Ngày hôm sau, Cảnh Trăn đã trở lại. Trên chuyến bay buổi sáng, đương nhiên Cảnh Trăn không có phần phúc được chạy về nhà ngủ một giấc để tẩy hết những mệt nhọc bởi sự chậm trễ của chuyến bay. Vừa xuống máy bay, anh liền chạy thẳng đến công ty giao văn kiện, tổ chức một cuộc hợp tức thời, báo cáo sơ qua với Cảnh Chí, sau đó chạy tới trường học.
Vừa nghe đến Cảnh Trăn đã trở lại, mọi việc lớn nhỏ trong trường học hầu như đổ ập xuống đầu anh, chờ nghe xong mọi người báo cáo cũng đã hơn một tiếng đồng hồ, lúc này mới phát hiện chủ nhiệm Lê vẫn còn ngồi ở góc ghế Sofa trong văn phòng.
Cảnh Trăn liếc liếc nhìn đồng hồ treo tường còn nửa tiếng nữa mới tới tiết toán học lớp 10A6.
Miễn cưỡng từ trong mỏi mệt nặn ra một nụ cười thật tươi.
"Chủ nhiệm Lê, tôi rất ngại đã để cô chờ. Có việc gì cần Cảnh Trăn phối hợp sao ?"
Cảnh Trăn và Lâm Dục cùng đạp tiếng chuông xuất hiện ở cửa phòng học lớp 10A6, Lâm Dục nhìn thấy Cảnh Trăn đi về phía mình, cậu phải kìm nén dữ lắm mới không chạy đến ôm lấy sư huynh.
Học sinh 10A6 cũng xôn xao lên, thậm chí còn pha lẫn vài tiếng hoan hô của mấy nam sinh nghịch ngợm, Lâm Dục cũng lên tiếng trêu chọc.
"Chẳng lẽ tôi đối với các em không tốt sao ?"
Bầu không khí lớp trở nên rất sống động, chỉ có trái tim Phương Chu ngồi sau cùng chìm xuống dữ dội, giống như ấm ức mấy ngày qua bị cậu cố đè nén xuống giờ theo Cảnh Trăn trở về bắt đầu ngo ngoe rục rịch lên. Và cậu lờ mờ cảm thấy, không biết là mệt mỏi hay nguyên nhân nào khác, Cảnh Trăn không có điềm đạm nhẹ nhàng, sắc mặt cố tình che dấu hơi giận.
Cảnh Trăn cười với mọi người một cái, nhỏ giọng nói với Lâm Dục đứng bên cạnh.
"Tôi dự giờ cậu một tiết."
Dứt lời liền đi xuống cuối lớp, ngồi ổn định cách Phương Chu chưa tới 2 mét.
Vừa rồi lòng còn oán giận, đột nhiên hơi thở quen thuộc kia tới gần, trái tim Phương Chu thình thịch đập liên hồi. Cậu muốn quay đầu nhìn Cảnh Trăn một cái nhưng lại sợ bốn mắt nhìn nhau thêm xấu hổ. Tưởng làm bộ chẳng hề để ý, chăm chú nghe giảng bài mà tay cầm viết thật không an phận, bàn tay đã đẫm mồ hôi lạnh, cậu thầm mắng mình thật dở hơi.
Đang chần chừ, đột nhiên một bàn tay quen thuộc mạnh mẽ xoa xoa đầu cậu, nhẹ nhàng cưng chiều vuốt ve cùng độ ấm quen thuộc hơn một tháng qua không cảm nhận được đã làm trái tim cậu mạnh mẽ lên, giống như một cây kim truyền năng lượng và sức mạnh khổng lồ vào cơ thể cậu, bao nhiêu uất ức cũng theo đó phóng đại lên vô số lần. Trẻ con chính là như vậy, một ngọn lửa nho nhỏ chỉ cần thổi đủ khí lập tức cháy phừng phừng lên, có thể cháy cả thảo nguyên rộng lớn.
Lâm Dục chưa bao giờ là người hai mặt, dù cho Cảnh Trăn ngồi ở cuối lớp, cậu vẫn như cũ không chút nào cố kỵ mở miệng liền mắng, nếu như ánh mắt sư huynh có thể làm vũ khí, cậu đã bị bắn xuyên từng lỗ chi chít như tổ ong.
Cả một tiết học, tâm trí Phương Chu sớm đã không ở lớp học, với bản tính nhạy cảm chỉ một ánh mắt dừng trên mặt Cảnh Trăn chưa đến mười giây kia mà phân tích tâm tình của anh, đúng là.... càng nghĩ càng thấy ớn. Và hành động của Cảnh Trăn ở tiết học sau đã chứng minh ý tưởng của cậu.
Tiếng chuông kết thúc, Lâm Dục tuyên bố tan học nhưng mọi người vẫn ngồi tại chổ, mông như bị dính vào ghế.
Cảnh Trăn từ cuối lớp từ từ đi lên bục giảng, nhìn quanh phía dưới một lược.
"Mấy ngày qua ban cán bộ của lớp đã vất vả, ngày mai tất cả bắt đầu khôi phục lại bình thường. Các em cùng nhau cảm ơn thầy Lâm đã dạy thay cùng tiếp quản lớp những ngày qua."
Cảnh Trăn dẫn đầu vỗ tay lên, phía dưới không ít nam sinh hiếu động còn pha vào chút thét chói tai, Lâm Dục đứng một bên nhẹ gật gật đầu, rất có phong thái một công tử thế gia.
Vỗ tay kết thúc, Cảnh Trăn nở nụ cười đặc trưng.
"Không làm tốn thời gian nghỉ ngơi của các em, Dương Dập Minh đi với thầy một chút."
Câu nói rất bình thường nhưng một vài người mẫn cảm đều bị chấn động trong lòng, trong đó đương nhiên bao gồm cả Phương Chu cùng Lâm Dục mới bước đến cửa lớp.
Dương Dập Minh là một trong mười người hôm qua chơi bóng rổ, tính tình hiền lành, ít nói nhưng mỗi khi mở miệng đều làm kí ức mọi người khắc sâu. Ba mẹ của cậu đều là những quan chức quan trọng trong chính phủ, giơ tay nhấc chân đều có thể nhìn ra gia giáo cực nghiêm. Dù học ở Lớp Khoa Học Tự Nhiên nhưng trong bụng nhét đầy 'Kinh Thi Tả Truyện, Tư Trị Thông Giám...' một nam thư sinh thế này quả có chút đặc biệt. Dương Dập Minh chắc chắn là người lựa chọn tốt nhất để có thể hiểu biết sự thật khách quan nhất của ngày hôm qua.
Cảnh Trăn cũng không có đưa Dương Dập Minh đến văn phòng, chỉ đứng ở hành lang trước lớp, có ít việc anh cần hiểu rõ hơn không như những người khác tưởng tượng nhiều như vậy. Huống hồ Cảnh Trăn hiểu quá rõ sư đệ cùng em trai của mình.
Từ góc nhìn ở ghế Phương Chu, vừa vặn có thể thấy Cảnh Trăn và Dương Dập Minh đang đứng đối mặt nhau ở hành lang bên cửa sổ. Cậu gần như trắng trợn nhìn hai người. Chắc vì lương tâm cắn rứt, cậu luôn cảm thấy Cảnh Trăn cố ý hay vô tình liếc mắt nhìn cậu, điều này khiến cậu luôn phải né tránh ánh mắt kia.
Nói chuyện cũng không có lâu lắm, Dương Dập Minh đã sớm trở lại phòng học, cố tình đi vòng qua người Phương Chu. Xuất phát từ tình bạn giữa các nam sinh trong thi đấu bóng rổ, Dương Dập Minh đã dùng giọng nói chân thành khuyên giải và an ủi cậu.
"Tự giải quyết cho tốt."
🏡🏃😘🏃
Cảnh Trăn không phải siêu nhân, anh cũng mỏi mệt. Cả buổi sáng hai mí mắt của anh như hai cực nam bắc nam châm muốn dính chặt vào nhau, anh không ngờ tinh thần tỉnh táo nhất lại là lúc coi lại đoạn video giám sát trận 'đụng độ' giữa chủ nhiệm Lê và Phương Chu ngày hôm qua. Không ngờ, sức mạnh của video gốc lại mạnh đến mức Cảnh Trăn xem xong hoàn toàn không còn buồn ngủ nữa, liếc nhìn lịch học và đi về phía phòng học lớp 10A6.
Mới vừa đi đến đầu cầu thang, điện thoại di động trong túi Cảnh Trăn rung lên. Phương Chu nếu nghe được nhạc chuông này, cậu phải cảm ơn anh hai đã gọi điện đến quá đúng lúc.
Cảnh Trăn vừa trả lời điện thoại vừa đi đến cạnh cửa sổ, giảm nhỏ giọng nói của mình để tiếng nói không vang vọng quanh quẫn trong dãy phòng học không một bóng người. Kêu một tiếng 'anh' và tự hỏi sao anh lại gọi cho mình lúc này.
"Ăn cơm chưa ?"
Giọng nói nghiêm túc của Cảnh Chí làm Cảnh Trăn cảm thấy anh như đang hỏi về quy định quốc tế nào, nhưng khi nghe đến câu hỏi... thật không thể tưởng tượng tới, đưa tay xoa xoa huyệt Thái Dương.
"Anh, nhà ăn còn chưa có mở cửa."
Cảnh Chí vẫn nghiêm túc.
"Khi nào mở ?"
Cảnh Trăn càng khó hiểu, thoáng nhìn đồng hồ trên tay.
"Mười lăm phút nữa."
"Đúng lúc, anh đang ở trước cổng trường của tụi em."
Trong đầu Cảnh Trăn tràn đầy dấu chấm hỏi, lưng toát mồ hôi lạnh, cả người phát run, giọng nói cũng không ổn định lắm.
"Anh, sao anh lại tới đây?"
Cảnh Chí rất thản nhiên.
"Đang điều tra cái dự án bên cạnh, nhân tiện tìm em ăn cơm, cho em đổi gió, không chào đón sao ?"
Cảnh Trăn đương nhiên không tin Cảnh Chí nói nào là 'Nhân tiện', rồi có dự án gì phải đích thân Tổng giám đốc Cảnh Chí phải trực tiếp nhúng tay vào, thật không còn cách nào khác là ngay lập tức quay lại, chạy đến cổng trường, lấy lòng nói
"Anh! Em sợ đồ ăn ở trường không ngon lắm. Anh chờ em một chút, em lập tức xuống ngay."
Nhà ăn học sinh Trường Nhị Trung nổi tiếng toàn thành thị, thậm chí một vài trường đại học danh tiếng cũng không thể so sánh được, chứ đừng nói đến nhà ăn giáo viên. Tuy nhiên, trọng tâm của ngày hôm nay rõ ràng không phải là những món ăn nhỏ tinh xảo này, mà là gương mặt xa lạ của Cảnh Chí, thành công thu hút sự chú ý của các giáo viên, đặc biệt là Hiệu Trưởng Cảnh cung kính đi sau người này nửa bước.
Mỗi giáo viên đi ngang qua người Cảnh Trăn như cố ý hay vô tình đều lên tiếng chào hỏi 'Hiệu Trưởng Cảnh' rồi nán lại thoáng nhìn mặt Cảnh Chí một lúc. Cảnh Trăn khó tránh khỏi lúng túng, dù đã quá quen khi xuất hiện cùng với anh, chính mình chưa bao giờ là tiêu điểm duy nhất.
Lúc này nhà ăn không nhiều giáo viên lắm, bởi Cảnh Trăn hiếm khi xuất hiện ở nhà ăn ăn cơm, hơn nửa hôm nay lại đi cùng khách lạ, tự nhiên mọi người đều xô đẩy nhường đường cho hai người lên trước.
"Em thường ăn cái gì ?"
Cảnh Chí không quan tâm, cầm dĩa ăn liền đi tuốt lên đằng trước.
Cảnh Trăn nhìn lướt qua.
"Muối nướng hạnh bào nấm không tệ lắm, mì trộn mỡ hành khá ngon, anh nếm thử pudding caramel của chúng ta đi, không thường xuyên có."
Cảnh Chí quay đầu, lạnh lùng nhìn, không nói gì đưa tay cầm đĩa thịt bò nạm cà chua để vào dĩa của Cảnh Trăn, ngay sau đó nào là thịt kho tàu cá hố, thịt kho đậu hủ, cuối cùng nghe theo anh, cầm cái pudding, toàn bộ đều để vào dĩa của Cảnh Trăn. Còn mình thì nhờ đầu bếp làm cho dĩa nấm lớn.
Cảnh Trăn tay cầm dĩa đồ ăn như không còn sức lực, quả nhiên anh tới giám sát việc ăn uống của mình. Hai người đi đến cái bàn bốn người cạnh cửa sổ và ngồi đối diện nhau. Cảnh Chí lấy đi cái pudding trong dĩa ăn của anh.
"Cơm nước xong mới được ăn."
Thoáng một cái, mặt Cảnh Trăn đã đỏ bừng, anh là hiệu trưởng của một trường lại bị đối đãi giống như một đứa con nít, phải ăn cơm trước mới được ăn món tráng miệng ngọt, lập tức anh cảm thấy không chổ dung thân mà.
"Anh, em ngày thường cũng có ăn chút thịt."
Cảnh Trăn thích các món chay, từ nhỏ đã không thích ăn thịt. Các loại rau xanh mà những đứa trẻ khác không thích ăn lại là món yêu thích của anh, nhưng anh lại không thích các món thịt, vì vậy lúc ăn cơm đành phải không trâu bắt bò thay thể ép buộc Cảnh Chí phải nhìn chằm chằm.
Cảnh Chí múc một muỗng canh uống.
"Em cho rằng anh sẽ tin em ?"
Cảnh Trăn suýt chút nửa phun ra một miệng cơm, lại nghe thấy anh nói tiếp.
"Ở Hoa Kỳ ăn uống không ngon miệng sao ?"
Cảnh Trăn thông minh nhất thời, thoáng vừa suy nghĩ đều hiểu rõ trước sau, hẳn là trợ lý nhỏ của anh không thắng nổi Cảnh Tổng ép hỏi, chuyện mấy ngày nay Cảnh Trăn không ăn nhiều đã bị bại lộ. Anh chợt nhớ sáng nay mới vừa xuống phi cơ vậy mà cảm giác như đã về lâu lắm rồi.
Cảnh Trăn làm bộ nhai để mình có thêm chút thời gian để suy nghĩ, chậm rãi nuốt xuống thức ăn trong miệng mới nói.
"Có hai ngày khách sạn ở thành thị nhỏ đều không có cháo."
Cảnh Chí biết rõ điều này, anh ra nước ngoài chỉ có thể ăn cháo ở khách sạn, có đôi khi ở một số khách sạn quốc tế lớn sẻ có nhiều món ăn Trung Hoa hơn. Chứ mấy món như Pizza, bò bít tết, mì Ý.... anh cho ra còn nhiều hơn lúc ăn vào. Nhưng mà Cảnh Chí không hề có ý buông tha anh, đột nhiên để đũa xuống, ngước mắt bình thản nhìn Cảnh Trăn.
Cảnh Trăn đương nhiên không có lá gan thản nhiên, lập tức buông đũa ngồi ngay ngắn lại, nhưng không biết nên nói cái gì, lẳng lặng nhìn khoảng cách giữa hai mày Cảnh Chí ngày càng nhỏ lại. Nhìn nhau như thế khoảng ba mươi giây, bầu không khí xung quanh như đông cứng lại, cuối cùng Cảnh Chí cũng ý thức được nơi này là trường học, em trai anh là hiệu trưởng mới không có tát em mình, cầm đũa lên ăn tiếp.
Các giáo viên ăn xong dần dần rời đi, khi đi ngang qua bàn của hai người, họ khẽ gật đầu chào tạm biệt Cảnh Trăn.
Cảnh Chí sớm ăn xong, để cho Cảnh Trăn ân cần thu dọn chén dĩa, nhưng anh vẫn cứ nhìn chằm chằm, Cảnh Trăn ăn cơm giống như đang ăn độc dược, trong lòng không khỏi hấp tấp lên, kiên nhẫn cũng dần cạn kiệt.
Khi Cảnh Trăn nhìn đến ba dĩa đồ ăn còn hơn một nửa trước mắt, anh cảm thấy đôi đũa quá nặng không thể nhấc lên, nhìn nhìn Cảnh Chí đang khoanh tay trước ngực nhìn chằm chằm mình, anh đột nhiên có ảo giác mình giống như trở về thời bảy tuổi không chịu ăn cơm.
"Xem ra em nhàn đến ăn bữa cơm trưa cũng có thể ăn bốn mươi phút."
Cảnh Chí nhàn nhạt liếc liếc đồng hồ một cái.
Cảnh Trăn bị nói đến không chỗ dung thân, làm bộ làm tịch gắp một miếng đậu hủ nhỏ cho vào trong miệng, cuối cùng như lừa cả mình, buông đũa xuống.
"Anh! Em đã no lắm rồi, ăn nữa bụng sẻ căng."
Người vẫn lui tới liên tục gật đầu chào hỏi Cảnh Trăn, nhưng không ai biết hiệu trưởng của bọn họ đang bị ép ăn cơm......
Đột nhiên một cái bóng thoăn thoắt chạy đến ngồi xuống bên cạnh Cảnh Trăn, không giống những giáo viên khác đứng cung kính gật đầu chào hỏi, người này thậm chí còn đưa một miếng thức ăn vào miệng rồi mới nói.
"Sư huynh. Anh hai Cảnh, sao anh lại tới đây ?"
Cảnh Chí thu lại ánh mắt nóng rực, dùng miệng chỉ chỉ đồ ăn trong dĩa.
"Đến ăn chực."
😘💐😘