Phương Chu không có đi tập thể dục buổi sáng. Cảnh Trăn chạy xong, tắm rửa đến lúc ngồi vào bàn ăn thì Phương Chu cùng Cảnh Chí cũng gần ăn xong.

Cảnh Trăn để ý tới Phương Chu hôm nay có chút là lạ, không phải áy náy sau phạm sai lầm hay là bị phạt xấu hổ mà là ánh mắt chột dạ thỉnh thoảng nghiêng mắt nhìn anh nhưng khi anh nhìn qua Cảnh Chí thì vẫn một bộ mặt phong khinh vân đạm, thế là Cảnh Trăn loại bỏ khả năng Phương Chu cùng Cảnh Chí nổi lên tranh chấp.

Cảnh Trăn bị nhìn đến thiếu kiên nhẫn, rốt cục ngay sau khi uống xong một chén cháo liền hất hất cằm về phía Phương Chu.

"Em đây là không muốn đến công ty?"

Phương Chu vội vàng lắc đầu.

"Không có, không có gì đáng ngại."

Dấu bàn tay trên mặt cơ hồ đã nhìn không ra, chỉ có hai bàn tay vẫn còn sưng vừa nhìn liền biết ăn đòn. Cảnh Trăn nhíu mày.

"Kia là đánh oan em?"

Phương Chu sắp khóc ra tới.

"Không phải, Anh! Anh nghĩ gì vậy?"

"Vậy ánh mắt của em đến cùng là muốn ám chỉ với anh chuyện gì? Có lời cứ nói!"

Cảnh Trăn nhẹ vỗ bàn.

Phương Chu khóc không ra nước mắt, ở trong lòng oán thầm *Anh! xem như em đem anh bán nhưng là em cũng có nhắc với nhở anh.*

"Không có.... Anh....."

Phương Chu ấp a ấp úng.

"Em chính là bị anh đánh sợ. Em lập tức đi đến công ty đã bị muộn rồi. Anh hai! Anh ba! Từ từ ăn."

Phương Chu rất vất vả mới đem cái mông rời khỏi ghế, thanh âm êm ái, nhẹ nhàng của Cảnh Chí liền tới.

"Ngồi!"

Phương Chu lúng túng khó xử xấu hổ ngồi xuống, một mặt không tình nguyện tất cả đều viết lên mặt nhưng cũng không dám nói gì.

Cảnh Chí cũng đã ăn xong, thoáng lau miệng hướng chỗ ấy ngồi xuống.

"Đã ăn xong?"

Cảnh Chí ngoẹo đầu lẳng lặng nhìn người.

Cảnh Trăn từ trong chén ngẩng đầu thoáng nhìn Phương Chu đối diện như ngồi bàn chông cùng bên người mặt không thay đổi Cảnh Chí, trong lòng dần dần dâng lên một loại dự cảm bất thường. Anh trấn định gật đầu.

"Em đã no. Anh nói đi."

Cảnh Chí cười một tiếng.

"Anh tối hôm qua nói cái gì?"

Tim Cảnh Trăn đột nhiên bắn loạn một cái, anh bóp lấy lòng bàn tay của mình, ra vẻ trấn định kéo ra một đường cong cười cười.

"Anh tối hôm qua nói với em rất nhiều lời nói."

Cảnh Chí gật gật đầu, ý tốt nhắc nhở.

"Anh nói quá tam ba bận, nếu như lại để cho anh phát hiện em lấy thân thể mình ra đùa giỡn, đối với mình không nặng không nhẹ thì làm sao?"

Mặt Cảnh Trăn trắng bệch.

"Anh——"

Phương Chu ngồi không yên, rõ ràng trên mặt Cảnh Chí còn đang mỉm cười nhưng bầu không khí quanh thân đã loãng đi rất nhiều.

"Anh hai! Em đã muộn ——"

"Ngồi ở đó cho anh!"

Cảnh Chí nói, quay đầu thiện ý nói với Cảnh Trăn.

"Muốn anh nhắc nhở em?"

Cảnh Trăn dùng cái mông nghĩ cũng có thể nghĩ ra được Cảnh Chí làm sao nhắc nhở anh, anh ngẩng đầu thoáng nhìn Cảnh Chí, ngập tràn vẻ cầu khẩn trong mắt, ánh mắt không thể nghi ngờ.

"Anh nói lại có một lần nữa liền đánh em ngay tại trước mặt Phương Chu."

Ngón trỏ của Cảnh Chí rất đều nhịp gõ gõ lên mặt bàn.

"Trí nhớ không tệ. Vậy nhị thiếu gia nhất định cũng còn nhớ rõ mình tối hôm qua từ mười một giờ hai mươi đến mười một giờ năm mươi đang làm gì?"

Cảnh Trăn nhắm lại mắt.

"Tại từ đường."

Cảnh Chí nhíu mày, thanh âm chìm xuống.

"Đang làm gì?"

"Phạt quỳ ——"

Sắc mặt Cảnh Chí đột nhiên lạnh lên.

"Phương Chu! đi lấy roi mây!"

Phương Chu bị dọa đến vội vàng từ trên ghế đứng lên làm động đến vết thương ở mông đau đến lông mày đều vặn vào một chỗ nhưng vẫn kiên định nói.

"Anh hai! hôm qua anh ba là quỳ cùng em, muốn sai cũng là lỗi của em."

Cảnh Chí nhìn mặt Phương Chu đã đỏ bừng lên, thản nhiên nói.

"Gấp bội."

Nhóc con dù sao cũng là nhóc con, một điểm cảm xúc liền lộ rõ, giọng nói Phương Chu trong nháy mắt cao lên.

"Anh hai! Anh có thể hay không nói có lý một chút!"

Cảnh Chí vẫn còn cười được.

"Đầu gối là sinh trưởng ở trên thân của anh ba em, anh ba em không bảo vệ không ai có thể thay em ấy xử lý. Cái này còn không nói đạo lý?"

Phương Chu hất cằm lên.

"Vậy lúc trước khi anh phạt anh ba sao không biết đau lòng? Giờ dựa vào cái gì ——"

Cảnh Trăn căn bản không có đợi Phương Chu nói xong, mặt lạnh la lớn lên.

"Phương Chu! Em còn dám nói thêm một câu cũng đừng có gọi anh!"

Phương Chu chỉ cảm thấy trong đầu 'đùng' một tiếng nổ tung, hai con mắt trướng đến đỏ bừng mà nhìn chằm chằm anh ba rất thương mình, chìu mình, hôm qua còn ôm đầu mình vào trong lòng, hình ảnh còn rõ mồn một trước mắt, nếu không phải phòng ăn tĩnh đến lặng ngắt như tờ cậu thật hy vọng mình nghe lầm.

Phương Chu trong mũi rất chua rất chua, nước mắt đong đầy tại trong mắt, cậu uất ức, cậu khổ sở, cậu không biết làm sao, cậu muốn quay người chạy đi, thế nhưng cậu không phải Phương Chu của hai năm trước lúc mới bước vào Cảnh gia. Cậu yên lặng đứng ở nơi đó, bởi vì cậu biết trốn tránh không phải cách giải quyết vấn đề, tâm cậu còn tồn hy vọng.

Lời vừa ra khỏi miệng, nhìn thấy mắt Phương Chu nổi lên sương, môi mím thật chặt, Cảnh Trăn liền hối hận. Thế nhưng hôm qua còn nói với mình làm em trai cũng làm không được thì có tư cách gì đi tranh đương làm một anh trai tốt. Cho nên anh cố ý không nhìn tới Phương Chu, đem tất cả đau lòng cùng không nở che dấu tại bên trong bóng lưng. Vèo đứng dậy vài bước chạy lên lầu cầm lấy roi mây của mình mang xuống tất cung tất kính giao đến trong tay Cảnh Chí, sau đó vòng qua phòng khách đi đến gian phòng tận cùng bên trong.

Phương Chu nhận biết kia là Ảnh Âm Thất.

Cảnh Chí đứng dậy, cường đại khí tràng làm cho người ta cảm thấy hô hấp đều khó khăn, lúc đi ngang qua Phương Chu phát ra giọng nói trầm mạnh ra lệnh.

"Em qua đây."

Lúc Phương Chu cùng Cảnh Chí một trước một sau đi vào Ảnh Âm Thất, Cảnh Trăn đã yên lặng hoàn hảo chống đở bên trên bàn. Nghe thấy tiếng đóng cửa liền mở miệng nói.

"Anh! Trăn nhi nhận phạt. Anh đánh đi."

Giọng nói Cảnh Trăn vẫn thản nhiên như trước, tư thế cũng không có chút nào bởi vì có Phương Chu ở đây mà che che đậy đậy, thật giống như trong gian phòng này chỉ có một mình anh. Chỉ có nhíu chặt lông mày cùng khép hờ hai mắt nhưng không hề có khuất nhục.

Phương Chu cảm thấy mũi chua chua, đầy ngập ủy khuất không chỗ trốn, vẫn như cũ sinh ra một tia áy náy cùng đau lòng, cậu không muốn xem, cậu muốn chạy trốn khỏi nơi này.

"Đứng lại!"

Giọng cực lạnh của Cảnh Chí đã chặn lại bước chân của Phương Chu.

Cảnh Chí đi đến bên cạnh Cảnh Trăn, roi mây quất quất trong không khí vút vút hai lần, tại không trung vạch ra một đường cong chỉ hướng Phương Chu, trên mặt mang sương hàn, ngữ khí như không được xía vào.

"Em tỉ mỉ nhìn xem cho anh, mười roi. Nếu là dám nhắm mắt hoặc là cúi đầu, anh ba của em hôm nay cũng đừng nghĩ đi ra khỏi căn phòng này."

----------------------------

Lời Trứng Bùn : Đối với hành vi đem thân thể của mình không coi là gì, Cảnh Chí tuyệt đối sẽ không mở một con mắt nhắm một con mắt cho qua nhưng mà muốn động tới roi mây, Phương Chu liền không nhịn được, một nhịn không được, đêm qua thật vất vả mới tan ra chút tích tụ  bất bình hiện đang soạt soạt soạt xông ra. Cảnh Trăn tự biết đuối lý nhận đánh, nhận phạt nhưng anh lại như thế nào cũng nhịn không được Phương Chu lặp đi lặp lại nhiều lần cùng Cảnh Chí khiêu khích........ Vì vậy, không hề nghĩ đến chỉ có ăn bữa  ăn sáng mà ba người lại gây ra tranh cải...... Cho nên, kết luận là.... nhất định không thể sinh ba đứa con trai.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play