Khi Cảnh Trăn đến, Phương Chu đã yên lặng rất nhiều, không còn làm ầm ĩ đòi lấy rượu uống nữa mà đang nhăm nhắm mắt nằm dài trên ghế sô pha, thỉnh thoảng thốt ra vài tiếng không ai hiểu được.

Cảnh Trăn đưa chân đá vào cánh tay Phương Chu đang buông thõng bên ghế.

"Đứng dậy!"

Phương Chu không trả lời.

Cảnh Trăn cúi xuống đẩy đẩy vai cậu.

Phương Chu đưa tay lên vỗ mạnh vào tay Cảnh Trăn lanh lảnh vang vọng cả quán.

La Khải cung kính đứng ở một bên.

"Cảnh tổng! Thực ra cậu ấy cũng không uống nhiều lắm."

Cảnh Trăn lạnh lùng liếc qua La Khải, thản nhiên phân phó.

"Đi lấy một chai nước khoáng lại đây."

La Khải chạy trối chết dưới ánh mắt của Cảnh Trăn lập tức đem ra một chai nước khoáng đắt tiền nhất trong quán như muốn lấy lòng Cảnh Trăn.

Cảnh Trăn không thèm nhìn đến chai nước mà lập tức mở nắp chai để cách đầu Phương Chu tầm nửa thước trút thẳng xuống.

Phương Chu giật mình bật ngồi dậy ho sặc sụa vì sặc nước.

Cảnh Trăn không có ý dừng lại mà nhắm trút thẳng vào đầu Phương Chu cho đến khi chai nước khoáng nửa lít không còn một giọt.

Phương Chu cảm thấy rất khó chịu thêm vào đó bị mất trọng tâm té nhào về phía trước làm cả ly, chai rượu vang đỏ trên bàn cùng người cùng nhau rơi xuống đất. Tiếng chai rượu thủy tinh đập lăn trên nền đá cẩm thạch lập tức vang lên giòn dã đã thu hút rất nhiều ánh mắt của những khách xung quanh.

Cảnh Trăn đưa tay nắm lấy cổ áo Phương Chu kéo cậu nhóc dậy. Tóc bị nước tưới ướt nhẹp dính vào mặt, đầu vừa mới bị kéo ngẩn ra lại gục mạnh xuống thoáng nhìn nhìn lên cười cười.

"Anh!!!!!!"

Đôi mắt Cảnh Trăn sáng lên một cách nguy hiểm dưới ánh đèn mờ ảo, anh hận không thể bước tới tát một cái nhưng cuối cùng anh cũng kìm lại được. Bởi vì lúc anh bước vào cửa quán, anh nhìn thấy vài khuôn mặt quen thuộc nên anh không muốn cảnh này hôm nay sẽ là tiêu đề chính trên các mặt bìa báo lá cải. Do đó anh chỉ nắm kéo người rời khỏi quán.

"Về nhà!"

Nhưng mà Phương Chu say lại tăng thêm lòng can đảm dám chống lại, tay đấm chân đá loạn xạ vào người Cảnh Trăn thật là ngoài sức tưởng tượng của anh mà.

"Anh buông em ra! Em còn chưa muốn về!"

Mấy quyền cước yếu ớt này của Phương Chu làm sao có thể làm Cảnh Trăn bị thương được. Cảnh Trăn chỉ lắc mình vài cái là có thể né tránh được. Nhưng mà tiểu não dưới ảnh hưởng của rượu đã chìm vào giấc ngủ, người luôn giữ thăng bằng cứng rắn bởi vì đánh hụt Cảnh Trăn mà lao thẳng về phía trước. Mắt nhìn thấy Phương Chu sắp té ngã lên đống thủy tinh vụn dưới đất, anh bước một bước lớn đưa tay ôm chặt lấy Phương Chu còn đầu gối chân trái của mình thì không hề có chút giảm sóc nào nện thẳng lên đống mảnh chai vụn.

Phương Chu him híp mắt không hề hay biết gì.

La Khải kế bên lao chạy tới.

"Cảnh tổng! Ngài đã bị thương! Mau gọi người đến!"

Câu sau hiển nhiên là nói với người phục vụ đang run rẩy phía sau.

Cảnh Trăn cau mày, xương ống chân của anh đang rất đau đớn nhưng giọng điệu của anh lại không hở ra chút nào hoài nghi.

"Không cần, tôi đưa em trai tôi về nhà trước."

La Khải chưa từng thấy qua người nào có khí thế lớn như vậy, không cần nặng lời nhưng vẫn làm người xung quanh vô thức giữ khoảng cách an toàn ba thước, ngay cả phản khán cũng bị cự tuyệt.

Cảnh Trăn không còn chút kiên nhẫn nào, anh đẩy mạnh Phương Chu xuống ghế sô pha, cúi xuống, ôm đầu gối, móc cổ rồi ôm ngang cậu lên.

Phương Chu vô thức giãy dụa, mấy cước không hề thu lực đá mạnh vào bụng dưới và xương hông của Cảnh Trăn.

Cảnh Trăn vì có kinh nghiệm vừa rồi, anh không còn dám né tránh nữa.

Cảnh Trăn mang theo trợ lý, anh cùng Phương Chu ngồi ở ghế sau, nói là ngồi cũng chỉ có Cảnh Trăn ngồi.

"Ngồi đàng hoàng! Nhìn em ngồi xiêu xiêu vẹo vẹo giống con gì?"

Cảnh Trăn phải tốn rất nhiều sức mới nâng được hai chân Phương Chu lên, nhỏ giọng.

"Trước giờ sao không biết em nặng đến vậy?"

Phương Chu mở to mắt, bởi ảnh hưởng của cồn rượu mà trông rất mê ly. Không biết là ai đã làm sai chuyện, cậu nói với Cảnh Trăn bằng giọng điệu dạy dỗ.

"Đó là bởi vì anh chưa bao giờ ôm em!"

Cảnh Trăn kinh ngạc.

Phương Chu luôn là đứa nhỏ ngoan, đôi khi cậu ưu tú và ngoan ngoãn đến mức làm người không lo lắng, làm cho Cảnh Trăn không nở trách móc nặng nề. Cho dù là ở thời kỳ nổi loạn bị ngọn núi lớn Cảnh Trăn đè nặng cũng không có phàn nàn dù chỉ một lời. Hay là mấy lúc bị trách móc nặng nề cũng không có như bây giờ không quy tắc, kiêng nể gì cả.

Cảnh Trăn bị cậu làm cho vừa bực vừa buồn cười.

"Em nói lại lần nữa, anh không có ôm qua em?"

Phương Chu cười, không phải kiểu cười lễ phép mà là nheo mắt, cười toe toét như một đứa con nít.

"Em không nói!"

Cảnh Trăn ngày hôm nay không hề thua kém ai. Một người có thể lật ngược tình thế dù dự án có khó khăn đến đâu nhưng mà anh nhìn Phương Chu như thế này thật sự bó tay không nói được lời nào. Anh thật không còn cách nào khác ngoài việc bất đắc dĩ cẩn thận ngăn chặn lại chân Phương Chu đang đá vào người mình.

"Lại lộn xộn? Còn lộn xộn, anh thật đánh em."

Phương Chu lắc đầu.

"Anh sẽ không ở bên ngoài đánh em."

Cảnh Trăn nhìn chằm chằm cậu.

"Em tự tin lắm phải không? Vậy một hồi về quỳ ở thư phòng cho anh!"

"Em không quỳ, em rất mệt."

Nói xong, cậu gục mạnh đầu vào người Cảnh Trăn.

Cảnh Trăn hôm nay thực sự bị đứa nhỏ này bao lần thách thức, bình thường bị phạt tàn nhẫn, hung ác đến ói mửa cũng không để lộ ra điểm gì cho người bắt bẻ mà ngoan ngoãn nhịn đau nghe dạy dỗ, cùng lắm chỉ dám ấm ức trong lòng. Đôi khi thốt ra một câu làm nũng yếu thế làm cho Cảnh Trăn phải mở cửa sổ ngắm nhìn coi có phải mặt trời mọc ở hướng tây hay không.

Cảnh Trăn tò mò, nhưng giả vờ không ngạc nhiên.

"Mệt? Vậy trước chạy mười vòng rồi mới quỳ."

Phương Chu bĩu môi và thở phì phò.

"Anh !!!"

Trong hai năm qua kể từ khi về nhà, Phương Chu dưới những quy tắc dạy dỗ, quản giáo chặt chẻ của Cảnh Trăn đến rất ngoan ngoãn nghe theo. Mình thường phạm sai đều sớm ngoan ngoãn nhận lỗi mời phạt, giống như bây giờ quang minh chánh đại ủy khuất kháng cự thật sự là chưa từng có.

Cảnh Trăn biết mình bây giờ có nói gì với người trước mặt này đều giống như đang nói nhảm với đứa con nít ba tuổi nhưng nhìn cậu nhóc say đến mức hai mắt đỏ hoe, trong lòng thực sự rất tức giận, đưa tay muốn tát vào đầu cậu một cái.

Phương Chu theo phản xạ tự nhiên đem đầu tránh đi, tay Cảnh Trăn liền rơi vào khoảng không.

Cảnh Trăn giật mình.

Phương Chu lại càng hoảng sợ vì hành động của chính mình, nhìn thấy vẻ mặt không chút biểu cảm của anh trai. Dường như muốn cứu vãn, cậu đưa đầu vào ngay tầm đánh xuống dưới tay Cảnh Trăn nhưng đợi một hồi lâu cũng không thấy bàn tay rơi xuống.

Phương Chu hít một hơi, quay đầu nhìn anh mình, giọng nói rất đáng thương.

"Anh! Em không phải cố ý."

Cảnh Trăn khoanh hai tay trước ngực nhìn ra ngoài cửa sổ, cố ý làm lơ đứa nhỏ. Trong lòng không thể không nghĩ đến mấy tháng đầu lúc Phương Chu vừa tới Cảnh gia, trên người cậu nhóc đâu đâu cũng đều mọc đầy gai nhọn lại bày ra vẻ bề ngoài rất điềm tĩnh, thoải mái nhưng kỳ thật đều khinh thường tất cả. Phạt cậu chép mấy lần sách đều có thể quần nhau với mình cả buổi. Không biết từ bao giờ, Phương Chu càng ngày càng càng trở nên hướng nội, tự tin và bình tĩnh, và ngày cũng càng cẩn thận, tỉ mỉ trong mọi chuyện.

Cảnh Trăn biết rỏ anh đã tự tay nhổ dần mấy cây gai trên người của cậu, và anh cũng hiểu rất rỏ một sự thật là anh không thể đụng vào lòng kiêu hãnh, cố chấp và tự tôn mạnh mẽ đã mọc rễ bám sâu vào trong xương của cậu.

Còn việc anh không thể chạm vào hay anh không muốn chạm vào chính bản thân Cảnh Trăn cũng không thể phân biệt được.

Giờ phút này, Phương Chu làm gì còn có tâm tình để đoán Cảnh Trăn đang nghĩ gì nữa, thấy Cảnh Trăn không nói lời nào, cậu cho rằng mình vừa tránh né đã chọc anh tức giận, theo bản năng ngồi thẳng lên một chút, giọng nói có chút khàn khàn.

"Anh! Có phải anh đang rất muốn đánh em có phải không? Em biết rỏ, anh đánh đi. Phương Chu cũng cảm thấy mình thật vô dụng, chỉ có một đề án đơn giản mà làm hoài cũng không xong.

Anh! Anh có biết không, lúc em với La Khải ở chung mọi người trong phòng làm việc đều sẽ đem chúng em ra so sánh.

Anh! Nếu em làm không tốt chắc chắn sẽ làm anh mất mặt, và mọi người cũng cho rằng em trai của Cảnh Trăn không có gì đặc biệt ưu tú, tất cả chỉ dựa vào quyền thế mà thôi. Còn nếu như em làm tốt thì mọi người cũng chỉ cho rằng em chỉ dựa vào anh mà thôi. Chỉ có cái kế hoạch nhỏ mà làm đi làm lại đến mười lần, đây là đặc quyền của thiếu gia nhà họ Cảnh.

Anh! Nói như vậy, vậy em làm cái gì đều làm sai hết hả?

Còn La Khải làm cái gì cũng đúng hết sao? Em biết, cậu ấy rất được lòng người khác. Cậu ấy còn là một công tử nhà giàu dùng tiền và quyền mướn gái vị thành niên làm trong quán Bar của cậu ấy, đây cũng là đúng sao? Không phải cậu ấy vừa mới tốt nghiệp đại học thôi sao? Sao cậu ấy lại đa tình đến như vậy?

Anh! Anh không phải là người như vậy, có phải không?

Anh! Anh cũng là thiếu gia của đại gia tộc ngậm muỗng vàng lớn lên nhưng anh sẽ không ỷ vào quyền thế của mình mà đi gieo tình ở khắp nơi, có phải hay không?

Anh! Anh lên tiếng đi.

Anh! Em biết anh cũng rất thích La Khải.

Phương Chu tuy có hơi đần một chút nhưng mà từ nhỏ Phương Chu chưa bao giờ chịu qua cái gì giáo dục quý tộc nên nơi nơi đều làm cho anh mất mặt. Nhưng mà..... Phương Chu chính là bé Phương Chu của anh nha. Anh thích em nhiều hơn La Khải một chút có phải không anh!

Anh! Anh! Em rất nhớ mẹ......"

Phương Chu vừa nói vừa lắc lư thân mình. Cảnh Trăn bởi sợ cậu nhích tới nhích lui thêm đang say rượu rất dễ bị say xe nhưng khi Phương Chu nói như vậy, anh không còn lòng nào nhẫn tâm bỏ mặc cậu được nữa.

Phương Chu đưa ra quá nhiều câu hỏi, Cảnh Trăn không trả lời một câu nào.

Vừa mới bắt đầu nói, Phương Chu chỉ lắc lắc cánh tay Cảnh Trăn, thấy anh không thèm để ý đến mình, hết lần này đến lần khác tát mạnh vào lưng Cảnh Trăn hoặc là thúc khuỷu tay vào bụng Cảnh Trăn, sau đó lại đá thật mạnh vào hông anh....

Cảnh Trăn cảm thấy chất lỏng ấm áp trượt xuống xương ống chân của mình nhưng anh lại không có tâm trạng muốn vén ống quần lên nhìn sơ một cái.

Anh chỉ nhìn Phương Chu đang đắm chìm trong thế giới của riêng mình, trong lòng đột nhiên nghĩ đến lúc trưa mình nói Phương Chu vẫn còn rất là con nít và Cảnh Chí cười như không cười nhìn mình. Lúc ấy thật không hiểu chuyện gì, lại không nghĩ rằng lòng Phương Chu đang trĩu nặng, hơn thế nữa nhóc con này còn suy nghĩ nhiều đến vậy.

Cảnh Trăn thầm thở dài trong lòng, đưa tay vuốt mái tóc ướt đẫm, trong lòng dâng lên một nỗi bi thương sâu sắc. May mắn thay, hồi sáng đã không tức giận đến mức đánh người nếu không đứa nhỏ này không biết còn nghẹn bao nhiêu uất ức nữa.

Lúc trên đường đến quán bar trong đầu Cảnh Trăn chỉ nghĩ nên dạy dỗ cho Phương Chu một bài học như thế nào.

Anh nghĩ tới nào việc bắt Phương Chu quỳ dưới sân cho đến khi tỉnh rượu, nào là lấy nước lạnh tạt đến khi tỉnh rượu rồi hung hăng đánh cho một trận roi mây xào thịt, thậm chí anh còn nhớ tới năm đó mình thất tình uống đến say khướt, Cảnh Chí cho rằng mình quỳ nhất định sẽ ngủ nên trực tiếp đem mình cột treo trên cây trong sân.

Vậy mà đến khi thực sự ôm đứa nhỏ trong tay, cúi đầu nhìn hàng mi run rẩy và cau mày của cậu nhóc, Cảnh Trăn cái gì cũng không muốn nghĩ nữa. Anh chỉ đơn giản đưa Phương Chu vào buồng tắm, vặn nước ấm tắm cho cậu, sau đó cẩn thận nhét cậu vào tấm mền dày nặng rồi điều chỉnh độ ấm trong phòng, còn điều chỉnh báo thức sáng mai trên điện thoại của Phương Chu mới ra khỏi cửa phòng.

Cảnh Trăn luôn biết mật khẩu của điện thoại di động của Phương Chu. Chuyện là như vầy, có một lần khi Phương Chu đang bơi còn kéo cả Cảnh Trăn cùng coi văn kiện với mình. Phương Chu không muốn lên bờ còn sai cả anh trai trả lời tin nhắn cho mình.

Phương Chu biết Cảnh Trăn sẽ không phạm sai lầm cấp thấp xâm phạm quyền riêng tư của mình nên cậu chưa bao giờ nghĩ tới việc đổi mật khẩu điện thoại.

Phương Chu nửa đêm dậy đi vào phòng vệ sinh, chỉ cảm thấy đầu sưng phù như bị ngâm trong nước quá lâu, nơi sau mắt ong ong, đau nhức, gắng mở mắt ra nhìn thấy căn phòng quen thuộc và bộ đồ ngủ có mùi của ánh mặt trời. Sau một chút nhớ lại những gì đã diễn ra vào đêm qua, cậu đột nhiên tỉnh dậy - đầu càng đau hơn.

Phương Chu liếc nhìn đồng hồ trên tường, chưa đến hai giờ, lê đôi chân nặng trĩu ra khỏi cửa.

Chỉ trong vài phút ngắn ngủi đi về phía phòng của Cảnh Trăn vậy mà trong đầu cậu đã hiện lên vô số cảnh tượng rời rạc và ép buộc mình phải lắp ráp lại.

Cậu nhớ rỏ Cảnh Trăn ôm mình không an phận đến trên xe.

Cậu nhớ rỏ mấy cú đấm đá của mình đều không có lưu lực đều đánh thẳng vào người Cảnh Trăn.

Cậu nhớ rỏ Cảnh Trăn tắm cho mình còn bị mình làm cho ướt đẫm cả người làm anh phải thốt ra lời tàn nhẫn là đợi mình tỉnh rượu sẽ đánh nát mông mình.

Phương Chu còn nhớ mang máng tối hôm qua mình vẫn luôn miệng nói chuyện, nói xong lời cuối cùng cũng là lúc hết nói chuyện nổi, nhưng mà cậu không tài nào nhớ rỏ mình đã nói những gì?

Đèn trong phòng làm việc của Cảnh Trăn đã tắt, Phương Chu thở phào nhẹ nhõm. Nếu Cảnh Trăn bởi tại mình mà phải bận rộn đến giờ này, mình không biết sẽ áy náy đến đâu. Vừa muốn đến phòng ngủ nhìn qua Cảnh Trăn nhưng lại bị một mùi quen thuộc đập vào đầu.

Phương Chu dụi dụi đôi mắt ngái ngủ, mi mắt vẫn còn sưng húp.

"Anh hai!"

Cảnh Chí cau mày, bất mãn khi nghe giọng khàn khàn của cậu.

"Anh ba của em vừa mới ngủ."

Phương Chu có chút ngượng ngùng cúi đầu.

"Anh hai! Sao anh lại thức khuya quá vậy?"

Vốn là một câu làm nũng mà bởi vì áy náy nên nói không có được tự tin cho lắm.

Cảnh Chí tát mạnh vào đầu cậu.

"Chẳng phải là bởi vì chuyện tốt em đã làm sao? Anh ba của em bị em đấm đá sưng tím khắp người, không cần bôi thuốc sao?"

Phương Chu giật mình, mặc dù biết tối hôm qua mình vô lễ nhưng khi nghe tin Cảnh Trăn bị thương nặng đến phải nhờ đến Cảnh Chí thoa thuốc, cậu rất muốn tát mình một cái.

"Anh hai! Nếu không anh đánh em đi."

Nói xong, mặt đỏ lên.

Cảnh Chí nâng cánh tay Phương Chu lên, xoay người cậu lại ép vào tường, dơ tay tát một cái thật mạnh vào mông cậu.

Phương Chu chỉ bận cái quần ngủ mỏng manh, mông như muốn nổ tung, rất đau lại làm cho mặt vừa mới hết đỏ lại đỏ bừng lên lại.

Cảnh Chí chỉ đánh một cái đã buông lỏng tay không có đánh tiếp, trầm giọng nói.

"Còn muốn chọc giận anh ba em? Em cho rằng anh ba em còn chưa đủ tức giận sao?"

Vẻ mặt Phương Chu rất là người vô tội, nhưng không dám đứng dựa vào tường, đầu lắc như trống bỏi.

"Không có!"

Lần này, Cảnh Chí chỉ vổ nhẹ vào mông Phương Chu.

"Nếu không có thì về phòng ngủ tiếp đi.  Còn nếu có việc gì thì cũng phải ngủ đủ giấc, tỉnh hẳn rượu rồi hãy nói. Đừng tưởng rằng anh không biết đêm hôm khuya khoắt em lẻn ra ngoài làm gì.

Em có thật sự là biết nghĩ cho anh ba của em không? Em có để cho anh ba em ngủ ba bốn tiếng có được không? Em cho rằng một ngày anh ba của em có tới ba mấy tiếng đồng hồ sao?

Nhìn cái gì mà nhìn? Đừng có đem cặp mắt thỏ con này ra đối phó anh. Anh không phải anh ba của em, có bày ra cũng vô dụng. Mau quay về ngủ tiếp đi!"

---------------------------------------------

Rượu Gạo Trứng Bùn : Có một chút thương xót Phương Chu nhưng cũng có chút cảm thấy 'Cậu ta rất đáng bị đánh một trận nhớ đời mà.'

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play