Phương Chu không phải là người tọc mạch nhưng ở độ tuổi công chính, dũng cảm của cậu, cậu vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện La Khải đưa nữ sinh trung học đến nơi mê loạn của rượu và thuốc lá.
"Ý cậu là cái quái gì?"
Phương Chu không có kiên nhẫn.
La Khải mỉm cười.
"Hôm nay cô ấy hát ở nơi đó, đi gặp cô ấy?"
Phương Chu cau mày thật sâu, lạnh lùng nói:
"Không đi."
Đang quay người định bỏ đi, có một giọng nói gần như mỉa mai ở đằng sau--
"Sợ về nhà bị đánh à?"
Thiếu niên mười tám tuổi cho dù có chín chắn khôn ngoan đến đâu vẫn là lứa tuổi đỉnh điểm của thời kỳ nổi loạn, cậu không miễn nhiễm với loại chế nhạo và khiêu khích này.
Quán bar mà La Khải đưa Phương Chu đến là một nơi xa hoa trụy lạc có cả ca hát, nhảy múa hoàn toàn khác hẳn quán Bar mà lần trước bọn họ đến. Chỉ thoáng nhìn sơ vẻ trang hoàng lộng lẫy cùng khách ra vào ở cửa chính liền biết nơi này tiếp đãi hẵn là hạng khách giàu sang. Và hình như phục vụ viên ở đây biết La Khải, bọn họ rất lịch sự gọi Khải thiếu gia.
Phải công nhận là gu của La Khải rất phù hợp với thẩm mỹ riêng của anh ấy. Khi bước vào quán, Phương Chu cảm thấy cũng không tệ lắm mà còn rất dễ chịu. Ánh sáng tự nhiên trong quán vào buổi tối pha lẫn ánh đèn mờ ảo xung quanh quán và sàn nhà vừa đủ trang trí toàn bộ quán trông rất hòa hợp làm cho người bước vào không hề cảm thấy khó chịu chút nào. Nhạc nền là một bản dân ca rất nhỏ bằng tiếng Tây Ban Nha rất êm tai. Phương Chu thậm chí có thể nghe rỏ tiếng va chạm của những viên đá cho vào ly của mấy nhân viên pha chế ở quầy rượu bên cạnh, và ở bàn bên kia đang có một nhóm thanh thiếu niên tầm năm, sáu người đang đỏ mặt tía tai tranh luận về vấn đề gì đó nhưng một tiếng cũng không hề lọt vào tai Phương Chu.
Đang trong lúc quan sát đến xuất thần liền nghe La Khải ra cái ám hiệu quen thuộc với phục vụ viên bên cạnh.
"Mau gọi Aniesa ra!"
Trong mắt nhân viên phục vụ thoáng hiện lên một tia bối rối liền lập tức điều chỉnh lại trạng thái.
"Dạ! Khải thiếu chờ một lát."
La Khải cầm chai rượu vang đỏ rót cho Phương Chu, không thèm đến xỉa đến đám người rời đi, thản nhiên giải thích.
"Là quán nhà, không cần lo lắng."
Phương Chu nhướng mi đang ngẫm nghĩ câu nói này liền nghe thấy giọng nói kinh ngạc của La Khải.
"Anh của cậu không có nói với cậu sao?"
Phương Chu lắc đầu.
"Có lẽ anh tôi không muốn tôi biết."
"Thôi, không sao, bằng hữu cứ giao cho tôi."
La Khải sau khi rót rượu xong từ trong túi quần lấy ra ví danh thiếp, mỉm cười rất lịch lãm.
"Câu lạc bộ đêm, hội quán, quán bar ở thành phố A. Có chuyện gì cần chỉ cần gọi số này. Chỉ có là quán mà chúng ta đến lần trước thì không gọi được."
Nhà của La Khải hóa ra kinh doanh giải trí.
Phương Chu dành một giây để tiêu hóa ý trong lời nói của La Khải sau đó nhíu nhíu mũi.
"Tôi không dùng đến."
La Khải cười rất tự nhiên, nhẹ xoay cổ tay nhét chiếc thẻ nhỏ vào túi áo nhỏ trước ngực Phương Chu.
Phương Chu giật mình, nếu cậu mặc chiếc áo khoác ngoài có túi lớn thì cậu sẽ không ngạc nhiên chút nào, nhưng mà đằng này cậu ta nhét vào tận túi áo nhỏ của áo sơ mi bên trong lại không cho cậu cơ hội tránh né. Thật ra La Khải đến cùng là người như thế nào cậu thật sự hoàn toàn không biết gì cả.
"Là rượu năm 1982, nếm thử xem?"
Động tác La Khải nâng ly với Phương Chu rất thành thục.
Phương Chu không có bị cấm uống rượu, mặc dù phần lớn thời gian ra ngoài xã giao, Cảnh Chí - Cảnh Trăn đều không hẹn mà cùng uống thay cho cậu, nhưng những lúc không có hai anh, cậu cảm thấy rượu đối với cậu chẳng có tác dụng gì.
Ngay khi Phương Chu vừa để ly rượu xuống, Chu Uẩn bước ra, cô bây giờ không phải là cô gái buộc tóc đuôi ngựa ngây thơ, trong trắng trong bộ đồng phục học sinh mà Phương Chu biết. Dù cô trang điểm không có đậm lắm nhưng qua cách trang điểm nhìn cô có khí chất của một người phụ nữ trưởng thành. Mái tóc gợn sóng màu đen óng ả, mượt mà phủ lên bờ vai và xương quai xanh, chiếc áo đầm màu oải hương thắt eo bằng nhựa giúp khắc họa chân thực và sống động những đường cong của cô. Đôi giày cao gót đính pha lê lấp lánh dưới ánh sáng dịu nhẹ.
Phương Chu thoáng sững sờ nhưng khi nhìn thấy Chu Uẩn đang đi về phía họ, cậu đã cố gắng để bản thân bình tĩnh hơn.
"Anh Khải!"
Tiếng gọi của Chu Uẩn thật ngọt ngào, đây là lần đầu tiên Phương Chu nghe rỏ cô ấy gọi La Khải như vậy.
Vốn dĩ mỗi khi nữ sinh gọi điệp âm luôn có cảm giác cố ý làm ra vẻ nũng nịu, đáng yêu vậy mà Chu Uẩn lại gọi rất tự nhiên không hề giả tạo như thể cô ấy chưa bao giờ gọi người này bằng cách thứ hai nào khác.
La Khải mỉm cười ngồi xuống, ra hiệu Chu Uẩn ngồi ở bên cạnh mình.
"Tôi đã nói tôi có thể đem cậu ta đến."
Phương Chu kinh ngạc nhìn lên, cậu không ngu ngốc đến mức cho rằng hai tiếng 'cậu ta' trong miệng La Khải là người khác.
Chu Uẩn cúi đầu có chút đắc ý.
"Em đi hát vài bài."
Lúc Chu Uẩn rời đi còn cố ý liếc nhìn Phương Chu.
Lần đầu tiên Phương Chu biết 'liếc mắt đưa tình' thật không phải do người xưa tưởng tượng. Cậu thấy rất rỏ sự phấn khích, e thẹn, ngưỡng mộ và trêu chọc trong mắt Chu Uẩn.
"Đây là ý gì?"
Phương Chu nhìn La Khải và nói với một giọng điệu không tốt.
La Khải cười khẽ một tiếng.
"Đừng kích động, ra ngoài chơi, có người quen sân chơi càng nóng."
Phương Chu ghét bỏ khi nghe từ 'Chơi' trong miệng La Khải, không lịch sự cau mày không muốn dây dưa với cậu ta, hỏi một tràng.
"Đây vốn là quán của cậu, sao cậu đem em gái danh nghĩa còn vị thành niên tới đây ca hát? Cậu có biết rằng việc này là bất hợp pháp?"
La Khải mỉm cười nâng ly nhưng hơi nghiêng về phía Phương Chu. Rượu đỏ lắc nghiêng góc 45 độ trong ly, ý tứ của lời mời rất rỏ ràng.
Phương Chu nhìn thẳng vào cậu ta và hai người nhìn nhau suốt một phút.
Trên sân khấu Chu Uẩn đã chỉnh sửa xong thiết bị âm thanh và đoạn dạo đầu cũng đã vang lên.
Phương Chu cuối cùng cũng thu lại ánh mắt, một hơi uống cạn.
La Khải mỉm cười, dáng vẻ ngồi của cậu ta hôm nay trông rất thâm trầm không thể hiểu được. Cậu ta không còn là thanh thiếu niên ngang ngược trên sân bóng rổ, cũng không phải là một người có tài kinh doanh giỏi. Phương Chu bắt đầu nghi ngờ vẻ bề ngoài côn đồ chỉ là một phần ngụy trang của cậu ta.
La Khải tập trung ánh mắt vào Chu Uẩn dưới ánh đèn.
"Cậu chắc cũng đoán được Chu Uẩn ở đây không phải là cô học sinh Chu Uẩn mà cậu biết ở trường. Khi tôi gặp cô ấy, cô ấy đã là một ca sĩ nóng bỏng của quán bar. Cô ấy ở nơi đây tự mình duy trì lòng tự trọng của mình đồng thời những người ở đây ít nhiều cũng để ý tới mặt mũi của tôi. Tôi có thể đảm bảo rằng những rắc rối sẽ không tìm đến cô ấy. Đây là sự bảo vệ lớn nhất của tôi dành cho cô ấy."
Chu Uẩn ở giữa sân khấu tận hưởng cảm giác dưới ánh đèn sân khấu. Không có mấy người ở khán đài nhưng tất cả đều bị cô ấy thu hút.
Phương Chu khẽ nhắm mắt nhìn cô. Mỗi lần cô nhấn nhá, nhã chữ rất rỏ ràng trông cô hát rất say sưa pha lẫn hưởng thụ như thể mọi sự tập trung vốn dĩ chỉ thuộc về cô ấy.
Phương Chu có chút ngạc nhiên nhưng nhiều hơn là đáng tiếc.
Từ nhỏ cậu đã tiếp xúc với những đứa bé có gia đình êm ấm, không áp lực, không cần lo lắng về sự sống còn, nhưng cậu biết trên đời này còn có một nhóm người như vậy cần phải gánh vác những trách nhiệm mà họ không nên gánh chịu.
Phương Chu thu hồi ánh mắt thoáng liếc nhìn La Khải bên cạnh, học sinh ưu tú quả thực có khác biệt, một câu có thể hỏi mấu chốt vấn đề.
"Vậy cậu tại sao muốn giúp cô ấy?"
La Khải trả lời rất bình tĩnh nhưng trong mắt lại không giấu được vẻ mơ hồ.
"Một cô gái như cô ấy có nhiều hay ít người ở bên cạnh đều giống nhau. Nhưng tôi không thể hứa với cô ấy điều gì, thậm chí không thể có mối quan hệ gì với cô ấy, tôi chỉ có thể nhận cô ấy là em gái để không ai dám gây khó dễ đến cô ấy và cô ấy cũng biết rất rỏ như vậy đã là tốt nhất giữa hai chúng tôi."
Phương Chu cau mày, hơi nghiêng người.
"Ý cậu là sao? Cô ta chỉ là người tình mà cậu bỏ tiền ra bao?"
La Khải nhướng mày, thậm chí còn bật cười.
"Đúng vậy! Có cần giới thiệu không?"
Phương Chu rất kích động đang muốn đứng lên.
"Cậu!"
La Khải quay đầu lại nhìn thấy hai mắt đỏ ngầu của Phương Chu, sững sốt một lúc, trong giọng điệu không có chút biểu hiện nào là không vui, ngược lại còn rất trịnh trọng.
"Phương Chu! Cậu quả thật quá đơn thuần. Anh của cậu đã bảo hộ cậu quá tốt. Mấy chuyện ' anh tình em nguyện ' này ở trong giới chúng ta chỉ là mấy chuyện rất bình thường. Đàn ông chỉ cần có tiền và quyền, một khi coi trọng muốn bao nhiêu người tình đều có thể. Huống hồ cậu là người thông minh chắc cũng rỏ ý tứ của cô ấy. Nếu cậu muốn..."
"Điên rồ!"
Phương Chu nắm chặt tay, cả cánh tay đều phát run.
"Chẳng lẽ cô ấy từ nhỏ đã là người để cho đám công tử, thiếu gia mấy người làm tình sao? Cậu có biết hay không như vậy sẽ hủy hoại cả cuộc đời của cô ấy."
La Khải có chút kỳ lạ nhìn Phương Chu nhưng vẫn nói.
"Vốn dĩ là vậy! Bây giờ cậu có thể không hiểu, nếu hết lòng đi theo một người nào đó thì dù có đem hào quang, ánh sáng vùi trong bụi bậm cũng có đáng là gì."
Trong mắt Phương Chu đã ngập tràn ngấn lệ nhưng cậu vẫn nhìn chằm chằm Chu Uẩn trên sân khấu. Mấy lời đối thoại này đã làm cậu không thể không nghĩ đến mẹ mình, một người phụ nữ kiêu hãnh không tầm thường như vậy, trong hoàn cảnh nào mà thà làm người trong bóng tối cả đời? Chu Uẩn thậm chí còn không ngần ngại đã thẳng thừng gửi tình ý cho mình. Việc theo đuổi người đàn ông giàu có là cuộc sống cả đời của cô ấy sao? Nghĩ đến đây, Phương Chu nới lỏng nắm đấm, đương nhiên mẹ mình chắc chắn khác xa những người này.
Phương Chu bắt đầu uống rượu, và uống rất nhiều, uống đến La Khải buộc phải đưa tay chặn ly rượu cậu lại.
Người xung quanh tới lui, Chu Uẩn ngồi bên cạnh La Khải luôn nịnh nọt ton hót làm cậu cảm thấy rất muốn ói, ngược lại rượu nóng chạy vào thực quản làm lòng cậu cảm thấy vô cùng yên tâm, thoải mái.
Có hai loại người say rượu đó là tên say văn và tên say võ.
Tên say văn uống nhiều quá liền mệt chỉ muốn ngủ, cả người như heo chết có gọi cở nào cũng không tỉnh.
Phương Chu thuộc nhóm người kia.
"Tôi biết anh coi thường tôi!"
Giọng Phương Chu đã có chút mơ hồ.
La Khải có chút xấu hổ, ra lệnh cho người phục vụ cầm chai rượu đi.
"Cậu đang nói cái gì vậy, có phải cậu uống nhiều quá rồi không?"
Phương Chu cười đến rất mê ly.
"Tôi làm gì mà uống nhiều, không bao giờ uống quá nhiều. Ơ! Sao lại lấy rượu của tôi!"
Phương Chu chỉ vào người phục vụ và định lao theo.
Ngay lúc đó màn hình điện thoại di động của Phương Chu đang để trên bàn sáng lên làm La Khải hoảng hốt khi nhìn thấy cột ID người gọi hiện lên 'Anh trai'.
Phương Chu thì lại nở nụ cười bất đắc dĩ và không chút do dự cầm điện thoại lên trả lời.
"Anh!~~~"
"Đoán xem em đang ở đâu?"
"Anh ~ có phải anh rất thích La Khải phải không? Cậu ấy thông minh và hiểu biết nhiều, thật đáng tiếc khi cậu ấy không phải là em trai của anh--"
La Khải giật lấy điện thoại, giọng cậu run run.
"Cảnh tổng, tôi ..."
"Địa chỉ?"
Hai chữ này từ trong điện thoại truyền đến, La Khải cảm thấy như có bột băng bay thẳng từ màn nhĩ đến ốc tai, cậu chưa từng nghe thấy giọng nói lạnh lùng như vậy.
-------------------------
Tác giả nói:
Đã kìm nén rất nhiều bất bình và ủy khuất, nói đến cùng là bởi tâm tư Phương Chu quá nặng và suy nghĩ quá nhiều.
Chuyện say rượu này đối với tuổi trẻ ít nhất xảy ra một, hai lần.
Càng lớn lên càng không say, không phải tửu lượng ngày càng yếu mà là chẳng có chuyện gì đáng giá để ta say.