cầu thứ hai, trong một tuần này, mày phải xưng hô với chị là em - chị! Yêu cầu thứ ba. Cặp sách của chị đây, lát mang về cho chị! Hôm nay chỉ vậy thôi!

Kim Ngưu dàn mưu cả một lượt, sau đó ném balo của mình cho Thiên Yết. Cô ra về với tâm trạng vô cùng sảng khoái, không quên cảm tạ đến những cậu bạn kia:

- Cảm ơn đã tạo điều kiện cho tớ nhé! Mai tớ sẽ đãi các cậu nước lọc há há há! Tới giờ tớ phải tập luyện Tennis rồi! Đi trước đây!

Nói rồi cô ung dung bước ra khỏi phòng bóng rổ, hai tay chắp sau lưng như một cụ già.

- Thôi mà. Coi như đây là sự hy sinh cao cả cho câu lạc bộ này đi!

Nhân Mã đến vỗ vai Thiên Yết như khích lệ tinh thần. Nhưng sắc mặt Thiên Yết vẫn rất tối sầm.

- Ê này, cậu đi đâu đấy Song Ngư?

Bạch Dương vội vàng lên tiếng khi thấy Song Ngư đang định bỏ đi. Song Ngư dừng bước, nhàn nhạt đáp:

- Đi về.

- Đi về gì chứ! Cậu phải ở lại đây chứ! Vì bọn tôi muốn chiêu mộ cậu vào đội mà!

- Nhưng tôi không muốn.

Song Ngư lạnh nhạt đáp lại, một chút nể mặt cũng chẳng có. Ngay lúc này, thì Song Tử lên tiếng, hàm ý rất rõ ràng:

- Cậu còn nhớ vụ ẩu đả vào cái hôm lớp mình đi hát Karaoke chứ?

- Chẳng phải bọn này bị kéo theo vì cậu sao?

Sư Tử nhân cơ hội mà chỉ trích, nhưng rất nhanh, Bạch Dương đã chỉnh lại:

- Bọn này không trách gì cậu đâu. Chỉ coi như đây là bắt đền cậu đi! Chỉ cần qua đợt đấu giao lưu này thôi! Vì bọn tôi cần cậu giúp!

Song Ngư có chút cân nhắc. Đám Bạch Dương nói không sai. Hôm đấy có kẻ gây rối đều là do anh. Sau vụ đấy, anh còn chưa xin lỗi bọn họ một cách chính thống. Hơn nữa, anh cũng không ghét bóng rổ lắm. Hơn hết là những phiền phức từ những câu lạc bộ khác, nếu họ biết anh chưa tham gia câu lạc bộ nào.

- Lần này thôi đấy.

Song Ngư quay trở lại, tiến vào khu vực sân bóng. Tất cả trừ Sư Tử với Thiên Yết thì ai cũng reo hò. Bạch Dương cười đầy mãn nguyện:

- Sư Tử! Báo cho Thiên Bình, chúng ta đã thu phục được Song Ngư!

---------------- End Chap 21----------------


CHAP 22: BẮT ĐƯỢC TÊN BIẾN THÁI

Phòng Hội học sinh...

Đang trong giờ họp...

- Vậy, lát nữa cuộc họp kết thúc, Hội Phó Âu Dương Xử Nữ sẽ đi sang trường I.F School để bàn giao với Hội học sinh bên trường đó về việc tổ chức trận đấu giao lưu giữa hai câu lạc bộ bóng rổ của hai bên. Lý Nhuẫn sẽ sang trường Zendis, bla... bla...

Xà Phu – Hội trưởng nữ đầu tiên trong lịch sử của Hội học sinh trường Zodiac, lên tiếng bàn giao trách nhiệm cho từng thành viên. Về việc sắp xếp, tổ chức các trận đấu giao lưu cho các câu lạc bộ. Sở dĩ Hội học sinh của trường Zodiac phải tốn công như vậy, vì trường Zodiac là ngôi trường cao trung trung tâm của thành phố. 

Sau khi phân công xong, Xà Phu còn đề cập đến một vần đề khác, liên quan tới Ký túc xá nữ của trường.

- Gần đây, nhiều nữ sinh đã gửi đơn báo cáo có một hiện tượng kỳ lạ và khá nhạy cảm. Nó đã và đang diễn ra trong ký túc xá nữ! _Sắc mặt Xà Phu có chút nghiêm trọng:

-  Họ phát hiện, đồ nội y của họ bị mất!

- Hả? Cái gì mà biến thái vậy trời?

Người phản ứng đầu tiên là Hội phó Xử Nữ. Những thành viên khác cũng xanh mặt và bàn tán xôn xao. Xà Phu thuật lại tình hình:

- Ban đầu thì không có ai để ý cả. Vì họ nghĩ là để quên đâu đó thôi. Nhưng tuần vừa rồi, có tới tám nữ sinh bị mất đồ. Tất nhiên đó không phải là sự trùng hợp rồi! Vì vậy, chúng ta không thể làm ngơ những vấn đề này! _Nói đến đây, Xà Phu chợt quay sang nhìn người ngồi cạnh mình:

- Lâm Cự Giải. Cậu vừa là nữ sinh, vừa thông minh và có thân thủ tốt. Chuyện này, tôi giao cho cậu điều tra và xử lý, được chứ?

- Tớ rất hân hạnh, Hội trưởng. Tuyệt sẽ không khiến cậu và mọi người thất vọng! 

Trái với phản ứng của mọi người, Cự Giải lại vô cùng trông chờ nhiệm vụ lần này. Xà Phu gật đầu:

- Đương nhiên là cậu không thể đi một mình rồi! _Nói rồi, Xà Phu quay sang một hai người ngồi ở gần cuối bàn:

- Lý Tây Lạc và Ân Tuệ Dương. Lần này, hai người sẽ hỗ trợ cho Cự Giải nhé? 

- Dạ!

Lý Tây Lạc và Ân Tuệ Dương đồng thanh nhận lệnh. Xà Phu gật đầu, kiểm tra lại nội dung của cuộc họp, rồi tuyên bố:

- Vậy cuộc họp kết thúc tại đây, mọi người có thể ra về!

- Chào Hội trưởng! 

Toàn Hội học sinh đều đồng thanh, sau đấy ra về. Lý Tây Lạc và Ân Tuệ Dương tự giác đi theo Cự Giải. Xử Nữ nhìn bọn họ, quan tâm lên tiếng:

- Vụ này hơi rắc rối đấy! Ba người cẩn thận nhé, có gì cần trợ giúp cứ gọi tớ!

- Anh Xử Nữ yên tâm! Em chắc chắn sẽ bảo vệ chị Cự Giải và Dương Dương!

Lý Tây Lạc sốt sắng đáp. Cậu là người một trong những thành viên khối 11 của Hội. Xử Nữ biết cậu nhóc này được một năm, lại trêu chọc:

- Không biết là cậu bảo vệ, hay là Cự Giải bảo vệ cậu nữa!

- Hihi...

- Anh này, sao lại nói vậy? Hậu bối cười em rồi kìa! 

Ân Tuệ Dương khẽ mím môi cười, khiến Lý Tây Lạc có hơi xấu hổ. Cự Giải cười trừ, đối với Xử Nữ mà nói:

- Cảm ơn cậu Xử Nữ. Vụ này, tớ có tự tin. Còn cậu, cũng làm việc thuận lợi nhé!

- Ừ. Vậy tớ đi trước đây, tạm biệt! Anh đi đây!

- Vâng, chào anh!

Nói rồi Xử Nữ ra về trước, vẫn còn nhiệm vụ của riêng mình. 

- Trước hết thì, chị và Tuệ Dương sẽ gặp vài người trong cuộc ở Ký túc xá nữ để biết thông tin về chuyện này hơn. 

Là đàn chị, cũng là người phụ trách chính của nhiệm vụ lần này, Cự Giải nhanh chóng phân chia công việc. Cô nhìn Lý Tây Lạc, nói:

- Còn em, qua Ký túc xá nam kiểm tra. Trong thời gian xảy ra sự việc, có ai vi phạm lỗi về giờ giới nghiêm hay ở bên ngoài hay không. 

- Ý của chị, là đang nghi ngờ nam sinh ở Ký túc xá nam sao? _Lý Tây Lạc thắc mắc, Cự Giải gật đầu:

- Ký túc xá nam sát bên Ký túc xá nữ. Đều có cùng một cơ chế sinh hoạt, không thể bỏ qua trường hợp này!

- Wao! Không hổ là con gái của Cảnh sát trưởng! Chị quả là thông minh, chị Cự Giải!

Ân Tuệ Dương hiểu ra tình hình, không khỏi trầm trồ. Lý Tây Lạc phì cười, hướng với lính mới mà nói:

- Chưa hết đâu, hậu bối! Chị ấy còn nhiều thứ khiến em phải mở mang tầm mắt lắm đấy! _Nói đến đây, cậu trở nên tự hào:

- Không phải tự nhiên mà Hội học sinh chúng ta lại trao danh hiệu "Kẻ độc chiếm sân sau" cho chị ấy đâu!

- Đủ rồi, đủ rồi! Mau mau chia ra làm nhiệm vụ thôi! Những nữ sinh rất muốn kết thúc sự việc này a, đừng tâng bốc nữa!

Cự Giải nhanh chóng phá hỏng một màn kẻ nói người nghe hăng say trước mặt. Nhanh chóng thúc giục Lý Tây Lạc đi. Chính cô cũng phải cùng Ân Tuệ Dương đi về phía ký túc xá nữ.

.

.

- Vậy sao? Tớ biết rồi, các cậu luyện tập tiếp đi.

Píp!

Thiên Bình kết thúc cuộc gọi của Sư Tử, rồi bước nhanh đến khu thể chất của trường đối thủ - cao trung I.F.

Lộp bộp! Lộp bộp! Lộp bộp!

Vụt! Vèo! Bộp!

- Tỉ số 48 – 40! Kết thúc hiệp một, Đội đỏ thắng!

Tiếng của huấn luyện viên vang lên, sau đó là hàng ngàn tiếng cổ vũ từ các nữ sinh.

Sau khi hiệp một kết thúc, các tuyển thủ của câu lạc bộ bóng rổ trường I.F liền lết thân vào hàng ghế chờ nghỉ ngơi. Vì đối thủ là cao trung Zodiac, nên họ phải luyện tập ngày đêm. Dù rằng thông tin đồn đội bóng của Zodiac chỉ có năm, sáu thành viên và mấy năm gần đây không có hoạt động nào.

- Hửm? Bạn nữ kia... đó là đồng phục của cao trung Zodiac mà phải không?

Đội trưởng của đội bóng rổ trường I.F chợt chú ý đến hàng thứ nhất của những nữ sinh đang cổ vũ. Trong đó, có một bộ trang phục khác biệt so với váy caro đỏ của trường anh. Mà màu đồng phục xanh đen ấy, chỉ có thể là của trường Zodiac.

- AAAA... Dịch Thiên Ân đang đến kìa!

Đám con gái ôm nhau, réo lên khi thấy đội trưởng đẹp trai đang bước đến về phía mình. Trong khi đấy, Thiên Bình nhân dịp giải lao mà chỉnh lại máy quay. Thầm mong bọn họ mau mau trở lại hiệp hai.

- Này, bạn nữ!

Bỗng, một giọng nam vang lên ngay phía trước, khiến Thiên Bình có chút ngoài ý muốn. Cô có chút kinh ngạc, khi người ghi điểm nhiều nhất trong hiệp vừa rồi, đang ở ngay trước mặt cô, ánh mắt đang nhìn mình.

- Cậu... gọi tôi?

- Phải! Hình như cậu đến từ cao trung Zodiac? Và chiếc máy quay đó là?

Dịch Thiên Ân chỉ vào thứ mà Thiên Bình đang cầm trên tay, nụ cười có phần tò mò. Mà Thiên Bình cũng không hề muốn che giấu thân phận, lãnh đạm giới thiệu:

- Xin chào. Tôi đến từ câu lạc bộ Bóng rổ của cao trung Zodiac. Tôi đến đây vì muốn quay lại cảnh các cậu luyện tập để học hỏi và lập chiến lược. Tất nhiên điều này hợp lệ với sự kiện giao lưu thể thao sắp tới.

- Ô, là từ đội đối thủ? Cậu thật là chu đáo!

Dịch Thiên Ân có chút bất ngờ khi Thiên Bình lên tiếng. Cậu liền ngoắc tay, ra hiệu cho Thiên Bình đi theo mình, phóng khoáng nói:

- Nếu vậy thì chúng ta phải đón tiếp rồi! Nào, cậu hãy ngồi ở vị trí tốt nhất mà quay chứ! Và... _Nói đến đây, ánh mắt đỏ rực đầy ngạo lãnh của Dịch Thiên Ân chợt lóe lên:

- Cho tôi gửi lời đến đội của cậu: Hãy đánh bại chúng tôi đi!

...

Cao trung Zodiac - Khu ký túc xá nữ...

Trường cao trung Zodiac không phải trường nội trú hay bán trú, nhưng là trường cấp ba nổi tiếng nhất thành phố nên được rất nhiều học sinh nộp hồ sơ vào. Trong đó, có những học sinh ở khá xa, thậm chí là ở tỉnh khác đến học. Vì vậy, nhà trường đã xây dựng thêm khu vực ký túc xá, tạo điều kiện cho những học sinh xa nhà.

- Ồ, Hội học sinh cử thư ký đến sao? Thật là đáng tin mà!

Người phụ trách quản lý ký túc xá nữ nhìn thấy Cự Giải, gương mặt càng thêm hy vọng. Cự Giải cũng có vài lần đến đây để thực hiện nhiệm vụ. Cũng có chút quen biết với người quản lý này, cúi chào và giới thiệu:

- Chào cô Vân. Em đến để điều tra sự vụ mất đồ nội y. Còn đây là thành viên mới của Hội, Ân Tuệ Dương, lớp 10S1!

- Ồ, tân binh à? Xin chào, cô là Vân Cửu Thiên, quản lý của ký túc xá!

- Dạ, em chào cô!

Sau khi chào hỏi, cô Vân đưa Cự Giải và Ân Tuệ Dương về sảnh khách của ký túc xá. Sau đó, cô Vân gọi những nạn nhân của vụ mất đồ đến, để người của Hội học sinh lấy thông tin. 

- Hmnn...

Sau khi lấy thông tin cần thiết từ những nạn nhân, Cự Giải và Ân Tuệ Dương đang ở phòng Hội học sinh, chờ Lý Tây Lạc mang thông tin trở về. Trong khi đấy, Cự Giải nhìn những thông tin ghi trong sổ ghi chú, vẻ mặt đăm chiêu suy nghĩ.

- Em về rồi này!

Lý Tây Lạc hớn hở bước vào, khiến Cự Giải quan tâm:

- Thế nào rồi?

- Không có gì bất thường cả! 

Lý Tây Lạc ngồi xuống, đưa vài tấm hình đã chụp sổ điểm danh của quản lý ký túc xá nam, nói:

- Vì là đầu năm, nên tuần vừa qua không có ai vi phạm giờ giới nghiêm cũng không có ai ở ngoài không về! Chỉ có tối thứ bảy và ngày chủ nhật vừa rồi, có vài người về nhà thôi. Thầy quản lý cũng xác nhận với phụ huynh là bọn họ có về nhà rồi! 

- Xem ra, nghi phạm không phải nam sinh bên ký túc xá rồi! _Ân Tuệ Dương lên tiếng. 

Cự Giải trầm ngâm nhìn vào danh sách những người đã về thăm nhà. Sau đấy thở dài:

- Đúng vậy. Ở độ tuổi này mà có mấy hành động, suy nghĩ biến thái như vậy, cũng hơi vô lý!

- Nhưng nếu là thật, thì đúng là cực kỳ đáng sợ luôn á!

- Được rồi, cũng chỉ còn một cách mà thôi!

Trước sự cảm nhận rợn người của hai đàn em, Cự Giải chợt lên tiếng. Gương mặt có chút hứng thú:

- Tối nay chúng ta sẽ vào ký túc xá theo dõi vậy!

- Hả?

.

.

- Alo, tối nay? Cũng được, mấy giờ? Ờ, gặp sau.

Sau khi nhận được thông báo tối nay có buổi tập luyện của Sư Tử, Thiên Bình tắt máy. Tối nay, cô cũng định đưa video cô quay được cho bọn họ cùng xem. Cũng may vì bọn họ đã lôi kéo được Song Ngư vào đội.

- Này, mấy người làm gì thế? Tôi tố cáo lên nhà trường của mấy người bây giờ!

Bỗng, một giọng nói quen thuộc vang lên, gây sự chú ý của Thiên Bình. Cô đánh ánh mắt sang phía ngõ nhỏ ngay cạnh mình, đáy mắt có chút bất ngờ.

- Xử Nữ?

- Hả? Thiên Bình?

Xử Nữ đang ở tình huống chật vật, thấy bạn học thì không khỏi ngạc nhiên. Nhưng sao Thiên Bình ở đây, đây là nơi gần trường I.F mà. 

- Mấy người muốn làm gì?

Thiên Bình lia ánh mắt ảm đạm sang nhìn lũ học sinh mặc đồng phục trường I.F, ngữ điệu lạnh nhạt. Tất nhiên cô biết thừa bọn họ định làm gì, xã hội bây giờ thật dễ đoán. Cô thấy bọn họ đang dồn Xử Nữ vào chân tường, nên mới bước đến đây.

- Ai nha! Lại có thêm một miếng mồi ngon đến từ cao trung Zodiac nữa à? Không hổ danh là trường xịn nhỉ? Học sinh nào cũng tốt dáng mặt đẹp hết nha!

- Nhưng mà hình như có hơi ngu! Tình huống này mà còn hỏi bọn này muốn làm gì à?

Một kẻ bước ra cười ngạo nghễ, hắn ta bất ngờ túm lấy tay Thiên Bình và đẩy cô vào chỗ của Xử Nữ:

- Này hai đứa! Tụi anh cần chút tiền tiêu vặt! Hai đứa đưa vài đồng ra đây đi!

Soạt!

- Khoan đã Thiên Bình!

Kẻ kia vừa dứt lời, Thiên Bình đã vất một xấp tiền vào mặt hắn. Một xấp, nhưng không nhiều, toàn là tiền lẻ. Hành động của Thiên Bình khiến bọn họ không lường trước được, mà kẻ kia bỗng dưng lại bất động. Gương mặt hắn càng trở nên khó coi, răng chợt nghiến lại. Sắc mặt mấy người đàn em có chút kinh hoảng.

Nhưng Thiên Bình lại không, cô lạnh lùng cất giọng:

- Có tiền rồi thì đi ngay.

- Con mẹ mày! Mày dám vất tiền vào mặt tụi tao như đang bố thí đấy hả?

Ngay lập tức, kẻ kia bộc phát tức giận. Hung dữ lao đến, đưa tay lên cao và giáng mạnh xuống mặt Thiên Bình.

Pặc!

- Này này anh bạn! Sao lại bắt nạt học sinh trường khác thế này? Thật bôi nhọ cho trường I.F a!

Người đã kịp thời chặn cú tát của kẻ kia lên tiếng, ngữ điệu mỉa mai. Nhìn mái tóc màu đỏ của cậu ta, Thiên Bình có chút chau mày.

- A... Xi-Xin lỗi! Bọn tớ hứa sẽ không thế nữa! Xin lỗi! Tạm biệt! 

Những người đàn em từ khi thấy người vừa xuất hiện, đã sợ hãi bỏ chạy mất tăm. Giờ chỉ còn kẻ đầu đàn, hắn ta cũng đã trở nên run rẩy, sợ hãi lắp bắp. Hắn ta nhanh chóng bỏ chạy, nhưng lại bị người tóc đỏ kéo lại, mỉm cười;

- Đừng vội như vậy chứ! Cậu phải trả lại tiền cho người ta và xin lỗi họ đi chứ!

- V... vâng...

Kẻ kia run sợ không dám trái lời, lật đật nhặt những tờ tiền dưới mặt đất lên, rồi run rẩy chìa ra trước mặt Thiên Bình:

- C... Của cậu đây...y... X... Xin lỗi vì đã lớn tiếng với cậu...

Cả Thiên Bình và Xử Nữ đều ngạc nhiên khi thấy thái độ của bọn người kia thay đổi hoàn toàn. Như vậy, càng thêm tò mò sức ảnh hưởng của người trước mặt.

- Thay mặt bọn họ, xin lỗi vì gây rắc rối cho hai cậu nhé?

Cậu trai tóc đỏ lên tiếng. Thiên Bình nhìn không sai, chính là đội trưởng đội bóng rổ của trường I.F. Xử Nữ lúc này mới đáp lại, cảm tạ:

- Không sao! Cũng may cậu xuất hiện kịp thời! Cảm ơn cậu!

- Vậy tôi đi trước nhé, hẹn gặp lại! 

Dịch Thiên Ân phất tay, rồi bước đi. Xử Nữ lúc này mới chú ý, nhíu mày thắc mắc:

- "Hẹn gặp lại"? 

Nhưng vấn đề cậu quan tâm hơn, là nữ sinh bên cạnh. Xử Nữ nhìn Thiên Bình, hỏi:

- Sao cậu lại ở đây?

- Nghiên cứu đội đối thủ, đội bóng rổ trường I.F.

Thiên Bình đang cất tiền vào túi, nhàn nhạt đáp. Xử Nữ càng ngạc nhiên hơn:

- Trương I.F? Trùng hợp vậy? Chiều nay tớ cũng đến đấy để bàn bạc việc tổ chức thi đấu cho hai trường về trận bóng rổ!

- ...

Thiên Bình nghe thì có chút bất ngờ, đúng là trùng hợp, nhưng cũng chẳng có phản ứng gì. Cô xóc balo lên, rồi bước đi:

- Tạm biệt, mai gặp lại.

- Hả? À tạm biệt!

Xử Nữ cũng đáp lại. Con người này, cũng thật khó gần. Tưởng sau vụ này có thể nói chuyện nhiều hơn chứ.

.

.

Tối đến...

Khuôn viên ký túc xá...

- Chị Cự Giải, chúng ta thực sự phải đến phòng đồ để theo dõi ư?

Ân Tuệ Dương vẫn còn lạ lẫm với sự việc này, vì cô ấy chỉ mới vào Hội học sinh và đây là nhiệm vụ đầu tiên của cô ấy. Lý Tây Lạc liền nói:

- Chị Cự Giải bình thường trông dễ thỏa thuận như vậy. Nhưng một khi làm việc thì không nói đùa đâu, hậu bối!

- Được rồi, Tây Lạc. 

Đến cổng ký túc xá nữ, Cự Giải chợt dừng bước. Hướng Lý Tây Lạc, nói:

- Em ở ngoài này, theo dõi xem có kẻ khả nghi nào lởn vởn ở đây không. Ngày nào cũng có đồ bị mất, tức là hắn ta ngày nào cũng lẻn vào đây. Có động tĩnh gì thì gọi chị!

- Vâng! Chị cứ tin tưởng ở em!

Lý Tây Lạc là con trai, không được vào ký túc xá nữ, nhưng trong nhiệm vụ lần này, không hề vô dụng. Cự Giải đã sắp xếp một nhiệm vụ quan trọng cho cậu. Còn Cự Giải và Ân Tuệ Dương, sẽ vào bên trong.

Ân Tuệ Dương thắc mắc:

- Chị Cự Giải, chị có chắc mọi chuyện sẽ thuận lợi không ạ? Sao em cứ có cảm giác mò kim đáy biển ấy!

Hai người đi vào bên trong dễ dàng hệt như người đang sống ở đây. Cự Giải quan sát xung quanh một chút, rồi quyết định sẽ chọn tầng ba là tầng tác chiến. Cô cũng giải thích:

- Theo thông tin chúng ta có được, thì tầng ba là tầng bị mất nhiều đồ nhất! Nghe nói, tầng ba cũng là tầng có nhiều nữ sinh xinh nhất! Nên bây giờ chúng ta lên đó đi! Em đừng nghi ngờ như vậy, chị là có căn cứ mới quyết định thực hiện việc đi rình này mà haha!

Thấy Ân Tuệ Dương thiếu sự tin tưởng, Cự Giải nói:

- Đặc điểm chung của những nạn nhân, đều là bị mất nội y màu đỏ, còn chỉ mất quần. Biến thái này chắc chắn là kẻ ngoại nhập, vì ký túc xá nữ không có ai là nam cả! Còn nữa, bọn họ mới để vào máy giặt tối hôm nay, ngày mai đã phát hiện thiếu! Có nghĩa, thời gian để cho tên tội phạm hành động, là sau giờ giới nghiêm mỗi ngày, chính xác là sau khi cô quản lý đi nghỉ. 

- Nếu vậy, có phải hai chúng ta đến đây quá sớm không? Bây giờ mới bảy giờ tối à! Chín giờ rưỡi mới là giờ giới nghiêm!

- Chúng ta vào đây sớm, là để hòa thành người của ký túc xá nữ. Cái tên biến thái kia, chắc chắn cũng thông thạo giờ giấc, quy củ nơi này! Nếu chúng ta vào đây trễ, có thể hắn phát giác ra chúng ta nguy hiểm, nên không hành động thì sao?

- Oa... Chị thật lợi hại, Cự Giải a!

Ân Tuệ Dương giây trước còn nghi hoặc phán đoán của Cự Giải, mà giờ, lại trở nên ngưỡng mộ cô:

- Chị Cự Giải, chị có khuyết điểm nào không vậy? Chị vừa xinh đẹp, còn không phải là xinh đẹp thường, mà là rất xinh đẹp! Cực kỳ giỏi võ, vô cùng tốt bụng, lại thân thiện. Đặc biệt, còn thông minh nữa chứ! Cuộc đời em, ngoài phim truyện ra, chưa thấy ai hoàn hảo như chị cả! Bạn trai chị chắc chắn sẽ rất bảo bọc chị, em nói đúng không?

Nụ cười Cự Giải có chút cừng đờ, lắc đầu:

- Em nói gì vậy Tuệ Dương, nâng chị lên thành thánh nhân luôn rồi. Với cả, bạn trai chị, không có.

- Hả?

Nụ cười của Cự Giải có chút ý buồn, ánh mắt xa xăm:

- Có lẽ, chị sẽ không có bạn trai đâu haha.

Bởi vì, cô đã thích một người. Thích đến mức không thể buông bỏ được, dù rằng chẳng bao giờ có cơ hội.

Ba tiếng sau...

- Chị Cự Giải, chúng ta còn phải chờ đến khi nào nữa a? 

Khi toàn bộ ký túc xá đã đóng cửa tắt đèn. Giờ ai cũng đang nằm trong chăn gối nệm êm. Chỉ còn hai bóng người đang núp trong phòng giặt đồ tầng ba. Ân Tuệ Dương vừa mỏi chân, vừa bị muỗi cắn, lên tiếng:

- Em rã hết chân rồi, cái phương án này thật không thực tế chút nào! Thà gắn máy quay hồng ngoại còn hay hơn!

Cự Giải nhìn lại đồng hồ trên điện thoại, đã hơn mười giờ đêm. Ngày mai còn phải lên trường, ba mẹ của Ân Tuệ Dương và Lý Tây Lạc chắc hẳn cũng đang lo lắng. Cự Giải chợt cảm thấy phán quyết của bản thân quả thật ấu trĩ, đành bỏ cuộc:

- Được, vậy chúng ta ra về thô---

Cạch!

Đột nhiên ngay lúc này, cánh cửa phòng lại được mở ra. Cự Giải và Ân Tuệ Dương đều tự giác đưa tay bịt miệng mình lại. 

Đã qua giờ giới nghiêm, còn ai lại đến phòng giặt đồ? 

Không lẽ...

- Khà khà khà...

Người bí ẩn vừa bước vào, không những không bật đèn, mà còn phát ra tiếng cười ghê rợn. Khiến hai kẻ đang ẩn nấp cũng phải rợn người.

Cộp... cộp... 

Tiếng bước chân của người bí ẩn ngày một rõ, hắn đang bước đến chỗ máy giặt. Cự Giải và Ân Tuệ Dương nín thở, hồi hộp quan sát biểu hiện tiếp theo của hắn. Quả nhiên, hắn ta mở nắp máy giặt ra, moi từ trong túi một cây đèn pin nhỏ và rọi vào bên trong máy giặt. Ánh sáng đèn pin chỉ hoạt động trong lõi máy giặt, khiến bên ngoài phòng giặt đồ vẫn tối om, không có gì đáng nghi. 

Mà đến mức này, cả Cự Giải và Ân Tuệ Dương đều xác định được kết luận.

Đây chính là tên biến thái trộm sịp.

Ân Tuệ Dương mặc dù sợ hãi, nhưng vẫn lấy hết can đảm để mò tay lên công tắc điện phía trên đầu mình.

- Khà khà khà...

Tên biến thái lại phát ra tiếng cười quỷ dị, Cự Giải nhìn thấy, lúc này hắn đã lôi từ trong máy giặt ra một chiếc quần chip màu đỏ.

Tạch!

Ngay lúc này, bóng đèn được bật, rọi sáng cả căn phòng. Tên biến thái giật nảy mình. Mà Cự Giải từ trong vách tường xông ra:

- Tên biến thái chết tiệt!

Bốp!

Phịch!

- Chị Cự Giải! 

Ân Tuệ Dương hoảng hốt khi thấy tên kia lấy những thau đồ gần đấy ném về phía Cự Giải rồi đẩy cô ngã. Nhưng Cự Giải lại hét lên:

- Mau đuổi theo tên đó! 

Mặc dù lo lắng, nhưng Ân Tuệ Dương cũng biết, không thể để hắn ta bỏ chạy. Đây là cơ hội ngàn năm có một, liền dùng hết tốc lực đuổi theo. Vừa chạy vừa hét: 

- Bớ! Biến thái! Có biến thái! Hắn ta bỏ chạy! Mau bắt hắn lại!

Lập tức, những ánh đèn trong ký túc xá liền được bật lên. Nhiều cánh cửa mở ra, nghe Ân Tuệ Dương hô hào liền kéo quân đuổi theo. 

Một người thì sợ, cả một tập thể chị em ở đây, thì sợ cái quái gì.

- Tây Lạc! Chú ý cửa ra! Tên biến thái đang chạy thoát!

Cự Giải nhanh chóng lấy điện thoại ra gọi cho Lý Tân Lạc ở ngoài cổng, rồi cũng đuổi theo.

- Yahhhhh! Bắt lấy nó!

Từ trên tầng ba chạy xuống tầng một, Cự Giải thấy tên biến thái đã chạy đến giữa sân. Phía sau, một khoảng cách không đủ để đuổi hắn, là các nữ sinh cùng cô Vân quản lý. 

- Chết tiệt! Mày đừng hòng thoát được!

Cự Giải tức giận, trong đầu liền hiện lên một suy nghĩ táo bạo.

Cô chạy theo lối hành lang, so với vị trí tên biến thái trong sân, thì có nhanh hơn. Nhưng, lối chạy của cô, đường cùng lã ngõ cụt, không có cầu thang. 

PHỊCH!

Cả lũ người đuổi theo biến thái phía sau, mà đặc biệt là tên biến thái, giật nảy mình khi có người nhảy trực tiếp từ trên lầu một xuống sân. 

Cự Giải vừa đáp đất, ánh mắt dành cho kẻ biến thái vô cùng rực lửa, lao đến. Tên biến thái càng tăng tốc hơn, vốn hắn không tính chạy thoát bằng cổng lớn. Nhưng giờ chỉ còn lối đấy là gần nhất, tránh hướng đuổi đến của Cự Giải.

- Tây Lạc! Bắt hắn!

Lý Tây Lạc theo lời của Cự Giải, đến trước cổng ký túc xá chặn đường. Cậu vô cùng tự tin, chắc chắn sẽ chặn được kẻ biến thái. Ai ngờ, hắn ta không dừng lại mà xông thẳng đến cậu. Đẩy cậu ngã mạnh xuống rồi chạy về phía khuôn viên trường học.

- Chết tiệt!

Cự Giải cắn răng, mặc dù cổ chân hơi nhói nhưng vẫn dùng hết sức đuổi theo.

Khuôn viên trường học gần khu thể chất...

- Aisss... lâu thế nhỉ?

Sư Tử đứng chờ ở con đường trước nhà vệ sinh trong khu thể chất. Đang chờ người ở bên trong giải quyết nhu cầu. Dù sao nhà vệ sinh cũng hơi xa với phòng bóng rổ, lại trời tối, nên anh mới bất đắc dĩ đi cùng, vì lo lắng.

Bộp!

- Oái!

Đột nhiên, có một bóng người va phải Sư Tử. Hắn ta không thèm xin lỗi anh đã bỏ chạy mất dạng, còn làm rớt một thứ đồ. Sư Tử chửi hắn một câu, rồi nhìn thấy đồ hắn làm rớt. Sắc mặt tức giận chợt trở nên ngu đần. Gương mặt ngạo nghễ bỗng nhiên đỏ mặt, chửi:

- Cái mẹ gì tởm thế này?

Là một cái quần nhỏ màu đỏ chói mắt.

- Nó kìa! Mau bắt lấy nó!

Từ hướng mà tên bí ẩn kia chạy đến, giờ lại có một lũ con gái đang chạy ầm ầm về hướng Sư Tử. Mà anh thì chưa nhận ra được tình hình của họ, chau mày:

- Nó? Bắt lấy?

Pặc! Bộp! Bộp!

Chẳng ai nói, chẳng ai rằng, đột nhiên Sư Tử lại bị một đám con gái tóm lấy. Người giữ tay anh, người nắm tóc anh, người va mạnh vào anh khiên anh ngã thẳng xuống đất.

Cạch!

- C-Chuyện... gì vậy?

Thiên Bình vừa mở cửa bước ra, trước mặt lại thấy Sư Tử đang bị một đám nữ sinh nằm đè bẹp lên.

- Yaah! Bắt được tên biến thái rồi!

Ân Tuệ Dương đến sau, hú lên vui mừng vì tên mặc đồ đen đã bị bắt lại.

------------ End Chap 22 -----------

[Cập nhật ngày 13.08.21]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play