"Con người luôn là giống loài tham lam nhất, khi được một lần ăn ngọt, sẽ không kìm chế được ham muốn có thêm lần 2, lần 3..."
Trước kia, Ngu Thư Hân luôn cho rằng, câu nói kia không đúng với nàng, ngoài ước mơ ra, chẳng có gì khiến nàng mê muội mà chạy theo được nữa. Vật chất nàng không hề thiếu, người yêu cũ cũng không phải mới có một, cứ yêu rồi chia tay, nàng cho rằng đó là chuyện bình thường, hết yêu rồi liền như vậy, chẳng ai cho nàng cảm giác nàng là người "tham lam" cả. Ấy vậy mà mấy ngày vừa rồi ở Trường Long, gặp lại Triệu Tiểu Đường, tự nhiên hưởng thụ sự chăm sóc nhỏ nhặt của người đó, tuy rằng có lúc bị chọc tức, có lúc phải nhìn Triệu Tiểu Đường mở nước cho cô gái khác uống, nhưng khi kết thúc những ngày ngắn ngủi đó rồi, trở về với nhịp sống thường nhật của 3 năm qua, nàng lại cảm thấy nhớ nhung, cảm thấy muốn gặp Triệu Tiểu Đường thêm thật lâu, cảm thấy tham luyến hơi ấm cùng giọng nói trầm trầm đó. Nàng ngồi ngẩn người trên ghế, nhìn hai chiếc bao bảo vệ đầu gối trên mặt bàn làm việc, trong đầu lại vang lên câu nói của Triệu Tiểu Đường hôm ấy:
"Hai tuần nữa, sau khi kết thúc đêm chung kết, hãy đợi tôi."
Tiếng chuông điện thoại vang lên cắt đứt suy nghĩ của Ngu Thư Hân, nàng nhìn cái tên trên màn hình, là trợ lý Tiêu Ngọc
- Chị Hân, chị ra ngoài rồi ạ?
- Không, chị đang ở văn phòng, sao vậy?
- Em đã gõ cửa cả nửa tiếng rồi nhưng không thấy ai, em nghĩ chị ra ngoài rồi.
Ngu Thư Hân nhìn đồng hồ, đã gần 5h chiều, nàng ngồi ngẩn người cả tiếng rồi ư?
- Em vào đi.
Tiêu Ngọc mở cửa, bước vào. Văn phòng rộng lớn, trang trí nhã nhặn, phía cửa sổ là bàn làm việc của Ngu Thư Hân. Tiêu Ngọc tiến đến trước mặt Ngu Thư Hân, lên tiếng.
- Tập Thanh xuân có bạn chiếu hôm qua có sự tham gia của chị cùng cả nhóm nhận được phản hồi khá tốt, lượt xem cũng cao hơn bình thường. Tuy nhiên vừa rồi, trên Weibo có một blogger đăng tải hình ảnh này, hiện giờ đang được chia sẻ đến chóng mặt, chị lại lọt vào hot search rồi.
- Vậy à, ảnh gì thế?
Ngu Thư Hân nét mặt không hề thay đổi, mấy năm nay mỗi lần nghe thấy hai chữ "hot search", nàng không còn bồn chồn lo lắng nữa. Ở trong showbiz thị phi này, càng ở trên cao gió càng lớn, nếu chỉ vì mấy lời nói trên mạng mà lung lay thì không thể đạt được thành tựu như bây giờ.
- Bên cạnh tên chị còn có tên của Triệu Tiểu Đường.
Cái tên này thành công thu hút sự chú ý của nàng, có cả Triệu Tiểu Đường ư? Nàng mở Weibo ra, rất nhanh đập vào mắt là tấm ảnh buổi chiều hôm ấy, khi nàng đứng dưới sân khấu nghe Triệu Tiểu Đường hát.
Người chụp ảnh này có lẽ đứng ở toà nhà phía sau Tiểu Đường, thuận lợi chụp được rất rõ Ngu Thư Hân cùng nét mặt buồn bã dưới ánh hoàng hôn, ánh mắt chứa đầy tâm tư của nàng trở thành chủ đề bàn tán. Blogger đăng ảnh còn ghi thêm 1 dòng:
"Ánh mắt của Ngu Thư Hân tại sao lại đau buồn như vậy?"
Tuy rằng chỉ chụp được sau lưng, nhưng ai cũng đoán được đó là Triệu Tiểu Đường. Trong tập mới chiếu, việc nàng và Tiểu Đường cùng nhau xuất hiện sau 3 năm đã nhận được khá nhiều phản ứng, bây giờ có thêm tấm ảnh này, cư dân mạng thi nhau đồn đoán cũng là điều dễ hiểu. Bình luận ở dưới chủ yếu là về mối quan hệ giữa hai người, thậm chí có người còn nói, rằng hai người chia tay rồi bây giờ gặp lại, Triệu Tiểu Đường đã yêu người khác, cho nên Ngu Thư Hân mới đau khổ như vậy, có người lại đưa ảnh nàng cùng Chu Triều Dương ra để phản pháo rằng nàng đã yêu người khác rồi, hơn nữa giữa nàng và Tiểu Đường trước giờ chưa từng có mối quan hệ yêu đương.
- Chị à, việc này có cần ...
- Không cần, cứ mặc kệ đi. Phản ứng của mọi người cũng không có gì xấu cả. Những lời bàn tán về tôi cũng đâu phải ít.
Tiêu Ngọc nghe Ngu Thư Hân nói vậy, im lặng không trả lời nữa. Cô vào làm trợ lý của Ngu Thư Hân từ khi công ty mới thành lập, cô hiểu tính của nàng. Việc gì nàng đã quyết định sẽ không thay đổi, nhưng trước giờ, quyết định của nàng cũng chưa từng sai.
- Vậy em về trước, đây là lịch trình của tuần tới. Ngày mai chị không có công việc gì, ngày kia sẽ bay đến Quảng Châu quay quảng cáo, sau đó tới Trường Long để tham dự đêm chung kết.
- Được rồi, cảm ơn em.
Tiêu Ngọc đi rồi, Ngu Thư Hân trầm ngâm xem lại tấm ảnh. Lúc này nàng mới ý thức được, hoá ra trước mặt Triệu Tiểu Đường, bản năng diễn viên không có tác dụng gì cả, mọi vui buồn đau khổ nàng đều thể hiện hết ra thế này sao? Chả trách cư dân mạng thi nhau thảo luận, nếu đây là một cảnh trong phim tình cảm, có lẽ sẽ rất thành công đi.
Khi đèn đường bên ngoài bật sáng, Ngu Thư Hân mới rời khỏi văn phòng. Nàng lái xe đến nhà bố mẹ, hôm nay có hẹn ăn cơm cùng gia đình Lam Tuyết Y. Từ sau khi chia tay Tiểu Đường, nàng rất ít khi về nhà ăn cơm. Nàng không giận mẹ, cũng không cố ý tránh mặt bà, dù sao việc hai người chia tay cũng không phải trực tiếp do bà. Thế nhưng nàng lại không có cách nào tỏ ra bình thường được.
Khi xe của nàng tiến vào trong sân biệt thự, từ xa, nàng đã thấy thấp thoáng chiếc xe thể thao quen thuộc của Chu Triều Dương. Hôm nay có cả anh ấy sao?
Chu Triều Dương ba năm qua vẫn không hề bỏ cuộc, âm thầm bên cạnh nàng, mặc cho Ngu Thư Hân có vạch rõ ranh giới, anh cũng chưa bao giờ tỏ ra tức giận hay mệt mỏi. Ngu Thư Hân tuy không còn trách anh việc năm xưa anh ở sau lưng cô hẹn gặp Tiểu Đường, thế nhưng cô cũng không cách nào bình thường hoá mối quan hệ này được nữa.
Vừa bước vào nhà, nàng đã nghe thấy tiếng nói sang sảng của ông nội. Ngu Thư Hân bỏ túi lên bàn, nhanh nhẹn chạy sang ôm cổ ông, giống như ngày còn bé, ông nội cũng thường bế nàng đi chơi như vậy. Ông của nàng mấy năm gần đây thường dành thời gian đi nghỉ dưỡng, hoặc lên núi trồng hoa, hưởng thụ tuổi già cùng bạn bè. Mỗi năm có lẽ chỉ về nhà vài lần. Lâu nay do bận rộn mà nàng cũng không tới thăm ông, trong lòng bất chợt nổi lên cảm giác có lỗi.
- Ông à, sao ông về mà không cho con biết vậy?
- Đứa trẻ này, con đoạt được giải thưởng lớn, ông nhất định phải về chúc mừng chứ.
- Nói vậy nếu không vì giải thưởng ông cũng không về với con đúng không?
Nàng chu chu cái mồm, giọng mang theo chút nũng nịu, giống như một tiểu cô nương còn nhỏ tuổi.
- Hân Hân, con xem con bao nhiêu tuổi rồi, còn thích làm nũng như vậy chứ?
Ông nội cười hiền từ, bàn tay nhăn nheo nhẹ nhàng xoa tóc nàng. Từ nhỏ, ông đã vô cùng yêu quý Ngu Thư Hân, đi đâu cũng không quên dẫn nàng theo. Tuy rằng rất thương cháu lớn lên chọn con đường sự nghiệp vất vả, nhưng trong lòng ông chưa bao giờ ngừng ủng hộ nàng. Chỉ cần là điều khiến cháu ông hạnh phúc, ông đều đồng ý.
- Ông à, Hân Hân lúc nào cũng dễ thương như vậy đấy.
Chu Triều Dương lên tiếng. Lúc này Ngu Thư Hân mới chú ý tới anh. Có lẽ anh cũng mới tan làm, trên người vẫn còn mặc bộ vest lịch lãm.
- Haha, Triều Dương à, con đừng để đứa nhỏ này bắt nạt nhé.
- Ông à, con sao phải bắt nạt anh ấy chứ. Anh ấy lớn hơn con mấy tuổi liền đó.
Ngu Thư Hân đáp lại, Chu Triều Dương cười cười
- Không sao đâu ông, con chỉ sợ em ấy không muốn thôi, còn nếu muốn, con để em ấy bắt nạt cả đời.
Ngu Thư Hân chỉ cười trừ, lấy cớ đã đói rồi, liền đi vào bàn ăn. Bữa ăn gia đình vô cùng vui vẻ, ngoài bố mẹ nàng ra, tất cả mọi người đều quyết định sẽ tới Trường Long dự chung kết, cổ vũ cho Lam Tuyết Y.
- Con đi cùng được chứ?
Chu Triều Dương lịch sự cất tiếng hỏi.
- Đương nhiên rồi, Triều Dương, đều là người nhà cả.
Mẹ Ngu Thư Hân vui vẻ đồng ý, bà từ lâu đã chọn Chu Triều Dương là con rể. Cả về ngoại hình lẫn sự tài giỏi đều khiến bà phi thường hài lòng, nếu Ngu Thư Hân kết hôn với cậu ta, công ty của gia đình cũng sẽ càng vững mạnh hơn. Nhưng con gái bà suốt ba năm qua có vẻ vẫn chưa chấp nhận Triều Dương. Bức ảnh chiều nay của Thư Hân cùng Tiểu Đường bà cũng đã nhìn thấy, không lẽ sau ba năm, con gái bà vẫn không quên được tình cảm cũ hay sao?
- Hân Hân, con cũng lớn rồi, mau tính chuyện chung thân đại sự đi chứ.
Mẹ của Lam Tuyết Y lên tiếng.
- Dì à, con còn trẻ mà, còn rất nhiều việc cần lo.
- Hân Hân, dì nói này, con đừng quá ham mê sự nghiệp mà bỏ quên người bên cạnh mình đấy.
Người ngoài chắc cũng hiểu, "người bên cạnh" mà dì đề cập đến là Chu Triều Dương. Ngu Thư Hân cười cười, không đáp lại nữa.
Bữa ăn kéo dài đến tối muộn, Chu Triều Dương đề nghị đưa nàng về, nhưng Ngu Thư Hân kiên quyết từ chối. Nàng lấy cớ rằng hôm nay tự lái xe, nếu Triều Dương đưa về và để xe ở đây sẽ bất tiện cho công việc. Cuối cùng, biết không thuyết phục được nàng, Chu Triều Dương bỏ cuộc.
Ngu Thư Hân về nhà đã gần nửa đêm, nàng tắm rửa xong, đem cả cơ thể mệt mỏi của bản thân ném lên giường. Nàng mở Weibo, bức ảnh lúc chiều còn chưa hết "nóng", cư dân mạng vẫn tiếp tục đưa ra rất nhiều suy đoán, một vài người còn đăng bài tìm xem ai chụp được khuôn mặt của Tiểu Đường hay không. Lần này nàng mặc kệ bức ảnh này, bởi vì trước giờ, nàng cũng chưa bao giờ có ý định đính chính bất cứ tin tức nào liên quan đến chuyện tình cảm giữa hai người, bất kể là thừa nhận hay phủ nhận. Không biết qua bao lâu, nàng dần chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, tiếng chuông điện thoại vang lên inh ỏi, Ngu Thư Hân nhìn đồng hồ, mới chỉ có 5h sáng, Ai gọi gì vào giờ này chứ. Điện thoại vừa được kết nối, tiếng của Dụ Ngôn vang lên vội vàng
- Ngu Thư Hân, 1 tiếng nữa cậu đi đón Tiểu Đường ở sân bay nhé. Tôi có việc đột xuất, không đến được. Cậu nhanh lên đấy. Tiểu Đường đi một mình thôi.
Chưa chờ Ngu Thư Hân trả lời, Dụ Ngôn đã cúp máy. Ngu Thư Hân bực bội, ngày nghỉ hiếm hoi này đâu phải dễ gì mà có được, Dụ Ngôn lỡ hẹn thì kiếm nàng làm cái gì.
"Mặc kệ, ngủ tiếp"
Ngu Thư Hân nghĩ, sau đó nằm xuống giường, nhưng trong đầu vẫn văng vẳng hai chữ "Tiểu Đường". Cuối cùng, nàng ngồi dậy, lê chân vào nhà tắm, đánh răng trong hằn học.
Nửa tiếng sau, dừng xe bên ngoài sân bay, Ngu Thư Hân mới giống như được đả thông tư tưởng, miệng lẩm bẩm
"Triệu Tiểu Đường nghèo đến mức không thể đi taxi hay sao"
Suy nghĩ thật kĩ, sao cứ có cảm giác bản thân bị lừa vậy chứ? Tiếng điện thoại một lần nữa vang lên, là số lạ. Ngu Thư Hân nhấc máy
- Alo
- Cậu ở đâu?
- Ai vậy?
- Triệu Tiểu Đường. Tôi đang ở cửa số 1.
Triệu Tiểu Đường có vẻ như đã mất kiên nhẫn.
- Chờ một chút.
Ngu Thư Hân trả lời, quay xe đến cửa số 1. Từ xa, nàng đã nhìn thấy thân ảnh quen thuộc, Triệu Tiểu Đường không mang theo hành lý, chỉ đeo một chiếc túi đơn giản, khuôn mặt giấu sau khẩu trang và chiếc kính râm to bản. Nếu không phải giờ này, sân bay còn vắng vẻ thì chắc chắn Triệu Tiểu Đường sẽ bị bảo vệ giữ lại hỏi chuyện rồi.
Triệu Tiểu Đường lên xe, bàn tay nhanh nhẹn gỡ bỏ lớp nguỵ trang, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp hoàn mĩ. Ngu Thư Hân lúc này mới lên tiếng
- Sao cậu lại tới đây một mình? Quản lý đâu?
- Ngày mai tôi có lịch trình cá nhân, hôm nay đến trước để gặp Tôn Nhuế.
- Vậy sao không gọi Tôn Nhuế đón?
Triệu Tiểu Đường nhíu mày
- Cậu có vẻ rất ấm ức khi phải ra đón tôi sớm như vậy nhỉ?
- Đúng vậy. Hôm nay là ngày nghỉ đầu tiên của tôi sau hai tháng. Vậy mà 5h sáng phải thức giấc, trên người vẫn mặc đồ ngủ chạy ra đây đón cậu.
Triệu Tiểu Đường nhìn bộ đồ ngủ in hình con cá trên người Ngu Thư Hân, cười cười trả lời
- Ồ, được nữ minh tinh mặc đồ ngủ ra sân bay đón, Triệu Tiểu Đường tôi thật sự quá vinh hạnh rồi.
Ngu Thư Hân nghe ra ý tứ châm chọc trong câu nói kia, không thèm trả lời nữa. Vài phút sau, chợt nhớ ra một vấn đề quan trọng, nàng lên tiếng
- Bây giờ tôi phải đưa cậu đi đâu?
- Tôi chưa thuê khách sạn, hơn nữa tối nay có lẽ sẽ ở chỗ của Dụ Ngôn, cho nên cũng không muốn thuê.
Ngu Thư Hân nhìn đồng hồ, mới 7h sáng, không lẽ chạy xe trên đường đến tối.
- Vậy bây giờ cậu muốn thế nào?
- Tôi muốn tìm một chỗ ngủ, tôi đã thức gần hai ngày rồi.
Ngu Thư Hân lúc này mới nhìn sang người bên cạnh. Triệu Tiểu Đường không trang điểm, chỉ tô chút son, bọng mắt quả thực có chút sưng đỏ, có lẽ do ngủ quá ít. Nàng thở dài, nói xong mới nhận ra có hối hận cũng không kịp
- Về nhà tôi đi, cậu có thể ngủ ở đó đến tối.
Triệu Tiểu Đường kín đáo nở nụ cười, thế nhưng giọng nói vẫn rất khách sáo
- Được, cảm ơn nhé.
Không khí trên xe lại rơi vào im lặng. Sau câu cảm ơn của Triệu Tiểu Đường, Ngu Thư Hân cũng không trả lời nữa. Triệu Tiểu Đường ngả người lên ghế, mí mắt nặng nề khép lại.
Tình huống bây giờ đều do cô cố ý, hoàn toàn chẳng có cuộc hẹn nào với Tôn Nhuế cả, chỉ có duy nhất một chuyện là sự thật, ấy là cô gần như đã không ngủ suốt hai ngày. Đúng ra, công việc của ngày hôm qua có thể rời sang hôm nay, nhưng bức ảnh kia đột nhiên xuất hiện, khiến cho cô không thể yên lòng, liền nhanh chóng tập trung hoàn thành bản thu âm ca khúc mới, khi xong việc đã là rạng sáng, lại vội vàng chạy ra sân bay, đi chuyến sớm nhất đến Thượng Hải.
Tấm ảnh kia vừa cho cô niềm tin vào tình cảm của Ngu Thư Hân dành cho mình, vừa khiến cho cô nhận ra bản thân tồi tệ biết bao. Nói yêu nàng mà khiến cho nàng đau khổ đến vậy, đó là loại tình yêu chết tiệt gì chứ? Cô quyết tâm tới tìm nàng, nhất định khiến nàng một lần nữa chấp nhận cô.
Khi chiếc xe dừng lại trong tầng hầm, Ngu Thư Hân tắt máy, quay sang bên cạnh, người kia đã ngủ say. Đã rất lâu rồi, nàng mới được nhìn Triệu Tiểu Đường như thế này. Không còn vẻ cười cợt, không còn cái nhíu mày khó ưa nữa, chỉ có gương mặt xinh đẹp pha lẫn chút trẻ con, bình yên dịu dàng. Ngu Thư Hân càng nhìn càng bị thu hút, nàng vô thức rút ngắn khoảng cách, ngón tay không tự chủ mà đưa lên, gạt đi sợi tóc thừa thãi vừa rơi xuống trán người kia. Động tác này đánh động Triệu Tiểu Đường, cô đột ngột mở mắt, phía trước là khuôn mặt phóng đại của Ngu Thư Hân, gần đến mức có thể cảm nhận được hơi thở có chút hồi hộp của người đối diện...