Phương Chu vẫn luôn cảm thấy diện bích là một điều đáng xấu hổ, nhưng bây giờ cậu đã biết rằng phản chiếu trong con ngươi một mảnh trắng như tuyết làm người ta thực sự có thể bình tĩnh-- Bình tĩnh nghĩ ngợi lung tung.

Trước khi lên đây, Phương Chu đã tính toán rất kỹ, biết ghi chép hội nghị của mình chắc chắn không qua được, trước khi vào cửa đã chuẩn bị sẵn tinh thần bị đánh cùng với hạ quyết tâm xin lỗi về những lời xấc xược tối hôm qua của mình.

Thế nhưng không biết tại sao mỗi lần nghe Cảnh Chí đem vấn đề của mình liên lụy đến Cảnh Trăn, trong lòng không biết phải làm gì.

Cảnh Chí rất ít đối với mình giận dữ, nghiêm nghị, mấy lúc mình làm đến quá phận cũng chỉ răn dạy vài câu như để thể hiện lập trường, anh dường như chưa bao giờ tức giận vì hành vi cử động của mình chớ nói chi đến ra tay phạt. Phương Chu luôn cảm thấy sự điềm tĩnh và trầm lặng trên gương mặt Cảnh Chí có phần xa lạ. Ở trong lòng cậu Cảnh Trăn có máu có thịt có tính tình, lúc mình làm sai phạm lỗi nhìn thấy Cảnh Trăn bùng cháy tức giận, khi mình làm tốt cũng có thể nhìn thấy niềm tự hào, kiêu ngạo không kiềm chế được trong anh. Nhưng Cảnh Chí thì khác, Phương Chu luôn cảm thấy anh hai quá trầm ổn, trầm ổn đến không phân biệt ra thương ghét.

"Anh hai! Có phải hay không anh không thương em nha?"

Phương Chu nói xong cũng bị thất kinh hồn vía, nghĩ nghĩ sao liền thì thầm ra, giờ phút này hận không thể đem mình nhét vào trong tường, yên lặng cầu nguyện Cảnh Chí chuyên tâm làm việc không nghe rõ.

Đương nhiên quá không thực tế.

Cảnh Chí cũng bị giật mình, từ trong tuyệt đối không đơn giản dự án kinh doanh ngẩng đầu.

"Cái gì?"

Phương Chu dù cho lừa mình dối người cũng nghe được ra âm thanh này là không phải không nghe rõ mà là vì kinh ngạc, cậu cúi đầu càng thấp hơn, đánh chết cậu cũng không nguyện ý lặp lại.

Văn phòng lớn như vậy đã triệt để rơi vào tĩnh mịch, Phương Chu chỉ nghe thấy tiếng trái tim 'thình thịch thình thịch' của mình chạm vào lồng ngực, cậu không dám nhúc nhích đương nhiên cũng không biết phía sau lưng có một đôi mắt thâm thúy trầm tĩnh như đầm sâu đang chăm chú nhìn vào người mình.

Cảnh Chí nhìn thật lâu, lâu đến ngòi mực trong viết máy kẹp ở giữa các ngón tay đều đã khô mực. Anh luôn nghe Cảnh Trăn nói Phương Chu không có cảm giác an toàn, hôm nay là lần thứ nhất chân chính cảm nhận được, làm anh trai mà bị chất vấn thế này thật cảm thấy tận cùng bất lực.

"Em lại đây."

Phương Chu quay người đi đến trước bàn làm việc Cảnh Chí mới từ từ ngẩng đầu nhìn Cảnh Chí như trong dự liệu vẫn là nhìn không thấu, cuối cùng đem ánh mắt nhìn phần văn kiện trên bàn.

Cảnh Chí đột nhiên lắc đầu, đứng lên, vòng qua bàn làm việc đứng trước mặt Phương Chu. Giữa hai người cách không đến nửa mét, khoảng cách gần như vậy làm Phương Chu rất là căng thẳng.

Cảnh Chí nhìn cặp lông mi thật dài trên đôi mắt phủ xuống một vòng dày đặc bóng đen, nơm nớp lo sợ cùng với dáng vẻ bướng bỉnh tưởng như hai người. Con nít như vậy còn giả bộ bộ dạng đánh đâu thắng đó và anh hai luôn luôn bày mưu nghĩ kế hiếm khi do dự nhưng giọng điệu vẫn rất bá đạo.

"Ủy khuất?"

Phương Chu cảm thấy trái tim mềm mại của mình bị chọt vào một cách nhẹ nhàng và khéo léo, và sau đó lớp thủy tinh bao bọc mình cũng sụp đổ. Đã sớm không còn tinh thần phấn chấn.

"Không có."

Cảnh Chí chưa bao giờ dỗ dành ai, tối hôm qua đối với Cảnh Trăn là đã dùng hết tất cả tính nhẫn nại của mình, Cảnh Trăn thông minh còn hài hước biết Cảnh Chí thỏa hiệp mình cũng sẽ phối hợp cùng để cho Cảnh Chí chẳng phải xấu hổ mà Phương Chu không có hiểu biết Cảnh Chí bằng Cảnh Trăn, Cảnh Chí khó tránh khỏi vấp phải trắc trở.

"Chính em nói chữ em viết thế nào?"

Phương Chu bình tĩnh nói.

"Là không tốt."

Cảnh Chí vẫn thờ ơ.

"Vậy em từ tối hôm qua liền bắt đầu làm trái lại anh, anh nói một câu em cải lại hai câu là đúng à?"

Phương Chu luống cuống trảo tròng mắt, cậu vốn đã nghĩ kỹ muốn đến nói xin lỗi, bây giờ bị Cảnh Chí hỏi đành phải ngẩng đầu nhìn, chậm rãi nói.

"Em biết lỗi rồi!"

Cảnh Chí sửng sốt, anh không hề nghĩ tới đứa nhỏ sẽ trực tiếp nhận lỗi, nghĩ lại liền nói.

"Sợ anh trách anh ba em?"

Phương Chu nghe đến câu này bỗng nhiên ngẩng đầu, trong mắt phủ một tầng sương mù.

"Có phải trong lòng anh hai cho rằng em chỉ là em trai của mình anh ba?"

Sắc mặt Cảnh Chí lạnh lên rất nhiều, tượng trưng vỗ nhẹ vào mặt Phương Chu một cái, trên tay không nặng nhưng ngữ khí rất nặng nề.

"Làm sao nói chuyện?"

Phương Chu vậy mà gan lớn đến lui về phía sau một bước, trong giọng nói mang theo run run rẩy rẩy pha lẫn chua xót.

"Em phạm sai lầm là anh ba phạt, anh bất mãn em cũng nói với anh ba. Anh hai! Em là người trưởng thành rồi, em biết anh đối với em có yêu cầu nhưng có thể hay không đừng coi em như trái banh đá qua cho anh ba?"

Cảnh Chí khó kiên nhẫn đi dỗ dành cậu không ngờ Phương Chu lại nhảy dựng lên thế là anh cũng không khách khí một bộ như muốn ăn tươi nuốt sống.

"Anh không đá em cho anh ba em, em cảm thấy em bây giờ còn có thể đứng được ở đây mà hét vào mặt anh sao? Sớm nằm sấp đều không thể nằm được. Phương Chu! Em nghe cho rỏ em có phải hay không cảm thấy anh không có tự tay dạy dỗ em, em rất tiếc nuối?"

Cảnh Chí nhìn chung quanh văn phòng, anh đã sớm không còn ở công ty răn dạy Cảnh Trăn, nơi này cũng không có cái gì có thể làm hình cụ, nhìn hồi lâu cuối cùng đem ánh mắt dừng lại trên người Phương Chu.

"Muốn bị đánh còn không quá dễ dàng sao, mau cởi dây nịch ra."

Phương Chu hôn mê rồi, dường như phản xạ có điều kiện lui về sau một bước, bị dọa đến nói năng lộn xộn, cậu dĩ nhiên không phải đến đòi đánh.

"Không phải, anh hai, em không phải có ý đó."

Cảnh Chí ôm hai tay ở trước ngực, ung dung bước lên trước một bước, miệng nở nụ cười tươi.

"Vậy ý em là gì? Em không phải cảm thấy anh không thương em sao, cởi dây nịch ra, anh cho em cảm thụ một chút cái gì gọi là tình thương mến thương."

Phương Chu nuốt ngụm nước miếng, thấy Cảnh Chí lại tới gần, không ngừng lui về sau, oán thầm năng lực phân tích của Cảnh Chí có phải là có vấn đề, ngoài miệng lại nói.

"Là năng lực biểu đạt của em có vấn đề, anh hai anh đừng kích động."

Đáy mắt Cảnh Chí lướt qua một tia giảo hoạt, dựa vào năng lực nhiều năm nhìn người tức khắc tìm ra quy luật. Đối mặt Phương Chu, nếu cứ mãi nói lời nhẹ nhàng khích lệ là cại không ra được một lời từ trong miệng của đứa nhỏ này, không bằng bức bách, đe dọa cho nhanh.

"Em còn dám lui về sau một bước, anh lập tức lột quần đánh em ngay ở chỗ này, tin hay không?"

Vừa dứt lời, phía sau truyền đến 'cốc cốc cốc!' ba tiếng gõ cửa đều đều, giọng nói Cảnh Trăn có chút luống cuống.

"Anh! Là em."

Con mắt Cảnh Chí vẫn gắt gao nhìn chằm chằm Phương Chu.

"Vô!"

Cảnh Trăn tính toán Phương Chu sao đi lên lâu như vậy, nhịn không được lo lắng muốn đi xem một chút lại không nghĩ rằng vừa tới cửa liền nghe câu nói này của Cảnh Chí làm anh không hề kìm nén giọng nói của mình. Sau khi vào cửa kêu một tiếng 'Anh!' liền xoay người hung hăng trừng mắt liếc liền nhìn Phương Chu đến nhìn cũng không dám nhìn anh.

"Xảy ra chuyện gì?"

Phương Chu không mặt mũi nói nhưng lại không muốn để cho Cảnh Trăn cảm thấy mình đang bực bội thế là chỉ là yếu ớt kêu một tiếng 'Anh!'

"Tại sao không nói, nói ra cho anh ba của em ở chỗ này có thể cho em mở rộng chính nghĩa a."

Đôi mắt Cảnh Chí giống như có thể phun ra lửa.

"Không phải cảm thấy anh không thương em sao? Cảm thấy anh coi em như trái banh đá qua cho anh ba em đúng không? Được, anh không đá. Bây giờ lập tức tính hết mấy lời tranh cải của em với anh từ tối hôm qua đến bây giờ, một chữ một roi, mau đưa anh dây nịch!"

Cảnh Trăn liếc mắt liền nhìn ra Cảnh Chí không phải thật muốn đánh nhóc con thế nhưng Phương Chu lại hoàn toàn không biết, nghe Cảnh Chí nói một câu rùng mình một cái.

Cảnh Trăn đưa tay nhéo nhéo mặt Phương Chu, nghiến răng nói.

"Em đến cùng nói ra bao nhiêu chuyện ma quỷ, mông còn đau vẫn không nhớ lâu có phải không?"

Phương Chu đau đến hít vào khí lạnh.

"Anh, em không cố ý."

Cảnh Trăn sao mà không biết Phương Chu đúng là không cố ý. Cảnh Chí cùng Phương Chu cùng một tính tình cố chấp ẩn bên trong. Cảnh Chí là xưa nay không có hạ mình đi dỗ dành em trai bởi vì làm em trai Cảnh Trăn quá thông thấu, tuy nói không tận lực đem lão luyện tình đời đối phó với người thân bên mình nhưng mỗi khi Cảnh Trăn ở chung Cảnh Chí luôn tứ phía ranh mảnh gặp may nhưng hoàn toàn không để lộ ra, chỉ bằng cảm giác liền biết lúc nào nên yếu thế và làm như thế nào để Cảnh Chí cảm nhận được mình nhượng bộ. Cảnh Trăn đã nuông chiều hư Cảnh Chí. Còn bản thân Phương Chu là kiểu tính cách ngoan ngoãn đến ngu đần, khiêm tốn dịu dàng ngoan ngoãn lại thiếu đi điểm phỏng đoán lòng người, nghe không hiểu ra cái gì là ngụ ý, tự nhiên cũng không nhìn thấy Cảnh Chí thỏa hiệp. Ở thời điểm hai anh em Cảnh gia tại trên thương trường trà trộn cùng người khác ngươi lừa ta gạt, Phương Chu chỉ là một học trò ngoan ngoãn ngồi học trên lớp, là một học sinh tốt một là một, hai là hai.

Cảnh Trăn liếc mắt ra hiệu cho Phương Chu một cái, Phương Chu lập tức chạy tới bên người Cảnh Chí, cúi thấp đầu nói.

"Anh hai đừng đánh em --"

Cảnh Trăn thở gấp một hơi mém chút cười ra tới.

Cảnh Chí từ kẻ răng 'hừ' một tiếng, nhướng mày nhìn Phương Chu.

"Để anh ba em dạy thì em không chịu, lúc này còn sai sử anh đừng đánh em? Em đây là muốn làm trời nha!"

Phương Chu cũng không biết vì sao hôm nay bị Cảnh Chí rầy mà lại cảm thấy ấm áp trong lòng, trong mắt che lại ý cười, dáng vẻ ngoan ngoãn nhu thuận làm cho người ta không khỏi đau lòng thương xót.

"Anh hai đừng nóng giận."

Cảnh Chí vừa muốn nói gì đã bị Cảnh Trăn đẩy nhẹ vai anh, cười hì hì.

"Anh hai! Chị dâu không phải có mang điểm tâm cho Phương Chu sao? Đừng nói anh cất giấu làm của riêng đi à nha."

Cảnh Chí hung hăng trừng Cảnh Trăn, nũng nịu giống một bé con.

"Tôi không thích nó còn cho nó ăn làm cái gì."

Cảnh Trăn thì thầm.

"Đi bực bội với con nít."

Cảnh Chí ngoài miệng nói như vậy nhưng vẫn đi đến tủ lạnh lấy ra một miếng bánh kem nhỏ trên dĩa, quay đầu liền thấy Cảnh Trăn xoa tóc, kề tai Phương Chu không biết đang nhỏ to chuyện gì, giọng nói như đông cứng lại.

"Mau tới đây! Chị dâu em làm cho em."

Phương Chu kịp phản ứng ồ một tiếng, tự giác đến sô pha ngồi xuống, vừa mở nắp dĩa vừa không tim không phổi.

"Chị dâu nào?"

Cảnh Trăn bật cười.

"Em có mấy anh em?"

Phương Chu đưa một miếng bánh nhỏ cho vào trong miệng, cậu vốn không ưa thích ăn món ngọt, nhưng là bởi vì Cảnh Trăn thích cho nên dần dần bồi dưỡng cũng không còn đòi hỏi cầu kỳ về món tráng miệng, vừa định khen một tiếng bánh này không ngọt không ngán cảm giác nhẹ nhàng thoải mái, đem lời Cảnh Trăn nói ngẫm nghĩ hai lần xém chút đánh mất khả năng nuốt trực tiếp sặc đến khí quản bên trong, lập tức từ trên ghế so pha bắn lên, một mặt không thể tin nhìn Cảnh Chí.

"Anh hai! Anh! Anh! Có thiệt hay không?"

Cảnh Chí bị khóe miệng dính bơ của cậu chọc cười.

"Ăn ngon không?"

Phương Chu không còn chút nào xấu hổ vừa rồi, cau mày liền ồn ào.

"Bây giờ là lúc quan tâm đến vấn đề này sao? Anh hai! Anh không cảm thấy anh nên giải thích một chút sao?"

Cảnh Chí mặt mũi tràn đầy bất đắc dĩ chỉ vào Phương Chu nhưng nhìn Cảnh Trăn với ý em nhìn đi, dáng vẻ giống như là chứng minh định lý nào đó.

"Ở ngay trước mặt em còn dám nói chuyện với anh như vậy, hiện tại cảm thấy quá muốn ăn đòn mà."

Cảnh Trăn cũng không yếu thế.

"Được rồi, Anh! Anh còn miễn cưỡng thừa dịp nhanh mồm nhanh miệng. Trước kia còn luôn khuyên em chớ cùng hài tử bực bội cũng không thấy anh để cho em cầm roi mây buộc em ấy đi vào khuôn khổ."

Cảnh Chí đối Cảnh Trăn không có nhiều lời để nói, bước lên đập vào đầu anh một cái.

"Có phải muốn tạo phản?"

Cảnh Trăn than ôi một tiếng, lẩm bẩm.

"Anh dấu diếm chúng em lâu như vậy, chúng em còn không có nói lời nào."

Phương Chu tựa như nhớ tới cái gì chuyển qua nhìn Cảnh Trăn, nheo mắt.

Cảnh Trăn nhún vai, một mặt vô tội.

"Anh cũng vừa mới biết hồi trưa này."

Phương Chu lại ăn miệng bánh kem, gật gù đắc ý, giống như lẩm bẩm lại rơi vào trong tai Cảnh Chí không sót chữ nào.

"Chúng ta làm em trai nếu giấu diếm trong nhà chỉ một chuyện nhỏ thôi chắc chắn bị đánh bị phạt."

Cảnh Trăn nhịn cười không lên tiếng.

Cảnh Chí nhìn hai người với ánh mắt bất thiện cũng cười ra tiếng, đáy mắt đã che không được cưng chiều.

"Vậy hai đứa muốn làm gì?"

Phương Chu đột nhiên ngậm lấy bánh kem lắc đầu giống trống lúc lắc, vẻ mặt ngây thơ lại chân thành.

"Cũng không muốn làm cái gì, chính là, em tha thứ cho anh hai. Vậy anh hai cũng đừng tức giận?"

Cảnh Chí vẫn muốn trêu ghẹo cậu.

"Anh không phải không thương em sao? Anh mắc gì phải tức giận em."

Phương Chu đột nhiên ý thức được, mình trong mơ mơ màng màng nói ra một câu có lẽ sẽ bị làm trò cười trên bàn ăn rất lâu, trong lòng chợt có chút hối hận.

"Còn nói không có tức giận, vừa rồi ai hỏi em muốn dây nịch tới."

Cảnh Chí cười.

"Ai biểu em nói với anh mấy lời đau lòng như vậy, anh hù dọa em một chút không được sao?"

Phương Chu không để ý tới, đột nhiên chuyển hướng qua Cảnh Trăn, ánh mắt tinh nghịch.

"Anh! Anh có số điện thoại của chị dâu không? Wechat cũng được, mau cho em."

"Nhóc thúi!"

Cảnh Chí cười mắng, trái tim như được đặt trong lồng ấm. Anh nhìn Phương Chu khiêu thoát trước mặt, trong lòng nảy sinh một cảm giác kỳ lạ.

Hóa ra đây mới là vóc dáng thiếu niên.

Tuổi nhỏ chúng ta đều sẽ nói một số lời làm người thương tâm, gây ra một số chuyện để người khổ sở, đối mặt với sự thờ ơ, lạnh lùng của người quan tâm, yêu thương mình.... Lúc đó chúng ta nhận lấy chút trừng phạt hoặc trả một cái giá nào đó, cũng có lẽ được bao dung, chiều chuộng mà bản thân không hề biết được. Chỉ đến khi thực sự thấy những người thân yêu bị tổn thương vẫn cho đi mà không chút đắn đo, không hề giữ lại thì chúng ta mới thực sự rút ra bài học và cảm thấy xấu hổ. Sau đó, học cách ăn nói khéo léo, học cách lịch sự với người khác, trau dồi bản thân để trở nên chỉnh chu và lễ độ, đó không chỉ là sự thỏa hiệp và không hài lòng với xã hội, mà còn là sự bao dung và yêu thương những người xung quanh.

Cảnh Chí đã không phải là Cảnh Chí như trước đây nữa. Anh sẵn sàng cho em trai mình một chút tự do tùy hứng trong điều kiện hạn chế. Anh sẽ không còn sử dụng roi mây bóp chết sự thân thiết của em trai mình nữa. Có lẽ là bởi vì anh cảm thấy lúc trước đối với Cảnh Trăn có chút bất cận nhân tình, lại có lẽ là trên người Phương Chu có khí tức thanh xuân mà anh chưa bao giờ thấy qua. Anh càng thêm thành thục thông thấu và cũng không còn cứng đầu cố chấp về nguyên tắc và ranh giới cuối cùng. Đối mặt với Phương Chu thăm dò cùng cuồng vọng, anh cũng sẽ uy hiếp hù dọa muốn lấy dây nịch của em nó nhưng một khi đứa trẻ có ý thể hiện sự yếu thế và thỏa hiệp, anh không còn là người nói là làm, không còn mỗi câu uy hiếp đều phải có hiệu quả của anh trai lớn...........................

..............................Suy ngẫm về quá khứ và đạt được tiến bộ trong tương lai.

Bởi vì dấu vết dạy dỗ nặng nề này, cuối cùng là một tải trọng của yêu thương.

💓💓💓💓💓20215.1💓💓💓💓💓

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play