Phương Chu [Cảnh Gia Gia Pháp]

PN. Tuổi trẻ oanh liệt [Hết]


2 năm

trướctiếp

Tui thiệt nể Trứng Bùn chỉ một cảnh ăn một thôi viết trên dưới 2000 từ...

💚💚💚💚💚💚

Đêm hôm đó, Cảnh Trăn cùng Phương Chu về nhà ăn cơm, Cảnh Chí có tiệc xã giao.

Phương Chu ở phòng khách dưới nhà xem tivi chờ, qua 11:30 rốt cục nhịn không được, trong đầu vẫn còn đang đấu tranh tư tưởng, ngón tay đã ấn mở màn hình điện thoại di động.

Cảnh Chí hiển nhiên là uống rượu, tiếng nói có chút khàn khàn.

"Nghĩ sao gọi điện thoại cho anh nha, anh ba em đang bận sao?"

Trái tim Phương nhẹ run, âm thầm tự cười, đúng vậy a, mình luôn đặt Cảnh Trăn ở vị trí đầu tiên, tại sao đột nhiên chán ghét Cảnh Chí không đủ thân thiết với mình.

"Hẳn là còn đang làm việc đi."

Phương Chu nhìn thoáng qua thư phòng trên lầu, đột nhiên nói.

"Anh hai khi nào trở về?"

Cảnh Chí nói.

"Đêm nay không về, anh đang ở công ty còn có chút việc chưa làm xong."

Phương Chu bình tĩnh giọng nói rầu rĩ.

"Ồ!"

Cảnh Chí nghe thấy Phương Chu do dự cũng không hối mà cũng không có muốn hỏi mấy câu nhàm chán chẳng giải quyết được gì, tỉ như tối nay đã ăn món gì, tỉ như đã làm những gì? Rồi luyên thuyên bảo đi ngủ sớm đi..... Thế nhưng anh lại không có ý muốn tắt điện thoại.

"Có bôi thuốc chưa?"

"Dạ! Tắm rửa xong có tìm anh bôi rồi."

Cảnh Chí giống như thở dài một hơi.

"Sau này đừng làm mấy chuyện không đứng đắn như vậy, lúc anh em cõng em trở về mắt anh ba em đã đỏ hoe, cũng không biết thằng nhóc em mượn rượu nói mấy lời nói thương tâm gì với anh em."

Phương Chu đang chơi ngón tay trỏ vẻ vòng vòng trên đùi mình cũng không có nói mấy lời nhảm nhí như xin lỗi, như em biết sai rồi.

"Em tâm tình không tốt mà."

Giọng nói Cảnh Chí bên kia cứng rắn mà lâm ly.

"Tâm tình không tốt về nhà nói, muốn uống rượu cũng tìm anh em uống với em. Em ở chỗ anh ba em bị ấm ức liền đến chỗ anh, anh nếu oan uổng em, em đến chỗ anh ba em mà than thở, oán trách. Đáng giá bên ngoài uống đến bất tỉnh nhân sự, nguy hiểm biết bao."

Phương Chu cảm thấy ấm áp trong lòng, cậu biết muốn Cảnh Chí dịu dàng đầy tình cảm nói ra mấy lời dỗ ngọt cùng giảng giải đạo lý giống như Cảnh Trăn thì không đời nào có được. Dù là phương thức hoàn toàn khác biệt, lòng tốt thuần túy đến từ thân nhân lại lạ thường nhất trí.

Phương Chu cười nhạo một tiếng.

"Lại mượn rượu tiêu sầu, anh không đem em đánh đến tàn phế."

Cảnh Chí thoải mái cười cười.

"Làm sao có thể."

Trầm mặc hơn hai giây, Phương Chu đột nhiên nói.

"Anh hai! Mặc dù em không hiểu anh ba phạm lỗi lầm gì mà bị anh đánh như thế, những gì em nói hôm đó thực quá cực đoan, anh đừng để ở trong lòng."

Cảnh Chí rõ ràng đang sửng sốt, sau đó ngữ khí đột nhiên có chút phiền muộn.

"Đều là chuyện đã qua."

Cũng không biết nói chính là sự tình Cảnh Trăn bị đánh hay là chuyện Phương Chu mạnh miệng cải lại mình.

Phương Chu cắn môi một cái.

"Hồi sáng này chắc là não em bị chạm mạch, hẳn là tối hôm qua ngủ không ngon......"

Cảnh Chí cười ra tiếng.

"Nguyên lai là đặc biệt gọi điện thoại tới xin lỗi nha."

Phương Chu mạnh miệng.

"Không có, em chỉ muốn hỏi anh mấy giờ về."

Lúc trước dẫu về trễ đến mấy cũng không có người chờ đợi mình, Cảnh Chí châm chọc nói.

"Hỏi để làm gì, em chuẩn bị hầu hạ anh rửa mặt, thay quần áo sao?"

Phương Chu xấu hổ.

"Uhm! Cũng không phải không thể."

Cảnh Chí cười rầy.

"Được rồi, đợi đến ngày anh tàn tật em hầu hạ anh vẫn chưa muộn."

"Bậy! Bậy! Bậy!"

Phương Chu đột nhiên từ trên sô pha ngồi thẳng dậy, ra vẻ người lớn.

"Anh hai sao nói mấy lời vậy chứ! Thay quần áo rửa mặt là chính anh đề tới nha, em chỉ định nấu bữa khuya cho anh thôi."

Phương Chu nói xong liền đưa tay kia lên bụm mặt, mặt đã nóng hừng hực.

Cảnh Chí thử thăm dò.

"Thật chứ?"

"Dạ!"

Phương Chu đang hối hận mình lanh mồm lanh miệng.

"Mà anh lại không có về --"

Cảnh Chí đột nhiên ngắt lời.

"Chờ anh, nửa tiếng nữa anh về tới mà cũng không đến, đêm khuya xe ít, hai mươi phút liền về tới."

Phương Chu nghe đầu điện thoại bên kia truyền đến keng keng tiếng chìa khóa xe, còn đang ngây người lại nghe Cảnh Chí cười nói.

"Anh muốn ăn nóng."

Phương Chu từ nhỏ cùng Phương Ngạn Nhi sống nương tựa lẫn nhau, việc nhà tự nhiên là như nước chảy mây trôi muốn gì được nấy. Nhưng từ khi về Cảnh gia thì đây lần đầu tiên cậu xuống bếp.

Bên này đặt một cái nồi nấu nước, bên kia rửa cà chua cho vào nước sôi thành thạo lột vỏ rồi cắt hạt lựu sau đó cắt vài cái nấm và mấy nhánh rau mùi. Cà chua cắt nhỏ cho vào chảo xào dầu để lấy nước rồi cho nấm vào xào cho thơm, sau đó nêm gia vị rồi để lửa nhỏ. Nước mì đã sôi, Phương Chu vặn lửa nhỏ liu riu. Thấy thời gia sắp đến, cậu rửa thớt, lau sạch nước trên mặt bàn rồi ra ngoài ngồi đợi.

Mì được cho vào trong nồi sau khi Cảnh Chí vào cửa.

Cảnh Chí vội vàng rửa mặt rửa tay đến cạnh bàn, một tô mì cà chua đỏ mọng hấp dẫn liền được bưng lên.

Phương Chu xoa xoa tay.

"Anh hai ăn trước, em đi rửa mấy cái nồi."

Cảnh Chí kéo Phương Chu muốn đi vào bếp lại.

"Ngồi đi! Ngồi ăn với anh."

Phương Chu bất đắc dĩ, lúc đầu muốn nói để em cởi tạp dề nhưng nhìn thấy đáy mắt tràn đầy tơ máu phong trần mệt mỏi của Cảnh Chí đột nhiên cái gì cũng không muốn nói, yên lặng lui lại, vừa định muốn ngồi xuống lại bị Cảnh Chí la lên.

"Khoan đã!"

Nói, đi cầm cái đệm trên ghế so pha để lên ghế đối diện, lúc quay lại vẫn không quên trừng nhìn cậu một cái mới ngồi xuống.

Dáng vẻ ăn uống ưu nhã của Cảnh Chí là từ nhỏ đã được luyện thành cả đến cách cầm đũa đều lộ ra khí tức tinh anh, lưng thẳng tắp nhưng đường cong ở cổ đã bán đứng vẻ mệt mỏi trong anh.

Cảnh Chí thiệt tình ăn đến đầu đều không có ngẩng lên, ngẫu nhiên nhíu nhíu mũi, lông mày lại hiện lên vẻ chú ý phảng phất như đang giải quyết một hợp đồng cực kỳ quan trọng, một chữ cũng không thể bỏ xót, mắt chăm chú nhìn trước mặt, như muốn nhìn đến đáy động. Đậm đặc nước tương bọc lấy mì sợi bị hút vào miệng, Cảnh Chí trẻ con đưa đầu lưỡi quét nhẹ qua dễ dàng cuốn lấy nước mì còn động lại trên môi. Khuôn mặt sắc sảo và cứng rắn ẩn sau lớp khói mờ mịt từ tô mì bóc lên, Phương Chu là lần đầu tiên nhìn thấy gương mặt vô cảm của anh nhưng lúc này lại khiến người ta cảm thấy vô cùng yên tâm bình yên đến lạ.

Bảo Phương Chu cùng ngồi ăn với anh thế nhưng một câu đều không có, chỉ thỉnh thoảng mấy lúc nhai thoáng liếc nhìn cậu với ánh mắt bình thản phảng phất không mang theo cảm xúc rồi lại phảng phất ngập tràn cảm xúc.

Phương Chu quên không có lấy muỗng, Cảnh Chí dùng đũa gấp từng sợi mì trong tô đưa vào miệng, sau đó hai tay bưng lên tô mì ngước cổ uống nước mì.

Phương Chu nhìn thấy đột nhiên bật cười lên.

Cảnh Chí không hề quan tâm, buông xuống tô mì đã sạch bóng lại cầm lấy đũa gấp mấy cọng rau thơm còn dính trên miệng tô, bởi vì rau thơm cắt rất nhuyễn, Cảnh Chí giống như đang sửa sang di tích văn hóa, từng chút từng chút kẹp lên cẩn thận từng li từng tí cho vào bên trong miệng, chuyên chú cẩn thận giống đang tiếp xúc đối đãi với vật trân quý nhất trên đời.

Phương Chu không cười được nữa, cắn môi.

Cảnh Chí để đũa xuống, rút khăn giấy lau miệng, hơi mỉm cười, gật đầu nói.

"Không tệ."

Phương Chu nhéo đùi dưới gầm bàn một cái, gượng cười, giọng nói có chút chột dạ.

"Dĩ nhiên rồi."

Đầu bếp Cảnh gia có thể chế biến nấu được hết các món ăn khắp năm chân bốn biển. Cảnh Chí ở bên ngoài cũng ăn không ít sơn hào hải vị của khắp nơi.

Cảnh Chí bình tĩnh nhìn chằm chằm cậu một hồi, sau đó chậm rãi đứng lên vuốt vuốt tóc Phương Chu.

"Rửa xong đi ngủ sớm đi, nhìn chằm chằm anh ba em cũng đi ngủ sớm một chút."

Phương Chu thấy Cảnh Chí cầm chìa khóa xe trên bàn đi ra ngoài cửa, trong đầu oành nổ tung, đột nhiên kịp phản ứng vèo nhảy dựng lên chạy theo, mặt mũi tràn đầy kinh ngạc.

"Anh hai còn muốn quay lại công ty?"

"Không có chuyện, em mau vào đi, ngoài này lạnh."

Cảnh Chí đã tại chỗ đổi giày trước cửa.

Phương Chu đột nhiên muốn chửi ầm lên nói anh bị chạm dây thần kinh nổi điên cái gì vậy, hơn nửa đêm lái xe về ăn tô mì lại đi nhưng là bất thình lình mũi chua chua không nói được lời nào.

Nhìn người mở cửa liền muốn đi ra ngoài, hai mảnh môi giống như là bị nhựa cao su dán chặt dính vào nhau, không biết suy nghĩ gì, thình lình đưa tay nắm ống tay áo kéo Cảnh Chí lại.

Bị kéo lại bất ngờ khiến tay đang mở cửa dừng lại, Cảnh Chí xoay người nhìn Phương Chu trong bộ quần áo trắng tinh ở nhà được bao bọc tạp dề bên ngoài, ánh mắt mờ mịt lâm ly đã không còn thần thái sáng láng, đang do dự cùng lo lắng né tránh ánh mắt sâu như đầm nước của Cảnh Chí.

Cảnh Chí thoáng cúi người, tay phải ôm lấy cổ Phương Chu, buộc cậu đối mặt với mình, tiếng nói trầm thấp mà hữu lực, trong thần sắc có một tia sóng ầm ầm của biển cả.

"Được rồi. Anh đều biết! Ngoan."

Anh đều biết!

Không phải ngượng ngùng, không phải giả vờ, không phải an ủi, không phải dạy dỗ, không phải lời nói hoa mỹ ngon ngọt, mà là phóng khoáng ngạo mạn làm cho lòng choáng váng. Anh là anh hai của thiếu niên. Anh đang chứng kiến ​​những năm tháng đẹp nhất của cuộc đời. Anh nguyện ý buông xuống tự kiềm chế nhiều năm tỉnh táo cùng lý trí, sẵn sàng bỏ xuống nguyên tắc cùng quy cũ. Anh tin em, hiểu em, minh bạch em, lý giải em, càng thương yêu em nhiều hơn.

Đêm đó bầu trời không đủ sáng, đêm không đủ tối, sao cũng không lấp lánh, ngoài cửa sổ là tiếng gió từ chân núi thanh tịch thổi qua, thiếu niên trên giường trắng đêm không ngủ.

🌻🌻🌻 2020.1.2  ➡️  2022.5.2 🌻🌻🌻

Lời Tác Giả Mễ Tửu Đản

Lần này thật kết thúc, cảm ơn mọi người!

Từng là thiếu niên, thiếu niên Phương Chu là cẩn thận từng li từng tí khuyết thiếu cảm giác an toàn, là phản nghịch ngoan cố không ai bì nổi Cảnh Trăn, là cường thế bá đạo cố chấp lại trầm nặng Cảnh Chí. Thời đại thiếu niên của bọn họ khác biệt nhau đến vậy nhưng bởi vì hết lòng thương yêu, đùm bọc che chở lẫn nhau nên càng khắng khít quấn lấy nhau.

🌟🌟🌟🌟🌟

Vài lời của Editor:

AAAAA cuối cùng hơn hai năm cũng đã làm xong một trường thiên truyện.......

Nói xong cho có động lực làm thêm vài ngoại truyện râu ria nho nhỏ của đồng nhân * Gió Ấm là Sợ Bóng Sợ Gió - Casino * cùng với 1 phiên ngoại nhỏ đang viết *Lái Xe* của mẹ đẻ Mễ Tửu Đản Nê viết về Triều - Tịch ..... Vẫn còn đang chờ chương kết....

Nói thì nói vậy chứ có thời gian và hứng thú mới làm tiếp nhá. Đến đây coi như truyện Phương Chu này đã hoàn thành..... Cảm ơn cả nhà đã đồng hành cùng năm tháng qua cũng là động lực và niềm vui nho nhỏ giúp chủ nhà ngày càng hoàn thiện hăng hái sửa sang, làm mới nhà cửa của mình hơn.....

💞💗💞💗💞💗💞💗💞💗💞


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp