Nhưng đây chỉ mới bắt đầu.

Cảnh Trăn múa may roi mây rất đều đặn, mỗi một roi cách khoảng hai ba giây, mỗi một roi rơi đều từ bắp chân, khuỷu gối, đùi, mông, hông, lưng, cánh tay cuối cùng rơi xuống cái cổ ướt át của Lâm Dục. Phương Chu lập tức nhìn thấy một giọt mồ hôi bắn tung té trên sàn văn phòng.

"Ưm!"

Lâm Dục mím chặt môi, không kiềm chế được phát ra tiếng rên rỉ trong cổ họng, sau năm tiếng đồng hồ trồng cây chuối đã kiệt sức rồi, tuy rằng vòng roi này chỉ là món khai vị, nhưng rõ ràng đẩy cậu ra dần đến vách núi, lúc này, dường như chỉ có một sợi dây da đang quấn lấy cậu, và có thể đứt bất cứ lúc nào.

Cảnh Trăn lạnh lùng nhìn thân thể đang lắc lư của cậu, lẳng lặng chờ Lâm Dục cực lực khống chế biên độ rung lắc, rốt cuộc như không còn muốn ngã xuống, mới nói.

"Nghĩ thông suốt?"

Lâm Dục há mồm, như cá bị ngộp lâu được ngoi lên mặt nước, hít mạnh một hơi. Bởi vì thân người đảo ngược, thanh âm giống như được phát ra từ trong bao tải.

"Nếu không nghĩ rõ ràng, không phải muốn bị đánh sao?"

Phương Chu đứng cạnh bên đang khóa chặt không khí vừa mới hít vào, thậm chí không có lá gan thở ra. Quả nhiên nhìn Cảnh Trăn không nói một lời, lại vung roi mây quất trùng lên góc độ trước, một roi thật mạnh quất vào bắp chân căng cứng của Lâm Dục.

'Vút...chát!'~

Roi mây lại rơi xuống theo quỹ đạo vừa rồi, mỗi một roi rơi xuống gần như chồng lên lằn roi trước. Phương Chu thấy thân mình Lâm Dục càng run lợi hại hơn, theo lực roi mây quất vào hông, cậu giống như trang giấy mỏng rơi về phía mình.

Phương Chu cũng không biết mình đang nghĩ gì, nhìn nhìn thân thể mềm mại cùng những lằn xanh tím ẩn hiện trên bắp chân Lâm Dục, theo bản năng bước lên hai bước, dang tay cố gắng ôm hai chân Lâm Dục lại.

Giống như mấy roi mây vừa rồi đã đánh vào thần kinh của Lâm Dục, mắt thấy Phương Chu chạy tới hướng mình đột nhiên tỉnh táo hẳn ra, đem tất cả lực còn lại ở hông xoay nhẹ người mới tránh được. Chưa kịp vui mừng thì cả người đã đập vào chậu cọ cao nửa mét bên cạnh, trên mặt đất vương vãi đầy đất ẩm cùng sát chậu hoa vỡ vụn.

Phương Chu kinh ngạc đến ngây người, đứng chết lặng, hoàn toàn không biết một màn này đã xảy ra thế nào, không đợi cậu phản ứng, sắc bén roi mây mang theo gió quất mạnh vào mông cậu, còn chìm trong ngây ngốc, liên tiếp vài roi đánh cậu đến càng u mê.

Lâm Dục vừa mới đứng vững, hoàn toàn không quan tâm thân đang mang tội cùng đang nhận cơn thịnh của Cảnh Trăn, đánh một cái thật mạnh vào vai Phương Chu.

"Em bị bệnh à! Tưởng mình là Trương Vô Kỵ luyện thành Càn Khôn Đại Na Di à! "

Cảnh Trăn không có đuổi theo đánh, tay cầm roi mây xuôi theo người vẫn còn run rẫy, không chút nào che dấu tức giận hung hăng trừng mắt nhìn cậu, khuôn mặt ảm đạm như sấm chớp, giông bão giữa hè che đi tất cả ánh sáng trong phòng.

"Cái tật xấu không biết lượng sức này đến khi nào mới chịu sửa?

Một câu rơi xuống, những cơn sóng nhỏ ấm ức trong lòng Phương Chu lập tức thăng hoa thành sóng triều uất ức mãnh liệt, mấy tuần trước nhận lỗi, chịu phạt, uất ức anh vẫn hờ hững, ấm ức anh tuần rồi đi công tác mà không nói một lời với mình, ấm ức hôm nay anh đánh mình trước cả lớp, giống như tầng tầng sóng lớn chồng chất lên nhau biến thành sóng thần, ầm ầm dâng lên.

Tuy nhiên, chính bản thân cũng không biết từ khi nào cậu lại sợ giằng co cùng Cảnh Trăn, thiếu niên đã từng kiêu ngạo không ai bì nổi, mặt mũi lúc nào cũng ở trên trời cao, sớm đã không muốn trợn mắt tía tai tranh cải với anh mình.

Từ lâu lắm rồi, cậu đã từng cho rằng mình vĩnh viễn học không được thỏa hiệp, làm không được đón ý nói hùa đã vô tình thấm vào cốt tủy. Lúc đó Phương Chu chỉ nghĩ rằng mình không dám đụng vào cái gai lộ ra bên ngoài của Cảnh Trăn. Mãi sau này, cận mới hiểu ra rằng, lúc đó không phải là dám hay không dám mà là không nghĩ, không muốn xảy ra bất kỳ xung đột nào với anh mà thôi.

Vì thế, Phương Chu cắn mạnh môi không có nói một lời, quay người lại liền tông cửa xông ra, động tác mau đến ngay cả Lâm Dục đứng sát bên còn không kịp đưa tay cản cậu lại. Đến khi Lâm Dục phản ứng lại, muốn đuổi theo, Cảnh Trăn gầm lên một tiếng.

"Tự lo cho thân mình!"

Trái tim Cảnh Trăn không phải không có gợn sóng. Mà anh biết rõ ngọn lửa trong lòng anh đã bị Phương Chu châm ngòi. Vết xe đổ từ lần trước khiến anh thực minh bạch, bây giờ anh có bắt cậu về chỉ làm tình thế càng căng thẳng hơn thôi, tốt hơn là nên giải quyết chuyện trước mắt.

Lâm Dục nhìn về phía cửa, trong lòng cũng đoán được, lui về phía sau vài bước, đứng gần Cảnh Trăn hơn, lúng túng nói.

"Sư huynh, cậu ta chỉ phản ứng theo bản năng mà thôi, cần thiết sao."

Cảnh Trăn liếc cậu một cái, anh đương nhiên biết Lâm Dục nói đúng. Tuy nhiên, không phải chỉ có một mình Phương Chu chứa một bụng oán khí mà chiến tranh lạnh ban đầu là một chiến lược tồi tệ tự hại bản thân.

Cảnh Trăn đương nhiên không có trả lời, trái lại giọng nói lạnh lùng hơn.

"Hình như em đã quên em là ai?"

Lâm Dục thoáng rùng mình, cắn chặt răng, mày nhăn chặt lại, không sợ chết mở miệng, thậm chí còn lớn tiếng hơn.

"Sư huynh! Anh có ý gì?"

Cảnh Trăn nơi nào cho phép giọng nói tràn ngập nghi ngờ cùng khiêu khích như vậy, cũng mặc kệ cửa văn phòng chỉ khép hờ, giơ lên tay mạnh mẽ quất roi xuống.

'Vút... chát! Vút... chát! Vút.... chát!....'

Liên tiếp ba roi quất vào mông Lâm Dục, Cảnh Trăn buông roi mây xui theo người, đặc biệt câu nói như vàng.

"Khóa cửa, cởi quần."

Lâm Dục mất một giây để xử lý tin tức này, nhưng mà não của cậu thậm chí còn tụt hậu hơn ý thức của cơ thể, còn chưa thấm hết ý, cậu đã đóng cửa dọn xong tư thế, tuy rằng tay run rẩy cởi quần.

Về mặt này, cậu rất khác với Phương Chu. Nhìn bề ngoài Phương chu ngoan ngoãn nghe lời nhưng tận sâu trong thâm tâm cậu lại chống lại gia pháp dạy dỗ. Vì vậy, một khi đụng tới dây thần kinh của cậu, giống như kích nổ quả mìn bị chôn sâu, tạo ra những đám mây hình nấm. Tuy nhiên, Lâm Dục dù rất mạnh miệng, nhưng sớm có thói quen phạm sai lầm bị phạt là quy luật tự nhiên. Mặc dù lời nói ra không sợ trời không sợ đất, nhưng trong tiềm thức đã sớm hình thành tâm lý, đánh, là trốn không thoát đâu.

Cảnh Trăn không có câu giờ lạnh cậu, tay nâng roi lên, một vòng mười roi xếp hàng ngay ngắn trên mông Lâm Dục. Hai cánh tay chống bàn run lên, mấy cơ bắp vốn tê cứng thêm lần nửa kêu gào thống thiết, nghiến chặt răng, ép bản thân duy trì tư thế gần như hoàn hảo.

"Ưmm......"

Nương kẻ hở mười roi, Lâm Dục thoáng thở ra nhưng trong cổ họng không kìm được nhẹ rên một tiếng.

Cảnh Trăn cầm roi mây lạnh băng để lên cái mông nóng bỏng của Lâm Dục.

"Bây giờ đã biết em là ai chưa?"

Lâm Dục chỉ cảm thấy trong vòng chưa đầy mười giây sau câu hỏi này, vết thương phía sau đã đau nhói nhiều lần, cậu cảm thấy máu bầm dưới da bắt đầu tụ lại, và những cơn đau đớn liên tục xông lên não. Từ sau khi cậu trở về, Cảnh Trăn lần đầu tiên chính thức động gia pháp. Hai năm qua chưa từng có cảm giác sợ hãi, giống như kí ức sợ hãi bị phủ đầy bụi bậm được sống động mở ra.

"Đã biết."

Lâm Dục liếm môi xông lên mùi máu tươi.

"Ở đây là trường học, em là giáo viên, anh là hiệu trưởng."

'Chát! Chát! Chát! Chát Chát!~ '

Lực đánh mười roi lần này mạnh mẽ hơn, xỏ xuyên qua nhiều miệng vết thương hơn, hay là do nó đến khi cậu không kịp chuẩn bị.

Hai đầu gối Lâm Dục bất giác thoáng cong nhẹ, động tác nhỏ như vậy cũng không thoát khỏi tầm mắt của Cảnh Trăn, ngay sau đó một roi quất thẳng xuống khuỷu gối của cậu, da thịt non mịn máu lập tức rỉ ra, và lần này thật bất ngờ.

Tiếng nói Cảnh Trăn giờ phút này không còn thấm thía như trước nữa.

"Trả lời đúng một nửa, thiếu một tính từ.... em là giáo viên thực tập."

Lâm Dục cúi đầu, hít một hơi thật lâu mới thở ra, lồng ngực ngột ngạt như sắp ngạt thở, thật lâu sau mới phun ra một tiếng.

"Dạ."

'Chát! Chát! Chát!'

Cảnh Trăn thoáng nhíu mày, giơ tay lên lại ba roi quất vào đỉnh mông nơi bị thương nặng nhất..

Eo Lâm Dục nẩy lên lập tức hạ xuống lại, giọng nói khàn khàn.

"Em ỷ mình có quen biết với hiệu trưởng mới có tự tin đối đầu với chủ nhiệm Lê."

Bàn tay đang cầm roi mây của Cảnh Trăn thả lỏng rồi siết chặt. Anh hơi ngạc nhiên, Lâm Dục có thể nói ra gốc rễ của sự việc nhanh đến vậy. Vốn cảm thấy cậu cùng lắm chỉ biết được linh tinh như không nên tranh luận, hủy đi mặt mũi của chủ nhiệm Lê trước mặt học sinh. Thật bất ngờ, đứa sư đệ mà anh luôn nghĩ rằng cần được dạy dỗ, nhắc nhở nhiều, không biết từ khi nào đã biết phân tích bản thân mình. Cảnh Trăn không có giữ lực vung roi, xen lẫn bên trong roi mây không phải tức giận mà là bình tĩnh trách phạt.

'Vút... chát! Vút... chát! Vút.... chát!....'

Mười roi chỉnh tề chồng lên những lằn roi trước đó.

Lâm Dục ban đầu chống bàn tay lên bàn, đến roi thứ bảy đã chuyển thành cùi chỏ.

Cảnh Trăn nhìn Lâm Dục run rẩy đến lợi hại, nhưng thái độ rất khác thường, không la hét, không than thở cũng không oán giận, lập tức cảm thấy mình cho tới bây giờ vẫn luôn coi Lâm Dục là một đứa bé vô tư, đúng là sai lầm lớn. Nhưng vẫn muốn dội thêm một gáo nước lạnh.

"Em vốn quen cùng lắm ăn trận đòn, cuối cùng vẫn có tôi chống lưng."

Lâm Dục khẽ lắc đầu.

"Em không có. Em sẽ đi xin lỗi chủ nhiệm Lê, cũng sẽ nhận sai trước lớp 10A6. Sư huynh, em không phải con nít, sẽ không muốn anh lúc nào cũng đi theo phía sau giải quyết cục diện rắc rối do em gây ra."

Không biết câu nói nào của cậu bật lửa lên, Cảnh Trăn giơ tay đánh mạnh xuống cặp mông vốn quá khó coi của Lâm Dục hết roi này đến roi khác.

'Vút... chát! Vút... chát! Vút.... chát!....'

Lâm Dục hung hăng cắn môi, nắm chặt lòng bàn tay, cùng với đau đớn xé rách kêu gào, cơ bắp rắn chắc của cậu đã sắp chịu đựng không nổi trách đánh giống như bão táp.

"Em cho rằng xin lỗi nhận sai là có thể giải quyết vấn đề, không phải cục diện rối rắm? Tại sao em lại nghĩ rằng với tư cách là một hiệu trưởng có thể dung túng cho một giáo viên thực tập có năng lực giảng dạy xuất sắc, nhưng chỉ số IQ thấp và không biết cách xử lý mối quan hệ giữa bản thân với đồng nghiệp?"

Mặc kệ là roi mây, vẫn là tức giận, hay là lời nói trần trụi đả kích của Cảnh Trăn, Lâm Dục đều không chỗ trốn, mà từ trước tới nay cậu chưa bao giờ nghĩ đến việc chạy trốn.....

Chen chút vào khoảng cách giữa quy luật rơi của roi mây, gian nan duy trì giọng nói không quá chật vật của mình.

"Đây là sự tự tin của em."

Thành thật mà nói, Lâm Dục chưa bao giờ che dấu niềm tự hào của mình. Cậu biết bây giờ mình đang phơi mông ăn đòn trong phòng hiệu trưởng, nhưng khi bước ra khỏi cánh cửa này, Cảnh Trăn nhất định sẻ vì cậu khởi động một mảnh trời.

'Chát!'

Một roi mây bị Cảnh Trăn đánh ra với lực tra tấn, anh dùng ngọn roi mây chỉ vào eo Lâm Dục.

"Em nghe cho kỹ, đạo lý anh chỉ nói một lần."

Lâm Dục rùng mình một cái, thoáng nghiêng nghiêng đầu nhìn lướt qua Cảnh Trăn đang rất nghiêm nghị, nghiêm túc cảnh cáo, thanh âm không phải lập tức lọt vào tai.

"Trường học là nơi em làm việc, em muốn sinh tồn ở nơi này, nhất định phải học được thỏa mãn hai điều kiện vị trí và quan hệ. Vị trí là chức trách của em, cũng chính là năng lực dạy học của em. Còn quan hệ chính là ngoại giao, và cũng là năng lực hòa hợp giữa em và đồng nghiệp. Hai điều kiện này không thể bổ sung cho nhau, chỉ cần thiếu một điều, mặc kệ em là ai, Nhị Trung không thể giữ được em."

Lâm Dục không ngu ngốc, từ trước đến giờ, cậu luôn biết sư huynh không phải sư huynh của mình cậu. Cũng không biết có phải cậu bị đánh đến thần kinh mẫn cảm hơn không, vô tình bị lời nói của Cảnh Trăn đâm đau nhói, cậu vẫn kiên trì nhỏ giọng.

"Tiểu Dục đã biết."

Cảnh Trăn nắm chặt roi mây rồi lại nới lỏng, nhìn từ trên xuống dưới con người từ xưa đến giờ không bao giờ cúi đầu trước người khác, đến khi đến bên anh, một sư đệ dẫu có mang theo uất ức cúi người không do dự, thật sự không biết đã trưởng thành từ lúc nào. Cuối cùng khẻ khẻ quần Lâm Dục.

"Đứng lên đi, chút thương nhỏ này không cần thoa thuốc, tự mình lái xe về."

Trái tim Lâm Dục thắt lại, gần như tự ngược cúi người kéo quần lên, vải dệt cùng vết thương ma sát làm cậu ướt đẫm một thân mồ hôi lạnh, cố tận hết sức lực tìm đường chết.

"Sư huynh, ngày mốt Phương Chu đại diện Câu Lạc Bộ của trường tham gia thi đấu biểu diễn......."

"Em có thể đi rồi."

Cảnh Trăn vòng qua phía sau ngồi xuống bàn làm việc, liếc nhìn Lâm Dục đẫm mồ hôi, phiêu phiêu bộ dáng, đưa ngón tay chỉ cửa.

"Yên tâm, nếu nó đã có dũng khí quăng cửa chạy đi, đại giới kia sẽ không làm nó thất vọng."

📏📏📏

Trong lòng chứa rất nhiều trái boom, một ngọn lửa nhỏ cũng có thể làm nổ tung bất cứ lúc nào. Cảnh Trăn cùng Phương Chu đang như vậy, hai người đều quá kiêu ngạo, tâm tình trước đây vẫn còn động lại, cảm xúc còn chưa tiêu tan hết, giờ lại tầng tầng lớp lớp chồng chất lên thêm. Nhưng mai mắn thay, cả hai đều là người bên ngoài mặc giáp cứng cỏi nhưng trong lòng đều mềm yếu.

🏡🏃201209🏡🏃

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play