Vừa nghe An Diệc Diệp sắp quay về trường, cả tập đoàn M.I đều lưu luyến không rời.

Trong khoảng thời gian này, Sếp Khúc nể mặt An Diệc Diệp, mà hiếm khi nổi giận, cùng lắm là bảo bọn họ viết phương án.

Mà chuyện này hoàn toàn không thành vấn đề với họ.

Không dễ gì mới thích nghi với cuộc sống hiện tại, vừa nghĩ tới nếu An Diệc Diệp rời đi, Sếp Khúc sẽ nhanh chóng trở về lúc ban đầu, bọn họ đều hơi sợ hãi.

Suýt ngồi trước mặt An Diệc Diệp chảy nước mắt nước mũi cầu xin cô ở lại.

Nhưng bình thường trừ phi An Diệc Diệp chủ động đi xuống lầu, bằng không bọn họ hiếm khi có thể gặp được cô, đành phải gửi gắm hy vọng của mình vào giám đốc.

Giám đốc đã hơn 40 tuổi khó xử nhìn An Diệc Diệp, chính ông cũng không nỡ để cô rời đi.

Lần trước dự trù hợp đồng của ông xảy ra sai sót lớn, nếu là lúc trước, chắc chắc Khúc Chấn Sơ sẽ mắng ông tan tác, rồi nghi ngờ ông.

Nhưng hôm đó có mặt An Diệc Diệp, nên Sếp Khúc chỉ nhìn ông bằng ánh mắt như muốn giết người tầm hai phút, rồi bảo ông đi sửa lại.

Thử hỏi xem nếu An Diệc Diệp đi rồi, sau này ông còn gặp đãi ngộ như thế nữa không?

“Haizz.”

Giám đốc thở dài nói: “Cô Tiêu, bình thường nếu cô rảnh rỗi, không bận việc học, thì thường xuyên tới đây chơi.”

An Diệc Diệp nghe xong thì đầu óc mơ màng, đành phải gật đầu.

“Được.”

Giám đốc lưu luyến nhìn An Diệc Diệp thu dọn đồ đạc.

“Tôi thật sự không nỡ để cô rời đi.”

Dứt lời, ông vừa quay đầu lại đã nhìn thấy Khúc Chấn Sơ đang đứng ở phía sau.

Mặt anh u ám đến mức có thể vắt ra nước.

Giám đốc vừa cảm thán xong thì sợ đến mức run rẩy, vội nói: “Ý tôi là chắc chắn Sếp Khúc không nỡ để cô Tiêu rời đi, thật sự không nỡ mà.”

Dứt lời, ông bỏ chạy như làn khói.

Khúc Chấn Sơ nhìn ông ta chạy một mạch vào trong thang máy, rồi mới quay đầu nhìn An Diệc Diệp.

“Tối nay đi theo tôi tới một nơi.”

“Nơi nào?”

“Tiệc nhà họ Nguyễn.”

Trước đây An Diệc Diệp cũng từng nghe qua về danh tiếng nhà họ Nguyễn, có thể nói là cả nước đều biết đến.

Mặc dù cô đã nghe qua rất lâu rồi, nhưng đây là lần đầu tiên tiếp xúc.

“Em đi được không?”

“Tất nhiên rồi.” Khúc Chấn Sơ đi ra phía sau bàn, thoải mái ngồi xuống, rồi kéo cô ngồi lên chân mình.

“Khoảng thời gian trước gia chủ nhà họ Nguyễn qua đời, nên gia chủ đời mới kế thừa, dựa theo truyền thống phải tổ chức tiệc, người có mặt mũi ở Thủ đô đều tới tham dự, có thể so bì với quốc yến.”

“Vậy em có cần chuẩn bị quà gì không?”

“Không cần chuẩn bị gì cả.”

An Diệc Diệp nghi ngờ nhìn anh, bình thường lúc tham dự mấy bữa tiệc khác cùng anh, ít nhất cô cũng phải hiểu rõ thân phận của đối phương, rồi tặng quà cho họ.

Nếu nhà họ Nguyễn lớn mạnh như vậy, thì tại sao lại không cần tặng gì?

Khúc Chấn Sơ giải thích: “Nhà họ Nguyễn khác với mấy gia tộc khác, nên không ai có thể hiểu rõ lai lịch của họ, nếu em tùy ý đi điều tra, thì chưa kịp điều tra rõ đã rước họa vào thân rồi.”

“Nếu họ đã mời thì chúng ta cứ đi tới đó là được.”

An Diệc Diệp nửa hiểu nửa không gật đầu.

Sẩm tối, An Diệc Diệp cùng Khúc Chấn Sơ đúng giờ tới biệt thự nhà họ Nguyễn.

Đây là căn biệt thự cổ, được để lại từ thế kỷ trước, nên khá cũ kỹ.

Được xem là nhà tổ của nhà họ Nguyễn, bình thường không bao giờ cho phép người ngoài bước vào nơi này.

Chỉ khi nào gia chủ các đời thay đổi, mới tổ chức tiệc ở đây.

Trong số những người được mời tới lần này, có người lần trước tới đây đã hơn 30 năm về trước.

An Diệc Diệp còn chưa bước vào, đã cảm nhận được điều khác thường.

Trong các bữa tiệc thông thường, toàn bộ người tham dự đều ăn mặc cực kỳ xinh đẹp, để thu hút sự chú ý.

Nhưng hôm nay, mọi người đều ăn mặc vô cùng khiêm tốn, thậm chí có rất nhiều người lấy tông đen làm chủ đạo.

Rõ ràng bọn họ chẳng muốn cướp phong thái của chủ tiệc.

Chuyện này trông có vẻ rất kỳ lạ.

Phải biết rằng, giờ người có thể tới dự đều nhân vật có máu mặt ở Thủ đô, vậy mà hôm nay cũng biết né tránh đầu sóng ngọn gió.

An Diệc Diệp mặc váy dài màu đen, lúc cô chọn chiếc váy này thì không hề biết chuyện phải né tránh đầu sóng ngọn gió.

Mà chỉ nghĩ gia chủ đời trước của nhà họ Nguyễn vừa mới qua đời, nên đã chọn đồ màu đen, không quá sặc sỡ.

Sau khi cô bước vào, chẳng có ai cười đùa, nên cô cứ thế đi dọc theo hành lang dài đằng đẵng.

An Diệc Diệp tùy ý liếc nhìn, nhất thời sợ hết hồn.

Phong cách bên trong khá giống với Hán Thảo Hiên mà lúc trước cô đi.

Nhưng nếu thật sự so bì thì khác nhau một trời một vực.

Mặc dù cùng là hành lang với màu sắc cổ kính.

Đồ đạc trưng bày trong Hán Thảo Hiên đều là vật mô phỏng, còn ở đây mỗi thứ đều là hàng thật giá thật.

Ngang nhiên đặt đồ cổ hơn ba tỷ trên hành lang, hơn nữa không chỉ có một thứ, thậm chí còn hống hách hơn lâu đài cổ của Khúc Chấn Sơ.

Khúc Chấn Sơ chú ý đến ánh mắt của cô, nên khẽ sáp tới nói.

“Mấy thứ này đều do tổ tiên nhà họ Nguyễn để lại, đã đặt ở đây mấy trăm năm rồi.”

An Diệc Diệp gật đầu, khẽ thu hồi tầm mắt, rồi tiếp tục đi vào bên trong.

Cô vừa xuyên qua hành lang với màu sắc cổ kính, thì phòng khách rộng lớn đã xuất hiện ngay trước mắt.

Phòng khách cực kỳ rộng lớn, lần này người được mời không dưới 100, nhưng tất cả đều tụ họp ở đây cũng không thể chiếm một phần ba diện tích.

Cách bố trí ở đây không quá lộng lẫy, nhưng cực kỳ hoành tráng.

Khiến người khác vừa bước vào, đáy lòng đã nảy sinh cảm giác chúng sinh nhỏ bé.

Rất nhanh, người trong phòng khách đã dần tăng lên.

An Diệc Diệp tận mắt nhìn thấy người thường xuyên xuất hiện trên TV, đều tụ họp ở đây.

Nhưng rõ ràng có thể nhìn thấy, hành động của họ rất gò bó, không được tự nhiên.

Chứng kiến cảnh tượng này, cô càng tò mò hơn.

Rốt cuộc nhà họ Nguyễn này có bối cảnh thế nào?

Mà có thể khiến nhiều người kiêng kỵ như vậy.

Còn 10 phút nữa tiệc tối sẽ bắt đầu, nhưng cô vẫn chưa thấy người nhà họ Nguyễn xuất hiện.

An Diệc Diệp đang nghi ngờ liệu đối phương có xuất hiện hay không, thì nhìn thấy ở cửa có người khoan thai đến muộn.

Mọi người đều đồng loạt quay đầu, sau khi nhìn thấy người tới, thì thất vọng thu hồi tầm mắt.

Bọn họ còn tưởng là bà Nguyễn đã tới.

An Diệc Diệp cũng nhìn qua đó, nhưng vừa nhìn thấy người tới thì sợ đến mức sắc mặt trắng bệch.

“Sao... cô ta lại tới đây?”

Cô nói không nên lời.

Người đang đứng bên cạnh cô khẽ nói: “Cô ta à, đó là họ hàng xa của nhà họ Tiêu.”

Dứt lời, đối phương ngạc nhiên nhìn An Diệc Diệp, sau khi nhận ra thân phận của cô thì kinh ngạc.

“Cô không biết ư?”

An Diệc Diệp sửng sốt.

“Không có, tôi chỉ nhất thời không nhớ ra thôi.”

Đối phương lắc đầu, nghi ngờ rời đi.

Nhưng An Diệc Diệp vẫn không nhúc nhích.

Cô nhìn người trước mặt, đối phương là họ hàng xa của nhà họ Tiêu?

Rõ ràng người trước mặt là Tiêu Nhĩ Giai.

Cô ta mặc một chiếc váy dài màu tối, đang ngắm nhìn xung quanh, trông cô ta còn xinh đẹp hơn lúc ở Hải Nam nhiều.

Mà người đứng bên cạnh, cùng cô ta đi vào trong là Tiêu Hàm Tuyên.

An Diệc Diệp khẽ nhìn xuống bụng cô ta.

Bụng cô ta phẳng lì...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play