Mặt trời từ từ lặn xuống.

Dư Nhã Thiểm lại chọn mấy thứ từ tạp chí, cuối cùng mới đứng dậy.

“Thời gian không còn sớm nữa, em về đây. Hình như chị Nhĩ Giai không thích em lắm, em vẫn không ở lại đây thì hơn.”

Cô ta liếc mắt nhìn lên lầu, cười nói: “Huống chi em cũng không muốn khiến anh khó xử.”

Nghe vậy, mi tâm Khúc Chấn Sơ xuất hiện một nếp nhăn.

Lúc trước khi anh rời khỏi cô nhi viện đã thề nhất định phải tìm “Thiểm Thiểm ” về.

Ngay cả tập đoàn M.I trong tay anh, thậm chí tòa thành này, cũng đều xây dựng vì cô.

Ở trong lòng anh, “Thiểm Thiểm ” là em gái, là thiên sứ cứu vớt anh, cũng là người quan trọng nhất.

Lúc đầu anh lưu lạc ở cô nhi viện, giống như đặt mình vào trong vũng bùn đen tối, chỉ có đôi tay non nớt của “Thiểm Thiểm ” xua tan sương mù dày đặc, kéo anh ra từng chút từng chút một.

Trong một tháng ngắn ngủi ở cô nhi viện, trở thành nguồn động lực khiến anh không ngừng cố gắng.

Nhưng bây giờ khó khăn lắm mới tìm được cô về, mình đã bị ép kết hôn rồi.

Nghĩ đến kết hôn, trong đầu Khúc Chấn Sơ vô thức hiện ra dáng vẻ của An Diệc Diệp.

Anh cau mày, ném những hình ảnh này đi.

“Anh giúp em xử lý thủ tục nhập học của đại học Nhu Tinh, em có thể đến trường bất cứ lúc nào, anh nhớ không phải lúc còn nhỏ em luôn nói muốn đi học sao?”

Dư Nhã Thiểm cười khẽ.

Sao cô ta có thể thích đi học chứ?

Trước kia niềm vui mỗi ngày khi đến trường chính là bắt nạt An Diệc Diệp.

Nhưng bây giờ lại không dám biểu hiện ra ngoài, còn vui vẻ nở nụ cười.

“Nhu Tinh? Có phải trường học của chị Nhĩ Giai không?”

“Ừm, cô ấy là học viện thương mại, nếu em không thích, có thể đổi cái khác.”

“Không, em cũng đi học viện thương mại, ở cùng một lớp có thể giao lưu tình cảm.”

Cô ta đưa tay kéo tay Khúc Chấn Sơ, tươi cười xán lạn.

“Trước kia lúc em ở cô nhi viện cũng có một người bạn, luôn bắt nạt em, sau này em tâm sự với cô ấy đã tốt lên rồi.”

Dư Nhã Thiểm nheo mắt, đáy mắt hiện lên vài tia sáng ác độc.

Khúc Chấn Sơ đè nén do dự nơi đáy lòng lại.

“Nhưng không phải tất cả mọi người đều tốt bụng giống như em.”

Ra khỏi nhà họ Khúc, Dư Nhã Thiểm lên xe, sắc mặt đột ngột thay đổi.

Tài xế liếc mắt nhìn thoáng qua từ kính chiếu hậu, nhỏ giọng hỏi: “Cô Dư, muốn trở về sao?”

Dư Nhã Thiểm mở điện thoại nhìn nhìn.

“Căn nhà Chấn Sơ tặng tôi kia, tôi không thích trang trí bên trong, dỡ bỏ làm lại lần nữa, mấy ngày này cứ đến khách sạn đi.”

“Bảo bọn họ tìm khách sạn năm sao cao cấp, thuê một phòng Tổng thống cho tôi ở.”

Nói xong, cô ta bèn mở tấm ngăn trong xe, ngăn cách mình với tài xế.

Đợi sau khi ghế sau xe chỉ còn một mình cô ta, Dư Nhã Thiểm mới tìm thấy một số điện thoại mấy tháng trước từng liên lạc.

“A lô, ngài Tiêu? Đã lâu không gặp.”

“Ông sẽ không quên tôi chứ? Lúc này mới mấy tháng đâu, không phải bất động sản lúc trước còn ở trong tay ông sao?”

“Vì trộm chứng nhận bất động sản của cô nhi viện ra ngoài, ông có biết tôi đã trả giá bao nhiêu không? Chỉ sợ bọn họ phát hiện, không thể không rời khỏi cô nhi viện.

“Nhiêu đó tiền ông cho tôi sao có thể đủ xài? Nhưng mà bây giờ, tôi đã phát hiện một chuyện khác.”

“Ông đoán thế nào? Tôi nhìn thấy con gái của ông ở chỗ Khúc Chấn Sơ!”

“Nhưng cô ta lại giống như đúc con tiện nhân chết tiệt ở cùng cô nhi viện với tôi, ông nói xem có kỳ lạ không?”

“Tiền? Bây giờ tiền trên tay tôi xài cũng xài không hết.”

“Tôi muốn cái gì, đến lúc đó ông sẽ biết.”

Cúp điện thoại xong, Dư Nhã Thiểm lướt tới lướt lui bộ sưu tập của điện thoại.

Trong một góc, cất giấu một phần tài liệu.

Vừa mở ra, bên trong lại đều là ảnh chụp của An Diệc Diệp!

Mỗi tấm ảnh đều là khoảnh khắc cô bị bắt nạt vô cùng nhếch nhác.

Có cả người ngã vào trong vũng bùn rất bẩn, cũng có bị người khác làm cho thương tích đầy người, còn có bị vu oan đứng phạt trong hành lang.

Người chụp những tấm ảnh đó, đều là Dư Nhã Thiểm.

Cô ta lật xem từ đầu đến cuối một lượt, trên mặt lộ ra nụ cười dữ tợn, đâm từng cái từng cái lên An Diệc Diệp trên ảnh chụp.

“Thật sự là oan gia ngõ hẹp! Lần này xem ai sẽ bảo vệ cô!”

Ngày hôm sau, khi An Diệc Diệp xuống lầu, thấy Khúc Chấn Sơ đã đứng trong phòng khách.

Anh mặc áo sơ mi màu xanh dương nhạt, áo may ô sọc xanh dương đậm, đứng ở trước cửa sổ, cuối đầu cài cúc áo trên tay.

“Hôm nay đến nhà họ Khúc.”

An Diệc Diệp nhìn nhìn trái phải, nhưng không thấy Dư Nhã Thiểm, lại cẩn thận quan sát dáng vẻ của Khúc Chấn Sơ.

Xem ra, hình như Dư Nhã Thiểm không nói thân phận của mình cho anh biết.

Trái tim treo cả đêm từ từ buông xuống.

“Người hôm qua kia…”

“Cô ấy là Dư Nhã Thiểm.”

Khúc Chấn Sơ nâng mắt nhìn thoáng qua cô.

“Không giống với cô.”

Tuy đã chuẩn bị tâm lý từ lâu, nhưng An Diệc Diệp vẫn không tưởng tượng được cuối cùng Dư Nhã Thiểm đã quen Khúc Chấn Sơ lúc nào?

Nhưng cô có thể nhìn ra, Khúc Chấn Sơ rất thích Dư Nhã Thiểm.

Quả nhiên, mọi thứ lúc trước đều là ảo giác.

“Tôi thật sự không giống với cô ta.”

Nói xong, cô siết chặt tay, xoay người đi lên lầu.

Khúc Chấn Sơ nhíu mày, ngoài lần trước sau khi An Diệc Diệp uống say, đây là lần đầu tiên nghe thấy giọng điệu như vậy của cô.

“Cô muốn đi đâu?”

Bước chân của An Diệc Diệp không hề dừng lại.

“Không phải muốn đi về sao? Cũng không thể đi như vậy đúng không?”

Nói xong thì bước thẳng vào phòng.

Ba giờ chiều, An Diệc Diệp và Khúc Chấn Sơ đã đến nhà họ Khúc.

Thẩm Thanh Chiêu mặc một bộ đồ màu xám nhạt, uống một ngụm trà mới từ từ lên tiếng.

“Lần này tôi gọi hai đứa đến đây, là vì đại thọ sáu mươi tuổi của ba con sắp đến rồi.”

Trên mặt Khúc Chấn Sơ không có cảm xúc gì, có vẻ càng lạnh lùng hơn.

“Có liên quan gì với tôi?”

Nụ cười nhạt trên mặt Thẩm Thanh Chiêu hơi cứng lại, không có trả lời anh, mà quay đầu nhìn về phía An Diệc Diệp.

“Con mới gả vào nhà họ Khúc, yến tiệc lần này sẽ chiêu đãi rất nhiều người, đừng nói mẹ không quan tâm con, việc chuẩn bị tiệc tối lần này do con chịu trách nhiệm.”

An Diệc Diệp ngạc nhiên nói: “Con?”

“Ừm, chỉ là một bữa tiệc tối mà thôi, không cần hao tâm tốn sức, con không thể gả qua đây mà không làm gì cả đúng không?”

Thẩm Thanh Chiêu đứng dậy, phẩy phẩy cây quạt trong tay.

“Đây là danh sách chiêu đãi lần này, những thứ khác tự con về chuẩn bị.”

“Đây là tiệc mừng thọ của ông cụ, không thể có một chút sơ suất, đừng làm mất mặt Nhà họ Khúc chúng ta.”

An Diệc Diệp mở danh sách ra nhìn nhìn, phía trên có nhánh phụ của nhà họ Khúc, cũng có người của những giọng họ khác, công lại không có một trăm, cũng có bảy tám mươi.

Cô chưa từng chuẩn bị tiệc tối gì đó, thậm chí tiệc tối chính thức cũng chưa từng tham gia.

Chuẩn bị thế nào đây?

Nhưng Thẩm Thanh Chiêu ào ào nói tới, rõ ràng là muốn ra oai phủ đầu cô, cô hoàn toàn không thể từ chối.

An Diệc Diệp đành phải đồng ý.

“Con biết rồi.”

Khúc Chấn Sơ ở một bên cau mày.

“Nhà họ Khúc không có ai sao? Còn muốn cô ấy làm?”

Sắc mặt Thẩm Thanh Chiêu trở nên nặng nề, giọng nói cũng sắc bén.

“Khúc Chấn Sơ, đây là cơ hội cho con bé biểu hiện một chút, chẳng lẽ thật sự phải cho mọi người cảm thấy, vợ của Khúc Chấn Sơ con không biết làm gì cả, chỉ ở trong nhà làm con sâu gạo sao?”

Khúc Chấn Sơ càng cau chặt mày hơn, cười lạnh một tiếng.

“Chẳng lẽ cái này không phải yêu cầu của các người ư…”

“Đừng nói nữa!”

An Diệc Diệp cắt ngang lời Khúc Chấn Sơ, đứng lên, cầm lấy danh sách trên bàn.

“Tiệc tối này, để con chuẩn bị!”

Ra ngoài, sắc mặt Khúc Chấn Sơ lạnh như băng kéo cô.

“Cô bị ngớ ngẩn hả? Đồng ý bà ta làm gì?”

An Diệc Diệp quay đầu, phủi tay anh ra.

“Anh quan tâm tôi như vậy làm gì?”

“Sao không đi quan tâm Dư Nhã Thiểm của anh ấy?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play