Phương Chu [Cảnh Gia Gia Pháp]

PN. Tuổi trẻ oanh liệt 10


2 năm

trướctiếp

Cảnh Trăn nhìn cậu nhóc kìm không được run rẩy, đưa thước chống đốt xương cùng, không nhẹ không nặng đánh hai thước.

"Phương Chu, đạo lý đã giải thích, lời ngon ngọt cũng đã nói. Nếu em lại để cho anh bắt được mấy ý tưởng lung tung rối loạn này, tự mình cầm thước ra trước cửa văn phòng đứng. Em không phải thích tự coi nhẹ mình sao, anh phải để cho người tới lui nhìn xem, ngoài em trai của mình còn có ai đáng giá để Cảnh Trăn này dạy."

 Phương Chu biết rõ Cảnh Trăn uy hiếp chưa từng có không có hiệu quả, sợ tới mức đầu lưỡi đều run lên.

 "Không dám, em không dám!" 

Cảnh Trăn không nói gì nữa, anh chỉ giơ tay lên và thả roi xuống, mới có một thước đã thấy Phương Chu quay đầu lại, trầm thấp kêu một tiếng.

 "Anh!" 

"Hả?"

 Cảnh Trăn biết con số đã thỏa thuận, Phương Chu sẽ không bao giờ xin tha cảm thấy khó hiểu. 

Phương Chu có vẻ hơi xấu hổ, giương mắt nhìn người, mới nói.

"Năm roi vừa rồi, tính sao?"

Cảnh Trăn đánh quá mau lại còn vội vàng răn dạy, giáo huấn làm Phương Chu quên cả báo số. Cảnh Trăn khẽ thở dài.

"Là sáu roi. Còn báo sai thật sự đánh lại."

Anh biết mình trước giờ không nở lòng quản thúc, dạy dỗ Phương Chu quá nghiêm khắc. Anh không đành lòng đem gọt bỏ tất cả góc nhọn ở trường học đến bóng loáng . Anh tình nguyện để Phương Chu sống đơn giản, thuần khiết một chút và chính mình luôn luôn ở phía sau tức thì che mưa chắn gió cho em trai mọi lúc mọi nơi.

Đếm qua con số hai mươi, cả người Phương Chu ướt đẫm như đứa nhỏ mới vừa được vớt dưới ao lên, ướt sũng đến mức xanh xao, yếu ớt. Cậu cảm thấy mông đã sưng cứng lên như một tảng đá lớn. Dù chỉ một cử động nhỏ hay nhẹ vặn vẹo người đều khiến cho cả người cậu đau đớn giật bắn người giống như bị điện giật.

"Quỳ lên!"

Trong lòng Phương Chu lạnh ngắt, cả người căng thẳng, ngay cả sợi tóc trên trán cũng không nhúc nhích được.

"Sao uống rượu, nói xạo không muốn bị phạt hả?

Phương Chu lắc mạnh đầu đang vùi úp trên giường, cơ bắp tê cứng trong một thời gian dài đau nhức đến tê liệt, cậu lau mồ hôi, khó khăn nâng khuỷu tay lên, đổi bàn tay chống đỡ toàn bộ phần trên cơ thể.

Cảnh Trăn lúc này mới thấy phần trên ngực của quần áo ở nhà hầu như ướt đẫm, quay người đến bên tường cầm lấy điều chỉnh điều hoà tăng thêm mấy độ, quay lại liền thấy đứa nhỏ lảo đảo quỳ trên giường ôm chặt đùi, thoáng nhìn qua ánh mắt mờ mịt của Phương Chu và hỏi một cách trống rỗng.

"Hôm qua em đã uống nhiều ít?"

Phương Chu dành hết tâm sức để duy trì tư thế quỳ gối này, khi nghe Cảnh Trăn hỏi, trong lòng ớn lạnh.

"Em không nhớ!"

Lửa giận trong lòng Cảnh Trăn tức thời bốc cháy lại, thước tuy giơ lên ​​cao nhưng không rơi xuống.

"Còn tới bốn mươi thước, nếu muốn anh tiếp tục dùng roi mây để hỏi, em cứ tiếp tục. "

Phương Chu sợ tới mức tập trung kéo ký ức về, đến khi thực sự nhớ ra xấu hổ không dám nói ra, thoáng liếc nhìn ánh mắt lạnh lùng của Cảnh Trăn.

"Anh! Từ nay em sẽ...."

Sau mông vang lên một tiếng nổ tung, Phương Chu chúi người lên trước mai mắn được Cảnh Trăn nắm giữ lại.

"Quỳ vững! Hôm qua đáng lẽ nên để em vã miệng mình trước mặt anh hai để em nhớ thật lâu và biết phải trả lời như thế nào."

Phương Chu liếm môi, hàng phòng ngự đã bị đập tan tành.

"Nửa chai rượu Whisky, ba bốn chai rượu vang đỏ. "

Vốn tưởng rằng câu trả lời này chắc chắn sẽ hứng lấy đòn roi nhanh như chớp nhưng không ngờ Cảnh Trăn chỉ khẽ gật đầu.

"Đàn ông con trai uống chút rượu không là gì, nhưng mà tửu lượng mình đến đâu cũng không biết. Anh hỏi em, em có biết điểm mấu chốt cuối cùng của mình ở đâu không? Biết uống bao nhiêu thì say? Vấp ngã một lần phải biết học khôn. Đừng nói em còn cần anh phải dạy lại cái gì gọi là đúng mực đi à nha."

Giọng điệu của Phương Chu như giải thích.

"Anh! Em không nghiện rượu và cũng không thích uống."

Cảnh Trăn nhướng mày, khóe miệng kéo ra một vòng cung, khẽ khịt mũi, một thước lạnh lùng lạc xuống nơi bị thương nặng nhất.

"Nghiện rượu? Em nếu là nghiện, em bây giờ còn có thể quỳ được ở nơi này sao? Không cắt ngang chân em cũng sẽ không có ý tốt đưa em về nhà."

Phương Chu bị thước đánh đến thần kinh toàn thân đều giật giật, thêm vào đó bị Cảnh Trăn gần như gào thét hâm doạ sợ tới mức cắn chặt miệng nhưng vẫn ngước mắt tìm kiếm ánh mắt của Cảnh Trăn.

"Anh! Thật sao?"

Cảnh Trăn hiếm khi lúc răn dạy, trách đánh pha tức giận. Anh có bao nhiêu phóng túng cho Phương Chu tự do mà mình ở lứa tuổi đó chưa bao giờ dám yêu cầu xa vời và anh rất tin tưởng Phương Chu. Thế nhưng khi thấy Phương Chu mượn rượu giải sầu, nghe mấy lời nói bừa của Phương Chu lúc ở quán Bar, dù lòng Cảnh Trăn có kiên định và mạnh mẽ đến đâu cũng không thể chịu đựng được gánh nặng của những người thân ruột thịt của mình, thế nhưng Cảnh Trăn không muốn dùng những lời lẽ nặng nề như vậy đối với Phương Chu. Anh không có trả lời, nhẹ đưa thước khẽ khẽ tay đang rũ xuống của Phương Chu.

"Tay!"

Phương Chu sững sờ, mất một giây để phản ứng anh đau lòng liền sau đó trong mắt cậu càng thêm mờ mịt. Đã phạm sai lầm còn muốn anh thương xót, xấu hổ chết mất.

Cảnh Trăn đưa thước điều chỉnh độ cao của tay, sau đó tàn nhẫn đánh xuống, một đường lớn hai ngón tay lập tức nổi lên cắt ngang lòng bàn tay cậu.

"Hai mươi mốt!"

Phương Chu không ngờ đau đến vậy. Tất cả những dấu ấn về khẽ tay đều cuồn cuộn kéo về, cảm thấy lạnh cả người.

Cây thước lại được nâng lên, Phương Chu phải dùng tất cả lý trí mới kìm chế phản xạ muốn rút tay lại, mạnh mẽ cắn nát đầu lưỡi, nuốt xuống một miệng máu tươi rồi mới đếm số.

"Hai mươi hai!"

Cảm giác nhìn thước quất xuống lại không thể tránh cũng không thể rút tay lại quả là quá tuyệt vọng.

"Thẳng tay! Không được uốn cong ngón tay."

Cảnh Trăn tức giận trách cứ. Tay đứt ruột xót, các ngón tay sưng đến muốn thẳng ra cũng khó tránh khỏi ảnh hưởng tới các vết thương. Tần suất Cảnh Trăn rơi thước đã trở thành một quy luật gần như tàn khốc, từ đầu ngón tay đến cuối ngón tay, đầu lòng bàn tay đến gốc lòng bàn tay, không một nơi nào mai mắn thoát khỏi.

Toàn bộ lòng bàn tay đã sưng đến sáng bóng in hằn lên mấy lằn sưng đỏ thâm thúy, nhìn như sắp bị đập nát bấy. Phương Chu khẽ run lên vì đau, tay phải nắm chặt nắm tay, hai môi mím chặt, tay trái đang duỗi ra không dám nhúc nhích. Tiếng đếm số từ lớn dần đần đến nhỏ đến gần như yếu ớt, khi đau quặn thắt lại đếm lớn. Điều không thay đổi là mỗi thước quất xuống bàn tay như nổ tung, mỗi thước rơi xuống như nhúng tay vào dầu nóng.

"A!"

Cảnh Trăn nghe tiếng thước quất xuống liền cảm thấy không ổn, quả nhiên Phương Chu khẽ cong ngón tay, thước quất thẳng vào các đốt ngón tay.

Cảnh Trăn thấy Phương Chu nắm lấy cổ tay trái, ngươi cong lại, đau đến mức ngũ quan đều vặn vẹo vào nhau, anh lập tức quăng thước đi, cúi người nhìn.

"Đã bảo thẳng bàn tay, quy tắc đều đã quên hết rồi có phải không? Bao nhiêu tuổi rồi còn muốn anh nắm tay em lại đánh hả?"

Miệng hung dữ nhưng mắt lại không che dấu được đau xót. May mắn chỉ có hai móng tay hơi rỉ rỉ máu, không có bị rách da chỉ có đốt thứ nhất ngón giữa bầm xanh rất rõ. Cảnh Trăn đi tới bàn đầu giường lấy hộp thuốc, nhanh chóng khử trùng móng tay rồi dán băng keo cầm máu, sau đó bóp bóp mấy khớp xương xác nhận không có bị gãy rồi mới ngẩng đầu nhìn Phương Chu đang không ngừng hít hà.

"Em có mấy ngón tay có thể gãy? Anh thấy khẽ tay không có đủ đau, có phải hay không lại muốn đánh mông?"

Phương Chu sợ hãi lắc đầu, vẻ mặt hoảng sợ.

"Không phải, mông không thể chịu được nữa."

Cảnh Trăn đương nhiên biết rõ mông không thể đánh được nữa. Cách không tới mười phút lại nhìn liếc, những chỗ đỏ thẫm đã biến thanh, mấy nơi bầm xanh đã chuyển tím. Lại cầm thước lên, thoáng liếc qua bàn tay trái đang được nắm chặt không dám buông xuống, lướt thước áp chặt vào cái mông sưng vù, trầm giọng.

"Hừm! Còn dám trốn, dám động, dám cong ngón tay - "

Ý tứ của Cảnh Trăn rất rõ ràng, lời còn chưa nói xong, thước đã giơ lên linh hoạt, nhanh gọn đập thẳng xuống lòng bàn tay trái của Phương Chu mà không hề có ý tạm dừng.

"Đổi tay!"

Sau mông vẫn đau dồn dập như đòi mạng. Tay trái buông xuống thật không ngờ chạm vào đùi đau đến hai chân run rẫy không ngừng. Giữ nguyên tư thế quỳ đã khó rồi còn phải buộc thẳng lòng bàn tay, Phương Chu nhắm mắt lại, từ từ ngẩng đầu lên, nhìn vào đôi mắt sắc lạnh của Cảnh Trăn, giọng điệu ngập tràn hàm ý cầu xin.

"Anh! Anh nắm tay em đi, nếu không cột lại cũng được..."

Ngay sau khi Cảnh Trăn giơ tay lên, một lằn đỏ chói lập tức hằn lên lòng bàn tay Phương Chu.

"Phương Chu! Cho dù hôm nay em có cắn đứt lưỡi cũng phải ráng chịu cho anh!"

Phương Chu đỏ mặt, biết chút mánh lưới nhỏ của mình không thể qua được ánh mắt của Cảnh Trăn. Lại nhớ tới trước đây mình cắn rách nhẹ môi thôi anh cũng đau lòng vô cùng, đột nhiên như có một tia khổ sở kéo đến.

Tuy nhiên, Cảnh Trăn không cho cậu có quá nhiều thời gian để suy nghĩ lung tung, chỉ sau một lúc dừng lại, thước đã áp đảo. Giọng nói lạnh lùng và thờ ơ của Cảnh Trăn trái ngược hẳn với thước đang vũ bão rơi xuống cùng cảm giác ngột ngạt.

"Hai mươi thước này đánh em vì chuyện gì?"

Phương Chu đau đến mức gần như sắp gục ngã, không còn quan tâm đến mặt mũi, miệng phát ra tiếng rên rỉ run rẩy thốt ra hai tiếng.

"Nói xạo!"

Cảnh Trăn quất thước xuống nơi bị thương nặng nhất, giọng nói của anh đột nhiên cao lên.

"Tại sao anh đánh em?"

Phương Chu vô thức siết chặt thân thể.

"Nói xạo!"

Cảnh Trăn rất ít khi khiển trách khi đánh, cho dù là khiển trách cũng không có lừa người dối mình hỏi có đáng đánh hay không? Rồi hỏi mấy câu linh tinh còn dám hay không? Anh cảm thấy đã bị đánh còn không hiểu rõ mấy chuyện này thì đánh cũng vô ích. Nhưng hôm nay, giọng điệu của Cảnh Trăn cực kỳ nghiêm khắc, thậm chí anh ta còn không che giấu sự tức giận tích tụ cả một ngày.

"ĐÁNH EM VÌ CHUYỆN GÌ!"

Phương Chu hét lên.

"EM NÓI XẠO!"

"Nói tiếp!"

Phương Chu thở hổn hển, tay phải rõ ràng đã đung đưa, ánh mắt dán chặt vào Cảnh Trăn, giọng nói khô khốc có chút muốn khóc.

"Nói xạo!"

Cảnh Trăn dừng lại, cau mày lặng lẽ nhìn Phương Chu đang chìm đắm trong sự xấu hổ và bất lực hơn bao giờ hết.

"Khóc?"

Một tiếng rất rõ ràng nhưng thờ ơ trùng trùng điệp điệp nện thẳng vào lòng Phương Chu, tay phải sớm đã sưng lên một thước cao. Cậu tỉ mỉ nhìn từng đường chỉ đỏ thẩm khắc trên vân tay, cắn môi im lặng. Phương Chu sợ mình mở miệng thì không nhịn được nữa.

Ánh mắt sắc bén của Cảnh Trăn quét qua, trong giọng nói đã không còn tức giận ngược lại rất êm tai và vững vàng lại khiến người ta phải rùng mình *Đánh em vì chuyện gì?*

Hơn nữa cách dạy dỗ con nít này làm Phương Chu cảm thấy đau đớn, thống khổ ở mông cùng bàn tay đang ăn thước phóng đại lên gấp mấy lần, xen lẫn che trời lấp biển quẫn bách cùng cảm xúc không tên làm cả người cậu lập tức như phủ một lớp phấn hồng. Phương Chu dời tầm mắt lên một chút, cuối cùng bay thẳng vào khuôn mặt quen thuộc nhưng xa lạ đó, cảm xúc trong lòng như muốn trào ra.

Lòng Cảnh Trăn thắt lại, anh biết Phương Chu thà chịu đánh thêm hai mươi roi nữa cũng không muốn lòng tự trọng bị đánh nát như bây giờ, nhưng đối với anh... lừa dối là chuyện không thể dễ dàng tha thứ bỏ qua nhất... Nhìn Phương Chu im thin thít, sắc mặt anh trầm thêm vài phần, ánh mắt cũng sắt bén hơn.

"Em khôn thì lập tức trả lời anh còn không em vĩnh viễn đừng bao giờ nói chuyện với anh nữa!"


............................................... 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp