Phương Chu [Cảnh Gia Gia Pháp]

PN. Tuổi trẻ oanh liệt 19


2 năm

trướctiếp


Hai người câu được câu không trò chuyện, Cảnh Chí trước mặt người khác không thích tự cao tự đại, Cảnh Trăn cũng không còn là đứa em nhỏ ngượng ngạo nhìn sắc mặt của anh ở công ty nữa thế nhưng chỉ cần sóng bước đi cùng nhau, mỗi cái xoay người, một ánh mắt, một cái giơ tay lại ăn ý đến khó mà diễn tả bằng lời.

Văn phòng của Cảnh Chí chính là phòng làm việc lúc trước của Cảnh Thăng Hồng, trước cửa có một khu vực làm việc nhỏ xếp mấy cái sofa nhỏ làm thành vòng, đằng sau chính thư ký và trợ lý của Cảnh Chí.

Cảnh Trăn chào hỏi từng người, vừa mới chuẩn bị nhấc chân bước vào văn phòng lại đột nhiên bị Cảnh Chí cản lại.

Khoan đã!"

"Anh!"

Cảnh Trăn giật nảy người, sợ hãi nhìn thoáng qua tay Cảnh Chí đang nắm bả vai mình, vẫn còn chưa có vào cửa đâu.

Cảnh Chí không hề để ý đến Cảnh Trăn kinh ngạc, nheo mắt dò xét nhìn từ trên xuống rồi lại nhìn từ dưới lên nhìn thấu Cảnh Trăn.

Cảnh Trăn hôm nay mặc áo sơ mi sọc tổng hợp nền màu xám nhạt phối với quần tây xanh đậm, một thân hình trầm ổn nội liễm thoáng nhẹ lộ ra mấy phần hơi thở thiếu niên.

"Sao sắc mặt em không tốt chút nào vậy!"

Cảnh Chí nhìn gương mặt tái nhợt vẫn che không được vẻ tiều tụy mới thốt ra.

Nói nhảm!—— Đương nhiên, Cảnh Trăn chỉ thoáng nghĩ qua.

Bề ngoài anh vẫn bình tĩnh như cũ, chỉ có khóe miệng co giật kiềm chế giọng nói nghẹn ngào ý muốn ở công ty nói với Cảnh Chí, chớp chớp mắt hai cái, đáy mắt còn thoáng lộ ra vẻ ngây thơ.

Cảnh Chí còn sửa san lại nếp gấp cổ áo sơ mi cho anh, cài một trong hai cái cúc áo đang mở trên ngực anh, vuốt mạnh cổ áo một lần nữa, vuốt vuốt mấy sợi tóc xõa trên trán anh. Khi Cảnh Chí đưa tay tới khóa đồng của dây nịch, Cảnh Trăn không chịu nổi nữa, ngay tức khắc nắm chặt tay Cảnh Chí, lòng đầy nghi ngờ lập tức chuyển thành hoài nghi.

"Anh! Anh! Anh muốn làm gì vậy vào trong rồi hãy nói."

Cảnh Chí nhẹ nhàng linh hoạt tránh thoát tay Cảnh Trăn, khẽ một cái nhẹ lên mu bàn tay.

"Đừng nhúc nhích, lấy tay ra."

Nói xong liền chỉnh sửa mặt dây nịch cho em trai vào chính giữa sau đó lui về sau một bước lại là trên dưới liếc nhìn.

Cảnh Trăn hơi yên lòng một chút, anh cảm giác được tâm tình của Cảnh Chí hôm nay đặc biệt tốt, tốt đến anh có thể vững tin mình bị gọi tới không phải chịu răn dạy thế là bất đắc dĩ gãi đầu một cái.

"Anh! Anh đây là muốn cho em tiến quân vào giới giải trí sao?"

Đột nhiên hai mắt Cảnh Chí bắn tới một tia ánh mắt lâm ly, ngọt ngào.

"Để tay xuống, đừng gãy đầu!"

Cảnh Trăn phản xạ có điều kiện bỏ tay xuống, lông mày nhíu chặt lại với vẻ giận mà không dám nói.

Cảnh Chí vẫn rất tự nhiên.

"Cười lên!" 😄

Cảnh Trăn nghe trợ lý cùng với những người làm việc bên trong luôn miệng xì xào bàn tán còn khanh khách cười ra tiếng, anh thật muốn tức khắc biến mất đi.

"Anh! Anh đừng có chọc ghẹo em mà!"

Cảnh Chí nhìn kỹ em trai rồi gật mạnh đầu, đưa tay mở cửa phòng.

"Đi thôi! Anh dẫn em đi gặp mặt chị dâu em."

Cảnh Chí vừa nói xong, Cảnh Trăn liền trông thấy Viêm Yến ngồi trên ghế sô pha quay đầu cười với bọn họ. Thị giác cùng nhận thức bên trong song song kích thích mạnh làm cho Cảnh Trăn cảm thấy trong đầu như có một trái mìn 'oành' một tiếng nổ tung. Hai chân cứng đờ dán chặt đứng ở cửa, một mặt ngạc nhiên không còn để ý đến hình tượng.

Viêm Yến mặc chiếc váy trắng dài, trên người là áo len màu vàng nhạt, màu tóc đen dài xoã ngang vai, cô nhìn thấy người bất động cười ôn hòa đi tới.

"Tiểu Trăn đúng không. Trăm nghe không bằng mắt thấy."

Cảnh Trăn nhìn người trước mắt sau đó quay đầu nhìn Cảnh Chí rồi đem ánh mắt dán chặt lên người Viêm Yến.

"Em...... Anh! Anh......Người này....."

Anh chớp mắt mấy cái quay qua trách móc nhìn Cảnh Chí.

"Sao anh không nói với em sớm!"

Cảnh Chí trừng nhìn một cái, thuận tay kéo anh vào mới đóng cửa, quở trách.

"Anh còn tưởng em cà lăm nữa nha, hóa ra vẫn còn biết nói chuyện."

Cảnh Trăn nuốt nước miếng, nhắm mắt khẽ lắc đầu nhìn thấy Cảnh Chí đưa tay kéo Viêm Yến vào trong ngực, cúi đầu nhìn cười một tiếng, mới nói với anh.

"Gọi chị dâu!"

Cảnh Trăn xưa nay không biết bên trong miệng Cảnh Chí còn có thể phát ra tầng suất âm thanh này, là nhẹ nhàng ôn nhu, không, còn hơn hẳn ôn nhu. Lúc hai anh em móc tim móc phổi, tâm đầu ý hợp tâm sự, giọng nói luôn là kiên nghị vững vàng, mỗi một chữ đều trầm ổn giống như đánh mười mấy tầng nền tảng, nhưng là hôm nay ngữ điệu rất mềm mại, nhẹ nhàng thoáng nhẹ bay vào bên trong tế bào thính giác của Cảnh Trăn.

Cảnh Trăn còn chưa kịp đánh thức các cơ trên môi và lưỡi để phát ra từ lạ lẫm này anh thấy Viêm Yến ngẩng đầu oán trách nhìn Cảnh Chí.

"Đừng có nói bậy! Bọn nhỏ đều bị anh chiều hư."

Cảnh Chí không lên tiếng vẫn như cũ ý cười đầy mặt giống như năng lượng mặt trời ngoài cửa sổ đều bị anh hấp dẫn cuốn hút vào, ấm áp vô cùng.

Cảnh Trăn dần dần từ trong kinh hãi thoát ra, bước lên hai bước đi đến trước mặt Viêm Yến cúi xuống bốn mươi lăm độ.

"Em chào chị dâu!"

Tính tình Viêm Yến rất phóng khoáng, không có chút nào làm cho cho người ta cảm thấy câu nệ hay xa cách, cười ha hả nói.

"Chào cái gì mà chào, chưa có đi đăng ký vẫn chưa phải là vợ chồng hợp pháp, đừng gọi bậy."

Cảnh Trăn cũng cười.

"Chị dâu! Ở nhà chúng ta Anh trai còn lớn hơn pháp luật."

Cảnh Chí bất đắc dĩ cúi nhìn Viêm Yến lắc đầu nhưng lại nói với Cảnh Trăn.

"Đừng có nói bừa trước mặt chị dâu em."

Viêm yến lấy cùi chỏ chọt Cảnh Chí một cái.

"Còn không phải do anh bắt thang."

Cảnh Chí một mặt vô tội.

"Anh nào có!"

Cảnh Trăn rốt cục nhịn không được.

"Anh! Giữa trưa chạy gọi em đến ăn cơm hóa ra là cho em ăn cẩu lương nha!"

Cảnh Chí hung hăng liếc anh một cái, xoay người vừa đi đến cầm hợp cơm trên bàn trà vừa nói với Viêm Yến.

"Anh đã nói về sau có em hai đứa nhỏ này chắc chắn sẽ đối với anh không biết lớn nhỏ."

Cảnh Trăn nhìn thấy hộp cơm, cười đùa tí tửng chạy vào phòng trong rửa tay rồi đi vào góc bên trong lấy ghế ra vừa muốn ngồi xuống, Cảnh Chí từ phía sau nắm kéo anh, tay chỉ ghế sô pha.

"Ngồi đi!"

Mặt Cảnh Trăn đỏ lên, ghế sô pha là ghế đôi, anh vốn muốn để anh cùng chị dâu ngồi, mình ngồi ghế nhỏ trước khay trà lại không nghĩ rằng bị Cảnh Chí bắt tại trận, lén nhìn Viêm Yến, lúc này làm thế nào cũng nói không thốt ra mấy lời đã hết đau, chỉ đành im lặng ngồi xuống ghế sa lon.

Cảnh Chí ngồi xuống ghế nhỏ, giải thích nói.

"Chị dâu em về nhà ăn cho nên mới có phần của em."

Hộp cơm thứ nhất gồm sáu cái sủi cảo tôm với thịt bò tiêu đen thái hạt lựu vuông ở dưới cùng, hai phần rau, măng tây nấm nhỏ và súp rau củ.

Cảnh Trăn từ xa nhìn thấy một miếng bánh nhỏ, vừa định đưa tay lấy thì bị Cảnh Chí khẽ vào mu bàn tay.

"Đã cho em sao?"

Cảnh Trăn bị đánh cho không mặt mũi, căm giận nói.

"Anh không thích ăn ngọt."

Cảnh Chí trừng mắt liếc anh một cái.

"Cơm nước xong xuôi mới ăn."

Cũng là bữa cơm nhà thanh thanh đạm đạm lại có hương vị khác. Cảnh Trăn - Cảnh Chí ăn cơm ở trong văn phòng nhiều vô số kể nhưng thường là cơm hợp do trợ lý mua và ăn như kiểu để hoàn thành nhiệm vụ, giống như thế này cùng nhau ngồi trên ghế sô pha bên cạnh ăn cơm lộ ra vài phần không khí cơm nhà làm cho Cảnh Trăn cảm thấy anh trai bên người từ trong ra ngoài tản ra một vẻ dịu dàng, ôn nhu rất khác.

Tâm tình Cảnh Chí hôm nay rất tốt cho nên Cảnh Trăn cảm thấy bản ghi chép hội nghị của Phương Chu sẽ không bị chỉ trích nặng, huống hồ đều qua tay mình chỉnh sửa chỉ cần mỗi bản sao chép lại không có sai là không có vấn đề gì.

Dù biết là vậy nhưng Cảnh Trăn hết lần này tới lần khác không có quên đem mười lăm bản sao chép của Phương Chu nhìn kiểm tra lại một lần.

Cảnh Chí lật từng tờ từng tờ, càng về sau lông mày nhíu đến càng chặt, rốt cục nhịn không được đem bút máy vỗ lên bàn.

"Em viết chữ này là chữ gì?"

Phương Chu bị khí thế của Cảnh Chí thoáng chốc tản ra chấn địa lắc một cái, bàn tay bị hai mươi mấy thước tàn nhẫn của Cảnh Trăn đánh đến sưng như cái bánh bao, nơi giao nhau giữa bàn tay với lòng bàn tay vẫn còn bầm xanh, viết xong mười lăm bản ghi chép làm cho cả bàn tay cùng các ngón tay đều chết lặng không còn cảm giác. Bây giờ bị Cảnh Chí chất vấn, cậu vừa uất ức vừa sợ sệt.

Phương Chu chắp tay sau lưng, cũng không biết có nên hay không nói chuyện, nghiêm túc cúi đầu đứng lén nhìn Cảnh Chí.

Cảnh Chí đem đồ vật để sang bên cạnh, mặt lạnh xuống phảng phất làm nhiệt độ quanh người chợt hạ xuống dưới không độ.

"Hồi sáng anh nói cái gì?"

Nhớ đến lời đe dọa của Cảnh Chí qua điện thoại, Phương Chu như chết đứng, do dự nửa ngày.

"Em đừng hòng cầm được đũa."

Con ngươi Cảnh Chí trầm xuống, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Phương Chu.

"Có phải hay không được anh ba em chiều em đến không biên giới nên tranh cải với anh đến nghiện đúng không?"

Phương Chu cũng không biết tại sao chỉ một ánh mắt của Cảnh Chí liền có thể làm toàn thân sợ run và mình ở trước mặt người anh này không có được chút thông minh nào nhất là mấy lúc đem trách nhiệm quy về Cảnh Trăn, trong lòng khó tránh khỏi chua xót.

"Chuyện này không có liên quan đến anh ba."

Cảnh Chí đả kích không lưu tình.

"Sao không quan hệ? Không dạy em biết nói như thế nào chính là trách nhiệm của em ấy."

Phương Chu vô lực phản bác, đột nhiên không muốn nói gì nữa, phồng má mím môi đứng ở đó, bờ môi không tự giác mân mê đến. Cậu lúc này phát hiện mình cực kỳ chán ghét hành vi của Cảnh Chí là mỗi lần có cái gì không hài lòng về mình liền trực tiếp đem cậu quăng qua cho Cảnh Trăn dạy mình một trận.

Cảnh Chí trong lòng có chút buồn cười, anh cho tới bây giờ chưa thấy qua đứa bé nào có bộ mặt không phục như vầy. Ngay cả Cảnh Trăn lúc còn nhỏ mỗi khi bướng bỉnh cũng sẽ tay nắm nấm đấm, ngạnh cổ hay dùng ánh mắt ra hiệu bất mãn nào có giống Phương Chu rõ ràng cảm thấy uất ức, bất bình mà không nói ra nhưng mà hết lần này đến lần khác muốn anh biết là em uất ức.

Cảnh Chí tùy tiện chỉ điện thoại trên bàn, giả bộ thờ ơ.

"Em không muốn nói chuyện với anh vậy để anh bảo anh em đi lên dạy dỗ cho em biết như thế nào là thái độ."

Phương Chu vô ý thức muốn ra sức nắm tay lại quấn lại tổn thương trên tay lập tức buông ra, đau đến lông mày nhíu lại, giọng điệu vẫn cố chấp pha chút uất ức.

"Không cần phiền phức, tự em xuống dưới tìm anh ba nhận phạt."

Nói xong cũng quay phắt người đi ra cửa, vừa định đưa tay nắm chốt cửa liền nghe thấy phía sau lưng vang mạnh đến hai tiếng.

"Đứng lại!"

Phương Chu xuôi hai tay bên người, mím môi không nhúc nhích, đợi mấy giây không nghe thấy đoạn dưới, nhịn không được chậm rãi quay đầu muốn lén nhìn biểu lộ của Cảnh Chí lại không ngờ tới đối diện với một ánh mắt như đuốc như kiếm hù đến cậu lập tức quay đầu lại.

"Anh đây còn không quản được em đúng không? Tự mình tìm mặt tường đứng đi!"

Cảnh Chí hung dữ nói.

---------------------------------



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp