Khi Cảnh Chí đẩy cửa vào, Phương Chu đã kìm lại được tiếng nức nở của mình nhưng đôi mắt vẫn còn rất đỏ.

Phương Chu lúng túng siết chặt mền bông.

"Anh hai! Sao anh lại tới đây?"

Cảnh Chí đưa lên mấy miếng dán nóng trong tay lên.

"Anh ba của em phái anh mang đồ tiếp tế đến."

Cảnh Trăn vừa bôi thuốc xong, rửa tay rồi đi ra.

"Cái này ở phòng em không có, ở chỗ anh hai có."

Cảnh Chí cười nói.

"Ừm! Để chỗ của anh có ích hơn nhiều."

Cảnh Trăn cười khổ, kỳ thật mấy năm gần đây Cảnh Chí rất ít phạt anh quỳ. Một mặt, Cảnh Trăn đã qua lứa tuổi dùng những thủ đoạn cực đoan như vậy để khiển trách anh, thông thường đến điểm đến là dừng. Mặt khác, đầu gối Cảnh Trăn không được khoẻ lắm cho nên mỗi khi trời mưa dầm hay mấy lúc Cảnh Trăn ngồi phi cơ bay đường dài đều lấy ra kêu Cảnh Trăn dán lên. Mấy chuyện này Cảnh Trăn chính mình không bao giờ nhớ tới ngược lại Cảnh Chí lại chu toàn toàn diện.

Cảnh Trăn cầm lấy đồ từ tay Cảnh Chí, định vén mền ra phía sau Phương Chu nhưng lại bị Phương Chu giữ chặt lại.

"Anh!"

"Buông ra!"

Cảnh Trăn quở trách.

Thấy Cảnh Trăn không có ý dao động, Phương Chu quay sang Cảnh Chí, giọng đầy ý khẩn cầu.

"Anh hai!"

Cảnh Chí cười cười nhìn cậu, anh biết đứa nhỏ này muốn anh rời đi nhưng anh lại bước đến ghế sô pha bên cạnh giường, chỗ này, tầm nhìn tốt hơn.

Cảnh Trăn cách mền vỗ vỗ lưng cậu, tát hai cái nhưng bởi vì là mền bông nên phát ra âm thanh ngột ngạt.

"Đều là anh ngại ngùng cái gì. Sao? Em muốn bôi thuốc lần nữa?"

Phương Chu làm gì mà tin mấy lời đe dọa của Cảnh Trăn. Vừa rồi bôi thuốc tràn đầy đau lòng bị Phương Chu nhìn không sót chút nào, ôm gối, nắm lấy mền, lắc đầu dữ dội.

Cảnh Trăn đợi một lúc thấy Phương Chu vẫn ôm chặt không chịu buông ra, cứng không được chuyển qua mềm, bất đắc dĩ nói.

"Mau lên đi, có thương thế nào mà anh hai chưa từng thấy qua. Trước đây anh hai đánh anh còn hung ác hơn thế này nhiều."

Phương Chu mím môi, ngẩng đầu liếc nhìn Cảnh Trăn, lại nhìn nhìn Cảnh Chí vẫn mang nụ cười trên mặt, cuối cùng ánh mắt tập trung vào khuôn mặt ấm áp của Cảnh Trăn.

"Từ trước là bao lâu nha? Anh bây giờ không bị đánh."

Cảnh Trăn biết lần này để Cảnh Chí coi thương cho cậu nhóc phải đổi đại giới lớn. Chính mình đã khơi lên Phương Chu hứng thú, nhóc con này sẽ không bỏ qua. Vừa định lên tiếng đã nghe thấy Cảnh Chí nói.

"Em trước tiên để anh ba dán cái này cho em. Anh sẽ để anh ba kể cho em nghe."

Cảnh Trăn đột nhiên cảm thấy một ngụm máu già bị bóp nghẹn trong lồng ngực, kinh ngạc quay đầu lại nhìn, như trong dự đoán vẻ mặt vân đạm phong khinh của Cảnh Chí không khỏi chửi thầm *Anh! Bán em trai.... Chơi vui lắm sao?"

Chiêu này rất hữu dụng, Phương Chu mặc dù vẫn còn che che dấu dấu nhưng đã không còn liều chết phản kháng chỉ là lúc phát hiện hai miếng chườm nóng dán vào đầu gối liền quay đầu lại liếc trừng Cảnh Trăn.

Cảnh Trăn không thương tiếc tát vào đầu cậu.

"Trừng cài gì trừng? Không phải em cũng kiếm được lời?"

Cảnh Chí nghiêng người nhìn thoáng qua, nhẹ nhàng bâng quơ giống như đang nói tới mấy món ăn bữa tối.

"Đánh cũng không nặng lắm! Ngày mai ngồi làm sẽ không thoải mái, tay đánh chữ phỏng chừng hơi đau."

Lần này đến lượt Phương Chu nuốt máu, thương ở phía sau chỉ cần tăm bông trong tay Cảnh Trăn nhẹ chấm lên cũng làm cậu đau đến giật cả người vậy mà lại nói ngồi chỉ có chút 'không thoải mái'. Hai bàn tay sưng phồng mà đánh chữ chỉ 'hơi đau' đối với cậu mà nói là đau như bị lăng trì.

Phương Chu đang suy nghĩ miên man thì nghe thấy Cảnh Chí chỉ vào phía sau, dứt khoát ra lệnh.

"Mau xoa mấy chỗ sưng cứng này!"

Cảnh Trăn bất lực ậm ừ, vừa nhìn thấy cậu nhóc dịch dịch người vào giữa giường, giọng nói của anh lập tức lạnh xuống.

"Em còn nhúc nhích?"

Phương Chu run lên, quay đầu lại dùng ánh mắt thỏ con nhìn nhìn Cảnh Trăn, giọng nói nhẹ mềm như bông.

"Anh! Ngày mai xoa được không? Ngày mai."

Sắc bén trong mắt Cảnh Trăn nháy mắt đã tan đi, hôm nay đánh trọng, lúc bôi thuốc tay đều run rẩy, bôi thuốc khoảng hơn một tiếng đồng hồ, mình cũng đã một thân ướt đẫm mồ hôi.

Cảnh Chí dường như nhìn ra được Cảnh Trăn do dự, thuận thế ngồi xuống mép giường Phương Chu, vừa xắn tay áo mặc ở nhà vừa nói.

"Tay nghề của anh ba em không bằng của anh, để anh hai xoa cho em."

Phương Chu sợ tới mức siết chặt người, lập tức ngẩng đầu nhìn Cảnh Trăn cầu cứu.

"Anh! Anh ! Anh ba xoa cho em, anh ba!"

"La cái gì!"

Cảnh Chí thực sự không muốn ra tay, nhìn thấy Phương Chu thoả hiệp lập tức rời vị trí, mừng rỡ nhìn hai anh em đang mắc cỡ bên cạnh mình. Khi Cảnh Trăn vừa ngồi xuống liền bị Cảnh Chí thưởng cho một hạt dẻ vào sau ót.

"Anh thấy em càng sống càng đi trở về, khi nào nên đau lòng khi nào nên nuông chiều cũng phân không rõ, mấy chỗ sưng cứng như vậy không xoa tan ngày mai sao mà xuống giường được."

Cảnh Trăn ai da một tiếng.

Anh! Anh chừa cho em chút mặt mũi đi!"

"Mặt mũi?"

Cảnh Chí mỉm cười ngồi xuống dựa vào lưng ghế sô pha phía sau.

"Không dễ dàng có mặt mũi đâu! Mau! Mau nói cho em trai nghe trước kia lúc em say rượu bị anh đưa về và đã bị phạt như thế nào."

Phía sau Phương Chu bị Cảnh Trăn xoa xoa đến hồn bay phách lạc, nhưng dù bay bao xa lập tức bị mấy lời này kéo trở về, nhìn thẳng vào Cảnh Trăn, ánh mắt lóe lên.

Về chuyện này, Cảnh Trăn thực sự chưa bao giờ cảm thấy có điều gì đáng phải che giấu, vừa mới nói mặt mũi là muốn đánh lạc hướng sự chú ý của Phương Chu. Anh không phải kiểu người đại gia trưởng thời phong kiến. Trước đây mấy chuyện bị Cảnh Chí phạt này toàn công ty đều biết, thấy Cảnh Trăn đứng tấn ở khu vực làm việc làm bản kế hoạch cũng không có gì ngạc nhiên. Sau này Cảnh Trăn trở nên tài giỏi, cường mạnh đủ tư cách đứng bên cạnh Cảnh Chí thì mấy chuyện này cũng không còn ai dám nhắc tới nữa.

Huống chi bây giờ chỉ có ba anh em ngồi ở đây, Cảnh Trăn không có lý do gì phải ngượng ngùng, chỉ là nhớ lại quá khứ trong giọng nói có chút buồn bã, thương tâm.

"Thực ra bây giờ nhớ lại cũng không có gì. Lúc đó tuổi trẻ nóng nảy, hình như lúc đó nhỏ hơn em vài tuổi thì phải nhưng anh lại gây ra chuyện rắc rối, làm ầm ĩ hơn em nhiều. Thương của em bây giờ so với anh lúc đó mới chỉ là món khai vị. Cụ thể vì chuyện gì thì anh nhớ không rõ, chẳng qua là chuyện nhà, chuyện riêng, chuyện công ty.... hợp cùng nhau lại nên anh xem ai ai cũng không vừa mắt, ở quán Bar cùng người giằng co liền đua rượu, lại không hiểu đánh nhau xuống tay cũng không phân nặng nhẹ, may mắn chủ quán bar nhận ra anh nên đã lập tức gọi điện cho anh hai.

Trở về nhà bởi vì vẫn còn say, quỳ không được mà đứng cũng không xong, anh hai liền đem anh trói lại treo anh lên cây Dã Hương trước cửa nhà cho tỉnh rượu.

Ngày hôm sau đã tỉnh rượu nhưng lại nghịch phản, anh cũng không nhớ rỏ lắm nhưng ngẫm lại chắc là hỗn láo với anh hai lại quỳ suốt một ngày ở ngoài sân. Đến tối muộn anh hai mới về, thừa sắc trời tối sầm trực tiếp đánh anh một trận tàn nhẫn dưới tàng cây. Anh đánh người ta gãy ba thanh xương sườn, anh hai đánh anh gãy ba cây thước. Lúc đó toàn bộ mông, đùi của anh đều là màu sắc của mấy chỗ sưng cứng ở mông này của em."

Cảnh Trăn đột nhiên chìm đắm trong ký ức, sức lực trên tay cũng dịu đi rất nhiều. Thật ra, câu chuyện này nghe có vẻ rất liền mạch rỏ ràng, nhưng đã bị Cảnh Trăn lược bỏ rất nhiều chi tiết mà anh không đành lòng để Phương Chu biết. Quỳ suốt một ngày kia là quỳ trên đường đá nhỏ, còn nhiều hơn thế nữa mà Phương Chu không biết. Tỉ như bởi vì tranh luận mà bị tát hơn hai mươi cái, suốt một tuần chỉ có thể ăn thức ăn lỏng, đến lúc đến công ty vẫn còn bị người chỉ chỉ trỏ trỏ. Tỉ như sau khi quỳ xong, đầu gối đã mang lấy bệnh căn. Lại tỉ như những ngày dưỡng thương, mỗi ngày nếu không làm tốt việc công ty, tay còn bị ăn thước.

Thế nhưng, bây giờ trong đầu anh nhớ sâu sắc nhất không phải là đau đớn do thước, roi đánh vào người, cũng không phải bị đánh ở sân cảm thấy thẹn mà là bởi vì bị đánh một trận tơi bời mà suốt một tháng đều cùng với Cảnh Chí giương cung bạt kiếm, ngỗ nghịch, hỗn láo coi người như coi kẻ thù, thà rằng bị vả miệng cũng không nói mấy lời dễ nghe với anh mình. Đến khi xong việc mới biết được Cảnh Chí không phải cố ý bỏ mặt lạnh nhạt mình một ngày một đêm mà bởi vì người bị mình đả thương là một thiếu gia của một băng đảng xã hội đen. Cảnh Chí vì áp xuống sự tình đã nhiều lần xâm nhập địa bàn của người ta cùng người chu toàn. Cảnh gia đại thiếu gia chưa từng có liên quan tới hắc đạo mà vì mình đã khom lưng cúi đầu trước bọn hắc đạo. Cho đến tận bây giờ đối với Cảnh Trăn đây là một chuyện khốn nạn nhất mà mình đã làm.

Cảnh Trăn từ trong hồi ức bước ra nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của Phương Chu có chút hối ý, anh lập tức đưa tay vò vò đầu cậu nhóc, rất thoải mái nói chơi.

"Xem anh đối với em quá tốt!"

Cảnh Chí gõ ngón trỏ lên tay vịn của ghế sofa thoáng dừng lại và ngay lập tức bắt đầu lại nhịp điệu của mình.

Phương Chu hất hất đầu, nổi kinh ngạc trong mắt biến thành tức giận không thể che giấu, lướt qua thân mình Cảnh Trăn tìm kiếm thân ảnh phía sau.

"Anh hai! Sao có thể làm được như vậy? Anh ba cũng là em trai ruột của anh, này quả thực là tra tấn."

"Phương Chu! Em nói cái gì vậy!"

Cảnh Trăn tát mạnh vào mông cậu nhóc còn lớn tiếng quở trách.

Cảnh Chí chậm rãi ngẩng đầu, giọng nói nhàn nhạt, nghe không ra một tia tức giận.

"Mấy lời này em có thể nói?"

Phương Chu đau đớn co giật, ai cũng không có lý, quay đầu đi chỗ khác để cái ót hướng lại phía hai người, hai nắm đấm tay nhỏ nắm càng chặt.

Trái tim Cảnh Trăn như muốn bay bổng lên, nhìn thân người đứa nhỏ đang căng thẳng, anh thật sự không nở nặng lời, đẩy đẩy cánh tay cậu nhóc, muốn cấp một bậc thang cho cậu nhóc.

"Phương Chu! Phạm sai lầm bị đánh bị phạt chẳng lẽ không nên sao. Thái độ của em là sao?"

Phương Chu không hiểu lắm, phi thường không rỏ. Theo như cậu lý giải gia pháp đánh vào mông, khẽ tay cũng đã là cực hạn. Cảnh Chí ra tay như vậy gần như là tra trấn làm trái tim cậu cũng lạnh lên.

Phương Chu hoàn toàn không có ý thỏa hiệp.

"Phạm lỗi lầm có thể để mặc người xâu xé sao? Phạm vào sai liền cả mạng cùng tôn nghiêm đều phải giao ra hả?"

"Phương Chu! Em nên rút lại lời nói của mình, lập tức xin lỗi!"

Cảnh Trăn rống lên, anh biết những lời này đều phạm vào nghịch lân của Cảnh Chí. Tuy Cảnh Chí chưa từng phạt Phương Chu nhưng Phương Chu cũng chưa từng trước mặt anh hai làm ra mấy chuyện khinh suất như vậy.

"Xuỳ..."

Cảnh Chí cười lạnh một tiếng.

"Khi nào lời nói cũng có thể thu hồi."

Cảnh Trăn lập tức từ bên giường đứng dậy, khẽ cúi đầu về hướng Cảnh Chí, hai cánh tay buông thõng bên hông một cách cung kính và thận trọng thừa nhận lỗi lầm, nhưng ai cũng có thể thấy anh đang rất căng thẳng.

"Anh! Phương Chu là vô tình, em ấy chỉ là một đứa nhỏ, đừng bận tâm đến em ấy."

Lời giữ gìn này, giờ phút này rơi vào trong tay người nghe lại chính là nghe ra ý trắng trợn dung túng, che chở.

Cảnh Chí dường như đang rất bình tĩnh nhìn Cảnh Trăn nhưng biểu hiện trên khuôn mặt của anh phức tạp không thể giải thích được.

"Trăn nhi học được bao che cho con?"

Vẻ mặt Cảnh Trăn ngay lập tức trở nên hoảng sợ, Cảnh Chí hiếm khi dùng cách xưng hô thân mật như vậy trước mặt Phương Chu nhưng Cảnh Trăn lại không có một chút cảm giác quen thuộc nào mà ngược lại còn cảm thấy vô cùng khó chịu.

"Anh! Anh đừng tức giận, em không có ý kia."

Khóe miệng Cảnh Chí hơi cong, nhướng mày.

"Là ý nào? Em cũng cần một lần nữa học lại cách nói chuyện?"

Vẻ ngoài lạnh lùng và điềm tĩnh của Cảnh Chí quá khiếp người, lưng Cảnh Trăn vốn đã thẳng tắp anh còn kéo thẳng hơn, cơ hồ buột miệng thốt ra.

"Anh! Trăn nhi sai rồi."

Nghe đến đây, Phương Chu nếu vẫn ở một bên giả chết thì mình quả thật là một người khiếp nhược, yếu hèn. Cậu nhẹ chống thân mình, giọng nói lạnh băng.

"Anh hai! Lời là chính em nói....."

"Câm miệng!"

Cảnh Trăn vừa nghe khẩu khí của Phương Chu biết nhóc con căn bản không phải là nhận lỗi lầm của mình, anh nghiêm khắc chặn lại những lời thái quá ngay trước khi Phương Chu nói ra.

Ánh mắt nặng trĩu của Cảnh Chí lập tức quét qua, anh thấy nỗi sợ hãi trong mắt Cảnh Trăn, đột nhiên anh không muốn nói thêm gì nữa, đứng dậy đi ra khỏi cửa.

"Anh!"

Cảnh Trăn ngơ ngác nhìn Cảnh Chí đi ra ngoài, vừa định đuổi theo.

Cảnh Chí liền chỉ chỉ Phương Chu.

"Làm chuyện em nên làm."

..........................................................

Lời  Tác Giả Trứng Bùn

Anh hai là một người anh tốt. Cảnh Trăn đem Phương Chu bảo vệ dưới cánh tay của mình như thế này là vì sợ Cảnh Chí tức giận đánh Phương Chu nhưng chính suy nghĩ cẩn thận này đã chọc Cảnh Chí tức giận. Nhưng không thể thực sự trách Cảnh Trăn, bởi vì trước đây chính mình nói mấy lời như vậy với Cảnh Chí lập tức sẽ ăn bạt tay liền.

..........................................

Ta vô cùng vô cùng hy vọng từng đọc giả lý giải hiểu được nhân vật của ta. Nhưng ta là người có trái tim dễ vở thật không nở nhìn đại ca của ta bị ghét bỏ, cho nên ta rất là không chuyên nghiệp đứng ra nói một chút lý giải của mình. Nếu mọi người không thể tiếp nhận thì nhẹ nhàng bỏ qua, xin đừng ném đá ta ha ha ha.

Ta thừa nhận thủ đoạn của Cảnh Chí quả thực rất là cực đoan, nhưng chúng ta chỉ đứng ở góc độ người từng trải. Không ai biết, nếu Cảnh Chí không dùng phương pháp như vậy liệu Cảnh Trăn có trở thành nhị thiếu gia ưu tú, nổi bật đến làm người chói mắt của ngày hôm nay. Không ai trong chúng ta có thể hiểu được áp lực của Cảnh Chí, anh chỉ hơn Cảnh Trăn có ba tuổi mà anh ấy phải gánh trách nhiệm nuôi dạy và gánh chịu cả cuộc đời của Cảnh Trăn, đối mặt với cậu thiếu niên ngỗ nghịch và ngang ngược, lông bông không chịu ràng buột trong thời kỳ nổi loạn, anh cũng đau khổ và bất lực, nhưng anh không có quyền dung túng và cũng không có lựa chọn nào khác.

Mọi người không thể không đem những gì Phương Chu chịu đựng so sánh với những gì Cảnh Trăn đã phải gánh chịu.

Điều đầu tiên là Phương Chu không nổi loạn bằng Cảnh Trăn (tất nhiên, điều này cũng bởi vì Cảnh Trăn có vốn luyến để nổi loạn hơn Phương Chu, cậu ấy dù sao không cần lúc mười sáu tuổi phải đi ăn nhờ ở đậu.)

Thứ hai, trách nhiệm trên vai Cảnh Trăn nặng hơn Phương Chu rất nhiều. Từ nhỏ đã được chỉ định là người nối nghiệp bồi dưỡng nhị thiếu gia. Cho nên không thể đem thời niên thiếu của hai người so sánh với nhau được.

Cảnh Trăn của ngày hôm nay chính là thành công của thời niên thiếu. Nếu đứng trước mặt chúng ta là một Cảnh Trăn đần độn, vô tích sự, chúng ta không phải đều cảm thán lúc ấy Cảnh Chí quá mức nuông chiều, không đủ nhẫn tâm?

Cảnh Chí không thể lấy mạng sống của em trai mình ra làm trò cá cược, anh thà bị tất cả mọi người trách móc, mang lấy tai tiếng tàn ác để ép Cảnh Trăn trưởng thành.

Cùng quay lại đoạn cuối cùng của chương trên, Cảnh Chí sở dĩ chọn rời đi là bởi vì anh cũng sẽ rất buồn khi đối mặt với sự chỉ trích gay gắt của em trai Phương Chu còn thêm đứa em trong cuộc lại không hiểu chuyện Cảnh Trăn.

Đối với anh, thương âm cũng tốt, đau khổ cũng được, anh đều có rất nhiều bất đắc dĩ cùng đau đớn khi nhớ lại quá khứ này, nhưng duy nhất anh không có *hối hận.*

......................................................


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play