Đột nhiên một cái bóng thoăn thoắt chạy đến ngồi bên cạnh Cảnh Trăn, không giống những giáo viên khác cung kính đứng gật đầu chào hỏi, người này thậm chí còn đưa một miếng thức ăn vào miệng rồi mới nói.
"Sư huynh. Anh hai Cảnh, sao anh lại tới đây?"
Cảnh Chí thu hồi ánh mắt nóng rực, dùng miệng bĩu bĩu đồ ăn trong khay.
"Đến ăn chực."
Trời mới biết Lâm Dục còn muốn thốt ra lời kinh ngạc gì, Cảnh Trăn đã vội chặn miệng cậu lại.
"Tôi đã trở lại trường học gần ba tiếng đồng hồ rồi, cậu không có việc gì muốn nói lại với tôi sao?"
"Nói cái gì? Chẳng phải lão bà kia đã cáo trạng với anh rồi sao."
Lâm Dục cúi đầu đang ăn từng đũa từng đũa lớn cơm nên không thấy vẻ mặt tối sầm của Cảnh Trăn.
"Bỏ đũa xuống."
Giọng nói lạnh lùng vững vàng dừng trong dĩa cơm của Lâm Dục. Đũa cậu còn đang kẹp một miếng thịt bò nạm lớn, đôi đũa cứ như thế lơ lửng trong không trung, nhìn khuôn mặt đang cười của Cảnh Chí đối diện cùng hàn khí bức người của sư huynh bên cạnh, vẫn là bỏ miếng thịt bò nạm xuống.
Cảnh Trăn dường như hoàn toàn quên mất chính mình một phút đồng hồ trước vẫn còn đang giãy giụa dưới lưỡi kiếm của Cảnh Chí, sự xuất hiện của Lâm Dục tạm thời cứu vớt anh. Vốn lửa đang cháy rực lại bị đổ thêm xô dầu vào.
"Cậu tự mình vả miệng mình hay là tôi ?"
"Sư huynh......"
Lâm Dục thật không ngờ Cảnh Trăn đột nhiên nghiêm túc lên, cậu nhớ lại lần trước nhắc tới Lão Dương Cảnh Trăn đã lấy roi mây cảnh cáo cậu.
Cảnh Trăn thoáng liếc nhìn mồ hôi chảy ra từ mũi cậu.
"Buổi chiều có tiết không ?"
Lâm Dục tuy cơ thể không có rung lên nhưng linh cảm đáng sợ dần dần trào ra.
"Không......"
Cảnh Trăn gật đầu.
"Nếu không nhớ lâu, lập tức đến văn phòng của tôi từ từ bổ sung máu cho não, ngẫm nghĩ kỹ lại."
Lâm Dục rất thản nhiên đối với trừng phạt của sư huynh, huống chi đã sớm đoán được, cầm dĩa cơm rời đi mà không nói gì.
Lâm Dục ủ rủ rời đi, Cảnh Chí liền khôi phục chính sắc.
"Tâm tình không tốt không phải lý do không ăn cơm."
Cảnh Trăn liếc nhìn chung quanh mới nhỏ giọng thì thầm.
"Trăn nhi biết."
Anh chịu trách nhiệm chén cơm manh áo của hàng ngàn nhân viên lớn nhỏ trong công ty, cả một tuần ở bên ngoài tận lực làm việc, trước khi đi còn chưa giải quyết xong khúc mắt với Phương Chu, sau khi trở về choáng ngộp với một đống việc lớn nhỏ. Cảnh Trăn từ nhỏ đến lớn đều như vậy, mối tương quan giữa ăn uống và tâm trạng của anh thật quá lớn.
Cảnh Chí hôm nay tới tìm anh ăn cơm không phải nhất thời hứng khởi. Suy cho cùng, trạng thái tinh thần của Cảnh Trăn khi báo cáo trong phòng làm việc sáng nay, có lẻ mọi người đều cho là bản lĩnh và năng lực, chỉ có anh mới biết mệt mỏi đến mức nào ẩn sau mặt nạ đó.
"Anh có chuyện gì ?"
Cảnh Trăn nhướng mi, nhìn thấy sự bao dung giữa mày của Cảnh Chí, biết anh không ép mình ăn nữa, nhưng anh không có tâm trạng tâm sự với anh mình, chỉ nói.
"Anh! Đừng nói đã biết hết rồi nha."
Cảnh Chí vốn giữ thái độ bàn quan, chuyện của hai đứa em trai để tự hai đứa giải quyết nên không có hỏi nhiều đến, nhưng nhớ tới dáng vẻ cô đơn của Phương Chu, lại nhìn ánh mắt bất lực của đứa trước mặt, không tránh khỏi động lòng.
"Em không có nói với Phương Chu về chuyến công tác lần này, và hơn một tuần cũng không có một cuộc điện thoại nào."
Ngữ khí này rất dễ làm người ngờ vực, không phải nghi vấn không phải hỏi lại, không phải oán giận cũng không phải trách cứ, đơn thuần trần thuật sự thật, rồi cũng không thể làm được tuyệt đối trung lập.
Khóe miệng Cảnh Trăn hơi kéo lên, giọng điệu ngập tràn chua xót.
"Anh bây giờ cũng oán trách Trăn nhi. Đều là em trai bảo bối, chỉ có mình em là tàn nhẫn nhất."
Cảnh Chí nhướng nhướng mày.
"Lại phạm tội rơi vào tay em?"
Nhắc tới chuyện này, Cảnh Trăn không tránh khỏi hỏa khí xông lên trán.
"Ỷ vào mình có chút ấm ức, bất bình liền có thể cứng đầu, ngang ngược, không coi ai ra gì, mà còn cố tình để em thấy. Anh, em trước đây kiêu căng, ngạo mạn, cậy sủng sinh kiêu như vậy, anh đã phạt như thế nào?"
🔹🔹🔹
Lâm Dục đứng chổng ngược sát tường trong văn phòng, thậm chí không có chạy vào phòng trong, công khai làm một cây kiểng bên cạnh bàn làm việc, giữ khoảng cách không quá 20 centimet so với tường. Cậu quen thuộc nhất với phương pháp trừng phạt này, cũng biết cách làm bản thân cảm thấy dễ chịu một chút, nhưng thời gian sẻ không gạt người, đã qua một tiết, hai tiết, ba tiết học, lòng bàn tay cậu hơi tê và cẳng tay bắt đầu rung lên, nhất là mỗi lần Cảnh Trăn mở cửa bước vào, cậu đều giật mình.
Cảnh Trăn đi đến bên cạnh hung hăng trừng mắt liếc cậu một cái, đây là lần thứ mười hai trong chiều nay anh ra vào văn phòng, chính bởi vì Lâm Dục không kiêng kị chọn vị trí trồng cây chuối quá đẹp mắt, nhưng dù sao cậu cũng là một giáo viên thực tập, Cảnh Trăn vì muốn giữ mặt mũi cho cậu, nên không thể để những người khác ra vào phòng hiệu trưởng. Cửa văn phòng của Cảnh Trăn được khóa bằng mật mã, và cũng chỉ có ba người trong trường biết. Tất cả những việc cần được hiệu trưởng duyệt chiều nay, anh đều phải đích thân giao cho từng văn phòng.
Sau khi bàn giao gần hết mọi việc, anh đang định mở máy tính viết lại những điều đang trong đầu chuẩn bị cho kỳ thi giữa kỳ thì tiếng gõ cửa lại vang lên. Tiếng gõ cửa lần này khác với những lần gõ cửa trước trong suốt buổi chiều nay, Cảnh Trăn lần này cũng đã chờ lâu hơn mới lên tiếng.
"Vào đi."
Phương Chu thuần thục ấn mật mã khóa, vừa mở cửa ra, cậu hết hồn thấy Lâm Dục đang đứng chổng ngược, không khỏi hít một hơi.
Cảnh Trăn thấy cậu kinh ngạc, hơi nhíu mày, dùng đốt ngón tay gõ gõ mặt bàn, lạnh lùng nói.
"Cậu tới xem kịch?"
Phương Chu giật mình nghe ngữ khí của anh không thiện cảm, lập tức đóng cửa lại, điều chỉnh tư thế đứng.
"Thầy Cảnh, Thầy Lâm."
Lại đột nhiên không biết muốn nói gì, vốn là muốn hỏi Cảnh Trăn hôm nay có giữ bọn họ ở lại làm luyện tập không, nhưng trận tuyến này rõ ràng là muốn tính chuyện ngày hôm qua với cậu.
"Tan học?"
Cảnh Trăn nhìn Phương Chu đang ngây ngẩn thất thần.
"Dạ, Thầy Cảnh có lên lớp không?"
Cảnh Trăn nhàn nhã nhìn nhóc con đã hai lần kêu anh là 'Thầy Cảnh', và cũng không biết từ khi nào, Phương Chu liền biểu hiện ra cách xưng hô mâu thuẫn này, cậu là đang cáu kỉnh, giận dỗi hay là biết mình đang có lỗi.
Cảnh Trăn cho rằng hôm nay là có. Anh dọn dẹp mấy tài liệu trên bàn, cũng không in bài tập hay cho Phương Chu chép đề, hai tay trống trơn đứng dậy.
"Đi thôi."
Phương Chu ngơ ngác nhìn anh, chỉ thấy Cảnh Trăn từ sau bàn làm việc bước ra, hoàn toàn không có để ý gì tới Lâm Dục, khi đi ngang qua cậu, anh đưa tay rút lấy thanh trước trong ống đựng lập tức đi ra ngoài mà không thèm nhìn Phương Chu đang sợ hãi.
Là Giáo Viên Toán Học, tay cầm thước là chuyện rất bình thường. Nhưng mà không phải thời gian lên lớp, hai tay Cảnh Trăn không có giáo án, sách giáo khoa hay bài tập mà chỉ cầm một thanh thước thì thật bất thường lẫn kỳ quái. Thế cho nên hôm nay, anh vừa bước vào lớp, tất cả những gương mặt mệt mỏi sau một ngày học tập lập tức ngồi nghiêm chỉnh lại.
Cảnh Trăn đột nhiên buông thước trong tay xuống bục giảng cách khoảng 10 cetimet, một tiếng không lớn không nhỏ vang lên nghe rợn cả người. Anh lặng lẽ đợi Phương Chu ngồi lại chỗ của mình, đợi đến khi mọi người bắt đầu nhìn anh với vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc, đợi đến khi không khí trong lớp ngừng bay. Anh mới lên tiếng, lời nói của anh nhẹ nhàng bay bổng rơi vào trong lòng mọi người lại biến thành sóng to cuồn cuộn dâng trào lên khoang ngực.
"Mười người chơi bóng rổ ngày hôm qua, đứng lên."
Trong các nam sinh trung học, hầu như không ai không chơi bóng, các học sinh nam lớp 10A6 chia nhau ra chơi bóng với nhau ở các giờ khác nhau như giờ nghỉ trưa, nghỉ giữa giờ, thể dục và sau giờ học... Nhưng mà ngay khi Cảnh Trăn vừa nói ra câu này, không ai không biết 'mười người' này là những ai.
Mười cậu học trò trưa hôm qua bị chủ nhiệm Lê chặn ở cửa lớp lần lược đứng lên, ai cũng khiếp sợ, chỉ có Phương Chu rất bình tĩnh giống như đã có chuẩn bị trước rồi.
Cảnh Trăn quét nhìn từng khuôn mặt một, đến khi không còn một ai dám cùng anh đối diện.
"Ngay bây giờ lập tức đi xin lỗi."
Uy nghiêm cùng tín phục của một giáo viên chủ nhiệm, anh đem dùng tất cả trong lần này.
Cảnh Trăn không cần nói gì, không cần răn dạy, không cần tức giận, ngay cả cơ hội giải thích cũng không cho, nhưng tất cả những cậu học trò bướng bỉnh, ngoan cố ngày hôm qua đều cam tâm tình nguyện cúi đầu, cho dù trong lòng có bao nhiêu ấm ức. Vì thế, mười cậu học trò cao lớn xếp thành một hàng dài băng qua sân trường sau giờ học.
Chủ nhiệm Lê cũng không muốn bọn họ phải làm gì, chỉ qua loa nói vài lời nhận xét khó chịu coi như xong chuyện, bởi cô đang vội vội vàng vàng muốn đi về nên đuổi bọn họ quay trở về.
Mặt xám mày tro mười người lại lần nữa trở lại cửa phòng học, nhưng bọn họ giống như đi vào pháp trường, xô xô đẩy đẩy không ai dám đi trước, những lúc thế này Phương Chu sẽ lặng lẽ đứng trên đỉnh bão táp, thì thầm một tiếng 'Thưa thầy!' kích thích mọi người đang cúi gầm mặt.
Cảnh Trăn đứng trên bục giảng, hai tay bắt chéo trước ngực nhìn đám học trò đang tự học bên dưới, mười người đã trở về, anh không chút để ý liếc nhìn bọn họ, cầm thước lên đi đến không gian trống bên bục, đưa ngón tay chỉ.
"Phương Chu đứng lại đây những người khác trở về chỗ ngồi đi."
Trái tim bé nhỏ của đám học trò như bị đặt trên tàu lượn siêu tốc, cùng nhau rơi xuống đều không nằm trong phạm vi khống chế của mình.
Cho dù sớm có dự cảm, Phương Chu giờ phút này cũng khó tránh khỏi căng thẳng, nắm chặt nấm đấm, móng tay nhéo lòng bàn tay đến đau điếng. Cậu tận lực làm mình nhìn như điềm tĩnh cùng thản nhiên, nhưng dù sao đây cũng là một sự bối rối, xấu hổ chưa từng có trong cuộc đời học sinh, sinh viên của cậu. Qua bao nhiêu năm sau, khi nhớ lại vẫn thấy quẩn bách, xấu hổ.
Cảnh Trăn yên lặng chờ đợi mọi âm thanh cựa quậy trên ghế biến mất, đối diện với khuôn mặt biểu lộ quá nhiều thận trọng và sợ hãi.
"Tôi chưa bao giờ kiêng dè cùng học sinh cùng ngồi, cùng ăn, cùng nói chuyện, nhưng mà các em đều đã lớn, chắc nhìn ra được, tôi cũng có ranh giới của mình."
Lời này vừa ra, trong lòng những học trò khôn ngoan lớp 10A6 đều lộp bộp, lộp bộp. Cảnh Trăn nói ra như vậy xác định chuyện lần này quá lớn rồi.
Anh nói rất đúng, học sinh nam 10A6 không ai không từng không nhận đường chuyền bóng tuyệt đẹp từ Cảnh Trăn. Ngay cả các học sinh nữ trong lúc chơi nhảy xa, cầu lông ở tiết thể dục cũng thường thấy anh ra ít chiêu thức... dẫn đến cổ vũ hoan hô vang rộn cả sân thể dục. Đại hội thể thao trước giờ, anh thậm chí còn dùng cả tiết toán học để cho mọi người luyện tập tập thể.
Nhưng mà Cảnh Trăn, anh tuyệt đối không phải là mẫu giáo viên có thể 'Hoà mình' với học sinh. Trong lòng anh, có một sự cân nhắc cân bằng rõ ràng. Trên sân bóng khuyến khích mọi người bắt bóng, rời khỏi sân không có chuyện cùng mọi người sánh vai cặp kè. Cũng giống như cho phép mọi người thẳng thắn nói trong lúc thảo luận một vấn đề khó, một khi cuối cùng lỗi của người nào thì tự mình ngoan ngoãn nhận lấy hình phạt.
Bây giờ sự việc này được xác định là vượt qua ranh giới của anh, nó thực sự không thể giải quyết bằng cách xin lỗi là xong.
Cảnh Trăn quay đầu nhìn Phương Chu, trong giọng nói có chút lạnh lẽo từ Thái Bình Dương.
"Lễ phép và giáo dục, lời nói và cách cư xử với người khác đều là phiến diện. Nếu những điều này không thỏa đáng, tôi đương nhiên phải chịu trách nhiệm về việc dạy dỗ, giáo dục."
Anh dạo bước đến bên cạnh Phương Chu, gần đến mức Phương Chu có thể cảm nhận được hơi thở của anh, nhưng lại phân không rõ đó là quen thuộc hay xa lạ, thế nhưng cả người nổi lên từng đợt phiền phức khó chịu.
Cảnh Trăn nhìn thẳng vào đứa trẻ đang đứng quật cường kiệt ngạo, giọng nói cũng cao lên mấy phần, độ ấm cũng giảm xuống, cũng không như đang dạy bảo toàn lớp, nó chắc chắc và thờ ơ, thậm chí còn xen lẫn vài phần khó hiểu, lười biếng dễ làm người ta ảo tưởng rằng mình còn có thể thương lượng, mặc cả được.
"Thế nào là trượt tay."
Đôi mắt hoảng sợ của Phương Chu nhìn vào ánh mắt Cảnh Trăn, lọt vào trong tầm mắt hoàn toàn là đến từ anh trai và người thầy nghiêm khắc cùng quyết tuyệt, nấm đấm cậu vốn nắm rất chặt, cậu còn tăng thêm vài phần lực, lần đầu tiên như vậy không sợ, kịch liệt cùng Cảnh Trăn đối diện, cậu không ngừng nhắc nhở chính mình không thể nhận thua. Nhưng mà, trong tiềm thức lại có một thanh âm khác, như cười nhạo, như quyền uy nói với cậu, cậu chắc chắn thua không thể nghi ngờ.
Giữa mày Cảnh Trăn theo khoảng cách thời gian chậm lại cũng dần dần ngắn lại, sắc mặt nghiêm trầm như trét lên một lớp xi măng, dùng giọng nói kiên định mà chân thật đáng tin.
"Đưa tay ra."
📏📏📏