Ngu Thư Hân đứng trầm ngâm trước gương, hai tay ôm lấy khuôn mặt bầu bĩnh của chính mình, nàng véo véo cái má bánh bao, suy nghĩ một chút, cuối cùng buông ra một tiếng thở dài.
- Bảo bối, mau ra ăn canh gà đi.
Triệu Tiểu Đường ôm lấy nàng từ phía sau, tựa cằm lên vai nàng, bàn tay xoa xoa cái bụng đã hơi nhô ra.
- Chị không ăn đâu.
- Sao vậy? Không phải trưa nay chị nói chị thèm canh gà sao. Chị có phải thấy khó chịu trong người không?
- Không. Chị không đói, không muốn ăn gì cả. Em ra ngoài đi.
Triệu Tiểu Đường nhìn người kia gương mặt phụng phịu, giống như đang giận dỗi điều gì. Cô suy nghĩ một chút, bản thân mình hôm nay ngủ dậy, không quên hôn nàng, sau đó đi làm bữa sáng, rồi ngồi làm việc, đúng giờ thì làm bữa trưa, dỗ cho nàng ngủ, tiếp đó dậy chuẩn bị canh gà cho bữa chiều. Hoàn toàn không có lỗi gì, sao nàng lại như vậy nhỉ?
Triệu Tiểu Đường dù vẫn còn mông lung chưa hiểu, thế nhưng vẫn quyết định dỗ dành nàng trước, mặc kệ là vì sao, Ngu Thư Hân luôn là ưu tiên hàng đầu. Cô xoay người nàng lại đối diện với mình, bàn tay ôm lấy hai cái má bầu bĩnh, sau đó cúi xuống, dịu dàng đặt lên môi nàng một nụ hôn nhẹ.
- Ngoan, ra ngoài ăn nhé.
Triệu Tiểu Đường ôn nhu nói. Nhưng Ngu Thư Hân lại thoát khỏi cái ôm của cô, đi về phía giường, nằm xuống trùm chăn kín đầu.
- Không ăn đâu, chị muốn ngủ.
- Nhưng chị vừa ngủ dậy mà.
- Chị vẫn muốn ngủ tiếp, em ra ngoài đi.
- Được, vậy em ra.
Triệu Tiểu Đường nói xong, quay lưng bỏ đi. Đến khi nghe thấy tiếng đóng cửa vang lên ở phía sau, Ngu Thư Hân mới chui ra khỏi chăn, nhìn theo hướng người kia vừa biến mất, cái miệng chu ra ấm ức
- Đồ đáng ghét. Nói đi là đi, không thèm dỗ dành mình nữa.
Rồi nàng xoa xoa cái bụng, thủ thỉ
- Bảo bối, con sau này không được xấu tính như vậy nhé.
Ngu Thư Hân và Triệu Tiểu Đường sau khi kết hôn được hơn một năm, quyết định hoàn toàn rút khỏi giới giải trí, tập trung cho sự nghiệp kinh doanh. Cuộc sống gia đình vô cùng ngọt ngào, thế rồi vào một ngày đẹp trời, Ngu Thư Hân nhìn thấy tiểu bảo bối đáng yêu ở nhà một người bạn, liền nảy ra suy nghĩ muốn sinh con. Triệu Tiểu Đường lúc đầu còn phản đối, nói rằng cuộc sống hai người đang tự do thoải mái, nếu có thêm một tiểu quỷ nữa thì rất rắc rối, cô chỉ cần một mình Ngu trứng là đủ. Thế nhưng trước sự thuyết phục có cả cứng rắn lẫn mềm mỏng của Ngu Thư Hân, cuối cùng, Triệu Tiểu Đường cũng phải cúi đầu thua cuộc. Hai người đi đến bệnh viện, với sự trợ giúp của những bác sĩ hàng đầu, sau nửa năm, Ngu Thư Hân cũng mang thai.
Triệu Tiểu Đường khi nghe thấy tin ấy, giống như quên mất mình đã từng phản đối, cô mừng rỡ ôm nàng xoay vòng vòng ngay trước mặt bác sĩ. Từ đó, Triệu Tiểu Đường giống như một "bà nội trợ" thực thụ, cô sắp xếp lại mọi việc ở công ty, dành phần lớn thời gian ở bên Ngu Thư Hân và theo Dụ Ngôn học nấu ăn, thuộc lòng tất cả mọi thực phẩm có lợi và có hại cho phụ nữ mang thai. Sau một tháng chăm chỉ dùi mài, cuối cùng, từ một người chỉ biết làm các món liên quan đến trứng, cô giờ đây có khả năng một ngày làm đến tận 4 bữa không hề trùng nhau.
Triệu Tiểu Đường còn cẩn thận đọc hết sách về tâm lý phụ nữ mang thai, biết rằng họ sẽ trở nên rất nhạy cảm trong quá trình này, cho nên cô luôn chú ý chiều chuộng nàng hết mực, cho dù có khi Ngu Thư Hân đưa ra yêu cầu gì đó lúc 1 giờ sáng, cô cũng vui vẻ mà đáp ứng.
Triệu Tiểu Đường cứ như vậy mà vỗ béo hai mẹ con nàng, tiểu bánh bao trong bụng tăng mấy lạng thì Ngu Thư Hân cũng tăng theo vài cân.
Bên cạnh niềm hạnh phúc khi có một người bạn đời như vậy, tới hôm nay, vào tháng thứ 7 của thai kỳ, Ngu Thư Hân soi gương, nhìn vào thân hình có chút mũm mĩm của mình, bất chợt cảm thấy ... buồn rầu. Triệu Tiểu Đường sau nhiều năm vẫn giữ được vóc dáng hoàn hảo, đôi chân thon dài cùng khuôn mặt thu hút, đến bây giờ thậm chí vẫn có người ái mộ nhiệt tình. Còn nàng, một ngày ăn đến 4 5 bữa, toàn là chất bổ dưỡng, thịt trên người đã nhiều lên trông thấy, nhẫn cưới đeo trên tay còn cảm giác có chút chật, so với các cô người mẫu hoặc idol ở công ty thì đã bị rớt lại rất nhiều rồi. Cái đầu nhỏ của nàng bắt đầu suy nghĩ mông lung, liệu rằng nếu nàng không còn xinh đẹp nữa, Tiểu Đường có còn yêu thích nàng không? Hay là chạy theo mấy người thân hình thu hút kia.
- Triệu mắt lác đáng ghét, cũng tại em làm cho chị xấu đi.
Ngu Thư Hân hậm hực nói một mình, nàng đem hết trách nhiệm đổ lên người kia. Nấu ăn ngon như vậy, chăm chỉ như vậy làm gì, để cho nàng phải ăn đến nghiện thế này?
- Em làm chị xấu đi à ?
Âm thanh quen thuộc vang lên bên cạnh giường, nàng giật mình xoay người lại, Triệu Tiểu Đường đã đứng đó từ lúc nào. Mái tóc buộc cao, cái núm đồng tiền nho nhỏ thoắt ẩn thoắt hiện mỗi khi cô hé miệng cười. Triệu Tiểu Đường không chờ người kia trả lời, leo nhanh lên giường, hai tay chống hai bên người Ngu Thư Hân, khóa nàng ở giữa. Cô nhìn người bên dưới đang chớp chớp mắt nhìn mình, khuôn mặt nàng có chút ủy khuất, liền cười cười dỗ dành
- Ngoan, nói em nghe, em làm gì sai rồi ?
- Không nói.
- Thật không ?
- Thật.
Triệu Tiểu Đường không trả lời nữa, cô giữ lấy hai tay Ngu Thư Hân, không cho nàng có cơ hội trốn thoát, sau đó mạnh mẽ cúi xuống, ngậm lấy đôi môi ngọt ngào của nàng, hôn đến say mê. Ngu Thư Hân đối với kĩ thuật điêu luyện của người kia trước giờ đều không thể kháng cự, và bây giờ cũng thế, chỉ sau một lúc môi lưỡi dây dưa triền miên, nàng đã thôi ngọ nguậy, đôi tay được Tiểu Đường thả ra dường như quên mất nhiệm vụ chống đối, lúc này lại vòng qua cổ người ở trên, ôm lấy. Nụ hôn này không biết kéo dài bao lâu, đến khi cảm thấy cần thêm không khí, hai người mới buông nhau ra. Triệu Tiểu Đường nhìn gương mặt hồng hồng của nàng, lên tiếng
- Chị có nói không ? Nếu không thì hôm nay không cho chị xuống giường nữa.
Cô không chờ người kia đáp lời, lại cúi xuống, lần này nụ hôn không dừng ở môi nữa, mà rơi vào cần cổ trắng ngần, cứ dần dần lại xuống thấp hơn. Ngu Thư Hân bắt đầu cảm thấy có chút râm ran trong người, nàng giữ vai người kia lại, sợ rằng đi quá xa sẽ ảnh hưởng đến bảo bối trong bụng
- Tiểu Đường, dừng lại đã.
- Chị mà không nói, em không dừng đâu.
Triệu Tiểu Đường gian xảo đáp lại, cô muốn xem nàng chịu được đến đâu.
- Được rồi, chị nói mà.
- Sao nào bảo bối ?
- Chị béo lắm rồi.
Nàng thì thầm, bĩu môi.
- Đó là lí do chị không ăn sao ?
Ngu Thư Hân gật gật cái đầu.
- Em vẫn xinh đẹp như vậy, chị lại trở thành một bà cô mất rồi, em không yêu chị nữa thì sao ?
Triệu Tiểu Đường cuối cùng cũng hiểu ra lí do nàng đột nhiên không muốn ăn gì nữa, ngay đến cả canh gà yêu thích cũng từ chối. Phụ nữ có thai nhạy cảm tới mức này sao?
- Hân Hân, chị ngốc quá, chị không nhớ rằng em luôn thích con gái có da có thịt sao ? Nếu đổi lại chị gầy đi, em mới không thích chị nữa. Chị xem, bây giờ ôm chị tròn trịa, da thịt mềm mại thế này, em cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
- Không tin.
- Bảo bối, chị lúc nào cũng xinh đẹp, cho dù sau này chị có trở thành một cụ già 80 tuổi, em vẫn cảm thấy chị đẹp nhất trên đời.
- Đồ lẻo mép.
- Vậy ra ngoài ăn nhé? Chị không ăn, tiểu bánh bao sẽ đói.
Ngu Thư Hân gật đầu, Triệu Tiểu Đường kéo nàng ra ngoài, lúc này nàng mới để ý, trên bàn ăn ngoài canh gà ra còn một món khác nữa. Nàng khó hiểu nhìn Triệu Tiểu Đường
- Sao lại hai món thế này? Chị ăn không nổi đâu.
- Vừa rồi chị không chịu ăn, em nghĩ chị không thích canh gà nữa, cho nên làm món khác.
Ngu Thư Hân nghe xong, vui vẻ quay sang ôm cổ Triệu Tiểu Đường, nàng hôn một cái thật kêu lên má cô
- Vất vả cho em rồi.
- Không vất vả, chỉ cần chị và tiểu bảo bối khoẻ mạnh là được.
Suốt những ngày tháng mang thai, Ngu Thư Hân cảm thấy Tiểu Đường giống như biến thành một người khác, chu đáo và cẩn thận, cô ấy không chịu thuê người giúp việc, một mình tự tay chăm sóc nàng, từ những việc nhỏ nhất cũng không để nàng động vào. Có lẽ, việc có thêm một đứa trẻ là một quyết định đúng đắn.
2 tháng sau, vào tháng thứ 9 của thai kì, bụng Ngu Thư Hân đã trở nên nặng nề hơn rất nhiều, những cơn đau trải dài từ thắt lưng xuống chân xuất hiện thường xuyên khiến nàng rất khó ngủ. Triệu Tiểu Đường xót xa, dừng hoàn toàn mọi việc ở công ty, cả ngày chỉ quanh quẩn bên nàng, hết nấu ăn lại xoa bóp tay chân.
Cuối cùng, trong một buổi sáng đẹp trời của tháng 12, Ngu Thư Hân cũng hạ sinh một tiểu công chúa. Khi tiếng khóc oe oe của nó vang lên, Triệu Tiểu Đường xúc động, đón lấy đứa con còn đỏ hỏn từ tay bác sĩ, cảm nhận từng hơi thở đầu tiên của con bé ở thế giới này. Đây là kết tinh tình yêu của cô và Ngu Thư Hân, một thiên thần bé bỏng mà ông trời đã ban tặng cho hai người. Cô say mê ngắm nhìn khuôn mặt bầu bĩnh đáng yêu của nó, sau đó nhẹ nhàng đặt con nằm bên cạnh Ngu Thư Hân. Khuôn mặt nàng vẫn còn tái nhợt, thế nhưng đôi mắt lại ánh nên niềm hạnh phúc ngọt ngào. Giống như có một sợi dây tình cảm vô hình, gắn kết trái tim của một nhà ba người, đứa nhỏ theo bản năng tìm đến hơi ấm của mẹ, bàn tay nhỏ nhắn của nó vẫn nắm chặt ngón tay của Triệu Tiểu Đường. Cô run run đặt lên trán nàng một nụ hôn, khẽ thì thầm
- Hân Hân, em yêu chị, yêu con của chúng ta.
_______________END_______________
Chào các bạn, là mình đây.
Đây là ngoại truyện thứ 3 của "Sự tồn tại tuyệt vời nhất", cũng là phần update cuối cùng của bộ truyện này.
Thứ 3 tuần sau, mình sẽ up truyện mới, trong một tuần này, nếu ai nhớ mình thì có thể qua series "Vài mẩu chuyện vụn vặt" của mình, ở đó có một chương là "Rắc rối khi có con", có thể coi là phần sau của ngoại truyện trên :))
Sau khi tổng kết lại số vote của các bạn, truyện thứ 1 có 27 lượt vote và truyện thứ 2 có 19, vậy nên mình sẽ up truyện thứ 1 trước.
Hẹn gặp lại các bạn vào thứ 3 tuần sau nhé.
Sợ bỏ sót cmt nên mình phải ghi tên của từng bạn ra cho chắc chắn nè :)))