Triệu Tiểu Đường đang không hiểu mình ngồi đây với mục đích gì.
Hôm nay là ngày cô và bạn cùng nhóm – Khổng Tuyết Nhi, lên họp với công ty lần cuối cùng trước khi đến với chương trình sống còn Thanh xuân có bạn. Gọi là bạn chung nhóm, nhưng thực ra cô và Khổng Tuyết Nhi cũng chỉ mới biết nhau được gần 4 tháng, thời gian tập chung có lẽ hơn 1 tháng. Cô ấy không giống như Tiểu Đường, cô ấy khá bận rộn. Còn Tiểu Đường thời gian này chưa nhận thêm bộ phim nào, nên cũng coi như là rảnh rỗi một chút, nhưng người ưa náo nhiệt như cô dĩ nhiên không chịu đựng được cảnh ngồi không này quá lâu, cô bèn bàn bạc với công ty một chút rồi quyết định đăng ký tham gia chương trình kia. Nhưng có lẽ. chỉ mình Tiểu Đường mới hiểu, sâu trong trái tim cô là niềm đam mê sân khấu mãnh liệt. Cô đã học múa từ năm 8 tuổi, cô cũng từng tham gia một chương trình thực tế khác, tuy nhiên vẫn chưa thể thỏa mãn được sự khát khao với sân khấu, chưa đủ để thực hiện ước mơ của mình. Cô không muốn sau này khi nhìn lại, cô phải hối hận vì đã bỏ qua bất cứ một cơ hội nào.
- Tiểu Đường, cậu có đang nghe không vậy?
Khổng Tuyết Nhi nhỏ giọng gọi.Triệu Tiểu Đường khẽ giật mình, kéo suy nghĩ đang đi càng ngày càng xa của mình trở về.
- À, mọi người đang nói tới ai rồi?
- Tới Ngu Thư Hân rồi.
- Tiểu Đường, đây cũng là một phần cần ghi nhớ khi vào chương trình đấy, em nhất định phải để tâm.
Quản lý Trương lên tiếng. Triệu Tiểu Đường gật gù, nhưng việc này có lẽ chỉ mấy phút nữa bước ra khỏi đây thôi, cô sẽ quên sạch.
Sở dĩ hôm nay, công ty gọi hai cô tới để giới thiệu một chút về những thực tập sinh khác cùng tham gia chương trình, ai đang hot, ai đang gặp scandal, ai cần quan tâm chú ý, ai cần tránh... Nhưng Triệu Tiểu Đường lại chẳng coi trọng phần này, không lẽ cứ hot là cô phải tới làm quen ư? Cô không thể giả tạo như vậy được, cô sẽ dùng đôi tai để nghe và đôi mắt để nhìn, sau đó sẽ dùng trái tim để đối đãi với họ một cách tốt nhất. Cô chẳng tin vào mấy bài báo, cô chỉ tin vào đánh giá của chính bản thân mình mà thôi. Tiếng của quản lý Trương lại vang lên:
- Ngu Thư Hân, tính cách hơi dẹo, gia đình có điều kiện nếu không muốn nói là rất giàu có, chắc chắn là một tiểu công chúa, cơ bản thì khác hẳn Tiểu Đường. Vậy nên Tiểu Đường, em cần chú ý ít tiếp xúc với người này thôi, nếu không với tính cách thẳng thắn của em, tôi sợ sẽ xảy ra xung đột.
- Vâng, em hiểu.
- Sau này nếu cần gì, các em đều trực tiếp liên hệ với chị, chị và quản lý Tiêu sẽ giúp hai em mua những thứ còn thiếu. Vì các em phải ở trong đó không được ra ngoài, cũng không được sử dụng điện thoại. Hai em nhớ giúp đỡ lẫn nhau nhé. Cố lên.
Có lẽ giây phút này, quản lý Trương của Triệu Tiểu Đường ngàn vạn lần cũng không thể ngờ được, cái người cô đặc biệt để đến cuối cùng mới nhấn mạnh kia lại là người cô gặp nhiều nhất, thậm chí còn nhiều hơn Khổng Tuyết Nhi, vì lúc nào cô gặp Tiểu Đường, cũng là lúc gặp cả họ Ngu kia.
Triệu Tiểu Đường và Khổng Tuyết Nhi sau khi họp xong liền chọn một nhà hàng sushi, cùng ăn một bữa thật ngon trước khi bước chân vào trận chiến sống còn này.
- Tuyết Nhi, nếu có ai hỏi mục tiêu của cậu, cậu nhất định phải nói ra dã tâm của mình, là đoạt được C vị, đừng có nhút nhát mà bảo là được debut thôi đấy nhé.
Khổng Tuyết Nhi nhìn người đối diện, cô ấy kém tuổi nàng. Cả người thoạt nhìn toát ra khí chất cao lãnh, lạnh lùng bất trị, khuôn mặt nhỏ nhắn, sống mũi cao, thỉnh thoảng đôi lông mày lại hơi nhếch lên, nếu là con trai có lẽ là đặc trưng của một badboy chính hiệu. Có một lần, cô ấy không biết là phải quay hình nên ăn mặc như ông già tới phòng tập, sau đó phát hiện ra Khổng Tuyết Nhi như một nàng công chúa đích thực, liền trực tiếp nói thẳng ra rằng mình không biết chuyện phải quay hình này, rồi lẳng lặng đi về. Khi ấy, Khổng Tuyết Nhi đã nghĩ rằng xong rồi, đắc tội rồi. Nhưng thật không ngờ, tới hôm sau, Tiểu Đường vẫn đến phòng tập như thường, chỉ nói rằng nếu hôm qua như vậy mà lên hình, sẽ ảnh hưởng tới hình ảnh của cả hai, sau này làm việc sẽ chú ý hơn. Khổng Tuyết Nhi cứ như vậy mà thay đổi dần suy nghĩ về người kia. Khi làm việc rất nghiêm túc, lại biết rằng Tuyết Nhi vì phải chịu quá nhiều tin đồn mà trở lên lặng lẽ và nhút nhát hơn trước kia, liền ngày nào cũng nói rằng nàng là giỏi nhất, nàng phải nói cho tất cả mọi người biết mình đi thi để đoạt được C vị. Khổng Tuyết Nhi cứ như vậy, vì những hành động nhỏ nhoi kia mà dần có cảm tình hơn với Tiểu Đường, cuối cùng tới thời điểm này, gần như coi Tiểu Đường là chỗ dựa tinh thần cho mình.
- Còn cậu thì phải ăn nói từ tốn hơn, đừng có cái gì cũng nói ra đấy nhé. Mình không phải lúc nào cũng ở bên nhăc nhở cậu được đâu.
- Được rồi, cậu nói nhiều quá rồi, mình sẽ chỉ tập trung cho mục tiêu của mình, không bao giờ nói nhảm, được chưa?
Triệu Tiểu Đường dài giọng trả lời. Tuy cô chưa có nhiều kinh nghiệm trong showbiz như Tuyết Nhi, nhưng cô cũng hiểu điều gì nên nói và không nên nói. Chưa kể, chắc gì cô đã được phỏng vấn nhiều.
Sáng hôm sau, hai người cùng ra sân bay, bắt đầu cuộc hành trình vươn tới ước mơ, đầy khốc liệt, và cũng đầy cảm xúc. Triệu Tiểu Đường khi đó nhìn Khổng Tuyết Nhi được fan vây kín, rất nhiều ống kính chĩa vào, có đôi chút chạnh lòng. Bản thân cô lúc ấy chỉ giống như một người bình thường, không ai nhận ra cô và cũng chẳng có mấy người chụp ảnh. Nhưng không sao, Tiểu Đường rất nhanh lấy lại tinh thần, sẽ có một ngày, tên của cô cũng được thật nhiều người gọi như vậy. Cô tin là thế.