Phương Chu [Cảnh Gia Gia Pháp]

🏡🏃 Chương kết (2) 🏡🏃


2 năm

trướctiếp

Ngoài phòng Hiệu Trưởng, Phương Chu rất ít đi vào những văn phòng khác cho nên khi cậu bước vào văn phòng khoa học tự nhiên khối lớp 10, các giáo viên ngồi trên ghế đang lười vươn vai, động cổ đều nhích cổ xoay nhìn đại biểu toán học huyền thoại lớp 10A6, học trò đắc ý của hiệu trưởng đang đi theo phía sau Lâm Dục.

Không gian trong phòng không lớn lắm, để không cản trở những giáo viên khác làm việc, Phương Chu đứng sát vào bàn, toàn bộ ánh mắt trong văn phòng đều dán chặt vào một sinh vật cao 1m8, cậu học sinh da mỏng lập tức đỏ mặt lên. Thêm vào đó hành động của Lâm Dục thật khiến cậu muốn đào cái lỗ chui toạt vào.

Lâm Dục liếc mu bàn tay cậu học trò kiêu ngạo đang để phía sau một cái, đưa tay cầm lấy cuốn sổ trắng và cây viết đưa cho cậu.

"Tôi nói, cậu viết lại."

Phương Chu ngơ ngác nhìn quyển sổ trắng vài giây, không có cầm lấy.

"Không cần, tôi nhớ rồi."

Vừa dứt lời, cậu liền cảm thấy văn phòng làm việc cực kỳ yên lặng, vừa rồi còn có tiếng gỏ bàn phím, tiếng thì thào truyền đến, đột nhiên trong phòng an tĩnh đến không ngờ, chỉ còn có tiếng gió đầu hè thổi dữ dội luồng vào khung cửa sổ đang hé mở.

Lâm Dục nhích lên trước, khóe miệng hơi kéo lên, sắc mặt tối sầm như phủ một tầng tro xám xịt, dùng ngón tay gõ gõ lên bìa quyển sổ đen.

"Đây là trừng phạt, không phải theo cậu."

Mày Phương Chu hơi hơi nhíu lại, cậu bắt đầu hoài nghi Lâm Dục đang trước mắt này và Lâm Dục nằm sóng soài trên sofa nhà cậu, Lâm Dục dùng pháo hoa dọa cậu trong đêm giao thừa, Lâm Dục cười ngạo cùng an ủi khi cậu bị đánh.... có phải hay không là một người.

Trong lòng cậu có một tia không cam lòng, còn chưa hết kinh ngạc khi Cảnh Trăn đột nhiên biến mất đã phải đối mặt với thuần túy việc công xử theo phép công của Lâm Dục. Cậu vốn không phải học sinh thích gây chuyện, mở sổ ra, tay cầm viết chuẩn bị.

Lâm Dục thản nhiên, từ từ kể ra.

"Tôi không hiểu biết mọi người lắm, cậu phân phó mỗi người tự mình phân tích đánh giá năng lực cùng hiện trạng học tập của mình, ngày mai nộp cho tôi. Còn cậu làm một bài đánh giá, nhận xét sơ qua tình hình của mọi người, ngài mai trước khi tan học giao cho tôi. Từ ngày mai, bài tập mỗi ngày, ngoài bài tập trong sách giáo khoa, ở nơi này của tôi còn có một kho bài tập, cậu tự chọn mười đề, khó dễ tự cậu đắn đo rồi đem cho mọi người làm. Trước giờ học mỗi ngày cậu thu bài tập giao tới nơi này, giữa trưa tôi khẳng định sửa xong rồi, cậu tới mang về phát cho mọi người sửa. Mỗi ngày trước khi tan học, cậu xem qua bài tập đã sửa xong mới được ra về. Tôi không phải lúc nào cũng ở trong lớp, cậu thay tôi quan sát mọi người, nếu có người dám sao chép lẫn nhau, cậu sẽ là người chịu trách nhiệm...."

Tốc độ nói của Lâm Dục quá nhanh, Phương Chu cơ hồ là múa bút thành văn mới theo kịp tốc độ của anh, vừa viết vừa kinh ngạc, thật là trò giỏi hơn thầy, yêu cầu của Lâm Dục cao hơn Cảnh Trăn nhiều.

"Cứ như vậy đi, tạm thời không còn."

Phương Chu nhìn một trang dày đặc yêu cầu, còn chưa kịp nhớ liền nghe Lâm Dục nói.

"Về phần trừng phạt ngồi học mà thất thần không tập trung, cậu đem những gì cậu mới viết chép lại 10 lần."

Hôm đó sau khi tan học, Phương Chu lập tức chạy về nhà, cậu muốn hỏi đến tột cùng.... nhưng trong nhà không một bóng người.

Buổi tối, ngồi một mình bên bàn học, chép đi chép lại cái gọi là 'yêu cầu' của thầy Lâm Dục, cậu cảm thấy quá chán chường. Phương Chu từ nhỏ chưa từng bị ai trừng phạt ngoài Cảnh Trăn, người anh trai mà cậu rất kính trọng và ngưỡng mộ, cậu gần như bắt buộc phải thực hiện tất cả các hình phạt từ anh của mình. Bây giờ, Lâm Dục người vừa mới quen biết đột nhiên nhảy vào sinh hoạt của cậu làm cậu cảm thấy khổ sở không giải thích được.

Đến khi cậu vất vả chép xong thì đã hơn 11 giờ, phòng làm việc cùng phòng ngủ của Cảnh Trăn vẫn chìm trong bóng tối. Phương Chu quyết tâm, đi xuống ngồi ở sofa phòng khách, ôm cây đợi thỏ.

Thế nhưng người về nhà lại là Cảnh Chí.

"Đã khuya rồi còn không đi ngủ, ngày mai không đi học sao ?"

Cảnh Chí về đến nhà đã một giờ sáng, vào cửa liền nhìn thấy phòng khách sáng trưng, đứa nhỏ ngồi cuộn mình trên sofa.

Phương Chu với khí thế bất cứ giá nào, căng da đầu hỏi.

"Anh hai! Anh ba đã trở về sao ?"

Một lúc sau Cảnh Chí mới phản ứng lại, đầu tiên là kinh ngạc sau đó là bất đắc dĩ. Từ lúc hai đứa em trai chiến tranh lạnh đến bây giờ, Cảnh Trăn xuất ngoại cũng không nói một lời với đứa nhỏ. Anh cởi áo khoác, đi đến cạnh Phương Chu, xoa xoa đầu tóc cậu, tận lực làm thanh âm không ôn nhu của mình mềm mại một chút.

"Có cái hạng mục anh ba em phụ trách xảy ra chút vấn đề nên muốn bay sang San Francisco một chuyến."

Tảng đá trong lòng Phương Chu thoáng buông xuống chút, nhưng thực mau nâng lên lại, tất cả đau thương, buồn phiền cùng những khó khăn và xấu hổ ném dưới mắt Cảnh Trăn trong mấy ngày qua đều tuông ra như suối nước.

"Mới vừa quyết định muốn đi sao ?"

Hai mắt Phương Chu lóe lên nhìn Cảnh Chí, con ngươi trong suốt như trẻ con.

Cảnh Chí bất đắc dĩ cười, anh không phải một đàn ông biết an ủi người, càng không hiểu cái gì gọi nói dối thiện ý.

"Mới hai ngày trước."

Phương Chu lẳng lặng lắng nghe, ngây ngẩn một hồi, không nói cũng không nhúc nhích.

Cảnh Chí có chút đau lòng, vì Phương Chu mà anh thấy luôn là đứa nhỏ có hiểu biết sâu sắc, có suy nghĩ và hành động, ít khi nào bất lực, lạnh nhạt, mềm yếu như lúc này. Anh ngồi xuống bên cạnh Phương Chu, đưa tay choàng qua phía sau ôm lấy vai, kéo cậu dựa vào người mình.

"Anh hai! Em thật không đáng tha thứ đến vậy sao? Đi công tác không nói với em, đổi giáo viên cũng không nói với em, có phải chúng ta không còn là người một nhà."

Trong giọng điệu than thở chứa quá nhiều tự trách......

Cảnh Chí từ trước đến nay không muốn can thiệp vào chuyện của hai đứa em trai. Dù anh có chút đau lòng Phương Chu, nhưng anh cũng biết Cảnh Trăn cũng bởi sự tình lần này của Phương Chu mà đêm ngủ không yên, trong người thật khó thở mới muốn dạy dỗ cậu một chút.

Nhìn Phương Chu phản ứng, hóa ra chân chính có thể làm đứa nhỏ này nhớ kỹ... không phải roi mây hay thước.....

🏡🏃🏡🏃

Cách dạy của Lâm Dục hoàn toàn khác với Cảnh Trăn. Hôm nay là ngày thứ năm anh dạy thay, không một ai ở tiết toán học dám ngẩng mặt nhìn thẳng anh.

"Đề thi đại học 6 năm trước là đề chung cả nước, xác suất không đến 80%, về sau đừng nói chính mình xuất thân từ ban khoa học tự nhiên trường Nhị Trung."

"Cùng một dạng bài, ngày hôm qua tôi vừa mới giảng qua ví dụ mẫu, chỉ thêm một cái hàm số liền choáng váng ?"

"Xu hướng cạnh tranh trong hai năm qua là sự biến dạng của chuỗi hình học. Không một ai luyện tập qua nó à?"

"Nếu bạn sử dụng phép tính để đưa ra ba bước, vậy mà có người cứ khăng khăng viết cả một trang, cuối cùng lại thiếu một câu trả lời !"

".........."

Tiết Toán Học của lớp 10A6 vốn đầy ắp tiếng cười, nghiễm nhiên biến thành một tiết phê bình, chê trách.

Cả lớp đều cúi đầu nhìn quyển bài tập của mình, Lâm Dục ra đề có một nửa là đề thi đua cùng đề thi đại học của mấy năm qua, một nửa còn lại là tự anh ra tổng hợp đề, theo anh lý luận là dựa theo tỉ lệ khó dễ 4:6 mà ra, nhưng đề mà anh cho là dễ cũng là những đề thi trong sách đề thi đại học khoa học tự nhiên. Tuy Cảnh Trăn lâu lâu cũng ngẫu nhiên cho vài đề tự anh ra để khơi dậy tinh thần dám nghĩ dám làm của bọn trẻ, nhưng cuối cùng thì anh cũng tuân theo nguyên tắc tiến bộ dần dần.

Khối lớp A6 của Trường Nhị Trung từ trước đến nay luôn là khối lớp ưu tú nổi tiếng toàn thị, cho dù mỗi người không phải người đoạt giải nhất Olympic Toán Học như Phương Chu nhưng phần lớn đều là học sinh hàng đầu về khoa học tự nhiên. Hiện giờ Lâm Dục chỉ vì điểm trung bình của một bài thi liền đánh đồng tất cả, những học sinh luôn cảm thấy hài lòng về bản thân cũng lập tức cúi gằm mặt xuống, muốn vùi vào mặt bàn.

Tâm trạng Phương Chu lúc này rõ ràng có chút kỳ lạ. Bởi vì gần như tất cả mọi người đang bị Lâm Dục sôi máu mắng, bài đạt điểm tối đa trong tay cậu như nóng muốn phỏng tay.

Nếu cho rằng Lâm Dục là giáo viên chỉ biết la mắng người thì thật có chút oan uổng. Dù anh không hề buông tha một người nào, ngay cả Phương Chu đạt điểm tối đa cũng bị anh gán tội 'Gương tốt năng lực kém', nhưng năng lực dạy học rõ như ban ngày.

Mỗi bài tập tổng hợp được anh sắp xếp có hai hoặc ba trang lời giải, từ đơn giản đến khó, hiếm khi dưới năm trang, đánh dấu rõ ưu nhược điểm của từng bài. Hơn nữa, anh rất khéo léo trong việc lựa chọn câu hỏi, chỉ trong một tuần, anh đã đưa ra gần như tất cả các dạng câu hỏi và giải thích hết thảy các ý tưởng để giải quyết vấn đề.

Vào ngày đầu tiên phát bài tập, Phương Chu cũng rất bất ngờ, mỗi bài tập đều kèm theo phân tích điểm mạnh và điểm yếu, chỉ từ một vài câu hỏi đơn giản đã cho thấy thói quen giải quyết vấn đề vốn có của mọi người và những hạn chế trong suy nghĩ của họ..... Hơn nữa, Lâm Dục cũng là một thanh niên lớn hơn mọi người không mấy tuổi, đương nhiên biết bọn trẻ bây giờ thích cái gì. Đôi khi, anh lấy hình parabol ba con trỏ của ngôi sao NBA làm ví dụ, thách thức kỷ lục chạy 400 mét của trường trong lớp giáo dục thể chất, và còn khuyến khích chơi các trò chơi trong giờ học. Những học sinh mà anh ấy dạy thực sự không thể chán ghét anh được.

Chưa đầy mười giây sau khi tiếng chuông kết thúc giờ học vang lên, Lâm Dục cảm thấy điện thoại di động trong túi rung lên khi anh đang kết thúc câu hỏi cuối cùng, anh cau mày bất mãn thoáng liếc nhìn ID người gọi. Như một phản xạ tự nhiên, anh ném viên phấn đi, gọi Phương Chu lên hoàn thành nốt phần còn lại, tay ôm giáo trình quay người rời khỏi lớp. Trong hai, ba bước, anh chạy vào một phòng họp trống, lập tức trả lời điện thoại.

"Sư huynh, để anh đợi lâu."

Đầu bên kia Cảnh Trăn cười khẽ.

"Dạy quá giờ đi."

"Sư huynh! Hóa ra anh bóp thời điểm kiểm tra em!"

Lâm Dục giả vờ bất mãn.

Lúc này Cảnh Trăn cũng vừa mới kết thúc cuộc họp trở về khách sạn, thể xác lẫn tinh thần rất mệt mỏi, lại còn bị vướng bận chuyện lớn lớn bé bé ở trong nước.

"Bọn nhỏ tiết kế tiếp phải đi phòng thí nghiệm, em lại kéo giờ, ngay cả đi vệ sinh cũng không có thời gian đi."

Lâm Dục thừa lúc sư huynh không có ở trước mặt, liên tục trợn trắng mắt.

"Yên tâm đi sư huynh, đám học trò yêu quý của anh, em nào dám ngược đãi chứ."

Ngày thường Cảnh Trăn không có đi so đo sư đệ nói năng ngọt xớt, ngẫu nhiên còn phụ họa thêm vài câu.

"Em cho rằng anh sẽ tin tưởng em sao ? Em, thầy Lâm tới trường học không đến một học kỳ liền mắng học sinh mắng đến nổi tiếng toàn trường, nói đi, như thế nào áp bức bọn nhỏ?"

Nhắc tới chuyện này, Lâm Dục đúng là có chút nổi giận.

"Sư huynh, bọn họ thật là học sinh anh dạy ra sao? Anh có phải hay không trước nay đều không cho bọn họ làm đề khó? Bọn họ là học sinh lớp 10A6 nha, sao lại kém đến vậy chứ?"

Nghe được oán giận cùng ghét bỏ trong dự đoán, giọng nói Cảnh Trăn có vẻ đương nhiên.

"Bọn họ là học sinh, cái gì cũng biết, còn cần em dạy làm gì."

Lúc ấy tức thời quyết định muốn đi công tác, các giáo viên chính thức của trường tiết dạy dày đặc, chỉ còn mấy giáo viên thực tập thời khóa biểu có thể thay thế được. Mà trong nhóm giáo viên thực tập đó, Cảnh Trăn đương nhiên không chút do dự chọn Lâm Dục, một là bởi vì quá quen thuộc đứa sư đệ này, biết cậu chắc chắn dốc toàn lực ứng phó thay thế anh quản lý lớp, hai là anh cũng có chút tính toán trong đó, anh muốn mượn tay Lâm Dục thoáng chỉnh sửa nhuệ khí cùng kích một chút tiềm lực đám học trò 10A6 này.

Lâm Dục biết rõ đạo lý lớn này chắc chắn nói không lại Cảnh Trăn, liền thay đổi cuộc trò chuyện.

"Chỉ có Phương Chu còn tạm được."

Cái gọi là 'tạm được' của Lâm Dục, đó là một tuần qua, Phương Chu mặc kệ là bài tập hay kiểm tra hay cùng lớp học luyện tập, chưa sai một đề.

Đầu kia Cảnh Trăn nghe được từ mẫn cảm, ngữ điệu lập tức thay đổi.

"Nó mấy ngày nay thế nào ?"

Không nói không sao, vừa nói tới, lòng hiếu kỳ trong Lâm Dục lại dâng lên.

"Sư huynh, anh có phải không có nói cho Phương Chu biết anh đi công tác, ngày đầu tiên, tâm tình cậu ta thật không tốt chút nào."

Cảnh Trăn biết, nếu nói ngày đầu tiên tâm tình không tốt, ngụ ý hiện tại đã không có gì, thoáng yên tâm, thuận miệng hỏi.

"Em nói với nó ?"

"Không, cậu ta không có hỏi em."

Lâm Dục đương nhiên biết rỏ Cảnh Trăn không phải muốn trách tội, chỉ là đột nhiên có chút chút bất bình thay Phương Chu.

"Nhưng mà sư huynh, anh có biết sự bạo lực, lạnh lùng của anh mạnh đến mức nào không? Hai năm trước, anh chính như vậy dọa khiến em sợ hãi bỏ đi."

🏡🏃🏡🏃

Lời tác giả : Cảnh Trăn không cố ý muốn chiến tranh lạnh, anh cũng không có đạo lý lớn để nói chuyện này, chỉ là không biết phải đối mặt như thế nào.

Mặc dù đó là nhiệm vụ của anh ta giáo dục em trai. Tuy anh có nghĩa vụ phải chặn mũi tên mà em trai mình bắn ra. Thế nhưng ai mà để ý liền thấy anh cũng bị thương, và cũng bị thua thiệt.

Trong thời kỳ nổi loạn của mình, chúng ta đã vô tình làm nhiều người bị thương.

🌵🌵🌵


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp