Lâm Dục chưa bao giờ là một người nói nhiều, nhưng anh không thể chịu được khi nhìn Phương Chu giả vờ mạnh mẽ. Vào sáng thứ bảy, anh rủ cậu chạy bộ, phải một lúc lâu anh mới nói.
"Hôm qua anh ba em có gọi điện cho anh."
Phương Chu lập tức dừng lại, như thể một bước đi tới trước vách núi, khuỵu gối thở hổn hển.
Lâm Dục chạy đi vài bước mới phát hiện Phương Chu phản ứng quá mức, anh lùi lại vài bước, chạy tại chỗ.
"Hỏi anh, em gần đây thế nào ?"
Phương Chu cảm thấy toàn thân đau nhứt co giật, ngẩng cổ nhìn Lâm Dục đang bị ngược sáng, ánh mắt lóe lên vẻ chờ mong giống như một đứa bé nhìn thấy người lớn đang cầm cây kem.
Lâm Dục vỗ vỗ mái đầu ướt đẫm của cậu, nở nụ cười làm khuôn mặt càng thêm sáng ngời.
"Anh đã nói em luôn đạt điểm tối đa."
Phương Chu thực ra không muốn nghe điều này một chút nào, chờ hồi lâu không nghe Lâm Dục nói ra điểm mấu chốt, cuối cùng không nhịn được nữa lên tiếng hỏi.
"Anh ba có nói khi nào trở về không ?"
Lâm Dục nhún nhún vai.
"Không. Nhưng mà tâm trạng sư huynh có vẻ rất tốt. Theo suy đoán của anh, mọi chuyện chắc đã được giải quyết, sư huynh sớm trở về thôi."
Trong vài tuần trở lại đây, Phương Chu đã quen một mình sắp xếp ngày nghỉ cuối tuần, cậu đang nghiêm túc xem xét việc nhảy lớp, cậu cũng đã đọc hết tất cả các sách khoa lớp 11 và sắp xếp những nội dung cần củng cố.... Bằng cách này thời gian trôi đi rất nhanh liền đến thứ hai, và Cảnh Trăn đã ra nước ngoài được một tuần.
Về lý thuyết, mặc dù Lâm Dục cũng là giáo viên chủ nhiệm thay thế của lớp 10A6, nhưng Cảnh Trăn thường không thực hiện nhiệm vụ của giáo viên chủ nhiệm, anh để cho một vài cán bộ lớp duy trì hoạt động của lớp, cộng với các em nhỏ lớp 10A6 rất tự chủ, độc lập vì vậy cũng không có làm phiền đến Lâm Dục.
🔹🔹🔹
Vào đầu mùa hè trước hạ chí, không chỉ có những những cành cây rục rịch mà còn có những chiếc áo sơ mi trắng tinh đầy gió, đẫm mồ hôi, tóc mái ngổn ngang cùng tiếng bình bịch rung động sân bóng rổ.
Đương nhiên, học thần cũng là một nam sinh chính trực đương xuân, cũng giống tất cả các nam sinh khác, rất thích bóng rổ, còn thích đánh bóng rổ trong giờ nghỉ trưa.
Lớp 10A6 là lớp Khoa Học Tự Nhiên có rất nhiều nam sinh, sau giờ ăn trưa thường chia thành hai đội, tranh thủ một tiếng nghỉ trưa cùng nhau thi đấu một trận. Tất nhiên, không thể thiếu phần cổ vũ, đưa nước và khăn tắm của các nữ sinh.
Chỉ là thời gian trên sân bóng rổ luôn bay qua rất nhanh. Giờ phút này dù đặt ở nơi nào cũng có cảm giác rất dài, nhưng hiện giờ nó đang được tô màu bởi tuổi trẻ cuồng nhiệt nên nó dường như bị bốc hơi trong không khí, không biết bay đi nơi nào.
Chuông chuẩn bị cho tiết học đầu tiên buổi chiều đã vang lên trước giờ học chính thức năm phút, tuy nhiên những thanh thiếu niên đang chìm đắm trong một cuộc tấn công dữ dội không thể lập tức dừng lại cho đến khi một trong số bọn họ nhắc nhở như một lời cảnh cáo ' tiết học đầu tiên là tiết của thầy Lâm Dục' lúc này mọi người mới ngừng lại.
Một đường mười người tụm năm tụm ba cải nhau ầm ĩ, nhảy nhót chạy về phía phòng học, Phương Chu ôm bóng rổ đi cuối cùng, khi đi ngang qua cửa kính hành lang, cậu cảm nhận bầu không khí kỳ lạ trong lớp học, liền nhìn thấy Chủ Nhiệm Nhị Trung đang đứng trên bục giảng, đón bọn họ đang từ bên ngoài chạy vào lớp học.
Chủ Nhiệm Lê luôn xứng chức là chủ nhiệm của trường, điều này tức nhiên tỉ lệ thuận với mức độ kinh tởm của cô.
Từ việc đến lớp trễ, về sớm, xem di động, đến chiều dài tóc mái của nữ sinh, kiểu tóc của nam sinh, các nút trên đồng phục và số nút trên áo học sinh, màu sắc của giày thể thao có quá phóng đại, và thậm chí mang hai màu vớ..... tất cả đều là phạm vi quản lý của cô ấy. Tất nhiên còn chưa kể, cô đã ngoài bốn mươi tuổi, ngày nào cũng thoa một lớp bột dày, tô son đỏ chét, đi giày cao gót viền vàng, mặc một bộ đồ tơ lụa màu hồng phấn, khi trời lạnh thêm chiếc áo choàng lông chồn.
Sau giờ ngọ khô nóng cũng làm giọng nói chủ nhiệm Lê có vẻ phá lệ bén nhọn.
"Trường học quy định, trước tiếng chuông dự bị là phải vào phòng học, các em không biết sắp vào học rồi sao?"
Mười nam sinh cao lớn bị cô ấy chặn ở
hành lang, cô nhìn em em nhìn cô, bọn họ cơ hồ mỗi ngày giữa trưa đều vào lớp giờ này và chưa bao giờ bị nói gì.
Nam sinh đứng đầu tiên nhỏ giọng trả lời.
"Không phải vẫn chưa vào học sao ?"
Sắc mặt chủ nhiệm Lê lập tức nghiêm túc lên, giọng nói cũng lớn hơn.
"Đạp tiếng chuông vào học bước vào lớp, vậy còn cần chi tiếng chuông dự bị ? Các em nhìn xem các em đánh bóng đến cả người ướt đẫm mồ hôi, giờ nghỉ trưa là để mọi người nghỉ ngơi, một đám thở hổn hển thế này sao bình tĩnh học hành cho vô."
Càng nói càng lớn, đến lớp bên cạnh có người ló đầu ra nhìn xung quanh. Mấy nam sinh ngày thường có chút sinh động, lúc này đều nhìn nhau, nhưng không ai mở miệng. Chủ nhiệm Lê đợi một hồi, đi đi lại lại mấy vòng giữa đám con trai đứng thành hai hàng hai bên hành lang, giọng điệu mệnh lệnh tuyên bố.
"Tất cả đứng ở đây cho tôi. Khi nào lấy lại được bình tĩnh khi đó mới vào lớp học."
Một câu này nói ra, mọi người đều ngây người nhìn nhau. Vốn không phải chuyện lớn lao gì, đạp chuông vào học bước vào lớp thì sao chứ. Lớp học vẫn chưa bắt đầu, giáo viên vẫn còn chưa tới. Có lẻ, điều khó chịu nhất đối với những cậu bé đang tuổi vị thành niên này chính là việc các giáo viên chộp lấy những chuyện vụn vặt phóng đại lên.
Phương Chu đứng cách cửa phòng học xa nhất, cảm thấy tình hình không đúng, bước ra đi đến trước mặt chủ nhiệm, tay phải còn kẹp trái bóng rổ màu cam trong nách.
"Chủ nhiệm, giờ nghỉ trưa là thời gian nghỉ ngơi của chúng em, chúng em có quyền tự sắp xếp."
Chủ nhiệm Lê nhìn Phương Chu từ trên xuống dưới, bởi không tham gia giảng dạy, tự nhiên không biết Phương Chu, chỉ thấy toàn thân cậu viết có một chữ 'Ngạo', lông mày tức khắc dựng lên.
"'Sắp xếp' tiền đề là thỏa mãn hai chữ nghỉ trưa, đánh bóng rổ xem như nghỉ ngơi sao?"
Phương Chu có chút buồn cười, nỗ lực duy trì phong thái thế gia của mình, khẽ gật đầu.
"Chủ nhiệm, vậy phải nghỉ ngơi như thế nào mới có thể đạt hiệu quả tốt nhất, có phải hay không tự mình quyết định, dù sao chính mình là hiểu nhất cơ thể mình. Đối chúng tôi chơi bóng rổ là cách tốt nhất để thư giản."
"Đúng." "Đúng.".... "......."
Một đám nam sinh phía sau phụ họa theo, chủ nhiệm Lê lấy một địch mười, tức khắc không có mặt mũi, khuôn mặt vốn đã nhăn nheo giờ còn bị kéo xuống, tia lửa nhỏ trong mắt bắt đầu bốc cháy lên.
"Đừng tưởng rằng mình là học sinh lớp 10A6 thì có thể vô pháp vô thiên, 10A6 thì có thể ỷ vào thế lực của hiệu trưởng Cảnh không tuân thủ quy định của trường học sao ?"
Phương Chu vốn không muốn tranh cãi, cậu chỉ muốn tạo một cơ hội cho mọi người vào lớp học, đây chỉ là việc nhỏ hà tấc chuyện bé xé ra to.
Nhưng mà chủ nhiệm Lê vừa nói ra những lời này, Phương Chu đánh bóng đánh đến đầu óc nóng bỏng vẫn có thể hiểu được ý tứ trong đó. Nếu cậu cứ như vậy nuốt xuống, cậu sao còn xứng làm đại biểu toán học của Cảnh Trăn hay là em trai của anh ấy.
Phương Chu là học sinh giỏi nhưng cậu chưa bao giờ là một học sinh ngoan ngoãn, gương mẫu và không nóng nảy. Trong khả năng của mình, cậu sẻ tận lực không làm phiền đến các thầy, cô nhiều nhất có thể. Nhưng nếu bị ai đó khiêu khích đương nhiên cậu cũng sẽ không thể bỏ qua.
Lông mày của cậu nhíu chặt lại, gương mặt trẻ tuổi đầy mồ hôi trở nên thật hơn.
"Chủ nhiệm Lê, chuyện nào nên ra chuyện đó, trường học quy định giữa trưa không được chơi bóng sao ?"
Chủ nhiệm Lê trợn tròn mắt, chỉ còn thấy đường kẻ mắt vẽ đến phá lệ dữ tợn, thêm vào nếp nhăn theo năm tháng hằn trên mắt hiện lên càng tức giận.
"Tôi còn nhờ cậu tới dạy cái gì gọi là việc nào ra việc đó sao ? Học sinh bây giờ ngỗ ngược đến vậy sao ? Hiệu trưởng Cảnh thực sự còn quá trẻ, kinh nghiệm không đủ, một đám ở trường đều dựa oai của mình mà chẳng hay biết gì. Ha, một khi vội lên, tất cả đều tan rã, không ra thể thống gì, ăn không ngồi rồi..."
'Bịch!'
Trái bóng rổ màu cam dường như có mắt, nó quăng ra khỏi tay Phương Chu rơi xuống cách chân chủ nhiệm Lê vài centimet. Lực của trái bóng dội xuống sàn bê tông rất mạnh, âm thanh chói tai vang vọng khắp dãy phòng học. Chủ nhiệm Lê sợ tới mức nhắm chặt mắt đồng thời nhảy sang một bên. Bóng rổ vô tội dội lên rơi vào tay một nam sinh đối diện Phương Chu.
Sau khoảng hai ba giây, chủ nhiệm Lê vẫn chưa hết sợ hãi, đã hét vào mặt Phương Chu.
"Em đang làm gì vậy!"
Phương Chu bình tĩnh liếc nhìn sắc mặt tái nhợt của người phụ nữ trung niên trước mặt, đổi giọng điệu thành khẩn, thản nhiên nói.
"Xin lỗi, trượt tay."
Chủ nhiệm Lê thở hổn hển, đầy hoài nghi, vươn tay run rẩy chỉ cậu.
"Cậu, cậu tên gì?"
"Sao lại thế này!"
Ánh mắt của mọi người bị thu hút bởi tiếng gầm giận dữ, Lâm Dục xuất hiện ở cuối hành lang với giáo án trong tay, nhìn từ xa đã có thể phân biệt được vẻ mặt cau có và tức giận của anh ta. Anh ta vững vàng bước lên phía trước, với đoàn áp suất thấp độc quyền của mình. Vừa mới đứng ở cửa phòng học, tiếng chuông báo giờ học đầu tiên buổi chiều chính thức vang lên, vẻ mặt của chủ nhiệm Lê lộ rõ vẻ xấu hổ.
Chờ tiếng chuông kết thúc, Lâm Dục lập tức mở miệng, một chút cũng không có ý muốn tìm tòi nghiên cứu ngọn nguồn sự tình, đơn giản một câu câu trần thuật giống như thông báo.
"Chủ nhiệm Lê, đã tới giờ vào học."
Nói xong cũng không cho cơ hội chủ nhiệm Lê chen vào, vẻ mặt nghiêm túc vẫy tay một cái với đám nam sinh phía sau.
"Tất cả vào lớp!"
Sự coi thường ngạo mạn như vậy, chủ nhiệm Lê làm sao có thể chịu được, hơn nữa Lâm Dục chỉ là một giáo viên thực tập.
"Chậm đã!"
Chủ nhiệm Lê lớn tiếng nói bày ra khí thế.
"Tôi phạt bọn họ đứng ở bên ngoài."
Đối mặt với Lâm Dục trẻ tuổi, chủ nhiệm Lê không biết tự tin từ đâu ra, tự nhiên cho rằng Lâm Dục sẽ xem hiểu thời cuộc.....Vậy thì cô ấy đã lầm to.
Lâm Dục lớn lên, thứ không sợ nhất chính là quyền thế. Anh nghiêng đầu tỏ vẻ khó hiểu.
"Nhưng mà, tiết này là tiết toán của tôi, nếu không học thì làm cái gì ?"
Chủ nhiệm Lê dáng người thấp bé, ục ịch, ngoác mũi trả lời.
"Đức, trí, thể, mỹ, lấy đức đi đầu, chẳng lẽ không nên trước lập tốt kỹ luật, rồi mới tới việc học sao ?"
Lâm Dục cúi đầu khẽ cười không có trả lời. Chậm rãi quay mặt về phía mọi người, yên lặng nhìn qua, mặt đối mặt, cuối cùng ngừng trên người Phương Chu, nghiêm nghị nói:
"Các em là muốn vào học hay là muốn phạt đứng ?"
Phương Chu trong lòng cả kinh, Lâm Dục thế nhưng lại nói ra một câu như vậy, rõ ràng anh không phải đang hỏi 'Mọi người nghe tôi hay là nghe cô ấy?' sao.
Các nam sinh có chút thất thần ngước nhìn, tất cả đều thì thào...... 'vào học, vào học...'
"Sao còn không đi vào!"
Lâm Dục cơ hồ rống lên.
Mười nam sinh cao lớn không nhanh không chậm đi ngang qua bên người chủ nhiệm Lê tiến vào phòng học, Lâm Dục đi sau cùng, bước lên bục giảng.
Chỉ còn lại một mình chủ nhiệm Lê đứng trừng lớn hai mắt, khẽ nhếch miệng, dùng ánh mắt như đanh nhìn người ngoài hành tinh nhìn Lâm Dục, lại không nói được lời nào.
Sau khi đứng yên trên bục giảng, Lâm Dục nghiêng đầu nhìn về phía chủ nhiệm Lê, nhướng mày, giọng nói chắc chắn, chân thành.
"Chủ nhiệm, tôi không biết cái gọi là đức hạnh của cô cao quý và vĩ đại như thế nào. Thật đáng tiếc bọn trẻ lớp 10A6 chúng tôi không phải Lôi Phong chuyển thế, nhưng mà một đám hiền lành, dũng cảm, ấm áp, chính trực, đối đãi chân thành với mọi người, xem ra không liên quan gì đến giáo phái nào. Xin mời trở về đi."
Dứt lời, mọi người bên dưới đều ngồi nghiêm chỉnh nhìn Lâm Dục, bọn họ biết Lâm Dục không phải dễ chọc, nhưng không ngờ giáo viên thực tập trẻ tuổi này lại có dũng khí như vậy, cảm thấy sau lưng lành lạnh.
Chủ nhiệm Lê thất thế hoàn toàn, trông như một bà dì đi chợ trả giá thất bại, ôm đầy củi, gạo, dầu, muối, giẫm lên đôi giày cao gót gặm nhấm của cô, đứng còn không thẳng, quay lưng bỏ đi một cách quyết liệt. Thân hình mập mạp trong bộ đồ màu hồng phấn thật tương phản với tường trắng tinh của dãy phòng học, đến cùng ai tự mèo khen mèo dài đuôi.....
🌵🌵🌵