Lúc Cảnh Trăn nói, tay phải cầm thước cũng đang rung rung.
Phương Chu ngẩng đầu lên, trong mắt hiện lên vẻ hoảng sợ mà Cảnh Trăn chưa từng nhìn thấy, theo bản năng đưa tay trái kéo áo Cảnh Trăn nhưng bàn tay đỏ bừng sưng húp không thể đụng vào nên vừa mới đưa ra liền rụt lại. Không biết là đau hay là sợ hãi mà hốc mắt đang ngậm đầy nước mắt.
"Anh! Em sai rồi! Em không nên nói xạo gạt anh. Về sau em không dám nữa, không có về sau, em thực sự không dám nữa."
Cảnh Trăn dùng hết lý trí để kìm chế xúc động muốn lao lên ôm Phương Chu vào lòng, cúi xuống lấy khăn giấy đưa tới trước mặt cậu nhóc.
Phương Chu cầm lấy khăn giấy qua loa lau mặt, hít sâu mấy hơi mới bình tĩnh lại, trong giọng nói hoàn toàn đã không còn thẹn thùng cùng nhút nhát.
"Anh! Anh đừng tức giận. Phương Chu từ nay sẽ không có nói xạo gạt anh!"
Cảnh Trăn lấy khăn giấy trong tay cậu, xoay người ném vào thùng rác, khi quay lại tuỳ tay cầm lên thước để lên bàn tay phải vẫn còn đang run rẩy của Phương Chu, thoáng liếc nhìn người một cái. Bất cứ ai cũng có thể nghe thấy sự chân thành nhận sai của Phương Chu thế nhưng anh lại không tỏ ý kiến chỉ trầm giọng nói.
"Tay run đến như vậy. Từ nay mỗi ngày đều đến chỗ của anh luyện tập tay nữa tiếng."
Phương Chu còn chưa đi ra khỏi bóng đen, lập tức duỗi tay, lưng tuy thẳng nhưng không còn khí phách hăng hái.
"Dạ!"
Cảnh Trăn không nói nữa, trầm mặt, từng thước từng thước lên xuống gần như khuôn mẫu đánh xong mấy thước còn lại.
Mỗi một thước rơi xuống như phá vở làn da thâm nhập cốt nhục. Phương Chu đau đến lục phủ ngũ tạng đều run lắc nhưng không hề rên rĩ một tiếng nào.
Cảnh Trăn đánh xong hai mươi thước cuối cùng này cũng ném thước xuống giường, ánh mắt đảo qua cậu nhóc đang quỳ thẳng tắp, nhìn đến Phương Chu rung lên dữ dội.
Cảnh Trăn tiến gần một bước, đưa tay nâng cằm Phương Chu, nửa khuôn mặt bên trái sưng cao bởi cái tát trong cơn thịnh nộ của anh. Cảnh Trăn ép Phương Chu phải nhìn mình, ánh mắt bén nhọn bắn thẳng đến đáy lòng cậu nhóc, lạnh lùng nói.
"Đừng vội vàng cam đoan như vậy, em không có khả năng cả đời không nói xạo anh."
Đáy mắt Phương Chu một lần nữa tràn ngập vô thố hoảng loạn, kỳ thật những gì Cảnh Trăn nói đều là sự thật, nhưng giờ phút này Phương Chu chưa có thể hiểu ra mà thôi.
Cảnh Trăn nói với một giọng giản dị, bình thường.
"Thiện ý ác ý, Phương Chu! Anh đều cho em hai mươi bốn tiếng. Trong vòng hai bốn tiếng sau khi nói dối chính mình tới thú nhận liền không tính là nói xạo. Nếu qua hai mươi bốn tiếng, muốn giấu, em liền giấu cả đời. Một khi thời gia đã qua bị anh phát hiện, anh sẽ đập nát miệng của em."
Phương Chu biết rỏ bản tính nói là làm của Cảnh Trăn, mũi có chút đau rát lại không dám chần chờ, không ngừng gật đầu, giọng nói mang theo chút kìm nén nghẹn ngào.
"Em nhớ kỹ!"
Cảnh Trăn nhìn đứa nhỏ trước mắt không dám để lộ ra chút bất bình, uất ức nào, cảm thấy trái tim đang bị bóp chặt đến rỉ máu.
Anh bước lên một bước, tay đang nắm cằm Phương Chu nhẹ kéo vào lồng ngực mình, tay còn ấn đầu Phương Chu vào người mình, sau đó ôm Phương Chu vào trong ngực.
Hương thơm và độ ấm quen thuộc đã kích thích các dây thần kinh mẫn cảm của Phương Chu. Hình tượng ngoan ngoãn hiểu chuyện bị mình ép buộc xây dựng ra trong nháy mắt sụp đổ tan tành. Tiếng khóc kìm nén hồi lâu đã phá tan yết hầu, cậu không còn rảnh lo mặt trong mặt ngoài và cũng thẳng đánh vào trái tim yếu ớt của Cảnh Trăn.
"Uất ức?"
Trong lồng ngực Phương Chu run lên dữ dội, theo bản năng ngăn tiếng nghẹn ngào.
"Không có!"
Cảnh Trăn ôm chặt hơn, khẽ cười.
"Ai vừa mới thề rằng sẽ không bao giờ nói xạo nữa, xem ra đánh vẫn còn nhẹ."
Từ lúc vừa vào cửa lạnh lùng sắc bén răn dạy không chút lưu tình nào, đây là câu nói nhẹ nhàng đầu tiên mà Cảnh Trăn thốt ra. Những uất ức, tự trách, hối hận cùng sợ hãi tích tụ đều tan biến trong lồng ngực của Cảnh Trăn.
Phương Chu từ trong lồng ngực Cảnh Trăn ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt thỏ con chỉ có tác dụng với Cảnh Trăn, thấy khói mù trên mặt Cảnh Trăn đã tan mất thay vào đó là một làn gió xuân ấm áp, bạo gan nói.
"Có một chút."
Cảnh Trăn buông cậu ra, cẩn thận nhìn vào đôi mắt vẫn còn ẩm ướt, nhéo nhéo nửa bên mặt còn mang theo dấu bàn tay.
"Tự mình nhìn lại coi. Em gây ra mấy chuyện này, có chuyện nào mà không phải mấy sai phạm của con nít. Từ nay nếu phạm vào lỗi lầm của con nít liền dùng phương thức dạy dỗ con nít, anh thấy rất có hiệu quả."
Mặt Phương Chu lập tức đỏ đến tận cổ, biết Cảnh Trăn lúc này thật sự không tức giận liền trả lời.
"Con nít không biết uống rượu."
Giọng điệu của Cảnh Trăn đột nhiên cứng lại.
"Phạt chính là em uống rượu? Phạt là phạt em không kiềm chế được cảm xúc của mình, mượn rượu giải sầu, tự chuốc say mình. Mỗi chuyện này cũng không phân rõ được còn không chịu là con nít."
Phương Chu cúi đầu, giọng nói mềm như bông ngập tràn ấm ức.
"Em biết. Anh đánh không phải em làm việc không tốt mà là em coi thường bản thân. Không phải nối xạo mà là em không tin tưởng anh."
Cảnh Trăn đột nhiên tát mạnh vào cái mông thâm tím của Phương Chu.
Cậu nhóc ngẩng đầu lên, bất mãn nhìn Cảnh Trăn, có thể thấy được biểu tình nghiêm túc trong vẻ mặt nghiêm túc của anh trai mình, lập tức cẩn thận thu hồi uất ức, thậm chí còn thoáng thẳng thân mình bày ra dáng vẻ nhận đánh nhận phạt.
Cảnh Trăn đột nhiên cười thành tiếng.
"Quả nhiên là thiếu đánh mà, bị đánh một trận liền hiểu rõ tất cả."
..............................
Cảnh Trăn bôi thuốc chưa bao giờ được cho là một hưởng thụ. Xét cho cùng là một thanh niên trai tráng dù cho có cẩn thận, tỉ mỉ đến đâu cũng vẫn là đau đến Phương Chu tê tê hút khí lạnh.
"Anh! Anh nhẹ tay chút không được sao?"
Phương Chu cuối cùng cũng không thể chịu đựng được nữa, nếu không hiểu rõ tâm trạng của Cảnh Trăn lúc này, Phương Chu nhất định sẽ cảm thấy Cảnh Trăn đang trút giận.
Cảnh Trăn không cho là đúng.
"Em cho rằng tay anh chuyên trách đánh còn phải nhẹ nhàng phục vụ thoa thuốc sao? Còn một tháng nữa vào học chuyên nghiệp. Sau này mấy việc thoa thốc sống này đều giao lại cho em."
Phương Chu nhíu nhíu mày, cẩn thận suy ngẫm lời Cảnh Trăn nói, sau đó đột nhiên chống đứng thẳng người lên, giọng nói tràn đầy kinh ngạc pha lẫn vui mừng không kiềm chế được.
"Anh! Đã có thông báo kết quả rồi hả?"
"Nằm xuống!"
Cảnh Trăn cau mày, tát mạnh vào lưng cậu một cái.
"Nhìn bộ dạng không đầu không đuôi, là sinh viên đại học?"
Phương Chu bật cười.
"Anh sao không nói cho em biết!"
Kỳ thật bây giờ nói ra cũng có chút ngượng ngùng. Lúc mình nói ra muốn học y khoa. Cảnh Trăn không hỏi một tiếng không chút do dự lập tức đồng ý. Xong việc từ Cảnh Chí mới biết Cảnh Trăn dâng roi mây ở chỗ anh hai đứng cả ngày.
Cảnh Trăn không thích Phương Chu nhớ tới mấy chuyện này. Ở trong lòng anh, vốn vì em trai khởi động một mảnh trời riêng để cho em trai có thể làm chuyện mình thích chính là trách nhiệm cùng bảo vệ thương yêu không đáng là gì cả.
Thấy Phương Chu hứng khởi trở lại, anh giả đò tức giận.
"Em có cho anh cơ hội để nói sao? Không tức giận chính là say rượu."
Phương Chu không để ý đến lời mắng mỏ của Cảnh Trăn, chỉ lo vui mừng cho mình, đột nhiên hình như nghĩ ra điều gì đó, đầu tiên là ai da một tiếng, tay Cảnh Trăn lập tức nhẹ lại. Phương Chu nắm lấy cơ hội.
"Anh! Em cũng sắp vào đại học rồi. Từ nay có chuyện gì có thể dùng lời nói thôi được không?"
Phương Chu cảm giác người phía sau đã dừng tay, quay đầu nhìn, thấy Cảnh Trăn không tức giận đang nhàn nhạc nhìn mình. Phương Chu thấm giọng một cái.
"Anh đừng đánh em như thế này nữa được không? Dùng lời răn dạy em cũng có thể nhớ kỹ."
Cảnh Trăn mỉm cười.
Phương Chu thầm nghĩ không ổn, mông ăn một cái tát thật mạnh.
"Sinh viên ghê gớm lắm phải không?"
"Mười tám tuổi bắt đầu không nghe lời?"
"Dạy dỗ bằng lời em có thể nhớ kỹ?"
Một câu nói của Cảnh Trăn đi đôi với một cái tát.
"Có thể! Có thể! Có thể!"
Phương Chu rốt cục nghẹn ra mấy chữ.
Lại một cái tát.
"Có thể cái đầu của em! Không phải lần nào đánh xong cũng nước mắt, nước mũi tèm lem cùng anh bảo đảm, quay đầu cái lại làm ra mấy chuyện không đầu không mặt mũi!"
Phương Chu đau đến mức đem người trốn vào trong, còn không quên biện minh cho mình.
"Em làm gì có nước mắt nước mũi chảy ròng ròng chứ! Đâu phải lần nào cũng khóc."
Cảnh Trăn bật cười trong lòng, cố ý trầm mặt xuống, vỗ vỗ giường.
"Nằm trở lại! Đừng để anh bắt lấy em!"
Phương Chu biết Cảnh Trăn không có tức giận, dù không có tức giận chỉ đánh bằng tay cậu cũng không chịu nổi nữa.
"Anh! Đừng đánh nữa, được không?"
Cảnh Trăn nhìn bộ dạng thỏ con này của Phương Chu không còn hùng hổ được nữa.
"Em cho rằng anh muốn đánh em lắm sao? Mười hai giờ anh còn có một hội nghị Video với công ty bên Hoa Kỳ. Em mà còn làm ầm ĩ, chút nữa đây anh chỉ có thể vừa mở họp vừa bôi thuốc cho em."
Mặt Phương Chu đã đỏ bừng, chỉ tưởng thôi cũng không dám tưởng tượng đến hình ảnh đó. Tuy biết Cảnh Trăn uy hiếp nhiều hơn nhưng vẫn lập tức ngoan ngoãn lăn nằm trở lại.
Cảnh Trăn thầm cười, đưa tay sạch sẽ xoa nắn cái ót ngập tóc xù xù của Phương Chu, cười mắng.
"Chết sĩ diện!"
Phương Chu bĩu môi, bị lời Cảnh Trăn nói mà vẫn còn sợ.
"Không cần mặt mũi, anh cũng không mang em theo như vậy."
Cảnh Trăn nhìn Phương Chu giận mà không dám nói gì, không đành lòng buông lời hung ác.
"Đừng gây rối nữa! Hội nghị có thể dời lại. Thương thế của em còn không bôi thuốc ngày mai đừng hòng xuống được giường."
Phương Chu cảm thấy trong lòng vô cùng ấm áp, cậu biết Cảnh Trăn vất vả, đêm nay có lẽ sẽ không ngủ được mấy tiếng, nhưng bởi vì quá đau. Tuy kỹ thuật không tốt nhưng cũng không dám lơ là, mấy kỹ năng tỉ mỉ khử trùng, cẩn thận bôi thuốc, mỗi một bước tốn không ít thời gian cùng công sức. Nghĩ đến đây cảm thấy có chút áy náy. Chuyện lần này vốn là mình sai trước. Trong lòng hiểu rất rõ Cảnh Trăn tốn không ít tâm tư, lo lắng trước sau cho mình, bây giờ bị đòn còn muốn Cảnh Trăn đau xót, chính mình đều cảm thấy không mặt mũi.
Nhưng mà giữa Phương Chu và Cảnh Trăn từ lâu đã vượt qua thời khắc nói mấy lời xin lỗi làm anh lo lắng xa lạ này, nghĩ nghĩ, cậu đột nhiên quay đầu lại nói.
"Anh! Văn kiện hôm qua em đã sửa xong rồi."
Tay Cảnh Trăn bổng nhiên dừng lại, thật lâu không nói.
Phương Chu ý thức được mình vừa khởi ra chủ đề quá mức xấu hổ, đang muốn ngồi dậy nhận sai liền nghe giọng nói bình thản đến không chút gợn sóng nào từ phía sau vang lên.
"Nếu em thật sự không thích La Khải. Anh sẽ điều cậu ấy sang bộ phận khác. Nhưng mà trước đây anh có nói qua thực tập ở phòng kế hoạch hai tháng, một ngày cũng không thể thiếu."
Phương Chu sững sốt, sau đó một cảm giác ấm áp trào ra từ trái tim rồi lang đến từng tế bào trong cơ thể, nhịn không được cười toe toét lại bởi vì mắc cỡ sợ Cảnh Trăn thấy, đem đầu vùi vào cánh tay. Nhưng mà không hiểu sao cười cười mà mặt lại ướt đẫm.
Cậu không thực sự ghét La Khải, nhưng Cảnh Trăn vì mình mà sẵn sàng thỏa hiệp, những cảm xúc hỗn độn trong lòng đột ngột không kiểm soát được phá tan lồng ngực.
Cảnh Trăn thấy Phương Chu như vậy lòng quặn thắt. Đứa em này ngày thường ngoan ngoãn hiểu chuyện đến làm Cảnh Trăn hoài nghi đây có phải em trai ruột của mình. Mình ở thời kỳ phản loạn so với Phương Chu không bớt lo đến nhiều. Một đứa nhỏ như vậy đến tột cùng cần bao nhiêu cảm giác an toàn mới có thể chân chính cho biết *Mình thương đứa em bảo bối này đến nhường nào.*
Cảnh Trăn nhẹ xoa xoa đầu cậu nhóc, tức giận nói.
"Có điều tật xấu tủi thân, tự ti này lại để anh bắt được sẽ không đơn giản chỉ hai mươi thước nhẹ như vậy."
Phương Chu gật đầu thật mạnh, khịt khịt mũi như sợ Cảnh Trăn phát hiện mình khác lạ.
Giọng nói đằng sau giống như hơi ấm thổi từ lò sưởi.
"Phương Chu! Em sẽ còn gặp những người ưu tú hơn em, thậm chí còn mạnh hơn hai anh của em nhiều. Em nhớ kỹ, em không có khả năng đều là đệ nhất ở trong mắt người khác bởi vì người ta nhìn em đều là phiến diện. Nhưng em là Phương Chu, em là em trai của Cảnh Trăn – Cảnh Chí. Anh đối với em yêu cầu cao, trách móc nặng nề vì em xứng đáng. Không ai hiểu em hơn anh, em ở trong lòng anh vĩnh viễn là ưu tú nhất.
*Em ở trong lòng anh vĩnh viễn là ưu tú nhất.*
Từng lời từng tiếng rõ ràng đến chấn động.
Phương Chu cảm thấy chiếc gối mình đang nằm đã ướt nhẹp.
Cảnh Trăn thở dài một hơi, giọng nói trầm thấp, ôn hòa lộ ra hy vọng.
"Huống chi, La Khải sống lâu hơn em bốn năm. Tin anh đi, bốn năm nữa, em sẽ ưu tú hơn cậu ấy rất nhiều."
Cảnh Trăn chuyên chú thoa thuốc, lời đã nói xong thật lâu, anh mới nhận ra Phương Chu kỳ lạ. Anh ngẩng nhìn xem mới phát hiện vai cậu nhóc giật giật liên hồi, đầu giấu vào trong gối.
Cảnh Trăn hoảng sợ, giọng điệu không hề che giấu lo lắng.
"Em sao vậy? Thật sự làm em đau lắm à?"
Phương Chu khóc ngày càng nhiều, cảm giác áy náy trong lòng tràn ngập cổ họng căn bản không nói ra được, chỉ có thể lắc đầu nguầy nguậy.
Lòng Cảnh Trăn thắt lại, giọng điệu chậm lại, cúi nhìn vết thương sâu cạn loan lỗ trên mông, bất đắc dĩ nói.
"Hay là anh gọi anh hai tới thoa thuốc cho em nha! Mấy vết thương này, anh hai có kinh nghiệm nhất, cũng rất biết cách bôi thuốc. Em mau ngẩng đầu lên, chết ngộp bây giờ."
Phương Chu lắc đầu lợi hại hơn, cách gối đầu nức nở.
"Không ... muốn..."
Phương Chu hiếm khi khóc lúc bị đánh, cậu luôn luôn nhẫn chịu, những lúc thực sự đau quá chỉ bức ra vài giọt nước mắt đều là bản năng phản ứng sinh lý. Thế nhưng, Cảnh Trăn như vậy chân thành nói chuyện, bao nhiêu ấm ức, tự trách, hối hận trong lòng của Phương Chu tất cả đều mãnh liệt quay cuồn lên làm cậu khóc đến không cầm nước mắt lại được.
Cảnh Trăn sững sờ đứng đó, không dám lại bôi thuốc nữa vì sợ thật sự làm đau, cũng không dám để cậu nhóc một mình để đi tìm Cảnh Chí, dở khóc dở cười xoa xoa lỗ tai cậu nhóc.
"Em đây là muốn anh đau lòng chết sao? Mau đứng dậy!"
Phương Chu khóc càng lớn hơn, cách gối đầu mà Cảnh Trăn vẫn nghe được tiếng thở hổn hển của cậu.
Cảnh Trăn thở dài và nói với giọng dỗ dành con nít.
"Nín đi! Nghe lời! Từ nay ngoan ngoãn đừng có làm ra mấy chuyện thái quá, anh sẽ không bao giờ đánh em nặng như vậy nữa!"
Phương Chu tận lực thuyết phục tự mình điều chỉnh hít thở, chậm rãi dừng lại, lại cọ mạnh gối trước khi hít vào khí mũi, giọng nói vẫn còn đầy hơi ẩm.
"Em không sợ bị đánh. Bởi làm bản kế hoạch không có tốt, em sợ anh thất vọng, tuần trước em đã nói xạo anh, sợ anh tức giận, ở văn phòng ngoan cố bướng bỉnh với anh, sợ anh cảm thấy em không phục dạy dỗ."
Cảnh Trăn nghe được ý tứ sâu xa trong lời nói của Phương Chu nhưng chỉ cười trêu chọc cậu ta.
"Sợ ? Anh sao không thấy em còn biết từ này nha!"
Vốn dĩ Cảnh Trăn muốn kéo Phương Chu ra khỏi tâm trạng chán nản này, anh dự đoán mấy lời này sẽ làm Phương Chu cáu kỉnh lên, nhưng thật không ngờ cậu nhóc càng cúi thấp đầu hơn.
Cảnh Trăn luống cuống, nhẹ đứng lên khỏi giường ngồi xuống bên cạnh đầu Phương Chu.
Mặt Phương Chu lắm lem nước mắt, hai mắt đỏ bừng cảm thấy mất mặt muốn chết vừa muốn quay mặt đi đã bị bàn tay lớn của Cảnh Trăn hung hăng ấn giữ lại.
Ánh mắt Cảnh Trăn rất nghiêm túc và trịnh trọng, lúc này không còn coi người trước mặt như một đứa con nít nữa, mà giao tiếp với thái độ người lớn với người lớn.
"Nhìn vào mắt anh, nghe anh nói. Mấy lời em nói anh đều biết. Anh biết em sợ mình làm không tốt, sợ làm anh mất mặt. Nhưng mà, em trai Cảnh Trăn này không có quyền thất vọng với chính mình. Anh càng không có khả năng đối với em mình thất vọng. Anh hy vọng em đối với chính mình có cái nhìn khách quan, rõ ràng nhận biết, từ đó có những cảm xúc, tình cảm phong phú, mãnh liệt yêu ghét, tinh thần trách nhiệm vừa phải không cần quá nhiều, tích cực, tốt bụng, cởi mở và năng lực tới đâu làm chuyện lớn tới đó. Vì vậy, em đừng nên nói mấy lời ủ rủ này sẽ làm anh cảm thấy em không đủ tín nhiệm anh."
Cảnh Trăn không có vạch trần chính là... Phương Chu! em chỉ cần làm được như vậy thì tầm nhìn và khát vọng của em làm người khác không dám nghĩ so sánh, với thiên tư và năng lực của em là kinh người.
Phương Chu im lặng, cũng không khóc nữa, dưới vẻ ngoài mạnh mẽ và độc lập ấy, trái tim mong manh và nhạy cảm dường như được bàn tay to lớn của Cảnh Trăn nhẹ nhàng bao bọc. Mấy năm nay, Cảnh Trăn – Cảnh Chí đưa cậu đến nhiều dịp khác nhau và gặp rất nhiều người mà trong vòng lẩn quẩn trước đây cậu không bao giờ có thể tiếp xúc được. Hầu hết những người đó đều là từ nhỏ được đào tạo giáo dục dưới nền giáo dục tinh anh. Dù cho có nhỏ hơn Phương Chu đến mấy tuổi, phần lớn đều có thể bình tĩnh mà nói từ Giả Thuyết Lê Mạn (G.F.B Riemann (1826 – 1866) máy đo địa lý người Đức.) nói tới nguy cơ tiền tuệ. Phương Chu ở trong hoàn cảnh như vậy tự nhiên tích luỹ không ít tâm tình tự ti.
Cậu không có chịu quá tinh anh giáo dục, càng không phải từ nhỏ bị nhận định là người nối nghiệp, bóng rổ đánh rất khá, tennis cũng không đến đỗi nào, nhưng mà thuật cưỡi ngựa, golf, đàn violon... đối với Cảnh Trăn như hạ bút thành văn nhưng cậu thì trước nay không hề tiếp xúc qua. Cậu nguyên bản cho rằng mình sẽ không để ý, nhưng cậu đã quên cậu để ý đến các anh của mình, cậu bắt đầu sợ mình không đủ ưu tú, không xứng với danh hiệu em trai Cảnh Trăn – Cảnh Chí.....
Hoá ra, Cảnh Trăn đều biết tất cả.......
.............................................................................
Làm anh trai thật mệt mỏi a! Phải có yêu cầu, phải có thủ đoạn, còn phải công tâm. Còn muốn đánh... mà phải đánh cho hung ác rồi còn muốn đau lòng, thương xót.....
.......... Cùng cho Cảnh Trăn một tràn vỗ tay khen ngợi!!!!!!