Giữa mày Cảnh Trăn theo khoảng cách thời gian chậm lại cũng dần dần ngắn lại, sắc mặt nghiêm trầm như trét lên một lớp xi măng, giọng nói kiên định nhưng chân thật đáng tin.
"Đưa tay ra."
Mọi người bên dưới tưởng tượng mình như những bức tượng đá, bất động, ước gì mình không tồn tại, ngay cả thở cũng cố gắng thở rất nhẹ, giảm tối đa tầng suất lên xuống của lồng ngực. Chỉ có sợi dây trên trái tim ngày càng thắt chặt. Ngoài hành lang, học sinh các lớp khác tan học, đi ngang lớp 10A6. Thỉnh thoảng có một vài em tò mò nhìn vào rồi vội vã rời đi.
Tất cả mọi người đều biết, Cảnh Trăn là hiệu trưởng thân thiện nhất thành thị, là giáo viên dễ gần nhất trường. Và mọi người cũng biết, không phải trắng trợn táo bạo biết, mà trong lòng biết rất rõ nhưng không để lộ ra mặt, Cảnh Trăn không dễ chọc.
Thời gian như dài ra, đầu Phương Chu quay cuồng cuộn, sau vô số lần đấu tranh tâm lý, cuối cùng cậu cũng buông lỏng nắm đấm như thể đã nản chí, không chút hồi hộp đưa tay phải thẳng tắp trước mặt Cảnh Trăn, đôi mắt vẫn vô hồn, vẫn ngậm đầy sương mù mờ mịt nhưng không chút nào lùi bước mà đón hai tròng mắt của Cảnh Trăn. Con ngươi của cậu bướng bỉnh, sợ hãi, uất ức không nhiều không ít, đủ bốp trái tim Cảnh Trăn đau thắt.
Cảnh Trăn không nói gì, dời đi ánh mắt, đưa thước điều chỉnh độ cao cánh tay Phương Chu, và cũng không để cậu đỏ mặt lâu, mạnh mẽ một thước quất xuống chổ tiếp giáp giữa các ngón tay và lòng bàn tay, thanh âm vang khắp hành lang, thu hút ánh mắt từng người ngoài hành lang.
Phương Chu cắn mạnh môi, nhìn lằn thước sưng tấy từ từ giãn ra, phồng lên, mười bảy năm qua chưa từng có xấu hổ, quẫn bách đến không chỗ dung thân lập tức bao quanh cậu như vậy.
Cảnh Trăn không để cậu có thời gian thở dốc, từng thước từng thước, không hề giảm xóc quất mạnh lên bàn tay của cậu, đau xuyên tim, Phương Chu cố chèo chống không rút tay, không nhúc nhích, đây cũng là kiêu ngạo cùng quật cường của cậu. Quy luật kia làm cho người ta thật sợ hãi, thanh âm từng tiếng như quất vào trái tim mọi người, và cũng đánh gục lòng tự trọng mà Phương Chu luôn tự hào.
Mười thước giống như hình phạt dài và tàn khốc nhất, khắc nghiệt nhất trên thế giới. Cảnh Trăn liếc liếc môi rướm máu của Phương Chu, buông thước xuống.
Ánh mắt lạnh lùng, nghiêm khắc của anh nhìn lướt qua đám học sinh đang tụ tập ở hành lang xem náo nhiệt, trong tích tắc những học sinh đó giống như gặp quỷ, chỉ trong vài giây đã biến mất không thấy tăm hơi bóng dáng. Lúc này anh nghiêm túc nhìn đám học trò đang hoảng sợ phía dưới.
"Tiếng chuông chuẩn bị vào lớp, học sinh tiểu học đã biết quy tắc rồi. Tôi sở dĩ vẫn luôn mở một con mắt nhắm một con mắt là bởi vì tôi cảm thấy các em là học sinh cấp 3, đương nhiên các em có thể phân rõ những quy tắc cứng nhắc này linh hoạt đến mức nào. Rõ ràng là tôi đã đánh giá quá cao các em."
Cảnh Trăn dừng một chút, đối với các em học sinh lớp 10A6 luôn luôn tự giác mà nói đây là lời chỉ trích rất nghiêm khắc. Anh nhìn lướt qua phía dưới, mọi người đều tránh không chạm vào ánh mắt của anh.
"Biết rõ đường mình đi là sơ hở của nội quy, là tôi để cho các em co dãn không gian, không những không che mặt cúi đầu như đi trên băng mỏng, lại dám trắng trợn táo bạo cùng giáo viên tranh cải, nếu chút năng lực phân biệt này cũng không có thì từ nay tất cả đều phải tuân thủ đúng nguyên tắc, quy định cho tôi."
Khi Cảnh Trăn nói đến những lời này, trong lòng có chút tức giận dù giọng nói vẫn rất bình tĩnh. Suy cho cùng anh đối với học sinh lớp 10A6 vẫn có chút tín nhiệm nhỏ này mà không có ai có thể làm lung lay được.
Tất cả mọi người bên dưới như muốn đem đầu chui vào trong ngực, ngay cả Phương Chu vừa mới rất kiệt ngạo khó thuần cũng thoáng cúi đầu, luôn luôn tự hào với EQ của mình, từ nhỏ đến lớn luôn được khen ngợi là đứa nhỏ luôn có chừng mực, nho nhã lễ phép tức khắc không có tự tin.
Mười cậu học trò kia càng giống như uống thuốc đắng, có lẽ vẫn là nhóm học trò tốt, tất cả đều không hy vọng bởi vì việc làm của mình làm liên lụy đến mọi người.
Cả lớp đều biết ý của Cảnh Trăn là gì, cũng thừa nhận có một chủ nhiệm lớp như vậy, đúng là có rất nhiều mặt đều bị dung túng nuôi thả, tỷ như lớp 10A6 lúc thi cử không cần giám thị, tỷ như lớp 10A6 học Toán học học đến ra sân thể dục học, lại tỷ như thường được ăn nhẹ vào buổi tối chạng vạng.....
Mỗi học trò lớp 10A6 đều là học trò xuất xắc dẫn đầu mà không cần ai giám sát, đốc thúc.
Cảnh Trăn dạy bảo từ trước đến nay đều là điểm đến mới thôi, hôm nay coi như trọng chút, rầu thúi ruột Cảnh hiệu trưởng vẫn phải suy nghĩ làm thế nào để không hủy hoại hoàn toàn sự nhiệt tình, tích cực của mọi người.
"Còn chơi bóng rổ trong giờ nghỉ trưa, chỉ cần các em tự sắp xếp thời gian của mình, tôi không có quyền can thiệp, và cũng không có ai có quyền can thiệp."
Giọng điệu của anh ta rất độc đoán, không chút tế nhị, nhưng cũng không cố ý, như thể anh sinh ra đã là người lãnh đạo.
Cảnh Trăn ngừng một chút, cẩn thận quan sát biểu hiện dần dần ấm lên của mọi người, đợi không khí trong phòng sinh động hơn, nói tiếp.
"Nếu như chỉ vì chơi một trận bóng rổ mà cái cơ bản nhất là lễ phép với thầy cô đều không có thì phải phạt. Nếu các em không thể tránh được những xung đột do bóng rỗ gây ra vậy để tôi tới giúp các em.... tất cả các em lớp 10A6 sẽ bị cấm chơi bóng rỗ ở trường trong hai tuần. "
Không ai dám có tâm tình oán trách, không hài lòng, một mặt bị Cảnh Trăn mắng đến không chỗ dung thân, mặt khác nhìn bàn tay học trò bảo bối yêu quý nhất của Cảnh Trăn còn bị ăn thước thì hình phạt này có đáng gì.
"Tuy nhiên hôm nay có một ngoại lệ."
Điều mà không ai ngờ tới, học trò bảo bối đương nhiên không phải ngồi mát ăn bát vàng, càng được yêu thương thì yêu cầu cũng càng nhiều hơn.
Cảnh Trăn hơi kéo khóe miệng, xoay người đối mặt Phương Chu.
"Em không phải tay trơn sao, đi xuống dưới sân chạy, tay phải cầm bóng, khi nào bóng không trơn rớt khi đó ngừng lại."
🏀🏃🏀🏃
Buổi chiều, trời mới rơi một cơn mưa nhỏ, mặt đường băng vẫn còn ẩm ướt.
Tay phải Phương Chu đã đau đến không còn cảm giác gì, duy nhất còn một cảm giác là càng ngày càng sưng lên. Đôi khi có một vài viên đá nhỏ dính xung quanh trái bóng khảm bám vào lòng bàn tay sưng đỏ, đây cũng là một dày dò khó chịu.
Cậu thầm đếm trong lòng, đã chạy hơn mười vòng, bởi vì tay cầm bóng, tốc độ chạy không nhanh nên không mệt lắm, chỉ có cơ bắp cánh tay phải đã tê liệt như không còn là của mình, lên xuống máy móc giống cái lò xo.
Tuy nhiên chịu không nổi nhất không phải là sự tra tấn của những cổ máy này, mà chính là Cảnh Trăn ngồi trên ghế dưới bóng cây làm khán giả từ đầu đến giờ, dáng ngồi kiều chân ưu nhã nhìn, nhìn cậu càng ngày càng làm rớt bóng xuống chân, lại chạy đi lụm trở về tiếp tục. Bởi vì thời gian tan học nên liên tục có các học sinh ôm cặp đi ngang qua sân thể dục, nhìn Cảnh Trăn cùng Phương Chu thì thầm rồi bỏ đi.
Cuối cùng ở vòng chạy thứ 13, Cảnh Trăn đứng dậy khỏi ghế đi đến gần đường đua, chờ Phương Chu chạy lại hướng mình.
Phương Chu lúc này không phải đứa trẻ sẽ giả ngu, nhìn thấy Cảnh Trăn đi tới, cách hơn mười mét liền đứng lại, sau khi đứng yên tay phải vẫn còn ôm bóng.
Cảnh Trăn liếc nhìn bàn tay đang ôm bóng của cậu, biết cậu đang có hành vi tự ngược bản thân, liền hỏi.
"Bây giờ, bàn tay còn trơn không?"
Phương Chu cảm thấy trong lồng ngực như đang trải qua một thí nghiệm hóa học giữa axit sulfuric với nước. Bao nhiêu uất ức dồn nén cùng với ăn nói khép nép không cam lòng trong mấy tuần qua, tất cả đều cuồn cuộn bùng phát lên. Đây là lần thứ ba trong ngày, Cảnh Trăn đã nói những lời châm chọc cậu. Cậu thậm chí đưa tay ra cam nguyện chịu phạt trước lớp, nhưng cậu không thể chịu được sự chế nhạo, châm chọc của Cảnh Trăn hết lần này đến lần khác. Huống chi, Cảnh Trăn đi công tác không nói một lời, rồi không một tiếng âm thầm trở về, từ đầu đến cuối coi mình như một người xa lạ không hay biết gì. Bây giờ vừa gặp mặt liền chiếu lỗi của mình tàn nhẫn đánh. Thói nóng nảy của cậu nơi nào chịu được, bao tức giận muốn tìm lối thoát.
Cậu không biết sức mạnh cùng dũng khí từ đâu tới, đột nhiên hai tay cùng cầm bóng ném thẳng tới Cảnh Trăn. Xúc động ra tay tất nhiên không có giữ lực lại.
Mắt thấy quỹ đạo của bóng rổ không nghiêng không lệch chuẩn đến đáng sợ bay tới Cảnh Trăn, mà anh bất động như khúc gổ, mặc cho trái bóng mang theo bất mãn cùng tức giận đập mạnh vào xương sườn của mình, giống như sớm đoán trước, ngay cả tần suất chớp mắt cũng không thay đổi.
'Bịch...' Bóng rỗ bay mạnh vào giữa ngực Cảnh Trăn rồi bật mạnh lại đường đua. Trên chiếc áo sơ mi hàng hiệu trắng tinh của Cảnh Trăn đã in một dấu tròn đen của bùn lầy.
Phương Chu ngây ngẩn, cậu đứng cách năm sáu mét còn nghe tiếng bóng rổ trúng vào người Cảnh Trăn rất chói tai, nhìn sắc mặt của anh vẫn không thay đổi, bao nhiêu oán trách vừa rồi trong cậu lập tức biến mất, cậu hoàn toàn tỉnh táo lại. Cậu biết mình ra tay mạnh đến cở nào, tức khắc bắt đầu sợ hãi lên, mặc dù giọng nói vẫn là giọng con nít.
"Tại sao không tiếp không né?"
Tất nhiên, Cảnh Trăn sẽ không trả lời câu hỏi của cậu, chỉ nhìn quét một vòng sân thể dục không biết từ khi nào các bạn học tụ tập càng đông, rồi vẫy vẫy tay với Phương Chu.
"Lụm bóng, đi với tôi."
Nói xong, anh liền quay người đi về hướng dãy phòng học.
Phương Chu ngơ ngác nhìn bóng dáng Cảnh Trăn, chờ anh đi thật xa mới phản ứng lại, lụm bóng đuổi theo. Suốt quãng đường đi bị vùi dập bởi những ánh mắt kỳ lạ cùng những lời xì xào của đám bạn cùng lớp, luôn luôn tự nhiên, hào phóng tức khắc thấy mình trở thành tội đồ.
Cũng là người xem, nhưng dù sao ném bóng rổ vào người hiệu trưởng hay bị hiệu trưởng đánh... mọi người càng nói càng thêm ngập tràn tin tức sống động.....
Thẳng đến bước vào văn phòng Cảnh Trăn, cậu nhìn thấy Lâm Dục vẫn tư thế trồng cây chuối tiêu chuẩn đến không thể bắt bẻ được, đột nhiên cảm thấy tay không còn đau nửa.
Tư thế trồng cây chuối của Lâm Dục đối với Phương Chu gần như hoàn hảo lại không thể qua được mắt của Cảnh Trăn.
"Tay run?"
Giọng nói lạnh lẽo của Cảnh Trăn truyền từ trên xuống, Lâm Dục vốn có chút run nghe Cảnh Trăn hỏi càng rung lắc mạnh hơn, cậu phải dùng hết sức lực mới không bị té xuống. Như biểu đạt bất mãn, cậu lắc đầu nguầy nguậy, những giọt mồ hôi dính trên tóc vung vẫy khắp nơi, rơi dày đặc thành một vòng tròn nửa mét xung quanh cậu ta.
Cảnh Trăn phớt lờ cậu, quay liếc Phương Chu một cái.
"Vào đi."
Sau đó anh đi thẳng vào phòng vệ sinh bên trong.
Khi Cảnh Trăn đứng yên trước bồn rửa mặt và nhìn lại, Phương Chu vẫn còn đứng cách anh một mét rưỡi.
Không phải sợ sệt, không phải sợ hãi, không phải nhút nhát, chỉ là cậu nhìn thấy hình tròn của bóng rổ in trên áo sơ mi trắng của Cảnh Trăn, cảm thấy có chút hụt hẫng, không biết phải làm sao.
Cảnh Trăn cau mày, nắm chặt cổ tay phải của Phương Chu kéo cậu đến trước mặt mình, rồi mở tay cậu ra để nhìn kỹ hơn. Mặc dù đỏ bừng, sưng lớn, nhưng không có trầy da cũng không có tụ máu bầm, chỉ có một vài dấu đen dơ lõm xuống do mấy viên đá cùng bùn lầy bám vào bóng dính vào.
Cảnh Trăn vặn vòi nước sang mức mát nhất, anh đưa lòng bàn tay Phương Chu xuống dưới vòi, mượn lực chảy của nước để đánh trôi đi mấy viên đá, sau đó ấn nước rửa tay, nhẹ nhàng thoa lên tay cậu, để nước tạo bọt và chảy sạch đi. Lòng bàn tay đã không còn mềm mại, còn có cảm giác căng cứng sau khi sưng phồng lên, Cảnh Trăn không nóng lòng, tỉ mỉ cẩn thận rửa từng tấc da, từng ngón tay.
"Anh."
Phương Chu nhìn chằm chằm tấm lưng hơi cong của Cảnh Trăn và gọi theo bản năng, mới phát hiện mình đã lâu lắm rồi không có thốt ra từ này ở trường.
Tiếng nước ào ào chảy xuôi, hai tay Cảnh Trăn vẫn nhẹ nhàng tỉ mỉ, đầu hơi nghiêng, không nói lời nào.
Phương Chu hé miệng, lời đã ra đến môi, cuối cùng nuốt trở về, cúi đầu.
"Không có gì."
Bàn tay xám đen cuối cùng đã lộ ra hình dạng ban đầu, và cũng lộ ra một số vết bầm tím ở nơi giao nhau giữa lòng bàn tay và các ngón tay.
Cảnh Trăn rửa xong liền đưa cho cậu cái khăn bên cạnh, quay bước ra ngoài.
Phương Chu sửng sốt, vội vàng lau khô tay, cũng vội bước ra ngoài, nhìn thấy bóng lưng Cảnh Trăn liền rùng mình, không biết từ khi nào trong tay Cảnh Trăn xuất hiện thêm cây roi mây.
Cảnh Trăn đưa lưng về phía Phương Chu, tay cầm roi mây chỉ chỉ hướng cửa, Phương Chu hiểu ý đi khóa cửa, còn chưa kịp xoay người, đã nghe tiếng roi mây xé gió bén nhọn, vừa quay đầu liền đập vào mắt cảnh cây roi mây lớn cở ngón tay cái hung hăng quất vào hai cẳng chân hơi lắc lư của Lâm Dục.
Nhưng đây chỉ mới bắt đầu.....
📏📏📏