Ông Trương hài lòng nhìn An Diệc Diệp ở trước mặt, càng nhìn càng thấy thích.
“Thật đáng tiếc.” Ông thở dài.
Bác Lưu và Khúc Kiều cùng quay đầu lại hỏi.
“Sao lại đáng tiếc?”
Ông Trương do dự một lát rồi bối rối nói: “Đáng tiếc con bé đã kết hôn rồi, nếu con bé vẫn chưa kết hôn, thì có thể làm con dâu của ông, con trai ông tốt lắm.”
Ông ta nói, rồi nắm tay An Diệc Diệp không ngừng luyên thuyên.
“Năm nay con trai ông chỉ mới 28 tuổi, toàn bộ công việc trong nhà họ Trương của ông đều do nó quản lý, vừa dịu dàng lại lễ phép, chắc chắn hai đứa sẽ rất hợp nhau, nếu không thì để hôm khác ông cho hai đứa gặp mặt nhé?”
Bác Lưu thấy sắc mặt Khúc Kiều hơi khó coi, thì vội nói với ông ta.
“Ông đừng càn quấy nữa, con bé đã kết hôn rồi, ông đang mong vợ chồng nó gặp trục trặc à?”
Ông Trương hừ lạnh.
“Khúc Chấn Sơ đó đâu thích con bé, còn con trai tôi thì ai ai cũng thích, con trai tôi tốt hơn cậu ta nhiều.”
Mọi người nghe vậy thì đều hiểu hàm ý trong lời nói của ông ta.
Mấy scandal bê bối kia đã lan truyền khắp nơi, ai cũng cảm thấy không đáng thay An Diệc Diệp.
Khúc Chấn Sơ đang định đi vào, thì bỗng nghe thấy câu nói này, nên sắc mặt nhất thời lạnh lẽo.
Không ngờ anh vẫn đang đứng đây, mà cũng có người bắt đầu lên kế hoạch để anh ly hôn ngay trước mặt anh.
Khúc Chấn Sơ nhấc chân đi vào, tới cạnh An Diệc Diệp ngay, rồi ôm eo cô như đang tuyên bố sự chiếm hữu.
An Diệc Diệp ngạc nhiên nhìn anh.
“Khúc Chấn Sơ?”
Khúc Chấn Sơ lạnh mặt nhìn ông Trương, trong mắt hai người đều lóe lên đao kiếm.
Một lúc sau, anh mới từ tốn nói.
“Ông Trương.”
“Hừ!”
Ông Trương hừ lạnh.
“Tôi về đây, có người thật mất hứng.” Ông vẫy tay rồi xoay người định rời đi, nhưng vẫn không quên nhắc nhở An Diệc Diệp: “Nhóc con, cháu đừng quên đấy, hai ngày nữa ông sẽ tới đón cháu.”
“Vâng ạ!”
Đợi ông Trương đi rồi, mấy người khác cũng lần lượt rời đi.
An Diệc Diệp tiễn bọn họ lên xe, lúc quay về thì trong phòng tiệc vẫn còn không ít người.
Là chủ nhân buổi tiệc, cô không thể bỏ đi khi mọi người vẫn còn ở đây.
Nhưng mấy ngày nay, gánh nặng công việc đã khiến cô cực kỳ mệt mỏi.
An Diệc Diệp buồn ngủ đến mức ngáp một tiếng, rồi tìm một góc nào đó ngồi xuống nghỉ ngơi.
Trong thư phòng Khúc Kiều.
Khúc Chấn Sơ lạnh mặt nhìn Khúc Kiều ở trước mặt, như đang nhìn một người xa lạ.
“Ông muốn nói gì?”
Mặc dù Khúc Kiều biết Khúc Chấn Sơ hận ông, nhưng lần nào nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo đó, ông vẫn chấn động.
Giọng nói ông trầm thấp, đi thẳng vào vấn đề: “Dư Nhã Thiểm đó là sao?”
“Chúng tôi chỉ là bạn.”
Khúc Kiều hoàn toàn không tin, chỉ nhìn dáng vẻ hôm nay của hai người, sao có thể chỉ là bạn bè?
Ông hừ lạnh, hỏi ngược lại: “Hai đứa là bạn bè hay tình nhân?”
Ánh mắt Khúc Chấn Sơ nhất thời lạnh lẽo, như hầm băng.
Anh nhếch miệng nở nụ cười mỉa mai.
“Tôi không giống ông.”
Mắt Khúc Kiều nhất thời thu nhỏ lại, sắc mặt cũng ảm đạm.
“Ba mặc kệ cô ta là gì của con, nhưng con hãy phân rõ cho ba, con đã kết hôn rồi. Giờ thân phận của con là gì, con có biết bên ngoài đã lan truyền tin đồn khó nghe đến nhường nào không?”
Khúc Chấn Sơ im lặng, không biết có nghe lọt không.
Trong lòng Khúc Kiều cảm thấy hổ thẹn với anh, nên hoàn toàn không làm gì được.
Một lúc sau, ông mới thở dài nói.
“Mặc dù cuộc hôn nhân này có hơi vội vàng, nhưng hôm nay con cũng nhìn thấy rồi đó, con bé là một cô gái tốt, nếu con không chịu giữ chặt, thì sau này con sẽ hối tiếc.”
“Ông nói xong chưa?” Khúc Chấn Sơ hờ hững hỏi.
Khúc Kiều sửng sốt, bị anh chặn họng đến mức sắc mặt cực kỳ khó coi.
Khúc Chấn Sơ dứt khoát xoay người rời đi.
Nhưng vừa đi tới cửa, anh đã ngừng bước nói.
“Ông không có tư cách dạy bảo tôi.”
Khúc Kiều nhìn anh rời khỏi thư phòng, nhất thời cả người như bị hút cạn sức lực, chỉ còn lại nỗi phiền muộn và hối hận.
Khúc Chấn Sơ rời khỏi thư phòng, rồi đi tới phòng tiệc.
Mọi người đã về gần hết rồi, chỉ còn lại mấy người trẻ tuổi đang vui vẻ.
Anh vừa bước vào, Dư Nhã Thiểm đang khiêu vũ đã nhìn thấy anh, nên tươi cười chạy tới ngay.
“Anh Chấn Sơ, anh mới đi đâu thế?”
Cô ta kéo tay Khúc Chấn Sơ đi tới sàn nhảy.
“Anh mau tới khiêu vũ cùng em đi.”
Khúc Chấn Sơ mất tập trung nhìn xung quanh, thấy An Diệc Diệp đang ngồi trong góc thì vội ngừng bước.
Anh hất tay Dư Nhã Thiểm ra.
“Anh vẫn còn tý việc, em tự đi chơi đi.”
Dư Nhã Thiểm nhìn theo tầm mắt anh, nhất thời hiểu rõ tý việc của anh có nghĩa là gì, nên sắc mặt bỗng thay đổi.
Nhưng cô lại nhanh chóng tươi cười.
“Không được, em bỗng cảm thấy hơi mệt, anh Chấn Sơ, anh đưa em về đi, em muốn đi cùng anh.”