Phương Chu [Cảnh Gia Gia Pháp]

PN. Tuổi trẻ oanh liệt 15


2 năm

trướctiếp

Cảnh Chí nhìn anh chằm chằm, lại không hề có chút tức giận nào, chỉ tức giận rầy.

"Lớn như vậy, anh bắt đầu hoài nghi em trai của Cảnh Chí này là một đứa ngốc?"

Mặt Cảnh Trăn thoáng đỏ bừng đến tận gáy, ném cái gối lại sô pha như trút giận.

"Anh!"

"Được rồi. Còn có thể để cho em biểu lộ ý tứ như vậy sao? Chỉ cần chút suy nghĩ của em, em thật không biết xấu hổ rút gân lột da cho anh coi. Nếu như anh còn không biết em trai mình là người như thế nào thì thật uổng phí cơm mà anh ăn nhiều hơn em hai năm."

Cảnh Chí không còn bộ dáng đùa cợt, mấy lời vừa rồi nói thật có khí phách.

Cảnh Trăn hài lòng cười lớn một tiếng, lầm bầm.

"Em mới không có ngốc."

Cảnh Chí làm bộ như không nghe thấy, chỉ đưa ngón tay ngoắc ngoắc anh.

Cảnh Trăn hớn hở, bước chân nhẹ nhàng uyển chuyển hơn, đi vòng qua bàn trà đi tới bên người anh hai vừa định ngồi xuống.

 Cảnh Chí vỗ mông anh một cái.

"Anh cho em ngồi sao?"

"Anh! Anh không phải không còn tức giận sao?"

Cảnh Trăn bị đánh đến chỗ đau, đưa tay che lại phía sau, uất ức, oán giận.

Cảnh Chí ngẩng đầu lên trừng liếc anh một cái rồi không để ý đến anh nữa, thân người hơi nghiêng về phía trước, đưa tay muốn kéo ống quần Cảnh Trăn lên.

Cảnh Trăn trong lòng rất ấm áp, biết anh muốn xem vết thương cho mình nhưng sau khi phản ứng lại, anh lập tức nhảy lùi lại, tránh khỏi tầm tay của Cảnh Chí, có chút bối rối.

"Anh! Anh đừng nhìn, hết đau rồi."

Tay Cảnh Chí dừng lại ở đó, trống trơn ba giây sau đó dời mắt đến khuôn mặt không thể che giấu vẻ mặt bé con ở trước mặt.

"Không có thay thuốc?"

Tối hôm qua Cảnh Chi giúp xử lý vết thương đã là hơn một giờ đêm, đồng hồ báo thức đến giây cuối cùng mới ngủ thêm được vài phút nữa, ở công ty một ngày đương nhiên không nghĩ tới, vừa về tới nhà thì lập tức giải quyết chuyện của Phương Chu. Vết thương ở đầu gối cũng không có sâu lắm nhưng lại bị thương rất nhiều chỗ lớn nhỏ cho nên việc thay thuốc rất phiền phức còn tốn thời gian. Cảnh Trăn nghĩ lại anh thật sự không có thời gian. Nhìn khuôn mặt trước mặt còn nghiêm trọng hơn gấp ngàn lần lúc vừa rồi bị đánh bất giác lùi lại một bước.

"Anh! Em sai rồi, em đi đổi ngay."

Cảnh Chí nheo mắt lại nhìn anh.

"Quay qua đi."

Vẻ mặt chua xót, Cảnh Trăn lùi thêm một bước.

"Anh! Không thể đánh nữa. Ngày mai em có ba cuộc họp...."

Cảnh Chí cười nhìn anh, đầy ẩn ý lấy điện thoại di động ra mở WeChat, ​​sau đó Cảnh Trăn nghe thấy giọng nói từ cần từ ân người anh hai mình.

"Cậu Dương trước cuộc họp ngày mai hãy đổi ghế ngồi chính của chủ toạ phòng họp thành một băng ghế cứng."

Giờ phút này, gương mặt Cảnh Chí không còn hơi thở cưng chiều của vừa rồi, từng lỗ chân lông trên người đều lộ ra không dung thái độ cải lời.

Cảnh Chí buông điện thoại xuống, trầm giọng nói.

"Cảnh Trăn! Em nên biết hậu quả của việc anh nói lần thứ hai."

Cảnh Trăn cảm thấy lòng lạnh đi một nửa, đương nhiên nhìn ra Cảnh Chí không phải đang nói giỡn với mình, một câu còn chưa nói hết anh đã ngoan ngoãn xoay người. Vừa mới đứng yên, phía sau bốp bốp như dông tố mùa hạ dày đặc nện xuống phủ lên trùng trùng điệp điệp lằn roi mây mới mẻ, vết thương phía sau giống như bị rạch ra đổ lên một lớp dầu nóng.

"Anh! Em sai rồi."

Cảnh Trăn vừa lúc bắt đầu còn có thể bất động chịu đựng, nhưng cái tát trên mông càng ngày càng dày đặc, anh không có chỗ nào để mượn lực, người không tự chủ được mà hơi nghiêng về phía trước.

Tuy rằng vừa rồi là ăn roi mây nhưng Cảnh Trăn biết Cảnh Chí không có thật sự tức giận mà bây giờ thì khác, mông là đang ăn bàn tay nhưng đấu pháp mang theo ngập tràn tức giận đánh xuống tới.

Cảnh Chí mặc kệ không nói một lời đánh mấy chục cái đến khi cảm thấy hai cánh mông Cảnh Trăn sưng lên rỏ ràng dưới lớp quần ở nhà mới dừng tay.

Cảnh Chí thực sự tức giận, một câu mánh lưới xin tha Cảnh Trăn cũng không dám nói. Phía sau đã ngừng lại cũng không dám nhúc nhích.

Cảnh Chí không nói chuyện chỉ đứng dậy khỏi ghế sô pha lấy hộp thuốc ra ném lên sô pha, giọng điệu vẫn lạnh lẽo và kiên định.

"Thay thuốc! Anh nhìn em."

Cảnh Trăn nhìn vẻ mặt vô cảm lộ ra hàn khí của Cảnh Chí đứng đó giống như cơn gió lạnh, nhẫn nhịn đau bước lên hai bước.

"Anh! Anh còn tức giận sao? Nếu không anh đánh thêm vài cái?"

Đôi mắt rực lửa của Cảnh Chí đảo qua, nắm lấy lỗ tai của Cảnh Trăn liền đem thanh niên hai mươi mấy tuổi cao một mét tám kéo xuống ghế sô pha.

"Lỗ tai dài đến mông rồi hả! Bây giờ lời nói phải nói đến hai lần đúng không?"

Cảnh Trăn đau đến tê tê hút khí.

"Aaa! Anh đừng nhéo! Em thay thuốc, thay thuốc liền."

Cảnh Trăn ngồi trên ghế sô pha, dù ghế sô pha có mềm mại thế nào đi nữa lại đặt bên trên mới mẻ vết thương cũng sẽ đau, thế nhưng nhìn thấy bộ mặt nghiêm túc đến làm cho người ta hô hấp dồn dập của Cảnh Chí, Cảnh Trăn buộc mình căng vai, thẳng lưng, hít thở sâu giựt miếng băng y tế ra lấy nước muối sinh lí rửa vết thương rồi dùng i-ốt khử độc sau lấy băng dán cá nhân mới dán lên.

Cảnh Chí trầm mặt ôm hai tay trước ngực cứ như vậy nhìn chằm chằm toàn bộ quá trình. Kỳ thật bị thương cũng không có nặng lắm duy nhất chỉ có một đường cắt với hai đầu cạn, ở giữa sâu dài ước chừng năm centimet đã làm cho Cảnh Chí nhíu mày còn lại đều là lấm ta lấm tấm mấy chấm thương nhỏ.

Mặt Cảnh Trăn đỏ như trái cà chua, mắc cỡ giống một bé con. Cảnh Trăn vô số lần muốn bắt chuyện để làm dịu bầu không khí mà Cảnh Chí căn bản không để ý đến.

Đi đến chỗ nào đều có thể mang đến vô hình cảm giác áp bách, Cảnh Trăn bây giờ thành người yếu thế, chỉ cảm thấy thư phòng nho nhỏ này giống như một khoang thuyền cao áp, ngay tại lúc anh sắp không chịu nổi đúng lúc tiếng đập cửa vang lên kịp thời.

Cảnh Chí nói vô, ánh mắt vẫn gắt gao dính trên mặt Cảnh Trăn.

Quản gia đẩy cửa vào, hơi khom người hướng hai người hành lễ, ánh mắt liền kính cẩn khóa trên mặt đất.

"Thật có lỗi muộn như vậy còn quấy rầy hai vị thiếu gia nghỉ ngơi. Từ đường Vương bá vừa rồi gọi điện thoại tới nói tiểu thiếu gia nửa giờ trước đã đi tới từ đường, thời gian cũng không sớm, từ đường cũng không có đồng hồ, không biết có cần hay không nhắc nhở tiểu thiếu gia một tiếng."

Cảnh Trăn cau mày, càng nghe càng tức giận, lén nhìn biểu lộ trên mặt Cảnh Chí, mới phất phất tay nói.

"Đã biết, một chút nữa sẽ đi nhìn xem."

Quản gia thối lui ra khỏi phòng, Cảnh Trăn lập tức đứng lên đem cái hòm thuốc trả về chỗ cũ như không có việc gì đưa ngón tay xoa xoa chóp mũi.

"Anh ! Em đi coi Phương Chu lại nổi điên chuyện gì."

Cảnh Chí không nói chuyện.

Cảnh Trăn lay động tâm, chạy chậm đến bên người Cảnh Chí.

"Anh! Em sai rồi, em nhất định đúng hạn đổi thuốc bôi thuốc, đừng nóng giận."

Ánh mắt sắc bén của Cảnh Chí giống lưỡi lê bắn tới.

"Tối hôm qua không phải anh đè ép em để xử lý vết thương em còn muốn dấu gạt, hôm nay lại muốn anh dùng bàn tay buộc em đổi thuốc. Em không phải không đứng đắn trung nhị thiếu niên trong lòng không có số! Anh hôm nay không so đo với em nhưng quá tam ba bận lại để cho anh biết em như nhãi con đối với mình không biết nặng nhẹ, anh sẽ ngay tại trước mặt Phương Chu đánh em!"

♻️♻️♻️

Phương Chu lặng yên quỳ bên trong từ đường, cậu nhìn xem bài vị đề danh tự Phương Ngạn Nhi, trong lòng âm thầm cùng mẹ nói đến mấy ngày này học được những gì, đã làm được chuyện gì, sao lại bị đánh.

Trong lòng lẩm bẩm không ngừng, nồng đậm áy náy lập tức xông lên xoắn tới. Cậu mới phát hiện cách lần trước cùng Phương Ngạn Nhi nói chuyện như thế giống như đã cách rất lâu rất lâu, lâu đến làm cậu chỉ có thể bắt đầu lừa gạt bản thân, mẹ nhìn thấy mình hàng ngày trôi qua phong phú như vậy nhất định rất vui sướng.

Dấu bàn tay trên má trái còn có chút sưng, bất quá không đau đến lo lắng nhưng tổn thương phía sau cũng không có tận cùng kêu gào, Phương Chu tinh tế hồi ức đây cũng là mình gần một năm chịu nặng nhất đánh.

Phương Chu nhắc tới La Khải, nhắc đến Chu Uẩn. Cậu nói với mẹ cậu đi vào một cái vòng tròn mà trước đó chưa hề tưởng tượng qua, những thiếu gia hào môn kia đã làm mình tưởng tượng đến Cảnh Thăng Hồng thời trẻ, thế nhưng cậu không nên đem Chu Uẩn cùng đám người kia so sánh với mẹ, cậu không hiểu rõ Chu Uẩn nhưng cậu biết rõ mẹ là một phụ nữ vô cùng kiêu ngạo, tự kiêu, kiên cường cùng độc lập.

'Mẹ, mặc dù con chưa từng có ý nghĩ coi khinh mẹ nhưng là anh nói đúng, con hiểu mẹ như vậy càng không nên ở sau lưng phỏng đoán ngờ vực vô căn cứ. Con chính là còn không biết rõ mẹ lúc ấy làm ra lựa chọn là căn cứ vào như thế nào lập trường, là như thế nào nghĩ.'

Lúc Cảnh Trăn tiến vào Phương Chu vẫn như cũ quỳ rất chuyên chú, chỉ thoáng nhìn xem cái bóng dưới đất, không quay đầu lại cũng biết người tới, trầm thấp kêu một tiếng 'Anh!'

Giọng nói Cảnh Trăn lộ ra hàn ý như mang bên ngoài cửa sổ vào.

"Em không cần đầu gối?"

"Em ngủ không được."

Cuống họng Phương Chu có chút khàn khàn.

Cảnh Trăn thở dài.

"Hỏi một đằng trả lời một nẻo. Quỳ có thể thôi miên sao?"

Phương Chu bất đắc dĩ cười cười, giọng nói rất nhẹ nhàng như đứa bé ngoan từng câu một câu một trả lời.

"Đầu gối không có đau, em đặc biệt chọn lấy cái bồ đoàn dày nhất để quỳ. Quỳ không thể thôi miên nhưng mà nếu em không cùng mẹ tỉnh lại chính em đều không qua được."

Cảnh Trăn tự nhiên biết Phương Chu tâm tư thâm trầm, vừa rồi đang lúc nóng giận mà buông lời nói nặng về sau yên tĩnh ngẫm lại liền hối hận. Phương Chu làm sao lại coi khinh mẹ mình nhưng lại nghĩ đến cho đứa nhỏ một cái nhắc nhở cũng tốt,  cho tỉnh hẳn cả ngày vì thân thế của mình mà tự ti, rõ ràng là một thanh thiếu niên mạnh mẽ cũng không biết từ đâu lấy ra tư tưởng phong kiến củ kỷ này.

Cảnh Trăn vuốt vuốt đầu Phương Chu.

"Không có nghe anh hai biểu ngày mai còn muốn đi làm sao, anh hai tự mình điểm danh em, anh không dám xin phép nghỉ dùm em."

Phương chu giống như đột nhiên nhớ tới chuyện gì mạnh mẽ ngẩng đầu.

"Anh hai còn giận em sao?"

Cảnh Trăn nhìn thấy đáy mắt đỏ hồng của Phương Chu có chút đau lòng lắc đầu, làm anh trai làm sao mà thật tức giận em mình.

"Em sẽ xin lỗi là em xúc động."

Cảnh Trăn nghiêm túc nói.

"Lần sau không thể chiếu theo lệ này nữa. Nếu có lần sau nữa, anh hai không so đo ở chỗ của anh em cũng đừng nghĩ dễ dàng qua như thế."

Phương Chu bây giờ bình tĩnh trái lại nghĩ đến mình vừa rồi cùng Cảnh Chí tranh luận, rất rõ ràng là ỷ vào Cảnh Chí xưa nay không nở đem những thủ đoạn đối Cảnh Trăn dùng lên người mình như vậy thầm kín cưng chiều. Còn Cảnh Trăn trước sau phục vụ đau lòng đánh nặng, đây là công khai nuông chiều.

Một khắc này Phương Chu mới ý thức tới mình cùng hai anh hiểu nhau đã không có mảy may cố tình hoặc phòng bị, phảng phất tự nhiên mà thành.

Sau đó, cậu đối Phương Ngạn Nhi càng thêm áy náy.

Cảnh Trăn từ phía sau nhìn Phương Chu, bóng lưng thẳng băng cùng bả vai kiên định hôm nay lộ ra một khí tức làm cho người ta khó mà suy nghĩ, cả người giống như bị một lớp màn mông lung bao phủ lấy khiến cho người bên ngoài không cách nào tới gần. Phương Chu thế này thật làm cho người đau lòng.

Cảnh Trăn ở tại lúc cậu lâm vào trầm tư càng sâu mà lên tiếng trước.

"Em còn muốn ở đây bao lâu?"

Phương Chu nói rất trầm ổn.

"Em không biết. Anh! Em có chừng mực, không có bực bội. Còn có ít lời em cùng mẹ nói xong liền trở về."

Cảnh Trăn nhìn thoáng qua Phương Chu quỳ bồ đoàn cùng áo khoác thật dày trên người liền biết Phương Chu nói có chừng mực không phải tùy tiện nói, trong lòng đột nhiên cảm thấy xúc động. Thiếu niên mười tám tuổi luôn luôn có thể tùy hứng làm càn giống đứa nhỏ không biết trời cao đất rộng liền tại một giây sau đó lại thành thục hiểu chuyện đến làm cho ngươi lau mắt mà nhìn pha lẫn vui mừng cùng không biết làm sao.

Cảnh Trăn không nói gì thêm, đi đến bên trong góc tường cầm cái đệm rồi đi đến bên người Phương Chu, ở trước vẻ mặt kinh ngạc của cậu nhóc uốn gối quỳ xuống bên cạnh cậu.

Anh đưa tay nhìn thoáng qua đồng hồ.

"Nửa giờ, sau đó lập tức trở về đi ngủ."

"Anh! Trên chân anh còn có tổn thương!"

Phương Chu nhích lại gần sát vào người Cảnh Trăn ôm lấy cánh tay của anh muốn kéo anh đứng dậy.

Cảnh Trăn chỉ cau mày, ánh mắt không có chút nào chếch đi mà nhìn thẳng phía trước, thanh âm cực lạnh.

"Phạt quỳ còn có thể lộn xộn sao?"

Không có ai phạt cậu, cậu chỉ là muốn cùng mẹ trò chuyện, Phương Chu vội vã phản bác.

"Em đây không phải bị phạt quỳ!"

Cảnh Trăn cau mày mắt nhìn phía trước, bên mặt giống như là gió khắc lộ ra không thể nghi ngờ, giọng nói cũng không ấm áp lại không hiểu sao lại làm cho người ta cảm thấy an tâm ——

"Nhưng anh là...."

----------------------------------------------


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp