Cửa phòng yến tiệc hò hét ầm ĩ, tất cả mọi người dừng động tác lại nhìn sang.

An Diệc Diệp vừa nghe thấy giọng nói của Dư Nhã Thiểm, liền quay đầu nhìn về Khúc Chấn Sơ.

Trên mặt Khúc Chấn Sơ không thấy được vui giận, bên kia, Dư Nhã Thiểm đã cưỡng chế từ bên ngoài xông vào.

Cả người lễ phục màu đỏ sẫm, ngẩng cao đầu, khoe khoang một vòng trước tất cả mọi người.

Trong phòng yến tiệc có mấy người nhanh chóng nhận ra cô ta, sắc mặt đều có chút không tốt.

“Đây không phải là... người tình mới của Khúc Chấn Sơ sao?”

“Lá gan này cũng quá lớn rồi đó? Biết rõ chính chủ ở đây, còn phách lối như vậy.”

“người tình mới, người yêu cũ cùng nhau ra sân, kịch tối nay thật là đặc sắc mà.”

Mấy người nhỏ giọng nghị luận, trong chốc lát, tất cả mọi người tại đây đều biết thân phận của Dư Nhã Thiểm.

Dư Nhã Thiểm không nhìn ra thâm ý trong ánh mắt những người này, ngược lại hết sức hài lòng khi mình trở thành tiêu điểm.

Cô ta ngẩng đầu lên, ở trong đám người tìm được Khúc Chấn Sơ, vội vàng đi tới.

“Anh Chấn Sơ.”

Dư Nhã Thiểm trực tiếp khoác tay Khúc Chấn Sơ, cười nói.

“Em có đến trễ không?”

Khúc Chấn Sơ khẽ cau mày, lại không đẩy cô ta ra.

“Sao em tới đây?”

“Không phải anh gọi em tới sao?”

Dư Nhã Thiểm hỏi ngược lại một câu, nói: “Em nghe ngươi ta bảo hôm nay là đại thọ sáu mươi của chú, dĩ nhiên em muốn tới xem một chút.”

Trong phòng yến tiệc hết sức yên tĩnh, ai cũng không nói gì, nhưng ánh mắt đều rơi vào trên ba người Khúc Chấn Sơ.

Khúc Kiều còn đứng ở trên bục nhìn kỹ Dư Nhã Thiểm.

Mấy ngày nay bên ngoài có tin đồn liên quan đến Khúc Chấn Sơ, ông cũng nghe nói một ít.

Nhưng hôn nhân của anh và nhà họ Tiêu vốn chính là bị ép buộc, hơn nữa ông tự giác thấy thẹn với Khúc Chấn Sơ, cho nên cho dù người bên ngoài truyền tin có chút khó nghe, ông cũng không nhúng tay.

Nhưng việc riêng tư, hôm nay nhiều bân bè thân thích đều ở đây như vậy, Dư Nhã Thiểm không phân biệt lớn nhỏ, ầm ĩ tới bữa tiệc, người mất mặt chính là cả nhà họ Khúc.

Ông ho nhẹ một tiếng, mở miệng hỏi.

“Chấn Sơ, vị này là ai? Sao ba chưa từng gặp.”

“Một người bạn của con.”

Khúc Chấn Sơ không muốn cho người Nhà họ Khúc quen biết “Thiểm Thiểm ”, nói một câu nhàn nhạt.

Nhưng Dư Nhã Thiểm sẽ không bỏ qua toàn bộ cơ hội lấy lòng ba của Khúc Chấn Sơ.

“Chú, con là Dư Nhã Thiểm.”

Khúc Kiều không mặn không nhạt liếc cô ta một cái.

“Nếu đã là bạn, thì ở lại đi.”

Nói xong lại giơ ly lên, không để ý tới cô ta nữa. “Mọi người tiếp tục thôi.”

Uống rượu xong, đã đến lúc chúc thọ.

Khúc Kiều ngại người khác ồn ào, để phòng yến tiệc lại cho đám người trẻ tuổi, mình cùng mấy người bạn thân tới đình viện.

An Diệc Diệp do dự quay đầu, thấy Dư Nhã Thiểm đang quấn lấy Khúc Chấn Sơ muốn khiêu vũ.

Khúc Diên Nghị lúc này đi tới, mời cô tới đình viện.

“Nhĩ Giai, cùng qua đó chứ?”

An Diệc Diệp lúc này mới thu ánh mắt lại.

“Được.”

Bóng lưng hai người rời đi, rơi vào trong mắt Khúc Chấn Sơ.

Sắc mặt anh trầm xuống, đưa tay đẩy Dư Nhã Thiểm, muốn theo sau.

Không nghĩ tới Dư Nhã Thiểm đột nhiên thân kéo tay anh, kéo theo ánh mắt anh nhìn qua.

“Anh Chấn Sơ, anh nhảy với em đi mà, chị không phải có Ngài Khúc kia chiếu cố rồi đó sao?”

Sắc mặt Khúc Chấn Sơ càng không được tốt, cô ta lại tiếp tục nói: “Em vẫn chưa bao giờ tham gia yến tiệc, trước kia ở trong cô nhi viện, ngay cả váy cũng chưa từng mặc, em vẫn luôn mơ ước có thể cùng anh cùng nhau khiêu vũ trên khán đài.”

Điều Khúc Chấn Sơ không chịu được nhất, chính là Dư Nhã Thiểm nhắc tới chuyện trước kia.

Chỉ cần vừa nhắc tới cái này, anh cảm thấy mình không chăm sóc tốt “Thiểm Thiểm ”, để cô ta đợi lâu như vậy.

Anh thu mắt lại, không biết thỏa hiệp thế nào.

“Được rồi, chỉ một lần này.”

Hoa hải đường trong đình viện Nhà họ Khúc đua nhau nở rộ, mấy chiếc ghế cổ được đặt tùy ý.

Trên bàn trà nóng trà đã bung ra, bạn bè của Khúc Kiều tuổi tác đều xấp xỉ nhau, một khi trò chuyện thì nội dung bao la, hết sức nhàn nhã.

An Diệc Diệp đứng ở một bên, thường rót thêm trà cho bọn họ, rủ mắt không biết đang suy nghĩ gì.

Ánh mắt Khúc Diên Nghị từ mới vừa mới bắt đầu, cũng chưa hề rời khỏi người cô.

Thẩm Thanh Chiêu từ trong phòng yến tiệc đi ra, sắc mặt vừa đen lại tệ.

Bà ta đi tới bên cạnh Khúc Diên Nghị, nhỏ giọng oán trách.

“Dư Nhã Thiểm đó là cái thứ gì? Ở đây là chỗ cô ta có thể tới sao?”

“Cô ta sao lại chọc mẹ tức giận rồi?”

Thẩm Thanh Chiêu hừ lạnh một tiếng. “Con không nhìn thấy bộ dạng lẳng lơ vừa rồi của cô ta, thiếu chút nữa thì nằm trên người Khúc Chấn Sơ rồi, thật là mất mặt!”

Vừa nói, bà ta lại nhìn về hướng An Diệc Diệp đang đứng ở bên kia, càng chán ghét.

“Thật đúng là vô dụng, bị người ta ức hiếp lên tới đầu rồi, một cái rắm cũng không thả ra được, nhà họ Tiêu đều nuôi ra người gì thế?”

Khúc Diên Nghị cười cười.

“Mẹ, không phải mẹ không thích cô ấy sao? Sao bây giờ lại bắt đầu nói giúp cô ấy?”

“Mẹ không phải nói giúp cô ta, cô ta như vậy làm mất mặt Nhà họ Khúc chúng ta! Mẹ là coi thường cô ta, nhưng mẹ càng không muốn nghe người khác nghị luận, nhà chúng ta lại có một tên ăn chơi đàn đúm!”

Bà ta hạ thấp giọng, cắn răng nghiến lợi, mang nồng nặc hận ý, nhìn về hướng Khúc Kiều.

Khúc Diên Nghị đưa kéo tay bà ta, trên mặt lại mang nụ cười.

“Như vậy không phải thật tốt sao? Con cảm thấy, Tiêu Nhĩ Giai rất tốt.”

Thẩm Thanh Chiêu kinh ngạc ngẩng đầu lên, thấy ánh mắt Khúc Diên Nghị vẫn luôn ở trên người An Diệc Diệp, bỗng nhiên có một suy đoán.

“Diên Nghị, con đừng nói con...”

Bà ta mới vừa mở miệng, bên kia Khúc Kiều liền phát ra một tiếng kêu kinh ngạc.

Một ông lão đã hơn bảy mươi từ phía sau lấy ra một hộp gỗ lớn bằng bàn tay, đắc ý đi tới trước mặt Khúc Kiều.

“Lão đệ, đại thọ sáu mươi lần này của ông, tôi nhờ người tìm được đồ tốt. Này, ông nhìn thử xem.”

Trên cái hộp gỗ bằng đàn hương chạm trổ hoa văn tuyệt đẹp, vừa lấy ra, ánh sáng từ cái hộp này, nhìn cũng biết bên trong không phải đựng vật bình thường.

“Lão Trương, đây là cái gì?”

Người được gọi là Lão Trương vuốt vuốt bộ râu, đưa tay cẩn thận mở hộp gỗ ra.

“Chai thuốc hít thời Ung Chính! Tôi phải dùng số tiền lớn lấy được về tay mình!”

Những người đang ngồi cũng đối với món đồ cổ vô cùng hứng thú, vừa nghe là đời Thanh, rối rít lại gần.

Màu sắc trong hộp thuốc hít vô cùng diễm lệ, mặc dù hình dáng đẹp, nhưng không như đồ cũ, ngược lại nhìn qua giống như mới làm ra.

Mấy trăm năm lịch sử, theo lý không thể sáng rõ như vậy.

“Không đúng à, lão Trương, hộp thuốc hít này của ông là giả đó chứ?”

“Đúng vậy, cái này màu sắc cũng quá sáng, có phải người khác lừa ông không?”

“Không thể nào!”

Lão Trương vốn đang dương dương đắc ý, thấy bọn họ rối rít nói hộp thuốc hít của mình giả, nhất thời giận đến sắc mặt tái xanh.

“Là thật! Tôi từ đường tắt bí mật lấy được nó, không sai được.”

“Ông tìm nhà giám định xem qua chưa?”

Lão Trương hơi sửng sốt, chần chừ lắc đầu một cái.

“Nhưng tôi cảm thấy đây là thật, thật đó!”

Nhưng bất luận ông ta nói thế nào, những người khác chính là không tin.

Lão Trương gấp đến độ sắc mặt đỏ lên.

“Khúc Kiều, ông cũng sẽ không tin tôi sao?”

Khúc Kiều có chút khó xử, ông ta đối với đồ cổ có nghiên cứu, hộp thuốc hít trước mắt, bất luận nhìn thế nào, cũng giống là đồ giả.

Lão Trương vừa thấy vẻ mặt của ông ta, giận đến vỗ bàn một cái.

“Các người đều không tin tôi!”

Ông ta đưa tay lấy lại cái hộp trên bàn, một bóng người đột nhiên nhích lại gần.

An Diệc Diệp hơi tiến lên trước, lộ ra nụ cười dịu dàng.

“Xin hỏi, cháu có thể xem một chút không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play