PV: Anh Cảnh, ba anh có sợ vợ không? Chú ba anh có sợ vợ không? Phương Chu có sợ vợ không?

Cảnh Triều cau mày: trong nhà hông có quy tắc con cháu nghị luận chuyện của cha chú trong nhà.

Phóng viên tròn mắt: không thú vị!

Cảnh Tịch cười: Ba và các chú bác của tôi đều là người đối với vợ của mình rất tốt.

PV: Vậy thì chuyển câu hỏi, liệu mẹ có can ngăn lúc con bị đánh?

Cảnh Triều: Những lúc đó sẽ có không vui nhưng mà sẽ không cãi nhau với ba ở trước mặt tôi, những lúc đó đôi khi bọn trẻ vẫn có thể cảm nhận được điều đó.

Cảnh Tịch: Ừm ... mẹ tôi cũng vậy, lúc tôi bị anh phạt mẹ cũng sẽ không can thiệp.

PV: Cảnh lão nhị với vợ của ông, ai đánh Teakwondo giỏi hơn?

Cảnh Trăn: Tất nhiên là vợ tôi giỏi hơn.

Cảnh Triều cười: Chú ba có lẽ chưa bao giờ cố gắng hết sức đi so a!

Cảnh Chí: Con nói nhiều quá.

PV : Cảnh Triều anh tuấn đẹp trai hay Cảnh Tịch đẹp trai, cuốn hút hơn?

Cảnh Tịch: Hình như mọi người thuộc về hiệp hội ngoại hình.

Cảnh Triều: Về sức hấp dẫn thì em Tịch cuốn hút hơn tôi.

Cảnh Tịch: Ừm, anh tôi ít cười, ít nói, có một loại khí chất quý tộc khiến người ta không dám đến gần.

Cảnh Triều cười nhìn em mình: Anh hiếm khi cười sao?

Cảnh Tịch cũng cười: Lúc nhỏ, tất cả các bạn học biết em là em trai của Cảnh Triều đều hỏi em rằng 'anh của bạn rất hung dữ phải không?'

PV: Ồ? Cậu Triều bên ngoài cũng hung dữ sao?

Cảnh Tịch: Không có hung dữ nhưng mà quá nghiêm túc, dù là với bạn cùng lớp, cấp dưới hay cấp trên. Thỉnh thoảng pha trò khiến ai cũng phải trợn mắt nhìn anh tôi giống như nhìn xem tinh tinh.

PV: Còn đối em trai thì sao, bên ngoài cũng hung dữ giống như vậy?

Cảnh Tịch : Không có! Anh rất cưng chiều tôi. Bình thường ở nhà nếu làm thế nào tốt là làm thế ấy. Nếu làm không tốt sẽ bị trừng phạt còn nếu làm tốt cũng sẽ dò dò đầu tôi.

PV : Cậu Triều - Cậu Tịch bởi vì gia nghiệp mà có sự bất đồng không?

Cảnh Triều: Không có.

Cảnh Tịch: Anh tôi cân nhắc rất nhiều cho tôi, luôn sợ bạc đãi tôi, anh thường không nói gì nhưng trong lòng anh ấy lại vô cùng chu toàn.

Cảnh Triều xoa xoa đầu Cảnh Tịch: Sao em lại nghĩ nhiều vậy?

Đột nhiên Cảnh Tịch lắc đầu không cho anh sờ soạng: Đôi khi cân nhắc, chu toàn quá làm người khác không chấp nhận được.

PV: À? Vẫn có sự bất đồng?

Cảnh Tịch cười khổ: Không có ai mà chịu được anh của mình mới tuổi này đã làm di chúc việc phân chia gia sản, hơn nữa anh quá bình tĩnh, cho dù là chuyện như vậy thì cũng coi như không có chuyện gì.

Cảnh Triều lúng túng: chẳng qua phòng ngừa bất trắc thôi.

Cảnh Tịch : Vậy tại sao anh không để em lập một bản.

Cảnh Triều sa sầm nét mặt: Em Tịch! Câu này có nghiêm trọng quá không?

PV: Ha ha, vấn đề này để sau này lại nói đi. Cậu Tịch có cảm thấy có khi nào anh phạt sai mình không?

Cảnh Tịch: Hừm! anh luôn có lý nhất, quy tắc cũng là anh đặt ra, anh cũng là người quết định có sai hay không và anh không có lúc nào sai trái cả.

Cảnh Triều cười: Sao vẫn còn tức giận?

PV: Có muốn chú ba của mình nói điều gì đó ...

Cảnh Tịch cong môi: Anh rất phân rõ phải trái, đại đa số lúc đó đều giải nghĩa rồi mới phạt, nếu như lúc phạt xác thực có mang theo tâm tình, cảm xúc sau đó cũng sẽ xin lỗi tôi.

PV: Cảnh Triều có bao giờ bị Phương Chu đánh qua?

Cảnh Triều: Không có quy tắc không chịu qua gia pháp.

PV: Ồ? Vậy là có bị đánh?

Cảnh Triều: Đều là đàn ông con trai, khi không không vừa mắt lúc đó thuận tay liền đánh. Có lần tôi dạy dỗ bé Tịch đánh đến tàn nhẫn, chú út cũng đã nổi giận với tôi.

PV cười thầm: Giống như lúc phát cáu với ba anh không?

Cảnh Triều: Tôi thì thảm hơn ba tôi một chút. Chú út không dám kéo tai, đá vào mông ba và nhéo cánh tay ba.

PV: Cậu Triều vì sao lại muốn học ngành y? Điều gì đã cuốn hút anh?

Cảnh Triều: Người thầy khai sáng vẫn là chú của tôi. Khi còn nhỏ, tôi chưa hiểu chuyện luôn cảm thấy ba và chú ba không phải đi làm, cả nhà chỉ có chú út là có công ăn việc làm đàng hoàng, đi sớm về muộn.

PV ngạc nhiên: Ba và chú ba không phải cũng phải đến công ty?

Cảnh Triều: Lúc đó tôi còn rất nhỏ, tôi không hiểu, tôi cảm thấy công ty thuộc về nhà mình và nó không khác gì nhà của tôi.

PV : Cậu Tịch có khi nào lúc bị anh đánh đến bỏ nhà trốn đi giống như ba mình ở tuổi phản nghịch không?

Cảnh Tịch bật cười: Sao tôi dám ... Hả? Ba bỏ nhà đi? (Hướng tới khán giả)

PV: Tôi có tiết lộ điều gì không?

Cảnh Triều nhanh chóng vặn đầu em trai mình lại: Bé Tịch hiếm khi lúc bị đánh còn vô cùng uất ức.

Phóng viên xem náo nhiệt: Có phải Cậu Triều ám chỉ ba mình oan ức chú ba ?

Cảnh Triều cũng bắt chước em trai cười: Làm sao tôi dám?

PV: Cậu Tịch có nghề thứ hai không?

Cảnh Tịch lắc đầu: Không có!

Cảnh Triều: Việc ở công ty có rất nhiều, tôi chỉ hy vọng em ấy để ra được chút thời gian nghỉ ngơi là tốt rồi.

PV: Tôi hiểu rồi, anh trai có thể có còn em trai thì không được phép có.

Cảnh Triều cười: Tôi cũng không có, đó chẳng qua chỉ là sở thích hay kỹ năng thôi, thực sự muốn nói về nghề thứ hai, trong gia đình tôi chỉ có chú út có quyền lên tiếng.

PV : Chuyện nổi loạn nhất của Cậu Tịch là gì? Đừng nói lại là sòng bạc nha?

Cảnh Tịch: Đến sòng bạc chỉ là hiếu kỳ, tò mò, không phải cố ý làm loạn với anh tôi.

Cảnh Triều: Em Tịch rất hiểu chuyện và thời kỳ nổi loạn cũng rất ngoan, ngoan hơn tôi nghĩ.

Cảnh Tịch: Đó là bởi vì thời đại học tôi không muốn anh tôi trông coi tôi, tôi không nhớ rõ, anh cứ coi tôi là con nít.

Cảnh Triều: Tôi cũng đã ngẫm nghĩ, kiểm điểm về chuyện này, nhưng mà lúc đó tôi cũng rất sợ hãi, ở trường đại học có quá nhiều cám dỗ, không thể buộc tại bên người, tôi luôn sợ em mình làm ra chuyện gì không thể cứu vãn được.

Trên khán đài Cảnh Chí lắc đầu.

PV: Ba ba muốn nói điều gì?

Cảnh Chí: Tôi cảm thấy Cảnh Triều không tin tưởng với phương thức giáo dục của mình.

PV: Cậu Triều cùng Cậu Tịch có khi nào đánh nhau giống như Cậu Viễn và Cậu Thạc không?

PV: Hãy cùng xem trực tiếp một đoạn ngắn cảnh đánh nhau của Cậu Viễn và Cậu Thạc.

Cảnh Tịch: Ôi trời ơi ...

Cảnh Triều: Không, lớn lên đã không còn đánh nhau.

Cảnh Tịch: Đừng gây rắc rối nữa, ba tôi sẽ uốn nắn tôi ngay tại chỗ.

PV: Cậu Triều, Cậu Tịch có hay không vì bảo vệ cho ba mình mà xảy ra xung đột mẫu thuẫn?

Cảnh Triều: Không!

Cảnh Tịch bật cười: Xem ba tôi với bác hai cãi nhau là một chuyện rất thú vị à nha. Có lẽ tôi với anh tôi đều sẽ rất thưởng thức, đúng không? (chọt chọt Cảnh Triều).

Cảnh Triều ngơ ngác nhìn thẳng về phía trước: không có.

PV : Ông Cảnh lớn có thương Cậu Phương Chu không?

Cảnh Triều : Tôi luôn cảm thấy rằng không có người cha nào mà không yêu thương con cháu của mình. Cho dù nhu cầu của mỗi người có nhiều điều kiện khách quan và hạn chế thì tình yêu thương của cha mẹ với huyết thống của mình là như nhau.

PV: Được rồi, lẫn tránh vấn đề rất hoàn mỹ...... Ông chủ Cảnh có bao giờ nghĩ đến việc sinh con thứ hai không? Cậu Triều bướng quá.

Cảnh Triều vô tội, thầm nói: Tôi bướng lắm sao?

Cảnh Chí: Tôi không nghĩ về điều đó, chỉ cần nuôi dạy một đứa con thật tốt là đủ rồi.

PV: Cậu Triều có chú ý tới không ?

Cảnh Triều: Chú ý chuyện gì?

PV: Cậu muốn có em gái hay em trai?

Cảnh Triều suy nghĩ một chút: vẫn là em trai, tuy rằng thích em gái nhưng em trai có thể chia sẻ một ít việc cho bé Tịch.

PV: Vậy ông Cảnh Trăn cũng không nghĩ đến việc sinh con thứ hai sao? Cậu Tịch cũng không nghe lời lắm.

Cảnh Trăn: Tôi cũng có quan điểm như anh tôi, chỉ cần dạy dỗ một đứa thật tốt là tốt rồi.

PV : Ông Cảnh lớn có cách gì làm ba anh em ngoan ngoãn không có chuyện cá lớn nuốt cá bé, cá nhỏ ăn tép khô?

Cảnh Tịch: Thực ra, ông nội thương hai anh em chúng tôi lắm!

Cảnh Triều gật đầu: Ừ, có lẽ tỷ lệ xuất hiện không nhiều nên mọi người không biết nhiều về nó.

Cảnh Tịch nhìn anh mình: Kỳ thật tôi không hiểu ông nội rõ lắm.

Cảnh Triều nhìn về phía trước mà không có biểu hiện gì: (giả vờ như không nghe thấy)

PV: Nhà họ Cảnh kiêu ngạo hơn hay Nhà họ An kiêu ngạo hơn?

Cảnh Tịch: Cái này có lẽ tùy vào mục đích, bạn muốn ăn thịt bò hay uống sữa bò, hahahahahaha

Cảnh Triều mặt không biểu tình nhìn em mình.

Cảnh Tịch ứa nước mắt: không vui sao?

PV: Nhà họ Cảnh giàu có như vậy, có bao giờ hai cậu nghĩ muốn chỉ trở thành thiếu gia ăn chơi không?

Cảnh Triều: Một gia đình có thể phát triển lớn mạnh và có chỗ đứng vững chắc thì chắc chắn chỉ có tiền là không đủ.

PV: Ồ, Ừm, tôi hiểu rồi, cảm ơn câu trả lời của cậu.

Cảnh Tịch cười: Anh tôi luôn thế này, quá nghiêm khắc, dần dần sẽ quen thôi.

Phóng viên mỉm cười.

Cảnh Tịch: Gia pháp luôn lơ lửng trên đầu có muốn cũng không dám....

Cảnh Triều trừng mắt nhìn em trai mới lần nữa lấy lại đâu ra đó: Loại chuyện này vẫn chiếm một phần lớn sự giáo dục và kế thừa tinh tế. Cha mẹ là hình mẫu như thế nào, con cái sẽ thấy và học theo thế ấy.

PV: Cậu Triều có từng hâm mộ em trai mình không?

Cảnh Triều cười: Thực ra, cuộc sống của hai chúng tôi giống nhau, không có gì như mọi người nghĩ cả, tôi cũng không phải chịu đựng nhiều hơn Em Tịch.

Cảnh Tịch: Đó là vì anh tôi không bao giờ coi trách nhiệm của anh lớn là gánh nặng.

PV: Đột nhiên như có cơn gió ấm áp thổi tới nha? Ai vừa nói anh mình quá nghiêm khắc?

Cảnh Tịch bật cười: Tôi nhớ lúc nhỏ có lần xem TiVi, một phụ huynh trên TV đã khiển trách con mình và nói 'Nhiệm vụ chính của con bây giờ là học hành. Con không phải lo lắng về bất cứ điều gì ngoại trừ chuẩn bị cho kỳ thi!' Lúc đó, đứa trẻ trông có vẻ khó chịu, nhưng tôi và anh tôi thì rất hâm mộ.

Cảnh Triều nói tiếp: Ừm! Dù là tôi hay em Tịch, bài tập ở trường được xếp hạng tương đối thấp.

PV sững sờ: Vậy xếp hạng phía trên là cái gì?

Cảnh Tịch: Những vấn đề nhỏ nhặt của công ty, bản tổng kết hàng ngày và các bài học ở nhà. Khi bao nhiêu tuổi, mọi thứ cần học đều cố định. Con cái của nhà họ Cảnh đều theo cách này, anh tôi và tôi cũng vậy.

PV: Cái gì? Có cả thời khóa biểu dành cho con cháu nhà họ Cảnh à? Chẳng lẽ hai ông Cảnh Chí - Cảnh Trăn cũng học như vậy sao?

Cảnh Triều: Ừ! gần như vậy và cách vài năm các khóa học mới sẽ được bổ sung.

Cảnh Tịch nhìn anh của mình: Để bắt kịp mới thêm lập trình và tự động hóa. Mấy nhóc nho nhỏ Triều trong năm nay còn mới thêm công nghệ vắc xin và miễn dịch sinh học.

PV: Các cậu có 48 giờ một ngày hả?

Cảnh Triều: Ngay từ khi còn nhỏ thời gian học tập và trao dồi đã thấm nhuần, tất cả có thể hoàn thành mà không chiếm thời gian nghỉ ngơi.

Cảnh Tịch bật cười: ừ, nếu ba tôi không để thay đổi kế hoạch vào đêm trước ngày thi thì nói.

Cảnh Triều cũng nở nụ cười: Chú ba không thích em nước đến chân mới nhảy.

PV: Ngoài vợ, Cảnh Triều có người con gái nào từng khiến anh ấy động lòng không? (Tra tấn linh hồn)

Cảnh Triều: Không có.

PV: Thời đi học anh chưa từng yêu ai trước khi gặp bà nhà sao?

Cảnh Triều: Không, lúc đó tôi dường như không nghĩ về điều đó.

PV: Có bướm hoa trêu chọc không và Cậu Triều có chuyện xấu gì không?

Cảnh Triều: Trong công việc tôi cũng gặp rất nhiều phụ nữ ưu tú, nhưng ai cũng đều rất chừng mức.

Cảnh Tịch cũng góp vui: Thật hả? Em không biết Aniesa phòng kinh doanh ...

Cảnh Triều cắt lời em trai mình bằng ánh mắt như đao: Không thể quản đến em rồi phải không?

PV: Khụ khụ, không có gì đâu, mọi người đều biết Cậu Triều là người ngay thẳng, dũng cảm, có trách nhiệm và tín nhiệm, Cậu Tịch cứ tự nhiên nói về điều đó đi.

Cảnh Tịch bật cười: Ong bướm thì chắc chắn có bay lượn xung quanh rồi, nhưng vì anh tôi quá lạnh lùng, từ nhỏ đã không có mạch máu đó, phần lớn là anh ấy không để ý nên trong mắt anh những người khác có lẽ coi đó như một lời cự tuyệt.

PV: Còn thời học sinh - sinh viên thì sao? Không có một cô gái nhỏ nào đem cho đồ ăn ngon hay nước uống sao ?

Cảnh Tịch: Khẳng định có, nhưng anh tôi không ăn mà đem phân phát cho các bạn cùng lớp. Những món quà được tặng cũng được đóng gói tặng lại. Dần dần, mọi người không thể biết được anh tôi thích cái gì.

PV: Cậu Tịch lúc mắc sai lầm có gạt anh mình không?

Cảnh Tịch mím miệng: Chắc chắn có.

Cảnh Triều cười: Em cho rằng tôi biết. Tôi thực sự không biết, nếu em ấy một mực giấu diếm đó là bản lĩnh của em ấy.

PV: Cậu Triều và Cậu Tịch ai có duyên với các cô gái hơn.

Cảnh Triều: Hình như vừa mới trả lời rồi mà, Em Tịch được các cô gái yêu thích hơn và tính tình của em ấy hoạt bát hơn tôi.

PV: Đừng có nói Cậu Triều, Cậu Tịch ở nhà cũng làm việc đi nha?

Cảnh Triều cười: Cũng giống như những người bình thường.

Cảnh Tịch: Sinh hoạt của anh tôi rất kỹ luật còn tôi thỉnh thoảng ngủ trên giường.

PV: Hai anh ở cùng nhau thường làm những gì?

Cảnh Tịch cười: Xem phim, đọc sách, chơi bóng, uống rượu, trò chuyện cùng nhau.....

PV: Đánh bóng bị thua sẽ không bị đánh.....

Cảnh Tịch: Này thì không có, nhưng chúng tôi thường đặt cược ít tiền nho nhỏ, nếu không, anh sẽ không chơi nghiêm túc.

PV: Cậu Triều cậu Tịch có đi ra ngoài nghỉ phép? Đừng nói làm việc hết 365 ngày nha?

Cảnh Triều: Mấy năm trước tôi hầu như không có ngày nghỉ, mấy năm gần đây tôi có con, tôi đã dành một ít thời gian đưa chúng đi chơi.

Cảnh Tịch gật đầu: Cơ hội đi chơi với anh không có nhiều cho nên mỗi lần đi chơi tôi đều rất quý trọng.

Cảnh Triều sờ sờ đầu em trai: Bao nhiêu tuổi rồi mà còn muốn bám anh.

PV: Vậy sẽ đi đâu?

Cảnh Triều: Em Tịch thích biển, tôi thích núi còn hai đứa nhỏ ... (cười) chỉ cần đi chơi thì đi đâu cũng được.

PV: Hai ông Cảnh Chí, Cảnh Trăn lần đầu tiên biết được có sự tồn tại của Phương Chu, hai ông đã nghĩ thế nào?

Cảnh Trăn: Lúc đó còn trẻ, suy nghĩ của tôi có phần sai lệch và rất kích động, tôi không hiểu tại sao lại đem con bỏ bên ngoài và luôn cảm thấy có lỗi với em ấy, cũng may anh tôi đã bình tĩnh hơn.

Cảnh Chí: Kỳ thật như vậy cũng không phải là chuyện không tốt, Phương Chu cũng không có sai đường. Quyết định của bậc cha chú nhất định là có bất đắc dĩ mà chúng ta không thể lý giải được, không cần nghĩ lại.

PV: Ông Cảnh Trăn có biết mộng tưởng trước kia của anh mình là gì không?

Cảnh Trăn: Có một chút mơ hồ. Anh bây giờ trong tiềm thức vẫn còn để ý tới thuận miệng hỏi tới một cái trang bị vũ trang, anh đại khái có thể mở miệng nói một luận án.

PV: Cậu Trăn có biết anh trai mình đã làm gì để chống lại điều này không?

Cảnh Trăn thoáng nhìn Cảnh Chí: Không phải chống lại, chỉ là trong gia đình có một người anh họ, tuổi còn rất nhỏ mà có quân hàm rất cao, anh ấy rất thường đến nhà tôi, nhưng đột nhiên biến mất một năm, nói rằng anh ấy lúc làm nhiệm vụ đã bị mất tích. Khi biết tin, anh tôi đã ba ngày không ngủ, rồi ngất xỉu trong hội nghị của công ty.

Cảnh Chí thậm chí không nhìn em trai của mình: Lúc đó em vẫn còn rất nhỏ.

Cảnh Trăn dường như không có nghe thấy: Cho nên, không cần phải áp chế nghiêm khắc như vậy. Anh là một người rất chính trực, một khi đã quyết định thì sẽ không nghĩ tới nữa.

PV: Có bao giờ bác hai hung dữ, gay gắt với Thước Nhi hay nho nhỏ Triều nho nhỏ Tịch vì chuyện gì đó không?

Cảnh Triều: Xưng hô có chút hỗn loạn, là muốn nói tôi hay ba tôi.

PV: Uh, trước bắt đầu từ anh đi.

Cảnh Triều: Khi con cái mắc lỗi, tôi dạy dỗ hay em Tịch dạy bảo thì cũng vậy.

PV: Nói như vậy, Cậu Triều cũng sẽ đánh nho nhỏ Tịch?

Cảnh Triều: Ừ, nếu cần thiết.

PV: Cảnh Chí chắc không có đánh Cậu Tịch?

Cảnh Tịch cười khổ: Tôi còn chưa đủ thảm sao?

PV: Vẫn chưa thảm bằng nho nhỏ Tịch nha, ba và bác đều có thể đánh, khi lớn lên anh trai của mình cũng không hòa ái dễ gần......

Cảnh Tịch: Hai đứa nhỏ vẫn đang ở giai đoạn mà chúng phạm lỗi và bị đánh cùng nhau.

PV: Liệu nho nhỏ Triều có chịu đựng nặng hơn không?

Cảnh Triều: Tôi sẽ không để đứa em biết anh của nó phải chịu phạt nhiều hơn nó, nếu hai đứa bị đánh cùng nhau sẽ là cùng một con số, sau đó tôi sẽ giữ nho nhỏ Triều lại.

PV: Giữ lại để thêm phạt hả ?

Đôi mắt Cảnh Triều đột nhiên trở nên sắc bén: Không lẽ mời nó ăn cơm?

..........................Xuân 2022.............................

[Xong]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play