Lần biểu diễn tới là sân khấu kết hợp cùng với các huấn luyện viên, lần này Triệu Tiểu Đường và Ngu Thư Hân không còn chung một đội nữa, nên lịch tập cũng không giống nhau. Tối hôm qua, Ngu Thư Hân về ký túc xá một mình, cả người mỏi mệt vì bệnh đau bao tử bắt đầu tái phát. Triệu Tiểu Đường xót ruột, ôm nàng ngủ cả đêm, sáng hôm sau dậy sớm, vừa đắp mặt nạ vừa thay xách túi đi làm cùng Ngu Thư Hân.
- Tiểu Đường, hôm nay em không có lịch mà.
- Em đưa chị đi làm.
- Không cần đâu, em tranh thủ ngủ đi.
- Thay đồ đi, em đợi ngoài cửa.
Ngu Thư Hân biết không thể lay động được người kia, Triệu Tiểu Đường thường ngày thì ngoan ngoãn nghe lời nàng, nhưng những lúc cần nghiêm túc, luôn đưa ra quyết định chắc chắn mà khó lòng thay đổi được.
Ngu Thư Hân khoác chiếc áo khoác màu tím rộng thùng thình của Tiểu Đường, đeo khẩu trang để che đi khuôn mặt mệt mỏi, cúi đầu đi ra xe. Tới nơi đã thấy người kia tay cầm một ly Americano quen thuộc mà nàng vẫn uống mỗi sáng, tay xách chiếc túi đựng đồ tập của nàng, mở cửa xe rồi ngồi vào ghế trước, để lại ghế sau cho nàng nằm thoải mái. Nghĩ ngợi một chút, Ngu Thư Hân chui lên ghế trước rồi, cả người thoải mái dựa vào Tiểu Đường. Nàng muốn nạp thêm một chút năng lượng, mà cái dạng năng lượng này chỉ một mình Tiểu Đường của nàng mới có thôi.
Triệu Tiểu Đường cười cười nhìn bác lái xe, cũng may cô đang đắp mặt nạ, nếu không chắc bác ấy sẽ nhận ra gương mặt đỏ ửng vì ngại của cô mất. Tuy vậy nhưng cô rất thích cảm giác này, đưa người yêu đi làm, nàng dựa vào lòng cô như con mèo nhỏ, thỉnh thoảng lại dụi dụi tìm một chỗ thoải mái hơn.
Triệu Tiểu Đường ôm Ngu Thư Hân, một tay khẽ xoa lưng nàng, tay kia kín đáo nắm lấy bàn tay của người kia. Triệu Tiểu đường nhắm mắt, tận hưởng quãng đường bình yên mà ngọt ngào này.
Tới nơi, cô đưa Ngu Thư Hân vào phòng tập, vừa buộc lại dây giày cho nàng, vừa dặn dò :
- Trong túi của chị có cả bánh nữa, nếu đau quá hãy ăn một chút nhé, nó sẽ giúp dịu dạ dày hơn. Chiều nay em sẽ tới. Ngoan.
Ngu Thư Hân nhìn người kia, chân đi dép lê, trên đầu vẫn đeo cái tai thỏ, lúi húi cúi xuống giúp nàng buộc dây giày, vì nàng quá lười để ngồi xuống xỏ lại, nàng lại cảm thấy thật thu hút, nàng thật không muốn xa cô chút nào. Sau này có lẽ sẽ không dám đi làm kiểu này nữa, chia tay một chút mà mất thời gian quá.
Triệu Tiểu Đường vuốt tóc Ngu Thư Hân, thật là muốn hôn một cái, nhưng lại đang ở giữa hành lang, đành dằn lòng kìm lại.
Khi ra ngoài, thấy các fan vẫn đang đợi mình, cô ngồi trong xe bỏ khẩu trang ra mà cười, làm trò thật vui vẻ. Có điều, nếu cô biết các fan của mình đã chụp được bức ảnh cô tình tứ ôm người yêu, sau đó thì fan của Đại ngu hải đường xôn xao xác nhận thông tin của cô gái áo tím, rồi đồng loạt cùng nhau bỏ « mái chèo », chắc cô sẽ nhảy xuống xe mà nhảy nhót làm nũng để « tạ lỗi » với họ mất.
Buổi tối, Triệu Tiểu Đường giữa giờ nghỉ giải lao chạy qua phòng của Ngu Thư Hân, thấy nàng đang pha trò cho mọi người, vào xem thì túi bánh vẫn còn nguyên, người kia vừa pha trò lại vừa ôm bụng. Triệu Tiểu Đường tức giận, kéo Ngu Thư Hân ra cuối hành lang
- Sao chị không ăn cái bánh nào vậy? bệnh tới mức nào rồi còn cố pha trò cho mọi người chứ?
- Tập liên tục nên chị thật sự không nghĩ tới chuyện ăn bánh nữa, chị cũng không còn đau nhiều.
- Không còn đau mà nhăn nhó như vậy à? Nếu chị không ăn thì sau này em cũng không cần chuẩn bị gì nữa, chị cứ tiếp tục bỏ mặc bản thân mà đi an ủi mọi người đi.
- Tiểu Đường, em giận à?
Đây là lần đầu tiên Triệu Tiểu Đường to tiếng với nàng, nàng biết là cô lo lắng cho nàng, trong lòng lại chìm sâu sự ngọt ngào mang tên cục Đường này.
- Không, bản thân chị tự mình lo cho mình đi.
Ngu Thư Hân kéo Triệu Tiểu Đường vào góc khuất của camera, nhào đến hôn lên má người kia, sau đó ôm thật chặt.
- Chị xin lỗi, để em lo lắng rồi, sau này sẽ không thế nữa.
Triệu Tiểu Đường tay vuốt ve mái tóc người kia, thở dài mà nói :
- Nếu chị bệnh, em sẽ rất đau lòng. Em luôn ủng hộ chị, kể cả việc giảm cân, nhưng với điều kiên nó không tổn hại tới sức khỏe của chị.
- Tiểu Đường, người ta muốn hôn aa.
Triệu Tiểu Đường thoáng đỏ mặt, sau đó rất nhanh chóng tìm đến môi người kia. Coi như là sạc pin cho cả hai người đi.
Vì lo lắng cho Ngu Thư Hân, Triệu Tiểu Đường bất chấp việc sẽ bị mẹ chế giễu về việc mới giảm được cân đã đòi ăn tổ yến, nhờ mẹ mua liền cả một thùng gửi đến kí túc xá. Mẹ Triệu gửi đồ đi mà không biết là đang gửi tới cho con dâu tương lai. Buổi sáng ngay khi nhận được đồ, Triệu Tiểu Đường lục đục dậy sớm, nấu một bát tổ yến nóng hổi mang tới tận giường cho mèo con nhà cô.
- Hân Hân, dậy ăn một chút.
- Tiểu Đường, mới có 8h thôi, để cho chị ngủ.
- Nhưng em đã nấu tổ yến cho chị rồi, đêm qua chị đâu có ăn gì.
- Em ăn cả đi, chị muốn ngủ.
Ngu Thư Hân cau màu, quay mặt vào trong, kéo chăn kín đầu. Khổng Tuyết Nhi cũng không chịu được việc làm ồn của cặp đôi kia, trực tiếp lên tiếng đuổi Triệu Tiểu Đường ra ngoài.
Triệu Tiểu Đường ủy khuất, quyết định mang bát tổ yến bổ dưỡng kia ra lan can bên ngoài, vừa ngắm mặt trời vừa ăn. Hừ, Hân Hân đáng ghét, tôi có lòng làm cho chị mà chị còn hắt hủi tôi, tôi ăn hết cho chị vừa lòng.
Tạ Khả Dần mắt nhắm mắt mở quay về kí túc xá sau cả đêm quay hình, thấy Triệu Tiểu Đường ngồi đó, dưới ánh mặt trời rực rỡ, tay cầm bát tổ yến to đùng, Tạ Khả Dần cảm thấy hào quang tỏ ra đến chói mờ cả mắt, cô lần mò tới chỗ phát ra ánh sang đó, khẽ nói :
- Tiểu Đường, cho tôi một miếng.
Nghỉ trưa một chút mà chiều dậy online thấy cơm tró ngập mặt rồi :(( high quá mấy má ôiii