Những lời này không biết chạm vào vảy ngược của Khúc Chấn Sơ ở chỗ nào.

Sắc mắt anh nháy mắt trở nên nặng nề.

Ánh mắt anh u ám nhìn An Diệc Diệp, không nhìn ra trong lòng anh đang nghĩ gì.

“Cô thích làm thì làm, đến lúc đó xảy ra phiền phức rồi đừng có tìm tôi.”

“Ừm.” An Diệc Diệp nhỏ giọng lên tiếng.

Thấy cô còn dám trả lời, sắc mặt anh càng xấu hơn, lửa giận trong mắt mãnh liệt bùng nổ, cuối cùng lại thu lại toàn bộ, sải bước đi về phía xe.

An Diệc Diệp đứng nguyên tại chỗ.

Khúc Chấn Sơ thấy cô không đi qua, đá mạnh một cước lên cửa xe.

“Còn không qua đây? Cô là muốn tự mình đi về hả?”

Giọng nói hung hăng, cũng không biết là đang giận ai.

An Diệc Diệp không nói một lời đi tới, lên xe.

Trở về nhà, Khúc Chấn Sơ ném An Diệc Diệp lại, lạnh mặt đi vào phòng khách.

An Diệc Diệp đưa danh sách trong tay cho quản gia xem thử.

“Quản gia, nếu nhiều người như vậy muốn tham gia tiệc mừng thọ, thì cần chuẩn bị cái gì ạ?”

Quản gia biết lần này hai người Khúc Chấn Sơ trở về Nhà họ Khúc là vì tiệc mừng thọ của Khúc Kiều, nhưng không ngờ Thẩm Thanh Chiêu lại giao tiệc mừng thọ lớn như vậy cho một mình An Diệc Diệp.

Đại thọ sáu mươi tuổi không thể qua loa, trước kia đều mời không ít người cùng làm.

Lần này lại giao cho An Diệc Diệp, hơn nữa chỉ có thời gian năm ngày…

Quản gia hơi nhíu mày, xem ra bà cụ Khúc không thích đứa con dâu mình chọn lắm.

Nhưng lúc đầu, không phải bọn họ ép cậu chủ nhất định phải cưới sao?

Nghi ngờ thoáng hiện lên trong đầu, chân mày của quản gia lại giãn ra, trả lời việc công.

“Trước kia tôi từng chuẩn bị loại tiệc tối có quy mô tương tự với quản gia của những dòng họ khác, đợi lát nữa tôi sắp xếp tài liệu lúc trước xong rồi sẽ đưa cho cô xem.”

An Diệc Diệp vui ra mặt.

“Vậy bây giờ luôn đi, tôi đi lấy cùng với ông.”

“Cái này…”

Quản gia quay đầu nhìn thoáng qua Khúc Chấn Sơ ngồi trên sô pha, thấy anh không nói gì, mới gật đầu.

“Được, cô đi theo tôi.”

“Được.”

Phòng của quản gia của Nhà họ Khúc ở phía sau tòa thành rộng lớn, An Diệc Diệp đi theo quản gia ra ngoài.

Một chiếc xe màu đỏ rực từ phía xa chạy đến đây như một cơn gió, đến trước cửa vẫn không giảm tốc độ.

An Diệc Diệp và quản gia đều sợ tới mức dừng lại.

Lúc xe thể thao sắp đụng vào cửa thì chợt chuyển hướng, kít một tiếng, tiếng bánh xe ma sát trên mặt đất vang lên.

Thấy cửa xe mở ra, Dư Nhã Thiểm mang kính râm bước xuống từ bên trong.

Trên mặt cô ta trang điểm đậm, sau khi xuống xe thì chỉ huy tài xế ngồi ở ghế phó lái.

“Đem mấy túi xách và quần áo này trở về cho tôi, cất kỹ hết cho tôi. Tôi cảnh cáo ông, có bao nhiêu thứ tôi đều nhớ kỹ đấy! Nếu ông dám trộm một thứ, tôi cho ông đi ngồi tù!”

Tài xế nhìn qua là một người trung thực, hơn bốn mươi tuổi.

Nghe thấy những lời này của Dư Nhã Thiểm thì cau mày.

“Cô Giang, tôi chưa từng trộm đồ gì cả.”

Dư Nhã Thiểm hừ lạnh một tiếng.

“Trước kia không trộm, không có nghĩa sau này sẽ không trộm. Túi xách đắt tiền như vậy để ở trước mặt ông, ai biết ông có động lòng hay không?”

Cô ta tháo kính râm xuống, lại nói tiếp: “Đúng rồi, sau này ông không cần đến nữa, xe tôi sẽ tự lái.”

Tài xế ngạc nhiên nói: “Nhưng mà, cô vẫn chưa có bằng lái.”

“Không phải khi nãy tôi lái rất tốt sao?”

“Nếu xảy ra chuyện…”

“Có thể xảy ra chuyện gì chứ? Có chuyện gì Chấn Sơ sẽ dọn dẹp giúp tôi.”

Nói xong, cô ta xoay người xách túi xách da trong tay đi qua.

Từ đối diện đi tới nhìn An Diệc Diệp và quản gia, đứng ở trước mặt An Diệc Diệp.

“Chị Nhĩ Giai, hôm nay em đi xem triển lãm xe với Chấn Sơ, chị không có ý kiến gì đúng không?”

An Diệc Diệp nhìn Dư Nhã Thiểm tươi cười xán lạn trước mặt.

Cô có thể chắc chắn Dư Nhã Thiểm vẫn nhận ra cô, nhưng vì sao cô ta vẫn đang diễn kịch?

An Diệc Diệp chuyển mắt, không nói gì, chỉ xem cô ta như không khí.

“Quản gia, dẫn tôi đi qua đi.”

“Vâng ạ.”

Quản gia dẫn cô đi ra phía sau.

Dư Nhã Thiểm đứng tại chỗ nhìn bọn cô, nghiến răng, khóe miệng nhếch lệch, nở một nụ cười độc ác.

“Giống y như trước đây, thật sự là đồ vô dụng.”

Cô ta cất bước đi vào bên trong, vừa nhìn thấy Khúc Chấn Sơ trong phòng khách, nụ cười độc ác trên mặt biến mất trong nháy mắt.

“Anh Chấn Sơ ~”

An Diệc Diệp đi theo quản gia đến nhà sau, ở ngoài cửa chờ đợi.

Vài phút sau, ông mới mang theo một chồng tài liệu cao mấy chục centimet ra ngoài.

“Cô Tiêu, đều ở đây ạ.”

An Diệc Diệp nhìn nhìn đống tài liệu này, không nhịn được mở to mắt.

“Nhiều vậy sao?”

Quản gia nói: “Những thứ này chỉ là tài liệu của ba buổi tiệc. Tôi làm cùng ba vị quản gia của dòng họ khác suốt hai tuần mới xong.”

Nói xong, ông liếc mắt nhìn thoáng qua An Diệc Diệp, ý muốn nói với cô, buổi tiệc quy mô lớn như vậy, một mình cô hoàn toàn không có khả năng hoàn thành trong vòng năm ngày.

An Diệc Diệp mím chặt môi, vươn tay.

“Đưa cho tôi.”

Quản gia thấy cô vẫn không chịu bỏ qua, chỉ đành nói: “Tôi đưa qua giúp cô.”

An Diệc Diệp nhận lấy một ít, giảm bớt sức nặng giúp ông.

Hai người vừa về đến cửa, đã nhìn thấy Khúc Chấn Sơ và Dư Nhã Thiểm cùng đi ra ngoài.

Trên mặt Dư Nhã Thiểm mang theo nụ cười ngọt ngào, tựa trên vai Khúc Chấn Sơ.

“Em chỉ muốn chiếc xe kia thôi, không có bằng lái thì sao chứ? Em sẽ đi học nhanh thôi, nếu thật sự không được, đến lúc đó cho anh đưa em ra ngoài hóng gió.”

Khúc Chấn Sơ bất đắc dĩ lắc lắc đầu.

“Không có cách nào với em, đợi lát nữa anh bảo bọn họ lấy về.”

“Anh Chấn Sơ, anh đối xử với em thật tốt.”

An Diệc Diệp thấy hai người đi ra ngoài, dời mắt đi, vờ như không nhìn thấy.

Nhưng Dư Nhã Thiểm lại cố ý gọi cô lại.

“Chị Nhĩ Giai, chị có muốn đi cùng không? Nhưng mà…”

Cô ta quan sát An Diệc Diệp từ trên xuống dưới một lượt.

“Chị vẫn nên thay quần áo đi, buổi triển lãm xe bọn em đi lần này là của khách quý, người bên trong không giàu cũng quý, nếu chị mặc quần áo thế này đi…”

Dư Nhã Thiểm ra vẻ khó xử cười cười.

“Em cũng không nói quần áo của chị không đẹp, em chỉ lo sẽ làm mất mặt anh Chấn Sơ thôi.”

Khúc Chấn Sơ quét mắt nhìn qua An Diệc Diệp, cố ý không nhìn cô.

“Nếu cô muốn đi, thì đi thay một bộ…”

“Tôi không rảnh.”

Còn không đợi anh nói chuyện, An Diệc Diệp đã ôm tài liệu trong tay đi vào trong.

Sắc mặt Khúc Chấn Sơ cứng đờ, sự lạnh lẽo nhanh chóng bao phủ, trước giờ không cái ai dám nói chuyện với anh như vậy.

Quản gia vội vàng giải thích: “Cô Tiêu phải bận chuẩn bị chuyện tiệc mừng thọ, có lẽ tâm trạng không tốt lắm.

Dư Nhã Thiểm vốn không muốn mở miệng, hai người bọn họ ầm ĩ càng nhiều càng tốt.

Nhưng thấy quản gia cũng nói chuyện, vờ khuyên răn: “Chị Nhĩ Giai vất vả như vậy, đừng nên tức giận.”

Lúc này sắc mặt Khúc Chấn Sơ mới hơi tốt hơn, hừ lạnh một tiếng.

“Ai bảo cô ta nhận chứ!”

Hai người vừa đi, quản gia đã cầm tài liệu đuổi theo An Diệc Diệp, đưa tài liệu vào trong phòng cô.

Quản gia ngẫm nghĩ: “Nếu cô có vấn đề gì, tôi có thể giải thích cho cô.

“Ừm.”

Thấy hình như An Diệc Diệp không hiểu ý ông, quản gia vẫn có hơi lo lắng.

“Cô Tiêu, ý của tôi là, cô có thể mời người chuẩn bị yến hội giúp cô.”

An Diệc Diệp ngẩng đầu lên từ trong tài liệu.

“Không cần, tự tôi làm được.”

Thẩm Thanh Chiêu là cố ý làm khó cô, nếu tìm người làm giúp cô, Thẩm Thanh Chiêu vẫn sẽ không hài lòng.

Chỉ có tự cô hoàn thành, mới có thể chặn miệng bà ta lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play