Nửa tháng trước khi An Diệc Diệp thấy cô ta, Tiêu Nhĩ Giai đã mang thai khoảng bốn năm tháng.

Nhưng bây giờ cô ta lại không có gì hết.

An Diệc Diệp nhíu mày.

Khúc Chấn Sơ đi tới bên cạnh, nhìn theo ánh mắt của cô.

"Sao thế?"

Cô vội hoàn hồn, lắc đầu

"Không có gì."

Nhưng Khúc Chấn Sơ thấy người ở đằng xa lại nói: "Không phải chúng ta đã nhìn thấy người đó lúc ở Hải Nam sao?"

An Diệc Diệp kéo tay anh, vừa định đưa anh rời đi thì Tiêu Nhĩ Giai đã đi tới.

Rất rõ ràng cô ta đang đi về phía bọn họ.

Cô ta và Tiêu Hàm Tuyên đi thẳng tới trước mặt Tiêu Nhĩ Giai mới dừng lại.

An Diệc Diệp hơi lúng túng trước ánh mắt của cô ta.

Trước đó Tiêu Nhĩ Giai đã bảo An Diệc Diệp nhanh chóng rời khỏi Khúc Chấn Sơ nhưng tới bây giờ cô vẫn ở bên cạnh anh.

Cô ta nhìn An Diệc Diệp từ trên xuống dưới, ánh mắt vừa soi mói lại vừa bất mãn.

Cùng lúc đó Tiêu Hàm Tuyên kéo Tiêu Nhĩ Giai mỉm cười với Khúc Chấn Sơ.

"Chấn Sơ, đây là Tiêu Thanh Thanh em họ xa của Tiêu Nhĩ Giai. Trước kia con bé cứ muốn gặp con mãi."

Ông ta mỉm cười nhìn An Diệc Diệp, ý tứ sâu xa nói: "Nhĩ Giai, lúc nhỏ con đã gặp con bé mấy lần rồi, không biết con còn nhớ không?"

An Diệc Diệp gượng cười khẽ gật đầu với Tiêu Nhĩ Giai.

"Xin chào."

Tiêu Nhĩ Giai cười hờ hững nhìn An Diệc Diệp.

"Hai ngày trước tôi nghe nói chị có việc đi ra ngoài, cứ nghĩ lần này sẽ không gặp được chị. Không ngờ chị vẫn còn ở đây."

An Diệc Diệp tránh ánh mắt của cô ta, không trả lời.

Khúc Chấn Sơ phát hiện giọng điệu khó chịu của cô ta, thoáng chau mày, giơ tay ôm eo An Diệc Diệp.

Tiêu Nhĩ Giai thấy vậy, đáy mắt lóe lên tia thù hận.

Nhưng chẳng mấy chốc cô ta lại mỉm cười.

"Anh Khúc, trước đây khi hai người kết hôn tôi không đến tham dự được, mong anh đừng để bụng."

Khúc Chấn Sơ nhíu mày, luôn cảm thấy từ lúc người này xuất hiện đã luôn tỏ thái độ công kích An Diệc Diệp.

Khiến người khác cảm thấy cực kỳ không thoải mái.

Tuy bất mãn nhưng anh vẫn thờ ơ mở miệng.

"Lúc đó không chuẩn bị hôn lễ, nhưng lần sau cô có thể đến."

Tiêu Nhĩ Giai nghe vậy, thoáng sững sờ.

"Ý của anh Khúc là..."

"Tôi muốn tổ chức lại hôn lễ với vợ tôi lần nữa."

Anh siết chặt eo An Diệc Diệp, quay đầu cười với cô.

An Diệc Diệp sợ đến mức ngẩng phắt đầu nhìn anh.

Trước đó cô không hề biết Khúc Chấn Sơ có dự định này.

"Trước đó anh vẫn luôn không nói cho em biết..."

Khúc Chấn Sơ cười nhàn nhạt nói: "Muốn tạo niềm vui bất ngờ cho em, bây giờ nói cũng không muộn."

Nhưng An Diệc Diệp càng căng thẳng hơn, cô nhìn Tiêu Nhĩ Giai.

Quả nhiên thấy cô ta đang tức anh ách nhìn cô.

Tiêu Nhĩ Giai cắn răng, cố gượng cười.

"Vậy thì tốt quá."

"Anh Khúc, đã lâu rồi tôi không gặp Nhĩ Giai, lần này khó khăn lắm mới gặp mặt, tôi muốn tán gẫu với chị ấy một lát được không?"

Nói xong, cô ta tiến về phía trước, thân mật kéo tay An Diệc Diệp.

Nếu người không biết chuyện còn thật sự nghĩ tình cảm của bọn họ vô cùng tốt.

An Diệc Diệp hơi lo lắng nhìn Khúc Chấn Sơ.

Thế nhưng Tiêu Hàm Tuyên đã lên tiếng trước.

Ông ta kéo An Diệc Diệp khỏi người Khúc Chấn Sơ, cười giục.

"Đi đi. Ba có vài việc muốn bàn bạc với Chấn Sơ. Hai chị em cứ nói chuyện thoải mái."

An Diệc Diệp chưa kịp từ chối, đã bị Tiêu Nhĩ Giai kéo tay đi thẳng đến góc sảnh tiệc.

Vừa bước tới nơi không có ai, nụ cười nhàn nhạt trên mặt Tiêu Nhĩ Giai lập tức biến mất, sắc mặt trở nên lạnh lùng.

Cô ta siết chặt tay An Diệc Diệp khiến cô đau đến nhíu mày.

"Cô còn muốn độc chiếm tới khi nào?"

Tiêu Nhĩ Giai quát lớn, sau đó trực tiếp xô An Diệc Diệp vào trong góc.

Lưng An Diệc Diệp đụng mạnh vào tường, đau nhói.

Cô chưa kịp trả lời, Tiêu Nhĩ Giai đột nhiên tiến lên trước ép cô vào góc tường.

"Trước đó tôi đã nói với cô thế nào?"

Cô ta nghiến răng, gằn giọng uy hiếp.

An Diệc Diệp nhíu mày.

"Tôi vẫn không tìm được cơ hội..."

"Không tìm được cơ hội?"

Tiêu Nhĩ Giai cười mỉa mai: "Tôi thấy cô không muốn đi thì đúng hơn?"

An Diệc Diệp bị cô ta nói trúng suy nghĩ, cắn chặt môi không trả lời.

Nhưng Tiêu Nhĩ Giai vừa nhìn liền phát hiện được.

Ánh mắt của cô ta xẹt qua chiếc váy trên người An Diệc Diệp.

"Cô thật sự nghĩ rằng bám víu được Khúc Chấn Sơ thì có thể trở mình làm chủ sao?"

Tiêu Nhĩ Giai vươn tay bóp mặt An Diệc Diệp, móng tay sơn đỏ chót bấm sâu vào da mặt cô.

"Vị trí bây giờ của cô là do tôi cho cô, nhưng hiện tại tôi muốn lấy lại. Cô không thể ở nán lại dù chỉ một giây phút nào, hiểu chưa?"

An Diệc Diệp nhíu mày, đẩy cô ta ra.

"Sở dĩ tôi trở thành bộ dáng bây giờ, không phải là do cô cho tôi mà là do cô ép tôi."

"Cô còn dám cãi lại?"

Tiêu Nhĩ Giai ngớ người. Có lẽ cô ta luôn nghĩ An Diệc Diệp là một người yếu đuối dễ bị bắt nạt, lần đầu tiên thấy cô tỏ thái độ như vậy nên nhất thời ngây người không phản ứng kịp.

An Diệc Diệp xoa vết bóp trên mặt nói: "Dù tôi thật sự rời khỏi đây, cô nghĩ cô còn có thể làm mợ Khúc lại được sao?"

Tiêu Nhĩ Giai cau mày nhìn An Diệc Diệp.

"Cô đang uy hiếp tôi?"

"Tôi chỉ đang nói sự thật."

Tiêu Nhĩ Giai vươn tay ra chọc vào vai An Diệc Diệp.

"Sự thật tôi mới là con gái nhà họ Tiêu, cô chẳng qua chỉ là một đứa con mồ côi không ai cần. Cô nghĩ Khúc Chấn Sơ biết cô gạt anh ấy, anh ấy sẽ tha thứ cho cô sao?"

Tiêu Nhĩ Giai hài lòng nhìn dáng vẻ lo lắng của An Diệc Diệp.

"Tôi đang cứu cô, cô biết không?"

"An Diệc Diệp, cô nên biết điều một chút." Tiêu Nhĩ Giai gằn giọng.

An Diệc Diệp liếc mắt nhìn bên cạnh tìm một vòng nhưng không thấy bóng dáng Khúc Chấn Sơ.

Không biết anh đã bị Tiêu Hàm Tuyên dẫn đi đâu rồi.

Tiêu Nhĩ Giai chú ý tới động tác của cô, chế nhạo nói: "Muốn tìm chỗ dựa của cô à?"

"Tiêu Nhĩ Giai."

An Diệc Diệp hít sâu một hơi, hồi lâu mới nói: "Lúc tôi gặp cô, cô đang mang thai đúng chứ? Vậy ba của đứa bé đâu? Từ trước tới nay cô chưa từng thích Khúc Chấn Sơ, nếu không lúc trước đã không bỏ trốn trước ngày cưới."

An Diệc Diệp ngẩng đầu nhìn Tiêu Nhĩ Giai.

"Nếu cô đã không thích anh ấy, tại sao nhất định phải gả cho anh ấy chứ?"

Vừa nghe An Diệc Diệp nhắc tới người đàn ông kia, sắc mặt Tiêu Nhĩ Giai đanh lại.

"Ai nói không thích thì không thể kết hôn? Chỉ cần Khúc Chấn Sơ xứng với tôi là đủ rồi."

"Vậy ba của đứa bé..."

"Mắc mớ gì đến cô!" Tiêu Nhĩ Giai giận đùng đùng ngắt lời cô.

Cô ta tiện tay cầm lấy cốc nước trên bàn bên cạnh tạt thẳng lên người An Diệc Diệp.

"Cô tự nhìn kỹ lại mình đi, cô có xứng với Khúc Chấn Sơ không? Dù cô có dùng lén thân phận của người khác thì cũng không thể trở thành phượng hoàng được đâu!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play