Bầu không khí trong phòng bỗng nhiên im bặt, Cảnh Trăn lặng lẽ lau rửa nửa bên mặt in dấu bàn tay cho Phương Chu.
Phương Chu không còn giống vừa rồi bị đau liền lớn tiếng trách móc mà chỉ nhét nắm đấm vào miệng chịu đựng. Trong không khí là mùi xà phòng bạc hà, hơi ẩm mặn của đêm khuya, cùng nhịp thở nhẹ nhàng của nhau lại không có thêm một âm thanh nào khác, yên tĩnh đến mức dường như không có phương tiện truyền đạt nào. Dưới sự xúc tác của môi trường này càng làm cho những bất bình và bực dọc trong lòng Phương Chu dần dần biến thành bất an.
"Anh!"
Người lên tiếng trước là người thua ở khí thế nhưng thắng ở khí độ. Bởi vì trên tay bị thương không thể cử động, Cảnh Trăn đang lau mu bàn tay cho em trai, nghe rõ giọng nói yếu thế cũng không nói gì. Phương Chu nhìn đường cong hoàn mỹ bên mặt của Cảnh Trăn, đột nhiên cảm thấy có chút bực bội.
"Anh! Đừng lau, chỗ đó không có dơ."
Cảnh Trăn nhìn cậu, cầm lấy chiếc khăn trong tay đưa lên trước mặt cậu nhóc lắc lắc.
"Ở đây đều là nước mắt của em, sáng mai đem ra ngoài phơi có thể thành muối."
Phương Chu nghe thấy anh nói chơi, trong lòng dấy lên một tia hy vọng.
"Anh giận em à?"
"Em nghĩ thế nào?"
Trái tim Phương Chu lạnh đi một nửa, trong ấn tượng đây là lần đầu tiên Cảnh Chí vì sự tình của mình mà tức giận Cảnh Trăn. Phương Chu cũng không biết tại sao mình ở trước mặt Cảnh Chí lại giống như một anh hùng ngẩng đầu, ưỡn ngực không sợ trời không sợ đất nhưng khi nhìn thấy Cảnh Trăn nhẹ chau mày thì lại cúi đầu chịu thua.
"Anh! Em cảm thấy anh hai rất hung dữ. "
Vẻ mặt Cảnh Trăn một mực trầm tĩnh, thậm chí không có chỉ trích.
"Em cảm thấy? Cho nên em có thể lớn tiếng với anh hai?"
Giọng nói Cảnh Trăn không có nghiêm khắc nhưng lại làm cho Phương Chu không có tự tin. Thực ra lúc Cảnh Chí vừa ra cửa cậu đã hối hận. Hai năm qua bị tư tưởng *Huynh hữu đệ cung* trong nhà quán thâu nhiều lắm, huống hồ Cảnh Chí hiện tại là người có quyền uy tuyệt đối trong nhà, không có ai trong gia đình dám thách thức Cảnh Chí như thế này. Cậu đem cái trán cọ cọ vào gối đầu.
"Là thái độ em không tốt."
Cảnh Trăn trả trở về một câu.
"Lúc anh cho em nói lời xin lỗi, em có nói sao?"
Phương Chu sửng sốt, ánh mắt trong sáng nhìn biểu lộ có chút phức tạp của Cảnh Trăn. Ánh nhìn này gần như buộc lại tất cả lý trí của Cảnh Trăn thủ vững lễ nghi giáo dục. Anh hơi buồn, lại không nhẫn tâm không muốn Phương Chu thấy thêm bất cứ điều gì nữa. Anh nhẹ đưa tay vỗ đầu cậu nhóc, ra vẻ nhẹ nhỏm cười thoải mái.
"Anh không có giận em, anh chỉ giận bản thân mình."
Phương Chu ngậm miệng, một lúc lâu sau.
"Đó không phải lỗi của anh."
Cảnh Trăn thở dài, giọng nói có chút khàn khàn.
"Là lỗi của anh. Anh quên mất trước khi muốn trở thành một người anh đủ tư cách thì trước hết phải là một đứa em tốt."
"Như thế nào không phải là em trai tốt? Chịu đòn, chịu phạt, một câu oán hận cũng không có."
Phương Chu bĩu môi, lẩm bẩm nói.
Cảnh Trăn nhéo nhéo nửa khuôn mặt sưng lên của Phương Chu.
"Không dứt đúng không? Bộ muốn anh vả miệng em mới chịu phải không?"
Phương Chu đau đến hít hà, thầm nói 'Anh không phải anh hai điên cuồng bạo lực, sẽ không đâu.'
Cảnh Trăn thoáng liếc qua liền biết nhóc con đang nghĩ gì, tay rất nhanh nhéo thêm một cái mới buông ra, trừng mắt nhìn cậu nhóc mới đi thu dọn chậu rửa mặt và khăn tắm. Khi anh ngồi cạnh giường thấy Phương Chu đang xoa xoa nửa khuôn mặt đó, lửa giận trong lòng gần như tan biến hơn phân nửa, suy cho cùng chẳng phải nhóc con là bởi đau lòng mình sao. Cảnh Trăn cứ như vậy yên lặng nhìn cậu nhóc, ánh mắt bình tĩnh vô cùng, không có một chút hàm xúc bắt bẻ nào, bắt đầu đột ngột bằng giọng kể chuyện xưa.
"Chúng ta có một người em họ là con của chú ba, rất thân với anh hai và anh, cứ đến kỳ nghỉ đông và hè là em ấy lại đến nhà ở."
Nghe vậy Phương Chu bỗng có linh cảm chẳng lành, không tại sao, chỉ vì cho tới bây giờ cậu chưa từng thấy một người như vậy.
Cảnh Trăn phớt lờ Phương Chu suy nghĩ, tiếp tục nói.
"Anh hai từ nhỏ đã phi vũ bất phàm, lạnh lùng nhưng chính trực. Cho dù tất cả đều là những đứa bé nhưng chỉ cần có anh hai đứng đều biến thành vua của bọn trẻ. Vì lớn lên cùng nhau trong một thời gian dài, nên hầu hết những đứa trẻ của nhà họ Cảnh đều học chung một trường. Vào giai đoạn phản loạn, anh hai dĩ nhiên quan tâm, chăm sóc em ấy hơn một chút. Lúc ở trong nhà phạm lỗi lầm cũng là nên đánh, nên chửi. Nhưng mà không phải mỗi giờ, mỗi phút đều ở cùng nhau, với lại tay của anh hai không thể vươn xa như vậy, chú ba cũng không bận rộn như ba mình, anh cũng cảm thấy mình nên dành nhiều thời gian hơn cho em ấy. Trong thời kỳ nổi loạn của em ấy, anh hai sắp tiếp quản công ty, anh hai mỗi ngày bận rộn đến mức anh còn không có thấy mặt. Chỉ hai tuần không gọi điện, chúng anh nhận được thông báo từ chú ba."
Phương Chu trợn tròn mắt, kinh ngạc.
"Đó là quán bar anh đến lần đó, anh là sau này mới biết chuyện, nếu không anh chắc chắn đã không đến đó phóng hỏa."
Cảnh Trăn đột nhiên bị nồng đậm cô đơn bao phủ.
"Theo lời kể lúc đó, em ấy uống say và đã nhảy từ tầng bốn xuống. Thế nhưng tất cả người chứng kiến cùng nhau biến mất sau một tháng, tất cả nhân viên của quán bar cũng đồng thời bị đổi, thế lực Cảnh gia lớn như vậy cũng không điều tra được gì."
Phương Chu nuốt nước miếng muốn an ủi vài lời nhưng cổ họng lẫn miệng dường như bị thắt lại không thể phát ra một âm thanh nào.
Cảnh Trăn đột nhiên nở nụ cười.
"Anh hai không tốt lời nói, lúc đó cũng không đành lòng nói sự thật này ra để trấn áp làm anh khiếp sợ. Dạy dỗ, răn dạy anh tàn nhẫn, hung ác là bởi trong lòng anh hai cảm thấy anh chỉ là một đứa nhỏ, không muốn đem thế sự hiểm ác hù doạ anh bằng không anh đã sớm chịu thua, đầu hàng và cũng không có bị phạt lâu như vậy."
Cảnh Trăn lúc đó phản nghịch, cao ngạo ngông cuồng không lựa lời nói. Cảnh Chí không thích nghe lời nào, cậu đều nói ra hết lần này đến lần khác. Cảnh Chí không thích cậu làm chuyện gì, cậu lại lựa chọn đi làm như cơm bửa. Mặc dù lúc đó Cảnh Chí không có hàm dưỡng như bây giờ nhưng dưới cơn thịnh nộ, giận dữ không thể động thủ nhưng kiến thức cơ bản vẫn phải có. Một ngày một đêm thay Cảnh Trăn thu thập cục diện rối rắm. Nhưng ai biết được dù cơn giận đã bị trì hoãn sau một ngày một đêm mà vẫn như cũ làm cho không có người nào có chỗ nói.....
Bây giờ Cảnh Trăn nhìn xem Phương Chu đã hiểu rỏ tư vị làm anh trai. Nhưng cũng biết rỏ mình còn kém xa Cảnh Chí, mình không có rộng lượng, ẩn nhẫn, bao dung như Cảnh Chí, thậm chí còn bàng hoàng, do dự, nghi ngờ trước mục tiêu đã chọn.
Cảnh Trăn cảm thấy có chút may mắn là Phương Chu không có độc điên cuồng không ai bì nổi như mình hồi nhỏ. Và cũng càng minh bạch dù phản nghịch hay tuỳ hứng cũng phải cần có vốn luyến. Mình có Cảnh Chí dung túng, ngay khi lúc mình chỉ vào mũi Cảnh chí lớn tiếng la hét trong lòng vẫn hiểu rỏ trời sập xuống thì có anh trai này sẽ thay mình chống đỡ.
Thế nhưng Phương Chu trong thời kỳ bốc đồng, nổi loạn thì cũng là giai đoạn sống trong hoàn cảnh thăm dò cùng đoán ý, nói hùa làm vừa lòng hai anh em anh, thận trọng hy vọng được công nhận, nhắm mắt theo đuôi mà tìm kiếm cảm giác an toàn.
Nghĩ đến những gì mình đã làm khi còn nhỏ, Cảnh Trăn nhìn anh hai đang vùi đầu chìm trong đống tài liệu, mơ hồ lộ vẻ mệt mỏi dù rất chăm chú, nghiêm túc khiến anh càng thêm khó chịu.
"Anh của em không phải là minh tinh nên không cần có chút chuyện liền chạy tới nhìn coi anh!"
Cảnh Chí nói mà không hề ngẩng đầu lên.
Cảnh Trăn xấu hổ, nhỏ giọng nói.
"Không phải."
Như muốn nói thêm gì đó nhưng đã nuốt xuống lại. Cảnh Trăn người tràn đầy tinh thần phấn chấn, luôn mang theo cơn gió hăng hái ở bất cứ nơi nào anh bước qua, cũng chỉ có tại trước mặt anh hai của mình mới có vẻ mặt con nít thế này.
Cảnh Chí thậm chí còn không nhấc lên mí mắt, tài liệu trong tay lật một trang, nét bút rẹt rẹt trên giấy văng vẳng bên tai.
Cảnh Trăn cắn môi, lẳng lặng ở trước bàn làm việc đi đến bên người Cảnh Chí, cầm lấy chén trà đã cạn một nửa trong tay anh đi đổ bỏ, pha một chén trà hoa cúc, hai tay cầm để nơi Cảnh Chí thuận tay cầm lấy.
Cảnh Chí lúc này mới ngẩng đầu nhàn nhạt nhìn liếc người làm cho thần kinh Cảnh Trăn căng thẳng.
Trọng giọng nói Cảnh Trăn lộ rỏ sự ân cần và lo lắng.
"Anh cũng biết đã muộn rồi mà còn uống trà đậm đặc như vậy, một hồi lại ngủ không được."
Cảnh Chí đưa viết gõ cánh tay đang buông thõng bên người.
"Quả nhiên là trưởng thành, bắt đầu quản thúc đến anh của em!"
Gần đây sự tình trong công ty không phải ít. Cảnh Trăn muốn dạy Phương Chu cần không ít tâm sức, công tác của mình nhất định sẽ sa sút, thừa ra tự nhiên sẽ đổ lên đầu Cảnh Chí.
Cảnh Chí nhìn như tuỳ ý lấy ra kế hoạch học tập.
Cảnh Trăn nhìn thoáng qua cũng biết nó được thiết kế riêng cho Phương Chu. Vì vậy Cảnh Chí thường xuyên làm việc đến rạng sáng nên ngủ không được bao nhiêu tiếng. Cảnh Chí chưa bao giờ nói ra những điều này nhưng Cảnh Trăn biết rất rỏ. Anh hai đối với Phương Chu bao dung cùng bảo vệ cho tới bây giờ không thể nói trong đôi ba câu. Ngón tay Cảnh Trăn co giật một cái, nở nụ cười không đẹp mắt chút nào.
"Anh đừng nói móc em. Em đây không phải chịu đòn nhận tội mà đến sao."
Kỳ thật trong lòng Cảnh Trăn biết rất rỏ Cảnh Chí sẽ không để ý so đo đến mấy chuyện này, nhưng bởi Cảnh Trăn không qua được chính mình. Anh biết rỏ Cảnh Chí ở sau lưng vì Phương Chu đã làm biết bao chuyện. Từ việc dung túng Cảnh Trăn làm thầy giáo ở trường học cho đến Phương Chu ghi danh vào viện y học, rồi dùng thân phận Cảnh gia tam thiếu vào công ty công tác, thậm chí bơi ngược dòng thời gian lúc Phương Chu vừa về nhà, Cảnh Chí cố tình không cho Phương Chu nhìn thấy.... Nhưng tất cả mình đều biết rất rỏ ràng.
Hôm nay Phương Chu ở trước mặt mình chống đối Cảnh Chí, mình chẳng những không đứng ra cho dù là dạy chi trách mà còn che che lấp lấp thay Phương Chu giải vây. Cảnh Trăn chính mình cũng cảm thấy việc này mình làm quá thái quá.
Cảnh Chí cẩn thận nhìn biểu cảm trên gương mặt em trai một lúc lâu mới hỏi.
"Roi đâu?"
Cảnh Trăn sững sốt, anh thăm dò liếc nhìn Cảnh Chí, gương mặt Cảnh Chí bình tĩnh không có ý đùa giỡn chút nào. Vì vậy Cảnh Trăn cắn răng, xoay người đi tới tủ lấy ra một cây roi mây, cung kính đưa tới trước mặt Cảnh Chí.
Cảnh Chí nhướng mày, cầm roi mây vỗ lên trên bàn.
Cảnh Trăn rung lên dữ dội, sau đó nghe thấy Cảnh Chí lớn tiếng nói.
"Càng lớn càng không biết coi xét nét mặt! Em đang ở trước Phương Chu động thân mà ra có phải hay không cũng hiểu được anh sẽ đánh em ấy."
Cảnh Trăn đảo mắt hai lần liếc nhìn cây roi mây đang nằm trên bàn, tựa hồ đột nhiên biết tại sao Cảnh Chí lại tức giận, thầm nói 'Coi sắc mặt, anh cũng có sắc mặt cho em coi sao? Anh cả đường gân cổ cũng thay đổi.'
Cảnh Chí vẫn khoanh tay dựa vào thành ghế, đột nhiên anh cầm roi mây trên bàn lên vuốt vuốt.
"Em nói gì anh không nghe rõ? Em nó lại lần nữa!"
Roi mây yên lặng trên bàn là một chuyện, rơi vào trong tay Cảnh Chí lại là chuyện khác. Cảnh Trăn nịnh nọt cười cười.
"Anh! Em nói là em sai rồi. "
Cảnh Chí vẻ mặt khó có thể tin.
"Chỉ có ba chữ thôi sao? Sao anh nghe thấy cả chuỗi dài."
"Không có, chỉ có ba chữ thôi. Em, sai."
Cảnh Trăn chém đinh chặt sắt lập lại từng tiếng một, thậm chí còn chỉ chỉ rảnh ngón tay.
Cảnh Chí đứng lên, giọng nói dứt khoát.
"Vậy được. Cởi quần ra."
Giọng điệu đó không có vẻ gì là chỉ trích hay tức giận, thậm chí vẻ uy nghiêm thâm trầm của Cảnh Chí cũng không thấy bóng dáng, có vẻ giống như đang ở trên chợ cò kè mặc cả một hồi lâu cuối cùng sảng khoái định ra *Một giá*.
Mặt mũi Cảnh Trăn tràn đầy kinh ngạc, khóe miệng hơi hơi kéo ra nhưng không nói được lời nào.
Cảnh Chí không tức giận mà còn mỉm cười.
"Vẻ mặt này là không có nghĩ đến sẽ bị đánh, hay là em không nghĩ tới anh sẽ đánh em nha?"
Cảnh Trăn trong bụng cũng không nghĩ đến, nhưng khi nhìn thấy nụ cười trên mặt Cảnh Chí, anh bắt đầu lo lắng, hành động nhanh hơn ý thức, kéo quần xuống tới đùi, xoay người chống xuống bàn, khuôn mặt đỏ bừng.
Cảnh Chí giơ tay một roi mang theo gió xắn xuống mông.
"Nhận lỗi không nhận phạt, em rỏ ràng làm phản rồi."
Nếu như sau màn này mà Cảnh Trăn vẫn nghĩ rằng anh ở đây để chơi đùa thì hẳn là không có não.
Cảnh Chí đánh không nhanh, cơn đau quen thuộc từ roi mây nổ tung trên mông, Cảnh Trăn lập tức bỏ tư thế đùa cợt, kéo thẳng chân, lưng thẳng hơn, thái độ thành khẩn hơn, lục tung tâm trí để tìm ra *Hành vi phạm tội* của mình.
Vừa định muốn lựa lời thừa nhận lỗi lầm của mình, mông bị đánh một roi, Cảnh Chí rất đắc ý nói.
"Còn dám cùng anh lắm lời, càng lớn miệng lưỡi càng trơn tru!"
Cảnh Trăn thoáng ngây ngẩn, lúc Cảnh Chí di chuyển gia pháp chưa bao giờ nói ra những lời này. Thông thường nhận lỗi lầm rồi định con số. Định rồi liền đánh, đánh xong lại kiểm nghiệm, nghe dạy bảo, phản tỉnh chưa tới thì tiếp tục bị đánh cứ tuần hoàn như vậy nên khi Cảnh Trăn nghe mấy lời nói không bình thường này, trong lòng lập tức xẹt qua một tia khác thường, lồng ngực ngứa ngáy.
Cảnh Chí lại thả roi xuống, không chút do dự.
"Còn dám tính toán dưới mắt anh, em quả là chán sống rồi!"
Cảnh Trăn đột nhiên muốn cười, nhưng lại bị roi mây rơi xuống đè nghẹn ở cổ họng.
"Không ngờ anh trong lòng em là người điên cuồng bạo lực nha. Một lời không thoải mái liền kéo người ra đánh chết? Anh tại sao vào vai phản diện, em đừng nói với anh là em không biết, bộ em trai chỉ có mình em có thể nuông chiều phải không?"
Từng câu hỏi của Cảnh Chí làm cho một bụng nghi vấn cùng oan uổng trong Cảnh Trăn bị đánh cho thất linh bát toái. Đau đớn ở đằng sau rất thật nhưng anh biết Cảnh Chí không thật sự tức giận.
"Còn ở trước mặt anh diễn sốt ruột bảo vệ em trai, em diễn xuất rất tinh nha?"
Cảnh Trăn đột nhiên phát hiện roi mây hôm nay tuy cũng rất đau nhưng không khó qua, trầm tĩnh lại trong cổ họng thỉnh thoảng phát ra mấy tiếng rên rỉ nhỏ.
"Thật đáng thương đến nhận phạt. Căn bản cảm thấy anh sẽ không đánh em nha? Anh đánh em nè! Đánh em nè!"
Những lời vừa rồi của Cảnh Chí rất trẻ con, đừng nói là đang trong quá trình răn dạy mà trong cuộc sống hằng ngày cũng rất ít khi nói. Cảnh Trăn không kìm được mà bật cười. Tiếng quất đánh đã dừng lại, nhưng lỗ tai Cảnh Trăn đột nhiên bị nhéo, cả người bị xốc lên, mặt nóng bừng như bị bàn ủi nóng ủi qua, Cảnh Chí mắng.
"Cho em mặt mũi có phải không? Biết rỏ tại sao anh đánh em không?"
Cảnh Trăn như muốn cứu vãn, lập tức bày ra biểu hiện của một đứa bé ngoan ngoãn biết lỗi và nhận lỗi của mình, gật đầu liên tục và tiết lộ tất cả những lời thoại mà mình đã chuẩn bị trước đó.
"Biết rỏ, biết rỏ.... Trăn nhi không chăm sóc Phương Chu chu đáo khiến em ấy say xỉn bên ngoài. Không có dẫn dắt tốt mối quan hệ giữa Phương Chu và La Khải. Không nên dung túng Phương Chu tranh luận với anh còn có ý đồ bao che."
Cảnh Chí lạnh lùng nhìn anh, đột nhiên cười hai tiếng, cau mày, khóe miệng nhếch một cái.
Cảnh Trăn giật mình, đây là biểu hiện gì?
Cảnh Chí đưa roi mây chọt chọt vào bụng Cảnh Trăn và roi mây bị uốn cong dưới sự kháng cự của cơ bụng. Anh nói một câu chọt một cái.
Cảnh Trăn bị chọt một cái liền lùi lại một bước.
"Em rất có tự tin đúng không? Em nghe mấy lời em nói bậy bạ. Em nói cho anh biết em tin sao? Cảnh Trăn! Anh nói cho cho em biết, anh đây chính là nhìn thấy em liền tức giận. Hôm nay đánh em chính là để trút giận. Tại sao em luôn là người hiền lành, tốt bụng được thương yêu, nuông chiều. Em chẳng phải nhìn thấy anh như nhìn thấy kẻ thù sao? Năm đó em nhỏ dạy không hiểu chuyện dày vò anh còn chưa đủ đúng không? Còn dám trước mặt anh diễn trò chịu đòn nhận tội. Anh thấy em rất chắc chắn anh sẽ không có đánh em. Có phải hay không cảm thấy anh của em rất khoan dung, độ lượng không có so đo với em? Anh vốn tính tình nhỏ nhen, em có ý kiến? Em nhìn cái gì mà nhìn? Anh tức giận đánh em vài roi hả giận, em có ý kiến?"
😀😀😀😀😀