Cảnh Trăn nhìn Phương Chu ôm bàn thút thít, rồi từ nức nở sang rơi lệ không ngừng, đến gào khóc có đến tầm hai phút.
Cảnh Trăn sờ sờ đầu tóc đẫm nước không thua gì đêm qua bị xối nước, nhịn không được thoáng run rẩy thân mình, đau lòng chua xót cũng bỗng nhiên dâng trào lên.
Cảnh Trăn là người biết rỏ nhất Phương Chu hiền lành nhân hậu. Anh nhẹ nâng dậy hai bả vai đang run rẩy, lau nước mắt lắm lem trên mặt, kéo Phương Chu ôm chặt vào bờ ngực lớn của mình, bàn tay ấm áp vuốt vuốt lưng cho đến khi hơi thở cậu dần dần đều đều lại.
Đôi mắt sưng vù nhìn nhìn Cảnh Trăn, ánh mắt trông đáng thương hơn mấy phần, hơi mỏng sương mù xem trước mặt mơ hồ bóng người, nhẹ nhàng kêu mãi một tiếng *Anh!*
Phương Chu không có lại nói mấy lời linh tinh nào là em sai rồi! Em xin lỗi mà chính giờ phút này chính cậu so với ai khác đối với chính mình tàn nhẫn nhất.
Cảnh Trăn vén vén mấy sợi tóc đen nhánh của cậu lên, lại lần nữa cầm lấy roi mây, mũi nhọn nhẹ chọt mặt bàn, đơn giản một cái thủ thế, Phương Chu liền biết Cảnh Trăn còn chưa có hỏi xong, hít sâu một hơi cúi người ôm bàn.
Vừa rồi được Cảnh Trăn nâng dậy, hiện giờ dựa vào sức lực của mình cúi xuống lại, phía sau đau như bị xé rách, Phương Chu vẫn là nhịn đau từ từ đem tư thế đặt tới tiêu chuẩn nhất.
Cảnh Trăn đem roi mây cứng rắn lạnh lẽo ép chặt xuống mông nóng bổng của cậu nhóc, ngữ điệu lập tức khôi phục lại bình thường trầm tĩnh nghiêm khắc.
"Anh có hay không nói qua không thể uống rượu?"
"Anh?"
Phương Chu đột nhiên quay đầu lại, trong ánh mắt lại là nghi vấn, trong đầu tìm tòi thái độ của Cảnh Trăn đối với uống rượu.
'Chát!'
Rõ ràng vì cậu do dự mà đổi cho mông kiếm lời thêm một roi.
Cổ họng Phương Chu gian nan thốt ra mấy tiếng
"Aaa!!!! Hình như không có."
"Hình như?"
Cảnh Trăn quất hai roi xuống nơi thảm thương nhất trên mông, lực đạo giống như gõ đồ vật.
Phương Chu vừa đau vừa nhứt.
"Anh không nói qua."
Phương Chu nhắm mắt lại nói, sợ nói xong chính là xuyên trời thủng đất quất đánh xuống.
Nhưng mà Cảnh Trăn lại không có ý nâng roi mây.
"Anh đây có hay không nghiêm lệnh cấm em đi quán bar?"
Phương Chu đảo thật là ngã một lần khôn hơn một chút, không có lại nghĩ nhiều, biết nghe lời phải.
"Hẳn là không có!"
Cảnh Trăn đảo roi mây lướt qua cái mông sưng vù, thấy từ thắt lưng trở xuống đang run lập cập, nghiêm lạnh nói.
"Phương Chu, nói dối là không thể. Uống quá say cũng là lỗi lớn, anh không có yêu cầu em là bởi vì anh tin tưởng em biết đúng mực và giới hạn của bản thân, em luôn là đứa nhỏ thông minh thông thấu, rất nhiều chuyện anh không nói, em cũng sẽ nói bóng nói gió mà mà thử điểm mấu chốt của anh. Tựa như anh chưa từng quy định giờ giới nghiêm nhưng mỗi khi em về nhà hơn mười giờ tối, em đều sẽ gọi điện thoại cho anh. Nhưng là hôm nay anh phát hiện em vẫn còn là một đứa bé cho nên từ bây giờ bắt đầu:
Thứ nhất đi quán bar phải thông báo.
Thứ hai không được mượn rượu tiêu sầu, tâm tình không tốt cồn tuyệt đối không thể là cách giải sầu.
Thứ ba không được uống say.
Em có làm được không?"
Phương Chu tuy có chút khổ sở nhưng vẫn gật đầu.
"Em làm được."
Cảnh Trăn vù vút roi cắt ngang đùi Phương Chu liền lập tức ném roi mây lên bàn.
"Đi lấy thước."
Phương Chu biết Cảnh Trăn chú trọng nguyên tắc việc của ngày nào hoàn thành trong ngày hôm đó, chưa từng có quy tắc thiếu nợ, ngay cả thời đi học, bài tập bài luyện thi của Thầy Cảnh nhất thiết phải làm và chỉnh sửa xong mới được ra khỏi lớp. Thế nhưng nghĩ đến cái mông thảm thương rách rưới còn phải chịu thêm sáu mươi thước, Phương Chu đột nhiên cảm thấy không còn chút hy vọng nào.
Cắn môi, lê đôi chân nặng nề bước đến hướng cặp sách, may mắn không xa lắm vòng qua bàn học là tới, từ trong balo lấy ra vẫn đáng thương thoáng nhìn Cảnh Trăn một cái.
Trên mặt Cảnh Trăn vẫn yên lặng không chút gợn sóng.
"Nằm sấp lên giường đi."
Phòng Phương Chu là thư phòng và phòng ngủ liền cùng nhau, tuy rằng hai phòng chỉ cách một bức tường nhưng cũng rất lớn, căn bản muốn lê hai chân không thể nhúc nhích đi từ đầu này đến đầu kia là cả vấn đề nan giải.
Cảnh Trăn biết cứ mãi nhìn chằm chằm, cậu nhóc không biết sẽ mắc cỡ đến cở nào. Anh nhẹ bước đến đầu giường ngồi xuống, lẳng lặng chờ Phương Chu đi tới mới tránh để Phương Chu nhấc chân mình lên. Cảnh Trăn nhìn vết cắn trên môi, mồ hôi chảy ròng ròng sau gáy và lồng ngực nhấp nhô, anh chỉ kéo hai cái gối qua, ra hiệu cho cậu nằm lên.
Phương Chu thoáng thấy ánh mắt đau xót khi Cảnh Trăn kéo áo ở nhà lên cho mình, sau đó còn kéo lại bằng phẳng tấm khăn trải giường vừa bị mình nhàu nát, và cậu cũng thấy rỏ ràng trong con ngươi của anh trai đang cực lực che dấu đi.
Lạnh lẽo thước đè lên chằng chịt lằn roi.
"Đếm."
'Bốp!'
"A!"
Phương Chu luôn là đứa nhỏ trọng mặt mũi, thông thường đều là nghẹn đến nội thương đều không muốn kêu ra tới, nhưng mà đau đớn khó tả khi thước đánh chồng lên roi mây dù có cho cẩn thận chuẩn bị tâm lý đến đâu cũng không thể tưởng tượng ra tới.
"Một."
Phương Chu cuộn tròn như một con tôm, tiếng nói như bị bóp nghẹt, không ngờ thước không sắc bằng roi mây cũng có thể mang đến nỗi đau đớn tuyệt vọng như vậy.
Cảnh Trăn vặn cổ tay, một vết thương khác bị thước chồng đè lên.
"Hai."
"Từ nay em không biết tự mình lấy thước ra, chúng ta liền dùng roi mây. Đánh gãy, chỗ anh vẫn còn một cây."
Mấy lời này của Cảnh Trăn như rất hảo ý giống như nói * em ăn chưa no ở chỗ anh vẫn còn!* thì lập tức thay đổi một trăm tám mươi độ.
"Nhớ kỹ?"
Phương Chu run lên.
"Ba."
"Trả lời!"
Một roi vũ bão.
Phương Chu gắt gao nắm chặt thanh giường.
"Bốn! Nhớ kỹ!"
Cảnh Trăn không nhanh không chậm vung thước, không phải cuồng phong mưa rào, lại không có nữa cơ hội thở dốc, thêm vào đó Phương Chu quá khẩn trương nên sau mỗi một thước cách mười dây chờ cậu thả lỏng thân mình.
Mười thước vừa vặn phủ một tầng tái xanh từ mông eo đến eo chân vốn đang một màu đỏ thẫm.
Roi mây bén nhọn, một roi nổi lên một lằn, mười roi là mười lằn. Thước dày nặng đánh xuống đau đớn lang tràn ra. Một vòng thước quất qua mấy chỗ bị roi mây đánh nặng nhất đều lấm tấm máu.
Giọng đếm số của Phương Chu đã pha khóc nức nở, cậu chưa bao giờ là một đứa nhỏ yết ớt, hôm nay bởi vì quá đau.
Cảnh Trăn ngày hôm qua ở trên xe nghe mấy lời của Phương Chu trong cơn say, anh biết tâm tình công tác gần đây của Phương Chu không tốt, còn liên quan rất lớn đến La Khải. Đưa tay cầm hộp khăn giấy đưa cho Phương Chu.
"Em rất ghét La Khải?"
Phương Chu gian nan căng người lau mồ hôi.
"Cũng không có chán ghét chỉ là không thích."
Cảnh Trăn thầm cười nhìn cậu nhóc cố che giấu, giọng trầm xuống.
"Em có thể không thích nhưng nếu lí do của em là bởi vì em cảm thấy cậu ấy tài giỏi ưu tú hơn mình, kia không phải tự coi nhẹ rồi một mình hối tiếc tự ai!"
Vừa nói vừa vung tay hai thước liên tiếp đều đánh xuống đỉnh mông.
Phương Chu vùi đầu trong khuỷu tay, cắn chặt răng muốn phản bác, rốt cuộc chỉ nhè nhẹ thở ra.
"Em không có."
Cảnh Trăn nghe ra ủy khuất trong giọng nói của cậu nhưng không có vạch trần. Anh rỏ ràng nhất Phương Chu là đứa nhỏ thế nào, tuy không có nhìn cậu lớn lên nhưng cũng có thể tưởng tượng Phương Chu thông minh cậy tài khinh người, đi đến nào đều là bá khí trắc lậu kiệt ngạo lăng nhiên đứng đầu quần long, hiện giờ đem mình so sánh với La Khải, còn không tranh cao thấp. Thế nhưng Cảnh Trăn sao có thể dung túng cậu nhóc tự ti mặc cảm trước mặt mình.
"Phương Chu, em nguyện ý vào công ty giúp anh cùng anh hai, đây là một phần tâm ý của em, anh với anh hai đều rất vui mừng. Nhưng mà vui mừng không đại biểu không yêu cầu, em về sau là muốn ngồi cái kia vị trí của anh là người bày mưu lập kế, quyết đoán cùng cân nhắc lợi và hại, anh cho em đến bộ kế hoạch làm đề án, để em đi theo Giám Đốc Lưu tìm hiểu về tài chính và đầu tư mạo hiểm, kêu em làm thư ký cho anh cũng là muốn em học cách bày mưu tính trí với đám người hội đồng quản trị. Em khen ngược, liều mạng đem chính mình đi so sánh với một công nhân bình thường, anh sao lại không cho em đến bộ hậu cần ra thực đơn cho công nhân nhà ăn hả?"
Phương Chu mới không phải không hiểu đạo lý trong đó, cậu biết Cảnh Trăn vì dạy cậu mà gác lại rất nhiều việc của mình cho đến khi tan sở mới lại làm, nhưng có đôi khi quật lên chính mình đều khống chế không được, tựa như lúc này vẫn còn có tâm tư cãi nhau.
"La khải cũng chỉ là công nhân bình thường hả?"
Cảnh Trăn tức giận giơ tay chính là ba thước, dưới mông bắt đầu ẩn ẩn rỉ máu.
"Không phải công nhân bình thường vậy là cái gì? Chẳng lẽ anh cũng đem cậu ấy đương người nối nghiệp bồi dưỡng sao?"
Phương Chu đau đến nhe răng nhếch miệng, khăn giấy trong tay sớm bị vò nát.
Cảnh Trăn nhìn cậu nhóc kìm không được run rẩy, đưa thước chống xương cùng, không nhẹ không nặng đánh hai thước.
"Phương Chu, đạo lý đã giải thích, lời ngon ngọt cũng đã nói. Nếu em lại để cho anh bắt được mấy ý tưởng lung tung rối loạn này, tự mình cầm thước ra trước cửa văn phòng đứng. Em không phải thích tự coi nhẹ mình sao, anh phải để cho người tới lui nhìn xem, ngoài em trai của mình này còn có ai đáng giá để Cảnh Trăn này dạy."
-------------------------
Lời tác giả
Phương Chu tự ti là một chuyện rất thường tình. Một trong những nguyên nhân chính là những thay đổi trong vòng tròn lẩn quẩn là khoảng cách chênh lệch giữa cậu và những thiếu gia công tử của gia đình quý tộc, và lý do thứ hai là trách nhiệm của cậu không nặng như Cảnh Chí – Cảnh Trăn, vì vậy mặc dù Cảnh Trăn lúc dạy cậu cũng không có trách móc nặng nề, bằng không một kế hoạch sửa tới sửa lui cả chục lần mà thước cũng không có rơi vào người cậu như vậy coi ra Cảnh Trăn rất dung túng cậu, nhưng Phương Chu trong tiềm thức lại cho rằng mình không được coi trọng nên bị đánh mới coi là tốt.