Bị Cảnh Chí rầy la một trận Phương Chu mới chịu an phận, huống hồ mấy tuần nay đeo đuổi thiết kế và sửa chửa mấy dự án mà không có đêm nào ngủ được trước nửa đêm. Một giấc ngủ không mộng mị đến khi bừng tỉnh mở mắt lập tức bị ánh mặt trời hơi ngã bóng dọa tới rồi, cậu ngước mắt nhìn đồng hồ, tự lừa dối mình đưa tay cầm di động nhìn nhìn, tức khắc bay xuống giường.
Vội vội vàng vàng với tốc độ ánh sáng tắm rửa, thay quần áo lập tức lao xuống lầu, tùy tay cầm một miếng bánh mì đang định phóng ra cửa thì nghe thấy giọng nói chắc nịch quản gia.
"Tiểu thiếu gia, nhị thiếu gia có dặn dò cậu hôm nay không cần đến công ty."
Phương Chu nghe xong những lời này giống như kẻ lưu lạc xé một miếng bánh mì cho vào miệng rồi ngay sau đó móc di động ra, trên màn hình khoá hiển hiện lên 13:05 làm cậu bật rung lên. Cậu muốn bấm gọi cho Cảnh Trăn nhưng lại do dự sau đó bấm số gọi cho La Khải.
"Allo! Tôi —"
La khải dường như cố ý đè thấp giọng, hẳn là đang ở văn phòng.
"Này! Cậu còn sống?"
Phương Chu nói.
"Tôi mới vừa tỉnh."
"Vậy cậu không có sao chứ ?"
La khải mang theo chút thử hỏi.
Phương Chu hình như nhớ tới lý do tại sao tối hôm qua cậu đột nhiên lại uống rượu, trong lòng vẫn còn thấy khó chịu nhưng cậu chỉ nói ra mục đích gọi điện
"Không sao! Cậu còn nhớ rỏ tối hôm qua xảy ra chuyện gì không?"
La khải biết cậu không nhớ gì lập tức dùng hết tất cả các tế bào nghệ thuật trong khắp cơ thể để miêu tả lại mọi chuyện của ngày hôm qua ngay từ khi Cảnh Trăn đến. Từ lúc Cảnh Trăn vừa nhìn thấy cậu lửa giận ngút trời đến cuối cùng chịu trận bị đá bị đấm cũng muốn cưỡng chế ôm Phương Chu rời đi, đương nhiên không thể thiếu đoạn Cảnh Trăn vì ôm giữ cậu mà một chân quỳ gối lên đống mãnh bể thuỷ tinh. La Khải kể sống động như thật.
Phương Chu cúp điện thoại, tích góp tự trách cả đêm như hổ vừa bị đánh thức, một chút trí nhớ rỏ ràng len lỏi trong lòng, Phương Chu rốt cuộc không kìm lòng được vẫn gọi cho Cảnh Trăn.
"Tỉnh rồi?"
Giọng Cảnh Trăn vang lên ngay sau khi điện thoại được kết nối thậm chí Phương Chu còn không có khoảng trống để gọi một tiếng anh.
"Dạ!"
Cảnh Trăn nhẹ giọng hỏi.
"Đầu còn đau không?"
Phương Chu đứng thẳng tắp bên cạnh ghế sô pha phòng khách, rõ ràng là không có bị phạt đứng và trong giọng nói của Cảnh Trăn cũng không chút nghiêm khắc nào vậy mà cậu không có lười biếng đứng dựa vào ghế.
"Không đau."
Bên Cảnh Trăn giống như có người gõ cửa, anh chỉ nói một từ *Vào!* rồi nói tiếp.
"Anh đã xin giám đốc Lưu cho em nghỉ một ngày, đi ăn chút cháo đi!"
Cậu rất muốn nghe giọng nói của Cảnh Trăn, cho dù bị rầy la hay mắng chửi cậu cho rằng mình đều có thể thản nhiên đối mặt. Thế nhưng Cảnh Trăn vẫn như hàng ngày, tối hôm qua nói chuyện không chút khách khí vậy mà bây giờ Phương Chu lại không biết nói cái gì, nghe thấy Cảnh Trăn có việc chỉ đơn giản nói.
"Cảm ơn anh! Anh rất bận rộn đi."
...............................................................
Cảnh Trăn đang ở trong văn phòng cùng vài giám đốc bàn chuyện công nghe thấy tiếng gõ cửa chỉ nghĩ rằng trợ lý mang trà tới, bởi vì cách gõ cửa lại không giống bình thường hơi nhíu nhíu mày nhàn nhạt nói "Vào đi!" lại đột nhiên nhìn thấy mấy giám đốc đối diện đều lướt qua anh nhìn nhìn ở cửa, Cảnh Trăn lúc này mới quay đầu nhìn thấy Phương Chu ăn mặc quần jean áo thun và đeo ba lô đen.
Vẻ mặt Phương Chu có chút xấu hổ, bởi vì trên người đang mang lỗi không khỏi co quắp cả người.
"Anh! Em xin lỗi, em không biết anh đang có việc."
Cảnh Trăn cười vẫy tay gọi cậu lại đây.
"Ăn uống gì chưa?"
Phương Chu tùy ý gật gật đầu.
"Em có húp miếng cháo nhưng không có cảm giác muốn ăn."
Vốn dĩ đang nói một vấn đề tương đối khó giải quyết nên bầu không khí có chút căng thẳng nhưng vì sự xuất hiện của Phương Chu làm cả văn phòng ngay lập tức ấm lên thật giống như một cơn gió xuân thoáng thổi qua.
"Em trai tôi !Phương Chu!"
Cảnh Trăn không có đứng lên chỉ nhè nhẹ vỗ vỗ bộ vị mẫn cảm phía sau của Phương Chu, trong mắt người ngoài là hành động ngập tràn thương yêu nhưng Phương Chu lại rất căng thẳng.
Mấy vị giám đốc lập tức lên, từng người một tự giới thiệu và chào hỏi.
Phương Chu cũng ngoan ngoãn chào từng người, tùy tiện nhìn lướt qua, cúi người hỏi Cảnh Trăn.
"Anh! Anh có muốn chuẩn bị nước trà không?"
Cảnh Trăn cười cười.
"Anh đã nói tiểu Dương chuẩn bị rồi, em một mình chơi chốc lát hay là đi lên chơi với anh hai, tùy em."
Phương Chu nghe ra ý giữ gìn trong giọng nói của Cảnh Trăn trong lòng vô cùng ấm áp. Tuy rằng cậu không có mặc quần áo chỉnh tề cũng không phải tới chơi, nơi nào không biết xấu hổ làm càn trước mặt người ngoài nên mượn máy tính của Cảnh Trăn rồi ngồi vào chỗ của mình bắt đầu làm việc.
Cảnh Trăn cùng mấy vị giám đốc bàn chuyện ước chừng có hơn hai mươi phút, đoàn người mới rời đi, Cảnh Trăn tùy tay cầm mấy văn kiện rải rác trên bàn và nói.
"Anh lên lầu tìm anh hai nói chút chuyện sẽ quay lại liền, trong tủ lạnh có trái cây và nước uống, tự mình lấy."
Vốn dĩ cho rằng muốn cùng Cảnh Chí thương thảo một phen, lại không nghĩ ý kiến của Cảnh Chí cùng với mình đồng nhất đến ngạc nhiên, không đến năm phút đồng hồ đã quay xuống phòng. Cảnh Trăn bước vào văn phòng của mình đã quen đẩy cửa đi vào, nhưng mà hôm nay vừa đẩy cửa, ngẩng đầu đập vào mắt là bóng dáng Phương Chu đang đứng đưa lưng về phía cửa, tay mân mê cái gì trong ba lô, nghe tiếng mở cửa, vẻ mặt đột nhiên hoảng loạn quay đầu nhìn Cảnh Trăn.
Phương Chu thở phào nhẹ nhõm khi thấy người vào, rồi gần như nhào tới trước mặt Cảnh Trăn, đột nhiên ngồi xổm xuống đưa tay xắn ống quần Cảnh Trăn lên.
Cảnh Trăn phản ứng lại ngay lập tức lui về sau một bước nhưng Phương Chu vẫn thấy được băng dính lớn nhỏ dán dày đặc trên chân trái của mình.
"Hấp tấp bộp chộp!"
Phương Chu sửng sốt, ngồi xổm trên mặt đất không đứng dậy, ngửa đầu, hốc mắt có chút đỏ nhìn Cảnh Trăn.
"Anh..."
Cảnh trăn không quan tâm, đưa mũi chân chạm chạm vào mũi giày của Phương Chu, trong giọng nói mang theo vài phần giận dữ.
"Đã bảo em ở nhà nghỉ ngơi một ngày còn chạy tới đây?"
Phương Chu cắn cắn môi dưới, giống như đã hạ quyết tâm đứng lên từ trong balo lấy ra một thanh thước, hai tay cung kính bước tới trước mặt Cảnh Trăn.
Ánh mắt Cảnh Trăn bình tĩnh nhìn cậu mười mấy giây giống như ánh mắt ngắm nhìn gấu trúc trong sở thú rồi đột nhiên phất tay nói.
"Có rượu Tequila trong tủ rượu, nếu em quen uống Whiskey anh sẽ lên phòng anh hai lấy xuống cho em."
Phương Chu ngay lập tức cảm thấy vô cùng xấu hổ, hận không thể đem mình nhét vào trong tủ lạnh, nhưng khi nhìn đến thước trên tay đã nhắc nhở mục đích bản thân mình đến đây.
"Anh! Em biết lỗi rồi, anh đánh em đi!"
Lần này Cảnh Trăn thật sự trầm mặt, giọng nói cũng đột nhiên lạnh lẽo hơn.
"Nếu như em vẫn còn chưa tỉnh rượu muốn ở đây nổi điên, anh nơi này vô hạn cung ứng, em cứ việc tiếp tục mượn rượu tiêu sầu! Còn nếu em cảm thấy mình thanh tỉnh, em là đang vận dụng hết tài năng của một học sinh đứng thứ ba trong kỳ tuyển sinh đại học của thành phố tới thuyết phục anh. Em từ nhà chạy tới công ty vọt tới văn phòng của anh chính là vì muốn anh đánh em?"
Phương Chu bị chọc trúng nên lộ ra vài phần bối rối, vài phần không được tự nhiên, vài phần chân thành.
"Anh! Bất kể là chuyện sửa dự án hay chuyện uống rượu đều là em không đúng. Và em đáng chết nhất là hại anh bị thương."
"Đáng chết??"
Lửa giận trong Cảnh Trăn đột nhiên cháy phừng lên, cầm lấy thước đánh mạnh xuống bàn tay phẳng lì của Phương Chu rồi bỏ thước lại vào bàn tay cậu.
"Bao nhiêu tuổi rồi mà nói chuyện không chút kiêng kị, cân nhắc, nếu không phải đang ở công ty cái này chính là đánh trên mặt em."
Phương Chu nghe Cảnh Trăn uy hiếp trong lòng càng hụt hẫng, đỏ mặt nhỏ giọng nói thầm.
"Vốn dĩ em đáng đánh."
"Anh nói với em lần cuối cùng, Phương Chu!"
Cảnh Trăn nghiêm túc nhìn cậu nhóc, đáy mắt lại nghiễm nhiên là dấu không được thất vọng.
"Anh không phải người tra tấn mà em mời đến. Em tự trách liền mời anh đánh em một trận để tự khoan thứ chính mình. Em áy náy lại sai sử anh đánh em vài cái giải áp lực. Em ra lệnh một tiếng thì anh phải muốn tùy thời tùy chỗ hầu hạ đánh em? Gia pháp là căn cứ em sai lầm và phương thức hành vi vi phạm của em mà khiển trách, là cảnh giác cũng là ước thúc, duy độc không phải công cụ để em dùng để triệt tiêu cảm xúc tiêu cực đổi lấy sự thoải mái về tâm lý. Hôm nay bởi vì ở công ty, anh không có khả năng làm mặt của Cảnh gia tam thiếu mang theo dấu ấn bàn tay từ nơi này của anh đi ra ngoài, cũng không có khả năng làm cho cả tầng lầu đều nghe thấy thanh âm huy roi trong văn phòng của anh, đây là có chừng có mực!"
Cảnh Trăn vốn tưởng rằng hôm nay đứa nhỏ nhân cơ hội ở nhà cẩn thận kiểm điểm, ngẫm lại mọi chuyện nhưng thật không ngờ đứa nhóc này lại nóng vội muốn ăn đòn đến vậy. Nếu là muốn đánh tối hôm qua không phải đã dùng thước hay roi mây trực tiếp đánh đến tỉnh rượu. Cảnh Trăn là chờ đợi cơ hội, hy vọng Phương Chu suy ngẫm hiểu rỏ mọi chuyện. Triết lý giáo dục của Cảnh Trăn luôn luôn như vậy, không chậm cũng không vội, nên chịu bao nhiêu tuyệt đối sẽ không ít hơn nhưng anh sẽ không bao giờ nói ra câu trả lời trực tiếp mà cho câu hỏi để tự mà suy nghĩ.
Hai tay Phương Chu nắm chặt thước, cánh tay thẳng tắp rung lên vì không rỏ cảm xúc, da môi như muốn bị cắt đứt nhưng cậu không có gan tranh luận chỉ có thể ôm một bụng uỷ khuất, như có như không mở miệng.
"Em không có!"
Cảnh Trăn nhìn Phương Chu vô lực cũng không có lại uy hiếp cậu nếu không nói chuyện đàng hoàng thì đi xuống đại sảnh học thuộc sổ tay mà chỉ đứng dựa vào cửa sổ, nín thở cũng không biết đang suy nghĩ cái gì. Rõ ràng là đang đứng đối diện với ánh mặt trời, Phương Chu lại thấy bóng dáng anh đang rất bất lực.
"Anh!!!!"
Phương Chu buông thẳng hai tay thẳng bên người, cậu đã từng là một đứa nhỏ kiêu ngạo đến cở nào và cũng không cho phép chính mình yếu thế chịu thua nhưng hiện giờ ở trước mặt Cảnh Trăn lạị cam tâm tình nguyện cúi đầu.
"Anh đừng giận em!"
Cảnh Trăn thoáng thở dài cũng không có xoay người.
"Lại đây đi!"
Phương Chu vội vàng lon ton chạy vài bước đứng bên cạnh người Cảnh Trăn, gần như dựa cả người vào anh trai mình.
Cảnh Trăn cảm nhận được hơi ấm cơ thể của cậu nhóc, còn có thoang thoảng mùi cỏ xanh nhàn nhạt bay trên tóc, như là giải thích cũng thoáng như là hỏi chuyện.
"Là ngày hôm qua muốn em ở văn phòng phạt quỳ, bị đánh đã làm em sợ?"
Phương Chu có chút kinh ngạc, lại chung quy biết chút tâm tư nhỏ này của mình là không thể gạt được Cảnh trăn. Cậu sợ Cảnh Trăn cho rằng mình giận anh nên không muốn ở công ty ai phạt cho nên hôm nay mới đến đây vào lúc này. Như là đứa nhỏ đang ăn vụn kẹo bị bắt tại trận, Phương Chu đỏ mặt, cúi đầu.
"Là có một chút. Nhưng mà ngày hôm qua em đã làm sai chuyện."
Giọng nói Cảnh Trăn rất nhẹ nhàng, ôn nhu, thái độ lại kiên quyết không thể nghi ngờ.
"Những lời anh nói em ngày hôm qua ở đây em không phục, mang đầy bụng ấm ức mà chạy tới quán bar uống rượu, uống đến mình họ gì cũng không biết, đêm về nhà ngủ một giấc hôm nay liền biết sai rồi. Phương Chu! Em đừng nói có nói với anh lúc em uống rượu là thời gian em ngẫm lại mọi chuyện tình."
Cảm giác bị bóc tách phân tích từng lớp một bất ngờ ập đến, dù Phương Chu luôn biết trước kết quả mình phạm lỗi sẽ là như vậy nhưng vẫn không tránh khỏi sợ đến run rẩy.
Cảnh Trăn quay đầu lại, dùng đầu ngón tay vuốt đôi lông mày căng cứng của Phương Chu, không vội vàng ngược lại còn rất bình tĩnh, anh không khỏi nhớ đến đêm qua Phương Chu vừa ôm lấy chân mình vừa nói ra những lời trong lòng của mình làm giọng điệu anh ẩn ẩn chút đau lòng.
"Anh còn có việc, tối còn có tiệc xã giao. Em tự về nhà tìm một tư thế không quá thoải mái cũng không quá khó khăn kiểm điểm. Ngẫm lại những sự việc và tâm lý của mình trong mấy ngày nay. Quản gia gọi ăn cơn thì đi ăn cơm. Tối anh về, chúng ta bàn lại."
Giọng của Cảnh Trăn lúc đầu rất nhẹ nhàng nhưng càng nói càng nghiêm khắc, Phương Chu trong tiềm thức đứng thẳng người.
"Dạ!"
........................................
Theo suốt đoạn đường về nhà, Phương Chu chỉ nghĩ đến tư thế không quá thoải mái mà cũng không quá khó khăn. Cuối cùng vẫn chọn quỳ gối trên thảm lông dê xa xỉ trong phòng mình.
Chân chính tiến vào tâm trạng bé con, Phương Chu không cảm thấy thẹn mấy. Cậu nghĩ đến hai năm qua mình đến Cảnh gia trôi qua quá nhanh giống như thoáng qua trong một cái chớp mắt. Mình cũng đã cao hơn mấy centimet, mặt nhìn chững chạt hơn và thay đổi lớn nhất ở khí chất, lời nói và lòng độ lượng.
Phương Chu nhớ đến lúc mình mới bước vào Cảnh gia mang theo quyết tâm đến ngày đúng mười tám tuổi thành niên nhất định phải dọn đi ra ngoài sống một mình. Nhưng mà thế sự khó lường, tới ngày hôm nay, giữa mình và hai anh có tới tầng tầng lớp lớp ràng buộc, những lằn ấn trên người do bị roi thước quất mang theo từng câu thuần dạy bảo cùng những lý lẻ hoàn mỹ đã khắc vào tận xương cốt của cậu.
Phương Chu không muốn nghĩ đến giả thiết hàng ngày không có hai anh sẽ thế nào, và hình như cậu chưa bao giờ nghĩ đến giả thuyết này.
Lúc quản gia gõ cửa, từ cổ đến ngón chân của Phương Chu không có một tấc cơ bắp nào mà không tê cứng. Ngẩng đầu thoáng liếc qua đồng hồ treo tường, hình như mình chưa từng có liên tục quỳ hơn ba tiếng đồng hồ.
Chỉ mỗi rửa mặt rửa tay mà tốn mất hết hai mươi phút rồi từng bước một thở dốc đi xuống cầu thang, vừa nhìn thấy Cảnh Chí ôm cánh tay ngồi ở bàn ăn cười cười nhìn nhìn, cậu thiếu chút nữa từ bậc thang cuối cùng té nhào xuống.
"Anh hai!"
Tiếng gọi của Phương Chu không có trầm ổn mà đan xen mấy phần nhõng nhẽo rất rỏ rệt.
"Em không biết anh đang chờ em."
Cảnh Chí phân phó phòng bếp hâm nóng đồ ăn, còn mình thì đang đùa giỡn với bộ chén đũa của mình.
"Em biết cũng vô dụng, bản lĩnh kém như vậy, xem ra ngày thường vẫn là phạt ít."
Phương Chu biết Cảnh Chí đang cười mình mới quỳ có chút xíu mà đã đứng dậy không nổi, cúi đầu đỏ mặt cười cười.
"Chắc anh hai đói bụng lắm rồi!"
Mấy lời thực xin lỗi để anh chờ em ăn cơm này... Phương Chu cảm thấy rất xa cách nên cậu nói không nên lời, huống chi Phương Chu biết, tuy rằng mình là em út trong nhà, nhưng chỉ cần mình có ở nhà, hai anh của mình dù có lâu đến mấy vẫn sẽ chờ mình.
Cảnh Chí không thèm để ý tới Phương Chu đang mắc cở, thản nhiên đưa tay xuống bàn sờ sờ hai cái đầu gối của cậu, nhíu mày.
"Hai ngày này quỳ quá nhiều, chốc lát ăn cơm xong đứng đi!"
"Anh hai! Em không sao, chỉ quỳ gối trên thảm thượng..."
Nói còn chưa dứt lời đã bị ánh mắt nghiêm nghị của Cảnh Chí cắt ngang. Cảnh Chí nhàn nhạt nói.
"Em nếu muốn tra tấn mình thì đi ra quỳ trên đường đá nhỏ ngoài sân. Anh ba em năm đó say rượu gây chuyện đã quỳ trên đường đá nhỏ đó suốt một ngày, em coi coi có thể phá được kỷ lục của anh ba em."
Phương Chu triệt để câm miệng, nhìn chằm chằm vào bộ chén đũa của mình, da đầu tê dại, đồ ăn đã lần lượt mang lên bàn mà cậu cũng không dám động.
Cảnh Chí tát một cái vào sau cổ Phương Chu.
"Ăn cơm đi! Phản tỉnh đến ngu người rồi sao? Chuyện này có cái gì đáng cho em thể hiện? Bộ quỳ gối là việc rất quang vinh hả?"
Phương Chu vừa nghe ngữ khí của Cảnh Chí liền xuỳ cười một cái.
"Em cho rằng anh hai đang tức giận"
Cảnh Chí đưa đũa rau cần gần vào trong miệng lập tức ngừng lại bỏ lại vào trong chén của mình, buông đũa tát vào đầu Phương Chu một cái.
"Anh không tức giận? Con mắt nào của em nhìn ra anh không tức giận? Trong nhà đã có một người bệnh bao tử sắp trở thành người tàn tật, em cũng muốn học theo anh ba của em có phải hay không? Mới không có bao nhiêu tuổi, còn là con nít con noi đã học cách uống rượu giải sầu? Anh ba em lần này không đánh nát mông em thì nói anh ba em cũng đừng đến gặp anh!"
Cảnh Chí tức giận khi nhìn Phương Chu co đầu rụt cổ nên nói một câu tát cậu một cái.
Phương Chu chết cắn môi, kỳ thật cũng không đau lắm nhưng mà ở nhà ăn bị mắng chửi đến không đầu không mặt mũi vẫn làm cậu nhóc làn da mặt mỏng không chỗ dung thân.
"Anh! đau, đau quá! Não bị chấn động rồi!"
Phương Chu gân cổ lên nghiêng đầu tránh.
Cảnh Chí ngừng tay, ra vẻ anh lớn cầm chiếc đũa khẽ khẽ vào chén của Phương Chu, trừng mắt nhìn liếc cậu một cái, thốt ra một câu không hề có sáng ý.
"Ăn no có sức ăn đòn!"