Nhưng lần này, Khúc Chấn Sơ đưa cô đến một nhà hàng theo phong cách mở trên nóc tòa nhà, có điều họ không vào trong mà tiếp tục đi về phía trước.
An Diệc Diệp tò mò nhìn anh.
"Bên trên còn có nhà hàng sao?"
Cô cứ nghĩ đây đã là nhà hàng cao nhất rồi, không ngờ vẫn còn có thể đi tiếp lên trên.
Khúc Chấn Sơ nhếch môi nở một nụ cười thản nhiên: "Vốn dĩ không có nhưng bây giờ thì có rồi.”
An Diệc Diệp nghi hoặc nhìn anh nhưng Khúc Chấn Sơ không giải thích mà tiếp tục cùng cô đi lên tầng trên cùng.
Một lát sau cửa thang máy lại mở ra lần nữa.
Một trận gió mát bất ngờ phả vào mặt.
An Diệc Diệp còn chưa kịp nhìn rõ trước mắt là gì thì đã ngửi thấy hương hoa thoang thoảng được cơn gió mang đến, tỏa ra khắp chung quanh.
Hiện tại đang là ngày đông giá rét, sao lại có mùi hoa được nhỉ?
Hơn nữa trên này không chỉ có mùi hương của hoa mai.
An Diệc Diệp nheo mắt nhìn thì thấy một lùm hoa hồng xanh um.
Hoa dạ lan hương cùng hoa nghênh xuân của mùa xuân; hoa lài và hoa sen của mùa hè thậm chí còn có cả hoa cúc và hương thảo của mùa thu cùng mai vàng của mùa đông.
Các loài hoa của tất cả các mùa dường như đang nở rộ ngay lúc này.
Chung quanh hoa còn có cả những bụi cây cao cao.
Cây cối điểm hoa trông chẳng khác nào đang lạc giữa một khu rừng mưa nhiệt đới.
Có ai ngờ trên tầng thượng của nhà hàng Talia ở trung tâm thành phố vẫn còn tồn tại một ngôi nhà kính ấm áp như mùa xuân đến vậy.
Dường như đang hội tụ vẻ đẹp của nhân gian về một nơi vậy.
Hương hoa lan tỏa khắp nhà kính, ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy những vì sao trên bầu trời.
An Diệc Diệp kinh ngạc nói: "Từ trước đến giờ em không biết rằng nơi này còn có cả một nhà kính trồng hoa cơ đấy."
Khúc Chấn Sơ nắm lấy tay cô đi vào bên trong.
Quả thật nơi này trước kia chẳng có gì cả, cái nhà kính này là anh đích thân bảo người ta xây.
Từng nhành hoa, từng vị trí đều do anh tự mình thiết kế chỉ vì muốn mang đến cho An Diệc Diệp một niềm vui bất ngờ.
Anh nắm tay An Diệc Diệp đi thẳng tới trước.
Trên con đường nhỏ uốn lượn, cây cối và hoa lá đan xen và phản chiếu lẫn nhau, mỗi lần đi qua một khúc quanh là trước mắt sẽ xuất hiện cảnh tượng khiến cho người ta phải vỡ òa.
Đi được chốc lát, Khúc Chấn Sơ mới kéo cô ra ngoài rìa của nhà kính, đứng đối diện với cả thành phố.
Từ chỗ này nhìn xuống là có thể thu toàn cảnh thành phố vào trong mắt.
Phóng mắt ra xa chỉ thấy dải ngân hà trên bầu trời cùng ánh đèn trên mặt đất như gắn kết vào nhau, trông chẳng khác nào hình ảnh phản chiếu trên mặt hồ.
Sao trời chiếu rọi xuống thành phố còn ánh đèn phố thị thì làm cho những ngôi sao trên không trung càng thêm lung linh.
Cả một nhà kính ngập tràn những hoa là hoa nhưng mùi hương lại rất tao nhã khiến lòng người thư thái, vui vẻ.
An Diệc Diệp quay lại và thấy bên cạnh là dao nĩa cùng đèn cầy được đặt trên bàn.
Cô kinh ngạc nói: "Ăn cơm ở đây sao?"
Khúc Chấn Sơ gật đầu, dắt An Diệc Diệp đến ngồi xuống.
Chung quanh họ, một bên là khung cảnh tuyệt đẹp của phố thị và không trung còn một bên là nhà kính ngập tràn hoa lá.
Còn họ thì ngồi ở chính giữa.
Rất nhanh đã có người bưng bữa tối lên.
Trong nhà kính ấm áp như mùa xuân, không cảm thấy chút lạnh giá nào.
Nhưng sao trời mùa đông trông có vẻ cao hơn, khoảng không cũng rộng mở hơn.
Đây là một loại cảm giác vô cùng kỳ diệu.
An Diệc Diệp nhìn chung quanh, có thể thấy người đã thiết kế nên nhà kính này vô cùng dụng tâm.
Một vài bông hoa được trồng ở nơi có ánh sáng nhưng cũng có một vài bông khác phải nhìn thật kỹ mới thấy được chúng đang ẩn núp trong những cành lá sum suê.
Thiết kế như vậy khiến An Diệc Diệp hoa cả mắt, không ngừng tìm kiếm vẻ đẹp tiềm ẩn mà quên mất việc mình phải ăn.
Khúc Chấn Sơ thấy cô nghiêm túc đến mức quên cả ăn, liền nắm lấy tay cô:
"Sau này vẫn còn nhiều thời gian mà, cả cái nhà kính này đều là của em.”
An Diệc Diệp ngạc nhiên nhìn anh.
"Đây là quà của anh?"
Khúc Chấn Sơ mỉm cười.
"Đây chỉ là một trong số những món quà mà thôi."
Nói xong, liền đặt dĩa bít tết đã được cắt sẵn trước mặt An Diệc Diệp.
Nói: "Ăn trước đi đã, sau này có thể từ từ mà ngắm.”
An Diệc Diệp gật đầu, rồi mới quay sang nhìn miếng bít tết trước mặt.
Nhưng ngay sau đó cô không khống chế được ánh mắt mà nhìn những cánh hoa rơi khắp sàn nhà, vừa nhìn đã sa vào mê đắm.
Thậm chí cô còn muốn đứng dậy, đi dạo một vòng nhà kính.
Cô quay đầu định đứng dậy nhưng vừa xoay chuyển ánh mắt đã nhìn thấy khuôn mặt của Khúc Chấn Sơ ở trước mặt mình!
An Diệc Diệp giật mình lùi về sau.
"Làm sao vậy?"
Khúc Chấn Sơ khẽ nhíu mày: "Ăn xong đã."
Trong giây lát, anh cảm thấy như thể mình đang chăm sóc một đứa trẻ, và ánh mắt anh lộ ra vẻ bất lực.
Hơn nữa hiện tại anh còn hơi hối hận.
Sớm biết thế này thì đã không đưa An Diệc Diệp đến nhà kính này rồi.
Như vậy thì chí ít ánh mắt của An Diệc Diệp vẫn sẽ nhìn anh.
Nhưng hiện tại, ánh mắt của cô lại bị đám hoa cỏ này thu hút mất rồi.
Ngay cả Khúc Chấn Sơ cũng không thể không thừa nhận rằng sức hấp dẫn của mình không bằng mấy nhành hoa, khúc cây ở đây.
Nhưng nhìn thấy dáng vẻ vui sướng của An Diệc Diệp, Khúc Chấn Sơ lại cảm thấy toàn bộ sự cố gắng lúc trước của mình đều đáng giá.
Nên trong lòng vừa vui vừa bất đắc dĩ, và biểu hiện trên mặt vô cùng phấn khích.
Anh nhìn An Diệc Diệp, ra vẻ uy hiếp: "Nếu em không ăn thì anh có thể tự tay đút cho em.”
Nói xong, Khúc Chấn Sơ chồm tới hôn lên môi An Diệc Diệp một cái.
"Dùng miệng."
An Diệc Diệp ngẩn ra, hai má đỏ ửng.
Trong mắt Khúc Chấn Sơ điều đó thậm chí còn đẹp hơn cả những bông hoa ở nơi này.
An Diệc Diệp sợ tới mức vội vàng lắc lắc đầu.
"Không cần đâu, em tự ăn được."
Khúc Chấn Sơ thất vọng nói: "Kỳ thật em cứ tiếp tục ngắm hoa như thế cũng được mà."
An Diệc Diệp sao có thể không hiểu ý của anh cơ chứ, cô lắc đầu quầy quậy.
Sợ Khúc Chấn Sơ sẽ thật sự ra tay cô vội vàng nhét miếng bít tết vào miệng và nhìn Khúc Chấn Sơ với vẻ cảnh giác.
Dùng hành động nói với anh rằng cô có thể tự mình ăn cơm.
Hai má An Diệc Diệp phồng lên, giống như một con sóc nhỏ đang nhìn chằm chằm kẻ đột nhập vậy.
Khúc Chấn Sơ không nhịn cười được, giơ tay bẹo má cô.
Nói với vẻ cưng chiều: "Không giành với em nữa."
An Diệc Diệp lại đỏ mặt, ngay cả lỗ tai cũng đỏ ửng hết cả lên.