"Anh! Nếu không để em lái xe cho."
Phương Chu nhìn thoáng qua Cảnh Trăn thấy thái dương thấm mồ hôi, bước chân đều chậm lại bất đắc dĩ khuyên nhủ.
Cảnh Trăn quay đầu trừng liếc cậu, cắn răng nói.
"Em điên à! Anh hai đang ở đằng sau."
Chuyện Cảnh Trăn để cho Phương Chu lái xe không bằng lái kỳ thật Cảnh Chí đều biết nhưng trước giờ không có vạch trần, mấy chuyện nhỏ không ảnh hưởng toàn cục này cho tới bây giờ đều là mở một mắt nhắm một mắt. Nhưng là hôm nay không giống, gộp luôn trận
đòn sáng sớm này, Cảnh Trăn bấm ngón tay tính toán chỉ hơn mười tiếng đồng hồ ăn liền ba trận đòn quả thật suýt phá kỷ lục thuở thiếu thời. Mặc dù tối hôm qua Cảnh Chí chủ yếu là nhắc nhở, ra tay không nặng nhưng hơn mười roi buổi sáng hôm nay là ngập tràn tức giận.
Phương Chu nhỏ giọng thì thầm.
"Anh cũng không có bôi thuốc."
Cảnh Trăn nhịn đau ngồi vào ghế lái chờ Phương Chu ngồi lên liền cong đốt ngón tay gõ vào trán cậu.
"Vừa sáng sớm quậy một trận anh không cần đến công ty sao? Mau nhìn coi đã mấy giờ rồi?"
Phương Chu liếc màn hình tinh thể lỏng trước xe một cái.
"Mới bảy giờ rưỡi, nhân viên đều đi làm từ chín giờ."
Nói xong đem lưng ghế ngồi điều chỉnh nghiêng ra phía sau, nhắm mắt ngủ.
Cảnh Trăn nhìn thấy chỉ lắc đầu, cưng chiều cười.
"Ai cũng lười biến giống như em công ty sớm đóng cửa."
Phương Chu trong lòng căm giận, nhưng xét về độ chăm chỉ thì cả công ty hôm nay chắc cũng không có ai bì kịp Cảnh Trăn, vì vậy chỉ lẳng lặng lấy điện thoại di động từ trong túi ra kiểm tra email, sau đó đột nhiên ngồi bật dậy.
"Aaa! Dự án trung tâm y tế anh hai đã phê duyệt rồi!"
Từ sau khi Phương Chu nghiêm túc cùng Cảnh Trăn thẳng thắn thố lộ mình muốn học y, Cảnh Trăn liền bắt đầu nảy sinh tính toán xu hướng phát triển Tập Đoàn Cảnh Giang vào lĩnh vực y tế. Khởi đầu là trung tâm kiểm tra sức khoẻ hạng ba làm quân cờ đầu tiên tiến quân vào. Lúc đầu, Cảnh Chí chỉ cho rằng Cảnh Trăn vì cưng chiều em trai mà hành động theo cảm tính đưa ra kế hoạch mở đường cho em trai trong tương lai nên anh hướng Cảnh Trăn phát không ít giận dữ cùng nóng nảy. Nhưng đến khi Cảnh Trăn mỗi câu mỗi từ viết ra một bản kế hoạch còn dày hơn quyển tiểu thuyết ngoại trừ vài lỗi chính tả Cảnh Chí không còn tìm ra vấn đề khác, lúc này đây anh mới biết Cảnh Trăn là nghiêm túc.
Một khi Cảnh Trăn mà nghiêm túc lên thì không có ai có thể ngăn cản nổi.
Cảnh Trăn cao thâm cong cong khóe miệng, mang theo vài phần nghiêm khắc.
"Anh thấy đánh em hôm qua đều vô nghĩa. Em là công nhân bình thường sao? Phải chờ đến kiểm tra email mới biết được động tĩnh của công ty, không hề để ý đến chuyện bên ngoài."
Nói đến đây đột nhiên dừng một chút, quay nhìn sang ghế phụ, ngữ khí cứng rắn.
"Trên xe không cho phép nhìn điện thoại, bộ em muốn bị đui sao?"
Phương Chu cảm thấy thích thú khi thấy Cảnh Trăn đã làm nhiều việc cho mình mà vẫn giả vờ như không có gì, yên lặng để điện thoại di động xuống, một mặt bất mãn xoay đầu lại, mở to mắt nhìn chằm chằm bên mặt Cảnh Trăn, ánh nắng sáng tinh mơ chiếu vào làm Phương Chu hơi nheo lại tầm mắt nhưng vẫn bị vẻ đẹp trai tuấn tú của Cảnh Trăn hấp dẫn.
Phương Chu đột nhiên làm xấu cười một tiếng.
"Anh! rốt cuộc em đã biết được tại sao trước kia anh bị đánh nhiều như vậy."
Cậu dừng lại một chút nhưng không có ý cho Cảnh Trăn chen vào.
"Bởi vì anh nói chuyện quá khó nghe."
"Tiểu tử thúi! Em đừng tưởng anh đang lái xe thì trị không được em."
Cảnh Trăn cầm vô lăng bằng tay trái, duỗi tay phải về phía ghế phụ nhéo mạnh cánh tay Phương Chu một cái. Nếu không phải đoạn đường từ Cảnh gia là đường núi hai chiều không có chỗ đậu xe, nếu không anh nhất định dừng xe lại đánh đứa nhỏ này một trận.
Phương Chu hét một tiếng, đau đến con mắt đỏ hoe nhìn Cảnh Trăn, nhưng dù sao thì cậu không có cần tập trung vào việc lái xe chờ đến khi tay Cảnh Trăn sắp chạm đến mông, cậu sợ đến mức xoay người nắm chặt lấy tay Cảnh Trăn.
"Anh! Anh! Em sai rồi! Sai rồi còn không được sao!"
Cảnh Trăn muốn thoát ra lại bị hai tay cậu nắm chặt, trừng mắt nhìn cậu.
"Em buông ra!"
Phương Chu giật nảy mình trước ánh mắt đó, nghĩ thầm anh không thật tức giận đi nhưng cậu vẫn nắm giữ chặt tay Cảnh Trăn.
"Anh ! Em sai rồi ! Em nói chơi! Anh trước lái xe, đến công ty tuỳ anh thu thập."
Cảnh Trăn dứt khoát không vùng vẫy, mặc cậu nắm, thanh âm lạnh lùng.
"Buông tay."
Nhạc chuông điện thoại độc quyền của Cảnh Chí đột ngột vang lên trên xe, cả hai đồng thời nhìn màn hình điện thoại trước mặt. Cảnh Trăn thừa lúc Phương Chu nhẹ buông tay anh ra, hung hăng trừng cậu một cái mới nhấn nút trả lời. Hôm nay đi chính là xe của Cảnh Trăn được kết nói Bluetooth với điện thoại của anh, điện thoại trực tiếp chuyển tới loa trong xe.
Giọng nói Cảnh Chí truyền tới trên đầu hai người.
"Hai đứa chơi đến rất vui vẻ phải không?"
Cảnh Trăn trong lòng lộp bộp một tiếng, vô thức đưa mắt nhìn xem kính chiếu hậu, quả nhiên thấy được chiếc xe quen thuộc của Cảnh Chí đang chạy phía sau, nuốt ngụm nước miếng.
"Anh! Chúng em không có lộn xộn."
Cảnh Chí nổi giận.
"Em bao nhiêu tuổi rồi Cảnh Trăn? Còn muốn anh bởi vì mấy chuyện này mà dạy dỗ em? Lại để cho anh thấy hai đứa đang lúc lái xe còn động thủ động cước, anh quất hai đứa đến mình họ gì cũng không biết! Phương Chu! em hôm nay không cần đến văn phòng em làm việc đi theo anh ba em họp đi, viết tay ghi chép lại nội dung hội nghị, một phiên họp viết năm lần trước khi tan tầm còn không có nhìn thấy hoặc là anh không hài lòng, em mấy ngày này đừng hòng cầm đũa ăn cơm.
Cảnh Chí lớn tiếng la rầy xong liền cúp điện thoại, hai người nghe điện thoại truyền đến âm thanh tút tút tút mới hai mặt nhìn nhau, cuối cùng vẫn là Cảnh Trăn kịp phản ứng cúp điện thoại.
"Đã bảo em đừng lộn xộn rồi, chọc tới đại boss chúng ta đều chịu không nổi."
Cảnh Trăn mặc dù có hơi bực Phương Chu làm ầm ĩ trên xe nhưng bây giờ muốn Phương Chu dùng tay đang sưng cao một lóng tay viết mười lăm phần ghi chép hội nghị, anh vẫn là không nở.
Phương Chu ngây ngốc giống như còn không có kịp phản ứng, đây là Cảnh Chí lần đầu tiên phạt mình.
"Anh cũng không cứu em!"
Cảnh Trăn nhìn mặt mày Phương Chu bí xị, trong lòng buồn cười.
"Anh hai muốn phạt em nơi nào đến phiên anh nói chuyện. Lát nữa anh sẽ nói sơ lược về nội dung các cuộc họp, cái này không khó, lúc họp tỉ mỉ nghe vừa nhớ vừa tổng kết ghi lại là được."
Kết thúc hội nghị thứ nhất họp về quản lý chi nhánh là đã hơn mười giờ rưỡi. Cảnh Trăn vừa cầm khăn giấy lau mồ hôi bởi bị đau mà tuông ra vừa lật xem phần ghi chép nội dung hội nghị Phương Chu đưa qua.
Lợi dụng khoảng trống giữa hai hội nghị, anh tranh thủ đứng một chút, để quyển ghi chép nhỏ của Phương Chu lên bàn gõ nhẹ, hai tay chống mép bàn, mũi chân phải tùy ý để trên mặt đất, trong ánh mắt là cậu nhóc đang cẩn thận đứng phía sau. Mặc dù chữ viết có hơi nguệch ngoạc nhưng điểm mấu chốt được nắm bắt rất chính xác, văn thanh ý đạt, câu chữ rỏ ràng. Dù là ở công ty hay trường học, Cảnh Trăn vẫn luôn không thích dung túng Phương Chu, gần như hà khắc chỉ ra mấy chỗ cần chỉnh sửa cải thiện, đồng thời còn vẻ viết bổ sung vào bài viết của Phương Chu.
Phương Chu cũng hiểu rỏ Cảnh Trăn rất nghiêm túc, cẩn thận trong công việc, hai tai nắm ở phía sau hơi cúi người khiêm tốn nghe dạy, ánh mắt lại thỉnh thoảng liếc nhìn tấm lưng cương cứng và bả vai gợi cảm rồi thầm khen ngợi đường cong quyến rũ của cơ thể Cảnh Trăn. Bởi vì bị phạt nên không thể ngồi, tùy tiện khẽ dựa đứng ở chỗ đó vậy mà cậu có cảm giác anh là đang đứng chụp ảnh bìa cho tạp chí.
"Còn thất thần không chịu tập trung!"
Cảnh Trăn cầm cây viết trên tay phải, lòng bàn tay khẽ vỗ đầu Phương Chu một cái.
Hội nghị thứ hai là tiếp liền ngay sau đó chỉ có đủ thời gian cho Cảnh Trăn đi vệ sinh cùng uống nước cho nên những nhân viên đến sớm đã lần lược đi vào. Bởi vì Phương Chu nhìn thấy đôi mắt đen láy của Cảnh Trăn như phản xạ có điều kiện mà đứng nghiêm cẩn hơn.
"Em sai rồi!"
Nói xong mới nhận ra một vài gương mặt xa lạ, sắc mặt đỏ bừng lên.
Cảnh Trăn trừng mắt liếc cậu một cái sau đó quay lại nhìn mấy nhân viên đang cúi đầu vì xấu hổ mà giả vờ xem tài liệu, biết trước mặt mọi người dạy dỗ em trai mình là không thích hợp, anh trả lại quyển sổ nhỏ cho Phương Chu sau đó hít một hơi thật sâu bình tĩnh ngồi xuống nhưng không có kêu Phương Chu ngồi mà đợi mọi người đến đầy đủ, đảo mắt nhìn quanh một vòng, dùng chiêu bài giọng điềm nhiên trầm ổn đặc trưng của mình.
"Trước tiên giới thiệu với mọi người một chút, rất nhiều người ngồi ở đây khả năng đều biết đây là em trai tôi, Phương Chu. Gần đây đi theo tôi làm kế hoạch dự án, nếu có thiếu sót vui lòng giám sát chỉ ra."
Trong lòng Phương Chu đang rất khiếp sợ bởi vì biết hội nghị thứ hai này là buổi họp khởi động dự án trung tâm khám sức khỏe. Dù có nghi hoặc nhưng vẫn bước đến bên người Cảnh Trăn và hướng mọi người cúi đầu ba mươi độ chào. Giọng nói dù non nớt nhưng lộ ra cứng cỏi bên trong dòng máu Cảnh gia người quyết đoán.
"Đang ngồi đều là các bậc anh chú của Phương Chu, sau này còn xin chỉ giáo nhiều hơn."
Phương Chu theo thói quen liếc nhìn từng khuôn mặt, cậu lúc đó còn không biết một trong số những người này trong tương lai không xa cùng cậu thức trắng đêm ở lại văn phòng để lập và báo về kế hoạch dự án và sau mỗi một lần kế hoạch dự án được hoàn thành tốt đẹp đều cùng nhau cuồng hoan chúc mừng.
Hội nghị qua hơn phân nữa, cuộc thảo luận sôi nổi bên trong cánh cửa bị gián đoạn bởi ba tiếng gõ cửa không ngừng, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cửa, Cảnh Chí đẩy cửa không chút ngượng ngùng bước vào.
Người đầu tiên phản ứng là Phương Chu, cậu bật dậy khỏi ghế như phản xạ có điều kiện.
"Anh hai!"
Tiếng gọi không lớn nhưng vừa đủ lọt vào tai mọi người.
Những nhân viên trong phòng lần lượt đứng lên gọi Cảnh Tổng.
Cảnh Chí vẫy tay ra hiệu cho bọn họ ngồi xuống, cười đến một mặt ôn hòa.
"Thật xin lỗi đã quấy rầy mọi người đang họp."
"Anh có chuyện gì sao?"
Vẻ mặt Cảnh Trăn đầy nghi vấn còn mang theo một tia bất mãn không dễ dàng nhận ra.
Cảnh Chí nhẹ gật đầu.
"Em đi với anh!"
Lập tức chuyển hướng cho Phương Chu một ánh mắt kiên định tin tưởng. Giọng nói không nghi ngờ của anh lúc này lại nghe có hiệu quả trấn an lòng người.
"Phương Chu! Hãy đến chủ trì phần còn lại cuộc họp. Những vấn đề nhỏ em cứ quyết định, những việc lớn buổi chiều thương lượng với anh ba em."
Khi Cảnh Trăn bước ra khỏi văn phòng lòng vẫn còn bối rối không hiểu thấu. Trước giờ chưa từng xảy ra cảnh tượng nửa cuộc họp tự thân anh đến đem mình một tổng giám đốc kéo đi ra ngoài. Nhưng mà có thể tại trên ghế đẩu cứng rắn kia ít ngồi một phút quả là chuyện tốt.
Cảnh Trăn oán thầm chắc không phải anh tìm mình tính sổ chuyện sáng nay bị bắt cùng với Phương Chu đùa giỡn trong xe. Dựa theo lẽ thường tới nói, Cảnh Chí không có nhàm chán đến nỗi kéo mình bỏ giữa chừng cuộc họp là vì ba chuyện tầm thường nhỏ nhặt. Thế nhưng anh thấy mấy ngày nay rất khó thông qua lẻ thường mà đi suy đoán, đánh giá Cảnh Chí. Nhớ đến buổi sáng hôm nay nổi giận đùng đùng cho mình hơn mười roi mây rồi đến cuộc điện thoại lúc trên xe hung hăng rầy la mình một trận thì cả hai không còn gặp nhau nữa, đừng nói anh vẫn còn tức giận đến tận giờ đi à nha!!!!.....
"Này! Đi đâu đó!"
Cảnh Chí nắm cánh tay Cảnh Trăn níu lại, mặt mũi tràn đầy ghét bỏ, thầm nói bên tai Cảnh Trăn.
"Đau đến ngu người rồi hả?"
Mặt Cảnh Trăn đã ửng hồng bởi suy nghĩ mãi mê đến mức không để ý đến bức tường pha lê trước mặt còn suýt chút nửa đâm vào liền sẽ trở thành đệ nhất giai thoại ở nhà ăn vào ngày mai. Nhưng hiện giờ cũng không khá hơn bao nhiêu, hai anh em cùng song bước trong khu văn phòng dù bất kể là ở đâu hay lúc nào họ đều là cảnh tượng đáng chú ý, chỉ một chút sơ ý của Cảnh Trăn cũng đương nhiên thu hút không ít ánh mắt.
"Anh! Anh vội vả tìm em có chuyện gì nha?"
Cảnh Trăn thấy tâm trạng Cảnh Chí khá tốt, dò hỏi.
Cảnh Chí cười khó hiểu.
"Ăn cơm a."
Cảnh Trăn nhìn sang đồng hồ điện tử trên tường.
"Mới mười một giờ."
Cảnh Chí thoáng trừng mắt một cái.
"Cùng với anh của em ăn cơm còn muốn chờ lấy thời gian của em sao? Anh đói bụng."
Cảnh Trăn buộc mình hít sâu, khuyên mình buông xuống nóng nảy, anh trai trước mắt này trở mặt như lật sách hôm qua xem như mình đã triệt để lĩnh giáo. Mình cũng không phải Phương Chu được ngàn vạn cưng chiều, có trời mới biết mình cải vài câu muốn chịu bao nhiêu roi mây đổi lấy, thế là kiên nhẫn nói.
"Anh! Anh muốn đi ăn ở nơi nào?"
Cảnh Chí vẻ mặt rất đương nhiên.
"Văn phòng a."
Mười một giờ chạy đến kéo mình rời khỏi hội nghị đang họp giữa chừng bỏ một mình Phương Chu ở lại chính là muốn mình đến văn phòng cùng ăn cơm trưa------ Quỷ tin a!
Tâm tình đang phong phú như vậy Cảnh Trăn tự nhiên không dám để lộ ra, chỉ một lòng đi đến cầu thang.
"Đi thang máy!"
Cảnh Chí rất tự nhiên ra lệnh.
Cảnh Trăn sững sốt, thường ngày hai anh em lên xuống văn phòng riêng của mình cho tới bây giờ đều không có đi thang máy, hết thảy chỉ có ba tầng lầu, hai người đều là tính nôn nóng ngại chờ thang máy giảm hiệu suất, nhất là ngay lúc sắp nghỉ trưa này mọi người lên xuống không dứt.
Cảnh Trăn nói.
"Không cần. Anh! Em không sao mà."
Cảnh Chí hình như hôm nay đặc biệt có kiên nhẫn, tốc độ nói cũng chậm đi nửa nhịp.
"Nơi đó đang mang tổn thương, một hồi đi đến hết hơi thật không phong độ."
Nội tâm Cảnh Trăn đang điên cuồng nhảy loạn ------- Hết hơi? Mình một thanh niên hơn hai mươi tuổi có thể chạy mười cây số trong bốn mươi phút như một thiếu niên phơi phới mà bây giờ chỉ đi thang bộ ba tầng lầu đến hết hơi, anh không phải trực tiếp quất em đến ngay cả thở cũng không biết làm sao thở?
Cảnh Chí nói xong cũng cảm thấy bản thân dùng hình dung từ quá khoa trương ngượng ngùng hừ một tiếng, lập tức đổi chủ đề.
"Phương Chu ghi chép hội nghị làm được thế nào?"
Cảnh Trăn còn chưa đi khỏi bóng đen, nói chuyện cũng không có tận lực châm chước.
"Nếu là không cần chủ trì hội nghị hẳn là sẽ tốt hơn."
Cảnh Chí đảo mắt trừng anh nhưng trước người đến người đi lại không dám quá rõ ràng.
"Còn giải vây thay! Ngồi băng ghế đến trưa vẫn không đủ đau đúng không?"
Cảnh Trăn trong lòng nói thầm cuối cùng cũng lộ ra bản tính thật. Bất quá về điểm này anh cơ bản đứng cùng một chiến tuyến với Cảnh Chí, bàn giao công việc nhất định phải làm đến cẩn thận tỉ mỉ thập toàn thập mỹ vì thế chỉ nói.
"Lần đầu tiên để một mình Phương Chu chủ trì em sợ em ấy không quen."
Cảnh Chí biết Cảnh Trăn mặc dù lúc phạt cũng không lưu tình chút nào, bình thường yêu cầu đối với Phương Chu nghiêm ngặt đến hà khắc nhưng mà thật muốn buông tay, làm anh trai luôn luôn không an tâm. Về mặt này, Cảnh Chí là người từng trải, rất thấu hiểu tâm tình Cảnh Trăn vậy mà cũng chỉ ra vẻ thoải mái khuyên nhủ.
"Không phải dự án của em trước mắt chỉ có ba tổ hết thảy không đến hai mươi người. Lúc trước em không phải một mựa ở trước mặt anh luôn khen Phương Chu ở trường học có nhiều uy tín mà, lớp học lúc trước của em ít cũng bốn mươi người, không phải cũng đều bị em ấy quản được ngoan ngoãn."
Cảnh Trăn nheo mũi một cái, mắt nhìn phía trước.
"Em không phải nói em ấy không có uy tín mà em sợ Phương Chu là quá có uy tín."
💔💔💔💔💔💔
......................... Trời ơi! Ba anh em dễ thương quá!!!!!!!!!
..........Chương sau còn thấy cưng hơn nữa.......
♻️♻️♻️♻️♻️♻️♻️♻️♻️
Của Tác Giả Trứng Bùn
Nào! Nào! Nào!
Đố vui có thưởng nào!
Nào cùng đoán xem Cảnh Chí đang giữa cuộc họp vào kéo Cảnh Trăn ra ngoài làm gì nào?
🍀🍀🍀🍀🍀🍀🍀