Người trong hình còn rất trẻ tuổi, bất luận là tên, địa điểm hay là tuổi đều trùng khớp.
Quả thật chính là "Thiểm Thiểm " của anh.
Khúc Chấn Sơ tìm hơn mười năm, bây giờ rốt cuộc đã tìm được cô.
"Người đâu?"
"Đang ở bên ngoài."
"Để cô ấy vào." Khúc Chấn Sơ vội vàng nói.
"Vâng."
Chiết Lam xoay người ra khỏi văn phòng. Sau một lát, một người mặc đồng phục nhân viên vệ sinh đi đến.
Khúc Chấn Sơ đứng lên, hơi kích động bước tới, kéo cô ta lại.
"Thiểm Thiểm, anh cuối cùng đã tìm được em rồi!"
――――
An Diệc Diệp từ trường học trở về, vừa vào phòng khách liền theo bản năng nhìn vào trong.
Đã một tuần rồi, Khúc Chấn Sơ vẫn không xuất hiện.
Cho dù quản gia nói anh ở lại công ty nhưng An Diệc Diệp vẫn không hiểu rốt cuộc tại sao hôm đó anh lại tức giận như thế?
Cô nhìn một vòng, Khúc Chấn Sơ vẫn chưa về, nhưng trên sô pha lại có một người đang ngồi.
Từ sau khi cô đến đây, đây vẫn là lần đầu tiên cô thấy có người ngoài bước vào.
An Diệc Diệp tò mò đi tới.
"Chào cô, xin hỏi cô tìm ai?"
Cô gái ngồi trên sofa quay lưng về phía cô, ngồi nghiêng dựa lưng vào thành ghế, chiếm hết nửa ghế sofa.
Cô ta mặc chiếc váy dài màu đỏ xẻ ngực thấp, xẻ tà cao, làm lộ ra bộ ngực và bắp đùi, mái tóc dài được nhuộm thành màu rượu đỏ vô cùng khoa trương.
Nghe giọng nói của An Diệc Diệp, cô ta đặt cái cốc xuống bàn.
"Tôi không tìm ai cả, từ hôm nay trở đi, tôi chính là bà chủ ở chỗ này..."
Cô ta quay đầu nhìn An Diệc Diệp, lập tức kinh ngạc trợn tròn mắt nhìn.
An Diệc Diệp nhìn thấy rõ dáng vẻ của cô ta, cũng giật mình.
"Dư Nhã Thiểm?"
Cho dù người trước mắt đã thay đổi cách ăn mặc, trên mặt trang điểm đậm nhưng gương mặt này rõ ràng chính là Dư Nhã Thiểm đã rời khỏi cô nhi viện Thần Hi từ nửa năm trước!
"Sao lại là cô?"
Vẻ mặt Dư Nhã Thiểm chợt thay đổi, cười lạnh.
"Tôi nên hỏi cô những lời này mới phải? Sao cô lại ở vậy nhỉ?"
An Diệc Diệp dời tầm mắt. "Chuyện này không liên quan đến cô, cô nhanh đi khỏi đây đi."
"Đi à? Sao tôi phải đi chứ?"
Dư Nhã Thiểm bắt chéo hai chân và khẽ lắc.
"Bây giờ tôi là bà chủ của tập đoàn M.I, tại sao phải đi chứ? Cô đi thì đúng hơn!"
Cô ta khoanh hai tay trước ngực, bĩu môi.
"Đúng là vẫn không có lòng tự trọng như lúc còn bé vậy, cả đời cũng không thay đổi được! Cút đi! Cẩn thận không lát nữa tôi bảo bảo vệ bắt cô lại đấy!"
An Diệc Diệp nhíu mày, thấy Dư Nhã Thiểm đã xem nơi đây thành nhà mình, trong lòng cô càng thấy khó hiểu.
"Cô nói câu vừa rồi là có ý gì? Cái gì mà cô là bà chủ ở đây?"
"Chính là ý trên mặt chữ."
Dư Nhã Thiểm uống cạn cốc trà, không nhịn được quay đầu lại hỏi.
"Sao cô còn chưa đi? À, có phải cô nghe nói tôi được Khúc Chấn Sơ nhìn trúng, muốn cố ý tới đòi chút lợi lộc đúng không?"
Cô ta đứng dậy, xoay thắt lưng lắc hông đi tới trước mặt An Diệc Diệp, trên mặt cười lạnh lộ vẻ tiểu nhân đắc chí.
"Chà chà chà, không ngờ cô cũng có ngày hôm nay, nếu cô quỳ xuống cầu xin tôi, có lẽ tôi còn có thể thưởng cho cô mấy đồng đấy."
Dư Nhã Thiểm giơ tay ra, chợt nắm lấy cổ tay An Diệc Diệp và lộ ra vẻ mặt dữ tợn.
"Quỳ đi! Tôi đã không ưa bộ dạng này của cô từ lâu rồi, ở đây không phải là cô nhi viện, không có viện trưởng che chở cho cô đâu!"
An Diệc Diệp vùng vẫy, hất mạnh cô ta ra.
"Dư Nhã Thiểm, cô nổi cơn điên gì vậy?"
"Cô đang làm gì?"
Một giọng nói tức giận đột nhiên vang lên!
An Diệc Diệp quay đầu, thấy Khúc Chấn Sơ đã một tuần không xuất hiện lại đang đứng ở cửa.
Đôi mắt anh đầy tức giận, đi nhanh đi về phía bên này.
Dư Nhã Thiểm thoáng thấy anh qua thì dưới chân nghiêng đi, ngã ở trên sô pha.
Vẻ mặt cô ta sợ hãi ngẩng đầu nhìn về phía An Diệc Diệp.
"Sao cô muốn đẩy tôi? Nếu cô cảm thấy tôi không xứng ở lại đây, vậy tôi đi là được..."
Cô ta đứng lên, che mặt khóc nức nở và xoay người muốn rời đi.
Khúc Chấn Sơ giơ tay cản cô ta.
"Em không cần phải đi."
Dư Nhã Thiểm thuận thế dựa vào trên vai của anh, vẻ mặt lo âu nhìn về phía An Diệc Diệp.
"Nhưng..."
"Anh nói em có thể ở lại đây thì có thể ở lại đây."
Dư Nhã Thiểm cuối cùng khẽ gật đầu, đứng sau lưng Khúc Chấn Sơ.
Khi cô ta ngẩng đầu lên, trên mặt không thấy có một giọt nước mắt, đắc ý mỉm cười nhìn An Diệc Diệp.
Khúc Chấn Sơ lạnh lùng nhìn qua, ánh mắt không có lấy một chút hơi ấm nào, mãi đên khi trái tim của An Diệc Diệp giá lạnh.
"Tiêu Nhĩ Giai, cô đừng tưởng rằng kết hôn rồi là cô thật sự có thể quản lý tất cả mọi thứ ở đây. Cô chẳng qua là một món hàng do Khúc Chấn Sơ tôi mua về mà thôi, cô nên nhận biết rõ thân phận của mình đi!"
An Diệc Diệp mím thôi, thậm chí không còn sức lực để nói chuyện nữa.
Dư Nhã Thiểm nghe Khúc Chấn Sơ gọi An Diệc Diệp như vậy thì kinh ngạc nhìn hai người bọn họ, trong mắt lóe lên ánh sáng tối tăm.
Cô ta dường như đã mơ hồ đoán được điều gì đó.
Cô ta giơ tay lên vỗ nhẹ vào vai Khúc Chấn Sơ.
"Thôi bỏ đi, Chấn Sơ, anh đừng tức giận, em nghĩ cô ấy không phải cố ý đâu."
Khúc Chấn Sơ sa sầm mặt, nói với An Diệc Diệp: "Cô còn đứng ở đây làm gì?"
Tay An Diệc Diệp để ở sau người và chậm rãi siết chặt, đầu ngón tay cắm vào lòng bàn tay rõ ràng truyền đến cảm giác đau đớn.
"Hôm qua, mẹ bảo hôm nay chúng ta về nhà một chuyến, sắp đến đại thọ sáu mươi của ba."
"Tôi biết rồi."
Khúc Chấn Sơ lạnh lùng nói một tiếng. "Còn có việc gì nữa không?"
An Diệc Diệp lắc đầu, xoay người đi lên tầng.
Khi cô đi được nửa đường, lại nghe có tiếng cười đùa của Dư Nhã Thiểm từ trong phòng khách truyền vào trong tai.
An Diệc Diệp quay đầu, thấy Dư Nhã Thiểm dựa vào trên người anh, không biết đang loay hoay làm gì.
Trên mặt Khúc Chấn Sơ cười với vẻ nuông chiều, đó là nụ cười mà cô chưa từng thấy qua.
Cô vừa nhìn sang lại thấy Dư Nhã Thiểm đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn cô.
Trái tim An Diệc Diệp lập tức thắt lại.
Cô và Dư Nhã Thiểm sống ở cô nhi viện từ nhỏ đến lớn, cô ta biết thân phận của cô!
Hơn nữa từ nhỏ Dư Nhã Thiểm đã thích bắt nạt cô, cô ta có thể nói chuyện này cho Khúc Chấn Sơ biết không?
An Diệc Diệp lo lắng đi lên tầng, trong đầu hoàn toàn rối bời.
Trong phòng khách, Dư Nhã Thiểm dựa vào cánh tay của Khúc Chấn Sơ, lật quyển tạp chí trong tay và đưa tới trước mặt anh.
"Cái túi xách này thật đẹp, vừa vặn hợp với chiếc váy em mới mua hôm qua, anh thấy có đúng không?"
Khúc Chấn Sơ không hề nhìn.
"Tối hôm nay, anh sẽ bảo bọn họ đưa qua."
Dư Nhã Thiểm hài lòng cười.
Ai có thể ngờ được, ba ngày trước cô ta còn mặc quần áo lao động dơ bẩn làm công việc của nhân viên vệ sinh, hôm nay lại có thể tiện tay mua túi xách có giá tới bảy con số?
Cho dù đến bây giờ cô ta cũng không biết tại sao Khúc Chấn Sơ đột nhiên tốt với cô ta như vậy nhưng đây là một cơ hội, cô ta tuyệt đối sẽ nắm lấy!
Dư Nhã Thiểm kéo cánh tay của Khúc Chấn Sơ.
"Anh thật tốt, Chấn Sơ."
Khúc Chấn Sơ nghe được tiếng gọi này thì hơi nhíu mày.
"Em gọi anh là gì?"
"Chấn Sơ, có gì không đúng sao?"
Khúc Chấn Sơ nhướng mày nói: "Anh nhớ trước kia em gọi anh là Anh Sơ."
Tròng mắt Dư Nhã Thiểm xoay chuyển, thoáng qua lại cười.
"Ôi, nhưng đó là trước đây, bây giờ chúng ta đều lớn rồi, đương nhiên phải gọi anh là Chấn Sơ chứ!"
Cô ta lắc cánh tay của Khúc Chấn Sơ, khẽ nói: "Nếu anh thích, sau này em đều gọi anh là Anh Sơ."
Khóe miệng Khúc Chấn Sơ hơi cong lên.
"Không cần, em thích gọi thế nào cũng được.".
truyện ngôn tình………..