Chỉ trong một tiếng ngắn ngủi, Khúc Chấn Sơ đã giải quyết xong mấy chuyện liên tiếp.
Vừa ra khỏi phòng hội nghị, An Diệc Diệp liền thở phào nhẹ nhõm, thấy trên laptop của Chiết Lam đã ghi chép lại rất nhiều thứ.
Nhớ lại khi nãy Khúc Chấn Sơ chê kế hoạch không đáng một đồng, An Diệc Diệp không nhịn được hỏi.
“Bình thường Khúc Chấn Sơ cũng mở cuộc họp như thế à?”
Chiết Lam ngẩng đầu lên nhìn cô.
“Không.”
An Diệc Diệp vừa thở phào nhẹ nhõm, thì nghe thấy tiếng than thở của Chiết Lam: “Có lẽ là vì hôm nay cô Tiêu tới đây, nên Sếp Khúc đã dịu dàng hơn nhiều.”
Dịu dàng?
An Diệc Diệp trợn tròn mắt nhìn anh.
Nhưng Chiết Lam lại nói rất chắc chắn.
Khúc Chấn Sơ cũng ra khỏi phòng hội nghị, khuôn mặt vốn đang u ám, bỗng trở nên dịu dàng khi nhìn thấy An Diệc Diệp.
“Cô đang nói gì thế? Sau này khi Chiết Lam bận rộn, thì cô sẽ người hoàn thành biên bản cuộc họp.”
An Diệc Diệp vội gật đầu.
“Không thành vấn đề.”
Vừa dứt lời, Chiết Lam nhận được tin tức mới.
“Sếp Khúc, nhân viên lễ tân nói Mai Ấn Cầm muốn gặp anh.”
Khúc Chấn Sơ nhíu mày.
“Cậu ta tới đây làm gì?”
Anh quay đầu nhìn An Diệc Diệp rồi nói: “Cậu cho cậu ta vào đi.”
Hai người vừa quay về văn phòng thì Mai Ấn Cầm cũng được Chiết Lam dẫn vào.
Anh vừa bước vào, thấy cách bài trí kỳ lạ trong văn phòng, thì ánh mắt lóe lên tia khác thường.
Nhưng anh nhanh chóng nhận ra An Diệc Diệp cũng đang ngồi ở bên trong.
Mai Ấn Cầm hơi sửng sốt.
“Có chuyện gì thế?” Giờ Khúc Chấn Sơ mới lên tiếng hỏi.
Mai Ấn Cầm quay đầu nói: “Tôi tới đây là vì vụ scandal lần này.”
Anh hơi lo lắng nhìn An Diệc Diệp từ trên xuống dưới.
“Anh ta có tổn thương cô không?”
An Diệc Diệp vội lắc đầu đáp.
“Không có, Khúc Chấn Sơ tin tưởng tôi.”
Nhưng Khúc Chấn Sơ nghe thấy câu hỏi của Mai Ấn Cầm thì nhíu mày.
“Ý cậu là sao?”
Mai Ấn Cầm quay đầu nhìn Khúc Chấn Sơ.
“Bức ảnh lần này chỉ là hiểu lầm, nên tôi mong anh đừng vì chuyện này mà làm khó cô ấy.”
“Ồ?”
Khúc Chấn Sơ ngả người ra sau, cười khẩy: “Vậy cậu lấy thân phận gì mà nói câu này với tôi?”
Mắt Mai Ấn Cầm hơi thu nhỏ lại, ánh mắt bắt đầu thâm trầm.
Một lúc sau, anh mới nói tiếp.
“Lần này tôi tới là muốn nói cho anh biết, người tung scandal này có liên quan đến nhà họ Khúc.”
Khúc Chấn Sơ nhìn Mai Ấn Cầm, ánh mắt cực kỳ sắc bén.
“Sao cậu biết?”
Mai Ấn Cầm quay đầu nhìn An Diệc Diệp, cuối cùng vẫn không kiêng dè cô.
“Lúc trước tôi đã đi tìm phóng viên chụp bức ảnh, anh ta nói là do Khúc Diên Nghị bảo anh ta đi theo chụp, bản thảo và tuyên truyền sau đó cũng do một tay bọn họ tung ra.”
Sắc mặt Khúc Chấn Sơ ảm đạm.
Đầu tiên là giành chuyện làm ăn dưới trướng tập đoàn M.I, sau đó là tung tin scandal.
Quả thật thủ đoạn này rất giống với phong cách của Khúc Diên Nghị.
Nhưng làm sao cậu ta có thể chắc chắn là chụp được bức ảnh mờ ám ở Hải Nam?
Khúc Chấn Sơ nhíu mày, nhìn An Diệc Diệp.
Mai Ấn Cầm nói tiếp: “Tôi chỉ mong anh đừng vì mong muốn của cá nhân anh, mà...”
Anh ta nói được một nửa thì bỗng sửa lại tên đã đến bên miệng: “Mà để cô ấy bị người khác chỉ trích.”
Khúc Chấn Sơ bỗng ngẩng đầu, ánh mắt càng sắc bén hơn trước.
“Vậy tôi hỏi cậu, giờ cậu lấy thân phận gì mà đưa ra yêu cầu này với tôi?”
“Tôi là bạn cô ấy.”
Khúc Chấn Sơ dứng dậy, đi tới chỗ An Diệc Diệp.
“Sao tôi không nhớ Nhĩ Giai có một người bạn như cậu từ lúc nào?”
Mai Ấn Cầm im lặng, thầm cắn chặt môi.
Khúc Chấn Sơ nói tiếp: “Scandal nổ ra từ chỗ của cậu, là fan của cậu gây ra sóng gió, nếu cậu không gặp mặt cô ấy, thì làm gì có chuyện hôm nay?”
Anh đi tới bên An Diệc Diệp, rồi vươn tay ôm eo cô, tuyên bố quyền chiếm hữu của mình.
An Diệc Diệp kéo áo anh, bảo anh đừng nói nữa.
Khúc Chấn Sơ kéo cô vào lòng, để người cô dán sát vào mình.
Rồi anh vươn tay, vén tóc cho An Diệc Diệp.
Mai Ấn Cầm vừa liếc mắt đã nhìn thấy dấu hôn trên cổ cô, cả người anh cứng đờ, siết chặt nắm đấm, gân xanh nổi lên.
Nhưng anh vẫn không nhúc nhích.
Khúc Chấn Sơ vuốt ve dấu hôn trên cổ An Diệc Diệp, rồi nghiêng đầu nhìn Mai Ấn Cầm.
“Đừng để chuyện này xảy ra lần thứ hai.”
Mai Ấn Cầm nhìn chằm chằm An Diệc Diệp một lúc, rồi hít sâu một hơi.
“Tôi chỉ muốn nói cho anh biết, đừng vì chuyện này mà làm khó cô ấy, rồi canh chừng cẩn thận Khúc Diên Nghị, đừng để cô ấy bị tổn thương nữa.”
“Đương nhiên tôi sẽ chăm sóc tốt cho vợ tôi.”
Mai Ấn Cầm chẳng muốn nói chuyện với Khúc Chấn Sơ nữa, mà nói với An Diệc Diệp: “Chuyện lần này là do tôi, nên tôi sẽ đứng ra giải quyết.”
Khúc Chấn Sơ nghe thấy câu này thì nhất thời nhíu mày.
“Tôi không sao.” An Diệc Diệp nói: “Dù gì tôi cũng hiếm khi lên mạng, nên chẳng đọc được.”
Đợi Mai Ấn Cầm đi rồi, Khúc Chấn Sơ vẫn chưa giãn lông mày.
Rồi anh gọi Chiết Lam vào văn phòng.
“Hiện tại có mấy công ty đưa tin về scandal của Mai Ấn Cầm?”
Chiết Lam vội đáp: “Lúc trước có tổng cộng năm công ty, nhưng hôm nay đã có thêm hai công ty nữa, chúng ta vẫn đang đè xuống theo kế hoạch, nhưng cần phải đợi...”
“Đừng đợi nữa.”
Khúc Chấn Sơ ngắt lời anh ta ngay.
“Cậu đi liệt kê mấy công ty truyền thông có liên quan, rồi nói cho họ biết một là xóa tin tức, hai là xóa sau khi bị thu mua, để họ tự chọn.”
Chiết Lam sửng sốt.
“Vâng.”
Không biết lúc nãy Mai Ấn Cầm đã vào trong nói gì, tại sao lại khiến Khúc Chấn Sơ nổi giận như vậy?
Khúc Chấn Sơ nhíu mày không vui.
Mai Ấn Cầm có thể làm được chuyện này, thì anh cũng có thể.
Dưới sự chèn ép của cả Công ty Điện ảnh Hoàn Thái và tập đoàn M.I, chưa tới hai ngày toàn bộ tin tức về Mai Ấn Cầm và An Diệc Diệp đều bị xóa bỏ.
An Diệc Diệp dần thích nghi với công việc của mình, luôn ra vào công ty cùng Khúc Chấn Sơ.
Hầu như mọi người đều nhanh chóng biết được thân phận của cô.
Trong văn phòng của Khúc Chấn Sơ trên tầng cao nhất tòa nhà M.I, đồ đạc của An Diệc Diệp ngày càng nhiều.
Thỉnh thoảng khi Chiết Lam đi vào tìm Sếp Khúc để ký tên, thì anh ấy có thể tiện tay cầm cây bút màu hồng lam trên bàn lên, đây vốn là đồ anh ấy chuẩn bị cho cô Tiêu.
Nhưng Khúc Chấn Sơ vẫn bình tĩnh ký tên của mình.
Lúc anh ấy đứng dậy, anh còn có thể nhìn thấy trên chiếc ghế sau lưng anh ấy đang để một chiếc gối tựa hình chibi vốn nằm trên sofa.
Dù Chiết Lam đã có nhiều kinh nghiệm cũng hơi căng thẳng khi nhìn thấy cảnh tượng này.
Truyện Khoa HuyễnAnh không khỏi liếc nhìn An Diệc Diệp.
Rốt cuộc Sếp Khúc dung túng đến cỡ nào?
Mức giới hạn ở đâu chứ?
Thật ra nếu anh hỏi thẳng câu này với An Diệc Diệp.
Thì An Diệc Diệp có thể trả lời anh.
Khúc Chấn Sơ chỉ có một giới hạn, đó là cứ cách năm ngày, lúc mà dấu hôn trên cổ cô sắp biến mất, sẽ không nói hai lời mà đè cô xuống bổ sung lại.
Thậm chí trong mấy ngày cô ở công ty, dấu hôn trên cổ cô chưa từng biến mất.
Lâu dần, người trong công ty đều bắt đầu lén suy đoán, đó hoàn toàn không phải dấu hôn, mà là vết bớt.
Nhưng vừa nói xong câu này, hôm sau “vết bớt” đã đổi vị trí.
Mọi người lại ngầm rối bời.
Nửa tháng đã trôi qua, cho đến trước hôm Nhu Tinh khai giảng, cuối cùng Khúc Chấn Sơ cũng cho cô rời khỏi công ty, để chuẩn bị cho lễ khai giảng.