Mấy người nghe thấy tiếng nói, rối rít ngẩng đầu nhìn lên.

Lão Trương nghi ngờ nhìn An Diệc Diệp.

Thấy cô tuổi tác nhỏ, không khỏi có chút hoài nghi.

“Tiểu nha đầu, cô biết xem?”

“Biết một chút.”

Muốn trở thành nhà phục hồi văn vật, đối với đồ cổ văn vật, dĩ nhiên cũng có hiểu một ít.

Lão Trương nhìn những người khác, cắn răng một cái.

“Được! Vậy cô giúp tôi nhìn xem, hộp thuốc hít của tôi, rốt cuộc là thật hay giả!”

An Diệc Diệp cẩn thận cầm cái hộp thuốc hít lên, hướng về phía ánh đèn cẩn thận quan sát.

Chai thuốc hít này có hình dáng tròn, cổ mảnh, miệng cổ được mạ đồng, thân chai được tô màu xanh và trắng, màu sắc tươi sáng, hoa văn tinh tế.

Trên dưới tô điểm thêm màu vàng, phần chạm khắc màu vàng dưới đáy giống như cánh hoa, sang trọng hoa lệ.

Nhưng cũng chính bởi vì màu sắc quá sáng, mới khiến người ta có cảm giác là hàng giả.

Thời cổ lưu lại nhiều đồ cổ phần lớn có lịch sử lâu đời, trải qua năm tháng cọ rửa, màu sắc u tối, thường mang theo vết nứt.

Mà lúc này đồ An Diệc Diệp giữ trong tay lại giữ gìn rất tốt.

Tất cả mọi người đều mở to mắt nhìn nhất cử nhất động của cô, rất sợ bỏ qua cái gì.

Trái tim Lão Trương như treo giữa không trung.

“Tiểu nha đầu, như thế nào?”

An Diệc Diệp cười một chút, đem hộp thuốc hít lần nữa đặt vào trong hộp.

Khẽ gật đầu về hướng Trương Lão, khẳng định nói: “Là thật.”

Lão Trương trong nháy mắt thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại tò mò.

“Làm sao cô nhìn ra được?”

An Diệc Diệp chà tay, rót thêm trà lần nữa cho Lão Trương và Khúc Kiều.

“Hộp thuốc hít và những thứ đồ cổ khác không giống nhau, có người cho rằng chất liệu hộp thuốc hít càng quan trọng hơn so với niên đại gia công.”

“Hộp thuốc hít này chất liệu sứ tinh tế, hoa văn tinh xảo, từ vẻ ngoài đến kết cấu có thể nhìn ra là hàng thượng phẩm.”

“Hơn nữa thời Ung Chính hình thức của hộp thuốc hít có phong cách riêng biệt, hộp thuốc hít bằng sứ Thanh Hoa này, phần đáy sẽ có ghi ‘niên chế Ung Chính’ màu xanh lam bằng chữ khải. Lão Trương, hộp thuốc hít này của ngài tuy rằng bị mài mòn ít, nhưng đúng là hàng thật.”

An Diệc Diệp nói một cách rõ ràng mạch lạc, tất cả mọi người tiến lên trước nhìn thử, quả nhiên thấy phía dưới để tên.

“Thật sự có!”

“Kỳ lạ, nhưng cái này màu sắc cũng quá sáng rồi? Nhìn qua rất giống hàng giả.”

An Diệc Diệp chậm rãi nói: “Hộp thuốc hít truyền vào từ cuối nhà Minh, thời Ung Chính đến nay chưa tới ba trăm năm, giữ gìn thật tốt, màu sắc sẽ khác biệt không quá lớn.”

Lão Trương vừa nghe, cao hứng mặt mày hớn hở.

“Thấy không? Tiểu nha đầu đã nói là thật! Các người còn có cái gì để nói không?”

Mấy người vội vàng gật đầu, lập tức nói xin lỗi với lão Trương.

“Là chúng tôi quá kích động, nhìn lầm, tôi xin lỗi ông.”

“Lão Trương, vẫn là ông lợi hại.”

Lão Trương dương dương đắc ý hừ hừ mấy tiếng, lại quay đầu mặt mang nụ cười nhìn An Diệc Diệp.

“Nha đầu, không ngờ cháu còn trẻ tuổi, đối với đồ cổ lại hiểu rõ như vậy.”

“Đúng vậy, người trẻ tuổi bây giờ cũng không thích cái này?”

“Nha đầu, cháu tên là gì?”

An Diệc Diệp vừa muốn mở miệng, Khúc Kiều ngồi ở trên ghế bành, gõ cây gậy trong tay một cái, trong giọng nói không che giấu mang theo vẻ đắc ý.

“Nó là con dâu tôi.”

Mọi người kinh ngạc.

“À! Thì ra là vợ của Khúc Chấn Sơ? Khúc Chấn Sơ thật đúng là có phúc.”

“Aiya, nghe nói hôm nay thọ yến cũng là một mình cô chuẩn bị? Khó trách tôi vừa vào, đã cảm thấy không giống, cảm giác đặc biệt tốt!"

“Tuổi trẻ tài cao, tuổi trẻ tài cao. Có điều…”

Một ông cụ ngồi phía sau nói được một nửa, lại dừng lại.

Mọi người quay đầu nhìn về phía ông ta.

“Có điều cái gì?”

Ông cụ vuốt râu đứng lên, chậm rãi đi tới trước mặt An Diệc Diệp.

“Có điều...” Ông ta nhíu mày lại, khiến lòng mọi người cũng dâng tới cổ họng.

Chờ một hồi lâu, ông ta mới đột nhiên toét miệng cười một tiếng, giống như một lão ngoan đồng.

“Nha đầu, cháu mau giúp ta nhìn một chút, cái bình hình rồng con trai ta hai ngày trước đưa cho ta có phải là thật hay không?”

Ông ta cuống cuồng nói: “Ta rất lo, cũng không dám cầm đi kiểm định, chỉ sợ tổn thương tấm lòng con trai ta, buồn chết ta rồi.”

Vừa nói, ông ta đã cho người mang đồ tới.

Mọi người bị ông ta làm thế khiến tâm trạng như đang trên tàu lượn.

Nhưng ông ta vừa nhắc như vậy, cũng vội vàng chen lấn lên.

“Nha đầu, nha đầu, ta tháng trước mua một lư hương Thanh Hoa, cháu cũng tới giúp ta xem một chút.”

“Ai ya, hôm nay không mang tới, làm thế nào đây?”

“Nha đầu, cháu ở đâu? Qua hai ngày nữa, không! Ngày mai! Ngày mai ta đi tìm cháu, xem giúp ta hai cái bình hoa nhà ta.”

Khúc Diên Nghị và Thẩm Thanh Chiêu trợn mắt há mồm đứng ở một bên.

Những ông cụ trước mặt đều quá năm mươi rồi, bình thường tính tình kì quái, nhưng tay nắm quyền quan trọng, từng người vây quanh trước mặt An Diệc Diệp, tranh nhau phải dẫn cô đi, mắt thấy cũng sắp đánh nhau rồi.

Cái này... cái này thật kỳ lạ!

Rất nhanh, động tĩnh bên này liền hấp dẫn không ít người.

Những người vốn là ở trong phòng yến tiệc, bất tri bất giác đều tụ tập tới.

Người ở lại bên trong càng ngày càng ít, Khúc Chấn Sơ khó khăn lắm nhảy xong một điệu, vội vàng muốn đi tìm An Diệc Diệp.

Vừa quay đầu lại, lại thấy tất cả mọi người đều đứng ở trong đình viện, có người chen lấn không vào được, đứng ở bên cửa sổ nhìn.

Bọn họ đang nhìn cái gì?

Khúc Chấn Sơ tò mò đi tới.

Dư Nhã Thiểm vội vàng đưa tay kéo anh, nhưng kéo hụt.

“Anh Chấn Sơ, anh muốn đi đâu?”

Nhưng Khúc Chấn Sơ căn bản không để ý tới cô ta.

Dư Nhã Thiểm tức đến cắn răng, dậm chân, vội vàng đuổi theo.

Trong sân tụ tập rất nhiều người, nhưng ai cũng không nói chuyện, trong hoàn cảnh iên tĩnh chỉ có một giọng nói trong trẻo.

“Bác Lưu, cái bình chữ Thọ kia của bác nếu có giấy giám định, chắc là hàng thật.”

“Không được không được, cháu đều xem giúp bọn họ, cũng phải xem giúp ta một chút, ai biết giấy giám định kia có phải giả hay không?”

Mọi người vừa nghe, líu lưỡi không nói nên lời.

Đồ cổ của nhà ông Lưu cũng đều đưa cho nhà giám định nổi tiếng giám định từng cái, là những người giám định có uy tín nhất.

Nhưng không ngờ đến tới nơi này, còn không bằng một câu nói thỏa đáng trước mắt của cô nhóc này.

An Diệc Diệp nhất thời có chút không biết làm sao.

Bây giờ đồ cổ mang tới, cô đều đã giám định qua từng cái, nhưng số ít bọn họ vẫn hy vọng, có thể để cô cùng nhau đến nhà, tận mắt nhìn những món đồ lớn không mang tới kia.

Theo lý thuyết, những người này đều là người rất có tiếng tăm, theo lý sẽ không mua phải hàng giả gì, nhưng bọn họ vẫn không yên lòng.

Cô nhất thời có chút khó xử.

“Cháu bình thường phải đi học, nếu như cuối tuần có thời gian...”

“Được! Tuần này tới nhà ta! Nha đầu, ta tự mình đi đón cháu!”

An Diệc Diệp còn chưa nói hết, thì có người cướp lời mở miệng nói.

Những người khác nhất thời không vui.

“Tuần sau tới tôi!”

“Ai ya, ông đừng giành với tôi! Tôi sớm đã nói xong rồi!”’

Mấy người này mắt thấy lại muốn đánh nhau, An Diệc Diệp vội vàng ngăn bọn họ lại.

“Bác Lưu, bác Từ, mọi người không phải tranh nhau, nếu như bình thường cháu tan học, cũng có thể tới.”

Vì vậy mấy người này, lại bắt đầu tranh nhau thời gian tan học của An Diệc Diệp, không bao lâu được phân chia rõ ràng.

Khúc Chấn Sơ nhìn thấy hình ảnh trước mắt.

Mặt An Diệc Diệp vui vẻ mang theo nụ cười, cùng mấy ông cụ quyền cao chức trọng trò chuyện với nhau rất vui, tất cả mọi người xung quanh nhìn cô.

Cô lần nữa trở thành tâm điểm của tất cả mọi người.

Gió đêm thổi qua, hoa hải đường đúng lúc nở.

Cánh hoa rơi xuống mái tóc cô, cô nhẹ nhàng gỡ xuống, lúm đồng tiền cười lên như hoa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play