Trời đã về khuya, giấc ngủ này mặc dù có chút mệt nhọc nhưng lại rất sảng khoái. Lờ mờ chớp mắt liền chỉ thấy một màn đen, đã là canh mấy rồi? Lăng Sở Nhược ngẩn người mất một lúc, theo quán tính nhìn về phía án thư nhưng không thấy một chút ánh sáng nào, bên cạnh cũng lạnh lẽo và trống trơn. Lãnh Nguyệt Thanh chưa về sao? Nàng thở nhẹ một tiếng, khẽ gọi
"Có ai ở ngoài không?"
Ngay lập tức có tiếng đáp trả lại, không phải Tiểu Hoa cũng không phải Hồng Kỳ. Chi nha một tiếng, cánh cửa bật mở, hồng y nha hoàn xa lạ cung kính bước vào, đầu không dám ngẩng nhu thuận nói
"Tiểu thư có gì căn dặn ạ"
"Điện hạ không về sao? Ngươi là ai?"
Lăng Sở Nhược nheo mắt đánh giá, Hồng Kỳ là nha hoàn thiếp thân của thái tử, ngày thường hay mặc y phục màu lục để phân biệt với các nha hoàn khác. Mặc dù nàng biết Lục Nghi cung nha hoàn không giống với những nơi khác, có điều nàng cũng không rõ lắm khác ở điểm nào
"Nô tỳ là Tiểu Cúc, Tiểu Hoa ở bên kia chăm sóc cho Thượng Quan tiểu thư, thái tử điện hạ sợ tiểu thư không có ai hầu hạ nên sai nô tỳ đến đây"
Tiểu Cúc làm sao không biết Lăng Sở Nhược đang nhìn mình, nàng cũng rất tò mò về vị tiểu thư này nhưng ở góc độ của nàng chỉ có thể nhìn thấy được một góc trung y thuần trắng. Tiểu Cúc là người mới được điều đến từ chỗ của Khiêm sư phụ đã bị Hồng Kỳ kéo đến đây, nàng mặc dù tò mò nhưng không được cho phép nàng cũng không dám ngẩng mặt lên. Trong ấn tượng của nàng, thái tử điện hạ giống như một vị thần không có thất tình lục dục, làm thế nào mà để cho người khác ở trên giường của mình?
"Điện hạ...Điện hạ hiện giờ đang ở đâu?"
Lăng Sở Nhược xỏ chân vào giày, chỉnh trang một chút mái tóc rối. Tiểu Cúc phỏng đoán thái tử điện hạ chắc chắn là có nhược điểm rơi vào tay vị tiểu thư này, thế nên mới cam chịu mà cung phụng nàng ta. Nàng còn nghe nói vị tiểu thư này là nữ nhi của trọng thần hơn nữa còn có quan hệ tốt với hoàng đế bệ hạ, tám chín phần là điện hạ không thể đắc tội nàng ta
"Điện hạ hình như vẫn còn ở thư phòng ạ" Tiểu Cúc càng không thể đắc tội nàng ta nha
"Giờ này vẫn còn ở thư phòng sao? Ngự thiện phòng có đúng bữa mang lên không? À không, phải là điện hạ khẩu vị có tốt không?"
Lăng Sở Nhược vỗ đầu mấy cái, nhận lấy khăn mặt từ trong tay Tiểu Cúc. Nàng ngủ đến mức quên hết trời đất gì rồi, đã tự hứa là sẽ cùng dùng bữa với Lãnh Nguyệt Thanh, ngày thứ 2 đã không thực hiện được.
"Cái này nô tỳ không rõ ràng lắm, tiểu thư đói rồi sao, nô tỳ lập tức đi chuẩn bị"
"Ngươi trước đến thư phòng xem điện hạ đã dùng cơm tối chưa, nếu chưa thì mời điện hạ về đây"
Mời điện hạ trở về? Tròng mắt Tiểu Cúc thật sự muốn rớt ra rồi. Thái tử điện hạ nếu thật sự không thích Lăng Sở Nhược thì làm sao? Nàng có bị giận cá chém thớt không đây? Tiểu Cúc càng nghĩ càng muốn khóc, len lén đưa mắt nhìn lên, chỉ thấy Lăng Sở Nhược y phục đã mặc chỉnh tề, tự mình rót ấm trà đã lạnh ở trên bàn
Toàn bộ lông trên người Tiểu Cúc đều dựng đứng lên hết rồi, nàng sao lại sai sót đến mức đó chứ, nếu để thái tử biết được nàng hầu hạ không chu đáo thì phải làm sao? Vị tiểu thư này tại sao vẫn chưa nổi giận, nàng muốn làm gì đây? Tiểu Cúc mang tâm trạng sợ hãi quỳ sụp xuống
"Tiểu thư, trà đã nguội là lỗi của nô tỳ, xin tiểu thư trách phạt" Nàng chủ động nhận tội, có thể đừng nói cho thái tử điện hạ được không?
Lăng Sở Nhược ngạc nhiên không đáp, nàng đói muốn xỉu rồi căn bản không quan tâm trà lạnh hay nóng. Nha hoàn trong cung hở chút là quỳ, nàng cho đến bây giờ vẫn chưa thích ứng được
"Ngươi đứng lên đi, hỏi thăm hộ ta tin tức của Thượng Quan tiểu thư"
Tiểu Cúc thở phào một hơi, trời mới biết vì sao nàng không bị phạt, có thể do không đủ người hầu hạ, hoặc Lăng Sở Nhược thực sự là một chủ tử tốt, thanh âm của nàng như gió thoảng, ôn thuận dễ nghe như vậy mà
"Bẩm tiểu thư, nửa canh giờ trước Tiểu Hoa đến báo Thượng Quan tiểu thư vẫn chưa tỉnh" Tiểu Cúc thật thà trả lời
"Vậy à, Tiểu Hoa có nói Hạ thái y đến không?" Lăng Sở Nhược lại hỏi
"Tiểu Hoa không nhắc đến, để nô tỳ đi hỏi lại" Tiểu Cúc đáp
"Được, ngươi đi đi" Lăng Sở Nhược trong lòng muốn nói chính là câu này nhưng ruột và bụng quặn lên hưởng ứng, bất đắc dĩ chuyển thành "Nhanh một chút"
Tiểu Cúc không dám trì hoãn bước đi như chạy, nàng vẫn chưa thấy được mặt của tiểu thư kia, mong rằng sẽ giống như thanh âm, khiến cho lòng người dễ chịu. Tiểu Cúc tuy rằng võ công không cao nhưng khinh công không thể coi thường. Thời gian chưa đến một chén trà đã đem một bàn thức ăn đẹp mắt bày biện ra
Lăng Sở Nhược ngồi vào bàn ăn, Tiểu Cúc đứng ở một bên hầu, nàng lúc này đã nhìn thấy được dung nhan của vị tiểu thư kia liền ngây ra một lúc. Trong những người mà nàng từng gặp, thái tử điện hạ từng là người xinh đẹp nhất. Nếu như nói điện hạ khí chất lấn át nhan sắc thì vị tiểu thư này, nhan sắc so với khí chất dung hòa đến mức hoàn hảo vô khuyết. Từng hành động nhỏ như cầm đũa cũng khiến Tiểu Cúc xem đến si mê, nàng nuốt xuống một ngụm nước bọt, tự nhéo cánh tay lấy lại bình tĩnh
"Tiểu thư, Hồng tỷ bảo ngươi tự mình dùng bữa, đêm nay điện hạ nghỉ lại trong thư phòng. Thượng Quan tiểu thư thì vẫn chưa tỉnh, Hạ thái y gửi thư báo ngày mai hồi cung liền đến xem nàng"
"Ân"
Lăng Sở Nhược gật đầu không hỏi nữa, thức ăn đều rất ngon nhưng nàng không có tâm trạng ăn nhiều. Lãnh Nguyệt Thanh vì sao không về phòng nghỉ ngơi, chẳng lẽ trên triều xảy ra vấn đề gì?
Đêm tịch mịch chỉ có hai người chủ tớ ở trong phòng. Tiểu Cúc còn ngắm chưa đủ, Lăng Sở Nhược đã hạ đũa, một bàn thức ăn dường như còn y nguyên. Nàng thở dài nhìn Tiểu Cúc cứng người đứng ở một bên, dù sao cũng chỉ mới là tiểu cô nương 14, 15 tuổi, xem ra bị nàng dọa sợ rồi. Nghĩ vậy, ngữ khí bất giác mềm mỏng hơn
"Ta ra ngoài tản bộ, không cần đi theo"
Lục Nghi cung vào ban đêm đặc biệt âm u lạnh lẽo, khí lạnh từ tứ phía đổ về khiến Lăng Sở Nhược bờ vai khẽ run lên. Nàng vừa rồi ra ngoài cũng không khoác thêm áo, đây cũng là thói quen bao nhiêu năm qua dưỡng thành. Thói quen a thói quen, đã hình thành thói quen liền khó có thể thay đổi được, nàng mất bao nhiêu năm mới đem thói quen kia chậm rãi ăn sâu, không nghĩ đến chỉ mới ở cạnh Lãnh Nguyệt Thanh có vài tháng cũng có thể dưỡng thành thói quen
Nàng nhàm chán dạo trong hoa viên, vốn định đi thăm Uyển Linh nhưng tự dưng lại nghĩ đến Diêu thừa huy. Đã mấy ngày rồi, không biết hiện tại nàng ta có ổn không. Mặc dù Hoàng Kỳ nói rằng Lãnh Nguyệt Thanh đã cho người đến chăm sóc, chỉ là nàng điều trị cho người bệnh xưa nay đều tự mình thủ, nếu không có chuyện của Uyển Linh, nàng nhất định mỗi ngày đều đến xem
"Người tới là ai?"
Lăng Sở Nhược không quen thuộc đường, đêm khuya lại không có nhiều người tới lui nên sớm đã đi lạc qua mấy chỗ, lúc này nghe thấy tiếng người cũng giống như gặp được thần tiên, mừng rỡ quay đầu lại
Chỉ thấy một đám cẩm y vệ đèn đuốc sáng choang rầm rộ đi tới, dẫn đầu là thiếu tướng quân Minh Ngạn. Nếu là ngày thường những công việc như tuần tra sẽ không cần hắn để tâm, thế nhưng chịu sự ủy thác của Lãnh Nguyệt Thanh, cho dù là công việc gì hắn cũng dùng hết sức để làm. Lăng Sở Nhược nhìn khổng lồ nam nhân từng bước tiến tới, bóng đen dưới chân hắn rất nhanh đã che khuất đi gương mặt nàng
"Thiếu tướng quân an hảo" Nàng hơi nhún người thi lễ, không hiểu sao mỗi lần gặp người này nàng đều rất khó chịu
"Là ngươi? Nửa đêm tới lui làm gì?"
Minh Ngạn cũng không thích Lăng Sở Nhược vị tiểu thư này, nàng có tư cách gì lưu lại trong Lục Nghi cung đâu. Biết rằng Lãnh Nguyệt Thanh sẽ không tự dưng chủ động lưu một người nhưng cho dù là hắn muốn tiến vào canh giữ cũng tốn không ít năm nỗ lực nha. Mặc dù ngược sáng không thể thấy rõ mặt, Lăng Sở Nhược ít nhiều cũng nhận ra được địch ý của hắn, ngữ khí nói chuyện trở nên không còn khách sáo
"Nơi này là lồng giam sao? Bản tiểu thư ở đây là thượng khách, thiếu tướng quân nói chuyện cũng nên thu liễm một chút"
"To gan, đã biết gọi thiếu tướng quân còn nói chuyện như thế với ta. Ngươi..." Minh Ngạn lớn đến tuổi này chưa từng bị ai dùng ngữ điệu khó nghe như vậy nói chuyện qua, nhất thời có chút lắp bắp
"Ngươi là thiếu tướng quân thì sao? Phụ thân ngươi là tướng quân chẳng phải phụ thân ta cũng vậy sao? Thi lễ với ngươi chẳng qua là vì lịch sự tối thiểu, ngươi không những không thi lễ lại với bản tiểu lại còn xuất khẩu cuồng ngôn. Khí phái nam nhân của ngươi đâu, lễ nghĩa cơ bản đâu?"
Từ nhỏ đến lớn đều không có ai có đủ khả năng cãi tay đôi với nàng đâu, mặc dù là trước kia sống dưới lớp vỏ bọc của mẫu thân thì Lăng Sở Hương cũng không ít lần chịu nhục. Minh Ngạn chưa từng thấy nữ nhân nào ngông cuồng như nàng, nhất thời quên mất tức giận
"Bệ hạ từng nói sẽ cho người bồi bản tiểu thư tham quan hoàng cung, vừa hay lúc này ta có hứng. Thiếu tướng quân không ngại chứ?"
Khóe môi nàng hiện lên một mạt cười lạnh, nàng không tin nàng đã dọn ra đến hoàng thượng thúc thúc mà vẫn không làm giảm được nhuệ khí của Minh Ngạn. Quả nhiên, Minh Ngạn dù có cuồng đại đến đâu cũng không dám làm trái thánh ý, huống hồ hắn không có thời gian ở đây chơi đùa với nàng. Minh Ngạn tùy tiện kéo vai một tên cẩm y vệ, đẩy đến trước mặt nàng rồi phất tay áo bỏ đi.
Cẩm y vệ xưa nay chưa từng thấy Minh Ngạn thất thố thành như vậy, cả một đám không hẹn là rùng mình mấy cái, đến bước đi cũng không dám ra tiếng, cẩn cận trọng trọng chỉ sợ thiếu tướng quân đột nhiên phát hỏa, bọn hắn có mấy cái đầu cũng không dám chọc vào. Cẩm y vệ bị ném lại dùng ánh mắt vô cùng sùng bái mà nhìn Lăng Sở Nhược, nữ nhân này... đủ cường nha. Nhưng nàng làm vậy không sợ bị trả thù sao? Thiếu tướng quân nổi tiếng nóng nảy, cẩm y vệ kia lo lắng nhắc nhở
"Đại tiểu thư, thiếu tướng quân không dễ chọc, ngươi sẽ không sao chứ?"
"Đa tạ tiểu ca đã nhắc nhở"
Cẩm y vệ ngẩn người một lúc, không ngờ vị tiểu thư này lại cũng lễ nghĩa như vậy, sung sướng đến mức giọng nói không tự chủ ngân cao
"Đại tiểu thư hiện tại muốn đi đâu, nô tài dẫn ngươi đi"
"Đa tạ, ta muốn đến lãnh cung, làm phiền tiểu ca dẫn đường"
Lãnh cung? Đường đường một đại tiểu thư lại đến nơi không may mắn đó làm gì? Cẩm y vệ tuy thắc mắc nhưng không dám nhiều lời, hắn vừa chứng kiến vị tiểu thư này chỉnh chết thiếu tướng quân ngạo mạn nha. Mặc dù nàng nhìn như thanh nhã nhu thuận nhưng không giống vẻ bề ngoài đâu. Cẩm y vệ nghĩ nghĩ một hồi rồi xấu hổ nói, cứ để đại tiểu thư người ta gọi hắn là tiểu ca cũng không đúng lắm
"Tiểu thư cứ gọi nô tài là Bỉnh Châu được rồi"
Cũng không rõ Lăng Sở Nhược có nghe được không, Bỉnh Châu nói xong thì đi trước dẫn đường. Lãnh cung trên thực tế trực thuộc hậu cung, Bỉnh Châu thân là nam nhân không thể tùy tiện đi vào. Lăng Sở Nhược nói vài tiếng đa tạ rồi đuổi khéo người, nếu để hắn chờ nàng ở ngoài sẽ khiến nhiều người chú ý, nàng vẫn nên bớt gây phiền phức cho Lãnh Nguyệt Thanh thì hơn
Lãnh cung tràn đầy oán khí, so với Lục Nghi cung còn lạnh lẽo hơn bội phần. Lăng Sở Nhược dựa vào chút trí nhớ ít ỏi tìm kiếm được nơi ở của Diêu thừa huy mấy ngày trước, không biết Lãnh Nguyệt Thanh có đổi nàng ta đến chỗ khác tốt hơn hay không.
Nàng đứng trước cánh cửa xập xệ mất một lát sau đó mới lấy dũng khí để gõ. Trong không gian tĩnh lặng, tiếng gõ cửa dội lại chói tai đến gai người. Không có tiếng trả lời, nàng lại tiếp tục gõ.
Rất lâu sau đó vẫn không có người ra mở cửa nhưng lại có một thanh âm kỳ quái ẩn ẩn đáp trả nàng. Lăng Sở Nhược nào còn tâm trạng sợ thần sợ quỷ, nàng dùng sức đẩy cửa bước vào, chỉ sợ chậm trễ một chút sẽ thì người kia càng bị nguy hiểm
"Đừng, các ngươi đừng đến đây, Lâm Vân ta có chết cũng không để các ngươi đụng đến tiểu thư"
"Ngươi đang nói cái gì? Diêu thừa huy bị làm sao?"
Vừa bước chân vào cửa, đón tiếp nàng lại là một cánh tay ôm lấy chân. Tiểu nha hoàn Lâm Vân bộ dáng không muốn sống mím môi mím lợi đẩy nàng ra, nếu không phải bám được cánh cửa thì nàng sớm đã ngã lăn xuống đất rồi
Nghe thấy thanh âm êm dịu trong trẻo của nàng, Lâm Vân như được uống một liều thuốc bổ, vội vàng buông chân nàng ra, gương mặt nhỏ sưng vù ngẩng lên nhìn, mặc dù không nhận ra được nhan sắc vốn có của nàng nữa nhưng vẫn nhìn ra được đôi mắt sáng ngời lấp lánh
"Ân công, rốt cuộc ân công cũng đến rồi"
"Ngươi làm sao vậy? Ai đánh ngươi ra nông nỗi này? Chẳng phải thái tử điện hạ đã sai người bảo vệ các ngươi sao?"
Lăng Sở Nhược đưa tay đỡ lấy Lâm Vân, trời lạnh thế này mà trên người nàng chỉ có độc mỗi một kiện y phục rách rưới, quỳ trên đất như thế sẽ khó có thể chịu được.
Lâm Vân ngại ngùng tránh đi bàn tay của Lăng Sở Nhược, người trước mắt như thể là tiên trên trời không nhuốm chút khói bụi nhân gian. Lâm Vân sợ, sợ sự bẩn thỉu của mình sẽ làm vấy bẩn y phục trắng tinh đến nhức mắt kia
"Ân công, xin ngươi đến nhìn tiểu thư nhà ta một cái, tiểu thư sắp chịu không nổi rồi"
Lâm Vân thanh âm có chút nài nỉ, nàng ta vội kéo lên tấm màn cũ kỹ, lộ ra chiếc giường gỗ mục xập xệ. Lăng Sở Nhược ho khan một tiếng, mặc dù là mùa xuân nhưng nơi này đặc biệt ẩm ướt, nàng còn không chịu nổi, không biết Diêu thừa huy như thế nào
Diêu thừa huy khí sắc rất không tốt, mặc dù gương mặt thâm tím ít đi so với hôm trước nhưng hơi thở lại mỏng như giấy. Lăng Sở Nhược ngồi xổm dưới sàn nhà bắt mạch cho nàng ta, nàng sợ chiếc giường ọp ẹp này không chịu được sức nặng của mình
"Ngươi đem chén dược kia đến đây"
Lâm Vân lập tức đem chén thuốc trên bàn đưa đến. Lăng Sở Nhược ngửi ngửi một chút rồi nhíu mày, dược đã nguội nên mùi hương lưu lại không nhiều lắm, có điều cũng không có vấn đề gì, chỉ là chén dược bổ thông thường.
"Ân công, tiểu thư có phải hay không bị gì rồi? Ngươi nhất định phải cứu nàng, nhất định phải cứu tiểu thư. Lâm Vân cho dù có chết cũng sẽ báo đáp ngươi" Thấy nàng không nói gì, Lâm Vân sốt ruột vô cùng
"Nàng không sao, chỉ là thân thể có chút suy nhược, ngươi đến thiện phòng nấu một ít cháo trắng cho nàng"
Lăng Sở Nhược thở dài quay đầu đi, nàng không nỡ nhìn thêm nữa. Dù sao cũng đã từng là một mỹ nhân thế mà giờ phút này người không ra người quỷ không ra quỷ chỉ có thể nằm một chỗ. Nhìn lại căn phòng nhỏ không có mấy đồ đạc, ánh nến nhỏ bé rọi vào mắt như muối bỏ bể, không những không soi sáng được chút nào ngược lại càng làm tăng thêm vẻ nghèo nàn lạnh lẽo
Lâm Vân cắn răng đứng đó vẻ mặt khó xử, bóng dáng gầy yếu in trên tường làm che mất đi ánh sáng vốn đã rất nhỏ. Lăng Sở Nhược khó hiểu quay đầu, nha đầu này ngày thường nhanh nhẹn, sao lúc này lại chần chừ ở đây?
"Lâm Vân, ngươi còn không đi đi?"
"Ân công, bây giờ trời đã tối rồi, nếu như nô tỳ đi một mình thì sẽ không được bước chân vào thiện phòng nửa bước"
Thiện phòng ở những cung khác đương nhiên lúc nào cũng có người trực đêm, chỉ cần chủ tử muốn liền lập tức có thức ăn dọn tới, cũng như Lăng Sở Nhược lúc nãy. Nhưng nơi này là lãnh cung, nào có thể được đãi ngộ tốt như vậy, những người ở đây có cơm trắng ăn đã là may mắn lắm rồi.
Lời của Lâm Vân khiến cho nàng sực tỉnh, liền tính bây giờ có là nàng đi thì cũng không chắc có người tình nguyện giúp. Hơn nữa nếu việc này truyền đi, nàng phô trương thanh thế như vậy ở trong cung là chuyện cực kỳ tối kỵ
"Ta trở về sẽ bảo người đem đồ ăn đến cho ngươi, ngươi cũng phải ăn một ít, nếu không sẽ không có sức để chăm sóc cho thừa huy nương nương" Nàng chỉ nghĩ ra được cách này
"Ân công, nô tỳ không biết phải làm sao để báo đáp ân tình, xin ân công hãy nhận của nô tỳ một lạy"
Dứt lời, Lâm Vân đã phủ phục dưới nền đất lạnh, đầu gõ xuống sàn phát lên âm thanh nghe mà khiến người ta đau lòng. Lăng Sở Nhược vội lắc đầu, có chút khó xử mà nói
"Ta vốn là đại phu, giúp đỡ người bệnh là chức trách của ta, ngươi hà tất phải khổ vậy. Đứng lên đi, sau này đừng gọi ta là ân công nữa, khó nghe lắm"
"Dạ, nô tỳ biết rồi"
Nhìn thấy cánh tay trắng muốt vươn đến, Lâm Vân tự giác đứng dậy, tránh để bản thân chạm vào Lăng Sở Nhược. Lăng Sở Nhược cũng không để ý, chỉ đương Lâm Vân nhanh nhẹn hiểu ý mà thôi. Nhìn một chút Diêu thừa huy rồi nàng cũng không nán lại lâu nữa