Cảnh Chí đưa roi mây chọt chọt vào bụng Cảnh Trăn và roi mây bị uốn cong dưới sự kháng cự của cơ bụng. Anh nói một câu chọt một cái.
Cảnh Trăn bị chọt một cái liền lùi lại một bước.
"Em rất có tự tin đúng không? Em nghe mấy lời em nói bậy bạ. Em nói cho anh biết em tin sao? Cảnh Trăn! Anh nói cho cho em biết, anh đây chính là nhìn thấy em liền tức giận. Hôm nay đánh em chính là để trút giận. Tại sao em luôn là người hiền lành, tốt bụng được thương yêu, nuông chiều. Em chẳng phải nhìn thấy anh như nhìn thấy kẻ thù sao? Năm đó em nhỏ dạy không hiểu chuyện dày vò anh còn chưa đủ đúng không? Còn dám trước mặt anh diễn trò chịu đòn nhận tội. Anh thấy em rất chắc chắn anh sẽ không có đánh em. Có phải hay không cảm thấy anh của em rất khoan dung, độ lượng không có so đo với em? Anh vốn tính tình nhỏ nhen, em có ý kiến? Em nhìn cái gì mà nhìn? Anh tức giận đánh em vài roi hả giận, em có ý kiến?"
Tình trạng tinh thần của Cảnh Trăn lúc này không còn có thể miêu tả bằng những tính từ thông thường nữa, nếu không phải cơn đau nhói ở mông khiến anh nhớ rằng đây không phải là mơ, anh đã tự tát để đánh tỉnh mình.
Trên thực tế, người khuyên nhủ, răn dạy không có khả năng hoàn toàn không mang theo nóng nảy trong lúc trừng phạt , xét cho cùng, người răn dạy không phải thánh nhân mà cũng có máu thịt và tình cảm, khi nóng nảy không có nghĩa là khuyên nhủ thất bại.
Tuy nhiên, chưa từng có ai có thể tự tin nói *Đánh em để trút giận* như vậy. Cảnh Trăn khiếp sợ nhìn Cảnh Chí, bởi vì ngạc nhiên mà không thốt ra được một lời nào.
Giữa hai người chỉ cách nhau một cây roi mây, một người tiến một người lui cứ thế cùng đi đến bức tường. Cái mông đang mang ngang dọc xanh đỏ lằn roi đụng vào vách tường khiến Cảnh Trăn rung lên dữ dội, lúc này đây mới kéo anh về thực tại.
Cảnh Trăn vẻ mặt buồn bực, bất mãn, tức giận cũng không dám nói, thở hổn hển vì tâm tình kích động.
"Anh! Anh còn đùa giỡn được?"
Anh đột nhiên có ý muốn chửi thề, dĩ nhiên chỉ là trong suy nghĩ.
Cảnh Chí cau mày, ngửa cổ nhìn anh.
"Em khi còn nhỏ coi anh như kẻ thù. Anh khi đó không chỗ trút giận chỉ đành nuốt hết vào trong bụng. Bây giờ đến lúc em trả nợ rồi."
Cảnh Trăn không nói nên lời, anh đột nhiên cảm thấy lễ nghi giáo dưỡng hơn hai mươi năm qua của mình đều không có chỗ dụng võ ở trước mặt anh trai mình. Hơi nhắm mắt lại, sau đó đảo mắt nhìn người trước mặt, bày ra vẻ thành khẩn.
"Trăn nhi xin anh cho em biết, anh còn tức giận sao?"
Cảnh Chí mỉm cười, hừ một tiếng.
"Học được rất mau."
Vẻ mặt của Cảnh Chí không cho là đúng, thực ra, anh muốn bật cười khi nhìn thấy vẻ mặt không nói nên lời của Cảnh Trăn. Đứa em trai này khi còn nhỏ bị mình quản thúc quá nghiêm khắc, thật vất vã thời kỳ phản nghịch không có lầm đường lạc hướng, nhưng bây giờ trưởng thành, càng ngày càng hướng nội, bình tĩnh không hoảng sợ trong xử sự, Cảnh Chí ngược lại cảm thấy chán ghét bộ dáng này nhưng nghĩ đến cùng là vì chính mình trước kia bức quá chặt.
Cảnh Chí biết mấy câu cãi lại của Phương Chu với mình đã làm Cảnh Trăn nhớ tới thời kỳ phản loạn của mình, cứ cách mấy ngày là trên mặt mang theo dấu bàn tay.
Cảnh Trăn thì đối với Phương Chu không thể nào hạ thủ được và anh cũng hy vọng Cảnh Chí không vì chuyện này mà tức giận.
Cảnh Trăn cúi đầu cười xấu xa.
"Anh không tức giận, Trăn nhi có thể kéo quần lên?"
Cảnh Chí đưa tay vỗ vỗ đầu anh, hùng hổ lên.
"Đứng thẳng!"
Cảnh Trăn ngay lập tức đứng thẳng người lên.
Cảnh Chí trừng anh, đánh giá nhìn từ trên xuống dưới cho đến khi mặt anh từ đỏ lên rồi chuyển sang trắng bệch, giọng điệu pha chút đùa giỡn.
"Nói! Nói! Tại sao anh đánh em?"
Cùng một câu hỏi, Cảnh Trăn nghe có mùi vị khác, nhưng anh đột nhiên muốn nhìn thêm bộ dạng ăn mệt của anh trai mình, liền nhảy ra hai chữ giống như nhị thiếu năm xưa.
"Hết giận!"
Cảnh Chí khịt mũi một tiếng, đưa roi mây lên cao.
Cảnh Trăn lập tức nắm quần áo muốn trốn.
"Anh! Đừng đánh, đừng đánh. Em nói! Em nói."
Cảnh Chí tiếp tục trừng người, chỉ là dù có ai nhìn thấy cũng không nhìn ra tức giận.
Cảnh Trăn cười cười, không còn giống nụ cười cợt nhã nữa mà giống như một đứa em trai đang hoà giải, ân cần và ôn hoà.
"Trăn nhi đã không đặt mình vào đúng vị trí, em là sợi dây ràng buộc giữa Phương Chu và anh, ngay cả lúc em ấy cùng ở chung với ba mẹ đều yêu cầu Trăn nhi đi đẩy mạnh. Khi gặp xung đột chính diện không thể đơn phương giữ gìn, bao che, cũng không thể một mặt trách cứ, răn dạy mà tìm một điểm cân bằng giữa hai cái cực đoan, bằng không giữa anh và Phương Chu ngày càng có nhiều khoảng cách hơn."
Cảnh Chí nhướng mày nhìn anh.
"Đạo lý lớn.... thầy Cảnh nói rất hay nha."
Cảnh Trăn có chút nóng nảy, anh biết bây giờ không phải lúc nói chơi.
"Không phải, anh! hôm nay em nói chuyện không có qua đầu óc. Thật tốt khi anh không vả miệng em trước mặt Phương Chu."
Cảnh Chí liếc anh một cái.
"Trong lòng mình tự biết là tốt rồi. Bây giờ không thể tùy tiện đánh mặt."
Cảnh Chí đưa roi mây chỉ chỉ mông sườn của anh.
"Nhưng mà nơi này thì có thể. Kéo quần lên đi."
Như được đại xá, Cảnh Trăn lập tức đỏ mặt, kéo quần lên. Mặc dù hôm nay bị đánh không nặng lắm nhưng cũng nhẹ đổ mồ hôi. Vào phòng vệ sinh rửa mặt, lúc bước ra hoàn toàn không nhìn ra vừa mới bị đánh. Hai chân thon dài thẳng tắp, bước đi tiêu sái, nhẹ nhàng uyển chuyển.
Cảnh Chí cầm tách trà, nằm dựa sô pha, giọng nói không nghe ra hỉ nộ.
"Em muốn điều La Khải đi?"
Cảnh Trăn sững sờ dừng lại.
"Anh! Sao anh biết?"
Cảnh Chí nhìn mấy bông hoa cúc đang lặng lẽ trôi trong tách trà.
"Chỉ cần nhìn bộ dáng đau lòng của em khi nhìn Phương Chu liền biết em hận không thể trực tiếp đem công ty đóng gói đưa cho em ấy."
"Anh! Em nào có."
Cảnh Trăn nhìn chằm chằm vào ngón chân của mình, hiếm thấy lộ bản tính trẻ thơ.
Cảnh Chí từ chối cho ý kiến.
"Về sau lại tới một La Khải, em lại đá đi?"
Cảnh Trăn đột nhiên đứng thẳng người, khí thế như sẵn sàng nghênh đón quân địch.
"Anh! Anh biết em không có ý đó."
Cảnh Chí để tách trà xuống.
"Nói một chút."
Cảnh Trăn biết Cảnh Chí không tức giận, bây giờ anh hiếm khi can thiệp vào quyết định của mình trong mấy chuyện nhỏ nhặt như vậy, anh hiểu rỏ anh hai đang muốn nghe một lời giải thích. Nhưng không hiểu sao trên chóp mũi vẫn lấm tấm vài giọt mồ hôi.
"Anh! Phương Chu vào công ty cũng không có yêu cầu gì, và em ấy chưa bao giờ phàn nàn, oán giận khi bị dạy dỗ, bị trách móc nặng nề, nhưng chúng ta là anh trai, không thể thực sự không cho em ấy cái gì, ít nhất chúng ta nên mang lại cảm giác an toàn. Tâm tư em ấy rất nặng nề, chỉ dựa vào thước roi thì không thể thay đổi được."
"Vẫn là đánh ít. Em coi không phải đem bao nhiêu tật xấu đều quay lại hết."
Cảnh Trăn nghe thấy giọng điệu đó có chút bất lực, chính mình cũng bất giác thở dài theo.
"Anh! Sao có thể giống như em được."
Cảnh Trăn không nói thêm gì nhưng Cảnh Chí thừa hiểu hai người bọn họ từ nhỏ lớn lên ở Cảnh gia, là thiếu gia đường đường chính chính. Từ nhỏ được bồi dưỡng là người nối nghiệp, trong tiềm thức đều biết mọi ngọn cỏ, cọng cây trong nhà sau này đều là của mình. Nhưng Phương Chu không thể tự nhiên nhận định điều đó giống vậy, nhóc con còn chưa yên tâm thoải mái với thân phận của mình, nhóc còn do dự, chần chừ đắn đo suy nghĩ xem liệu mình có xứng đáng với sự hy sinh của các anh giành cho mình không.
Cảnh Chí ngầm đồng ý nên không hỏi thêm nữa. Anh thực sự không muốn ở mấy chuyện này mà nghi ngờ quyết định của Cảnh Trăn. Cảnh Trăn đã qua độ tuổi làm sai cần anh cầm roi mây ở phía sau nhìn chằm chằm. Đại đa số thời gian, Cảnh Chí không có muốn trách móc nặng nề mà cho tự do nhiều hơn.
Nhưng nhìn bộ dạng này của Cảnh Trăn trong lòng cảm thấy buồn cười, nghĩ đến bộ dạng ở thời niên thiếu của hai đứa em hoàn toàn khác nhau, không khỏi trêu chọc.
"Đúng vậy nha em có năng lực hơn Phương Chu tự nhiên cũng khiêng đánh hơn em ấy. "
Cảnh Trăn vừa cười, vừa cúi đầu ngượng ngùng như một đứa bé, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, giọng điệu giải thích.
"Anh những gì em vừa nói với Phương Chu chỉ để dỗ dành con nít, anh chắc không để bụng đâu?"
Tim Cảnh Chí đập lệch một nhịp, anh nghĩ rằng mình che dấu tâm lý rất hoàn mỹ nhưng không ngờ vẫn là bị Cảnh Trăn nhìn ra, hoá ra đứa em trai này có thể nhìn thấu mình đến vậy.
Cảnh Chí vốn không muốn che giấu nhưng khi nhớ lại cũng khó tránh khỏi chua xót. Nói tóm lại lúc ấy quá trình ép buộc Cảnh Trăn trưởng thành không mấy tốt đẹp.
"Lần đó là anh ra tay hơi nặng, em trách anh cũng là bình thường."
Cảnh Trăn ngây ngẩn cả người, tuy rằng cảnh đời đổi dời, Cảnh trăn đã không còn là thiếu niên hao tổn tinh thần chỉ vì mấy chuyện đã qua nhưng mà trong trí nhớ của anh, Cảnh Chí chưa từng nói qua mấy lời nào là đánh tàn nhẫn hay xuống tay nặng, đột nhiên không kịp phòng bị vô tình nghe một câu như vậy, Cảnh Trăn vừa mới mạnh mẽ cưỡng bức mình thoát khỏi hồi ức đã tiếp tục bị lao vào, sự hối hận và cảm giác tội lỗi ngay lập tức dâng trào mãnh liệt bao trùm lấy anh.
Giọng điệu của Cảnh Trăn đột nhiên trở nên nghiêm túc.
"Anh! Sao anh lại nói như vậy!"
Cảnh Chí nghe thấy thái độ cứng rắn đột ngột của em trai không khỏi nhíu mi.
Cảnh Trăn giống như dây pháo vừa bị châm ngòi.
"Em lúc đó còn nhỏ không hiểu chuyện, anh đánh em thế nào đều là em nên. Thật sự lười đến không thèm quan tâm đến em..., anh lúc đó mỗi ngày đều chịu đựng gương mặt chầm dầm cùng những lời nói hỗn láo khó nghe của em thì sao. Nếu như không có anh, em có lẻ đến bây giờ vẫn còn là một đứa hư hỏng, không biết trời cao đất dày ăn chơi trác tác, không chừng còn đang làm xằng làm bậy ở nơi nào đó.
Anh! Nếu Trăn nhi cho tới hôm nay còn không rỏ mấy đạo lý này còn ở đây oán trách anh không bằng anh trực tiếp cho em cái thống khoái."
Khói mù trong lòng Cảnh Chí đều bị cách nói như súng trường của Cảnh Trăn xua tan hết, nghe được cuối cùng bật cười.
"Cho em cái thống khoái? Mau đi lấy roi mây lại đây, muốn bao nhiêu đau thì đâu có khó lắm đâu?"
Cảnh Trăn trong lòng còn nghẹ đến mức hoảng loạn, tức giận nhìn anh hai đang cười khanh khách còn tách đề tài ra, từ trong mũi hừ một tiến, ghét bỏ nói.
"Anh! Anh bao nhiêu tuổi rồi mà còn tránh nặng tìm nhẹ, em còn chưa có nói xong đâu."
Cảnh Chí hiếm khi mặt đối mặt thấy Cảnh Trăn tức giận, trong lòng vừa ngọt ngào, ấm áp vừa buồn cười, vì vậy anh ta bày ra thái độ khiêm tốn nghe dạy dỗ.
"Vậy em nói đi, anh nghe."
Cảnh Trăn ngậm miệng, đột nhiên không biết nên bắt đầu từ đâu. Anh há miệng rồi lại ngậm lại, hít vào một bụng không khí, đứng ở nơi đó một hồi lâu mới nói.
"Dù sao anh không thể nói em như vậy."
Cảnh Chí nghe giọng điệu con nít của Cảnh Trăn vừa muốn ôm bụng cười lớn lại còn muốn giả bộ nghiêm túc, cơ bụng đều mau nghẹn ra tới.
"Anh nói em sao? Nảy giờ không phải chỉ có em đang nói anh!"
"Anh nói! Anh nói em oán trách anh! Anh còn không có hỏi em nghĩ như thế nào liền cho em phán quyết. Trăn nhi nơi nào làm anh cảm thấy em oán trách anh? Anh nói ra đi em sẽ giải thích rỏ ràng."
Cảnh Trăn khẩn trương đến độ mặt đỏ lên, giọng nói không khỏi lớn tiếng hơn.
Anh có thể bình tĩnh đối mặt với sự hiểu lầm của bất cứ ai nhưng có hai người trong cuộc đời của anh, anh không thể chịu đựng được bất kỳ cẩm giác hiềm nghi, bất an nào.
Cảnh Chí vẫn dịu dàng nhìn anh, chậm rãi nói.
"Giống như bây giờ em lớn tiếng la lối với anh."
Cảnh Trăn cắn chặt môi trên, khí thế cao ngạo ngay lập tức bị dập tắt, trong lòng thầm chửi mình, vừa rồi còn dạy Phương Chu phải ăn nói đàng hoàng, mình lại ở đây làm càn lên.
"Anh! em không có ý gì khác đâu. Em chỉ không chịu nổi anh nói em như vậy."
Khóe miệng Cảnh Chí vẫn như củ mang theo ý cười, giọng điệu nhàn nhạt.
"Chịu không nổi liền lớn tiếng với anh, em cho rằng em vẫn là mười sáu tuổi sao?"
Cảnh Trăn muốt nước miếng.
"Anh! em sai rồi."
Do dự một hồi.
"Em không nên nói chuyện với anh như vậy, nếu không, anh đánh em vài cái!"
Cảnh Chí nhướng mày.
"Anh đánh?"
Trước mắt Cảnh Trăn đột nhiên tối sầm lại, trên da đầu toát ra mồ hôi lạnh.
Nếu lúc trước mắng nhiếc bốc đồng như vậy, hẳn là tự mình vả miệng. Nhưng mình bây giờ đã lớn như vậy, cũng đã thật lâu không có bị vả miệng. Anh giương mắt nhìn Cảnh Chí phân biệt không ra biểu tình hỉ nộ, âm thầm khuyên mình 'Làm sai bị anh phạt có gì phải thẹn thùng, trước đây không phải chưa từng mang theo dấu ấn bàn tay.'
Anh nhắm mắt lại như thể đã hạ quyết tâm, dùng sức đưa tay phải lên——
'Bịch-'
Trước khi cái tát giáng xuống, có một gì đó mềm mại đập mạnh vào bụng anh, Cảnh Trăn theo bản năng ôm lấy, mở mắt ra nhìn thấy anh đang ôm trong ngực cái gối bên cạnh Cảnh Chí.
Cảnh Chí nhìn anh chằm chằm, lại không hề có chút tức giận nào, chỉ tức giận rầy.
"Lớn như vậy, anh bắt đầu hoài nghi em trai của Cảnh Chí này là một đứa ngốc?"
Mặt Cảnh Trăn thoáng đỏ bừng đến tận gáy, ném cái gối lại sô pha, như trút giận.
"Anh!"
"Được rồi. Còn có thể để cho em biểu lộ ý tứ như vậy sao? Chỉ cần chút suy nghĩ của em, em thật không biết xấu hổ rút gân lột da cho anh coi. Nếu như anh còn không biết em trai mình là người như thế nào thì thật uổng phí cơm mà anh ăn nhiều hơn em hai năm."
Cảnh Chí không còn bộ dáng đùa cợt, mấy lời vừa rồi nói thật có khí phách.
Cảnh Trăn hài lòng cười lớn một tiếng, lầm bầm.
"Em mới không có ngốc."
------------------------
Cảnh Trăn không có ngốc, anh rất thông minh!!!