Ngu Thư Hân mang theo cái đầu đau nhức, mắt nhắm mắt mở bước ra khỏi thang máy. Hôm qua uống quá nhiều, điều cuối cùng nàng nhớ được là bị Dụ Ngôn đẩy vào lòng Triệu Tiểu Đường. Khi thức dậy đã thấy nằm trên giường, nàng lê cái thân mệt mỏi vào phòng tắm rồi đi tập luôn. Hôm nay phải tập một tiết mục nhỏ dành tặng các thực tập sinh trong buổi party tối nay.
Nàng leo lên xe, ngồi vào ghế trống bên cạnh Dụ Ngôn. Xe bắt đầu chuyển bánh, Dụ Ngôn thì thầm bên tai nàng
- Có biết hôm qua cậu ngồi đây cùng ai không?
Ngu Thư Hân ngu ngơ, khuôn mặt hiện rõ hai chữ "Không nhớ"
- Chính là Triệu mắt lác đấy. Cậu thậm chí còn dựa vào người ta, ôm cứng ngắc. Cậu ..
- Được rồi, dừng được rồi. Nếu không tháng này tôi không trả lương cho cậu.
Dụ Ngôn cười cười, dừng lại. Nhưng chỉ được hai giây, cô lại không biết sợ mà lên tiếng
- Nếu tôi kể hết ra, có lẽ cậu còn trả cho tôi gấp đôi đấy. Hôm qua tôi giúp cậu rất nhiều.
Ngu Thư Hân nhìn nụ cười hình thang đáng ghét trước mặt, nàng đưa bàn tay trắng trẻo lên, nhéo thật mạnh vào tay người kia, gằn giọng
- Mau trật tự.
Tuy nói vậy nhưng cái đầu nhỏ của nàng cũng dần tỉnh táo lại, kí ức tối qua chầm chậm  quay về. Nàng thậm chí còn nhớ lúc bị Triệu Tiểu Đường mắng, nàng giận dỗi giống như cô vợ nhỏ, sau đó bị người kia bế lên, sau đó nàng ôm cổ người kia, sau đó ...
- Mất mặt quá.
Nàng ôm đầu, miệng không tự chủ mà bật ra ba chữ. Triệu Tiểu Đường đi phía trước, nghe thấy tiếng nói liền quay lại. Chỉ thấy Ngu Thư Hân ôm đầu, cổ lại lắc lắc liên tục, giống như vừa nhớ đến một chuyện xấu hổ nào đó. Ngu Thư Hân ngước mắt lên, bắt gặp ánh nhìn của người kia, vội vàng lẩn tránh, bước chân trở nên gấp gáp hơn, cố gắng bắt kịp những người đằng trước. Triệu Tiểu Đường nhìn cái dáng lạch bạch, gót đôi giày thể thao đáng thương bị giẫm đến bẹp dí, trên môi dần vẽ ra một nụ cười.
Mọi người tập luyện đến trưa, đã rất lâu rồi mới được nhảy cùng nhau, các cô gái vô cùng phấn khích, thẳng tới khi staff gọi đi ăn, mọi người mới thấy đói. Ngu Thư Hân ôm cái bụng lép kẹp, đi xuống cantin kiếm đồ ăn, sau đó cùng các chị em chọn một bàn gần cửa sổ, ngồi xuống. Triệu Tiểu Đường ngồi ở bàn bên cạnh, cùng với Dụ Ngôn và Tạ Khả Dần. Tạ Khả Dần vừa ăn được một miếng đầu tiên, thấy bóng dáng Đoàn Tiểu Vi xuất hiện, nhiệt tình vẫy tay gọi
- Tiểu Vi.
Đoàn Tiểu Vi quay sang, thấy ba người một bàn, liền vui vẻ tiến đến ngồi cùng.
- Tiểu Vi, đã lâu không gặp, cậu ngày càng xinh đấy.
- Các cậu cũng vậy, nhìn ảnh trên mạng hoàn toàn chẳng khác gì bên ngoài cả.
- Đương nhiên, chúng tôi mà cần tới photoshop sao.
Bốn người nói chuyện phi thường vui vẻ, Triệu Tiểu Đường mở một chai nước, tiện tay đưa tới cho người bên cạnh
- Em uống không?
Đoàn Tiểu Vi đón lấy chai nước, uống một ngụm, lại tiếp tục trò chuyện trên trời dưới bể. Ngu Thư Hân ngồi bên này, giống như một cái camera ẩn, thu hết toàn bộ cảnh tượng bàn bên cạnh vào mắt, bao gồm cả hành động mở nắp chai nước đầy ôn nhu kia. Triệu Tiểu Đường sau mấy năm hoá ra vẫn là một "tra nam", hôm qua còn ôm nàng vào lòng, hôm nay đã vui vẻ bên người khác. Miếng trứng đáng thương trong khay đồ ăn bị nàng đâm đến nát vụn, đến khi tiếng nói của Hứa Giai Kì vang lên, nàng mới giật mình nhìn xuống.
- Hân Hân, cái khay cũng sắp bị cậu đâm thủng rồi.
Ngu Thư Hân cười cười, cơm cũng không muốn ăn nữa, nhanh chóng xúc nốt mấy thìa, đứng lên đi khỏi phòng ăn. Nàng bỏ lên sân thượng, đang là buổi trưa, lúc ánh nắng chói chang và khó chịu nhất. Nàng ngồi lên cái ghế nhỏ trên sân, đưa mắt nhìn vào mấy chữ mờ nhạt nơi góc tường. Từ hôm qua đến giờ, sự xuất hiện của Triệu Tiểu Đường giống như một viên đá ném xuống tâm hồn vốn đang tĩnh lặng của nàng, mang nàng đi qua đủ mọi cung bậc cảm xúc. Bồi hồi có, xúc động có, vui vẻ có, mà ghen tuông cũng có. Nàng biết, mình không có tư cách gì để "ghen" cả, thế nhưng bản thân nàng lại không kìm chế được sự khó chịu khi nhìn Triệu Tiểu Đường thân thiết cùng người khác.
Ngu Thư Hân vốn nghĩ nàng sẽ quên đi người này, cái người chẳng thèm nghe nàng giải thích, bỏ ngoài tai tình cảm của nàng, dứt áo ra đi nhanh đến khó tin. Ấy thế mà 3 năm qua nàng vẫn rơi nước mắt rất nhiều lần, bây giờ gặp lại còn thấy bản thân bị cuốn theo người kia, không cách nào khống chế được, tựa như một con cún bị nhốt lại quá lâu, tới khi có người đến mở xích cho nó, nó liền theo bản năng mà chạy theo người ta.
Đang ngẩn ngơ suy nghĩ, một chai nước nhỏ bất ngờ xuất hiện trước mắt nàng. Nàng ngửa đầu lên, dưới ánh nắng chói chang là làn da trắng muốt của Triệu Tiểu Đường. Cô ấy nheo nheo mắt, một tay giơ cái chai ra trước mặt nàng, tay còn lại là một cái bánh kẹp.
- Ăn đi. Hôm nay sẽ quay hình đến đêm đấy.
- Tôi không đói, cũng không khát.
Ngu Thư Hân trả lời, nàng không muốn ở gần cái người làm nàng thấy phiền đến mệt mỏi này nữa.
Triệu Tiểu Đường không chịu rời đi, dúi cái bánh vào tay nàng
- Tôi không muốn đến tối có người đau bao tử vì đói đâu. Như thế sẽ ảnh hưởng đến công việc.
Ngu Thư Hân biến thành bực mình, người này lên đây không phải vì quan tâm nàng, mà để châm chọc nàng hay sao?
- Tôi sẽ không làm ảnh hưởng đến ai cả, cậu rời khỏi đây cho tôi.
Triệu Tiểu Đường đặt cái bánh sang bên cạnh Ngu Thư Hân, sau đó ngồi xuống trước mặt nàng. Bàn tay lành lạnh chạm vào chân nàng, kéo ra
- Này, làm cái gì vậy?
Ngu Thư Hân giãy ra, cái chân lại bắt đầu đạp đạp.
- Im lặng nào, đầu gối cậu bị tím rồi. Tôi đeo bao đầu gối cho cậu rồi sẽ đi.
Ngu Thư Hân lặng người, không cử động nữa, để mặc người kia ân cần đeo bao đầu gối cho mình. Ngày trước, mỗi khi đi tập, Triệu Tiểu Đường luôn làm việc này cho nàng, nàng ngồi trên ghế nhìn xuống, chỉ thấy lộ ra sống mũi cao thẳng hoàn hảo. Trong một giây phút ngắn ngủi, sự ấm áp bất ngờ kéo đến, giống như thuật thôi miên, kéo nàng vào một thế giới khác. Thế giới ấy không có công chúng, không có gia đình, không có áp lực, cũng chẳng có chia ly. Chỉ có Triệu Tiểu Đường vẫn ôn nhu chăm sóc và yêu thương nàng, để ý tất cả những điều vụn vặt liên quan tới nàng. Ngu Thư Hân cảm thấy sống mũi cay cay, một giọt nước mắt rơi xuống mu bàn tay trắng trẻo của nàng.
Triệu Tiểu Đường đeo bao đầu gối xong, ngước mắt lên, bắt gặp ánh nhìn long lanh của người đối diện. Đôi mắt nàng đã hồng hồng, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống, ngày càng nhiều. Cô đưa tay lên, ngón tay lành lạnh chạm vào làn da đã trở nên nóng hơn vì cả mặt trời và nước mắt, nhẹ nhàng lau đi
- Hân Hân, sao vậy?
Nghe thấy hai chữ "Hân Hân", Ngu Thư Hân càng khóc to hơn. Tiếng nức nở không kìm nén được nữa, bật ra khỏi miệng nàng. Trước sự ôn nhu của người kia, ấm ức cùng tủi thân của Ngu Thư Hân lại tràn ngập, nàng gạt cái tay vẫn còn đang lau nước mắt cho mình ra, cứng rắn nói
- Không phải việc của cậu.
Với kinh nghiệm hai năm yêu đương của mình, Triệu Tiểu Đường dĩ nhiên hiểu được, ý nghĩa của câu đó chính là "Đều tại cậu cả". Triệu Tiểu Đường bướng bỉnh, bỏ qua sự xua đuổi của người kia, hai bàn tay lại một lần nữa đưa lên, giữ lấy đầu của người đối diện, ép buộc Ngu Thư Hân phải nhìn cô
- Sao cậu khóc thành xấu thế này.
Ngu Thư Hân không trả lời, vẫn còn đang thút thít khóc. Triệu Tiểu Đường tiếp tục nói
- Hai tuần nữa trở lại đây, sau khi kết thúc đêm chung kết, hãy đợi tôi.
Ngu Thư Hân lúc này không phản kháng nữa, tiếng nức nở chuyển thành những tiếng nấc nhỏ, nàng bị ánh mắt của Triệu Tiểu Đường khoá chặt, muốn trốn tránh cũng không được nữa, miễn cưỡng gật gật đầu.
- Ăn đi, tôi không phiền cậu nữa.
Triệu Tiểu Đường đứng lên, toan rời đi. Ngu Thư Hân bắt lấy bàn tay cô, khẽ nói
- Đợi tôi xuống cùng.
Triệu Tiểu Đường không trả lời, im lặng ngồi xuống bên cạnh, chờ Ngu Thư Hân ăn.
Suốt cả ngày hôm qua, cô thừa nhận bản thân mình luôn có ý trêu chọc người kia, giống như một cô gái nhỏ nhen trả mối tư thù cá nhân. Nhìn nàng cau mày tức giận, cô lại cảm thấy vui vẻ. Nhưng vừa rồi, khoảnh khắc nhìn thấy ánh mắt buồn rầu của Ngu Thư Hân lướt qua trong cantin, trái tim cô như rơi mất một nhịp, cuối cùng vẫn là đứng lên đi theo nàng lên đây.
Chiều muộn, khi ánh hoàng hôn đổ xuống, một sân khấu đơn giản ngoài trời đã được dựng lên. Triệu Tiểu Đường bước tới, thấy Lam Tuyết Y cùng Tịnh Hương đã trang điểm xong trước, đang quấn quít vui đùa, trong lòng hồi tưởng lại cô và Ngu Thư Hân 5 năm trước. Cô thậm chí vẫn còn nhớ dáng vẻ khi đó của nàng, giọng hát ngọt ngào, ở trên sân khấu nhảy mấy bài hát của những đợt công diễn đã qua, nhìn vừa buồn cười vừa dễ thương.
Triệu Tiểu Đường tiến lên, ngồi xuống trước cây đàn vừa được lắp xong, ngón tay thon dài lướt trên những phím đàn, âm nhạc nhẹ nhàng cùng giọng hát trầm khàn của cô vang lên

"Khi đó em nói chúng ta cùng nhau làm nên ngày tháng sau này
Sau đó chẳng hiểu sao lại bị thời gian trêu đùa
Mặt mang nụ cười mà ngồi trên hai chuyến tàu khác nhau
Cứ giả vờ ... trong lòng đã tràn đầy chua xót
Hiện giờ tình cảm của em vẫn còn khắc sâu hay đã vơi nửa
Hiện tại tôi vẫn chỉ cô đơn một người
Khi tôi hát lên bài hát này tôi lại nghĩ đến em
Còn nhớ rõ năm ấy chúng ta đều rất vui vẻ
Khi tôi hát lên bài hát này, nước mắt không nghe lời mà chảy ra
Mới phát hiện đối phương là không thể nào thay thế được
Khi tôi hát lên bài hát này tôi lại nghĩ đến em
Thân ái, em là người không thể thay thế được" (*)

Chính cô cũng không hiểu được, tại sao đột nhiên mình lại muốn hát bài này. Giữa sân khấu nhỏ, dưới ánh chiều tà vàng nhạt, Triệu Tiểu Đường đắm chìm trong thế giới cảm xúc của bản thân, giọng hát của cô chưa phải quá mượt mà, nhưng lại vô cùng da diết, giống như kể lại chính câu chuyện của bản thân, nỗi buồn không còn là của tác giả, mà đã trở thành nỗi buồn của cô.
Khi những ngón tay uyển chuyển dừng lại, câu hát cuối cùng kết thúc, Triệu Tiểu Đường đứng lên, bắt gặp ánh mắt đầy ưu thương của Ngu Thư Hân ở phía dưới sân khấu. Ánh mặt trời yếu ớt của chiều tà lúc này đã tắt hẳn, đèn cao áp được bật sáng, đôi mắt long lanh của Ngu Thư Hân giống như càng sáng hơn, nhìn đau đáu vào từng câu chữ vừa rồi của cô...

7 giờ tối, buổi party bắt đầu. Ánh đèn sân khấu được tắt đi, các thực tập sinh ở dưới rơi vào một mảnh im lặng, đến khi một lần nữa đèn bật sáng, họ ồ lên phấn khích khi thấy 7 mảnh của The Nine trên sân khấu. Âm thanh vui nhộn của "Phi nhật thường hoan lạc" vang lên, tiếng vỗ tay và la hét bắt đầu xuất hiện. Bài hát này trước kia gần như cả 7 người đều từng biểu diễn, lần này mang tới đây làm bài hát mở màn, quả nhiên là sự lựa chọn tuyệt vời.
Màn biểu diễn vừa kết thúc, tiếng vỗ tay một lần nữa vang lên rào rào. Triệu Tiểu Đường cười cười, vui vẻ lên tiếng
- Các bạn thích bài hát này chứ?
- Thích.
Tiếng đáp lại đồng loạt vang lên, Dụ Ngôn tiếp lời
- Hôm nay chúng tôi là khán giả, là những người vì yêu thích các bạn mà tới đây dự tiệc. Bài hát vừa rồi chính là quà chào mừng dành cho mọi người.
Với sự dẫn dắt và khuấy động không khí của các cô gái, buổi party diễn ra vô cùng tự nhiên, những lời chia sẻ động viên giữa hai bên càng giống như tâm sự giữa những người bạn hơn là giữa tiền bối và hậu bối. Thẳng tới màn gửi lời nhắn nhủ đến những người bạn thân trong chương trình, cảm xúc của mọi người mới dần lắng xuống.
Triệu Tiểu Đường nhìn những đôi mắt đã đỏ hoe vì xúc động, bên tai cô là tiếng của Dụ Ngôn
- Theo đuổi ước mơ rất vất vả, giống như khi chúng ta chạy đường dài, khi đến được đích rồi, ngoài cảm giác tự hào thoả mãn, đừng quên nhìn sang những người đồng đội chạy cùng mình. Nếu không có họ, sẽ chẳng có ai nâng chúng ta dậy, không có họ, chúng ta sẽ vô cùng cô đơn.

______________________________

(*): Lời bài hát "Khi anh hát lên bài hát này" - Mình có ghim ở bìa chương.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play