Phương Chu cơm nước xong xuôi đang bước lên lầu chợt nghe Cảnh Chí phía sau nhẹ giọng nhắc nhở lại.
"Hoặc là đứng ở trong phòng hoặc là quỳ gối trên đường đá vụn ngoài sân."
Đương nhiên, Phương Chu không ngu đần đến mức cho rằng đầu gối của mình có thể so sánh được với hai đầu gối sắt của Cảnh Trăn, vì vậy cậu nhóc ngoan ngoãn đứng trong góc phòng.
Cậu vừa đứng vừa lo lắng. Dù có là triết lý nhân sinh lớn sâu đến mấy thì bốn giờ cũng đủ ngộ ra tới, hiện giờ ý vị chờ đợi lớn hơn suy ngẫm.
Động tác đẩy cửa của Cảnh Trăn giống phá cửa hơn, Phương Chu cảm giác từng thớ thịt trên người mình đều thắt chặt lại. Biết sai rồi là một chuyện mà đối mặt với đau đớn ập đến mọi lúc mọi nơi thì không ai mà không sợ hãi.
Phía sau một trận lục tung, ngay sau đó tiếng cắt gió xé không khí.
'Vút..... Chát!'
Hóa ra là roi mây!
Đột nhiên ập đến hoàn toàn không kịp phòng ngừa đã đánh ập cả người Phương Chu dính vào tường.
Phương Chu không dám quay đầu lại, cậu cố gắng đứng thẳng người lại và cậu cảm giác được rất rỏ ràng Cảnh Trăn ở phía sau đang giống như một trái cầu lửa đang phừng cháy hừng hực.
'Vút...... chát... chát... chát....chát...chát!'
Liên tiếp năm roi tung hoành trên mông Phương Chu, chất liệu quần ở nhà tốt đẹp, tinh xảo bị đánh ra một nếp gấp.
"Ây... Anh!"
Phương Chu rên một tiếng, cố gắng động động cánh tay cứng đờ, thuận thế thoáng lau qua mồ hôi trên trán, lập tức đứng lại ngay ngắn.
Cảnh Trăn từ lúc vào cửa đến bây giờ mới thốt ra câu nói đầu tiên, giọng nói lạnh băng xuyên thấu tận cốt tủy Phương Chu.
"Anh thấy em muốn ăn roi mây."
Giọng nói lạnh lùng, tay cầm roi khẽ khẽ lưng quần Phương Chu.
"Tự mình cởi!"
Phương Chu lúc này mới nhớ tới mình trở về nhà không có lấy thước ra, thanh thước còn đang chiểm chệ nằm yên trong balo, hối hận lập tức nổi dâng đến che trời lấp biển. Nhưng mà đối với mệnh lệnh của Cảnh Trăn đã quá quen thuộc không hề ẩn chứa chút nghi ngờ nào. Hơn nữa sự tức giận của Cảnh Trăn thật ngoài dự kiến của cậu mà. Cậu sợ tới giống như tứ chi đều mượn tới không nghe theo sai sử. Dù vậy cậu vẫn nhất quyết ép mình nhịn đau, cúi người cởi cả quần ngoài lẫn trong đến mắc cá chân.
"Anh! Em đứng sao?"
Phương Chu cẩn thận quay đầu nhân cơ hội nhìn thoáng qua sắc mặt Cảnh Trăn. Dù chỉ nhẹ thoáng liếc qua cũng làm cậu lập tức hối hận. Ước số nguy hiểm trong con ngươi kia có thể mọi lúc mọi nơi thay đổi bằng roi mây đánh ập xuống.
Cảnh Trăn phớt lờ ngược lại đáp lại cậu là liền mạch lưu loát một roi mây cắt gió cắt vào hai đùi cậu, lằn roi hồng hồng trắng trắng từ đều đều đến rãi rác dần dần nổi lên không lớn lắm rãi đều trên mông cậu.
Phương Chu không thích roi mây.
Cậu tất nhiên không thích bất luận mấy thứ có chất liệu và kích cở được làm từ roi mây. So với roi nây thước thì tạm chấp nhận được. Bởi vì roi mây quá sắc bén, quá đau. Cảm giác từng roi đau thấu xương sẽ lập tức đánh tan tành nhuệ khí, nhanh chóng đánh sập điểm mấu chốt cuối cùng của cậu.
"Thước của em đâu?"
Từng tiếng của Cảnh Trăn gần như bị đóng băng, không đợi Phương Chu trả lời lại là một roi rất mạnh đánh cắt ngang các lằn roi phía trước đang tranh nhau nổi cộm lên như măng non gặp được cơn mưa đầu mùa.
Phương Chu nỗ lực duy trì tư thế đứng, thở ra khí nghẹn.
"Ở ...... trong balo."
Cảnh Trăn dùng đầu roi mây khẽ khẽ bả vai, ý bảo cậu đi theo, mình thì đi tới bàn học, dựa nhẹ vào bàn, một bàn tay nắm roi mây, một cái tay khác cắm ở túi quần, hai chân thon dài tùy ý bắt chéo vào nhau, ánh mắt nhìn như đơn giản nhưng lại cực áp bách.
Quần Phương Chu còn treo ở mắc cá chân, muốn đuổi kịp Cảnh Trăn vốn dĩ rất khó, huống chi phía sau còn mang theo thương.
Cảnh Trăn thản nhiên đứng dựa bàn nhìn cậu nhỏ tập tễnh đi tới, chờ đến lúc Phương Chu đứng ở trước mặt anh, mặt cùng trên mông cùng một màu sắc.
Cảnh Trăn thoáng liếc mắt nhìn qua quần còn đang dính ở chân, đưa roi mây khẽ một cái.
Phương Chu hiểu ý, trên mặt giống bị xối một lớp dầu nóng, lập tức cởi quần ra, xếp ngay ngắn để một bên.
Hai người hiện giờ là mặt đối mặt đứng, Phương Chu giờ phút này rất rành mạch rỏ ràng thấy được con ngươi băng sương của Cảnh Trăn, sâu thâm thẩm giống như muốn đem toàn bộ Thái Bình Dương đông cứng lại.
Trái tim nhân hậu của Phương Chu như đang nằm vắt ngang trên giàn giáo, bị từ từ nâng tới cổ họng, cậu vẫn còn đang sợ đối với hành vi không nói lời nào mà chỉ vung quất roi mây của Cảnh Trăn. Cậu vốn tưởng vẫn sẽ là một hồi hàn huyên triết lý lẫn tình cảm sâu sắc từ tận trái tim vậy mà giờ chỉ đành trơ mắt nhìn tầng tầng tâm lý được cậu xây trong suốt bốn tiếng đồng hồ tan rã, rồi nào là anh trai hiền với lời nói dặn dò nhớ ăn cơm chiều bổng nhiên lạnh lùng sắc bén lên.
Cảnh Trăn nhìn vẻ mặt Phương Chu mờ mịt co quắp, sắc mặt lạnh lên rất nhiều
"Roi mây dễ ăn lắm sao?"
Phương Chu cắn chặt môi dưới, ánh mắt nhìn đăm đăm xuống mặt đất, lắc lắc đầu.
'Cộp!'
Cảnh Trăn quất mạnh một roi xuống bàn bên cạnh, tốt nhất gỗ lim bị cắt rớt mất một mảnh.
"Nói chuyện!"
Phương Chu sợ tới mức hai môi run lập cập, phương thức hỏi chuyện này làm mặt cậu nhỏ mười tám tuổi đỏ hồng lên.
"Không dễ ăn..."
Cảnh Trăn gật gật đầu, như là nghe ẩn trong giọng nói ý khẩn cầu.
"Anh hỏi em đáp. Trả lời tốt, chúng ta đổi thước. Trả lời không tốt——"
Cảnh Trăn tiếp tục giơ giơ roi mây trong tay lên.
"Gãy cây này còn cây khác."
Không có chờ Phương Chu làm ra phản ứng, Cảnh Trăn thăeng ngón tay đang cầm roi mây hướng tới kệ sách sát tường.
"Xoay qua đi!"
Vốn là Phương Chu đang đứng đối mặt bàn học cùng Cảnh Trăn, sau khi xoay chín mươi độ liền cùng Cảnh Trăn thành góc vuông.
Cảnh Trăn ấn dây mây dán sát vào eo cậu.
"Tay chống đầu gối."
Phương Chu cong lưng, vốn mặt đang như nắng chiều sáng lạn bởi vì đầu chúi xuống như muốn xuất huyết ra tới.
'Vút.... chát!'
Hung hăng một roi quất vào điểm cao nhất.
"Yêu cầu của anh hiện tại là muốn cho em xé dây chằng sao? Hạ eo thấp xuống!"
Phương Chu cắn răng dọn xong tư thế, đưa ánh mắt nhìn đến Cảnh Trăn đem roi mây đang dán chặt trên mông buông xuống, cậu chợt cảm giác được trên anh trai luôn luôn quả quyết và hiền hòa lộ ra thất vọng.
Cảnh Trăn chất vấn vấn đề thứ nhất còn mang theo vài phần hài hước.
"Rượu uống ngon lắm sao?"
Phương Chu hoa một giây đồng hồ tới châm chước, nuốt một ngụm nước miếng, phi thường không có sáng ý.
"Uống cũng tạm!"
Quả nhiên như ý, roi mây bọc gió quét xuống, liên tiếp năm roi, năm lằn roi lẫm liệt giống như lật lưỡi đao khắc cắn vào thịt, ăn mòn thần kinh của cậu.
Roi mây trong tay Cảnh Trăn không có ngừng, nổi giận nói.
"Đàn ông con trai uống chút rượu không tính cái gì, có phải hay không còn rất ủy khuất?"
Uy lực mười phần roi mây hung hăng cắn vào thịt, Phương Chu banh thân mình ngạnh kháng, ót đau tuôn ra một tầng mồ hôi trong suốt, nghẹn ngào.
"Không ủy khuất. Không khống chế tốt tâm tình, uống say chính là em sai."
Phương Chu gắt gao nắm hai khối xương bánh chè không cho mình ngã xuống, phía sau đau đến nổ tung, hóa ra roi mây dày đặc quất xuống giống như có chục cây gộp lại đồng loạt đánh tới. Phương Chu còn không kịp tiêu hóa nổi đau đớn khủng khiếp này, ngay sau đó vấn đề tiếp theo cũng ập tới.
"Tại sao lại muốn uống say?"
Phương Chu nhìn một giọt mồ hôi dính trên lông mi, hơi nháy mắt liền rơi xuống sàn nhà trước mắt, hai chân hơi nhỏ vẫn không khống chế được hơi run lên. Tư duy sớm bị đau đớn hoàn toàn cắn nuốt.
Vì sao? Cậu làm sao biết vì sao....
'Vút.... chát! Vút.... chát! Vút.....chát!'
Phương Chu biết, đây là nhắc nhở không có đúng lúc trả lời, thấy Cảnh Trăn lại muốn giơ tay, vội vàng nói.
"Anh! Cho em nghĩ một chút, em nghĩ...."
'Vút..... chát!'
Cảnh Trăn không chút do dự mạnh mẽ quất một roi lên chỗ nặng nhất trên mông.
"Bây giờ mới nghĩ? Cho em cả một buổi chiều thêm buổi tối chỉ để ngẫm nghĩ lại, em đã làm gì?"
Cảnh Trăn ngoài miệng nói như vậy, tay lại không nở đánh tiếp, anh nhìn mông Phương Chu ước chừng sưng lên một vòng, tuy biết đau đớn có thể gia thêm ấn tượng nhưng là tuyệt đối không giúp đỡ suy nghĩ.
Phương Chu cũng không dám nghĩ lâu quá, cũng tuyệt không phải cậu nhóc thừa dịp này trộm thở dốc, cân nhắc một chút dùng từ, liền mở miệng, rõ ràng đang thở phì phò.
"Bởi vì ở trong quán gặp được một người quen, sau đó có tranh chấp một chút với La Khải, hơn nữa ngày hôm qua, vốn dĩ cảm thấy chính mình rất thất bại."
Cảnh trăn hung hăng một roi quất vào giao nhau mông đùi.
"Tự coi nhẹ mình, 20 roi, tự mình nhớ kỹ."
Phương Chu biết không có đánh bây giờ, thở dài nhẹnhõm một hơi, còn chưa kịp yên lòng, phía sau lại ăn một roi.
"Em là muốn anh hỏi một câu đánh em một trận, vẫn là tự mình đem tiền căn hậu quả đều giải thích rõ ràng cho anh?"
Cảnh trăn uy hiếp đối với Phương Chu hiện tại dù chỉ một roi cũng không muốn ăn rất có hiệu quả, vốn dĩ không có gì đáng dấu diếm, Phương Chu cũng luôn luôn không ngại đem bạn bè của mình giới thiệu với Cảnh Trăn. Tuy rằng Chu Uẩn cùng La Khải không hẳn là bạn hữu, nhưng là loại bằng hữu này không nhân tế kết giao vốn dĩ chính là khó nhất.
"Cho nên...."
Cảnh Trăn khoan thai dựa vào bàn.
"Em chính là thay cô gái kia cảm thấy không đáng giá, sau đó thuận tiện chuốc say mình?"
Phương Chu hơi có chút chần chừ, vẫn là nói.
"Em là nghĩ đến mẹ. Liền cảm thấy, mẹ lúc ấy có phải hay không cũng giống Chu Uẩn dường như bị người ta làm như—"
Dùng đầu ngón chân nghĩ cũng liền biết 'người ta' trong miệng cậu chính là Cảnh Thăng Hồng.
Chỉ là Phương Chu một câu còn chưa nói xong, Cảnh Trăn gần như thô bạo mà nắm lấy cánh tay kéo mạnh Phương Chu lên, bốn mắt nhìn nhau thoáng một khắc, Phương Chu nhìn đến đáy mắt Cảnh Trăn không chút nào che dấu phẫn nộ, sợ tới mức lùi mạnh về sau một bước.
Cảnh Trăn cảm nhận được cậu nhỏ giãy giụa, tay tăng thêm vài phần lực đạo, đem người xoay qua bên cạnh bàn, cao cao giơ lên dây mây chém xuống cái mông tơi tả của Phương Chu.
"Chát! Chát! Chát! Chát! Chát..."
Roi mây không mang ý tạm dừng mà mạnh mẽ rơi xuống, nhan sắc trên mông lấy mắt thường nhìn sơ cũng thấy được tốc độ biến thâm, Phương Chu vừa mới bắt đầu còn gắt gao cắn răng không dám động, nhưng mà roi mây vun vút mang theo tức giận hơn mười roi liên tiếp rơi xuống, Phương Chu đến sức lực cắn răng cũng không có, tiếng rên rỉ từ trong cổ họng phá ra, bản năng muốn thoát đi, từ trên bàn học té phịch xuống giống như đứa nhỏ rớt xuống nước. Sát khí roi mây phá gió từng roi cắt thẳng vào mông, mông nóng rực làm Phương Chu cảm thấy sâu dưới da vài tấc thịt đều chín.
Cảnh Trăn rốt cuộc ngừng tay, một tay kéo Phương Chu dậy, cậu nhóc còn chưa kịp đứng vững, Cảnh Trăn đã giơ tay một bạt tai đánh cậu té xuống lại, lần này không có lại kéo lên, chỉ dùng đầu roi mây chọc chọc lên cái mông chồng chất lằn roi, hung hăng nói.
"Mấy roi này là thay dì Phương đánh. Em nhớ kỹ cho anh, mẹ em sinh em, nuôi nấng, dạy đỗ em không phải để en đứng ở đây khinh thường. Tuy anh chưa bao giờ gặp dì Phương nhưng mà bề mặt phẩm hạnh của mẹ em thông qua em, mẹ em dạy em lương thiện, dạy em cảm ơn, dạy em khoan dung độ lượng. Em hôm nay lại đem người đánh đồng với một ca kỹ ham danh hám lợi quán bar. Phương Chu, em hiểu rỏ mẹ em hơn bất cứ một ai khác, em hãy tự hỏi mình, mẹ em là một phụ nữ tác phong tuỳ tiện, thân thế bất kham sao?"
Buổi nói chuyện này hoàn toàn đánh bẹp cậu nhóc dính chặt vào bàn.
Phương Chu là thật sự chưa từng có nghĩ đến độ cao như vậy, phần là vì cảm thấy thật đáng buồn cho Chu Uẩn, sau đó không khỏi nhớ tới đồng dạng cùng làm tình nhân Phương Ngạn Nhi.
Dấu ấn vàn tay trên má trái đang sưng lên rất khó chịu, một trận chết lặng qua đi, toàn bộ gương mặt như là bị lửa đốt, cậu lại lần đầu tiên cảm thấy, mình đáng đánh đến vậy.
"Anh! Anh đánh em đi."
Cảnh Trăn rõ ràng cảm nhận được quanh thân Phương Chu phát ra sông cuộn biển gầm cảm giác áy náy, anh tuy rằng thực minh bạch trong lòng Phương Chu kính trọng Phương Ngạn Nhi đến cở nào, càng không có khả năng khinh thường, nhưng dù là một chút xíu do dự đều phải bóp chết từ trong trứng nước.
Phương Chu vốn cảm thấy mình không bằng mấy công tử thiếu gia từ nhỏ được gia tộc bồi dưỡng. Cảnh Trăn tuyệt đối không thể để Phương Chu vì thân thế của mình mà tự ti. Huống chi, Phương Ngạn Nhi như vậy khiêm tốn - lanh lợi - trí thức, anh nghe thấy không ít từ ba mình.
Cảnh Trăn hung hăng một roi đánh nát kiêu ngạo của Phương Chu, ngữ khí lạnh lẽo đến lãnh khốc.
"Nếu sớm biết em suy nghĩ mấy chuyện linh tinh này, đêm qua nên đánh đến em không xuống giường được!"
Phương Chu nỗ lực kéo thẳng hai chân, tự ngược áp hạ eo, giọng nói nghe ra rất rõ nghẹn ngào nhưng kiên định có lực.
"Anh! Anh đánh em đi."
Cảnh Trăn biết rõ một thân thương thế này muốn bày ra chuẩn tư thế thấp eo, nâng mông đau đớn biết nhường nào. Thế nhưng, Cảnh Trăn không có ý tứ để ý quan tâm đến cậu, đưa roi mây khẽ khẽ vào đùi cậu.
"Phương Chu! em đã mười tám tuổi, hôm nay anh sẽ dạy em một đạo lý ー tàn nhẫn nhất... vĩnh viễn không phải roi mây. Chuyện này, anh sẽ không đánh phạt em nhiều, em áy náy cũng được, nghĩ cách đi đền bù cũng tốt, là chuyện của em, anh sẽ không giúp em."
--------------
Trận đòn này còn rất dài.
⚡️⚡️⚡️⚡️⚡️