Cảnh Trăn nhìn hai tay của Phương Chu, lòng bàn tay phải còn hơi sưng đỏ, ánh mắt lướt lên trên, vẻ mặt cậu có cung kính, có hổ thẹn, cũng có một chút kiêu ngạo không an phận.

Cảnh Trăn đưa tay lên, ngón trỏ nhẹ lướt qua hoa văn trên thước.

"Em có bất mãn gì, cho em cơ hội phát tiết, sẵn công cụ đang trong tay em."

Phương Chu đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt kinh ngạc, không khí xung quanh như bị rút cạn, thở không nổi. Giọng nói của Cảnh Trăn rất uy nghiêm, trang trọng, vẻ mặt anh thậm chí không có một chút gì đang nói giỡn, vẻ mặt nghiêm túc của anh giống như đang nói sự thật của chân lý xa xưa.

"Nhanh lên. Cái này so với bóng rổ thuận tay hơn nhiều."

Bàn tay Phương Chu vô thức siết chặt, mồ hôi lòng bàn tay lấm tấm rỉ ra, nhỏ nhẹ kêu một tiếng anh.

Cảnh Trăn nhướng mày.

"Em không phải bực bội anh một tháng qua không ngó ngàng tới em, giận anh trước khi đi công tác không nói với em một lời? Còn có, anh làm trò trước lớp đánh em, không muốn trút giận?"

Phương Chu dùng đầu lưỡi quét đôi môi khô khốc, giọng nói còn nhỏ hơn tiếng muỗi kêu, nhưng giọng điệu bướng bỉnh rất rõ ràng.

"Em không có."

Ba chữ vừa ra, Cảnh Trăn đột nhiên giựt lấy thước trong tay Phương Chu, tay phải đang bị thương như bị điện giật quăng ra.

'Bốp! Bốp! Bốp!'

Cảnh Trăn một tay nắm vặn vai Phương Chu, sạch sẽ lưu loát ba thước thật mạnh quất xuống mông cậu, thước như cuồng phong mang theo tức giận. Không hề phòng bị Phương Chu đau đến thẳng hút khí, nhưng không né không hoảng hốt, đứng thẳng tại chổ.

"Em vẫn còn muốn lừa gạt, dấu diếm?"

Cảnh Trăn áp đầu thước vào eo cậu, nhìn chằm chằm vào con ngươi kiên định của Phương Chu từ phía bên cạnh.

"Em là muốn nói cho anh biết, em làm khóa đại biểu một năm vẫn không biết anh muốn cho bài tập về nhà như thế nào khi anh vắng mặt. Còn có hành vi công khai khiêu khích chủ nhiệm Lê của em là sự phản kháng không hài lòng trước sự ra đi đột ngột của anh. Có vẻ như em sẽ không thừa nhận những việc này?"

Sau hai câu hỏi liên tiếp đầy mỉa mai, hỏi đến Phương Chu chết lặng, người bắt đầu rét run lên.

Cho tới nay, điều sợ hãi nhất không phải gia pháp uy nghiêm, cũng không phải đau đớn của thước, roi mà là Cảnh Trăn không chút nào giữ lại, một tầng một tầng kéo tơ lột kén, xuyên qua trái tim của cậu, thứ mà triệt để hơn tất cả các hình phạt chính là, hoàn toàn không lưu lại mặt mũi.

Cảnh Trăn nhíu mày, từ nhỏ anh đã không có thói quen không trả lời, từ khi bắt đầu dạy dỗ Phương Chu, anh nhận ra rằng bên cạnh việc thừa nhận sai lầm và kháng cự, còn có một lựa chọn là im lặng.

'Bốp!'

Lại một thước mạnh bạo xuyên qua đỉnh mông, kiên quyết nói.

"Quần."

Dù sợ hãi, dù thần phục, dù tâm lý xây dựng vững vàng đến đâu, khi nghe chữ này vẫn run lên.

Cảnh Trăn không thúc giục, lẳng lặng nhìn cậu.

Phương Chu nhớ tới có một lần anh mang theo cơn tức giận đánh cậu, cách đây chưa đầy hai tháng, đó là lần đầu tiên cậu thực sự hiểu rằng mục đích của việc cởi quần không phải để làm nhục.

Cảnh Trăn cũng không có so đo cậu kéo dài tận mười phút để làm cái động tác với kỹ thuật vô cùng đơn giản này, nhìn quanh một vòng thư phòng, sau đó chỉ chỉ vào ghế sofa da tốt hai người.

"Quỳ lên, nằm sấp lên tay vịn, tay chống đất."

Phương Chu giật mình, tim đập dữ dội, như đập vào ngực, chân như bị đóng đinh xuống sàn, không thể bước được bước đầu tiên.

Cảnh Trăn sắc mặt tối sầm, kiên nhẫn của anh dần dần cạn kiệt.

"Đừng để anh phải đếm như đang dạy một đứa con nít."

Sợ hãi là một khía cạnh nhưng nhục nhã là một khía cạnh chết người hơn. Phương Chu nghĩ, tối hôm qua chính mình tìm tới cửa chịu phạt, sáng nay còn nóng lòng muốn bị đánh, hiện tại ăn năn, cự tuyệt, thật không thể nói nổi.
Cậu liếm môi trên, hít sâu một hơi, đi tới ghế sofa, nhưng sau khi quỳ xuống vững vàng, cậu ngẩn người nhìn về phía tay vịn, thật lâu không thể cúi xuống.

Giọng nói Cảnh Trăn thật lạnh lùng.

"Ba ...."

Ưu điểm của Cảnh Trăn là anh quá thuyết phục, một tiếng còn chưa đếm xong, Phương Chu đã dọn xong tư thế, tuy có chút ngượng ngùng nhưng cũng còn bộ dáng thản nhiên nhận sai.

Cảnh Trăn thầm thở nhẹ trong lòng, dùng thước sửa lại tư thế cậu từng chút một, tay duỗi thẳng, hạ eo, ấn cẳng chân đang không an phận, mới dán thước lên bờ mông đã có vài con lươn sưng cao vắt ngang.

"Mục vô tôn trưởng, vô lễ, công nhiên khiêu khích, ngày hôm qua đã phạt qua. Hôm nay đánh những con giun đũa nhỏ trong bụng em!"

Cảnh Trăn giơ tay đập mạnh xuống, thước rơi thực trầm trọng, khảm thật sâu vào thịt Phương Chu, khắc ra từng lằn đỏ thẩm trên mông.

'Bốp bốp bốp bốp bốp ~'

Như không có điểm kết thúc, Cảnh Trăn quất từng thước từng thước nối nhau từ hông đến bắp đùi của cậu, không một tấc nào không bị thước quét qua.

Bờ mông lang tràn đau đớn làm Phương Chu quên mất xấu hổ lúc mới nằm sấp xuống. Cảnh Trăn im lặng giơ thước làm cậu sợ hãi lên.

'Bốp!'

"Ưmmm'

Lần này đặc biệt nặng, quất xuống đỉnh mông nơi bị thương nghiêm trọng nhất. Phương Chu không thể nhịn xuống, trong cổ họng phát ra một hồi rên rỉ.

Cảnh Trăn dừng lại, thước lạnh băng như cũ dán vào mông nóng bỏng.

"Bây giờ đã biết tại sao đánh em?"

Thanh âm như từ trong cổ họng đè ép ra tới, Phương Chu như đi trên băng mỏng nói.

"Không nên lạm dụng chức quyền để thử anh."

Bạn thước cùng lời trách cứ của Cảnh Trăn nặng nề rơi xuống.

"Phương Chu, em tính toán nhỏ nhặt đánh tới trên đầu của anh, không muốn cho bài tập về nhà là muốn khiêu khích anh? Về sau có làm nên thông minh hơn. Em cho rằng em ăn nhiều hơn anh vài năm cơm trắng sao?"

Nói xong giơ thước lên rơi xuống loang lổ cánh mông, bốp một cái, Phương Chu bắn thẳng người lên.

Không đau hơn lần trước bị đánh, cậu nín thở một hơi dài nên không cảm thấy đau nữa. Hiện đang nằm trên sofa mặc ai đó tàn sát, đau đớn càng thêm thâm nhập xương tủy, như bị đập vào mặt không còn chỗ nào thoát ra được.

'Bốp bốp bốp!"

Ba thước xuyên đè lên vết thương trước, những lằn sưng cao bị đánh đến thủng xuống, Phương Chu gắt gao cuộn thân mình.

Cảnh Trăn lui một bước nhìn cậu.

"Có phải hay không, em lần này đe dọa chủ nhiệm Lê cũng là muốn thăm dò anh?

"Không phải!"

Phương Chu đột nhiên vặn người, thẳng lưng, vẻ mặt hoảng sợ nhìn thẳng Cảnh Trăn, ánh mắt phóng túng cùng cự tuyệt, lặp lại một lần.

"Em không có!"

Cảnh Trăn nhướng mày, không có so đo tư thế biến hình của cậu.

"Aaa? Vậy là vì cái gì?"

Phương Chu hít một hơi thật sâu, nuốt xuống vài điều muốn nói, cuối cùng quay người nằm sấp xuống lại.

"Là em tùy hứng xúc động bất kể hậu quả, vô lễ với thầy cô, anh đánh đi."

Cùng với câu cậu nói ra, thước cũng đung đưa rơi như mưa đá. Cảnh Trăn một tay đè lưng cậu, tay kia giơ cao thước, liên tục quất xuống mông đã chịu đủ phong sương tả tơi.

Phương Chu không còn kiểm soát được thân mình dưới mưa thước, mặc cho cậu nói với bản thân rằng mình không được trốn, không được nhúc nhích, phản ứng sinh lý của cậu đã hoàn toàn lật ngược sự chỉ huy của não bộ, toàn bộ thân thể ở dưới thước trằn trọc vặn vẹo, đau đớn đến mức cậu cầu nguyện mình ngất xỉu đi.

Cảnh Trăn đột nhiên dừng tay, giọng nói không còn độ ấm như trước.

"Từ khi nào bắt đầu tính kế dấu anh?"

Tim Phương Chu đột nhiên đập lỡ một nhịp, thương trên mông từ đau đớn biến thành nặng nề.

"Ôm một bụng oan ức ăn đánh, cảm thấy mình như bảo vệ một điều cơ mật nào đó, em cảm thấy làm như vậy rất vinh quang sao?"

Cảnh Trăn lạnh lùng nói.

"Hay là em cảm thấy, anh của em làm hiệu trưởng của một trường, mà không có năng lực thừa nhận khi bị người ở sau lưng nói hai câu?"

Phương Chu chậm rãi quay đầu, ánh mắt hướng lên trên, trong ánh mắt trách cứ của Cảnh Trăn mang theo độ ấm đã từ lâu không có thấy. Trái tim cậu chùng xuống ngay lập tức, đều đặn và chắc chắn, khẽ kêu một tiếng anh, cũng không biết nói cái gì.

Cảnh Trăn dùng đầu thước chạm vào vết thương sưng húp trên mông Phương Chu.

"Là anh em đừng luôn tính toán, chuyện gì có thể nói cho anh biết, chuyện gì không thể nói cho anh biết."

Móng tay Phương Chu bấu vào đường nối của ghế Sofa da, thân thể co lại.

"Đã biết."

"Bốp!~"

Lần này không nghiêm trọng lắm, nhưng nó đánh thức tất cả đau đớn trước đó.

"Nói."

Hai vai Phương Chu khẽ giật giật, ngữ điệu có chút lý trí.

"Là lỗi của em, biện pháp xử lý quá cực đoan."

Cảnh Trăn thầm thở nhẹ trong lòng, Lâm Dục ngày hôm qua trước khi đi, cố gắng đem ngọn nguồn sự việc nói một lần, nhấn mạnh mấy lần là chủ nhiệm Lê mở miệng công kích Cảnh Trăn trước, Phương Chu mới không kìm được lửa giận mà ném bóng xuống. Khi đó anh liền biết, cậy mạnh Phương Chu nhất định không muốn nói tới nguyên do. Tuy nhiên, dù lý do gì thì hành vi bốc đồng, vô lễ bất kính với thầy cô là không thể nào chấp nhận được.

"Em muốn thừa nhận lời đồn đãi vớ vẩn, về chính em, người nhà của em còn hơn những chuyện thế này nhiều. Phải học được trầm ổn, bình tĩnh bất động thanh sắc."

Cảnh Trăn dùng thước vỗ nhẹ vào mấy vết sưng húp trên mông.

"Cho nên, cái này không oan ức em."

Cậu nghĩ rằng hình phạt sẽ kết thúc ở đây, nhưng không ngờ Cảnh Trăn dành đủ thời gian để lấy lại hơi thở và nói.

"Còn chuyện gì nữa?"

Cơ mông của Phương Chu không thể kìm được đã thắt chặt lại, mắt cậu cố gắng nhìn ra sau, mông chắc chắn sẽ bị đánh một cái.

"Ngày hôm qua ở văn phòng, em cho mình là cao thủ võ lâm."

Cảnh Trăn nhớ tới hành động không đầu óc của Phương Chu, lửa lại bốc lên, lại một thước đau điếng.

"Ưm......"

Phương Chu lại cong người lại.

"Lúc ấy, không nghĩ nhiều như vậy."

"Bốp! Bốp!"

Mông Phương Chu đã sưng cao hai lóng tay, mặc kệ Cảnh Trăn đau lòng giữ lại lực, hay không đành lòng để cậu cắn môi mình.

"Nói em vài câu liền tông cửa xông ra, một chút tức giận liền quay đầu chạy lấy người, em còn tưởng đi luôn xong hết mọi chuyện à!"

Rõ ràng là câu hỏi lại, lại bị Cảnh Trăn nói thành câu cảm thán, liên tiếp năm thước hung hăng đập xuống mông của Phương Chu.

Phương Chu không ngờ Cảnh Trăn lại thành thật với cậu chỉ vì chuyện này. Ngày hôm qua vì quá tức giận Cảnh Trăn đã đánh, đã phạt cậu trước lớp mà vẫn bình tĩnh thản nhiên. Bao nhiêu tức giận, bao nhiêu bực bội, bao nhiêu ngọn lửa trộn chung một chỗ, lại biết rằng không tranh cải lại Cảnh Trăn vì vậy cậu đành phải chạy ra ngoài. Nhưng chỉ có cậu mới biết, vừa ra khỏi cửa đã hối hận, đành phải tìm sân bóng rổ bên cạnh phòng học chơi, đánh đố Cảnh Trăn nhất định sẽ đến phòng học tìm mình. Phương Chu đang nghĩ ngợi tới đây, tiếng nói Cảnh Trăn như từ trên trời giáng xuống.

"Vẫn có thời gian phân tâm! Em càng ngày càng không coi anh ra gì?"

"Anh! em không có."

Phương Chu thanh âm nho nhỏ, như là bị ngộp trong bao tải.

"Em biết sai rồi."

Tay cầm thước của Cảnh Trăn tức khắc cứng đờ, cứng đến không nhấc lên được.

Mặc dù, Phương Chu đã bày ra tư thế nhận phạt nhận đánh từ hôm qua, nhưng thái độ ngạo mạn và ngỗ ngược của cậu rõ ràng là sử dụng gia pháp như một công cụ trả nợ. Mà giây phút này, Cảnh Trăn không thể phân biệt được đó là cách phát âm của Phương Chu hay cử chỉ tản mát của cả người làm anh như thế tin tưởng, đứa nhỏ này thật sự biết sai rồi.

Cảnh Trăn vốn từ nhỏ bị gia pháp quy củ khai sáng, anh biết rõ, nhận sai cùng nhận phạt, căn bản không phải một chuyện.

Cảnh Trăn thoáng nhìn tư thế biến dạng của cậu, sau đó quăng thước lên bàn.

"Đứng dậy, mặc quần vào."

Có một cảm giác hạnh phúc tới quá đột ngột, Phương Chu ngây người vài giây mới từ từ đứng dậy khỏi ghế sofa.

Cảnh Trăn thấy cậu đứng ổn, dù bận vẫn ung dung nói:

"Anh Lâm Dục của em đã giải thích xin tha nói ngày mai em có thi đấu, anh đã không đánh. Nhưng nếu em nhận sai, không phạt em chẳng phải là không nể mặt em?"

Phương Chu đứng thẳng nhưng hai đầu gối không khỏi run lên. Cảnh Trăn biết, cậu mang một thân thương mà có thể đứng được như vậy đã phải chịu rất nhiều đau đớn.

Giọng điệu Cảnh Trăn rất trầm tĩnh, nhìn kỹ Phương Chu không quá nhếch nhác, xoay người đi tới phía sau bàn làm việc, mở ngăn kéo lấy ra một tập tài liệu cỡ cuốn sách giáo khoa.

"Đây là bản tổng kết thường niên của công ty năm vừa qua. Em cầm chép lại một bản, sau đó lập một bản kế hoạch phát triển. Cũng không gấp, cho em hai tuần."

🏡🏃201209🏡🏃

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play