Mặc dù ra vẻ không quan tâm đuổi Lâm Dục về, Cảnh Trăn vẫn gọi điện thoại cho Triệu Tư Đạc. Nơi ở của Lâm Dục ở thành phố A này là bất động sản được Cảnh Trăn xây nhằm thuận tiện cho việc huấn luyện của anh trước đây, nó nằm ngay bên cạnh nơi huấn luyện. Hơn thế nữa, Lâm Dục bướng bĩnh, cứng đầu ngoài Cảnh Trăn chỉ có Tứ ca là người cậu cam tâm tình nguyện tâm phục khẩu phục.

Khi xử lý xong chuyện trước mắt cũng đã hơn 6 giờ, Cảnh Trăn xoa xoa Huyệt Thái Dương, mệt mỏi hơn hai mươi tiếng không dính gối liền xông lên trán, cầm chìa khóa xe, khóa cửa, đi thẳng đến lớp học 10A6. Trong dự đoán phòng học vắng tanh cùng với ở cuối lớp trên góc bàn học Phương Chu còn để chồng sách bài tập rất gọn gàng, cặp sách sạch sẽ, ngăn nắp treo trên móc cạnh bàn, thoạt nhìn đúng là chổ ngồi của một học sinh ngoan.

Khuôn viên trường Nhị Trung hầu như không còn học sinh, ngay cả giáo viên cũng không thấy. Phòng học lớp 10A6 ở lầu hai sát bên sân bóng rổ. Lúc này tiếng đánh bóng rổ bình bịch trên sân đột ngột khác thường.

Cảnh Trăn cau mày đi đến bên cửa sổ, quả nhiên anh nhìn thấy đơn độc bóng dáng hơi gầy của Phương Chu, nét mặt anh thả lỏng đi rất nhiều.

Nhóc con này vẫn còn biết chừng mực.

Không có bàng quang ngồi chờ ở bên sân, Cảnh Trăn đi đến trước mặt Phương Chu trong bộ áo sơ mi quần tây lịch thiệp. Phương Chu ngước mắt nhìn, ngay lập tức tránh đi ánh mắt của Cảnh Trăn nhưng hai tay vẫn liên tục chuyền bóng qua lại.

Cảnh Trăn ra tay cực nhanh, bóng rổ trong tay Phương Chu giống như có ma thuật đã biến vào tay anh mình, một cái xoay người, 'bịch' bóng bay vào khung, lưới rổ không hề lay động chút nào.

Phương Chu ngây ngẩn cả người, buông hai tay đứng nhìn Cảnh Trăn quay người lại mỉm cười với cậu, mắt thấy dấu bóng rổ xám đen trên ngực Cảnh Trăn đặc biệt rõ ràng. Vừa mới liên tục vừa chạy vừa nhảy mà không hề đổ một giọt mồ hôi nào, vậy mà vừa chạm vào đôi mắt Cảnh Trăn, lổ chân lông của Phương Chu dường như bị đánh thức, mồ hôi tuông ra nhuể nhoại, từ trán chảy xuống động trên mi, rồi rơi vào mờ nhòe hai mắt.

"Một tuần không gặp, tính khí dữ dằn lên không ít nha."

Một câu hai ý, khóe miệng Cảnh Trăn mang theo nụ cười lạnh căm.

Phương Chu nắm chặt tay phải đã sưng vù lên, ngậm môi, không nói tiếng nào. Cậu rõ ràng cảm nhận được sự tức giận không hề che dấu của Cảnh Trăn, nhưng không biết tại sao cậu lại trở nên thản nhiên và không sợ hãi như vậy. Bởi vì cậu biết, một tháng qua Cảnh Trăn đối với cậu lạnh nhạt, tầng tầng xa cách như vô hình của Cảnh Trăn mới thật sự khiến cậu sợ hãi.

Khi bóng đêm dần dần bao phủ, Cảnh Trăn đưa ngón tay chỉ tay phải bị ăn thước, giọng điệu hơi gấp gáp.

"Đi rửa sơ, lấy cặp sách, ra bãi xe tìm anh."

Nói xong liền xoay người bước đi, không hề liếc xem Phương Chu đang ngơ ngác đứng nhìn.

Kỳ thật, vừa mới tông cửa xông ra cậu lập tức hối hận, nhưng mà chạy cũng đã chạy rồi không thể không mặt mũi mà quay trở lại.

Giờ phút này, trong lòng Phương Chu vĩnh viễn không cân bằng được, một đầu cậu đang thực khao khát Cảnh Trăn đối với cậu cảm xúc bằng xương bằng thịt, cho dù là quở trách có nghĩa còn quan tâm, đầu kia Cảnh Trăn chỉ cần mắng một hai câu nặng nề sẻ làm bao ấm ức tích tụ cả tháng qua, toàn bộ tuông tràn ra như thác đổ.

Cậu bắt đầu chán ghét suy nghĩ nhạy cảm cùng cẩn thận vô cớ của mình.

Một đường không nói lời nào.

🔹🔹🔹

Như thường lệ, Cảnh Trăn để Phương Chu xuống xe trước cửa chính, còn mình chạy xe vào nhà xe. Từ cửa sau đến phòng khách, anh thấy Cảnh Chí đang ngồi trên sofa cùng Phương Chu đang đứng co quắp, lòng thắt lại, bước đến đứng bên cạnh Phương Chu, mới kêu một tiếng anh, đã bị trừng mắt dữ dội.

"Quy định nhà này càng ngày càng giống một vật trang trí."

Cảnh Trăn mím mím môi.

"Là Trăn nhi không quy củ, đã về trễ, làm anh đợi lâu."

Bữa tối Cảnh gia là 6 giờ, nếu không trở về nhà ăn hoặc về muộn đều phải cho hay. Cảnh Trăn và Phương Chu hai người đã quen tự do quản giờ giấc, hôm nay từng vụ từng vụ kéo nhau đến, làm cả hai quên cả thời gian.

Lòng bàn tay Cảnh Chí phồng lên che phủ đầu gối, ngón trỏ nhịp nhàng chỉ, chầm chậm nâng lên mí mắt, ánh mắt bắn tới Phương Chu, một ngón tay chỉ dấu tròn đen trên ngực Cảnh Trăn, giọng nói trêu ghẹo.

"Cùng với anh ba đùa giỡn, chơi đến quên thời gian?"

Hai người đứng đồng thời 'co ro' trong lòng, mím môi im lặng.

Cảnh Chí nhìn lướt qua hai đứa em đang vắt óc tìm cách trả lời, anh đứng lên khỏi ghế, nhìn chằm chằm Phương Chu đang cúi gầm mặt.

"Anh không có đánh em đúng không?"

Phương Chu giật nảy mình, trái tim đột nhiên như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, quên luôn trả lời, chỉ ngơ ngác nhìn Cảnh Chí.

Lòng bàn tay Cảnh Trăn thấm dần mồ hôi, cuối cùng kìm không được, khẽ kêu một tiếng anh, đã bị ánh mắt lạnh lẽo của Cảnh Chí hoàn toàn bịt miệng, lòng như lửa đốt, cũng không có can đảm lên tiếng.

Cảnh Chí nhắm mắt lại, bất ngờ trở tay bẻ cổ tay phải Phương Chu, giơ lên trước mặt anh ta, động tác mau đến Phương Chu hoàn toàn không có thời gian phản ứng, thêm vào giọng nói kiên quyết và lạnh lùng của anh.

"Nếu anh ba em dạy em.... em không phục. Từ nay...."

"Em không có!"

Phương Chu mãnh liệt hướng lên tìm kiếm ánh mắt, vừa mới còn không dám ngẩng đầu nhìn, đột nhiên cậu có dũng khí nhìn thẳng Cảnh Chí.

Cổ tay đang đối nghịch các đốt ngón tay, bị quặn đau điếng, và lời nói của Cảnh Chí giống như một tảng đá lớn nện xuống mặt hồ phẳng lặng khiến sắc mặt cậu biến đổi đột ngột, tái nhợt đáng sợ.

Cảnh Chí cau mày, đã lâu không có ai dám ngắt lời anh như thế này, anh không khỏi tay tăng thêm chút lực, nhìn thấy sắc mặt Phương Chu tái nhợt, anh chậm rãi hỏi.

"Không có gì?"

Phương Chu lần đầu tiên biết đau đến nói không nên lời là như thế nào, giống như tất cả sức lực đều dồn vào cổ tay này, xem nó có đứt gãy hay không, từng chữ khó nghe, như sống thần trong cổ họng.

"Không, có, không, phục."

Cảnh Chí khóe miệng cong nhẹ, đôi lông mày nhướng lên, giảm dần lực tay, sau đó ánh mắt như không đếm xỉa tới đảo qua Cảnh Trăn bên cạnh.

"Thật không?"

Cảnh Trăn không chịu nổi nửa, chân phải bước lên bước nhỏ, hơi do dự, giọng nói không lớn.

"Anh! Phương Chu tính tình nóng nảy, không phải ngày đầu tiên anh biết nó."

Đột nhiên, Cảnh Chí cười rạng rỡ, nhìn theo con ngươi Cảnh Trăn.

"Hóa ra, em cũng còn biết nó là đứa nhỏ nóng tính."

Nói đến đây, đột nhiên sắc mặt trầm xuống, nghiêm khắc lên.

"Anh còn tưởng chỉ có mình em là biết nổi cáu."

Cảnh Trăn đột nhiên hiểu ra, hóa ra ngọn lửa của Cảnh Chí đang nhằm vào mình. Bất quá, lần này anh không có ý định chiến tranh lạnh cùng Phương Chu. Chỉ nghĩ rằng, cả hai cần một thời gian để tỉnh táo tiếp thu những chuyện trước đó, không ngờ phản ứng của Phương Chu lại lớn đến vậy.

"Đây là hai việc."

Cảnh Trăn hiếm khi cứng rắn dưới sự uy hiếp của Cảnh Chí, đối với Phương Chu có chút ngượng ngùng nói.

"Lên lầu thay quần áo, rửa mặt rồi xuống ăn cơm."

Phương Chu ngước nhìn Cảnh Chí, sau đó hơi nghiêng người rời đi.

Sau khi cậu biến mất ở góc cầu thang, Cảnh Chí mới thu lại ánh mắt, hất cằm lên lầu.

"Làm loạn à?"

Cảnh Trăn không biết làm sao, ngay sau khi Phương Chu thoát khỏi tầm mắt, toàn thân thả lỏng, anh ngồi xuống chỗ Cảnh Chí vừa ngồi, đầu thật mạnh dựa vào lưng sofa, vẻ mỏi mệt trong giọng nói khiến người ta cảm thấy xót xa.

"Nó chờ không nổi muốn ăn đòn."

Cảnh Chí đá nhẹ vào cẳng chân của anh, như ghét bỏ hành động anh không thay quần áo đã chạy đến dựa vào sofa, nhè nhẹ phun ra ba từ.

"Kiềm chế lại." ......đối với Phương Chu, cũng đối chính mình.

💘💘💘

Cũng không biết có phải Cảnh Chí đối Phương Chu dị thường khoan dung mà hâm mộ ghen ghét, Cảnh Trăn đột nhiên có ảo giác trong nhà chỉ có mình anh nguyện ý giả làm người ác, nhất là khi thấy hai tay nâng thước của Phương Chu hơi run rẩy mới biết, tận đáy lòng đứa nhỏ này thật sự sợ hãi mình.

Nhưng mà Cảnh Trăn hôm nay vô cùng buồn ngủ, vô cùng mệt mỏi, gần ba mươi tiếng đồng hồ không có chợp mắt, và ý chí không thể đánh tan được mệt mỏi, thật vất vả xử lý xong mấy việc quan trọng, anh trở lại phòng nhìn thấy Phương Chu đứng nghiêm, nâng thước... không hề nghĩ ngợi, anh cầm quần áo đi thẳng vào phòng tắm.

Mười lăm phút sau, khi Phương Chu ôm tâm tính hiên ngang lao vào trận chiến nhìn cánh cửa phòng tắm mở ra, nhưng không ngờ Cảnh Trăn hoàn toàn như không nhìn thấy cậu mà ngã thẳng xuống giường.

Đầu tóc ướt dầm dề còn quấn khăn lông cùng với áo khoác tắm dài lộ thân người còn ẩm ướt, Cảnh Trăn đã nhắm chặt hai mắt, bất động dính xuống giường.

Phương Chu có chút sửng sốt nâng thước, đi cũng không được, ở cũng không xong, đứng im tại chổ, đại não bắt đầu quay cuồng. Cũng không biết qua bao nhiêu trận đấu tranh tư tưởng, Cảnh Chí đẩy cửa bước vào.

Cảnh Chí đi vào lấy khăn lông trên đầu Cảnh Trăn ra, đắp mền, điều chỉnh nhiệt độ điều hòa trên tường, bật máy tạo độ ẩm bên cạnh giường, mới liếc nhìn Phương Chu, biết rõ cố hỏi.

"Chuyện gì ?"

Phương Chu mím môi, cúi đầu, hai tay siết chặt, thốt ra hai tiếng như muỗi kêu.

"Nhận phạt."

Cảnh Chí gật gật đầu tỏ ý đã hiểu, rồi ồ lên một tiếng rất tự nhiên và bước thẳng ra ngoài cửa.

Phương Chu rất vội, nhưng cũng không biết mình đang vội chuyện gì, trong tuyệt vọng, khi Cảnh Chí mở cửa muốn rời đi, thì thào kêu.

"Anh hai!"

Giọng nói ngập ngừng của cậu càng làm tăng thêm sự lo lắng của cậu trong lúc này.

Cảnh Chí không hề quay đầu lại, giọng nói lạnh băng.

"Bị anh ba phạt đứng?"

"Không có."

"Vậy có kêu trở về không?"

"Cũng không......"

Cảnh Chí lúc này mới quay đầu lại, ý vị thâm trường nhìn Phương Chu, không nói lời nào, để lại đèn ngủ, đóng cửa đi rồi, bỏ lại Phương Chu cô đơn chiếc bóng, lần này thật sự càng mông lung.

Phương Chu không phải nhân vật bất phàm, trong bầu không khí yên tĩnh dưới ánh đèn mờ ảo phạt đứng, rồi nhìn anh trai hô hấp vững vàng ngủ trên giường, cảm thấy thật khó chịu.

Đặc biệt là qua 12 giờ đêm, cơn buồn ngủ dần dần kéo tới, mí mắt càng nặng, không khí lạnh lẽo dưới dép lê từng trận, từng trận xông lên. Cậu vốn không có thói quen thức khuya, thói quen sinh hoạt và học tập của cậu thật hiếm thấy ở học sinh cấp 3, càng không nói đến cậu đã đứng mấy tiếng đồng hồ. Cơ thể dù có hoạt động tốt đến đâu cũng không thể chịu đựng được những nhu cầu sinh lý cơ bản nhất. Đầu nặng trĩu, thân mình phiêu phiêu, gót chân đứng không yên, sau một cái lảo đảo, không ngờ thước trên tay cũng lắc lư rớt trúng sàn gổ rắn chắc.

Tiếng vang không lớn, nhưng trong phòng vốn cực kỳ yên tĩnh, vì thế thành công đánh thức Cảnh Trăn đang ngủ trên giường.

Cảnh Trăn ngủ nhưng rất cảnh giác, chưa bao giờ ngủ say đến không biết gì đến động tĩnh xung quanh, cho dù hôm nay rất mệt vẫn bị tiếng động nhỏ đến mở bừng mắt. Mất vài giây ngơ ngẩn nhìn Phương Chu đang lúng túng trước mắt, sau hai cái chớp mắt, mày nhíu thật sâu, mở miệng liền mắng.

"Đêm khuya em phát điên cái gì, đi ngủ!"

Phương Chu cắn môi, cúi người lụm cây thước trên mặt đất lên, không nâng nửa mà để xuôi theo bên người.

Cảnh Trăn xoay người đứng dậy, cầm cây thước trong tay Phương Chu, quất mạnh vào mông cậu một cái, hiệu quả hơn tất cả phương pháp nâng cao tinh thần khác, cơn buồn ngủ trong cậu tức khắc biến mất.

Cảnh Trăn đánh một cái liền đem thước quăng lên tủ đầu giường, đẩy Phương Chu đang ngơ ngác xuống nửa chiếc giường mà anh vừa ngủ, lấy mền anh vừa đắp quấn Phương Chu lại.

Phương Chu không có phản ứng gì, đã bị hơi thở nồng đậm của anh trai bao vây ở trên giường, hơi ấm đã mất từ ​​lâu khiến cậu vô thức kéo mền thật chặt, nhìn Cảnh Trăn đi lại tủ lấy ra gối mền mới, không nói một lời, anh ngủ thiếp đi bên cạnh.

Tí tách, tí tách.

Phương Chu phảng phất nghe được tiếng kim giây đánh nhịp trong đồng hồ.

Hít thở, lên xuống.

Cậu dường như cảm nhận được hơi thở vững vàng của Cảnh Trăn. Cơ bắp đau nhứt của cậu chìm trong chiếc giường mềm mại, tay phải sưng húp bị cậu đè dưới gối đầu cũng không cảm thấy đau.

🔹🔹🔹

Phương Chu mở mắt dựa vào đồng hồ sinh học tự nhiên 6 giờ 10, đã không thấy bóng dáng Cảnh Trăn trong phòng.

Chờ rửa mặt xong xuống lầu, đã ngửi được mùi hương đặc trưng của Cảnh Trăn từ nhà bếp.

Lại đợi không đến mười phút, trên bàn đã bài đầy đồ ăn sáng, ngay cả món điểm tâm ngọt đều là Phương Chu tâm niệm thật lâu bánh khoai môn, cậu nhóc ăn ăn, áy náy cũng cuồn cuộn dâng lên trong lòng.

Cảnh Trăn cầm muỗng khuấy nhẹ cháo trong chén, bộ dáng gấp đồ ăn cũng rất điềm đạm nhẹ nhàng.

Ở phía đối diện, tay đang cầm chén của Phương Chu bất giác toát mồ hôi, mặc dù buộc bản thân phải cư xử tự nhiên hơn, dẫu không đến mức vùi đầu vào chén như gà con mổ thóc, thỉnh thoảng cũng nhìn thẳng vào ánh mắt của Cảnh Trăn. Thực sự có một cảm giác như bị điện giật, như thể nhịp tim bị lỡ nhịp.

Phương Chu chưa bao giờ là người ngồi chờ chết, thói quen khống chế quyền chủ động, dù cậu sợ hãi gia pháp đau đớn, nhưng cũng biết sớm chết sớm siêu sinh.

Dọn dẹp chén đũa xong, liền cúi người đứng bên cạnh Cảnh Trăn.

"Anh, buổi sáng anh có thì giờ rảnh không?"

Cảnh Trăn dừng đũa, hơi nhíu mày.

"Có chuyện gì?"

Phương Chu thấy khóe miệng Cảnh Trăn hơi cong, thẳng lưng hơn.

"Em cho rằng bây giờ có ngồi trong lớp học cũng không cách nào tập trung nghe giảng bài được. Nếu anh có rảnh, em không muốn kéo dài nữa!"

Nụ cười nhỏ thoáng qua trên môi Cảnh Trăn, tối hôm qua sở dĩ anh về nhà liền không có động thủ là vì anh thật sự rất mệt, và anh cũng thấy Phương Chu đang rất sốt ruột. Phương Chu càng lo lắng, Cảnh Trăn lại càng yêu cầu mình phải thấy rõ Phương Chu đã thật sự biết mình đã sai, hay là bởi vì chịu không nổi sự đối xử tẻ nhạt của anh nên muốn kết thúc chiến tranh lạnh gần một tháng qua càng sớm càng tốt.

Cảnh Trăn ngẩng đầu tỉ mỉ nhìn Phương Chu mặc quần áo ở nhà, thấy là lạ nói.

"Anh có cuộc họp lúc 10 giờ, hy vọng chúng ta có thể kết thúc trước đó."

Phương Chu tối hôm qua tới thỉnh phạt, tưởng rằng đã đủ thản nhiên, không nghĩ tới cách một đêm, giờ phút này đứng trong thư phòng đã mấy tuần qua không có bước vào, không khỏi hoảng sợ, tay dán chặt mép quần còn đổ mồ hôi ra bên ngoài.

Cảnh Trăn vừa vào cửa liền quăng cây thước trong tay lên bàn làm việc.

"Gia pháp đều không mang tới, em như vậy là hối lỗi, xét lại mình à?"

Phương Chu nhìn chằm chằm thanh thước trên bàn, lúng túng một lúc, mím môi không nói gì.

Cảnh Trăn hai bước đi đến trước mặt cậu, nhìn lướt qua tay phải Phương Chu, ngón trỏ chỉ hướng anh vừa mới quăng bỏ thước, giọng nói không lớn nhưng trầm tĩnh đến thấm người.

"Đi lấy tới."

Phương Chu sửng sốt, nhìn thoáng qua Cảnh Trăn, do dự đi tới cầm thước lên, cánh tay co quắp, lòng bàn tay hướng lên nâng thước.

Cảnh Trăn nhìn hai tay của Phương Chu, lòng bàn tay phải hơi hơi sưng đỏ, ánh mắt lướt lên trên, vẻ mặt cậu có cung kính, có hổ thẹn, cũng có một chút kiêu ngạo không an phận.

Cảnh Trăn đưa tay lên, ngón trỏ nhẹ nhàng lướt qua hoa văn trên thước.

"Em có bất mãn gì, cho em cơ hội phát tiết, sẵn công cụ đang trong tay em."

📏📏📏

Lời tác giả :

Rất nhiều người cho rằng, Cảnh Trăn không nên chọn chiến tranh lạnh, nhưng đôi khi đây không phải một lựa chọn. Là một người anh, đương nhiên sẻ kiềm chế và bình tĩnh hơn nhưng anh cũng sẻ bị thương, bị những lời nói giận dỗi vô tình của Phương Chu làm bị thương, cũng cần thời gian để tiêu thụ những cảm xúc tiêu cực đó. Dù anh có thể bao dung, chịu đựng tấc những kiêu ngạo, tùy hứng, nổi loạn của Phương Chu nhưng anh không phải người sắt đá, cũng không có trái tim đánh đâu thắng đó. Mỗi lời, mỗi câu, mỗi thay đổi ánh mắt của người mình quan tâm đều có thể phá tan bờ đê cao anh gắng sức đắp. Không phải vì anh là một người anh hay một nhà giáo dục mà anh phải nhượng bộ, có thể chống lại những đòn tấn công không ngờ tới, hay nên mắt điếc tay ngơ trước những lời nói thương tâm đả thương người. Cảnh Trăn trước đây là một người rất bốc đồng, nên anh luôn nhắc nhở bản thân rằng khi tranh cãi, khi không hài lòng, khi cảm xúc tiêu cực dâng trào thì phải kiềm lại, không được nói những câu làm tan rã hoàn toàn hàng phòng ngự của đối phương. Bởi vì lời nói.... khi đã nói ra thì không cách nào rút lại được.

🔹🔹🔹

Cuối tuần vui vẻ.... 3400 chữ nhaaaaa

💘💘201212💘💘

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play