Quản lý Trương đang cảm thấy bối rối.
Dạo gần đây, lần nào cô tới gặp Tiểu Đường, cũng gặp luôn cả Ngu Thư Hân. Vừa rồi, quản lý của Ngu Thư Hân thậm chí còn dúi vào tay cô một túi đồ, nói rằng chút nữa đưa cho em ấy hộ. Cô từ chối khéo, nói rằng cô đâu có gặp được Ngu công chúa chứ?
- Cô yên tâm đi, cô gặp Tiểu Đường là gặp ngay Ngu Thư Hân thôi. Vậy nhé, tôi đi trước, cảm ơn cô.
Quản lý của Ngu Thư Hân bỏ lại một câu, sau đó ngang nhiên đi về, để lại cô hai tay đầy đồ, đứng như một pho tượng giữa sảnh ký túc xá.
Vài phút sau, Triệu Tiểu Đường xuất hiện, bên cạnh là Ngu Thư Hân. Quản lý Trương nhìn gương mặt tươi cười của hai người, sau đó nhìn xuống chút nữa, lại thấy hai bàn tay nắm chặt lấy nhau. Lúc tới gần rồi, cô lại phát hiện cổ Tiểu Đường nhà cô có vết son lờ mờ. Tiểu Đường tự hôn mình được à? Chắc chắn không thể. Vậy thì là ai?
- Chị, để em mang đồ cho, sao nhiều vậy?
- Là cả đồ của chị đấy Tiểu Đường.
Quản lý Trương chưa kịp trả lời, đã nghe thấy tiếng của Ngu Thư Hân.
- Cảm ơn chị đã cầm giúp em. Giờ để Tiểu Đường cầm vào đi.
Triệu Tiểu Đường tay xách hai chiếc túi thật to, chào cô một câu, sau đó lại vui vẻ đi vào cùng Ngu Thư Hân. Quản lý Trương nhìn Ngu Thư Hân hai tay rảnh rỗi, thỉnh thoáng ấn ấn vào núm đồng tiền trên má Tiểu Đường, còn người của công ty cô thì tay xách nách mang, miệng cười không ngậm lại được, sao cô lại có cảm giác Tiểu Đường là một thê nô chính hiệu chứ? Quản lý Trương tự vả vào mặt mình một cái, thầm nghĩ nếu CEO của công ty cô mà thấy cảnh này, có lẽ chỉ còn nước đeo mặt nạ mà về.
Ngu Thư Hân phát hiện, từ khi hai người chính thức xác nhận mối quan hệ, nàng ngày càng ích kỉ, cả ngày chỉ muốn nhìn thấy Tiểu Đường, thấy cô thân thiết với ai là khó chịu. Nàng chưa từng nghĩ sẽ có ngày mình có tâm lý sở hữu một người lớn như vậy. Nhưng tại người kia quá thu hút các cô gái rồi. Chụp ảnh với ai cũng ôm eo, cũng cái mặt lạnh nhạt kiêu ngạo, cằm nghếch lên thật cao, lúc Triệu Tiểu Đường không trang điểm lại còn thu hút hơn cả lúc trang điểm nữa. Tính cách thì hài hước, biết trêu người khác, cũng biết an ủi người khác, cho dù lúc an ủi vẫn có chút ... « bad ». Điển hình như lúc này, khi Tống Hân Nhiễm phải chuyển sang bài hát khác, thấy em ấy rơi nước mắt, trong khi nàng hết sức an ủi em ấy, thì Tiểu Đường lại nói một câu thật sự đi vào lòng người :
- Người đẹp này khóc cũng thật xinh đẹp đó.
Sau đó Tống Hân Nhiễm đúng là quên cả việc khóc tiếp, ngại ngùng giấu mặt vào vai Triệu Tiểu Đường. Có kiểu an ủi theo phong cách trêu hoa ghẹo nguyệt đó ư? Thậm chí hôm qua, còn có một cô bé staff giấu tên nào đó, viết thư động viên Tiểu Đường nhà nàng cố gắng sau khi bị tụt một hạng tại vòng công bố thứ 3, rồi còn hy vọng được chăm sóc cho người kia nữa chứ. Ngu Thư Hân đã làm diễn viên nhiều năm, một chút dấm này nàng hoàn toàn có thể giấu được, vì bây giờ đang quay hình, nhưng trong đầu nàng đã nghĩ xong việc trừng phạt người kia. Cô không thể để cục đường đó vô tình đi thả thính lung tung như vậy được.
- Ngu Thư Hân, nhẫn của chị đâu rồi?
Triệu Tiểu Đường hỏi, sau khi thấy Ngu Thư Hân trên tay không đeo chiếc nhẫn đôi của hai người suốt cả ngày hôm nay.
- Chị bỏ quên ở đâu rồi, chưa tìm thấy.
- Sao chị có thể quên cả nhẫn đôi chứ?
- Nhẫn đôi? Em nói gì vậy, chẳng qua là cùng một mẫu nên chị mua tặng em một cái thôi.
- Hừm, chị phải bị phạt.
Nói xong, Triệu Tiểu Đường cúi xuống, định khóa môi người kia lại, sau cùng phát hiện người kia tránh đi, chiếc hôn ấy rơi xuống một bên má trắng trẻo.
- Sao vậy?
- Đừng chạm vào chị.
- Chị giận em chuyện gì chứ?
- Chị khóc có đẹp không?
Triệu Tiểu Đường ngây người, câu hỏi gì đây chứ. Ai khóc mà đẹp được. Nghĩ sao nói vậy, cô đưa ra câu trả lời tựa như cái kim đâm vào bong bóng đang phồng to :
- Không, xấu lắm.
- Được lắm, vậy chỉ có Nhiễm Nhiễm đến khóc cũng đẹp phải không?
Triệu Tiểu Đường đến lúc này mới hiểu ra, hóa ra là công chúa của cô đang ghen, đáng yêu chết mất.
- Lúc đó em an ủi cô ấy thôi, không lẽ em nói cậu ấy khóc rất đep nhưng vẫn kém Ngu trứng một chút à?
- Triệu Tiểu Đường, đừng lẻo mép nữa. Tặng son cho Tiểu Vi, ôm An Kì xem thiên nga, khen Tống Hân Nhiễm xinh, thậm chí còn đấu với Tôn Nhuế xem ai được nhiều cô gái yêu thích hơn. Em nói xem, như vậy là an ủi ai?
- Em tặng son cho Tiểu Vi, nhưng không phải mình cô ấy, mà là tất cả những người bạn thân, hơn nữa khi đó, có lẽ vì khuôn mặt của em mà mọi người đều quay ra mắng chửi cô ấy, nghĩ rằng cô ấy ghét em, em vẫn luôn cảm thấy có lỗi. Em ôm An Kỳ vì cô ấy chạy tới, đúng lúc em đang nói chuyện với thiên nga, mà đấu với Tôn Nhuế chỉ là do cậu ấy khoe rằng có rất nhiều người xếp hàng xé giấy trước cửa phòng cậu ấy thôi. Chị thấy đấy, tới giờ vẫn không phân thắng bại.
- Ý em là em muốn thắng?
- Không phải, mà là em không quan tâm nữa, chỉ cần chị không thích Tôn Nhuế là được. Hơn nữa, em cho người khác son, còn bản thân dùng chung son với chị, để cho người khác ôm, nhưng lại chạy tới ôm một mình chị thôi, chị xem bên nào hơn?
Ngu Thư Hân lòng đã mềm nhũn, nhìn gương mặt vừa trẻ con kia đang chu mồm chu mỏ trêu nàng, nhịn không được mà hôn lên một cái. Biết được mình đã thoát nạn, Triệu Tiểu Đường nhanh chóng bắt lấy đôi tay đang vuốt má mình kia, cúi xuống hôn người đối diện.
- Aaaaaaa
Hai người giât mình tách nhau ra, chỉ thấy Khổng Tuyết Nhi mồm há to, dưới đất là mấy chai nước vừa làm rơi. Có lẽ cô ấy vừa trốn sang phòng khác ăn vặt, tránh cho Ngu Thư Hân thấy lại thèm.
- À, Tuyết Nhi, tôi ...
- Hai người sao không nói cho tôi biết?
- Tuyết Nhi à, chưa kịp nói, tôi và Hân Hân mới ...
- Mới gì chứ, hai người như vậy mà là mới yêu à? Tôi vốn nghĩ là từ lâu rồi đấy. Ngu Thư Hân, chị biết không, người này từ lâu rồi quay vlog của paopao liền nói muốn dẫn chị về nhà đấy.
Ngu Thư Hân nghe vậy, quay sang cái người nãy giờ vẫn chưa chịu buông tay mình ra :
- Sao cơ, Tiểu Đường?
- Lúc đó là em nghe nhầm thôi. Không phải vậy đâu.
- Vậy là em không muốn dẫn chị về?
- Không phải, muốn chứ.
Triệu Tiểu Đường đau đầu, giờ là cái chuyện quỷ quái gì đây chứ?
- Tuyết Nhi à, hy vọng cậu hiểu cho chúng tôi.
- Cậu nói gì vậy, hai người là bạn tốt nhất của tôi mà, tôi còn mong có người trị được cái tật tùy tiện khó bảo của cậu đó Tiểu Đường. Ngu Thư Hân, nhớ nhốt người này chặt vào, đừng để đi gây chuyện. Yên tâm đi, tôi giúp hai người giữ bí mật.
Triệu Tiểu Đường đen mặt, này là bạn bè cái kiểu gì chứ? Cô thật sự muốn hỏi Khổng Tuyết Nhi có phải đã âm thầm ký hợp đồng với Hoa Sách hay không.
Khổng Tuyết Nhi đúng là không làm ai thất vọng ngoài cặp đôi cá đường kia, cô giữ bí mật tốt đến mức bây giờ ai trong top 20 cũng biết mối quan hệ giữa hai người là gì. Cô cãi rằng do hai người quá tình cảm, làm gì có bạn bè nào mà lúc nào cũng nhìn nhau say đắm như vậy, có bạn bè nào ghen ra mặt, lại còn âm thầm tổ chức sinh nhật cho nhau, đeo nhẫn đôi, mặc chung đồ? Cho nên bây giờ, Triệu Tiểu Đường đứng trước mặt Tôn Nhuế, tự nhận thua trong cuộc thi đấu xem ai là người được nhiều cô gái yêu thích hơn, chỉ vì Tôn Nhuế nói sẽ đi kể với Ngu Thư Hân là Triệu Tiểu Đường nhất định không chịu thua. Cái kết của việc thua này là tới khi ra khỏi đây, Triệu Tiểu Đường phải chịu toàn bộ chi phí ăn vặt của Tôn Nhuế.
- Quyết vậy đi, cảm ơn người em tốt bụng.
Tôn Nhuế bỏ lại một câu, chạy về phía Tăng Khả Ny và Đới Manh đang hào hứng nhặt đồ ở quầy bánh kẹo.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play