Sự tĩnh lặng thường ngày của Lục Nghi cung bị đánh vỡ bởi những tiếng cười nói rộn ràng. Từ đằng xa nhìn lại đã thấy một đám đại thần vẫn còn mặc quan phục đang từng bước tiến về phía thư phòng.

Lăng Sở Nhược đang trên đường trở về phòng ngủ, không muốn phải lãng phí thời gian cho việc chào hỏi hành lễ nên nép vào một góc định chờ cho đám người đi qua mới lại đi. Mặc dù nàng không có ý nghe lén nhưng những lời nói không ngừng bay vào tai

"Hai ngày rồi bệ hạ không thượng triều, mọi sự đều để cho thái tử điện hạ xử lý. Vĩ Văn ngươi đoán xem chừng nào sẽ có thánh chỉ lập tân hoàng a"

Thanh âm như sấm dội khiến cho nàng giật nảy mình, cơn buồn ngủ cũng bị dọa cho bay đi. Nàng hơi hé đầu nhìn, người vừa lên tiếng là một trung niên nam nhân dung mạo phi thường xấu hơn nữa lại còn để râu quai nón trông chẳng giống ai, dáng người bệ vệ, mày xếch dữ tợn, đuôi mày còn có vết sẹo dài kéo thẳng xuống cặp mắt sắc như phi ưng. Nàng không nhịn được rùng mình mấy cái, lão đông tây này trông chẳng khác nào quái vật, ấy vậy mà thanh âm nối tiếp lại ôn nhuận dễ nghe, so với người kia không biết tốt hơn biết bao nhiêu lần

"Nghe nói bệ hạ đã lệnh cho Kim Tinh phòng chọn ngày lành tháng tốt rồi, Tư mã tướng quân không cần nóng vội"

Người vừa lên tiếng là một nam nhân trẻ tuổi chỉ tầm hơn hai mươi phong thái đĩnh đạc trưởng thành, dung mạo thanh tú nho nhã nhưng không hề nhu nhược ngược lại còn rất khí phách khiến cho người ta có cảm giác rất dễ gần. Mặc dù không quá nổi bật nhưng lại không thể lẫn lộn với bất kỳ người nào, khác hẳn hoàn toàn với vẻ nho nhã giả tạo như Liễu thừa tướng

"Bổn tướng quân sống đến từng tuổi này, còn gì nóng vội nữa đâu" Tư mã tướng quân nhướn mày đáp lời, Lăng Sở Nhược lại tiếp tục rụt đầu vào, nàng chưa từng thấy ai xấu đến mức này

"Sao lại không đâu, thiếu tướng quân cũng đã không còn nhỏ nữa, mấy năm nay vì chiến trận mà chậm trễ hôn nhân, ngay cả thiếp cũng không có một người. Tư mã tướng quân không lẽ không sốt ruột sao?"

Một người khác nói chen vào, ý tứ nịnh bợ không ai là không nhận ra nhưng cũng chẳng ai lấy làm lạ. Tư mã tướng quân mấy năm nay rất đắc thế nên không hiếm kẻ theo đuôi, ngay cả hoàng thượng cũng kính nể vài phần. Nhắc đến hài tử, gương mặt như hung thần của hắn lóe lên ôn nhu hiếm thấy, tiếng cười quỷ dị như thể sét đánh giữ trời quang không khỏi khiến người ta rùng mình

"Hahaha, khuyển tử vì điện hạ bán mạng, khối hôn sự này sợ là phải phiền đến điện hạ nhọc lòng rồi"

Lăng Sở Nhược nhíu mày, Tư mã tướng quân này không phải đã quá phận rồi đi, huênh hoang như vậy chỉ sợ người khác không biết mình có công sao? Không để nàng phải chờ lâu đã có người ngay lập tức phản bác

"Hừ, khoác lác cái gì, bán mạng cho điện hạ vốn là chuyện thiên kinh địa nghĩa, ban thưởng cũng đã ban thưởng rôi, Minh gia các người thích ai thì đem lễ đến dạm hỏi là được. Chút chuyện bé thế này cần gì phải làm phiền thái tử điện hạ"

Mặc dù không thiếu kẻ nịnh bợ nhưng Tư mã tướng quân cũng đắc tội không ít người vì tính tình nóng nảy, kiêu ngạo của mình. Thẩm thái sư chính là một trong số rất ít ỏi dám ra mặt đối đầu với Tư mã tướng quân. Chẳng phải vì điều gì, Thẩm thái sư mặc dù không nắm trong tay trọng binh nhưng trên thông kinh văn dưới tường địa lý, vừa là thầy của hoàng thượng vừa là thầy của thái tử, địa vị cao quý bất khả xâm phạm. Mặc kệ bao nhiêu năm thoát ly triều chính nhưng không có gì lọt qua được mắt của ông.

Tư mã tướng quân bị chọc cho nổi giận, sắc mặt đã đen lại càng đen hơn, còn đang định phản bác thì một cánh tay kín đáo vươn đến kéo ống tay áo. Vừa nhìn thấy nam nhân kia bước ra, Lăng Sở Nhược đã kinh ngạc đến mức trợn tròn mắt. Hung thần Tư mã vóc dáng đã cao lớn đến mức khiến người hoảng sợ thế mà so với nam nhân trẻ tuổi này còn thua cả một cái đầu.

"Ý của gia phụ không phải như vậy, thái sư xin đừng hiểu nhầm"

Tư mã tướng quân bị hành động của hài tử chọc tức đến mức thiếu chút nữa thổ huyết tại chỗ. Đứa con trai này của ông ngày thường oai phong lẫm liệt, tính cách hung hãn như lang như hùm được mệnh danh anh hùng xuất thiếu niên không người nào không sợ hãi thế mà đứng trước Thẩm thái sư lại như một tiểu hài khúm na khúm núm, hết lòng nịnh bợ

Thẩm thái sư cười lạnh một tiếng, nếu không phải ông là thầy của Lãnh Nguyệt Thanh thì cho dù có chức quan nhất phẩm này cũng sẽ không khiến Minh Ngạn cao ngạo kia chịu cúi đầu. Thẩm thái sư không thích Tư mã tướng quân, càng không thích Minh Ngạn con người thâm hiểm, gian trá này

"Vậy ý của thiếu tướng quân là lão phu hồ đồ rồi chăng?"

Minh Ngạn ngẩn người ngẩng đầu một chốc, sống lưng cứng đơ lại cong xuống thêm mấy phần, hết sức cung kính mà nói

"Minh Ngạn ăn nói vụng về, có chỗ nào mạo phạm xin thái sư trách phạt"

Điệu bộ này của hắn khiến cho Lăng Sở Nhược cũng cảm thấy đáng thương, nàng không hiểu vì sao một người trông có vẻ hiền từ như Thẩm thái sư lại chấp nhặt với hậu bối như vậy.

"Không dám, lão phu không có tư cách đó" Thẩm thái sư lạnh nhạt phẩy tay

Tư mã tướng quân cảm thấy sau này ra đường nhất định phải xem ngày, cũng may Thẩm thái sư kia đã sớm không còn lên triều, nếu không mỗi ngày đều gặp thì có nước tức chết. Ai cũng thấy Thẩm thái sư bình thường điềm đạm phong thái, phong đạm vân khinh thanh cao thoát tục như một lão tiên nhân nhưng khi đối mặt Tư mã tướng quân liền biến thành bộ dạng hoàn toàn khác.

Hoàng Kỳ từ xa nghe thấy tiếng cãi cọ liền cảm thấy vui vẻ, từ sau khi Thẩm thái sư cáo lão hồi hương liền luôn viện cớ sức khỏe mà không gặp mặt bất kỳ ai, ngay cả thái tử điện hạ cũng không ngoại lệ, điện hạ cũng vì thế mà cứ mãi không vui. Điện hạ luôn xem Thẩm thái sư thân thiết còn hơn phụ hoàng của mình. Nhìn lúc này mà xem, cãi nhau hăng say như vậy chứng tỏ sức khỏe của ông vẫn còn rất tốt, điện hạ mà biết chắc chắn sẽ cao hứng

Vì là ngược hướng, những người kia hoàn toàn không phát hiện ra nhưng Hoàng Kỳ lại thấy rõ mồn một cái vật màu trắng đang nhúc nhích lấp ló nép vào một góc tường. Lăng Sở Nhược đưa mắt nhìn ra sau, vừa lúc bắt gặp ánh mắt lấp lánh ánh cười của Hoàng Kỳ đành bước ra khỏi chỗ nấp vờ như vô tình đi tới

"Hoàng phó tướng, thật trùng hợp"

Trước mặt nhiều người nàng sẽ không tỏ ra thân thiết với Hoàng Kỳ, nàng biết điều đó sẽ mang lại rắc rối cho cả hai. Thế nhưng dù có thông minh đến mấy cũng không thể một sớm một chiều thay đổi tính cách tùy tiện của mình, Lăng Sở Nhược đã quên mất rằng với thân phận hiện tại, gặp Hoàng Kỳ ít nhiều cùng nên hành lễ một cái.

"Hoàng Kỳ bái kiến Thẩm thái sư, Tư mã tướng quân, Thượng thư đại nhân" Hoàng Kỳ không có thời gian nói với Lăng Sở Nhược bởi vì đám người kia đã lục tục kéo đến. Nàng chắp tay theo quy củ hướng ba vị đại nhân vật cúi đầu

"Hoàng phó tướng không cần đa lễ" Thẩm thái sư lại biến thành một lão tiên nhân hiền từ, nụ cười thân thiết nở rộ trên môi khiến Lăng Sở Nhược có ảo giác vừa rồi người cau có hung hăng tranh cãi với Tư mã tướng quân không phải là ông

Hoàng Kỳ lại hướng sang đám người đi ở phía sau, tiêu sái chắp tay một lần nữa, lần này không có cúi đầu

"Các vị đại nhân hữu lễ"

"Hoàng phó tướng hữu lễ" Những người kia cũng liền đáp lại

Đến lượt Lăng Sở Nhược, nàng chờ cho bọn họ chào hỏi lẫn nhau xong rồi mới nhún gối hành lễ. Thẩm thái sư rất có hứng thú đánh giá nàng, một thân bạch y thanh tao thoát tục, vận sức trên người không nhiều nhưng đủ mỹ lệ. Vừa rồi cảnh tượng Hoàng Kỳ và nàng gặp nhau cũng không qua được mắt ông. Mặc dù không rõ lý do vì sao Lãnh Nguyệt Thanh lại đưa nàng hồi cung nhưng xem ra quan hệ giữa các nàng có vẻ rất tốt

"Nếu lão phu đoán không nhầm thì tiểu thư đây chính là ái nữ của Lăng đại tướng quân"

Lăng Thiên từ lâu đã không còn là đại tướng quân nữa nhưng Thẩm thái sư vẫn rất kính nể, năm đó nếu không nhờ Lăng Thiên thì cũng không có Thục quốc hôm nay.

Lăng Sở Nhược gượng gạo gật đầu: "Thẩm thái sư thần thông quảng đại, Sở Nhược kính phục"

"Haha, Lăng đại nhân để nữ nhi tiến cung cũng thật là có ý tứ"

Tư mã tướng quân bỗng dưng phá lên cười giễu cợt, hắn chính là không thích Thẩm thái sư, phàm là người nào liên quan đến Thẩm thái sư đều không vừa mắt hắn, cho dù là một tiểu cô nương cũng không ngoại lệ. Tư mã tướng quân không sợ mất mặt, nhìn thấy mọi người đều nhíu mày thì lấy làm thích thú, ý vị nhìn sang Cố Vĩ Văn

"Lăng tiểu thư không biết có ý trung nhân chưa? Ngươi thấy Vĩ Văn có thuận mắt không?"

Cố Vĩ Văn trong lòng cười khổ, dùng ánh mắt biểu đạt xin lỗi hướng đến Lăng Sở Nhược. Mọi người ở đây đều hiểu ý của Tư mã tướng quân, nhất thời không khỏi hít mạnh một hơi.

Hoàng Kỳ vẻ mặt đầy hắc tuyến, ngay đến Thẩm thái sư mày cũng nhíu lại thành một đường. Không nói đến Lăng Thiên không hề có ý này, cho dù là thực sự có cũng không thể đem ra bóc mẽ được. Một vị tiểu thư lá ngọc cành vàng lại một mình đi xa tuyển phu, đây không chỉ ảnh hưởng đến thanh danh của Lăng Sở Nhược, thậm chí phụ thân nàng cũng hứng chịu không ít dị nghị

Trái với suy nghĩ của mọi người, Lăng Sở Nhược không những không giận ngược lại còn thành thật gật đầu, tựa tiếu phi tiếu hướng Tư mã tướng quân nhỏ nhẹ đáp lại

"Cố đại nhân ngọc thụ lâm phong, người gặp người thích"

Không ai nghĩ đến nàng sẽ trả lời như vậy, nhất thời đều tròn mắt ngây người, ngay cả Tư mã tướng quân cũng không ngoại lệ. Còn nhớ ở yến hội lần trước nữ nhân này quyết liệt đối đầu với Liễu thừa tướng như thế nào, miệng lưỡi sắc bén không chừa cho người ta đường lui. Còn tưởng rằng lần này có thể đem nàng chọc thành tức giận rồi chế nhạo một phen, không ngờ nàng trả lời khảng khái như vậy, chẳng phải đã nhìn trúng Cố Vĩ Văn rồi chứ? Nàng như vậy khiến ông có chút bối rối không biết phải làm sao, chỉ có thể hắng giọng diễn vai một hảo trưởng bối

"Ánh mắt không tồi, Vĩ Văn tiền đồ vô lượng, tương lai phía trước nếu ngươi muốn gả cho hắn..." Tư mã tướng quân còn chưa kịp dứt câu đã bị Lăng Sở Nhược nhăn mặt chen vào

"Tư mã tướng quân nói thế là có ý gì?"

"Chẳng phải ngươi nói thích hắn sao?" Tư mã tướng quân có chút không kiên nhẫn cao giọng nói

"Tiểu nữ chỉ là trả lời câu hỏi của tướng quân, như thế nào thành ra muốn gả cho Cố đại nhân rồi?"

Lăng Sở Nhược bày ra bộ dáng vô tội hỏi ngược lại, xung quanh liền vang lên một loạt tiếng cười nhỏ. Người không biết sẽ bị phong thái nhã nhặn điềm đạm trên gương mặt của nàng lừa nhưng Tư mã tướng quân làm sao không hiểu, nàng cùng Thẩm thái sư căn bản là một loại người, nhìn như không tranh thực chất lại rất hiếu thắng

"Tư mã tướng quân cấp cái gì đâu, mặc dù ngươi đối với Tiểu Cố như con nhưng phụ mẫu hắn vẫn còn sống sờ sờ, ngươi cũng không cần phải thế bọn họ tuyển tức phụ nha. Hôn sự của Minh Ngạn ngươi còn lo chưa tới sao giờ đã đến Tiểu Cố rồi?"

Thẩm thái sư đơn độc cười nhạo, những người khác đều không dám đắc tội với Tư mã tướng quân. Lời này vừa hay đánh thẳng vào nỗi đau trong lòng Minh Ngạn, hắn cỡ nào hi vọng Lãnh Nguyệt Thanh gả cho mình, cỡ nào hi vọng được Thẩm thái sư công nhận. Hắn không ngừng nỗ lực, không ngừng lấy lòng, không ngừng nhún nhường không mong lão già này ở trước mặt Lãnh Nguyệt Thanh nói tốt cho hắn, chỉ cầu lão không ném đá xuống giếng đã là phước đức nhà hắn rồi.

Hắn không phục. Hắn hèn mọn như vậy còn chưa đủ sao? Cố Vĩ Văn việc gì cũng không làm, chỉ là một tên trói gà không chặt lại được Thẩm thái sư bênh vực như vậy, một Tiểu Cố, hai cũng Tiểu Cố. Minh Ngạn hai tay gắt gao nắm chặt lại, nhục nhã lần này hắn không dám tính trên đầu Thẩm thái sư, chỉ có thể tính trên đầu Lăng Sở Nhược và Cố Vĩ Văn

Lăng Sở Nhược rùng mình một cái, nhìn nàng làm gì nha, là Tư mã tướng quân chọc giận nàng trước. Nàng kín đáo trừng lại một cái, không nghĩ tới nàng có gan lớn như vậy, Minh Ngạn không khỏi giật mình thu hồi ánh mắt. Hoàng Kỳ ở một bên nhìn thấy hết thảy chỉ biết thở dài, nữ nhân nội tâm thật có lỗi với vẻ bề ngoài

Minh Ngạn đã thua bởi ánh mắt bất ngờ của Lăng Sở Nhược, một bên này Tư mã tướng quân không chút thu liễm trừng trừng nhìn Thẩm thái sư, ngượng quá hóa giận gầm lên

"Lão phu có cấp cũng là chính mình hài tử lo lắng, cũng không cần Thẩm thái sư nhọc lòng"

"Phải rồi, lão phu nếu có nhọc lòng cũng nên vì bệ hạ và điện hạ nhọc lòng, bất quá chỉ là muốn nhắc nhở Tư mã tướng quân một chút thôi" Không để ý đến vẻ hung thần của Tư mã tướng quân, Thẩm thái sư cao hứng vuốt vuốt chòm râu bạc trắng của mình

"Bổn tướng quân không cần ngươi lo"

Tư mã tướng quân hừ lạnh không cam tâm lại chẳng có lý do gì giận dữ, hắn biết nếu hắn phát giận thì càng mất mặt hơn. Hắn mới không ngu ngốc như vậy, tiện nghi cho bọn họ

Hoàng Kỳ mặc dù lòng hướng về Lăng Sở Nhược như thế nào cũng không dám đắc tội Tư mã tướng quân. Vừa rồi không lên tiếng đã là dung túng nàng, lúc này không thể không bảo hộ mặt mũi cho vị đại nhân này

"Lo lắng tất loạn, không thể trách được, không thể trách được. Thiếu tướng quân có được người cha như vậy thật là phúc khí, Hoàng Kỳ ghen tỵ đỏ mắt rồi"

Hoàng Kỳ hai tay chắp lại, hướng Tư mã tướng quân khẽ cúi đầu. Cố Vĩ Văn hiểu được cũng liền theo nàng diễn trò

"Tiểu sinh được Tư mã tướng quân xem như con cháu chính là phước đức ba đời, phần tâm ý nào không biết khi nào mới có thể báo đáp"

Nghe Cố Vĩ Văn nói vậy, sắc mặt Tư mã tướng quân hòa hoãn đi không ít, có chút hài lòng hướng hắn gật đầu

"Tâm ý của lão phu chỉ cần ngươi hiểu là tốt rồi, không cần đến người ngoài đâm chọt làm hại mối quan hệ của chúng ta"

Lời này là nói cho Thẩm thái sư nghe, Thẩm thái sư không chút tức giận nghênh mặt thách thức. Bẽ mặt cũng đã bẽ mặt, vớt vát cũng không được bao nhiêu, đấu với nhau bao nhiêu lâu vậy đây là lần đầu tiên Thẩm thái sư cảm thấy vui vẻ như vậy, ánh mắt nhìn Lăng Sở Nhược nhiều thêm phần tán thưởng. Không ngờ tiểu cô nương này có dũng có mưu, mang tiếng là rường cột của nước nhà những vị đại nhân đang cúi mặt kia cũng không có được một phần gan dạ của nàng.

"Các vị, điện hạ ở thư phòng chờ cũng lâu rồi, chúng ta cũng nhanh đến thôi"

Hoàng Kỳ nhắc đến chuyện chính sự, ân oán của cả hai đều không quan trọng bằng đại sự đâu nha. Cùng một chủ nhân thế nhưng lại tranh đấu đến ngươi sống ta chết như vậy thật chẳng ra làm sao. Nàng đã quên mất rằng chính mình cùng Hồng Kỳ mỗi ngày cũng đều khắc khẩu đến gà bay chó chạy

"Cung tiễn các vị đại nhân"

Lăng Sở Nhược một bên nhún gối, đầu cúi thấp nên không nhìn thấy được ánh mắt thâm trầm của Minh Ngạn cũng không nhìn thấy ánh mắt ngậm ý cười của Cố Vĩ Văn.

Lúc Hoàng Kỳ đến Tú Kỳ vẫn còn đang quỳ trước sân, dáng vẻ cao lớn cục mịch không chút đẹp mắt nhưng lưng lại rất thẳng. Nàng giữ bộ dạng này suốt từ hôm qua đến nay, mặc dù lưng đã sớm ướt đẫm mồ hôi, chân cũng tê rần nhưng không rên tiếng nào

Tư mã tướng quân nhìn nàng hừ lạnh, là Minh Ngạn nhà ông thông báo cho thái tử việc nàng nửa đêm trộm đến thừa tướng phủ. Nếu chuyện này truyền ra ngoài thì không biết xảy ra đại sự gì nữa

Minh Ngạn lại không như vậy tốt tính, vừa nhìn thấy Tú Kỳ cơn giận lập tức bùng lên. Vừa rồi đã không có chỗ phát tiết, hiện tại nhìn thấy nàng càng khiến máu trong huyết quản sôi sục

"Chát" một tiếng, trên gương mặt Tú Kỳ lập tức nổi tên một tầng đỏ ửng, máu từ miệng trào ra cho thấy cái tát này Minh Ngạn đã dùng biết bao nhiêu lực. Tú Kỳ từ dưới đất bò dậy tiếp tục quỳ gối, không nhìn ra được nửa điểm tức giận trên người nàng. Ngược lại Hồng Kỳ ở một bên lại tức đến không kiềm chế được, lớn giọng chất vấn

"Minh Ngạn, ngươi làm càn"

"Tên của thiếu tướng quân há có thể để một nha hoàn như ngươi gọi sao?"

Tư mã tướng quân quát lên một tiếng, đôi mắt hung hãn trợn trừng khiến cho Hồng Kỳ không dám tiến lên bước nào nữa. Nàng biết thân phận của mình, cũng biết cho dù lấy Hoàng Kỳ thân phận cũng không thể đắc tội với Minh gia bọn họ.

"Điện hạ chờ lâu rồi, thỉnh"

Hồng Kỳ cao giọng mở cửa. Tú Kỳ dù sao cũng là thuộc hạ của Lãnh Nguyệt Thanh, muốn phạt muốn đánh cũng không đến lượt Minh Ngạn một cái thiếu tướng quân. Tư mã tướng quân cũng không tiện đôi co nhiều, phất tay áo tiến vào trong thư phòng

Thư phòng như mọi ngày yên tĩnh mà lạnh lẽo, yên tĩnh đến mức ngoài tiếng bước chân thì không còn tiếng gì khác. Trà đã nguội lạnh, nến cũng đều đã tắt, không gian phảng phất mùi sách vở cùng mùi mực chưa kịp tan đi, thanh tân giống như chủ nhân của nó vậy

Rèm châu theo gió không ngừng chuyển động, dù đã vào xuân nhưng khí trời vẫn còn khá lạnh. Chỉ còn mấy mươi ngày nữa là đến Xuân tiết, mọi nhà đều đang vui vẻ hân hoan sắm sửa chuẩn bị, duy chỉ có nơi này là không thay đổi, nghiêm trang mà tĩnh lặng.

Ngoại trừ Thẩm thái sư, mọi người đều quỳ lạy ở bên ngoài, rất nhanh đã nghe thấy thanh âm trầm lạnh quen thuộc. Hồng Kỳ cung kính ở một bên vén lên rèm, bên trong đã chuẩn bị ghế ngồi và trà nóng. Tư mã tướng quân còn chưa kịp đợi mọi người ngồi xuống đã hào sảng mở lời

"Điện hạ hôm nay triệu tập chúng thần đến đây không biết có gì chỉ bảo"

"Tư mã tướng quân không cần nóng vội, uống chén trà đã"

Lãnh Nguyệt Thanh hơi chút gật đầu, Tư mã tướng quân thụ sủng nhược kinh vội cầm lên chén trà nhấp một ngụm nhỏ. Trà tan nơi đầu lưỡi ban đầu là đắng, sau đó là thanh ngọt vương vấn không thôi, ngon đến nỗi không kiềm được khen một tiếng

"Hảo trà"

"Xuân đến rồi, đất nước cũng được thanh bình, các vị có hay không nghĩ đến việc đặc xá thiên hạ?"

Minh Ngạn thất thần mà nhìn ngón tay thon dài đang từng nhịp gõ trên bàn, nhìn như là vô tình nhưng hắn biết nàng lúc nào cũng nghiêm túc. Đặc xá thiên hạ là gì? Chính là mãn hạn hoặc phóng thích tù binh phạm tội nhỏ, miễn chết cho tù binh phạm tội lớn, miễn thuế hoặc giảm thuế cho dân. Nàng đây là muốn làm gì?

"Điện hạ có lòng chính là phước đức của muôn dân, thế nhưng chẳng phải chúng ta sắp hành quyết đám hoàng tộc Triệu quốc kia ư?" Tư mã tướng quân chần chừ nói

"Triệu quốc bây giờ đã là Triệu châu, trở thành một chi của chúng ta. Nếu như lúc này đặc xá cho bọn họ thì sẽ khiến các nước khác thần phục. Điện hạ cao minh"

Cố Vĩ Văn chắp tay cúi đầu tỏ vẻ đồng tình, người này ôn thuận như ngọc lại thông minh đến mức khiến người khác phải dè chừng. Minh Ngạn nhíu mày lắc đầu, mặc dù không muốn trái lời nàng nhưng lần này hắn không thể không ngăn

"Điện hạ, nếu để lại dư đảng hậu hoạn khó lường, xưa nay chưa từng có ai làm như vậy cả"

"Điện hạ, thần có ngu kiến" Hoàng Kỳ cũng không biết Lãnh Nguyệt Thanh muốn làm gì nhưng phận làm thuộc hạ, nàng cần thiết phải giúp đỡ chủ nhân

"Nói" Lãnh Nguyệt Thanh gật đầu

"Ban đầu chúng ta xuất chiến lý do cũng không được đồng tình quá, lần này tha cho bọn họ sẽ khiến cho các nước khác không dị nghị, uy tín của ta cũng từ đó mà nâng cao"

"Hoàng phó tướng nói có lý nhưng mà y bổn tướng quân thấy thì không thể đày bọn họ ra biên ải, vậy có cách nào khiến bọn họ ngoan ngoãn ở trong ngục? Cẩm Phong tên tiểu tử kia chắc chắn sẽ không bỏ qua"

Tư mã tướng quân đã từng giao chiến qua với Cẩm Phong, xác định thực lực của hắn không nhỏ, hơn nửa đời người của ông đều là ở chiến trường cũng chưa gặp qua kẻ nào khó chơi như hắn.

"Thái tử điện hạ, hóa ra ngươi muốn dụ rắn ra khỏi hang?"

Thẩm thái sư kinh ngạc ồ lên, mọi người trong phút chốc liền như hiểu ra vấn đề.

"Được được, nếu điện hạ đã có cao kiến có thể hay không giúp lão thần khai sáng?" Tư mã tướng quân đập bàn cười to, sau đó phát hiện ra bản thân có chút thái quá liền ho nhẹ một tiếng, ngượng ngùng chắp tay "Lão thần vô ý, mong điện hạ thứ tội"

"Theo các ngươi thấy thì tin tức kia là do ai thả ra?"

Lãnh Nguyệt Thanh không rảnh so đo với Tư mã tướng quân, chỉ nhàn nhạt chỉnh lại dáng ngồi. Mọi người đều nhìn nhau không hiểu, ngay cả Thẩm thái sư cũng không đoán được ý của Lãnh Nguyệt Thanh. Tư mã tướng quân vội vã đáp lời

"Y lão thần thấy thì phủ thừa tướng hẳn là có dính dáng đến đi"

"Liễu thừa? Liễu thừa làm vậy có mục đích gì?" Thẩm thái sư cân nhắc một chút rồi hỏi, hắn thực sự nghĩ không ra

"Ai ui, Thẩm thái sư không phải hồ đồ rồi đi, chuyện rõ như mặt trời ban ngày thế nhưng lại không đoán được. Đương nhiên là để hạ thấp danh dự của điện hạ, Diêu đại nhân, Tỷ đại nhân, các ngươi thấy có đúng không?"

Tư mã tướng quân mượn cơ hội muốn nhục nhã Thẩm thái sư, đứng đầu võ quan là hắn đương nhiên có thể đắc tội Thẩm thái sư, chỉ tội cho Diêu đại nhân và Tỷ đại nhân hai người xấu số bị nhắc đến. Bọn họ không đắc tội được Thẩm thái sư càng không thể đắc tội Tư mã tướng quân nha. Thấy ánh mắt hung hãn của Tư mã tướng quân triều đến, Diêu đại nhân liền mồ hôi lạnh chảy đầy đầu

"Hạ quan ngu dốt, hạ quan ngu dốt"

Tư mã tướng quân lại nhìn sang Tỷ đại nhân

"Hạ quan cân nhắc chưa ra" Tỷ đại nhân cũng cúi đầu không dám tỏ ra thông minh

"Hừ, uổng cho các ngươi một bụng kinh thư, chút chuyện nhỏ cũng nghĩ không xong"

Tư mã tướng quân này là chỉ mặt mắng Thẩm thái sư đi, Thẩm thái sư làm sao có thể không giận, chỉ là trước mặt Lãnh Nguyệt Thanh không tiện phát nộ đành nén giận làm lơ

"Thủ đoạn này không giống với tác phong của Liễu thừa tướng, nếu là hắn thì sẽ nhắm thẳng vào điện hạ chứ không phải mượn hoa kính phật"

Lãnh Nguyệt Thanh gật đầu tỏ vẻ cân nhắc. Minh Ngạn lờ mờ như bắt ra được điều gì nhưng lại nghẹn ứ không thể nghĩ tiếp được, bất đắc dĩ mở miệng hỏi

"Điện hạ, chuyện này có liên quan đến Cẩm Phong sao?"

"Bất luận là kẻ nào đi chăng nữa, để trấn an dân tâm cũng chỉ có đặc xá mới đủ tạo tiếng vang. Nhất là thời điểm sau chiến tranh và sau nạn đói này. Cho dù là không đặc xá thì cũng sẽ kéo dài ngày hành quyết, lúc này không thể để điện hạ mang thêm tiếng ác" Thượng thư đại nhân nãy giờ vẫn không lên tiếng, hiện tại mở miệng liền vào đúng trọng tâm

"Cho dù là vậy nhưng hắn định làm cách gì để cứu người? Bạo loạn sao?" Thẩm thái sư nhăn mày đoán

"Nếu là bạo loạn, chẳng phải trừ tà hằng năm là cơ hội tốt sao? Lúc đó người ngoài cung vào không ít, sợ là..." Cố Vĩ Văn có chút khẩn trương

"Hôm đó còn phải nhờ vào thiếu tướng quân"

Lãnh Nguyệt Thanh lời này đã cấp cho mọi người một câu trả lời thỏa đáng. Minh Ngạn còn hận không thể đem mạng hiến cho Lãnh Nguyệt Thanh, cao hứng quỳ xuống

"Mạt tướng lĩnh mệnh, nhất định sẽ không để cho bất kỳ ai có cơ hội làm bừa"

"Được rồi, đứng lên đi, hôm nay đến đây thôi"

Lãnh Nguyệt Thanh lạnh nhạt phất tay, nàng cho đến hôm nay cho dù là bàn cái gì sự cũng đều không có chút cảm xúc gì như thể mọi chuyện đều không liên quan gì đến nàng. Hoặc, đây vốn là chuyện nhỏ nàng đã nắm chắc trong tay

"Chúng thần cáo lui"

"Thái sư, Cố đại nhân mời lưu lại" 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play